Toàn bộ trận thi đấu hôm nay của Trần Mục đều đã kết thúc, hắn chuẩn bị trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi, Diệp Hoành chạy tới, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu sư thúc, đối thủ ngày mai của ngài là Trình Vạn Lý của Lạc Thừa phong..." 

 "..." 

 Trần Mục chỉ có thể nghe hắn ta lải nhải một lúc. 

 Ngạo Kiếm phong. 

 Toàn bộ ngọn núi tương đối dốc. 

 Đường núi đã được đổi mới trở nên rộng hơn, cây cối xung quanh đã được Trần Mục cắt tỉa lại, bên trong động phủ ở lưng chừng núi cũng đã được quét dọn sạch sẽ, bên ngoài có một khu rừng trúc rậm rạp, nơi này tương đối bằng phẳng, là chỗ Trần Mục thường nghỉ ngơi hóng mát. 

 Khương Phục Tiên đang hóng mát trong rừng trúc ở trước động phủ, thần thái nàng ta ưu nhã tựa vào chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi, hai tay đặt trên eo thon. 

 Trần Mục cẩn thận dè dặt đến gần, hắn thấy Khương Phục Tiên đã nhắm mắt lại, cũng không đến làm phiền. 

 Hắn làm ra hai cái ghế dựa, trái lại có thể thoải mái nằm xuống bên cạnh Khương Phục Tiên. 

 Hai tay Trần Mục đặt ra sau đầu, nhìn tia sáng chói lọi xuyên qua rừng cây, trong lòng nghĩ thế này thì có gì hay ho, hắn lật người lại, bàn tay nhỏ chống đầu, vẫn là vị hôn thê đẹp nhất. 

 Hắn đoán Khương Phục Tiên đến đây chắc là có chuyện gì đó, thấy nàng ta nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không định quấy rầy. 

 Trần Mục nhìn chăm chú không rời mắt, hắn cũng không phải ham muốn sắc đẹp của vị hôn thê mà là đang quan sát hơi thở của nàng ta, Hô Hấp pháp rất đặc biệt. 

 Bên trong rừng trúc rất yên tĩnh. 

 Thời gian nửa ngày nhanh chóng trôi qua, Khương Phục Tiên không động đậy, Trần Mục lại nhìn đến mê mẩn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn. 

 Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra, nàng ta quay người lại, nhìn Trần Mục nói: “Hô Hấp pháp của sư tỷ không phù hợp với đệ, đừng tùy tiện thử.” 

 Trần Mục ngừng thử nghiệm, hắn tin rằng Khương Phục Tiên sẽ không gạt mình, nhếch miệng cười nói: “Sư tỷ, tỷ đến để tìm đệ sao?” 

 “Đến hóng mát.” 

 “Thuận tiện nghỉ ngơi một chút.” 

 Giọng Khương Phục Tiên mềm mại. 

 Trần Mục bỗng nhiên cảm nhận được sự mệt mỏi của sư tỷ, vốn không phải đến từ cơ thể mà là đến từ nội tâm, chắc hẳn nàng ta đã cô độc rất lâu. 

 Nhìn khuôn mặt thần tiên tuyệt mỹ không tì vết kia, Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đợi đệ lớn lên, chắc chắn có thể trở thành chỗ dựa cho tỷ.” 

 Khóe miệng Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, lúc nàng ta ở cùng với Trần Mục, tâm trạng rất vui vẻ, sẽ luôn vô thức muốn cười, muốn căng mặt cũng không được. 

 “Sư tỷ không cần chỗ dựa, có điều đệ có thể dựa vào sư tỷ, sư tỷ sẽ chống lưng cho đệ.” Khương Phục Tiên nháy mắt trái. 

 Tựa như Tử Hà tiên tử đang nhập vào. 

 Biểu cảm đáng yêu đến phạm quy kia khiến vẻ mặt Trần Mục trở nên đờ đẫn, Khương Phục Tiên thấy nụ cười ngốc nghếch của hắn thì không khỏi lắc đầu, sau đó đưa bàn tay mảnh khảnh lên, búng nhẹ vào trán Trần Mục, trong chớp mắt đã khiến hắn ngã xuống. 

 Trong rừng trúc có vài ánh sao, Trần Mục mải lo nhìn Khương Phục Tiên mà không để ý đến thời gian, hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy. 

 Khương Phục Tiên cũng nằm xuống, nàng ta nhẹ nhàng phất tay, toàn bộ cây cối chắn trước mặt bọn họ đều bẻ cong sang hai bên, những ngôi sao sáng trong rơi trên mặt đất. 

 Hai người chìm trong ánh sao, bên cạnh Khương Phục Tiên, Trần Mục có thể buông lỏng cảnh giác, hắn thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ, với những giấc mơ rất đẹp. 

 Khi tỉnh lại thì Khương Phục Tiên đã không còn bên cạnh. 

 Sáng sớm. 

 Những đám mây lượn lờ quanh ngọn núi. 

 Trần Mục lười biếng duỗi eo, rất lâu rồi không được ngủ thoải mái như vậy, hắn không nhịn được thì thầm trong lòng: “Không biết lão bà Phục Tiên tối nay có ngủ cùng ta nữa không.” 

 Trận thi đấu tông môn ngày thứ ba. 

 Trận đấu vòng năm của các Kiếm Hậu. 

 Các tiểu bối Kiếm Hậu còn lại đều rất mạnh. 

 Đối thủ trong vòng năm của Trần Mục là Trình Vạn Lý, mặc dù hắn ta đã là Bát phẩm Kiếm Hậu, nhưng bởi vì hắn đã vượt quá hai mươi tuổi nên không còn trên Thanh Vân bảng nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều tiểu bối thực lực vốn không mạnh nhưng lại có thể thăng lên Thanh Vân bảng. 

 Trình Vạn Lý đã đợi trên lôi đài từ rất sớm, Trần Mục bước vào chỗ đến đỉnh núi số một, chủ yếu là không muốn đến quá sớm để bị mọi người vây xem. 

 Trận đấu này thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả tông môn, thậm chí có cả trưởng lão đến vây xem, các đối thủ trước mặt Trần Mục đều không yếu, bắt đầu từ trận này, phía sau đều là các cường giả Kiếm Hậu thật sự. 

 Trình Vạn Lý mặc áo choàng màu xanh, dáng người thon dài, vẻ mặt cung kính nói: “Bái kiến tiểu sư thúc.” 

 Trần Mục khẽ cười gật đầu, hắn muốn xem trận thi đấu của Triệu Phi Yến, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh. 

 Sau khi Lưu Vinh tuyên bố trận đấu bắt đầu. 

 Trần Mục trực tiếp rút Chiết Dực ra, cơ thể biến mất như tia sáng, Trình Vạn lý cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt đang ập tới, hắn lùi lại theo bản năng, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng kiếm quang màu đỏ vàng. 

 Trong lúc vội vàng Trình Vạn Lý vung kiếm lên. 

 Ầm ầm. 

 Trình Vạn Lý bị văng ra khỏi lôi đài. 

 Các tiểu bối xung quanh há mồm trợn mắt. 

 Đỉnh núi số một lặng ngắt như tờ, ngay cả người chủ trì trận đấu là Lưu Vinh cũng chưa phản ứng lại, các cường giả lão bối cũng đều chứng kiến sức mạnh kinh hoàng do Trần Mục bùng nổ! Tốc độ và sức mạnh này là cảnh giới Kiếm Hậu sao? 

 “Không hổ là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông.” Chu Trí của Thiên Cơ các cảm khái nói, Trần Mục có thể xếp thứ ba trên bảng tiềm năng ở Hoang Châu là có nguyên nhân cả. 

 Trần Mục chỉ là Thất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, thậm chí cảnh giới còn thấp hơn so với Trình Vạn Lý, sức mạnh mà hai người phát ra lại như một trời một vực. 


 Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

 Trình Vạn Lý là đệ tử của Vụ Ẩn các, Vụ Ẩn các là cơ quan thu thập tin tình báo của Lăng Vân tông, thứ hắn ta thông thạo nhất chính là thân pháp, tốc độ là điểm mạnh của hắn ta, thế nhưng lại hoàn toàn nổ tung trước mặt Trần Mục. 

 Hòn đảo số hai. 

 Trần Mục đến xem trận đấu của Triệu Phi Yến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện