"Thanh kiếm đó chỉ là ký hiệu mà thôi." 

 Trong tay Khương Phục Tiên vọt lên ánh bạc. 

 Nàng ta phác hoạ ra địa đồ xung quanh, bên trên có Hồ Lô đảo, có Lan Tiên cung, còn có rãnh biển này: "Nơi âm dương chính là chỗ trấn áp Ma Thần, khó trách hải đảo lại dựng dục Thần Linh." 

 Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, còn tưởng rằng thanh kiếm nát kia trấn áp Ma Thần, không nghĩ tới chỉ là ký hiệu. 

 "Sư tỷ, chẳng lẽ Thần Linh được dựng dục trên hải đảo, là vì chuẩn bị trấn áp Ma Thần của nơi này sao?" 

 "Chắc hẳn là vậy, có điều con Thần Linh kia còn rất yếu, có thể trấn áp Ma Thần phá phong ấn hay không cũng rất khó nói, may mà trong Lan Hải Tiên Cảnh không có Ma tộc." 

 Trần Mục nỉ non nói: "Sư tỷ, Ma tộc ở vùng Tây Bắc bộ Hoang Châu, vùng đất kia, còn thần bí hơn cả Yêu Vực, bọn họ và Ma Thần có quan hệ gì?" 

 Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Ma tộc tín ngưỡng Ma Thần, có huyết mạch của Ma Thần, là chủng tộc cực kỳ mạnh, bọn họ đã từng càn quét thiên hạ, sau này bị cường giả Nhân tộc đánh tan, nên từ xưa đến nay đều trốn ở Ma Vực, chỗ đó ma khí quá nặng, tu tiên giả đặt chân đến đó đều rất có khả năng bị ảnh hưởng thành tà ma." 

 "Đệ nghe nói rất lâu trước kia Hoang Châu có Tôn Tà Kiếm Tiên đến từ Ma Vực, hắn ta sáng tạo ra Tà tông, làm hại tứ phương." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, hắn không có thiện cảm với Ma Thần và Ma tộc. 

 Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Ma tộc mặc dù bặt vô âm tín nhiều năm, nhưng cực kỳ phi thường, không thể coi khinh." 

 Trần Mục không dám khinh thường, có thể khiến cho sư tỷ nghiêm túc như thế, vậy chắc chắn là vô cùng mạnh. 

 "May mà hai nơi cách nhau rất xa, Ma tộc muốn đến cứu Ma Thần ở nơi này cũng rất khó." 

 "Sư tỷ, có rất nhiều Ma Thần sao?" 

 "Ma Thần tổng cộng chia thành chín cấp, trong mỗi cấp lại chia thành chín bậc Ma Thần, con số trên người bọn họ càng lớn, địa vị càng cao, tổng cộng có tám mươi mốt tôn Ma Thần, tin tức trước kia ta thu thập được, phần lớn Ma Thần đều bị phong ấn ở Tiên giới." 

 Trần Mục khẽ nhíu mày: "Số lượng còn khá nhiều, hi vọng nhân gian không có cá lọt lưới." 

 Ầm ầm! 

 Rãnh biển đột nhiên chấn động. 

 Rỉ sắt trên trường kiếm đều bị rung rơi. 

 Trần Mục phát giác được sinh linh đáng sợ thức tỉnh, đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm chỗ sâu nơi đáy biển, đột nhiên có u sương tràn ra từ trong đất dưới đáy biển, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhảy lên hơn mười trượng. 

 Nam tử hắc y bước ra từ trong u sương, tướng mạo khôi ngô trắng ngần, hai mắt tà mị: "Ngươi biết cũng khá nhiều đấy, có điều Ma Thần không phải chỉ có tám mươi mốt tôn, mà là tám mươi hai tôn, ngươi quên mất Ma Chủ." 

 Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, ảnh xạ của hắn ta vậy mà lại có thể xuyên qua phong ấn, trên vai hắc y viết số ba chín, là sự tồn tại cực kỳ mạnh trong đám Ma Thần. 

 Cả người Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc. 

 Ma Thần nhìn Khương Phục Tiên, khẽ cười nói: "Hoá ra là huyết mạch của Thuỷ Tổ Thần, khó trách bổn tôn nằm mơ cũng có thể bị doạ tỉnh lại, thật sự là may mắn." 

 "Tiểu sư đệ, chúng ta đi." 

 Khương Phục Tiên không muốn nói chuyện với Ma Thần. 

 Lúc Trần Mục quay người, Ma Thần nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nghi ngờ nói: "Tiểu huynh đệ, xin hỏi ngươi tên gì?" 

 Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu. 

 Trần Mục bèn theo vị hôn thê rời đi. 

 Ma Thần nhìn bọn họ đi xa: "Bóng lưng của ngươi rất giống với bằng hữu của ta, tôn hiệu của hắn, là Mục Thiên." 

 Trần Mục không có đi xa, hắn quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Ma Thần đã tiêu tan. 

 Phong ấn ở nơi này vẫn còn, Ma Thần không thể rời đi, ảnh xạ cũng chỉ có thể duy trì một lát. 

 "Không cần tin lời Ma Thần nói." 

 "Đệ còn tưởng rằng tướng mạo của Ma Thần rất dữ tợn." 

 Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Có Ma Thần cực kỳ hung ác, có Ma Thần ra vẻ đạo mạo, đụng phải loại Ma Thần này càng cần phải kiêng kị." 

 Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu, trong lòng Khương Phục Tiên lại có chút lo lắng, bằng hữu trong miệng Ma Thần, lẽ nào chính là bóng lưng mà nàng ta nhìn thấy kia, Khương Phục Tiên không dám tiếp tục suy nghĩ. 

 Khương Phục Tiên lắc đầu: "Chúng ta đi thôi, chuyện ở nơi này đừng nói với bên ngoài." 

 "Đệ biết." 

 Trần Mục hiểu, nếu như tin tức ở nơi này bị tiết lộ ra ngoài, có lẽ sẽ gây nên phiền toái lớn. 

 Bọn họ ra khỏi mặt biển, Khương Phục Tiên lấy thuyền tiên ra, chuẩn bị rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh, bọn họ không tìm kiếm Âm Nhãn, lựa chọn trực tiếp trở về. 

 Trên đường trở về thuyền tiên đi ngang qua Bồng Lai đảo, Trần Mục và Khương Phục Tiên tu luyện ở trên thuyền, cũng không có ý đến Bồng Lai đảo chào hỏi. 

 Mập lão đầu đứng trên Bồng Lai đảo, ông ta nhìn thấy thuyền tiên đi qua, uống rượu, vừa cười vừa nói: "Lão phu có dự cảm, thời đại rực rỡ sắp đến rồi." 

 Vẻ mặt Đường Hồng cung kính nói: "Lão tổ, ý của ngài là chư thiên tiên phật sắp trở về?" 

 "Xưa nay chinh chiến có mấy người trở về?" 

 "Tranh giành những thứ này không có ý nghĩa." 

 "Gần đây phạm vi của Minh Hải lan rộng, chú ý Minh Địa, chỗ đó không thể xảy ra việc ngoài ý muốn." 

 Đường Hồng nhỏ giọng nói: "Minh Địa của Đông Thắng đảo có cực phẩm tiên chủng, Minh Địa của chúng ta có lẽ cũng có." 

 Mập lão đầu mỉm cười: "Cho dù chỗ đó có tạo hóa, cũng không phải thứ chúng ta có thể có được…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện