Vật chất hồng sắc trong cơ thể Trần Dĩnh có xu hướng ổn định, nhiệt độ cơ thể giảm xuống một cách tự nhiên. 

 Đó là huyết mạch Thần tộc, sở hữu năng lượng đáng sợ, nếu như không được khống chế kịp thời thì hậu quả không dám tưởng tượng, may là Khương Phục Tiên đã ổn định huyết mạch Thần tộc. 

 Khương Phục Tiên tức giận trừng mắt nhìn Trần Mục, có ý trách cứ: “Huyết mạch Thần tộc, thông thường chia làm hai lần thức tỉnh, lần thức tỉnh thứ nhất là khôi phục huyết mạch, có thể sở hữu sức lực mạnh mẽ do thần huyết ban tặng, lần thức tỉnh thứ hai là khôi phục thần hồn, có thể tiếp nhận truyền thừa, thậm chí là kế thừa thần vị.” 

 “Một lần thức tỉnh cần thời gian rất dài, hai lần thức tỉnh cần thời gian càng dài hơn, hơn nữa không thể tiến hành cùng lúc, vô cùng nguy hiểm!” 

 “Dĩnh Dĩnh bây giờ không chỉ đang khôi phục huyết mạch Thần tộc mà thần hồn của thức hải cũng đang dung hợp.” 

 Trần Mục có chút tự trách, trầm giọng nói: “Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh có thoát khỏi nguy hiểm chưa?” 

 Khương Phục Tiên gật đầu, nhẹ thở dài: “Sinh mệnh nguy hiểm thì không có, nhưng mà hiện giờ thần hồn của con bé quá yếu, sau khi thức tỉnh có thể sẽ mất trí nhớ.” 

 Trần Mục cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Sư tỷ, có cách nào ngăn cản không?” 

 Khương Phục Tiên ôm Trần Dĩnh vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Cách thì có, miễn cưỡng ngăn cản thần hồn thức tỉnh, hậu quả càng nghiêm trọng, có thể vĩnh viễn không lớn được, vĩnh viễn đều là tư duy của một đứa trẻ.” 

 Trần Mục có hơi đau đầu, hắn không biết quyết định như thế nào, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Đệ nhất định phải nhanh chóng ra quyết định, đợi đến khi thần hồn hoàn toàn dung hợp thì không có cơ hội lựa chọn nữa.” 

 “Thuận theo tự nhiên đi.” 

 Trần Mục đưa ra lựa chọn, nếu như mất trí nhớ thì còn có thể từ từ khôi phục, nếu như không thể lớn lên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng càng lớn với Dĩnh Dĩnh. 

 Khương Phục Tiên ôm lấy Trần Dĩnh vào trong băng cung nghỉ ngơi, đắp kín mền lại cho nàng ta, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi canh ở bên giường: “Nói rõ ràng cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.” 

 Trần Mục kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua ở Huyền Châu cho vị hôn thê, Khương Phục Tiên nghe xong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. 

 “Sư tỷ, tỷ và Tần sư tỷ đến Hắc Thạch thành làm gì?” Trong mắt Trần Mục mang theo hiếu kỳ. 

 Mặt mũi Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người: “Tất nhiên là đi thăm bá phụ bá mẫu, chẳng lẽ còn đi thăm đệ?” 

 Nghe thấy vị hôn thê đặc biệt đến thăm Trần gia, trong mắt Trần Mục mang theo ý cười, hưng phấn nói: “Sư tỷ, sao đột nhiên tỷ lại nghĩ đến chuyện thăm phụ mẫu đệ?” 

 Khương Phục Tiên nhẹ nhàng vén tóc bên tai, vô cùng quyến rũ, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Sau này chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải đi thăm rồi.” 

 Trần Mục tiến lại gần bên mặt của Khương Phục Tiên, hôn nàng ta một cái: “Sư tỷ, tỷ thật tốt.” 

 Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, nở nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt vui cười kia khuynh thành tuyệt thế: “Bá mẫu nói, để ta quản đệ, nếu như đệ không nghe lời thì giáo huấn đệ.” 

 Trần Mục không nhịn được cười lớn, sau đó lại hỏi: “Nương của đệ có hỏi chuyện hôn ước không?” 

 Khương Phục Tiên lắc đầu, cười ngọt ngào nói: “Bá mẫu không hỏi, nhưng ta có nói, cũng đã nói với những người khác của Trần gia về chuyện hôn sự của chúng ta, các trưởng bối đều đồng ý hôn sự của chúng ta, sau này đệ chính là người của ta rồi.” 

 Khương Phục Tiên hơi ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo nhìn vị hôn phu của mình. 

 Trần Mục vòng tay qua eo của Khương Phục Tiên, cường thế nói: “Sư tỷ, tỷ là nữ nhân của đệ.” 

 Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang ý cười, Khương Phục Tiên dựa vào bả vai Trần Mục, nàng ta nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, cảm giác vô cùng ấm áp. 

 Trần Mục chân thành nói: “Sư tỷ, đợi Dĩnh Dĩnh thức tỉnh rồi chúng ta cùng nhau về Trần gia.” 

 Khương Phục Tiên lắc đầu: “Sư tỷ mới trở về từ Trần gia, chờ sau này có thời gian thì lại đi.” 

 Trần Mục trước giờ đều không ép buộc vị hôn thê: “Sư tỷ, tỷ chuẩn bị lúc nào thì độ kiếp.” 

 “Ta vẫn còn chút chuyện cần phải xử lý.” 

 “Chuyện gì? Ta có thể giúp tỷ.” 

 “Không vội, đến lúc đó lại nói.” 

 Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên phiếm hồng, tiên nhan tuyệt mỹ đang mỉm cười, nàng ta có thể cảm giác được Trần Mục đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa đã đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong. 

 Lời hứa đã nói năm đó Khương Phục Tiên sẽ thực hiện, chỉ là bây giờ vẫn không thể. 

 Hai người bọn họ vẫn cần phải chăm sóc Dĩnh Dĩnh. 

 Bảy ngày sau. 

 Trần Dĩnh đột nhiên mở mắt ra. 

 Đồng tử của nàng ta đã biến thành màu đỏ, dao động đáng sợ dâng lên bầu trời, toàn bộ cường giả của Lăng Vân tông đều phát giác được cảm giác áp bách mạnh mẽ. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn Trần Dĩnh, bên ngoài trời có hình chiếu mơ hồ màu đỏ hiện lên. 

 Hình chiếu kia là thiếu nữ dáng người thon dài, thân mặc váy dài đỏ như lửa, hơn nữa có hai bím tóc đuôi ngựa rất dài, dáng người trong rất mảnh mai, nhưng nàng ta lại cầm hai cái chùy cực lớn không hợp với dáng người. 

 Nhìn thì có vẻ vui tươi đáng yêu nhưng lại mang theo áp bức mạnh mẽ, có loại khí phách phóng khoáng lực bạt sơn hà. 

 Hình chiếu kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, có rất ít người có thể chú ý tới hình ảnh trên không trung, Tô Mân ở Trích Tinh phong cảm nhận được, ông ta đang uống trà, trên mặt nở nụ cười hiền hậu không chút để ý. 

 Trong băng cung. 


 “Đúng vậy.” 

 Trần Mục liên tục gật đầu. 

 Khương Phục Tiên vuốt nhẹ má Trần Dĩnh, dịu dàng nói: “Đừng cố gắng nhớ lại, hãy thử chấp nhận nó, chúng ta sẽ giúp muội nhớ lại chuyện trước kia.” 

 Trần Dĩnh vốn rất đau khổ, Khương Phục Tiên để cho nàng ta trấn tĩnh lại, Trần Mục khẽ cười nói: “Dĩnh Dĩnh, không cần nóng vội, ca ca sẽ giúp muội khôi phục trí nhớ.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện