Sở Ức Quy đưa Vạn Thu đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nhìn ảnh chụp X-quang, nói chỉ là bong gân, về nhà chườm đá, trong thời gian hồi phục nhớ cẩn thận không làm việc nặng là được.

Chu Bồi Ngọc một mực đi theo Vạn Thu, chạy đến chỗ bác sĩ lắng nghe, mặc dù kết quả không có vấn đề gì nhưng vẫn tràn đầy lo lắng.

Vạn Thu cũng học lớp khiêu vũ giống mình, mà giờ lại bị trẹo chân.

"Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tớ…" Chu Bồi Ngọc liên tục xin lỗi Vạn Thu, "Việc gì tớ cũng có thể làm, chỉ cần cậu nói, tớ nhất định sẽ làm."

Trong lòng Chu Bồi Ngọc thấp thỏm bất an, Vạn Thu vẫn luôn không nói chuyện, là bởi vì cậu ấy tức giận sao? Bởi vì sai lầm của mình làm cậu ấy bị thương, cho nên cậu ấy không vui sao?

"Xin lỗi, tớ không chú ý, xin lỗi."

Chu Bồi Ngọc mặc dù đã xin lỗi vô số lần, nhưng dù có xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa thì sự bất an trong lòng vẫn như một sợi dây lộn xộn không thể nào gỡ ra được.

Chu Bồi Ngọc đối mặt với Vạn Thu, nhưng vẫn không dám nhìn Vạn Thu.

Đột nhiên một bàn tay từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của Chu Bồi Ngọc.

Những ngón tay xinh đẹp túm lấy tay áo Chu Bồi Ngọc, kéo cô ra khỏi sự bất an và thấp thỏm. Chu Bồi Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt không hề trách móc.

Thiếu niên gầy gò ngồi trên xe lăn nói lời đầu tiên với cô sau khi đến bệnh viện: "Xin lỗi."

Nháy mắt Chu Bồi Ngọc sửng sốt, ngơ ngác mở miệng: "Xin lỗi cái gì?"

"Tớ bị thương rồi." Ngón tay của Vạn Thu dường như đang siết chặt tay áo của Chu Bồi Ngọc, nhưng cuối cùng lại buông ra, cúi đầu, "Không thể cùng nhau chơi đến cuối cùng."

Lúc này Chu Bồi Ngọc cảm thấy sai sai.

"Sao cậu lại nói xin lỗi? Đây rõ ràng là lỗi của tớ mà?"

Chu Bồi Ngọc còn nhớ lúc ấy Vạn Thu lấy cơ thể làm đệm lót để bảo vệ mình.

"Không phải chúng ta không thể tụ tập thêm lần nữa, dù cậu ngồi trên xe lăn cũng có thể gặp nhau, nhưng bị thương thì lâu mới khỏi, chẳng lẽ cậu không hiểu bị thương nghĩa là gì sao? Cậu không biết bị thương sẽ không thể khiêu vũ sao?"

Sở Ức Quy đứng ở một bên lặng lẽ nhìn, một lời cũng không nói.

"Không sao." Vạn Thu đáp: "Bị thương cũng không sao, không đau."

Chu Bồi Ngọc quả thực chấn kinh rồi, giọng điệu và biểu tình của Vạn Thu hoàn toàn là vẻ đương nhiên!

Cảm giác tội lỗi và khó hiểu của Chu Bồi Ngọc hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, khiến lời nói càng trở nên lộn xộn hơn.

"Lạ quá, bị thương lại không đau, làm sao bị thương có thể không đau?! Cậu chẳng lẽ không biết quý trọng bản thân sao?" Chu Bồi Ngọc bị sự phi lý này kích động.

"Tớ quen rồi…" Vạn Thu mở to đôi mắt, lẩm bẩm.

"Quen rồi? Cậu quen với nó? Nói tớ nghe, sao cậu lại quen với nó?"

Trong đầu Chu Bồi Ngọc tràn ngập suy nghĩ  "Còn có thể quen với đau đớn sao’.

Đùa mình sao?

So với câu nói này, thà cứ trách mắng mình còn hơn!

"Trước kia ba mẹ, thường xuyên đánh tớ…" Vạn Thu cúi đầu, do dự một chút nhưng trả lời câu hỏi của Chu Bồi Ngọc rất thành thật: "Đánh nhiều, cũng quen rồi."

Lông mi Sở Ức Quy khẽ run lên.

"Ba mẹ cậu đánh cậu? Còn thường xuyên? Đó không phải là bạo lực gia đình sao? Nếu bọn họ đánh cậu thì có thể gọi cảnh sát tới bắt họ, sao cậu nhắc chuyện này như điều đương nhiên vậy?" Chu Bồi Ngọc cao giọng.

Câu nói nhắc đến ba mẹ khiến Vạn Thu nổi lên chút phản kháng nho nhỏ.

"Không phải, tại sao lại gọi cảnh sát?" Giọng nói của Vạn Thu tràn ngập hơi thở gấp gáp.

"Bởi vì đánh người là điều không đúng!" Lời nói của Chu Bồi Ngọc lập tức khiến Vạn Thu trợn tròn đôi mắt.

Vạn Thu đã quen với việc nói, hiểu những cuộc đối thoại, làm sao có thể không hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Đối với cậu, bị đánh là chuyện bình thường.

Cậu đã trải qua cuộc sống như vậy trước đây.

Nhưng bây giờ, tại sao lại nói quá khứ của cậu không đúng?

Những lời của Chu Bồi Ngọc như thể phủ nhận ba mẹ cậu, phủ nhận cậu.

Thứ gì đó mà cậu cố tình bỏ qua dường như lại hiện lên một lần nữa.

Lời phủ nhận kiên quyết của Chu Bồi Ngọc buộc Vạn Thu phải đối mặt với hiện thực.

"Cậu chẳng lẽ, chưa từng bị đánh sao?" Chu Bồi Ngọc khơi dậy trong lòng Vạn Thu một tia lửa nhỏ, thiêu đốt tới khổ sở, khiến Vạn Thu lúng túng buột miệng thốt ra mấy lời.

"Không, ba mẹ chưa bao giờ đánh tớ! Chỉ có ba mẹ cậu mới đánh cậu!!" Chu Bồi Ngọc kiên quyết nói.

Đôi mắt Vạn Thu mở to.

"Những ba mẹ khác cũng không đánh con, cậu sai rồi! Ba mẹ cậu sai rồi!" Chu Bồi Ngọc kiên quyết khẳng định, không cho Vạn Thu lảng tránh chuyện này thêm lần nào nữa.

Sở Ức Quy nhìn, vẻ mặt hơi u ám.

Cần ngăn lại không?

Có lẽ... không ngăn cản sẽ tốt hơn?

Hiện tại Vạn Thu có thích hợp để tiếp nhận thông tin này không?

Hay vẫn không kịp nữa rồi?

Sở Ức Quy cố gắng phán đoán tình hình hiện tại, nhưng giọng nói của Chu Bồi Ngọc đã nhanh chóng truyền đến tai Vạn Thu.

"Đánh, là bởi vì yêu…" Trong suy nghĩ của Vạn Thu, đây giống như hằng đẳng thức cơ bản nhất.

Chỉ vì cậu không giống những người khác, cho nên mới bị đánh nhiều hơn thôi.

"Bọn họ rất yêu tớ." Vạn Thu hiếm khi lớn tiếng nhấn mạnh.

Chu Bồi Ngọc không nhìn ra sự hoảng sợ trong mắt Vạn Thu, cũng không hiểu được suy nghĩ hiện tại của Vạn Thu.

Nên lại một lần nữa nói với Vạn Thu: "Đánh cậu suốt ngày mà cậu vẫn cho rằng bọn họ yêu cậu sao? Yêu cậu đến mức động tay động chân? Cậu đi hỏi người khác xem có ai giống như cậu không?"

"Em trai cậu vì sợ cậu sợ đau mới đưa cậu tới bệnh viện, mấy người trong nhà cậu vẫn luôn đánh cậu mà không đưa cậu đến bệnh viện sao, cậu không biết cái nào nặng cái nào nhẹ à?"

"Trời ơi, nhận thức của cậu có phải có vấn đề gì rồi không?!"

Vạn Thu đột nhiên vươn tay, hung hăng túm chặt cổ tay Chu Bồi Ngọc, nháy mắt cậu cảm nhận được một loại cảm xúc trước nay chưa từng trải qua.

Những lời này đã làm điên đảo hoàn toàn nhận thức của Vạn Thu.

Nỗi sợ hãi chưa từng có gần như chặn đứng mọi suy nghĩ của cậu.

Cổ tay Chu Bồi Ngọc bị Vạn Thu nắm, rất đau, theo bản năng kêu lên một tiếng.

Vạn Thu là con trai, dù gầy đến đâu cũng vẫn là con trai, sức lực của cậu khiến Chu Bồi Ngọc sợ hãi.

Đột nhiên tầm nhìn của Vạn Thu bị chặn lại.

Sở Ức Quy đứng sau Vạn Thu, một tay che kín hai mắt cậu.

Vạn Thu cảm giác được tay mình bị một bàn tay lớn hơn nắm lấy, hơi ấm quen thuộc bao trùm cả người cậu.

"Anh trai, bình tĩnh."

Sở Ức Quy lặp lại bên tai Vạn Thu.

"Bình tĩnh, bình tĩnh chút, buông tay ra, cô ấy đang đau."

Dưới sự trấn an của Sở Ức Quy, Vạn Thu thả lỏng tay.

Trong tầm mắt đen kịt, cái gì cũng không thấy, nhưng lời nói của Chu Bồi Ngọc cứ lặp đi lặp lại bên tai Vạn Thu.

Chu Bồi Ngọc thu tay lại, cổ tay đã đỏ bừng, có chút đau nhức.

"Vạn Thu..." Mặc dù Chu Bồi Ngọc không biết Vạn Thu đang nghĩ gì, nhưng có thể thấy rõ Vạn Thu đang run rẩy.

Mình nói sai gì sao?

Mình làm sai gì sao?

"Cậu..." Chu Bồi Ngọc còn muốn nói gì đó, lại bị Sở Ức Quy ngắt lời.

"Xin lỗi, hôm nay trạng thái anh trai tôi không tốt, cậu có thể về trước không?"

Chu Bồi Vũ sửng sốt: "Nhưng..."

"Vết thương của anh trai không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn thôi, không cần lo lắng." Sở Ức Quy vẫn che mắt Vạn Thu, "Tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau, bây giờ có thể cho anh ấy yên tĩnh một lúc không? Mẹ chúng tôi sắp tới rồi."

"Mẹ cậu ấy không phải..." Sẽ đánh cậu ấy sao?

Nhưng khi Chu Bồi Ngọc nhìn vào mắt Sở Ức Quy, lời tiếp theo lại không nói hết được.

"Hoàn cảnh gia đình chúng tôi tương đối phức tạp, nếu có cơ hội anh trai sẽ nói cho cậu biết."

Sở Ức Quy ôm Vạn Thu, giống như một con đại bàng đem Vạn Thu bảo vệ dưới đôi cánh của nó, đôi mắt sắc bén đến mức Chu Bồi Ngọc không dám phản kháng.

"Hôm nay làm phiền cậu rồi, tạm biệt."

Chu Bồi Ngọc lùi lại hai bước: "Tớ... tớ biết rồi, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho tớ."

Chu Bồi Ngọc xoay người, bước đi vô cùng lưu luyến, rõ ràng rất lo lắng.

Nhưng Sở Ức Quy lại không nhìn Chu Bồi Ngọc.

Sở Ức Quy có thể tưởng tượng được Vạn Thu lúc này đang rối bời đến mức nào.

Sau gần nửa năm học tập, Vạn Thu đã nhanh chóng thích ứng.

Cũng dần dần tiếp xúc với một số điều mà trước đây chưa bao giờ nghĩ tới hay để ý đến.

Mặc dù người Sở gia đã tiết lộ một ít chuyện cho Vạn Thu, nhưng họ cũng không thẳng thắn như Chu Bồi Ngọc mà vạch trần những ảo tưởng về quá khứ của Vạn Thu.

Dù...

Sớm muộn gì Vạn Thu cũng sẽ biết, quá khứ của cậu không hề tràn ngập tình yêu.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết người mình yêu không yêu mình.

Sở Ức Quy biết hôm nay mình đã làm một việc không đúng với tính cách mình.

Hắn đã đi ngược lại mong muốn của Vạn Thu.

Mà điều này phần nhiều xuất phát từ sự quan tâm có phần ích kỉ mà hắn dành cho Vạn Thu.

Có lẽ nên ngăn cản Chu Bồi Ngọc, nhưng hắn lại không làm như vậy.

Có phải quá sớm rồi không?

Muốn lừa dối Vạn Thu thêm chút nữa sao?

Hay để cho Vạn Thu hiểu được?

Phán đoán của Sở Ức Quy bị ảnh hưởng bởi chính cảm xúc của mình.

Từ lúc đó tới giờ, Vạn Thu từ run rẩy đã chuyển sang bình tĩnh, nhưng không nói lấy một lời.

Khi Dương Tiêu Vũ đến, lập tức nhìn vào vết thương của Vạn Thu.

Cũng may đúng như lời nói trong điện thoại, chỉ bị sưng lên chứ không có vấn đề gì khác.

Tâm trạng lo lắng dọc đường của Dương Tiêu Vũ đã dịu đi một chút, nhưng khi bà muốn ngẩng đầu lên an ủi Vạn Thu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mà Vạn Thu chưa từng lộ ra trước đây.

Đó là…

Dương Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn, đôi mắt kia xinh đẹp nhưng lại tràn đầy vẻ trống rỗng.

"Mẹ, mẹ có thể ra đây với con không?" Sở Ức Quy nói với Dương Tiêu Vũ: "Không cần cách xa, vẫn có thể nhìn thấy anh trai, chỉ cần anh ấy không nghe thấy giọng nói của chúng ta là được."

Dương Tiêu Vũ cau mày, giao Vạn Thu cho trợ lý Triệu Tĩnh Nguyệt và tài xế rồi theo Sở Ức Quy sang một bên.

Sở Ức Quy kể lại cuộc trò chuyện giữa Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc một cách đơn giản.

Dương Tiêu Vũ càng nhíu mày sau khi nghe điều này.

"Sao lại phát triển thành như thế này?" Đầu Dương Tiêu Vũ đau nhức kịch liệt.

Tuy rằng biết Vạn Thu khi tiếp xúc với người khác sớm muộn cũng sẽ biết những chuyện này.

Từ khi Vạn Thu tiếp xúc với Chu Bồi Ngọc, cũng dần dần phát hiện một số điều kì lạ không thường thấy.

Mà bây giờ cuối cùng đã chạm vào chuyện mẫn cảm nhất.

Nếu có thể, Dương Tiêu Vũ hy vọng Vạn Thu biết Ninh Xảo Trân, Ninh Hải, thậm chí Vạn Tiểu Hoa là loại người như thế nào.

Nhưng bà luôn lo lắng không biết Vạn Thu có thể chấp nhận sự thật này hay không.

Sở Ức Quy muốn biết Dương Tiêu Vũ sẽ làm gì.

Trì hoãn vấn đề.

Hay dứt khoát đối mặt với nó.

Sở Ức Quy nghĩ tới vẻ mặt của Vạn Thu lúc đó.

Không phải là vẻ mặt khiếp sợ, không phải vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Giống như không dám thừa nhận phỏng đoán cuối cùng.

Có lẽ đã nhận ra điều gì đó.

Bây giờ Vạn Thu không thể không đối mặt với những thứ dơ bẩn dính đầy trên người mình.

Vạn Thu im lặng.

Im lặng hơn bao giờ hết.

Ngay cả khi có Dương Tiêu Vũ ở bên cạnh, Vạn Thu cũng không còn vẻ thân mật thường ngày.

"Anh trai chắc chắn rất rối loạn, mẹ, bây giờ có làm gì cũng chỉ khiến anh trai rối loạn hơn mà thôi."

Dương Tiêu Vũ ngồi trong xe, xoa xoa lông mày, lời nói của Sở Ức Quy văng vẳng bên tai khiến bà làm gì cũng không làm được.

Khi Vạn Thu cái gì cũng không hiểu, cậu có thể sẵn sàng đến gần.

Nhưng khi Vạn Thu đã hiểu ra mọi chuyện, bây giờ làm thế nào mới tốt nhất cho Vạn Thu?

Vạn Thu về đến nhà, cậu vẫn ngồi trên xe lăn.

Cậu vẫn ăn ngoan ngoãn ăn cơm, sau bữa ăn cũng ăn thêm salad trái cây, tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ đúng giờ.

Như thể không bị ảnh hưởng gì, vẫn sinh hoạt một cách bình thường.

Nhưng Dương Tiêu Vũ không dám để Vạn Thu một mình, luôn ở bên cạnh Vạn Thu.

Bởi vì Vạn Thu không hề giao lưu với bất cứ ai.

Người chỉ có thể tập trung vào một điều như Vạn Thu, đã mắc kẹt trong sự hỗn loạn của chính mình.

Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày hoàn toàn bao trùm lấy Vạn Thu.

Những thứ cậu bỏ qua, những thứ cậu không muốn nhớ, vậy mà cứ hiện lên rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Lời nói của Chu Bồi Ngọc đã đánh tan sự lừa mình dối người trong tiềm thức của Vạn Thu.

Giống như bị đông cứng trong khối băng lạnh lẽo, sau đó bị ném xuống biển sâu.

Không thể cử động, chỉ có thể nhìn ánh sáng ngày càng cách xa mình.

Không thể giãy dụa.

Vạn Thu không biết mình ngủ như thế nào.

Nhưng một lần nữa cậu lại mơ thấy giấc mơ đã lâu không xuất hiện.

Lần cuối cùng là ngày Ninh Xảo Trân bỏ rơi cậu.

Lúc này, những mảnh vỡ rải rác chồng chất trong góc ký ức dần dần từ trong bóng đen hiện ra rõ ràng trước mắt Vạn Thu.

Cậu buộc phải nhớ lại những điều cậu lãng quên.

Những từ mà cậu từng không thể đọc được trong giấc mơ lần này đã dễ dàng hiểu được.

Vạn Thu ngồi ở một chỗ trống trải, trước mắt không ngừng hiện lên những dòng chữ trong sách.

Cậu nhìn thấy tất cả những gì cậu đã trải qua với bà, với ba mẹ.

Nhưng lần này, chữ trong sách bay nhanh một cách run rẩy, như thể chứa đầy sự thù hận đen tối.

"Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Rõ ràng là lỗi của bọn họ! Tại sao chỉ có tôi bị đánh, tại sao tôi lại có người nhà như thế này! Tôi ghê tởm những người này!"

"Cậu không muốn làm bạn với tôi? Chỉ vì bà tôi bị bệnh tâm thần? Tôi muốn làm cháu bà ta chắc?"

"Tao thèm làm bạn với mày sao? Mày còn mắng tao một câu nữa, có tin tao cắn chết mày không!"

Trong ký ức của Vạn Thu, cậu đã từng đứng cạnh một người bạn đang chơi đùa nhưng lại bị bỏ rơi.

Vạn Thu vẫn luôn đứng sang một bên, cái gì cũng không làm.

Nhưng trong sách, cậu lại cùng người ghét bỏ cậu hung hăng đánh một trận.

Những người dân từng thỉnh thoảng cho cậu một ít rau và cho cậu ăn một bữa trong sách lại hết sức chán ghét cậu, còn đem những lời lẽ cay nghiệt quây xung quanh cậu.

"Con nhà bà điên kia cũng điên nốt à, nó cắn chảy máu tai con nhà tôi rồi."

"Nhất định là di truyền bệnh tâm thần, thật đáng sợ, sau này không được để các con chơi với nó nữa."

"Nó vậy mà cướp cơm của con trai tôi, con trai tôi đoạt lại thì nó ném hết cho chó."

Những chuyện Vạn Thu trải qua được từng mảnh ký ức nhỏ phơi bày tr@n trụi.

Hoàn toàn khác với những gì Vạn Thu biết.

Những gì được trình bày từ văn bản, dường như là một bản thân xa lạ.

Trong căn nhà thuê của Ninh Hải và Ninh Xảo Trân, trong ngôi nhà mà cậu yêu quý.

"Ông già, có tin tôi giết ông không, tôi chưa thành niên nên có giết ông cũng không sao đâu!"

"Cho tôi tiền, nếu không đưa, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cuối cùng, Vạn Thu nhìn thấy tên của Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ.

"Mấy người làm mất tôi? Tôi phải sống một cuộc sống cứt chó nhiều năm như vậy, đều vì mấy người đánh mất tôi?! Mấy người cảm thấy bây giờ có thể bồi thường cho tôi sao? Bây giờ bồi thường cho tôi đều là chuyện mấy người phải làm!"

"Anh hai? Anh có gan tự xưng là anh hai của tôi sao? Anh không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi bây giờ trở thành như vậy, đều là lỗi của mấy người!"

"Sở Ức Quy, mày chính là kẻ cướp mất cuộc sống của tao, tao muốn mày vĩnh viễn sống không thoải mái!"

"Tình yêu? Trên đời này người duy nhất yêu tôi chỉ có chính tôi mà thôi!"

Vô số chất lỏng sẫm màu, tràn ngập mùi hôi thối khiến Vạn Thu như đang đứng giữa một đống rác.

Sự thù địch và oán hận chứa trong lời nói lấp đầy thế giới của Vạn Thu.

Những ký ức tưởng chừng như đẹp đẽ đang bị lột bỏ lớp vỏ đường ngọt ngào, lộ ra mùi hôi tanh kinh tởm.

Không đúng.

Những chuyện này sẽ bị căm ghét.

Lẽ ra cậu nên học được cách phản ứng như thế này.

Vạn Thu bị ác ý bao vây, không thể cưỡng lại được cảm xúc phát ra từ những lời này.

Chúng giống như tôm cá thối, chứa đầy ác ý muốn chạm vào Vạn Thu, để Vạn Thu vĩnh viễn nhiễm phải mùi vị gay mũi.

—Tôi nguyền rủa mấy người.

Vạn Thu ôm chặt chính mình, bịt tai lại.

Không dám đọc những dòng chữ kia, không dám nghe bất kỳ âm thanh nào.

Giãy giụa nhưng không thể phản kháng được, Vạn Thu muốn cự tuyệt, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Thế giới thống khổ tới tuyệt vọng, thế giới khiến người hít thở không thông từng chút từng chút siết chặt lại, cố gắng xé nát linh hồn của cậu.

Đừng tới đây.

Vạn Thu không tiếng động mà khẩn cầu.

Đừng tới đây.

Nhưng lúc này, Vạn Thu không biết rốt cuộc mình đang khẩn cầu ai.

——

Vạn Thu phát sốt.

Dương Tiêu Vũ nhận ra lúc nửa đêm, ngay lập tức đưa Vạn Thu đến bệnh viện.

Tuy cố gắng điều trị, nhưng Vạn Thu vẫn luôn ngủ.

So với ngủ, lại giống như hôn mê hơn.

Vạn Thu ngủ liên tục hai ngày, không hề tỉnh lại.

Mọi người trong Sở gia đều chấn động, trạng thái của Vạn Thu quá kỳ lạ, họ làm cách nào cũng không thể tìm ra nguyên nhân.

Dương Tiêu Vũ lo lắng tới mức tiều tụy đi rất nhiều, bà luôn ở bên cạnh Vạn Thu, vẻ ngoài thanh tú trước đây đã không còn nữa.

Các dấu hiệu sinh tồn của Vạn Thu luôn ở mức bình thường, nhưng lại không hề tỉnh lại.

Ngoại trừ Dương Tiêu Vũ, người Sở gia về cơ bản sẽ ở trong phòng bệnh, chờ đợi những vấn đề có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Không ai ngờ được sự việc này đối với Vạn Thu lại có tác động to lớn như vậy.

Trạng thái tinh thần của Dương Tiêu Vũ rất kém nên Sở Kiến Thụ phải mạnh mẽ ép bà uống thuốc, để bà ngủ bên cạnh Vạn Thu.

Sở Ức Quy đang trong kì nghỉ đông, cũng không rời Vạn Thu.

Chăm sóc Vạn Thu, chăm sóc Dương Tiêu Vũ.

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy tâm tình mình ngày càng khó miêu tả.

Hắn mặc kệ cảm xúc lo lắng của mình dành cho Vạn Thu, cuối cùng lại rước lấy mầm tai họa.

Có lẽ hắn nên làm theo ý Vạn Thu, để cuộc hẹn kia thuận lợi trôi qua.

Hoặc khi phát hiện ra điều bất thường, một lần nữa hướng dẫn Vạn Thu bỏ qua nó.

Tại sao cái gì cũng không làm?

Sở Ức Quy vẫn luôn không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ mặc kệ chuyện này.

Sở Ức Quy ngồi bên cạnh giường bệnh của Vạn Thu, ngón út lặng lẽ móc lấy ngón tay của Vạn Thu.

Bình tĩnh.

Nhưng Sở Ức Quy dường như lại đang ở trong sự ồn ào và hối hả, những lời nói hỗn loạn không ngừng trách cứ hắn, thời thời khắc khắc vang vọng bên tai hắn.

Thỉnh thoảng ngón tay Vạn Thu sẽ cử động một chút.

Tưởng chừng chỉ là một cơn run rẩy trong mơ, nhưng một cái cử động nhẹ này cũng khiến Sở Ức Quy xốc lại tinh thần, chú ý tới Vạn Thu.

Vạn Thu mở mắt.

Nắng ban mai ấm áp chiếu vào căn phòng, phủ lên toàn thân Vạn Thu một vầng sáng nhợt nhạt.

Đôi mắt Vạn Thu không có tiêu cự, tràn đầy mờ mịt, như thể còn đang đắm chìm trong giấc mơ.

Sở Ức Quy nín thở, chú ý đến từng biến hóa nho nhỏ của Vạn Thu.

Ánh mắt Vạn Thu chậm rãi chuyển động, nhìn về phía Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy lúc này thậm chí quên cả thở.

Đôi mắt kia giống như đã trải qua sự tẩy rửa của mưa bão, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được ánh sáng trong trẻo nhất, phá tan chút mây đen còn lại trên bầu trời, tạo thành một mảng cầu vồng nhàn nhạt.

Sở Ức Quy vô thức nắm chặt tay Vạn Thu.

Vạn Thu mở miệng, lại không có âm thanh nào phát ra.

Nhưng Sở Ức Quy đã hiểu.

Đó là những từ quen thuộc.

Quen thuộc, nhưng Sở Ức Quy lại không hiểu.

—Xin lỗi.

Đôi mắt Vạn Thu giống như một bình nước trong suốt bị đông cứng, nhìn không thấy cái lạnh lẽo xung quanh đang tỏa ra.

Hơi nước tụ lại càng nhiều, cuối cùng theo khóe mắt Vạn Thu rơi xuống.

Những giọt nước mắt không ngừng rơi, như đang giải phóng sự ngưng kết lạnh lẽo trong đáy mắt.

Sở Ức Quy chỉ nhìn, không có phản ứng gì.

"Bảo bối? Bảo bối tỉnh rồi sao?" Dương Tiêu Vũ chống đỡ cơ thể nằm bên cạnh giường, đột nhiên nhìn thấy Vạn Thu mở hai mắt.

Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ.

"Bảo bối, con dọa chết mẹ rồi." Dương Tiêu Vũ nhào tới bên cạnh Vạn Thu, đôi tay nâng khuôn mặt cậu, nhìn đi nhìn lại, sợ đây chỉ là tưởng tượng của mình.

Sở Ức Quy tránh đường, đứng sang một bên, lại nhìn Vạn Thu.

"Đừng khóc, sao bảo bối lại khóc, không sợ, có mẹ ở đây."

Dương Tiêu Vũ không ngừng trấn an Vạn Thu, vuốt v e khuôn mặt cậu, chạm vào trán cậu, rồi hôn lên những giọt nước mắt cậu.

Vạn Thu không hề có vẻ mặt bi thương, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại không có cách nào ngăn nước mắt chảy xuống.

Như thể người đang khóc không phải là cậu.

Vạn Thu đã khóc rất lâu, dù Dương Tiêu Vũ có lau mặt cho Vạn Thu bao nhiêu lần cũng không hề dừng lại.

Vạn Thu đã thay đổi không ít nhờ nỗ lực của mọi người trong Sở gia, nhưng lúc này linh hồn dường như đã bị tua ngược, trở lại bộ dáng ngây thơ nhất mà bản thân từng có.

Phải rất lâu sau Vạn Thu mới ngừng khóc, khóe mắt đỏ bừng, im lặng như một món đồ chơi cần lên dây cót, không thể tự mình cử động.

Sở Ức Quy đứng ở một bên, nghĩ đi nghĩ lại.

Nhưng thế nào cũng không hiểu, tại sao lời nói đầu tiên khi Vạn Thu mở mắt, lại là "xin lỗi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện