Chương 61: Đem lời nói ra



Vào cửa Giai Giai kéo lấy Hiểu Đình ngồi lên sofa, mà Phương Tư Dao đi theo phía sau vốn muốn ngồi bên cạnh Hiểu Đình lại bị Quách Giai Giai cứng rắn đuổi đến một bên



"Phương Tư Dao cô ngồi ở đó, đừng cách Hiểu Đình gần như vậy"



"..."



"Ách Giai Giai đừng như vậy mà. .."



"Cậu yên tĩnh"



Phương Tư Dao bất đắc dĩ đi qua hướng Giai Giai chỉ, vẻ mặt vô tội để người ta rất muốn véo mặt cô một cái. Mà Giang Hiểu Đình đối mặt với Giai Giai lực chiến tràn đầy này cũng là bắt cô bế tắc chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu với Phương Tư Dao ngồi đối diện



"Này! kêu cô ngồi bên đó không phải để hai người liếc mắt đưa tình!"



Trò vặt nhỏ bị phát hiện rồi Giang Hiểu Đình xấu hổ cúi đầu trên gò má tràn đầy từng đám mây nhỏ hồng đáng yêu. Mà Phương Tư Dao nhìn biểu tình như vậy của cô gái, khóe miệng khơi lên một nụ cười nhẹ mê người



"Trời ạ...tôi cũng chịu không nổi rồi. Hai người các người đừng như vậy có được không, rốt cuộc muốn làm mù ai a..."



"Vậy tôi có thể dẫn em ấy về nhà không? "



"Tại sao phải để cô dẫn cậu ấy về nhà, Lý Tình của cô thì sao?"



"...Tôi và em ấy không có quan hệ gì"



Phương Tư Dao chột dạ giải thích, mà nghe thấy hai chữ này trong lòng cô gái thì đau đớn một cái, tuy cúi đầu nhìn không thấy được biểu tình, nhưng mà Tư Dao vẫn cứ có thể cảm thấy được em ấy không vui vẻ



"Cô gạt ai! vậy tại sao bạn nhảy của cô tối nay không phải Hiểu Đình là cô ấy? "



"Tôi có nổi khổ"



"Nổi khổ gì cô nói ra đi, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục để Hiểu Đình hiểu lầm, sau đó luôn như vậy đi tiếp sao?"



Giai Giai vô cùng kích động, cô ấy xin thề hôm nay nhất đình phải hỏi rõ ràng mới thôi



"Chỉ cần ba tháng...Hiểu Đình em tin chị không? "



"Cô không nói ra muốn cậu ấy làm sao tin cô"



Hiểu Đình vẫn im lặng không nơi cúi đầu, hoàn toàn đều để Giai Giai trả lời



"Chúng tôi có một giao dịch, vì cứu...cứu ba của một người bạn, em ấy nói chỉ cần sống chung với tôi ba tháng, nếu như tôi không thể yêu em ấy vậy thì chia tay"



"Cho nên cô và cô ta sống chung với nhau có phải không! vậy Giang Hiểu Đình phải làm sao!"



"Đúng...cho nên Hiểu Đình...đợi chị ba tháng được không, chị sẽ không yêu em ấy, chị nhất định sẽ trở về bên cạnh em. Từ đó về sau chị và em ấy sẽ không có bất cứ liên quan nào"



Nghe thấy lời này Quách Giai Giai tức giận từ trên ghế nhảy lên, mà Giang Hiểu Đình đương nhiên chịu không nổi sự việc chị ấy và Lý Tình chung một chỗ, trong lòng khó chịu dường nhiên ngàn vạn cây kim đang đâm, đau đến cô ấy nói không ra lời. Nước mắt không nhịn được thì trượt ở trên gò má...



"Thật xin lỗi...chị nên nói trước cho em biết, chị biết em rất để ý chuyện của Lý Tình, nhưng xin tin chị, đây là lần cuối cùng..."



Nước mắt của bất cứ người nào đối với Phương Tư Dao mà nói đều không có tác dụng, chỉ có nước mắt của Giang Hiểu Đình sẽ để cô đau không ngừng



Vừa thấy được em ấy khóc Tư Dao mới bất luận Giai Giai nói cái gì không thể đến gần, lập tức xông qua ôm lấy Giang Hiểu Đình, nhẹ giọng ở bên tai em ấy. Nhưng Giang Hiểu Đình luôn không hồi đáp cô, chỉ là vươn tay sít sao ôm vòng sau cổ của cô khóc lóc



"Em muốn...về nhà..."



Hiểu Đình vừa khóc lóc vừa nói



"Được rồi, mau dẫn cậu ấy trở về. Nhưng mà, Phương Tư Dao nếu như cô khi dễ cậu ấy nữa, tôi nhất định sẽ đến tìm cô tính sổ nghe thấy không. Còn nữa nếu như cô tiếp tục bỏ mặc Lý Tình khi dễ Hiểu Đình, tôi nhất định để kết cục của cô trở nên càng thảm hơn Lý Tình! "



"Tôi sẽ không để bất kì người nào khi dễ em ấy, cô yên tâm được rồi"



Phương Tư Dao cả mặt nghiêm túc bảo đảm với Giai Giai, biểu tình này đối với cô ấy mà nói là xa lạ, bình thường một bộ dạng nghiêm túc có khi lại có chút dáng vẻ cà lơ phất phơ, không nghĩ đến sẽ nghiêm túc như vậy



"Được rồi, cho cô cũng không dám khi dễ cậu ấy, mau trở về đi rất muộn rồi"



"Cám ơn cô"



--------------



"Hiểu Đình mệt thì ngủ một chút trước đi, đến rồi chị kêu em dậy"



Phương Tư Dao thực ra có chút không quen bị người khác luôn nhìn chằm chằm, tuy người đó là Hiểu Đình nhưng luôn bị nhìn chằm chằm cô ấy vẫn sẽ ngượng ngùng



"Phương Tư Dao..."



"Hiểu Đình làm sao vậy? "



"Tư Dao..."



"Hiểu Đình. ."



"Dao..."



"Ách...Hiểu Đình, chị đang chạy xe..."



Cô gái không ngừng ngâm lấy tên của đối phương, thân thể lại càng dựa càng gần xưng hô cũng trở nên thân mật. Như vậy ngược lại bắt đầu để Tư Dao có chút không biết làm sao, nhịp tim nhanh đến khác thường, cả tay cầm vô lăng cũng bắt đầu có chút không vững



"Lý Tình kêu chị cái gì? "



"Tư Dao"



"Vậy...em thì sao?"



"Hiểu Đình muốn kêu cái gì thì kêu cái đó



Cô gái cố ý ở bên tai của đối phương dùng ngữ âm hỏi, hơi thở ấm áp phả ở trên vành tai mẫn cảm của Phương Tư Dao, chọc đến cô ấy từng trận run nhẹ



Cô ấy biết em ấy nhất định là ghen rồi, nhưng hiện tại đang chạy xe nên làm sao an ủi em ấy...



"Dao... "



"Hiểu...Hiểu Đình, đừng đùa nữa, như vậy rất nguy hiểm"



"Tại sao cô ấy đều được em thì không được, hừ! "



"Không phải không được..." nhưng mà rất nguy hiểm a!



"Vậy thì được à!"



Phương Tư Dao lời còn chưa nói xong Giang Hiểu Đình lại bắt đầu ở bên tai cô trêu chọc. Thậm chí là càng ngày càng to gan, để cô ấy bất đầu hoài nghi Hiểu Đình có phải say rồi



"Dao..."



"Ân...chuyện...chuyện gì..."



"Mặt của chị sao đỏ vậy? "



"Ngô..."



Cuối cùng ở giao lộ gặp phải đèn đỏ, có thể dừng lâu không cần lo lắng sẽ phát sinh nguy hiểm gì. Nhưng vừa mới mở miệng muốn nói, thì bị cô gái câu lấy cổ hôn lên. Hương rượu thoang thoảng từ từ lan tràn ở trong không khí giữa hai người. Tư Dao buông ra bàn tay nắm lấy vô lắng vuốt ve bên eo của cô gái tay kia kìm ở giữa hai người. Tuy nói nụ hôn này là Hiểu Đình chủ động, nhưng cuối cùng lại là cho Tư Dao chiếm thượng phong, bốn cánh môi hơi lạnh chặt chẽ dính với nhau, đầu lưỡi ấm áp trong miệng chặt chẽ dây dưa, tay phủ ở eo cô gái cũng vô ý vuốt hướng lên trên...



'Bin bin bin!'



Sớm đã qua thời gian ba cái đèn xanh, xe của Phương Tư Dao luôn như vậy dừng giữa đường, cho đến khi phía sau có xe mới cắt đứt sự nồng nhiệt. Nghe thấy thôi thúc hai người lập tức tách ra, trên mặt cô gái đỏ ửng vừa bắt đầu thì không ngừng lại, cắn lấy môi suy nghĩ vẫn dừng ở cảm giác khi tiếp hôn vừa rồi...thời khắc đó cô gái cảm thấy Tư Dao hoàn hoàn toàn toàn thuộc về mình. Len lén từ kính chiếu hậu trừng mắt với xe phía sau. Aiz, tên gia hỏa này phá hư không khí



------------



Chiếc xe chậm rãi phóng vào biệt thự, mà Giang Hiểu Đình sớm thì đã ngủ rồi, vì Phương Tư Dao không chơi với cô ấy cho nên cô ấy chỉ đành ngủ.Thấy vẻ mặt ngủ đáng yêu của cô gái, Phương Tư Dao lấy ra điện thoại lén lút chụp một bức, đây đã là bức thứ mười vẻ mặt ngủ của Hiểu Đình trong điện thoại của cô rồi. Mỗi lần chỉ cần nhớ em ấy, cô thì sẽ trượt điện thoại ra nhìn vẻ mặt ngủ của Hiểu Đình sau đó hài lòng cười lên



"Ân..."



Bởi vì Hiểu Đình tỉnh lại, Phương Tư Dao hết hồn lập tức đem điện thoại giấu lại giả vờ trấn định. Lại nhìn thêm một cái, phát hiện em ấy còn chưa tỉnh mới yên tâm, xuống xe đến ghế phụ chuẩn bị bồng em ấy lên trở về nhà



"Aiz...vẫn may mình có luyện tập qua, nếu không vẫn thật sự ôm không nổi"



"Em rất nặng phải không? "



Vốn muốn len lén phàn nàn một chút ai biết Hiểu Đình cư nhiên tỉnh lại, còn một mặt vô tội chất vấn cô, hoảng sợ đến cô ấy xém chút buông tay



"Ách...không phải đâu, chị là nói nếu như chị sức lực không đủ, khi gặp phải người xấu làm sao bảo vệ em"



"Thật không? "



"Là thật là thật"



Tư Dao khẩn trương liên tục gật đầu, thấy dáng vẻ manh manh ( ngu ngốc ngờ nghệch theo kiểu đáng yêu) của chị ấy Giang Hiểu Đình cười rất vui vẻ, đem đầu dựa ở hỏm cổ của cô, hai tay chặt chẽ vòng lấy cô ấy hưởng thụ một chút xíu ấm áp ngắn ngủi này



"Được rồi, bỏ em xuống. Tự em có thể đi vào"



"Không muốn"



"...sẽ có người đó, má Ngô ở nhà!"



"Đã muộn như vậy, họ đều ngủ rồi"



"..."



Nói không lại Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình ngoan ngoãn ủ ở trong lòng của đối phương mặc chị ấy ôm lấy mình



"Tiểu thư, hai người trở về rồi! Hiểu Đình làm sao vậy, bị thương rồi sao?"



"...Không gì không có gì, má Ngô mọi người đi nghỉ ngơi trước đi" vừa nghe thấy lời của má Ngô, Giang Hiểu Đình thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào. Thấy em ấy không ngừng cọ lấy muốn đem đầu vùi vào trong ngực mình, Tư Dao đương nhiên biết em ấy đang xấu hổ thế là nhanh chống để mọi người rời khỏi, mới ôm em ấy trở về phòng



"Phòng của em không ở đây"



"...Dọn về có được không"



"Sau ba tháng rồi nói. Hơn nữa đừng quên chúng ta không có ở chung với nhau"



"Nhưng mà..."



"Bây giờ đổi lại chị theo đuổi em rồi Phương Tư Dao, chị cũng chỉ có thời gian ba tháng, theo đuổi không được vậy em thì sống chung với người khác"



"Không cho phép! "



"Mới không phải chị nói, ngủ ngon"



Giang Hiểu Đình lời mới rơi xuống Phương Tư Dao thì một bộ dạng thất vọng, hại cô gái xém chút nhẹ dạ đồng ý dọn trở lại. Nhưng mà chuyện này mới không được, cô gái không hiểu được cảm giác được theo đuổi là thế nào sao có thể nhanh như vậy đáp ứng chị ấy



"Hiểu Đình...."



Phương Tư Dao không nỡ để em ấy đi, bĩu môi kéo tay của đối phương, thì giống như tình nhân phân biệt rất lâu



"Chụt. Tư Dao, ngủ ngon"



Thấy đối phương làm sao cũng không muốn buông ra, Hiểu Đình chỉ đành dựa qua mặt của cô hôn một cái sau đó cười lên rời khỏi, để lại Phương Tư Dao một mình đứng ở trước cửa phát ngẩng



Hết chương 61

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện