Vạn Thu cùng nhóm bạn trong lớp đang làm bài tập cuối kỳ. Vì lịch trình không khớp nên cậu không đi cùng Sở Ức Quy.
Nhóm của cậu có bốn người, nhưng hôm nay bầu không khí lại có gì đó kỳ lạ.
Vạn Thu không ở ký túc xá, cũng không quá thân thiết với mọi người.
Nhóm được chia hai nam hai nữ, mà lúc này một cô gái trong nhóm vừa đến đã lộ rõ vẻ khác thường — đôi mắt sưng đỏ đến mức kính râm cũng không che giấu nổi.
Cả nhóm tập trung trong một phòng học trống, cắm điện, bật laptop lên, nhưng Vạn Thu mãi vẫn chưa mở máy của mình.
“Sao vậy?” Một cô gái khác trong nhóm có vẻ vẫn ổn, tò mò hỏi.
“Cô ấy bị dị ứng hả? Không đi bệnh viện sao?” Vạn Thu lo lắng nhìn sang.
“Không phải đâu, không phải dị ứng.” Bạn cùng phòng của cô gái kia vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Không sao, chỉ là khóc sưng thôi, không ảnh hưởng đến việc làm bài đâu.” Giọng cô gái nghẹn lại, nói năng lắp bắp.
“Vậy vì sao lại khóc?” Vạn Thu vẫn hỏi tiếp.
Mọi người vốn định coi như không có chuyện gì, cứ thế làm bài tập cho xong, nhưng Vạn Thu lại không hiểu, cứ thế trực tiếp hỏi thẳng.
“Không sao thật chứ? Như vậy vẫn có thể làm bài sao?” Cậu nghiêng đầu, dường như muốn nhìn rõ trạng thái của cô gái qua lớp kính, “Tớ có thể giúp gì không?”
Khi tâm trạng không tốt, điều đáng sợ nhất lại chính là được người khác quan tâm. Cô gái kia không kìm được, bật khóc lần nữa.
Vạn Thu hoảng hốt, vội vàng lục cặp sách của mình.
“Khăn ướt này dùng rất tốt, rất mềm, còn đây là socola, anh hai tớ đi công tác nước ngoài mua về… À, còn cái này, Bạch quản gia nói cái khăn tay này có thể giúp trong trường hợp cần thiết…”
Cô gái ban đầu vẫn còn nức nở, nhưng khi thấy trước mặt mình bày đầy đồ vật, cảm xúc buồn bã lại bị buồn cười thay thế.
“Không sao đâu, xin lỗi, tớ không kiềm chế được.” Cô dùng khăn giấy của Vạn Thu lau nước mắt, rồi ngạc nhiên nói: “Khăn giấy này mềm thật đấy, của hãng nào vậy?”
Cô lấy điện thoại chụp lại nhãn hiệu, nhưng tìm trên mạng thì không thấy bán.
Vốn cũng chỉ định chuyển hướng câu chuyện, cô gái đặt điện thoại xuống.
Cô lấy khăn ướt đắp lên mắt một lát, hơi lạnh từ khăn khiến đôi mắt sưng đỏ dễ chịu hơn nhiều.
Mở mắt ra, cô gái liền bắt gặp ánh mắt đầy bối rối của Vạn Thu, khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Cậu có ổn không?” Giọng nói cẩn trọng của Vạn Thu giống như đang cố trấn an một chú mèo con đang sợ hãi.
“Tớ ổn mà.” Cô gái khẽ thở ra, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Vạn Thu hỏi tiếp.
Cô gái im lặng. Bạn cùng phòng định nói gì đó để lái sang chuyện khác, nhưng cô lại chủ động lên tiếng.
“Tớ cãi nhau với bạn trai.” Cô cúi mặt, giọng nói có chút nghẹn lại, “Hôm qua tớ xem điện thoại anh ấy, thấy anh ấy hay nhắn tin với một cô gái khác. Có lần tớ rủ anh ấy đi chơi, anh ấy từ chối, nhưng thực chất là để đi gặp cô gái đó. Anh ấy còn mua quà cho cô ta, mà quà đó còn đắt hơn những gì anh ấy tặng tớ.”
Vạn Thu ngơ ngác, cậu quay sang nhìn người con trai còn lại trong nhóm.
Cậu ta hắng giọng hai tiếng, hiển nhiên cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
“Nhưng không sao đâu.” Cô gái lau khô nước mắt, đeo lại kính râm, “Tớ đã chia tay rồi, chỉ là mới chia tay nên vẫn chưa quen lắm.”
Dường như cô muốn tập trung vào bài tập để quên đi chuyện này, Vạn Thu thuận theo ý nguyện đối phương.
Trong quá trình làm bài, cậu có chút mất tập trung.
Sau khi chia phần công việc xong, trước khi rời đi, Vạn Thu đẩy hộp socola của mình đến trước mặt cô gái.
“Cái này ngon lắm, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.” Vạn Thu nói.
Cô gái ôm lấy hộp socola, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Cả nhóm cùng nhau rời khỏi lớp học, Vạn Thu đột nhiên hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Mấy kẻ cặn bã thôi.” Cô gái còn lại trong nhóm lạnh lùng nói, “Ăn trong bát còn dòm trong nồi, loại người này thật ghê tởm.”
Vạn Thu chần chừ hỏi: “Vậy… làm sao để chuyện này không xảy ra?”
Câu hỏi vô thức của cậu khiến những người khác chú ý.
Hai cô gái quay sang nhìn cậu chằm chằm, “Cậu lo lắng… ừm, lo người yêu cậu sẽ phản bội sao? Không cần nghĩ nhiều thế đâu.”
“Đàn ông phản bội là bản năng mà, biết đâu sau này Vạn Thu lại là người thích người khác trước ấy chứ.” Người con trai trong nhóm đột nhiên xen vào.
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy, ai bảo đó là bản năng hả!” Cô gái kia lập tức huých vào hông cậu ta.
“Có lẽ do tớ không mang lại đủ cảm giác yêu đương cho anh ấy, bản thân tớ vốn dĩ không quá nhiệt tình với chuyện này…” Cô gái bị thất tình trầm mặc.
“Cảm giác yêu đương?” Vạn Thu nghi hoặc lặp lại.
"Anh ấy nhắn tin với cô gái đó… cô ấy rất dịu dàng với anh ấy…" Cô gái vừa nói đến đây thì lập tức bị bạn cùng phòng ngắt lời.
"Dù cậu có làm gì đi nữa thì đó cũng không phải là lý do để anh ta phản bội cậu. Đây là vấn đề nhân phẩm và đạo đức, tại sao lại phải đổ lỗi cho bản thân?"
"Tớ biết… nhưng thực sự tớ cũng không quan tâm đến anh ấy nhiều lắm…"
"Không hài lòng thì chia tay! Chia tay rồi thì anh ta muốn tìm ai cũng chẳng liên quan đến cậu! Đừng tự trách mình nữa, là anh ta sai!"
Hai cô gái có quan điểm hoàn toàn trái ngược về chuyện này.
Vạn Thu đột nhiên nghĩ đến bản thân và Sở Ức Quy.
Chia tay.
Đây có lẽ là một từ rất phổ biến, nhưng chỉ khi nó thật sự xuất hiện ngay bên cạnh, cậu mới nhận ra một điều quan trọng.
Quan hệ yêu đương giữa hai người, chỉ cần một câu "chia tay" là có thể chấm dứt hoàn toàn.
"Công nhận là anh ta sai, đã có bạn gái thì không nên lăng nhăng, nếu cảm thấy không hợp thì trước tiên nên chia tay." Cậu con trai trong nhóm phụ họa, "Nhưng mà tôi cũng không thích bạn gái suốt ngày lạnh nhạt với mình, tình cảm là chuyện hai người cùng vun đắp, đâu thể nào chỉ một bên nhiệt tình còn bên kia thờ ơ mãi được, nếu không có chút cảm giác yêu đương nào, vậy thì quen bạn gái để làm gì?"
"Những gì cậu nói không sai, nhưng lúc này không phù hợp để nói ra đâu." Cô gái trừng mắt nhìn người con trai một cái, rồi tiếp tục, "Hơn nữa, bảo bối nhà chúng tôi đối với bạn trai còn chưa đủ tốt sao? Ngay cả khi chia tay cũng không cãi nhau với người ta."
"Chuyện này không cãi nhau mới là lạ đấy, làm gì có cặp đôi nào chưa từng cãi nhau chứ? Không cãi nhau không phải chứng tỏ không thực sự thích đối phương à?" Người con trai tranh luận.
"Bảo bối nhà tôi khóc sưng cả mắt thế này, cậu còn nói là không thích sao?"
Người con trai nghẹn lời.
Vạn Thu mở to mắt, ngơ ngác nhìn mọi người tranh luận.
Nhưng trong đầu lại rối tung lên.
"Không cãi nhau là chuyện kỳ lạ sao?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
"Ờm… cũng không hẳn là kỳ lạ, nhưng bình thường các cặp đôi đều sẽ cãi nhau. Nếu chưa từng cãi nhau, thì chắc chắn sẽ có một người luôn nhường nhịn, chịu đựng người kia." Người con trai giải thích.
Đôi mắt Vạn Thu dần mở to.
Vốn dĩ cậu không giỏi suy nghĩ vòng vo, nhưng giờ phút này, một ý nghĩ kỳ lạ lại lóe lên trong đầu.
Cậu có thực sự khiến Ức Quy cảm nhận được tình yêu không?
Cậu có thực sự đang vun đắp cho tình yêu của cả hai không?
Hai người đã yêu nhau, vậy mà chưa từng cãi nhau… có phải điều đó chứng tỏ Ức Quy vẫn luôn bao dung cho cậu không?
Liệu Ức Quy có thấy mệt mỏi khi phải nhường nhịn cậu không…? Liệu có một ngày nào đó, Ức Quy cũng sẽ phản bội cậu không?
"Phải làm thế nào mới biết được đối phương có ngoại tình hay không?" Vạn Thu bất giác hỏi, trong lòng dâng lên một băn khoăn khó tả về mối quan hệ giữa mình và Sở Ức Quy.
"Chuyện này… ai biết được, còn tùy người nữa." Người con trai nhún vai, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Nhưng chắc đối tượng của cậu không phải loại người như vậy đâu."
"Tại sao cậu lại nói thế?"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vạn Thu, người con trai mới nhận ra mình lỡ lời, bối rối đáp: "À… ý tôi là, cậu đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, vậy thì chắc chắn cậu cũng đối xử rất tốt với người yêu của mình. Nếu thế thì đối phương còn lý do gì để phản bội cậu chứ?"
Vạn Thu không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ là, khi ngồi trên xe về nhà, cậu bỗng nhiên nhận ra một điều.
Cậu thực sự muốn đối xử tốt với Ức Quy.
Nhưng dù thế nào đi nữa… cậu vẫn luôn cảm thấy mình chưa bao giờ đối xử với Ức Quy đủ tốt.
Nếu… nếu thật sự có một ngày, chỉ vì cậu không đủ tốt với Ức Quy mà Ức Quy ngoại tình…
Nếu bọn họ chia tay…
Vạn Thu bỗng cảm thấy mắt mình cay xè, chớp chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Rõ ràng cậu biết Ức Quy không thể nào làm như vậy.
Đó là một việc sai trái.
Mà Ức Quy tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Vạn Thu bỗng dưng hiểu vì sao cô gái kia lại khóc đến mức cả gương mặt sưng đỏ như vậy.
“Vạn Thu? Vạn Thu? Sao tự nhiên lại khóc rồi?”
Tài xế đang lái xe, vô tình liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đột nhiên thấy mắt Vạn Thu đỏ hoe, liền giật bắn mình, vội vàng tấp xe vào lề.
Vạn Thu đưa tay lau khóe mắt, nói: “Vừa nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ.”
“Chuyện gì? Ở trường có ai bắt nạt sao?” Tài xế căng thẳng đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng, “Có cần tôi báo cho tiên sinh và phu nhân không? Hay là để tôi đưa cậu đến tìm Sở Ức Quy?”
“…Cháu muốn gặp Ức Quy.” Vạn Thu nói.
“Được được! Tôi chở cậu đi ngay.” Tài xế gật đầu lia lịa, sau đó chợt nghĩ ra gì đó, đề nghị, “Hay là ghé siêu thị gần đây một chút? Mua ít trái cây rồi mang qua nhé?”
Toàn bộ người trong Sở gia đều biết, Vạn Thu rất thích đi siêu thị, cũng thích ăn trái cây.
“Không cần đâu, trong nhà vẫn còn nhiều.” Lần này Vạn Thu hiếm khi có chút uể oải.
Tài xế sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tâm trạng nặng nề của Vạn Thu lại không dám mở miệng.
Chờ đến khi đưa cậu đến tòa nhà văn phòng của Sở Kiến Thụ, nhìn Vạn Thu xuống xe, tài xế lập tức gọi điện báo cáo tình hình.
Trên đường đi, trong đầu Vạn Thu chỉ toàn suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Sở Ức Quy.
Bọn họ đã yêu nhau hai năm, ngủ chung cũng được nửa năm rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Vạn Thu cũng dần dần nhận ra, Ức Quy dường như không đặc biệt chủ động trong bất cứ chuyện gì.
Dường như lúc nào cũng chiều theo ý cậu.
Ví dụ như lần đầu tiên thân mật, cậu cảm thấy một lần có vẻ chưa đủ, sau đó Ức Quy chủ động thêm lần thứ hai.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, cậu từng nhận ra Ức Quy có thể làm đến lần thứ ba, nhưng lại cố nhịn.
Và cậu cũng biết rất rõ… nhẫn nhịn là một việc vô cùng khó chịu.
Vậy suốt khoảng thời gian dài như thế, Ức Quy có phải vẫn luôn nhẫn nhịn rất nhiều chuyện không?
Nghĩ đến đây, Vạn Thu bỗng nhớ lại dáng vẻ của Sở Ức Quy trước kia.
Ngay cả khi thích cậu, Ức Quy cũng đã phải nhẫn nhịn.
Nếu lúc đó không phải cậu đơn phương gây gổ với Ức Quy… thì có phải Ức Quy vẫn còn đang nhẫn nhịn không?
Ức Quy đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Cậu không hề nhận ra, cũng không đối xử với Ức Quy đủ tốt.
Việc phải nhẫn nhịn suốt có khiến Ức Quy mệt mỏi không?
Ức Quy có phải...có rất nhiều lý do để ngoại tình không? Một chuỗi suy nghĩ kỳ lạ hình thành trong đầu Vạn Thu.
Lúc cậu tìm thấy Sở Ức Quy, đối phương đang trao đổi công việc với một nữ nhân viên.
Vạn Thu đứng từ xa nhìn.
Sở Ức Quy giữ khoảng cách rất đúng mực với nữ nhân viên, thần sắc lạnh nhạt, cả hai đều nghiêm túc, không hề có chút ám muội nào.
Cậu biết Sở Ức Quy sẽ không làm chuyện sai trái.
Nhưng những suy nghĩ kỳ quặc vẫn cứ ùa đến trong đầu.
Vạn Thu bước về phía trước, Sở Ức Quy lập tức chú ý đến cậu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.
Nữ nhân viên cũng nhận ra sự thay đổi của Sở Ức Quy, theo ánh mắy nhìn sang, thấy đó là Vạn Thu, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Ai cũng biết, chỉ cần cậu chủ nhỏ của Sở gia đến, bầu không khí trong công ty sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Nữ nhân viên phân vân không biết có nên tạm dừng cuộc trao đổi để hai người họ chào hỏi nhau trước hay không.
Nhưng ngay sau đó, Vạn Thu đã đứng ngay trước mặt họ.
Cậu chủ nhỏ xinh đẹp đáng yêu nhìn họ, đôi mắt lờ mờ hơi nước.
"Ức Quy, anh... có ngoại tình không?"
Tập tài liệu trong tay nữ nhân viên ‘bộp’ một tiếng, đóng sập lại.
Nữ nhân viên đứng hình, đôi mắt tràn đầy hoảng hốt, gào thét trong im lặng.
Nhóm của cậu có bốn người, nhưng hôm nay bầu không khí lại có gì đó kỳ lạ.
Vạn Thu không ở ký túc xá, cũng không quá thân thiết với mọi người.
Nhóm được chia hai nam hai nữ, mà lúc này một cô gái trong nhóm vừa đến đã lộ rõ vẻ khác thường — đôi mắt sưng đỏ đến mức kính râm cũng không che giấu nổi.
Cả nhóm tập trung trong một phòng học trống, cắm điện, bật laptop lên, nhưng Vạn Thu mãi vẫn chưa mở máy của mình.
“Sao vậy?” Một cô gái khác trong nhóm có vẻ vẫn ổn, tò mò hỏi.
“Cô ấy bị dị ứng hả? Không đi bệnh viện sao?” Vạn Thu lo lắng nhìn sang.
“Không phải đâu, không phải dị ứng.” Bạn cùng phòng của cô gái kia vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Không sao, chỉ là khóc sưng thôi, không ảnh hưởng đến việc làm bài đâu.” Giọng cô gái nghẹn lại, nói năng lắp bắp.
“Vậy vì sao lại khóc?” Vạn Thu vẫn hỏi tiếp.
Mọi người vốn định coi như không có chuyện gì, cứ thế làm bài tập cho xong, nhưng Vạn Thu lại không hiểu, cứ thế trực tiếp hỏi thẳng.
“Không sao thật chứ? Như vậy vẫn có thể làm bài sao?” Cậu nghiêng đầu, dường như muốn nhìn rõ trạng thái của cô gái qua lớp kính, “Tớ có thể giúp gì không?”
Khi tâm trạng không tốt, điều đáng sợ nhất lại chính là được người khác quan tâm. Cô gái kia không kìm được, bật khóc lần nữa.
Vạn Thu hoảng hốt, vội vàng lục cặp sách của mình.
“Khăn ướt này dùng rất tốt, rất mềm, còn đây là socola, anh hai tớ đi công tác nước ngoài mua về… À, còn cái này, Bạch quản gia nói cái khăn tay này có thể giúp trong trường hợp cần thiết…”
Cô gái ban đầu vẫn còn nức nở, nhưng khi thấy trước mặt mình bày đầy đồ vật, cảm xúc buồn bã lại bị buồn cười thay thế.
“Không sao đâu, xin lỗi, tớ không kiềm chế được.” Cô dùng khăn giấy của Vạn Thu lau nước mắt, rồi ngạc nhiên nói: “Khăn giấy này mềm thật đấy, của hãng nào vậy?”
Cô lấy điện thoại chụp lại nhãn hiệu, nhưng tìm trên mạng thì không thấy bán.
Vốn cũng chỉ định chuyển hướng câu chuyện, cô gái đặt điện thoại xuống.
Cô lấy khăn ướt đắp lên mắt một lát, hơi lạnh từ khăn khiến đôi mắt sưng đỏ dễ chịu hơn nhiều.
Mở mắt ra, cô gái liền bắt gặp ánh mắt đầy bối rối của Vạn Thu, khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Cậu có ổn không?” Giọng nói cẩn trọng của Vạn Thu giống như đang cố trấn an một chú mèo con đang sợ hãi.
“Tớ ổn mà.” Cô gái khẽ thở ra, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Vạn Thu hỏi tiếp.
Cô gái im lặng. Bạn cùng phòng định nói gì đó để lái sang chuyện khác, nhưng cô lại chủ động lên tiếng.
“Tớ cãi nhau với bạn trai.” Cô cúi mặt, giọng nói có chút nghẹn lại, “Hôm qua tớ xem điện thoại anh ấy, thấy anh ấy hay nhắn tin với một cô gái khác. Có lần tớ rủ anh ấy đi chơi, anh ấy từ chối, nhưng thực chất là để đi gặp cô gái đó. Anh ấy còn mua quà cho cô ta, mà quà đó còn đắt hơn những gì anh ấy tặng tớ.”
Vạn Thu ngơ ngác, cậu quay sang nhìn người con trai còn lại trong nhóm.
Cậu ta hắng giọng hai tiếng, hiển nhiên cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
“Nhưng không sao đâu.” Cô gái lau khô nước mắt, đeo lại kính râm, “Tớ đã chia tay rồi, chỉ là mới chia tay nên vẫn chưa quen lắm.”
Dường như cô muốn tập trung vào bài tập để quên đi chuyện này, Vạn Thu thuận theo ý nguyện đối phương.
Trong quá trình làm bài, cậu có chút mất tập trung.
Sau khi chia phần công việc xong, trước khi rời đi, Vạn Thu đẩy hộp socola của mình đến trước mặt cô gái.
“Cái này ngon lắm, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.” Vạn Thu nói.
Cô gái ôm lấy hộp socola, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Cả nhóm cùng nhau rời khỏi lớp học, Vạn Thu đột nhiên hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Mấy kẻ cặn bã thôi.” Cô gái còn lại trong nhóm lạnh lùng nói, “Ăn trong bát còn dòm trong nồi, loại người này thật ghê tởm.”
Vạn Thu chần chừ hỏi: “Vậy… làm sao để chuyện này không xảy ra?”
Câu hỏi vô thức của cậu khiến những người khác chú ý.
Hai cô gái quay sang nhìn cậu chằm chằm, “Cậu lo lắng… ừm, lo người yêu cậu sẽ phản bội sao? Không cần nghĩ nhiều thế đâu.”
“Đàn ông phản bội là bản năng mà, biết đâu sau này Vạn Thu lại là người thích người khác trước ấy chứ.” Người con trai trong nhóm đột nhiên xen vào.
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy, ai bảo đó là bản năng hả!” Cô gái kia lập tức huých vào hông cậu ta.
“Có lẽ do tớ không mang lại đủ cảm giác yêu đương cho anh ấy, bản thân tớ vốn dĩ không quá nhiệt tình với chuyện này…” Cô gái bị thất tình trầm mặc.
“Cảm giác yêu đương?” Vạn Thu nghi hoặc lặp lại.
"Anh ấy nhắn tin với cô gái đó… cô ấy rất dịu dàng với anh ấy…" Cô gái vừa nói đến đây thì lập tức bị bạn cùng phòng ngắt lời.
"Dù cậu có làm gì đi nữa thì đó cũng không phải là lý do để anh ta phản bội cậu. Đây là vấn đề nhân phẩm và đạo đức, tại sao lại phải đổ lỗi cho bản thân?"
"Tớ biết… nhưng thực sự tớ cũng không quan tâm đến anh ấy nhiều lắm…"
"Không hài lòng thì chia tay! Chia tay rồi thì anh ta muốn tìm ai cũng chẳng liên quan đến cậu! Đừng tự trách mình nữa, là anh ta sai!"
Hai cô gái có quan điểm hoàn toàn trái ngược về chuyện này.
Vạn Thu đột nhiên nghĩ đến bản thân và Sở Ức Quy.
Chia tay.
Đây có lẽ là một từ rất phổ biến, nhưng chỉ khi nó thật sự xuất hiện ngay bên cạnh, cậu mới nhận ra một điều quan trọng.
Quan hệ yêu đương giữa hai người, chỉ cần một câu "chia tay" là có thể chấm dứt hoàn toàn.
"Công nhận là anh ta sai, đã có bạn gái thì không nên lăng nhăng, nếu cảm thấy không hợp thì trước tiên nên chia tay." Cậu con trai trong nhóm phụ họa, "Nhưng mà tôi cũng không thích bạn gái suốt ngày lạnh nhạt với mình, tình cảm là chuyện hai người cùng vun đắp, đâu thể nào chỉ một bên nhiệt tình còn bên kia thờ ơ mãi được, nếu không có chút cảm giác yêu đương nào, vậy thì quen bạn gái để làm gì?"
"Những gì cậu nói không sai, nhưng lúc này không phù hợp để nói ra đâu." Cô gái trừng mắt nhìn người con trai một cái, rồi tiếp tục, "Hơn nữa, bảo bối nhà chúng tôi đối với bạn trai còn chưa đủ tốt sao? Ngay cả khi chia tay cũng không cãi nhau với người ta."
"Chuyện này không cãi nhau mới là lạ đấy, làm gì có cặp đôi nào chưa từng cãi nhau chứ? Không cãi nhau không phải chứng tỏ không thực sự thích đối phương à?" Người con trai tranh luận.
"Bảo bối nhà tôi khóc sưng cả mắt thế này, cậu còn nói là không thích sao?"
Người con trai nghẹn lời.
Vạn Thu mở to mắt, ngơ ngác nhìn mọi người tranh luận.
Nhưng trong đầu lại rối tung lên.
"Không cãi nhau là chuyện kỳ lạ sao?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
"Ờm… cũng không hẳn là kỳ lạ, nhưng bình thường các cặp đôi đều sẽ cãi nhau. Nếu chưa từng cãi nhau, thì chắc chắn sẽ có một người luôn nhường nhịn, chịu đựng người kia." Người con trai giải thích.
Đôi mắt Vạn Thu dần mở to.
Vốn dĩ cậu không giỏi suy nghĩ vòng vo, nhưng giờ phút này, một ý nghĩ kỳ lạ lại lóe lên trong đầu.
Cậu có thực sự khiến Ức Quy cảm nhận được tình yêu không?
Cậu có thực sự đang vun đắp cho tình yêu của cả hai không?
Hai người đã yêu nhau, vậy mà chưa từng cãi nhau… có phải điều đó chứng tỏ Ức Quy vẫn luôn bao dung cho cậu không?
Liệu Ức Quy có thấy mệt mỏi khi phải nhường nhịn cậu không…? Liệu có một ngày nào đó, Ức Quy cũng sẽ phản bội cậu không?
"Phải làm thế nào mới biết được đối phương có ngoại tình hay không?" Vạn Thu bất giác hỏi, trong lòng dâng lên một băn khoăn khó tả về mối quan hệ giữa mình và Sở Ức Quy.
"Chuyện này… ai biết được, còn tùy người nữa." Người con trai nhún vai, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Nhưng chắc đối tượng của cậu không phải loại người như vậy đâu."
"Tại sao cậu lại nói thế?"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vạn Thu, người con trai mới nhận ra mình lỡ lời, bối rối đáp: "À… ý tôi là, cậu đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, vậy thì chắc chắn cậu cũng đối xử rất tốt với người yêu của mình. Nếu thế thì đối phương còn lý do gì để phản bội cậu chứ?"
Vạn Thu không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ là, khi ngồi trên xe về nhà, cậu bỗng nhiên nhận ra một điều.
Cậu thực sự muốn đối xử tốt với Ức Quy.
Nhưng dù thế nào đi nữa… cậu vẫn luôn cảm thấy mình chưa bao giờ đối xử với Ức Quy đủ tốt.
Nếu… nếu thật sự có một ngày, chỉ vì cậu không đủ tốt với Ức Quy mà Ức Quy ngoại tình…
Nếu bọn họ chia tay…
Vạn Thu bỗng cảm thấy mắt mình cay xè, chớp chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Rõ ràng cậu biết Ức Quy không thể nào làm như vậy.
Đó là một việc sai trái.
Mà Ức Quy tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Vạn Thu bỗng dưng hiểu vì sao cô gái kia lại khóc đến mức cả gương mặt sưng đỏ như vậy.
“Vạn Thu? Vạn Thu? Sao tự nhiên lại khóc rồi?”
Tài xế đang lái xe, vô tình liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đột nhiên thấy mắt Vạn Thu đỏ hoe, liền giật bắn mình, vội vàng tấp xe vào lề.
Vạn Thu đưa tay lau khóe mắt, nói: “Vừa nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ.”
“Chuyện gì? Ở trường có ai bắt nạt sao?” Tài xế căng thẳng đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng, “Có cần tôi báo cho tiên sinh và phu nhân không? Hay là để tôi đưa cậu đến tìm Sở Ức Quy?”
“…Cháu muốn gặp Ức Quy.” Vạn Thu nói.
“Được được! Tôi chở cậu đi ngay.” Tài xế gật đầu lia lịa, sau đó chợt nghĩ ra gì đó, đề nghị, “Hay là ghé siêu thị gần đây một chút? Mua ít trái cây rồi mang qua nhé?”
Toàn bộ người trong Sở gia đều biết, Vạn Thu rất thích đi siêu thị, cũng thích ăn trái cây.
“Không cần đâu, trong nhà vẫn còn nhiều.” Lần này Vạn Thu hiếm khi có chút uể oải.
Tài xế sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tâm trạng nặng nề của Vạn Thu lại không dám mở miệng.
Chờ đến khi đưa cậu đến tòa nhà văn phòng của Sở Kiến Thụ, nhìn Vạn Thu xuống xe, tài xế lập tức gọi điện báo cáo tình hình.
Trên đường đi, trong đầu Vạn Thu chỉ toàn suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Sở Ức Quy.
Bọn họ đã yêu nhau hai năm, ngủ chung cũng được nửa năm rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Vạn Thu cũng dần dần nhận ra, Ức Quy dường như không đặc biệt chủ động trong bất cứ chuyện gì.
Dường như lúc nào cũng chiều theo ý cậu.
Ví dụ như lần đầu tiên thân mật, cậu cảm thấy một lần có vẻ chưa đủ, sau đó Ức Quy chủ động thêm lần thứ hai.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, cậu từng nhận ra Ức Quy có thể làm đến lần thứ ba, nhưng lại cố nhịn.
Và cậu cũng biết rất rõ… nhẫn nhịn là một việc vô cùng khó chịu.
Vậy suốt khoảng thời gian dài như thế, Ức Quy có phải vẫn luôn nhẫn nhịn rất nhiều chuyện không?
Nghĩ đến đây, Vạn Thu bỗng nhớ lại dáng vẻ của Sở Ức Quy trước kia.
Ngay cả khi thích cậu, Ức Quy cũng đã phải nhẫn nhịn.
Nếu lúc đó không phải cậu đơn phương gây gổ với Ức Quy… thì có phải Ức Quy vẫn còn đang nhẫn nhịn không?
Ức Quy đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Cậu không hề nhận ra, cũng không đối xử với Ức Quy đủ tốt.
Việc phải nhẫn nhịn suốt có khiến Ức Quy mệt mỏi không?
Ức Quy có phải...có rất nhiều lý do để ngoại tình không? Một chuỗi suy nghĩ kỳ lạ hình thành trong đầu Vạn Thu.
Lúc cậu tìm thấy Sở Ức Quy, đối phương đang trao đổi công việc với một nữ nhân viên.
Vạn Thu đứng từ xa nhìn.
Sở Ức Quy giữ khoảng cách rất đúng mực với nữ nhân viên, thần sắc lạnh nhạt, cả hai đều nghiêm túc, không hề có chút ám muội nào.
Cậu biết Sở Ức Quy sẽ không làm chuyện sai trái.
Nhưng những suy nghĩ kỳ quặc vẫn cứ ùa đến trong đầu.
Vạn Thu bước về phía trước, Sở Ức Quy lập tức chú ý đến cậu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.
Nữ nhân viên cũng nhận ra sự thay đổi của Sở Ức Quy, theo ánh mắy nhìn sang, thấy đó là Vạn Thu, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Ai cũng biết, chỉ cần cậu chủ nhỏ của Sở gia đến, bầu không khí trong công ty sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Nữ nhân viên phân vân không biết có nên tạm dừng cuộc trao đổi để hai người họ chào hỏi nhau trước hay không.
Nhưng ngay sau đó, Vạn Thu đã đứng ngay trước mặt họ.
Cậu chủ nhỏ xinh đẹp đáng yêu nhìn họ, đôi mắt lờ mờ hơi nước.
"Ức Quy, anh... có ngoại tình không?"
Tập tài liệu trong tay nữ nhân viên ‘bộp’ một tiếng, đóng sập lại.
Nữ nhân viên đứng hình, đôi mắt tràn đầy hoảng hốt, gào thét trong im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương