Mặt mày Liễu Mi Nhi đầy tủi thân ôm lấy Tiêu Vân, rõ ràng có thể chắc thắng trận đấu, không nghĩ tới cuối cùng bởi vì lơ là mà thua cuộc thi.
Mặc dù thi đấu thua nhưng có thể danh chính ngôn thuận đi tìm sư huynh an ủi, Liễu Mi Nhi cọ cọ trong ngực sư huynh, tủi thân nói: "Sư huynh, đều do tiểu sư thúc khiến muội ảo tưởng."
"..."
Tiêu Vân không biết nói cái gì cho phải.
"Khụ khụ."
Trong miệng Tiết Hạo đang ho ra máu.
Trần Mục nhìn thấy kinh mạch trong cơ thể hắn ta bị tổn thương, tuy đánh thắng trận này, nhưng hắn ta đã bị thương nặng, trận đấu kế tiếp định trước sẽ khó khăn.
Diệp Hoành cười vui vẻ nhất: "Ta còn tưởng rằng Liễu sư muội có thể thắng, nếu như trận kế tiếp gặp muội ấy thì ta thật sự không dễ dành chiến thắng."
Với trạng thái hiện tại của Tiết Hạo thì chắc chắn ngày mai sẽ không thể nào hồi phục được, Diệp Hoành có thể dễ dàng ứng phó.
Trận đấu của Kiếm Vương, thứ hạng càng cao thì càng có ưu thế, ưu thế hiện tại của Diệp Hoành được thể hiện ra hoàn toàn.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Phi Yến bất mãn với bảng đơn đối chiến, nàng ta sẽ đụng phải nhiều cường giả hơn, rất dễ bị tiêu hao lượng lớn linh lực.
Triệu Phi Yến chú ý tới Trần Mục đứng cách đó không xa, nàng ta dùng linh lực truyền âm nói: "Ngày mai ta có trận đấu, nhớ đến sớm chút xem thi đấu."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ trận đấu của ta ngươi có đến xem đâu.
Liễu Mi Nhi cũng trông thấy Trần Mục, mặt mày đầy vẻ lúng túng, thi đấu thua ngay trước mặt tiểu sư thúc còn không bằng tìm cái lỗ để chui vào.
"Tiểu sư thúc."
Tiêu Vân nhiệt tình gọi.
Trần Mục nở nụ cười như tỏa nắng gật đầu.
Liễu Mi Nhi chôn đầu trong ngực Tiêu Vân, không có mặt mũi nhìn tiểu sư thúc.
Trận đấu của Kiếm Hậu còn ổn, nhưng trận đấu của Kiếm Vương lại có thể nhìn ra sự kịch liệt trong thi đấu tông môn, có lẽ đối với một vài người mà nói thắng bại thật sự rất quan trọng.
...
Buổi chiều.
Vòng thi đấu thứ tư của Kiếm Hậu.
Đối thủ của Trần Mục là Lâm Thanh Y, người đã từng gặp mặt ở Huyền Thưởng các, mà trước trận đấu này hắn còn trông thấy Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch và Lâm Thanh Y tới cùng lúc, bọn họ đều thuộc Huyền Thưởng các, quan hệ rất tốt.
"Tiểu sư thúc."
Bọn họ hành lễ với Trần Mục.
Trần Mục có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ ở trên người Thẩm Trạch, hơn nữa sức mạnh của hắn ta còn vô cùng mạnh, vượt xa các tiểu bối Kiếm Hậu chung quanh.
Trước khi lên lôi đài.
Thẩm Trạch trò chuyện cùng với Lâm Thanh Y, Lâm Thanh Y kích động nói: "Sư huynh, muội chắc chắn không phải là đối thủ của tiểu sư thúc."
Thẩm Trạch cười an ủi, nói: "Thanh Y, chỉ cần phát huy như bình thường, không để lại nuối tiếc gì là được."
"Ừm."
"Muội biết rồi."
Lâm Thanh Y gật đầu liên tục.
Diệp Hoành khẽ cười nói: "Tiểu sư thúc, Lâm Thanh Y là Thất phẩm Kiếm Hậu, đứng thứ một trăm tám mươi trên Thanh Vân bảng, nhưng mà muội ấy rất bình thường không có gì đặc biệt."
Trần Mục khẽ lắc đầu, không hổ là tai mắt của Tần Nghê Thường, tin tức gì cũng biết cả.
Lâm Thanh Y và Trần Mục bước lên lôi đài.
Lưu Vinh lớn tiếng nói: "Trận đấu bắt đầu."
Ánh mắt yếu đuối của Lâm Thanh Y trở nên kiên cường, nàng ta phóng ra khí tràng mạnh mẽ, trên lôi đài rập rờn sóng xanh, giống như đồng cỏ dạt dào sắc xuân.
Trần Mục lạnh nhạt đứng im tại chỗ.
Thẩm Trạch nhìn chuyên chú, lần này hắn ta tới chủ yếu cũng là muốn biết thực lực của Trần Mục, thuận tiện cổ vũ cho tiểu sư muội.
Bước chân Lâm Thanh Y nhẹ nhàng, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, hơn nữa trong khí tràng của nàng ta có dây leo vươn ra muốn cuốn lấy Trần Mục.
Trần Mục vung kiếm chặt đứt dây leo xung quanh, sau đó lại vung kiếm nghênh chiêu của Lâm Thanh Y, sức mạnh của người sau không bằng Hùng Sơn, nhưng linh lực lại hùng hậu, uy lực trái lại lớn hơn rất nhiều so với Hùng Sơn.
Hai thanh kiếm không ngừng va chạm với nhau, kiếm pháp của Lâm Thanh Y tinh tế tỉ mỉ, lúc tấn công vốn không dùng toàn lực, nàng ta không muốn để lộ ra sơ hở.
Vẻ mặt Trần Mục thong dong, hắn bắt đầu tấn công, uy lực của Chiết Dực tăng gấp bội, Lâm Thanh Y không ngừng lùi về sau, tay cầm kiếm cũng đang run rẩy.
Tiểu bối xung quanh bắt đầu trở nên kích động, trận đấu này còn kịch liệt hơn so với ba trận đấu trước, đây mới là trận quyết đấu mà bọn họ muốn xem.
Lâm Thanh Y biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại vô cùng thảm hại, còn không bằng liều một phen, nàng ta nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Trần Mục, sau đó thi triển kiếm kỹ.
Thanh quang sáng chói vọt ra từ lưỡi kiếm, vô số lá xanh giống như kiếm bay đánh tới, ùn ùn kéo đến, mặt đất cũng sinh ra mấy thân dây leo.
Trần Mục cũng quyết định nghiêm túc chút, hai tay hắn nắm Chiết Dực, xoay vòng thân kiếm qua đỉnh đầu một vòng, sau đó vung kiếm chém ra, cả động tác đều trôi chảy lưu loát, đó là Long Ngâm Kiếm Kỹ, Tam Thiên Long Vũ!
Trên lôi đài xuất hiện ánh lửa.
Ba nghìn Hỏa Diễm Du Long vây ở quanh thân, dây leo xung quanh đều bị thiêu đốt trong nháy mắt, Trần Mục đứng trong Hỏa Long, tiếng rồng gầm vang lên.
Tiểu bối xung quanh bị dọa sợ lùi lại.
Giây phút Trần Mục vung kiếm chém, Hỏa Long gào thét lao ra, những chiếc lá xanh sắc bén lao thẳng tới trước mặt kia đều bị cắn nuốt, Lâm Thanh Y nhìn thấy đạo Hỏa Long kia, nàng không lùi lại, dốc toàn lực vung kiếm lần nữa.
Ầm ầm!
Lâm Thanh Y bị đánh bay khỏi lôi đài.
Tiểu bối bốn phía xung quanh đều đang kích động reo hò.
"Tiểu sư thúc thắng!"
Lưu Vinh tuyên bố kết quả trận đấu.
Chu Trí ghi chép lại sự thay đổi của Thanh Vân bảng, hiện tại Trần Mục đứng thứ một trăm tám mươi trên Thanh Vân bảng.
"Thật lợi hại!"
"Tiểu sư thúc, quá mạnh rồi!"
"Cái này của tiểu sư thúc là kiếm kỹ gì?"
"Ngươi rất lợi hại, tiếp tục cố lên." Trần Mục cười, nói lời khích lệ.
"Tiểu sư thúc."
"Ta sẽ cố gắng."
Lâm Thanh Y vui vẻ kích động không sao nói rõ được.
Danh sách chương