Trần Dĩnh cảm thấy bọn họ rất thân thiết, không cố hồi tưởng lại những hình ảnh mơ hồ trong thức hải kia nữa. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên dẫn Trần Dĩnh ra bên ngoài, Trần Mục đang bổ sung ký ức cho nàng ta: “Dĩnh Dĩnh, chỗ này là Lăng Vân tông, là nơi ở của Phục Tiên tỷ tỷ, nàng ấy là vị hôn thê của ca ca, cũng là tông chủ của Lăng Vân tông biết chưa?” 

 “Phục Tiên tỷ tỷ thì có ấn tượng, vị hôn thê? Không có ấn tượng!” Trần Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm. 

 Cho dù Trần Mục nói gì nàng ta cũng đều có thể nhanh chóng hiểu và nắm bắt được, có một số hình ảnh ẩn giấu sâu trong thức hải, sau khi nhắc lại thì có thể nhớ được. 

 Vì để cho Trần Dĩnh có thể sớm khôi phục lại, Trần Mục quyết định dẫn nàng ta trở về Trần gia ở Bắc Hoang. 

 Khương Phục Tiên cười nói: “Dĩnh Dĩnh, miếng ngọc này là lễ vật chuẩn bị cho muội.” 

 “Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Dĩnh vô cùng phấn khích đeo vòng cổ lên, vừa hay đó là Hồng Bảo thạch mà nàng ta thích. 

 Khương Phục Tiên khẽ mỉm cười: “Phải nghe lời của ca ca, không được tức giận, hiểu chưa?” 

 “Vâng.” 

 “Muội biết rồi.” 

 Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu, bây giờ nàng ta đã có thần lực, một khi bạo phát thì hậu quả rất đáng sợ. 

 “Sư tỷ, đợi Dĩnh Dĩnh khôi phục rồi đệ lại đến tìm tỷ, nếu như tỷ nhớ đệ thì đến Hắc Thạch thành.” 

 “Hừ, ai nhớ đệ chứ.” 

 Khương Phục Tiên cao ngạo ngẩng đầu. 

 Trần Mục chủ động tiến lên ôm lấy Khương Phục Tiên. 

 “Dĩnh Dĩnh đang nhìn đấy.” 

 Khương Phục Tiên có chút ngại ngùng, mặt nàng ta đỏ lên đẩy Trần Mục ra. 

 Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, quay đầu đi đóng cửa lại, ca ca muốn nói chuyện với Phục Tiên tỷ tỷ. 

 Trần Dĩnh ngoan ngoãn làm theo, thầm nghĩ sao không phải là bịt lỗ tai lại, ca ca này thật ngốc. 

 Trần Mục lại ôm lấy vị hôn thê lần nữa, lần này Khương Phục Tiên rất phối hợp, hai người ôm nhau hôn một lát, đã rất lâu không thân mật như vậy. 

 Bọn họ cuối cùng vẫn lưu luyến không nỡ chia xa. 

 Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục dẫn Trần Dĩnh rời khỏi Lăng Vân tông, nàng ta mím môi, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc, thầm nghĩ lần sau khi gặp lại sẽ cho vị hôn phu một bất ngờ lớn. 

 Trần Mục và Trần Dĩnh thông qua truyền tống trận của Lăng Vân tông rất nhanh đã trở về nhà mới của Trần gia. 

 “Dĩnh Dĩnh, có ấn tượng không?” 

 “Là nhà sao? Không có ấn tượng gì cả.” 

 Trần Dĩnh đứng ở chỗ cao đánh giá Trần gia, đôi mắt đẹp của nàng ta sáng ngời, rất thông minh. 

 Trần Mục dẫn nàng ta vào rừng cây ở gần đó, Đại Tráng chạy ra từ chỗ sâu trong rừng cây, từ khi Trần gia chuyển đến trong dãy núi, Đại Tráng đã trở nên tự do, không phải bị nhốt ở nhà trong một thời gian dài nữa. 

 Đại Tráng ghé vào trước mắt Trần Dĩnh, lắc cái đuôi, Trần Mục cười nói: “Đây là Đại Tráng.” 

 Trần Dĩnh vươn tay nhỏ ra, Đại Tráng cúi đầu lông tơ xuống, nàng ta nhẹ nhàng xoa đầu hổ của Đại Tráng, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Muội nhớ con mèo lớn này, hình như còn có hai con mèo nhỏ.” 

 Đại Tráng cùng lớn lên với Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cảm thấy rất thân thiết, rất thích nó. 

 “Ca ca dẫn muội đi thăm mèo nhỏ.” 

 “Được ạ.” 

 Trần Dĩnh vẫy tay với Đại Tráng. 

 Trần Mục dẫn nàng ta trở về viện tử của chính mình. 

 Bên hồ nước gần gian hàng, Tiểu Hắc nằm trên chỗ râm mát ngủ gà ngủ gật, Tiểu Bạch thì nằm trên người của Tiểu Hắc, thỉnh thoảng gõ vào đầu nó, khiến nó không thể ngủ ngon được. 

 Nếu như bọn chúng cảm thấy đói thì sẽ tự mình bắt cá trong hồ để ăn, cá trong hồ nước chẳng còn lại mấy con, cuộc sống trôi qua rất an nhàn. 

 Trần Dĩnh và Trần Mục vừa tới gần, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã có cảm giác, bọn chúng chạy đến bên chân Trần Mục, dùng đầu thân mật cọ vào ống quần của hắn. 

 Trần Mục nhéo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch: “Tiểu Hắc thích ngủ, Tiểu Bạch thích chơi đùa.” 

 Trần Dĩnh chỉ vào Tiểu Bạch nói: “Muội biết, đây là tên gây rối, thường xuyên phá hư đồ.” 

 Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, nó sợ hãi rụt rè nhìn Trần Dĩnh, thường xuyên bị Trần Dĩnh và Tiểu Thất đuổi bắt, trong lòng đã có bóng đen với tiểu tổ tông này. 

 “Nó là tiểu lười biếng, hình như thường đến nhà bếp ăn vụng đồ.” Trần Dĩnh cười nói. 

 Tiểu Hắc cũng lắc đầu liên tục, nó ngang nhiên trắng trợn chứ không phải là ăn vụng. 

 Trần Mục nhìn thấy muội muội dần dần nhớ lại những chuyện trước kia, tâm trạng của hắn cũng tốt lên. 

 “Tỷ tỷ.” 

 Trần Dao bay vào trong đình viện. 

 Cô bé mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài sóng ngang bên vai, ở giữa buộc bằng sợi dây màu đỏ, tóc đuôi ngựa tung bay trên không, trong đôi mắt vàng mang vẻ vui sướng, đã rất lâu không gặp tỷ tỷ cho nên vô cùng vui vẻ. 

 Trần Dĩnh cảm thấy cực kỳ thân thiết, hai người ôm lấy nhau, Trần Dao rõ ràng đã cao hơn Trần Dĩnh rất nhiều: “Tỷ tỷ, Huyền Châu chơi có vui không?” 

 “Không nhớ nữa.” 

 Trần Dĩnh mờ mịt lắc đầu. 

 Trần Dao hơi nhíu mày, cô bé rất thông minh, nhìn một cái đã nhận ra vấn đề của tỷ tỷ, không khỏi ngẩng đầu lên, mắt vàng mang theo vẻ xem xét. 

 Trần Mục không khỏi thở dài: “Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối, ký ức trước kia đều mất hết, chúng ta phải giúp đỡ muội ấy tìm lại ký ức lúc trước.” 

 Trần Dao cau mày rất tức giận, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ muội không?” 

 “Muội là Dao Dao.” 

 Trần Dĩnh cười hoạt bát trả lời. 

 Nàng ta có thể trả lời rất nhanh, bởi vì nàng ta và muội muội thường xuyên ở cùng nhau. 

 Trần Dao vui vẻ ôm lấy Trần Dĩnh, trong đình viện vang lên tiếng cười vui mừng, hai tỷ muội ngồi trò chuyện trong đình. 

 Trần Dĩnh kiên nhẫn lắng nghe hồi ức của muội muội. 


 Trong mắt Trần Nghiêm chứa ý cười, nói: “Mục Nhi, Dĩnh Dĩnh đâu? Lại chạy đi chơi rồi?” 

 Trần Mục lắc đầu: “Dĩnh Dĩnh ở viện tử của ta cùng trò chuyện với Dao Dao, Dĩnh Dĩnh xảy ra chút chuyện.” 

 Nụ cười trên mặt Đường Uyển biến mất, bà vội vàng đứng dậy hỏi: “Mục Nhi, Dĩnh Dĩnh thế nào rồi?” 

 “Cơ thể Dĩnh Dĩnh không sao, nhưng muội ấy đã mất đi rất nhiều ký ức, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục hoàn toàn.” Trần Mục rất tự trách, hắn đã không bảo vệ tốt muội muội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện