Buổi sáng Vạn Thu ra ngoài, trời có tuyết rơi.
Những bông tuyết rơi xuống tràn ngập không gian, vừa ra khỏi cửa liền lạc vào một thế giới trắng xóa và lạnh lẽo.
Tuyết có lẽ đã rơi cả đêm, bây giờ cao tới mắt cá chân.
Khi còn ở nhà thuê, mọi người trong khu chung cư luôn dậy từ rất sớm, bận rộn để kiếm tiền. Lúc Vạn Thu đi học, tuyết đã phủ đầy những vết giày lớn nhỏ và vết bánh xe không có quy luật, nước tuyết cũng hòa với nước bùn.
Sẽ không bao giờ có một mảng tuyết như thế này, không bị người đụng vào, mịn màng và sạch sẽ.
Vạn Thu đi một đôi giày vừa nhẹ vừa ấm bước trên nền tuyết, đôi giày mềm mại bọc lấy hai chân, dù có bao nhiêu lần thì vẫn là một trải nghiệm mới lạ đối với cậu.
Khi Vạn Thu bước lên những chỗ mới tinh còn chưa in dấu, âm thanh lạo xạo của những bông tuyết sẽ khiến cậu cảm thấy rung rinh không thể giải thích được.
Ngày xưa, Vạn Thu không thích đi trên tuyết.
Nếu có một con đường đã dọn dẹp, Vạn Thu nhất định sẽ chọn con đường đó.
Nếu cậu đụng phải tuyết, giày của cậu nhất định sẽ bị ướt.
Một khi những lớp tất giữ ấm bị ướt, chúng sẽ thấm dần thấm dần, hơi lạnh sẽ tiếp xúc đến lòng bàn chân.
Mà bây giờ chỉ cần một lớp tất là đủ.
Vạn Thu đi quanh tuyết trắng, để lại một vòng tròn dấu chân sạch sẽ chỉ thuộc về mình.
Ở phía bên kia có dấu vết xe chạy trên tuyết, Vạn Thu biết đó là vết bánh xe khi ba mẹ và anh hai đi làm.
Bây giờ đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
Hôm nay Vạn Thu cũng mang theo một cái túi nhỏ.
Trong túi nhỏ có vài tấm thẻ ba đưa và rất nhiều tiền mặt.
Ba nói, khi ra ngoài chơi với bạn bè đừng tiếc tiền, đừng ngại mua cho bạn bè thứ họ thích.
Mẹ nói, đừng để bị ốm hay cảm lạnh, cần gì thì cứ gọi cho mẹ.
Vạn Thu kéo chặt khăn quàng cổ lại.
Vào mười hai giờ có thể xuất phát.
Vạn Thu nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy người từ cửa đi ra.
Là Sở Ức Quy.
Không giống như Vạn Thu, Sở Ức Quy có vẻ thích quần áo màu đen.
Dáng người Sở Ức Quy rất cao, mặc bộ đồ màu đen trông lại càng cao hơn.
Hắn không đội mũ, mái tóc đen buông xuống, dường như hơi che khuất đường nét trên khuôn mặt.
Duy nhất có chiếc khăn quàng cổ màu trắng, được quàng tùy ý nhưng không che khuôn mặt quá nhiều.
Sở Ức Quy ngẩng đầu, nhìn Vạn Thu vẽ ra một vòng tròn trên tuyết.
Sở Ức Quy tới bên cạnh Vạn Thu, Vạn Thu ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn cũng ma xui quỷ khiến mà dẫm thêm một vòng dấu chân mới bên cạnh dấu chân của Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn dấu chân của Sở Ức Quy, rõ ràng hơn cậu, to hơn cậu, cũng rộng hơn cậu.
Cứ như được bao bọc lấy vậy.
Cẩn thận, không một bước nào dẫm lên dấu chân của cậu.
Vạn Thu chớp chớp đôi mắt.
Sở Ức Quy đưa tay ra, những ngón tay trắng nõn trên nền đen lắc nhẹ chiếc mũ của Vạn Thu.
Rất nhiều bông tuyết rơi xuống từ mũ của cậu.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
Hy vọng hôm nay cậu có thể nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Sở Ức Quy.
Nợi bọn họ hẹn gặp Chu Bồi Ngọc là đại sảnh của một trung tâm mua sắm.
Hẹn nhau ăn cơm trưa, buổi chiều thì đi chơi.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Sở Ức Quy cởi khăn quàng cổ, nhét mũ và khăn quàng cổ của Vạn Thu vào túi của Vạn Thu.
Bọn họ đến vừa đúng lúc, mà Chu Bồi Ngọc sớm đã đợi ở đó, lập tức sáng hai mắt khi nhìn thấy họ.
Thật nhiều người.
Ngoài một số người trong lớp khiêu vũ, còn có những người mà Vạn Thu không quen biết.
Các bạn nữ đang trộm nói cái gì, ánh mắt còn hướng về phía cậu và Sở Ức Quy.
Vạn Thu phát hiện, dường như khi các bạn nữ nhìn về phía em trai, ánh mắt càng thêm háo hức.
Bởi vì em trai đẹp sao? Vạn Thu cũng cảm thấy như vậy.
"Mọi người đều ở đây hết rồi, đi thôi đi thôi, tớ đã quyết định xong chỗ ăn rồi!" Người chủ trì Chu Bồi Ngọc cất giọng, bắt đầu dẫn đường.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, như thể cậu cũng đang dẫn Sở Ức Quy đi.
Ánh mắt Vạn Thu nhìn theo Chu Bồi Ngọc, Chu Bồi Ngọc vẫn luôn mỉm cười.
Sở Ức Quy thì chỉ nhìn Vạn Thu, mà Vạn Thu cứ nhìn mãi về phía người con gái xa lạ kia.
Có lẽ có quá nhiều người.
Chu Bồi Ngọc là bạn của tất cả mọi người, nhưng những người thực sự quen thuộc với Vạn Thu chỉ có Chu Bồi Ngọc và Sở Ức Quy.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy từ đầu đến cuối.
Thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, cũng nhận ra Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn mình.
Giữa những người có chút xa lạ này, Vạn Thu lại không hề cảm thấy xấu hổ.
Ngay cả khi không nói lời nào, ngay cả khi chỉ ngồi ở rìa đám người.
Nhưng cảm giác được ngồi đây như một người bạn đã đủ quý giá đối với cậu rồi.
Những người khác dường như luôn nhìn Sở Ức Quy, cũng có nhiều người sẽ bắt chuyện với Sở Ức Quy.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy ở bên ngoài.
"Cậu học trường nào thế?"
"Cậu thực sự mới mười bốn tuổi sao?"
"Cậu đẹp trai quá, ở trường có cô gái nào thích cậu không?"
Vạn Thu nhìn mọi người dò hỏi Sở Ức Quy. Sở Ức Quy vẫn treo nụ cười trên miệng, trả lời tất cả một cách lịch sự.
Người nói chuyện với em trai, ‘vui vẻ’ của họ như ánh sáng ấm áp tỏa ra từ bếp lửa vào đêm đông.
Nhưng không biết vì sao, Vạn Thu thậm chí còn cảm thấy vui vẻ của Sở Ức Quy biến mất hết.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, Vạn Thu cũng không thể cảm nhận được ý vui trong nụ cười của Sở Ức Quy.
Rõ ràng Sở Ức Quy đã mang lại vui vẻ cho đối phương, nhưng tại sao lại không nhận được vui vẻ?
Chu Bồi Ngọc đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Vạn Thu: "Em trai cậu thật sự rất được hoan nghênh nha, nhìn đi, chị em tớ luôn nhìn cậu ta."
Vạn Thu gật đầu: "Em trai rất đẹp."
"Đương nhiên cậu cũng rất đẹp." Chu Bồi Ngọc nói với Vạn Thu.
Vạn Thu chớp mắt nhìn về phía Chu Bồi Ngọc.
Cậu được người khác khen đẹp.
Thật sự giống như lời anh cả nói, chỉ cần chăm chỉ học tập là có thể trở nên xinh đẹp sao?
"Anh vẫn luôn rất đẹp, chỉ là anh không tự tin lắm." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu, một tay chống trên đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Bồi Ngọc phía sau Vạn Thu, "Cậu có thể trực tiếp nói với anh trai, thật tốt quá."
Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc dường như có chút hoảng hốt, đôi má ửng đỏ vì ăn uống dường như càng đỏ hơn.
Chu Bồi Ngọc lập tức nói: "Vạn Thu đương nhiên rất đẹp, nhưng là kiểu thanh tú, còn cậu là đẹp trai."
Một người ở lớp khiêu vũ cũng nói phụ hoạ: "Đúng vậy, Vạn Thu lớn lên rất thanh tú, cảm giác không giống con trai chút nào."
Vạn Thu sửng sốt, sau khi dần dần ý thức được về giới tính, cậu có chút phản ứng với lời nói như vậy.
"Anh trai là con trai." Sở Ức Quy duỗi tay ôm lấy bả vai Vạn Thu, "Cũng có khung xương con trai, sẽ cao hơn, chỉ là đôi mắt xinh đẹp có vẻ trung tính, tương lai hẳn có thay đổi."
Vạn Thu không biết tại sao, nhưng nghe thấy lời Sở Ức Quy nói, tâm tình kỳ quái khó hiểu của mình dường như được trấn an.
"Hai người thật sự là anh em sao? Nhìn qua không giống nhau chút nào." Có người hỏi.
Sở Ức Quy định nói gì đó, nhưng Vạn Thu đã cất lời trước.
"Ừ." Vạn Thu bất giác nắm lấy góc áo Sở Ức Quy, không biết vì sao, cậu có phản ứng không vui đối với câu nói này, "Em trai là em trai tớ, bọn tớ rất thân thiết."
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, nhìn thấy động tác nhỏ của Vạn Thu.
"Vậy hai người có quan hệ khá tốt đó, tớ và chị gái thì không tốt chút nào, nói chung trong nhà có anh chị em thường sẽ đánh nhau."
"Anh trai tớ lần trước ăn bánh pudding của tớ, còn giả bộ không biết, tức chết mất."
"Chị tớ cũng vậy, chị ấy cứ ăn đồ tớ mua về mà không nói cho tớ biết."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy..."
"Lần trước em gái tớ lén mặc quần áo của tớ, nó mập như vậy, làm quần áo của tớ giãn ra, tớ tức giận đánh nó, nó còn đánh trả."
"Tớ ghét nhất mỗi lần chị tớ chạm vào đồ của tớ..."
Vạn Thu lắng nghe những người xung quanh nói chuyện về anh chị em của mình, lại rất bối rối.
Ầm ĩ, đánh lộn, ghét bỏ lẫn nhau dường như chưa từng xảy ra trong Sở gia.
Nhưng có vẻ chuyện này rất phổ biến.
"Hai người có như vậy không?" Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu hỏi Vạn Thu, tràn đầy tò mò.
Vạn Thu lắc đầu: "Nếu em trai muốn, tớ đều cho em ấy."
"Cậu yêu thương em trai như vậy sao?" Chu Bồi Ngọc vui vẻ cười, "Nếu tớ có một người anh như cậu thì tốt quá."
Được khen ngợi, có lẽ là một điều tốt.
Vạn Thu nghĩ như vậy.
Vạn Thu khẽ mỉm cười, mang theo bộ dáng vui vẻ.
Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Chỉ là ánh mắt vẫn luôn vững vàng, nhưng khi chú ý tới Vạn Thu lại có chút dao động.
Như một cơn gió cuốn bay băng tuyết.
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, Vạn Thu vẫn đi ở cuối như mọi khi.
Nhìn những người bạn vừa đi vừa nói chuyện phía trước, Vạn Thu thấy dễ chịu hơn nhiều so với lúc nhìn bóng lưng của bạn cùng lớp ngày trước.
Mà bên cạnh cậu, cũng không trống rỗng nữa, có Sở Ức Quy.
Tuyết đã ngừng rơi.
Nhưng bầu trời vẫn xám xịt.
Vạn Thu ngẩng đầu lên, những người xung quanh đều sửng sốt.
Sở Ức Quy cũng đang nhìn cậu.
Nhất thời, Vạn Thu cảm thấy ánh mắt Sở Ức Quy thật nhạt, bởi vậy mà hắc quang lưu chuyển trong đó dường như đặc biệt rõ ràng.
Vạn Thu bất giác nghĩ.
Sở Ức Quy không vui sao?
Rõ ràng cậu cảm thấy rất vui.
Vạn Thu đưa tay ra, lại nắm tay Sở Ức Quy một lần nữa.
Găng tay thỏ con cách ly hơi ấm giữa cậu và Sở Ức Quy, cậu bèn tháo một chiếc ra, lại nắm tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy không đeo găng tay.
Hơi ấm Vạn Thu giữ lại trong chiếc găng tay ngay lập tức được truyền sang bàn tay lạnh giá của hắn.
Nếu vui vẻ có thể truyền đi như nhiệt độ thì tốt rồi.
Mặc dù nhiệt độ đã được truyền đi nhưng tay Sở Ức Quy dường như vẫn không hề ấm lên.
Ngược lại, nhiệt độ của Vạn Thu đang dần giảm đi.
"Đồ ăn có ngon không?" Chu Bồi Ngọc đi chậm lại, đến bên cạnh Vạn Thu, nhìn thấy Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, "Quan hệ giữa hai người thực sự siêu tốt ha?"
Vạn Thu gật đầu: "Tớ và em trai là bạn bè."
"Vậy sao?" Chu Bồi Ngọc thần sắc nhàn nhạt.
Khi Chu Bồi Ngọc nhìn về phía bọn họ, bước chân đột nhiên dừng lại, Vạn Thu cũng theo đó dừng lại.
Chỉ nghe thấy Chu Bồi Ngọc nói: "Này, từ từ, công viên ở đây hình như không có ai tới nghịch tuyết!"
Vạn Thu nhìn qua, trong công viên quả thực có một dải tuyết trắng trải dài, phẳng lì, chưa bị ai đụng qua.
"Muốn chơi ném tuyết không?" Mọi người đề nghị.
Tuyết rơi liên tục trong một thời gian, đã chất thành những ngọn đồi nhỏ ở quanh ven đường.
Bọn họ băng qua đường và tiến vào công viên, Vạn Thu có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của các bạn khi nhìn thấy tuyết.
Vạn Thu không chơi trò ném bóng tuyết.
Nhưng cậu từng nhìn thấy nó.
Khi nhìn thấy các bạn nặn quả cầu tuyết trên mặt đất và bắt đầu tấn công nhau, Sở Ức Quy buông tay Vạn Thu ra, khiến Vạn Thu chú ý.
"Đi chơi đi." Sở Ức Quy đẩy đẩy sau lưng Vạn Thu, đứng ở nơi xa, "Đeo găng tay."
Sau khi bị đẩy vào chiến trường liền bị mấy quả cầu tuyết ném vào.
Quả cầu tuyết mềm mại khi nện vào người không hề gây ra cảm giác đau đớn, Vạn Thu cảm nhận được rõ ràng mọi người đang chơi đùa.
Những quả cầu tuyết ném qua đây sẽ không mang lại cho cậu bất kỳ nguy hiểm nào.
Vạn Thu ôm quả cầu tuyết trong tay, lại không có dũng khí ném người khác.
Đối với Vạn Thu, hành động này sẽ mang lại kết quả không tốt.
Chu Bồi Ngọc đến bên cạnh Vạn Thu, đột nhiên giật lấy quả cầu tuyết từ tay Vạn Thu, ném thẳng vào những người khác.
Chu Bồi Ngọc quay lại nhìn Vạn Thu, nhe răng cười: "Cậu đắp quả cầu tuyết rồi đưa hết cho tớ ném nhé?"
Vạn Thu gật đầu.
Cúi xuống và tập trung đắp tuyết.
Mặc dù không ném ai.
Nhưng Vạn Thu giống như đã thực sự tham gia vào trò chơi này.
Chu Bồi Ngọc tuy chạy khắp nơi nhưng chắc chắn sẽ đến bên cạnh Vạn Thu để nhận lấy quả cầu tuyết.
Những người khác phát hiện ra động tác của Chu Bồi Ngọc, đột nhiên có vài người lần lượt hướng phía Vạn Thu mà ném, Chu Bồi Ngọc vừa xuất hiện ở trước mặt Vạn Thu cũng bị trúng đòn.
Chu Bồi Ngọc vừa hét vừa cười, đột nhiên giẫm phải quả cầu tuyết của Vạn Thu.
Dưới chân trượt một cái, ngã thẳng vào bên cạnh Vạn Thu.
Vạn Thu vô thức đưa tay ôm Chu Bồi Ngọc, nhưng tư thế của cậu không đúng.
Vạn Thu ngã trên tuyết, Chu Bồi Ngọc ngã lên người cậu, đè lên hai chân cậu.
Nhờ quần áo dày và nền tuyết nên cú ngã bớt đau hơn, nhưng Vạn Thu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở mắt cá chân mình.
"Cậu không sao chứ?" Chu Bồi Ngọc lập tức đứng dậy hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu ngồi trên mặt đất, có chút ngơ ngác, lắc đầu.
"Này, các cậu đã đi quá xa rồi, xem tớ có đập chết các cậu không!" Sau khi nhận được câu trả lời của Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc chộp lấy mảnh tuyết vụn trên mặt đất, nhằm phía những người khác mà ném.
Sở Ức Quy quay lại bên cạnh Vạn Thu, đem người còn đang ngồi trên mặt đất nâng lên.
Lần này không làm quả cầu tuyết nữa mà chỉ đứng như vậy thôi.
Sở Ức Quy chú ý Vạn Thu dùng khăn quàng cổ hơi che mặt lại, kéo mũ xuống.
Sở Ức Quy nói: "Anh."
Toàn bộ khuôn mặt của Vạn Thu bị che lại, chỉ để lại đôi mắt xinh đẹp không nhìn về phía Sở Ức Quy.
"Có sao không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu lắc đầu, lại nhìn về phía mọi người đang đùa giỡn.
Cái gì cũng không nói.
Ánh mắt Sở Ức Quy dừng lại trên người Vạn Thu.
Sâu thẳm trong đôi mắt hắn, có thứ gì đó đang lặng lẽ lưu động.
Dường như chơi đùa đủ rồi, Chu Bồi Ngọc bèn đề nghị đi hát.
Vạn Thu và Sở Ức Quy vẫn đi sau cùng.
Sở Ức Quy chú ý Vạn Thu.
Vạn Thu bình tĩnh bước đi thật vững vàng.
Dường như sợ lạnh, vẫn luôn kéo kéo mũ.
Sở Ức Quy vươn tay, dùng một chút lực giữ lấy vai Vạn Thu, để phần lớn sức lực của Vạn Thu có thể dồn vào cơ thể cậu.
Ngồi trên ghế, Sở Ức Quy vẫn chỉ nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu dường như không muốn cởi mũ và khăn quàng cổ.
"Vạn Thu, cậu không nóng sao?" Chu Bồi Ngọc hỏi.
Vạn Thu do dự một lúc rồi cởi khăn quàng cổ và mũ ra.
Nhưng cậu lại ngước mắt lén lút nhìn Sở Ức Quy.
Rồi nhanh chóng dời ánh mắt.
Giống như chột dạ vì chuyện giấu kín bị phát hiện.
Sở Ức Quy nhìn, rồi lại nhìn, thấy bộ dáng chột dạ của Vạn Thu.
Hiện tại cũng biết Vạn Thu vì sao tránh né ánh mắt của hắn.
Đối với Vạn Thu, buổi tụ tập đầu tiên với bạn bè là một điều vô cùng quý giá.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn vì bản thân mà buổi đi chơi bị gián đoạn giữa chừng, thậm chí tan rã trong không vui.
Đây là sự lựa chọn của Vạn Thu.
Trong quá trình Vạn Thu dần dần tìm kiếm chính mình, một chút tư tâm đã ra đời.
Sở Ức Quy cho rằng, hắn nên tôn trọng lựa chọn này.
Giống như những lần hắn vẫn luôn ủng hộ và tôn trọng tuyệt đối quyết định của người khác.
Không cần tham dự đến chuyện của người khác.
Không cần ảnh hưởng đến quyết định của người khác.
Hắn không có tư cách đi gánh vác những hậu quả khi ảnh hưởng đến người khác.
Đó là điều hắn luôn làm, cùng là điều hắn nên làm.
Nếu bong gân nhẹ, chỉ cần không vận động mạnh mẽ sẽ không sao.
Nhưng lúc này, không biết vì sao, không thể nhìn thấy vết thương Vạn Thu giấu dưới quần áo khiến hắn có cảm giác bị mắc kẹt trong cổ họng.
Vạn Thu hy vọng hắn cứ để như vậy.
Nhưng hắn không có cách nào không chú ý đến Vạn Thu, khí tức nhàn nhạt trên người Vạn Thu, những ngón tay lặng lẽ nắm tay hắn, cách Vạn Thu nhìn hắn, cách Vạn Thu nắm lấy góc áo của hắn...
Cuối cùng Sở Ức Quy thở dài.
Sở Ức Quy gửi tin nhắn, yêu cầu các vệ sĩ xung quanh lái xe tới.
Sở Ức Quy đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Vạn Thu: "Anh, lên đây."
Những người đang định yêu cầu bài hát đều sửng sốt: "Sao vậy?"
Chu Bồi Vũ nghi hoặc nhìn hai người: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Xin lỗi mọi người, anh trai tôi bị thương, tôi cần đưa anh ấy đến bệnh viện." Sở Ức Quy dùng giọng nói bình tĩnh nói với những người khác, sau đó lại nói với Vạn Thu: "Anh trai, lên đi, em cõng anh."
Sở Ức Quy nhìn thấy ánh mắt Vạn Thu.
Giống như lông chim chầm chậm rơi, dù có muốn ở lại trên bầu trời thì cuối cùng cũng phải rơi xuống mặt đất.
Vạn Thu không trách bất kì ai, mà lại thất vọng với chính mình.
Đây là một ngày mà cậu rất chờ mong, hy vọng sẽ trải qua một cách hoàn mỹ.
Nhưng cậu vẫn nghe lời Sở Ức Quy.
Cậu luôn như vậy.
Vạn Thu nằm trên lưng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cảm thấy Vạn Thu quá nhẹ so với người cùng lứa, dễ như trở bàn tay mà đứng dậy.
Chu Bồi Ngọc lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì, lúc Vạn Thu làm đệm lưng cho mình đã cảm thấy một loại cảm giác bức bách kỳ quái.
"Sẽ không bị thương đấy chứ? Trời ơi, sao lại không nói gì?" Chu Bồi Ngọc lập tức nói với những người xung quanh: "Các cậu chơi đi, tớ qua đó nhìn xem."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Chu Bồi Ngọc đã lập tức đi theo sau Sở Ức Quy.
Vạn Thu vùi đầu vào áo khoác của Sở Ức Quy.
Đặc biệt yên tĩnh.
Sở Ức Quy cõng Vạn Thu trên lưng, Chu Bồi Ngọc bước hai bước đi theo Sở Ức Quy.
"Bị thương chỗ nào rồi?" Chu Bồi Ngọc trong lòng cũng hoảng hốt, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Sở Ức Quy không trả lời Chu Bồi Ngọc, khi hắn tới cửa, một chiếc xe màu đen đã đợi bên ngoài.
Tài xế xuống xe mở cửa cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cúi người đỡ Vạn Thu vào trong, còn hắn từ bên kia lên xe.
Chu Bồi Ngọc có chút lo lắng liếc nhìn người đàn ông mặc bộ đồ đen, cắn răng một cái rồi ngồi vào ghế phụ.
Người lái xe nhìn Chu Bồi Ngọc, quay đầu xin ý kiến Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nói: "Không sao đâu."
Tài xế khởi động xe, cùng lúc đó điện của tài xế vang lên, hắn liếc nhìn ID người gọi rồi kết nối, giọng nói hung dữ của Dương Tiểu Vũ lập tức truyền tới.
"Sao lại thế này? Tại sao đột nhiên bị thương? Ức Quy, sao con không nghe điện thoại!"
Chu Bồi Ngọc nghe được thanh âm này, cảm giác áy náy bị k1ch thích đến khẩn trương.
Sở Ức Quy nói: "Xin lỗi mẹ, vừa rồi con cõng anh trai, không rảnh tay nghe điện thoại."
Dương Tiêu Vũ cũng không so đo chuyện này mà hỏi: "Làm sao bị thương? Bị thương ở đâu?"
"Khi chơi ném tuyết vô tình trượt chân, vết thương... Mẹ đợi một chút, để con xem." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu: "Anh, quay người sang một bên, để em xem mắt cá chân của anh. "
Chu Bồi Ngọc nghe thấy tim mình không ngừng đập nhanh hơn, chẳng lẽ bị thương nặng thật sao?
Vạn Thu trầm mặc, nghe Sở Ức Quy nói.
Bắp chân thon thả được Sở Ức Quy nắm trong tay, đầu tiên Sở Ức Quy xốc ống quần của Vạn Thu, vén tất lên, kiểm tra tình hình một chút, sau đó mới cởi giày và tất của Vạn Thu.
Chu Bồi Vũ há hốc mồm khi nhìn thấy mắt cá chân của Vạn Thu đã sưng tấy hoàn toàn.
Sở Ức Quy hơi chạm vào mắt cá chân Vạn Thu: "Anh, có đau không?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Xương cốt có cảm thấy khó chịu không?" Sở Ức Quy lại dùng một phương pháp khác hỏi.
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Hiện tại cảm giác thế nào?" Sở Ức Quy tiếp tục hỏi.
Vạn Thu trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Không có gì."
Sở Ức Quy cẩn thận nhìn vào mắt Vạn Thu, đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng hắn nhẹ nhành thở ra, nói: "Mẹ, chắc chỉ là bong gân đơn giản thôi, để đề phòng thì tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện một chuyến."
Dương Tiêu Vũ nhanh chóng nói: "Bây giờ mẹ lập tức trở về."
"Không cần, mẹ, nếu nghiêm trọng con sẽ gọi cho mẹ." Sở Ức Quy nói.
Cơn giận của Dương Tiêu Vũ dường như muốn xuyên qua điện thoại truyền rõ đến bên trong xe: "Bảo bối bị thương, con bảo mẹ đừng tới sao?"
"Anh trai chịu rất nhiều áp lực." Sở Ức Quy nhìn về phía Chu Bồi Ngọc đang quay đầu lại, toàn thân đã cứng ngắc, "Mẹ như vậy sẽ làm cho anh trai lo lắng."
Dương Tiêu Vũ đột nhiên không nói nên lời.
Sở Ức Quy chậm rãi nói: "Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho anh trai."
Dương Tiêu Vũ dừng lại, sau đó thanh âm liền bình tĩnh hơn rất nhiều: "Không phải, không sao đâu Ức Quy, do mẹ quá kích động, mẹ sẽ bình tĩnh lại, con cứ mang Vạn Thu đi kiểm tra đi, nhớ nói rõ tình huống một chút."
Dương Tiêu Vũ cúp điện thoại, Chu Bồi Ngọc đã lộ vẻ hoảng sợ và bối rối.
"Thật xin lỗi, tớ không biết, tớ không cố ý." Chu Bồi Ngọc không ngừng xin lỗi.
"Chỉ là ngoài ý muốn thôi." Sở Ức Quy ngước mắt nhìn Chu Bồi Ngọc, "Xin cậu bình tĩnh, cậu sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy."
Chu Bồi Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu cúi đầu, im lặng.
Im lặng hơn bao giờ hết.
Im lặng như người tuyết dưới ánh mặt trời, sẽ tan chảy bất cứ lúc nào.
Những bông tuyết rơi xuống tràn ngập không gian, vừa ra khỏi cửa liền lạc vào một thế giới trắng xóa và lạnh lẽo.
Tuyết có lẽ đã rơi cả đêm, bây giờ cao tới mắt cá chân.
Khi còn ở nhà thuê, mọi người trong khu chung cư luôn dậy từ rất sớm, bận rộn để kiếm tiền. Lúc Vạn Thu đi học, tuyết đã phủ đầy những vết giày lớn nhỏ và vết bánh xe không có quy luật, nước tuyết cũng hòa với nước bùn.
Sẽ không bao giờ có một mảng tuyết như thế này, không bị người đụng vào, mịn màng và sạch sẽ.
Vạn Thu đi một đôi giày vừa nhẹ vừa ấm bước trên nền tuyết, đôi giày mềm mại bọc lấy hai chân, dù có bao nhiêu lần thì vẫn là một trải nghiệm mới lạ đối với cậu.
Khi Vạn Thu bước lên những chỗ mới tinh còn chưa in dấu, âm thanh lạo xạo của những bông tuyết sẽ khiến cậu cảm thấy rung rinh không thể giải thích được.
Ngày xưa, Vạn Thu không thích đi trên tuyết.
Nếu có một con đường đã dọn dẹp, Vạn Thu nhất định sẽ chọn con đường đó.
Nếu cậu đụng phải tuyết, giày của cậu nhất định sẽ bị ướt.
Một khi những lớp tất giữ ấm bị ướt, chúng sẽ thấm dần thấm dần, hơi lạnh sẽ tiếp xúc đến lòng bàn chân.
Mà bây giờ chỉ cần một lớp tất là đủ.
Vạn Thu đi quanh tuyết trắng, để lại một vòng tròn dấu chân sạch sẽ chỉ thuộc về mình.
Ở phía bên kia có dấu vết xe chạy trên tuyết, Vạn Thu biết đó là vết bánh xe khi ba mẹ và anh hai đi làm.
Bây giờ đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
Hôm nay Vạn Thu cũng mang theo một cái túi nhỏ.
Trong túi nhỏ có vài tấm thẻ ba đưa và rất nhiều tiền mặt.
Ba nói, khi ra ngoài chơi với bạn bè đừng tiếc tiền, đừng ngại mua cho bạn bè thứ họ thích.
Mẹ nói, đừng để bị ốm hay cảm lạnh, cần gì thì cứ gọi cho mẹ.
Vạn Thu kéo chặt khăn quàng cổ lại.
Vào mười hai giờ có thể xuất phát.
Vạn Thu nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy người từ cửa đi ra.
Là Sở Ức Quy.
Không giống như Vạn Thu, Sở Ức Quy có vẻ thích quần áo màu đen.
Dáng người Sở Ức Quy rất cao, mặc bộ đồ màu đen trông lại càng cao hơn.
Hắn không đội mũ, mái tóc đen buông xuống, dường như hơi che khuất đường nét trên khuôn mặt.
Duy nhất có chiếc khăn quàng cổ màu trắng, được quàng tùy ý nhưng không che khuôn mặt quá nhiều.
Sở Ức Quy ngẩng đầu, nhìn Vạn Thu vẽ ra một vòng tròn trên tuyết.
Sở Ức Quy tới bên cạnh Vạn Thu, Vạn Thu ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn cũng ma xui quỷ khiến mà dẫm thêm một vòng dấu chân mới bên cạnh dấu chân của Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn dấu chân của Sở Ức Quy, rõ ràng hơn cậu, to hơn cậu, cũng rộng hơn cậu.
Cứ như được bao bọc lấy vậy.
Cẩn thận, không một bước nào dẫm lên dấu chân của cậu.
Vạn Thu chớp chớp đôi mắt.
Sở Ức Quy đưa tay ra, những ngón tay trắng nõn trên nền đen lắc nhẹ chiếc mũ của Vạn Thu.
Rất nhiều bông tuyết rơi xuống từ mũ của cậu.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
Hy vọng hôm nay cậu có thể nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Sở Ức Quy.
Nợi bọn họ hẹn gặp Chu Bồi Ngọc là đại sảnh của một trung tâm mua sắm.
Hẹn nhau ăn cơm trưa, buổi chiều thì đi chơi.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Sở Ức Quy cởi khăn quàng cổ, nhét mũ và khăn quàng cổ của Vạn Thu vào túi của Vạn Thu.
Bọn họ đến vừa đúng lúc, mà Chu Bồi Ngọc sớm đã đợi ở đó, lập tức sáng hai mắt khi nhìn thấy họ.
Thật nhiều người.
Ngoài một số người trong lớp khiêu vũ, còn có những người mà Vạn Thu không quen biết.
Các bạn nữ đang trộm nói cái gì, ánh mắt còn hướng về phía cậu và Sở Ức Quy.
Vạn Thu phát hiện, dường như khi các bạn nữ nhìn về phía em trai, ánh mắt càng thêm háo hức.
Bởi vì em trai đẹp sao? Vạn Thu cũng cảm thấy như vậy.
"Mọi người đều ở đây hết rồi, đi thôi đi thôi, tớ đã quyết định xong chỗ ăn rồi!" Người chủ trì Chu Bồi Ngọc cất giọng, bắt đầu dẫn đường.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, như thể cậu cũng đang dẫn Sở Ức Quy đi.
Ánh mắt Vạn Thu nhìn theo Chu Bồi Ngọc, Chu Bồi Ngọc vẫn luôn mỉm cười.
Sở Ức Quy thì chỉ nhìn Vạn Thu, mà Vạn Thu cứ nhìn mãi về phía người con gái xa lạ kia.
Có lẽ có quá nhiều người.
Chu Bồi Ngọc là bạn của tất cả mọi người, nhưng những người thực sự quen thuộc với Vạn Thu chỉ có Chu Bồi Ngọc và Sở Ức Quy.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy từ đầu đến cuối.
Thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, cũng nhận ra Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn mình.
Giữa những người có chút xa lạ này, Vạn Thu lại không hề cảm thấy xấu hổ.
Ngay cả khi không nói lời nào, ngay cả khi chỉ ngồi ở rìa đám người.
Nhưng cảm giác được ngồi đây như một người bạn đã đủ quý giá đối với cậu rồi.
Những người khác dường như luôn nhìn Sở Ức Quy, cũng có nhiều người sẽ bắt chuyện với Sở Ức Quy.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy ở bên ngoài.
"Cậu học trường nào thế?"
"Cậu thực sự mới mười bốn tuổi sao?"
"Cậu đẹp trai quá, ở trường có cô gái nào thích cậu không?"
Vạn Thu nhìn mọi người dò hỏi Sở Ức Quy. Sở Ức Quy vẫn treo nụ cười trên miệng, trả lời tất cả một cách lịch sự.
Người nói chuyện với em trai, ‘vui vẻ’ của họ như ánh sáng ấm áp tỏa ra từ bếp lửa vào đêm đông.
Nhưng không biết vì sao, Vạn Thu thậm chí còn cảm thấy vui vẻ của Sở Ức Quy biến mất hết.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, Vạn Thu cũng không thể cảm nhận được ý vui trong nụ cười của Sở Ức Quy.
Rõ ràng Sở Ức Quy đã mang lại vui vẻ cho đối phương, nhưng tại sao lại không nhận được vui vẻ?
Chu Bồi Ngọc đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Vạn Thu: "Em trai cậu thật sự rất được hoan nghênh nha, nhìn đi, chị em tớ luôn nhìn cậu ta."
Vạn Thu gật đầu: "Em trai rất đẹp."
"Đương nhiên cậu cũng rất đẹp." Chu Bồi Ngọc nói với Vạn Thu.
Vạn Thu chớp mắt nhìn về phía Chu Bồi Ngọc.
Cậu được người khác khen đẹp.
Thật sự giống như lời anh cả nói, chỉ cần chăm chỉ học tập là có thể trở nên xinh đẹp sao?
"Anh vẫn luôn rất đẹp, chỉ là anh không tự tin lắm." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu, một tay chống trên đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Bồi Ngọc phía sau Vạn Thu, "Cậu có thể trực tiếp nói với anh trai, thật tốt quá."
Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc dường như có chút hoảng hốt, đôi má ửng đỏ vì ăn uống dường như càng đỏ hơn.
Chu Bồi Ngọc lập tức nói: "Vạn Thu đương nhiên rất đẹp, nhưng là kiểu thanh tú, còn cậu là đẹp trai."
Một người ở lớp khiêu vũ cũng nói phụ hoạ: "Đúng vậy, Vạn Thu lớn lên rất thanh tú, cảm giác không giống con trai chút nào."
Vạn Thu sửng sốt, sau khi dần dần ý thức được về giới tính, cậu có chút phản ứng với lời nói như vậy.
"Anh trai là con trai." Sở Ức Quy duỗi tay ôm lấy bả vai Vạn Thu, "Cũng có khung xương con trai, sẽ cao hơn, chỉ là đôi mắt xinh đẹp có vẻ trung tính, tương lai hẳn có thay đổi."
Vạn Thu không biết tại sao, nhưng nghe thấy lời Sở Ức Quy nói, tâm tình kỳ quái khó hiểu của mình dường như được trấn an.
"Hai người thật sự là anh em sao? Nhìn qua không giống nhau chút nào." Có người hỏi.
Sở Ức Quy định nói gì đó, nhưng Vạn Thu đã cất lời trước.
"Ừ." Vạn Thu bất giác nắm lấy góc áo Sở Ức Quy, không biết vì sao, cậu có phản ứng không vui đối với câu nói này, "Em trai là em trai tớ, bọn tớ rất thân thiết."
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, nhìn thấy động tác nhỏ của Vạn Thu.
"Vậy hai người có quan hệ khá tốt đó, tớ và chị gái thì không tốt chút nào, nói chung trong nhà có anh chị em thường sẽ đánh nhau."
"Anh trai tớ lần trước ăn bánh pudding của tớ, còn giả bộ không biết, tức chết mất."
"Chị tớ cũng vậy, chị ấy cứ ăn đồ tớ mua về mà không nói cho tớ biết."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy..."
"Lần trước em gái tớ lén mặc quần áo của tớ, nó mập như vậy, làm quần áo của tớ giãn ra, tớ tức giận đánh nó, nó còn đánh trả."
"Tớ ghét nhất mỗi lần chị tớ chạm vào đồ của tớ..."
Vạn Thu lắng nghe những người xung quanh nói chuyện về anh chị em của mình, lại rất bối rối.
Ầm ĩ, đánh lộn, ghét bỏ lẫn nhau dường như chưa từng xảy ra trong Sở gia.
Nhưng có vẻ chuyện này rất phổ biến.
"Hai người có như vậy không?" Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu hỏi Vạn Thu, tràn đầy tò mò.
Vạn Thu lắc đầu: "Nếu em trai muốn, tớ đều cho em ấy."
"Cậu yêu thương em trai như vậy sao?" Chu Bồi Ngọc vui vẻ cười, "Nếu tớ có một người anh như cậu thì tốt quá."
Được khen ngợi, có lẽ là một điều tốt.
Vạn Thu nghĩ như vậy.
Vạn Thu khẽ mỉm cười, mang theo bộ dáng vui vẻ.
Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Chỉ là ánh mắt vẫn luôn vững vàng, nhưng khi chú ý tới Vạn Thu lại có chút dao động.
Như một cơn gió cuốn bay băng tuyết.
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, Vạn Thu vẫn đi ở cuối như mọi khi.
Nhìn những người bạn vừa đi vừa nói chuyện phía trước, Vạn Thu thấy dễ chịu hơn nhiều so với lúc nhìn bóng lưng của bạn cùng lớp ngày trước.
Mà bên cạnh cậu, cũng không trống rỗng nữa, có Sở Ức Quy.
Tuyết đã ngừng rơi.
Nhưng bầu trời vẫn xám xịt.
Vạn Thu ngẩng đầu lên, những người xung quanh đều sửng sốt.
Sở Ức Quy cũng đang nhìn cậu.
Nhất thời, Vạn Thu cảm thấy ánh mắt Sở Ức Quy thật nhạt, bởi vậy mà hắc quang lưu chuyển trong đó dường như đặc biệt rõ ràng.
Vạn Thu bất giác nghĩ.
Sở Ức Quy không vui sao?
Rõ ràng cậu cảm thấy rất vui.
Vạn Thu đưa tay ra, lại nắm tay Sở Ức Quy một lần nữa.
Găng tay thỏ con cách ly hơi ấm giữa cậu và Sở Ức Quy, cậu bèn tháo một chiếc ra, lại nắm tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy không đeo găng tay.
Hơi ấm Vạn Thu giữ lại trong chiếc găng tay ngay lập tức được truyền sang bàn tay lạnh giá của hắn.
Nếu vui vẻ có thể truyền đi như nhiệt độ thì tốt rồi.
Mặc dù nhiệt độ đã được truyền đi nhưng tay Sở Ức Quy dường như vẫn không hề ấm lên.
Ngược lại, nhiệt độ của Vạn Thu đang dần giảm đi.
"Đồ ăn có ngon không?" Chu Bồi Ngọc đi chậm lại, đến bên cạnh Vạn Thu, nhìn thấy Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, "Quan hệ giữa hai người thực sự siêu tốt ha?"
Vạn Thu gật đầu: "Tớ và em trai là bạn bè."
"Vậy sao?" Chu Bồi Ngọc thần sắc nhàn nhạt.
Khi Chu Bồi Ngọc nhìn về phía bọn họ, bước chân đột nhiên dừng lại, Vạn Thu cũng theo đó dừng lại.
Chỉ nghe thấy Chu Bồi Ngọc nói: "Này, từ từ, công viên ở đây hình như không có ai tới nghịch tuyết!"
Vạn Thu nhìn qua, trong công viên quả thực có một dải tuyết trắng trải dài, phẳng lì, chưa bị ai đụng qua.
"Muốn chơi ném tuyết không?" Mọi người đề nghị.
Tuyết rơi liên tục trong một thời gian, đã chất thành những ngọn đồi nhỏ ở quanh ven đường.
Bọn họ băng qua đường và tiến vào công viên, Vạn Thu có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của các bạn khi nhìn thấy tuyết.
Vạn Thu không chơi trò ném bóng tuyết.
Nhưng cậu từng nhìn thấy nó.
Khi nhìn thấy các bạn nặn quả cầu tuyết trên mặt đất và bắt đầu tấn công nhau, Sở Ức Quy buông tay Vạn Thu ra, khiến Vạn Thu chú ý.
"Đi chơi đi." Sở Ức Quy đẩy đẩy sau lưng Vạn Thu, đứng ở nơi xa, "Đeo găng tay."
Sau khi bị đẩy vào chiến trường liền bị mấy quả cầu tuyết ném vào.
Quả cầu tuyết mềm mại khi nện vào người không hề gây ra cảm giác đau đớn, Vạn Thu cảm nhận được rõ ràng mọi người đang chơi đùa.
Những quả cầu tuyết ném qua đây sẽ không mang lại cho cậu bất kỳ nguy hiểm nào.
Vạn Thu ôm quả cầu tuyết trong tay, lại không có dũng khí ném người khác.
Đối với Vạn Thu, hành động này sẽ mang lại kết quả không tốt.
Chu Bồi Ngọc đến bên cạnh Vạn Thu, đột nhiên giật lấy quả cầu tuyết từ tay Vạn Thu, ném thẳng vào những người khác.
Chu Bồi Ngọc quay lại nhìn Vạn Thu, nhe răng cười: "Cậu đắp quả cầu tuyết rồi đưa hết cho tớ ném nhé?"
Vạn Thu gật đầu.
Cúi xuống và tập trung đắp tuyết.
Mặc dù không ném ai.
Nhưng Vạn Thu giống như đã thực sự tham gia vào trò chơi này.
Chu Bồi Ngọc tuy chạy khắp nơi nhưng chắc chắn sẽ đến bên cạnh Vạn Thu để nhận lấy quả cầu tuyết.
Những người khác phát hiện ra động tác của Chu Bồi Ngọc, đột nhiên có vài người lần lượt hướng phía Vạn Thu mà ném, Chu Bồi Ngọc vừa xuất hiện ở trước mặt Vạn Thu cũng bị trúng đòn.
Chu Bồi Ngọc vừa hét vừa cười, đột nhiên giẫm phải quả cầu tuyết của Vạn Thu.
Dưới chân trượt một cái, ngã thẳng vào bên cạnh Vạn Thu.
Vạn Thu vô thức đưa tay ôm Chu Bồi Ngọc, nhưng tư thế của cậu không đúng.
Vạn Thu ngã trên tuyết, Chu Bồi Ngọc ngã lên người cậu, đè lên hai chân cậu.
Nhờ quần áo dày và nền tuyết nên cú ngã bớt đau hơn, nhưng Vạn Thu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở mắt cá chân mình.
"Cậu không sao chứ?" Chu Bồi Ngọc lập tức đứng dậy hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu ngồi trên mặt đất, có chút ngơ ngác, lắc đầu.
"Này, các cậu đã đi quá xa rồi, xem tớ có đập chết các cậu không!" Sau khi nhận được câu trả lời của Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc chộp lấy mảnh tuyết vụn trên mặt đất, nhằm phía những người khác mà ném.
Sở Ức Quy quay lại bên cạnh Vạn Thu, đem người còn đang ngồi trên mặt đất nâng lên.
Lần này không làm quả cầu tuyết nữa mà chỉ đứng như vậy thôi.
Sở Ức Quy chú ý Vạn Thu dùng khăn quàng cổ hơi che mặt lại, kéo mũ xuống.
Sở Ức Quy nói: "Anh."
Toàn bộ khuôn mặt của Vạn Thu bị che lại, chỉ để lại đôi mắt xinh đẹp không nhìn về phía Sở Ức Quy.
"Có sao không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu lắc đầu, lại nhìn về phía mọi người đang đùa giỡn.
Cái gì cũng không nói.
Ánh mắt Sở Ức Quy dừng lại trên người Vạn Thu.
Sâu thẳm trong đôi mắt hắn, có thứ gì đó đang lặng lẽ lưu động.
Dường như chơi đùa đủ rồi, Chu Bồi Ngọc bèn đề nghị đi hát.
Vạn Thu và Sở Ức Quy vẫn đi sau cùng.
Sở Ức Quy chú ý Vạn Thu.
Vạn Thu bình tĩnh bước đi thật vững vàng.
Dường như sợ lạnh, vẫn luôn kéo kéo mũ.
Sở Ức Quy vươn tay, dùng một chút lực giữ lấy vai Vạn Thu, để phần lớn sức lực của Vạn Thu có thể dồn vào cơ thể cậu.
Ngồi trên ghế, Sở Ức Quy vẫn chỉ nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu dường như không muốn cởi mũ và khăn quàng cổ.
"Vạn Thu, cậu không nóng sao?" Chu Bồi Ngọc hỏi.
Vạn Thu do dự một lúc rồi cởi khăn quàng cổ và mũ ra.
Nhưng cậu lại ngước mắt lén lút nhìn Sở Ức Quy.
Rồi nhanh chóng dời ánh mắt.
Giống như chột dạ vì chuyện giấu kín bị phát hiện.
Sở Ức Quy nhìn, rồi lại nhìn, thấy bộ dáng chột dạ của Vạn Thu.
Hiện tại cũng biết Vạn Thu vì sao tránh né ánh mắt của hắn.
Đối với Vạn Thu, buổi tụ tập đầu tiên với bạn bè là một điều vô cùng quý giá.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn vì bản thân mà buổi đi chơi bị gián đoạn giữa chừng, thậm chí tan rã trong không vui.
Đây là sự lựa chọn của Vạn Thu.
Trong quá trình Vạn Thu dần dần tìm kiếm chính mình, một chút tư tâm đã ra đời.
Sở Ức Quy cho rằng, hắn nên tôn trọng lựa chọn này.
Giống như những lần hắn vẫn luôn ủng hộ và tôn trọng tuyệt đối quyết định của người khác.
Không cần tham dự đến chuyện của người khác.
Không cần ảnh hưởng đến quyết định của người khác.
Hắn không có tư cách đi gánh vác những hậu quả khi ảnh hưởng đến người khác.
Đó là điều hắn luôn làm, cùng là điều hắn nên làm.
Nếu bong gân nhẹ, chỉ cần không vận động mạnh mẽ sẽ không sao.
Nhưng lúc này, không biết vì sao, không thể nhìn thấy vết thương Vạn Thu giấu dưới quần áo khiến hắn có cảm giác bị mắc kẹt trong cổ họng.
Vạn Thu hy vọng hắn cứ để như vậy.
Nhưng hắn không có cách nào không chú ý đến Vạn Thu, khí tức nhàn nhạt trên người Vạn Thu, những ngón tay lặng lẽ nắm tay hắn, cách Vạn Thu nhìn hắn, cách Vạn Thu nắm lấy góc áo của hắn...
Cuối cùng Sở Ức Quy thở dài.
Sở Ức Quy gửi tin nhắn, yêu cầu các vệ sĩ xung quanh lái xe tới.
Sở Ức Quy đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Vạn Thu: "Anh, lên đây."
Những người đang định yêu cầu bài hát đều sửng sốt: "Sao vậy?"
Chu Bồi Vũ nghi hoặc nhìn hai người: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Xin lỗi mọi người, anh trai tôi bị thương, tôi cần đưa anh ấy đến bệnh viện." Sở Ức Quy dùng giọng nói bình tĩnh nói với những người khác, sau đó lại nói với Vạn Thu: "Anh trai, lên đi, em cõng anh."
Sở Ức Quy nhìn thấy ánh mắt Vạn Thu.
Giống như lông chim chầm chậm rơi, dù có muốn ở lại trên bầu trời thì cuối cùng cũng phải rơi xuống mặt đất.
Vạn Thu không trách bất kì ai, mà lại thất vọng với chính mình.
Đây là một ngày mà cậu rất chờ mong, hy vọng sẽ trải qua một cách hoàn mỹ.
Nhưng cậu vẫn nghe lời Sở Ức Quy.
Cậu luôn như vậy.
Vạn Thu nằm trên lưng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cảm thấy Vạn Thu quá nhẹ so với người cùng lứa, dễ như trở bàn tay mà đứng dậy.
Chu Bồi Ngọc lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì, lúc Vạn Thu làm đệm lưng cho mình đã cảm thấy một loại cảm giác bức bách kỳ quái.
"Sẽ không bị thương đấy chứ? Trời ơi, sao lại không nói gì?" Chu Bồi Ngọc lập tức nói với những người xung quanh: "Các cậu chơi đi, tớ qua đó nhìn xem."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Chu Bồi Ngọc đã lập tức đi theo sau Sở Ức Quy.
Vạn Thu vùi đầu vào áo khoác của Sở Ức Quy.
Đặc biệt yên tĩnh.
Sở Ức Quy cõng Vạn Thu trên lưng, Chu Bồi Ngọc bước hai bước đi theo Sở Ức Quy.
"Bị thương chỗ nào rồi?" Chu Bồi Ngọc trong lòng cũng hoảng hốt, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Sở Ức Quy không trả lời Chu Bồi Ngọc, khi hắn tới cửa, một chiếc xe màu đen đã đợi bên ngoài.
Tài xế xuống xe mở cửa cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cúi người đỡ Vạn Thu vào trong, còn hắn từ bên kia lên xe.
Chu Bồi Ngọc có chút lo lắng liếc nhìn người đàn ông mặc bộ đồ đen, cắn răng một cái rồi ngồi vào ghế phụ.
Người lái xe nhìn Chu Bồi Ngọc, quay đầu xin ý kiến Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nói: "Không sao đâu."
Tài xế khởi động xe, cùng lúc đó điện của tài xế vang lên, hắn liếc nhìn ID người gọi rồi kết nối, giọng nói hung dữ của Dương Tiểu Vũ lập tức truyền tới.
"Sao lại thế này? Tại sao đột nhiên bị thương? Ức Quy, sao con không nghe điện thoại!"
Chu Bồi Ngọc nghe được thanh âm này, cảm giác áy náy bị k1ch thích đến khẩn trương.
Sở Ức Quy nói: "Xin lỗi mẹ, vừa rồi con cõng anh trai, không rảnh tay nghe điện thoại."
Dương Tiêu Vũ cũng không so đo chuyện này mà hỏi: "Làm sao bị thương? Bị thương ở đâu?"
"Khi chơi ném tuyết vô tình trượt chân, vết thương... Mẹ đợi một chút, để con xem." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu: "Anh, quay người sang một bên, để em xem mắt cá chân của anh. "
Chu Bồi Ngọc nghe thấy tim mình không ngừng đập nhanh hơn, chẳng lẽ bị thương nặng thật sao?
Vạn Thu trầm mặc, nghe Sở Ức Quy nói.
Bắp chân thon thả được Sở Ức Quy nắm trong tay, đầu tiên Sở Ức Quy xốc ống quần của Vạn Thu, vén tất lên, kiểm tra tình hình một chút, sau đó mới cởi giày và tất của Vạn Thu.
Chu Bồi Vũ há hốc mồm khi nhìn thấy mắt cá chân của Vạn Thu đã sưng tấy hoàn toàn.
Sở Ức Quy hơi chạm vào mắt cá chân Vạn Thu: "Anh, có đau không?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Xương cốt có cảm thấy khó chịu không?" Sở Ức Quy lại dùng một phương pháp khác hỏi.
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Hiện tại cảm giác thế nào?" Sở Ức Quy tiếp tục hỏi.
Vạn Thu trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Không có gì."
Sở Ức Quy cẩn thận nhìn vào mắt Vạn Thu, đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng hắn nhẹ nhành thở ra, nói: "Mẹ, chắc chỉ là bong gân đơn giản thôi, để đề phòng thì tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện một chuyến."
Dương Tiêu Vũ nhanh chóng nói: "Bây giờ mẹ lập tức trở về."
"Không cần, mẹ, nếu nghiêm trọng con sẽ gọi cho mẹ." Sở Ức Quy nói.
Cơn giận của Dương Tiêu Vũ dường như muốn xuyên qua điện thoại truyền rõ đến bên trong xe: "Bảo bối bị thương, con bảo mẹ đừng tới sao?"
"Anh trai chịu rất nhiều áp lực." Sở Ức Quy nhìn về phía Chu Bồi Ngọc đang quay đầu lại, toàn thân đã cứng ngắc, "Mẹ như vậy sẽ làm cho anh trai lo lắng."
Dương Tiêu Vũ đột nhiên không nói nên lời.
Sở Ức Quy chậm rãi nói: "Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho anh trai."
Dương Tiêu Vũ dừng lại, sau đó thanh âm liền bình tĩnh hơn rất nhiều: "Không phải, không sao đâu Ức Quy, do mẹ quá kích động, mẹ sẽ bình tĩnh lại, con cứ mang Vạn Thu đi kiểm tra đi, nhớ nói rõ tình huống một chút."
Dương Tiêu Vũ cúp điện thoại, Chu Bồi Ngọc đã lộ vẻ hoảng sợ và bối rối.
"Thật xin lỗi, tớ không biết, tớ không cố ý." Chu Bồi Ngọc không ngừng xin lỗi.
"Chỉ là ngoài ý muốn thôi." Sở Ức Quy ngước mắt nhìn Chu Bồi Ngọc, "Xin cậu bình tĩnh, cậu sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy."
Chu Bồi Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu cúi đầu, im lặng.
Im lặng hơn bao giờ hết.
Im lặng như người tuyết dưới ánh mặt trời, sẽ tan chảy bất cứ lúc nào.
Danh sách chương