Sở Kiến Thụ nghe tài xế nói xong, hỏi hướng của Vạn Thu rồi lập tức đi về phía cậu. Nhưng vừa bước tới, ông đã nghe thấy Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy:

"Ức Quy có... ngoại tình không?"

Phản ứng đầu tiên của Sở Kiến Thụ là muốn nổi giận, định kéo Vạn Thu ra sau lưng mình, nhưng ngay giây tiếp theo liền nhận ra có gì đó không đúng.

Sở Ức Quy ngoại tình? Sở Kiến Thụ nhìn sang Sở Ức Quy, hắn vẫn khá bình tĩnh, nhưng nữ nhân viên đứng bên cạnh thì đã hoảng loạn đến mức mặt mày tái mét.

"Tôi không có, tôi không phải! Tôi với cậu ấy trong sạch, hoàn toàn không có gì hết!" Nữ nhân viên sợ đến mức nhảy lùi lại một bước dài, vạch rõ ranh giới với Sở Ức Quy, cả người gần như dán sát vào tường.

"Không sao, cô bình tĩnh đi." Sở Kiến Thụ day nhẹ giữa mày, cảm thấy tình huống này có chút kì lạ.

"Tôi thực sự không có, Chủ tịch Sở! Tôi chỉ đang bàn công việc với cậu ấy thôi..." Nữ nhân viên giơ xấp tài liệu trong tay lên, định chứng minh sự trong sạch của mình với Sở Kiến Thụ, nhưng đột nhiên nhớ ra người mình cần giải thích là ai, liền quay sang Vạn Thu, vội vàng nói: "Tôi thật sự không có! Cậu tin tôi, tin cả bạn trai cậu nữa!"

Nữ nhân viên bỗng nhận ra điều gì đó.

Cô hoảng hốt nhìn Vạn Thu và Sở Ức Quy.

Ngoại tình?!!!

Không… không đúng…

Sở Ức Quy và Vạn Thu là một đôi sao? Hay Vạn Thu đang chất vấn Sở Ức Quy thay cho bạn mình?

Khoan đã…

Sắc mặt nữ nhân viên liên tục thay đổi, tình huống trở nên phức tạp hơn hẳn. Cô ôm chặt xấp tài liệu, cánh tay cứng đờ giữa không trung, lúng túng đến mức không nói nổi nửa lời.

Lúc này, Vạn Thu cũng đang nhìn cô chằm chằm, cậu đã thoát khỏi cơn mơ hồ vừa rồi, đầu óc dần tỉnh táo, nhận ra mình vừa làm gì.

"Về làm việc đi." Sở Kiến Thụ nói với nữ nhân viên, "Đừng tung tin đồn nhảm trong công ty."

"Tôi biết rồi rồi ạ." Nữ nhân viên cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

"Vạn Thu, Ức Quy, hai người theo ba."

Sở Ức Quy gật đầu, lúc bước theo sau Sở Kiến Thụ, hắn tự nhiên nắm lấy tay Vạn Thu.

Vạn Thu ngoan ngoãn đi sau Sở Ức Quy.

Nữ nhân viên chỉ cảm thấy tuyệt vọng, lặng lẽ cầu nguyện.

Xin hãy phớt lờ tôi đi, tôi không muốn mất việc đâu, please.

Sở Kiến Thụ đưa Vạn Thu và Sở Ức Quy vào văn phòng, không gian vốn hơi ồn ào lập tức trở nên im lặng.

“Sao lại thế này? Ức Quy, con ngoại tình...?” Sở Kiến Thụ hỏi, mặc dù cảm thấy khả năng này không cao.

“Không.” Sở Ức Quy nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu, “Vạn Thu, anh…ngoại tình... sao?”

“A…” Lúc này lý trí của Vạn Thu đã quay lại. Bị Sở Kiến Thụ và Sở Ức Quy đồng loạt nhìn chằm chằm, cậu bỗng thấy có chút chột dạ.

Cậu lén quan sát vẻ mặt của Sở Ức Quy. 

Sở Ức Quy dường như đang suy nghĩ.

Sau một lát, Sở Ức Quy như thể từ bỏ việc suy luận, chủ động hỏi: “Anh đã làm gì khiến em nghĩ rằng em ngoại tình sao?”

Hắn kéo Vạn Thu ngồi xuống sofa trong phòng khách của Sở Kiến Thụ. Sở Kiến Thụ nghiêng đầu nhìn hai người, còn Tống Văn Thu mang một ly nước ép đến đặt trước mặt Vạn Thu.

“Vì… ngoại tình là bản năng của đàn ông…” Vạn Thu lẩm bẩm.

Sở Ức Quy hơi nhướng mày, còn Sở Kiến Thụ thì trực tiếp nhíu chặt chân mày.

“Còn lý do nào khác không?” Sở Ức Quy nghiêng người dựa sát vào Vạn Thu, nắm lấy bàn tay cậu đang đặt trên sofa, nhẹ nhàng che phủ lên đó.

Hắn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, thân mật một cách rất tự nhiên. Khi hắn tiến gần hơn, hơi thở ấm áp phả lên bên má Vạn Thu.

Khoảng cách quá gần khiến Vạn Thu vốn đã chột dạ lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Ức Quy. Cậu nhắm chặt mắt, quyết định khai hết.

“Hôm nay, một thành viên trong nhóm làm bài tập của con vừa chia tay, cô ấy nói vì không quan tâm bạn trai… Con…hình như con cũng không quan tâm Ức Quy lắm… Con với Ức Quy khác những cặp đôi khác, cũng chưa từng cãi nhau… Với cả, hình như con cũng không biết cách duy trì một mối quan hệ…”

Vạn Thu thao thao bất tuyệt, đem hết tất cả những lo lắng trong lòng nói ra.

Ngay cả Tống Văn Thu cũng không rời đi mà nghiêng đầu, tò mò nhìn sang.

“Ức Quy ngay cả chuyện thân mật với con cũng chỉ làm hai lần, rõ ràng anh ấy còn có thể làm thêm…” Vạn Thu than thở.

Tống Văn Thu: “…”

Sở Kiến Thụ suýt nữa thì nghẹn.

“Nhẫn nhịn quá lâu sẽ ngoại tình.” Cuối cùng, Vạn Thu đưa ra một dự đoán có vẻ rất hợp lý.

Sở Ức Quy yên lặng lắng nghe.

Sau khi nói xong, Vạn Thu mới dần tỉnh táo lại.

Cậu vô thức cử động ngón tay, phát hiện tay Sở Ức Quy đã không biết từ khi nào đã đan chặt tay vào tay cậu.

Vạn Thu có chút chột dạ, hơi ngước mắt lên. Cậu không cố ý nghi oan cho Sở Ức Quy, chỉ là trong lòng có chút bất an mà thôi. 

Tống Văn Thu lại bật cười: “Haha, không sao đâu, yêu đương mà lo lắng mấy chuyện này là bình thường, con không cần phải xoắn xuýt như vậy.”

Nghe vậy, Vạn Thu do dự ngẩng đầu lên.

“Con nghĩ Ức Quy sẽ ngoại tình à?” Tống Văn Thu hỏi.

Vạn Thu không chút do dự lắc đầu.

Dù biết lo lắng này vô căn cứ, nhưng cậu vẫn không kìm được mà nghĩ đến.

Ánh mắt Sở Ức Quy nhìn cậu vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút dao động nào, khiến trái tim đang thấp thỏm của Vạn Thu cũng dần an tĩnh theo.

“Câu ‘đàn ông đều sẽ ngoại tình’ chẳng qua chỉ là cái cớ của những kẻ phản bội mà thôi.” Tống Văn Thu bỗng nhớ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi Sở Kiến Thụ: “Sếp Sở của chúng ta đã từng ngoại tình chưa nhỉ?”

Vạn Thu bỗng sững người.

Đàn ông đều sẽ ngoại tình?

Vậy còn ba cậu thì sao?

"Không có, tôi và Tiêu Vũ luôn tôn trọng lẫn nhau, là một người đàn ông, tôi ngưỡng mộ em ấy, là một người chồng, tôi sẵn sàng gánh vác trách nhiệm gia đình, công việc hay sự nghiệp đều có quá nhiều thứ cần phải lo, tôi không có thời gian rảnh để tự chuốc rắc rối cho mình."

Sở Kiến Thụ hiếm khi bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng lần này ông thẳng thắn nói rõ lập trường.

"Vạn Thu này, có thể con chưa từng gặp thím, nhưng chú thật sự rất yêu vợ chú." Tống Văn Thu dựa vào lưng ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu, nói: "Bọn chú luôn bao dung và tin tưởng lẫn nhau, đừng nghe những kẻ làm sai nói nhảm, đến cả lời xin lỗi bọn họ cũng có thể biến thành cái cớ để biện hộ."

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, còn cậu thì đang chăm chú lắng nghe Tống Văn Thu.

Từ trước đến nay, Vạn Thu vẫn luôn dễ dàng tin vào lời người khác, rất ít khi nghi ngờ điều gì.

Nhưng cậu cũng không còn như trước, mù quáng tin tưởng mọi thứ. Một khi đã nghiêm túc suy nghĩ, cậu cũng có thể tự phân tích và chọn lọc.

Do bị hoàn cảnh xung quanh tác động, có lúc dao động cũng là chuyện dễ hiểu.

Vạn Thu khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Đôi mắt trong veo, xinh đẹp, chứa đầy vẻ áy náy và cẩn trọng. 

Vạn Thu khẽ nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Sở Ức Quy không để bụng, hoặc có thể nói, hắn vốn không có lý do gì để để bụng cả.

Ngay cả khi hoang mang, Vạn Thu vẫn có thể chắc chắn bản thân không tin hắn sẽ ngoại tình.

"Đúng là một đứa ngốc mà, hahaha." Tống Văn Thu cười lớn, xoa đầu Vạn Thu. 

Vạn Thu đỏ mặt, ngoan ngoãn để mặc Tống Văn Thu vò tóc mình.

Đã đến công ty rồi, Vạn Thu dứt khoát ngồi bên cạnh Sở Ức Quy làm bài tập.

Thỉnh thoảng Sở Ức Quy sẽ liếc sang cậu, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong đôi mắt chuyên chú kia.

Chuyện hiểu lầm hôm nay đã kết thúc dưới sự trấn an của Tống Văn Thu. Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy không hề tham gia vào cuộc thảo luận. 

Vấn đề có lẽ bắt nguồn từ sự nghi ngờ vô cớ của Vạn Thu, nhưng hắn không thể không suy nghĩ hắn có thể làm gì trong chuyện này. 

Phải giúp Vạn Thu xóa bỏ sự bất an trong tình yêu. 

Sở Ức Quy rất rõ, cảm giác bất an giống như loài tằm gặm nhấm, gặm từng chút từng chút đến khi tạo thành một lỗ hổng chí mạng.

Âm thầm, không một tiếng động, mài mòn tinh thần của một người.

Sở Ức Quy nhìn đồng hồ, nói: "Chúng ta tan làm thôi."

"Hả? Không đợi ba và anh hai sao?" Vạn Thu vừa hỏi vừa luống cuống lưu file và tắt máy tính.

"Tối nay Sở tiên sinh có tiệc, anh Dương Nhị cũng có hẹn với bạn, bọn họ sẽ không về cùng chúng ta." Sở Ức Quy luôn nắm rõ lịch trình của Sở Kiến Thụ và Dương Tắc.

Trong mắt Vạn Thu lúc này, Sở Ức Quy vẫn là người cậu vô cùng ngưỡng mộ.

Sở Ức Quy hiểu, thành tựu của mình đối với Vạn Thu mà nói là một thứ quá đỗi xa vời, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới.

Hắn có thể từng tự ti, nhưng cũng hiểu được sự yếu thế của Vạn Thu khi đối diện với mình.

Vì ngưỡng mộ quá mức, thậm chí là lý tưởng hóa hắn, nên khi tình cảm của Vạn Thu chưa đạt đến mức cố chấp hay ghen tỵ, cảm giác tự ti đã nảy sinh.

Vạn Thu không phát hiện.

Nhưng hắn không thể không biết.

Hắn không thể để Vạn Thu chìm trong sự bất an và mặc cảm như vậy.

Phải làm thế nào?

Sở Ức Quy cũng chỉ là một kẻ mù mờ trong tình yêu, rất khó để tìm ra cách thích hợp.

Hắn lái xe đưa Vạn Thu về nhà, giờ cao điểm, đường phố đông đúc, kẹt xe kéo dài. Giữa dòng xe cộ chen chúc, Sở Ức Quy đột nhiên lên tiếng: "Vạn Thu, anh yêu em."

Vạn Thu nghiêng đầu, đáp lại, "Em cũng rất yêu Ức Quy."

Trước đây Vạn Thu luôn nói như vậy.

Thích Ức Quy.

Còn Sở Ức Quy sẽ luôn nghiêm túc, thành thật trả lời: "Anh cũng vậy."

Nhưng đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra — từ trước đến nay, Vạn Thu vẫn luôn dùng bản năng của mình để cho hắn cảm giác an toàn.

Còn hắn... lại chưa từng làm được điều đó.

"Anh yêu em, rất yêu em." Sở Ức Quy muốn dùng cách đơn giản nhất để nói cho Vạn Thu biết.

"Ừm..." Vạn Thu thì thầm, "Em cũng yêu anh."

Sở Ức Quy nhìn về phía trước, nghiêm túc nói: "Công việc của anh ở Sở gia vốn không có lương, không có hoa hồng, mọi chi tiêu của anh đều ghi thẳng vào sổ sách của Sở gia, mọi hành động của anh đều bị Sở gia ràng buộc và giám sát."

Đôi mắt Vạn Thu dần dần mở to dần, "Tại sao? Ba mẹ không tốt với anh sao?"

"Đây là yêu cầu của anh." Sở Ức Quy chưa từng nói với Vạn Thu về những điều này, đó là thỏa thuận giữa hắn và Sở gia, "Đây là cách anh báo đáp Sở gia, cũng là cách thể hiện lòng trung thành, có lẽ như vậy cũng có thể khiến em yên tâm - anh không có điều kiện để ngoại tình."

Hắn liếc nhìn Vạn Thu, trong một giây ngắn ngủi, thu trọn biểu cảm khó hiểu của cậu vào mắt.

Tâm trạng vì Vạn Thu mà dịu lại, xe của Sở Ức Quy chạy chậm rãi, nhưng hắn không nhìn về phía Vạn Thu.

"Anh ít chạm vào em là vì thể chất của em đặc biệt, em phản ứng chậm với đau đớn nên ranh giới chịu đựng của em rất mơ hồ. Cơn đau vốn là giới hạn phòng vệ của cơ thể, nếu anh hành động theo ý mình, còn em lại không thể phản hồi kịp thời, hậu quả sẽ khó lường."

"Không phải anh không có ham muốn, mà là những gì anh nhận được đã quá nhiều, vượt xa dự tính của anh, không cãi nhau không phải vì nhẫn nhịn, mà là vì đã quá thỏa mãn."

Xe dừng lại ở tầng hầm của căn nhà gần trường đại học, trong thời gian Vạn Thu học đại học, bọn họ đều sống ở đây.

Nhưng Sở Ức Quy không mở cửa xe bước xuống.

Hắn không hành động, Vạn Thu cũng ngồi yên trên ghế phụ.

"Anh không biết mình có thể đòi hỏi thêm nữa hay không." Sở Ức Quy cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi lớp sóng cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt.

Vì quá dữ dội, nên hắn không quen để người khác nhìn thấy.

Hắn không muốn Vạn Thu vì cảm xúc của mình mà bị áp lực bào mòn.

Trước đây, hắn một lòng muốn báo đáp Sở gia.

Nhưng bây giờ, món nợ ấy càng lúc càng sâu.

Hắn từng cô độc một mình, nhưng vì có Vạn Thu, hắn đã sở hữu một thế giới mà người khác không thể tưởng tượng được.

Hắn không thể rời xa Vạn Thu.

Có lẽ hắn nên thể hiện ra ngoài.

Có lẽ hắn thực sự nên để Vạn Thu hiểu rõ

Hắn quan tâm đến cậu đến mức nào.

"Ừm... Xin lỗi, Ức Quy, em hiểu rồi, em sẽ không như vậy nữa." Giọng nói áy náy của Vạn Thu vang lên bên tai.

Sở Ức Quy vươn tay, ngón tay siết lấy gáy Vạn Thu, kéo cậu lại gần.

Đây lại là một lần nữa Vạn Thu dung túng hắn.

Tất cả mọi thứ đều thuận theo ý hắn, vì đó là sự thiên vị của Vạn Thu dành cho hắn.

Hắn cần chủ động.

Phải để Vạn Thu,

Hiểu được sự cố chấp mà hắn không dám bộc lộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện