Chương 62: Đường hẹp gặp nhau


Sáng sớm hôm nay Giang Hiểu Đình vừa mới tỉnh lại liền phát hiện có người ngồi ở bên giường nhìn chính mình. Cô gái dụi dụi mắt mới nhìn rõ người đến, lập tức liền cầm lên chăn bông che đi mặt của mình.


"Ngô...đừng nhìn rất xấu..."


"Mới không xấu, Hiểu Đình của chị đẹp nhất"


Khe khẽ kéo ra chăn bông che ở trên mặt cô gái, con ngươi thâm thúy lộ ra một tia thâm tình nhìn đến Giang Hiểu Đình mặt cũng đỏ


"Chị....chị đừng nhìn em nữa. Mau ra ngoài đi, em còn muốn ngủ..."


Cô gái híp mắt một dáng vẻ lười biếng, giọng nói phối hợp mềm mại, để Phương Tư Dao trong nháy mắt có cảm giác bị luồn điện xuyên qua, toàn thân tê tê dại dại...


"Vậy em ngủ đi đừng quản chị. Chị Ta ở chỗ này chờ em tỉnh ngủ."


Phương Tư Dao một mặt ngơ ngác tiếp tục nhìn em ấy trên giường, làm cho cô gái cũng có chút thẹn thùng, cắn môi quay đầu đi muốn ngủ tiếp, nhưng luôn cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng nhìn chính mình. Cuối cùng cô ấy chỉ đành bất đắc dĩ từ trên giường đứng dậy


"Chị muốn làm gì...hôm nay là thứ bảy thư ký không làm việc, Tổng tài đại nhân xin thương xót mà đừng giày vò em, làm ơn~"


"Chị chỉ là muốn chờ em cùng ăn sáng, em có thể ngủ tiếp, chị đợi em"


Lời là nói như vậy, nhưng bụng của chị ấy lại không yên phận kêu lên. Thế là Hiểu Đình liếc nhìn Tư Dao sau đó cười đến một mặt xán lạn.


"Đồ ngốc, đói bụng thì nói cho em biết a, làm gì đợi em chị có thể ăn trước mà"


"Không muốn...chị muốn mỗi ngày đều cùng em ăn bữa sáng"


Nghe thấy lời của Phương Tư Dao, sự lười biếng thức dậy của Giang Hiểu Đình biến mất không còn tăm tích, trên mặt treo theo nụ cười đáng yêu lại mê người


"Được rồi...đồ ngốc, vậy chị trước tiên xoay qua chỗ khác em thay quần áo."


"Nga...được"


Phương Tư Dao xoay người qua mới phát hiện chiếc gương đối diện mình, hiện tại một cử động của cô gái toàn bộ đều sẽ rơi vào trong mắt của cô ấy. Mà Giang Hiểu Đình đương nhiên cũng biết, nhưng ước số trò đùa xấu trong lòng cô ấy lại bắt đầu phát tác rồi, Phương Tư Dao vừa không cẩn thận thì trở thành vật hy sinh


Áo sơmi màu trắng cùng chân thon dài trong gương làm nổi bật thân hình xinh đẹp của cô gái, mà Phương Tư Dao xoay người qua, lúc này lại thấy được rõ ràng mùng một


Thấy Hiểu Đình đem áo sơ mi chậm rãi từ trên vai cởi đi, trời vừa sáng hình ảnh quá mức kích thích làm cho cô ấy có chút không thể chịu đựng lại cũng không dời được tầm mắt


Tựa hồ cũng không sợ đối phương nhìn thấy, cởi ra áo sơ mi, da thịt óng ánh long lanh của Giang Hiểu Đình liền bại lộ ở trước mắt Phương Tư Dao. Cô ấy cái gì cũng không mặc, bất luận là nửa người trên hoặc là nửa người dưới... Thấy được cảnh này, Phương Tư Dao cũng không nhịn được nữa tông cửa xông ra, dựa ở trên tường lạnh lẽo khẩn trương muốn bình phục một chút tâm tình kích động của mình


Qua không lâu, đợi sau khi Giang Hiểu Đình tắm rửa xong xuôi, mở cửa còn thấy được Phương Tư Dao đứng ở ngoài cửa


"Tại sao chạy đi, có phải chị lén lút nhìn em không..."


"Mới...mới...mới không có..."


Đột nhiên Giang Hiểu Đình từ phía sau vòng lấy Tư Dao nhẹ giọng hỏi cô. Nhưng tựa hồ là làm việc chột dạ, Phương Tư dao khẩn trương cả lời cũng nói lắp bắp


"Vậy lưng của người ta đẹp không?"


"Rất đẹp. Ách...không đẹp....không phải đâu...chị...chị..."


Giang Hiểu Đình như có như không ở bên tai đối phương nhẹ giọng hỏi đến, mà Phương Tư Dao cũng là phản xạ đáp lại em ấy. Tựa hồ phát hiện mình nói sai lời Tư Dao lập tức muốn đổi lời lại càng nói càng tệ, nhưng cô lại không phát hiện cô gái phía sau tựa ở trên vai cô ấy cười đến có bao nhiêu xán lạn


"Rốt cuộc là đẹp hay là không đẹp hả?"


"Chị...chúng ta ăn sáng đi, má Ngô đang đợi đó!"


Tùy tiện tìm lý do, Phương Tư Dao đỏ mặt cũng như từ trong tay của Giang Hiểu Đình tránh khỏi. Chỉ để lại cô gái một mình nhìn bóng lưng của cô ấy cười ngây ngô


"Má Ngô chào buổi sáng"


"Chào buổi sáng, Hiểu Đình hôm nay tâm trạng rất tốt a"


"Đó là đương nhiên, bởi vì vừa nãy ở cầu thang nhìn thấy Tiểu Bạch Thỏ thật đáng yêu đó!"


"Hả? Cầu thang ? Nhà chúng ta làm sao có thứ đó?"


"Vậy thì phải hỏi Phương đại tổng tài rồi~"


Hiểu Đình một mặt vô tội, mà má Ngô lại là đầu óc mơ hồ, ngoại trừ Tư Dao vẫn cứ đỏ mặt không biết làm sao, bên ngoài không có ai biết phát sinh chuyện gì...


'Reng reng reng....'


"Alo...ân...vậy chút nữa tôi sẽ đến"


Phương Tư Dao nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên thời khắc đó trong lòng liền rắc một cái, nhận điện thoại truyền tới càng là tiếng xưng hô thân mật đối với mình. Liếc nhìn Hiểu Đình ngồi ở đối diện đang uống sữa, trong lòng không cam nguyện càng thêm mấy phần


"Tư Dao chị làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy a?"


"Không có chuyện gì...chút nữa chị đi ra ngoài một chút"


"Đi đâu, em cũng muốn đi"


"...Chị...đi tìm Lý Tình"


"Ơ...vậy bái bai"


Nghe thấy Phương Tư Dao muốn ra khỏi cửa, Giang Hiểu Đình cảm thấy ở nhà vô vị cũng muốn đi theo, nhưng ai biết lại là Lý Tình gọi đến muốn Tư Dao bên cô ấy đi dạo phố xem phim


Thấy cô gái thất vọng muốn rời đi, Phương Tư Dao có chút sốt sắng kéo lấy tay của em ấy hướng về người mình trực tiếp ôm em ấy vào trong ngực


"Chị rất nhanh thì trở về. Em đừng tức giận được không?"


"Hừ! chị đi cùng cô ấy đi, cô ấy là bạn gái chị em lại không phải"


" Hiểu Đình..."


"..."


Đối phương ôm càng chặt cô gái thì càng ngang bướng muốn đùa bỡn chút ít, kỳ thực trong lòng cô ấy rất đau, cô ấy không hiểu tại sao phải khắp mọi nơi chia cắt họ cùng nữ nhân khác chia sẻ Tư Dao...


Mà lúc này má Ngô đứng ở phía sau, lại cười lén lút lui ra hiện trường tràn đầy xung đột ngập phấn hồng tán tỉnh và mùi thuốc súng


"Chị hôm nay trừ một trăm điểm"

". . . Vậy chị còn mấy điểm?"

"Âm một trăm."


Một câu nói của Giang Hiểu Đình đột nhiên để Phương Tư Dao có chút không làm rõ được tình hình, nhưng vẫn là muốn biết mình bây giờ là mấy điểm. Nhưng lại có được mình bây giờ là âm một trăm, Phương Tư Dao khóe miệng không khỏi run rẩy một chút. Ngay tại cô ấy còn không có kịp phản ứng trước đó, điện thoại di động lại vang...Không phải của cô, là Giang Hiểu đình.


"Alo?"


" Hiểu Đình, là anh"


"Anh Thần Hiên, thế nào sao?"


Nghe được là Ngôn Thần Hiên, mặt của Phương Tư Dao trong nháy mắt xụ xuống, tay ôm lấy Giang Hiểu Đình càng chặt hơn. Cảm giác được cường độ của hai tay kia giữa eo, cô gái suýt chút nữa bật cười, nhưng vẫn như cũ giả bộ một mặt trấn định


" Là như vậy, anh nghĩ hôm nay không khí rất tốt, rất thích hợp ra ngoài chơi không biết em có hẹn không? chúng ta cùng đi xem phim điện ảnh chiếu mới nhất được không?"


Tên nam nhân đầu điện thoại kia thành khẩn và tự tin như vậy, mà Phương Tư Dao ở bên cạnh lại một mặt coi thường


"Được a! vậy chúng ta hẹn ở quán cà phê của nhà ga phụ cận đợi đi, Ân, bái bai"


"Em muốn đi ra ngoài?"


" Không thể sao?"


"Cùng với Ngôn Thần Hiên?"


"Ân. Thả em ra, em muốn đi thay quần áo rồi."


"Không cho phép"


"Hừ, dù sao đợi chị ra ngoài em vẫn là có thể ra ngoài"


"..."


Giãy khỏi cái ôm của đối phương trở về phòng, Giang Hiểu Đình một mặt chính là muốn biểu tình của mình để Phương Tư Dao trong lòng vô cùng buồn bực, cô ấy không muốn để em ấy được theo đuổi, đó là Hiểu Đình của cô ấy...cho dù theo đuổi không được em ấy cũng không cho phép bất kỳ người tới gần nào có ý đồ với em ấy. Chỉ là cô gái cũng không hiểu, cô ấy chính là muốn đánh cược một hơi, ai kêu Phương Tư Dao muốn cùng Lý Tình đi ra ngoài


________________________________


"Anh Thần Hiên để anh đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi"


Cô gái trang điểm thanh tân thoát tục để đối phương con mắt vì đó sáng ngời, cột tóc đuôi ngựa và mái xéo, mặc quần bò ngắn phối với sơ mi vai T nghiêng, không thoát khỏi tính trẻ con lại mang chút ít quyến rũ, là một loại xinh đẹp bình thường trọn vẹn khác nhau


Thực ra khi Giang Hiểu Đình sắp ra khỏi cửa, Phương Tư Dao miễn cưỡng muốn thay em ấy chọn quần áo, nhưng chọn không phải quần áo cao cổ, chính là ống tay áo dài thậm chí là váy dài toàn thân ôm đến chặt thân dưới. Cô gái nhìn thấy những này suýt chút nữa té xỉu, nhưng bây giờ là trời nắng to muốn cô ấy mặc mấy cái này thì nên làm sao ra ngoài


Cuối cùng cô ấy chỉ đành đuổi Phương Tư Dao ra khỏi phòng cố gắng trang điểm một phen mới ra ngoài, nhưng khi đối phương nhìn cô ấy chẳng những không có khen mà là một mặt tồi tệ một mình khó chịu


" Hiểu Đình, em hôm nay đặc biệt khác thường, rất đẹp..."


"Là anh Thần Hiên không chê, chúng ta đi thôi, nghe nói bộ phim này rất hay đó, chậm chạp thì không xem được rồi"


Cô gái mảy may không để ý tán thưởng của đối phương, cố ấy để ý chỉ có cảm tưởng của Phương Tư Dao, nhưng mà xem ra Tư Dao tựa hồ không có rất thích


Hai người đón xe đến rạp chiếu phim lớn nhất của trung tâm, màn hình và ghế bên trong là toàn bộ sang trọng nhất của Đài Bắc, có khi cho dù có tiền cũng giành không được


" Tư Dao, ăn cái này. Ăn ngon không?"


"Rất ngon, cám ơn em"


Lý Tình cầm lấy kem hướng về trong miệng đút cho Phương Tư Dao, hai người chị một miếng em một miếng ở trên phố ăn đến vui vẻ. Họ ăn đến rất ngọt ngào mà đối với người nhìn đến trong lòng lại ê ẩm, từng có lúc cô ấy muốn chị ấy giống như đứa trẻ vui vẻ ở trên phố ngọt ngọt ngào ngào giống như cặp tình nhân khác, chỉ là hiện tại tựa hồ đã có người làm chuyện này trước cô ấy rồi...


"Ơ, vẫn trùng hợp, Ngôn phó tổng và thư kí Giang đang hẹn hò?"


"A...phó chủ biên Lý và tổng tài cũng đến, hai người là muốn xem phim sao?"


"Phải a, lẽ nào chúng ta cùng xem một bộ?"


"Chúng tôi là bộ ba giờ chiều"


"Xem ra vẫn thật sự có duyên đó! cùng vào đi thôi"


Hai người hàn huyên với nhau, Ngôn Thần Hiên đối với không hẹn mà gặp cũng không có đặc biệt để ý, ngược lại là Lý Tình một mặt đắc ý liếc nhìn Giang Hiểu Đình sau đó liền dời tầm mắt. Mà Tư Dao một bên nhìn dáng vẻ cô gái một mặt không để ý trong lòng thì giận đến bốc khói, tại sao em ấy vẫn còn vòng lấy tay của Ngôn Thần Hiên, tại sao họ có thể thân mật như vậy, tại sao Hiểu Đình phải vì hẹn với hắn mà trang điểm đáng yêu như vậy, tại sao vậy tại sao vậy...


Không có ai biết tại sao, hai người mỗi người một gúc mắc, bốn người mỗi người một suy nghĩ, cuối cùng không ai nói trước bộ phim này rốt cuộc là vướng mắc tình cảm, hay là một cuộc chiến tranh có tâm tư khác...


Mà buổi tối đến và cảnh tượng lãng mạn kia, mới là mục đích thật sự hôm nay Ngôn Thần Hiên hẹn Giang Hiểu Đình ra...


Hết chương 62




yun: hai má này lâu lâu chơi lầy thiệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện