Đường Diệu Đình lúc này chính là nếm đủ mùi đau khổ, Đường lão phu nhân đánh một trận là đánh cho hắn gần như nửa năm không cách nào xuống giường được. Mặt khác, dược của Tiểu Tứ Tử hạ cho hắn như muốn lấy mạng già của hắn, một cái *** tặc bất cử, còn có gì để tổn thất hơn thế? Hắn dứt khoát rời khỏi Đường môn, chạy đến tiểu sơn trang phía nam vùng Thục Trung, đóng cửa dưỡng bệnh không tiếp khách.

“Đường Diệu Đình đi rồi, hiện tại liền còn lại Đường Diệu Sơn, Đường Diệu Khuê cùng Đường Diệu An.” Tiêu Lương đối mọi người nói, “Theo ta thấy, phỏng chừng trước tiên muốn xuống tay từ Đường Diệu An.

“Ân.” Mục Phương gật gật đầu, “Nhưng trái lại cứu Đường Diệu Sơn một cái mạng.”

“Tiểu Lương tử”, Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, hỏi, “Có thể hay không tra ra, Đường Diệu Sơn đem Long Nhãn giấu ở chổ nào rồi không?”

“Chúng ta cùng Mãng Lạc mấy ngày nay ngày đêm đều theo dõi Đường Diệu Sơn.” Thanh Ảnh thở dài, “Bất quá tên kia một chút động tĩnh cũng không có. Hắn thoạt nhìn thâm tàng bất lộ, Long Nhãn phỏng chừng bị hắn giấu ở một địa phương bí mật, chúng ta cũng không dám tùy tiện lẻn vào điều tra, chỉ sợ đả thảo kinh xà.”

“Như vậy không phải biện pháp nha.” Tiểu Tứ Tử xoa xoa Thạch Đầu đang cọ cọ, “Khi nào mới có thể đem án tử phá nha.”

“Tiểu Tứ Tử.” Hoa Phi Phi nhìn hắn cười, “Ngươi vội như vậy làm cái gì a?”

Tiểu Tứ Tử trên mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Có thể không cấp bách sao, nhanh nhanh trở về thành thân a.”

“Tiểu vương gia.” Lúc này, Hắc Ảnh gấp gáp chạy vào, đối Tiểu Tứ Tử nói, “ Bên ngoài có vài bộ khoái đến, nói là muốn bắt Mãng Lạc”.

“Tới thật mau.” Mục Phương khẽ nhíu mày, nói, “Ta ra ngoài giải quyết được rồi.”

Nói xong, Mục Phương mang theo người ra ngoài, Hoa Phi Phi cũng đứng lên từ từ mà đi cùng ra ngoài, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhau, cũng theo đi ra ngoài nhìn.

Tại cổng Đường môn, đến bốn năm tên vạm vỡ trong tay bọn họ đều cầm binh khí đối người bên trong ồn ào, “Đem Mãng Lạc giao ra đây cho chúng ta!”

“Đúng vậy, nếu hắn đúng là tên Ô Đầu lão quái, liền biết điều mà theo chúng ta quay về kinh thụ thẩm!” *

*thụ thẩm: chịu điều tra,thẩm vấn này nọ í

“Người của Đường môn không nên bao che tội phạm triều đình!”

Đang trong lúc nháo loạn, chỉ thấy từ bên trong đi ra vài người, mọi người ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức chau mày, “A… Nguyên lai là thần bộ Mục Phương ở chỗ này, khó trách không có chổ cho chúng ta nói chuyện.”

Mục Phương nghe ra lời châm chọc vẫn lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, thấy ở cổng đứng mấy người hắn đều nhận thức, là vài bộ khoái trước kia đã từng qua lại.

“Các vị, về án tử của Ô Đầu lão quái, ta đang lo liệu, các vị vẫn là nên trở về đi.” Mục Phương đối mấy người chắp tay.

Vài tên bộ khoái nhìn nhau liếc mắt một cái, tựa hồ đều bất mãn nói, “Mục thần bộ, chúng ta biết người là kim bài thần bộ, bất quá a, nếu biết Mãng Lạc chính là Ô Đầu lão quái, vì cái gì không đem người mang về? Mà vẫn lưu lại tại Đường môn? Mục Phương nhàn nhạt cười, “Không quan hệ đến các ngươi.:

“Ngươi…” Vài tên bộ khoái liếc mắt nhìn nhau 1 cái, lúc này, chỉ thấy Hoa Phi Phi từ từ đi ra, tựa hồ là xem náo nhiệt. Có một tên tinh mắt thấy hắn, chau mày nói, “Mục thần bộ, ngươi thế nào lại cùng tên yêu nhân này ở cùng một chỗ thế?”

“Hoa Phi Phi vừa nghe liền thiêu mi, “Ngươi nói ai là yêu nhân? Tên xấu xí.”

“Ngươi!” Tên kia bị Hoa Phi Phi mắng là tên xấu xí chính là một tên hói đầu, mập lùn ục ịch, là tên bộ khoái hoạt động ở vùng Cam Thiểm.

“Yêu nhân!” Tên nọ chỉ tay vào Hoa Phi Phi, “Người nào chẳng biết ngươi xú danh rõ ràng là hái hoa tặc… Còn không…” Nói còn chưa dứt lời, Mục Phương giơ chân một cước đánh bay hắn ra ngoài.

Tên hói đầu kia vốn ục ịch, một cái xoay mình ngã trên mặt đất, một chốc sau vẫn còn bò trên đất không đứng dậy được mở to hai mắt nhìn Mục Phương, “Ngươi…”

“Mắt ngươi mù sao?” Mục Phương thờ ơ nhìn hắn, “Hoàng bảng nói *** tặc đúng là vu khống, cùng Hoa Phi Phi không quan hệ, ngươi tái nói hưu nói vượn, ta sẽ lấy mạng của ngươi.” (bênh vợ ra mặt rầu =]])

Hoa Phi Phi phía sau nhìn thấy, đưa tay sờ cằm cảm thấy rất hưởng thụ.

“Mục Phương.” Tên béo đứng lên, vươn tay chỉ vào hắn, “Ngươi khi nào suy đồi đến nỗi cùng bọn tiểu nhân giang hồ ở cùng một chỗ?”

“Muốn nói người khác trước hết nên xem xét lại bản thân mình.” Mục Phương thiêu mi, “Nhìn xem ai có vẻ giống bọn tiểu nhân giang hồ… Các ngươi có thể trở về cáo trạng, bất quá án tử Đường môn ta Mục Phương đang tra xét, người khác mời trở về đi.”

———–

“Tiểu Lương tử.” Đồng thời đi ra xem náo nhiệt, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng đối Tiêu Lương nói, “Phương Phương hảo suất nha.”

“Hắn vì Hoa Phi Phi xem ra là cái gì cũng không để ý.” Tiêu Lương lắc lắc đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, Mục Phương như vậy chỉ sợ đắc tội người khác, ngươi đi ra ngoài giúp hắn giữ thể diện đi.”

“Giữ thể diện?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương.

“Ngươi là tiểu vương gia a, ngươi dùng thân phận tiểu vương gia áp chế mấy tên bộ khoái này a.” Tiêu Lương nói, “Tránh cho bọ họ quay về sử dụng ám chiêu, hãm hại Mục Phương.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Hảo.” Vừa định đi đã bị Tiêu Lương kéo lại, nói, “Cẩn nhi, phải có uy nghiêm một chút a.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử ưỡn ngực, thu thu bụng cho nhỏ lại, tái kiễng chân, tận lực bày ra bộ dáng đủ uy nghiêm nhưng còn chưa đi đã bị Tiêu Lương ôm lấy nâng lên. (ôi con zai à con dễ xương quạ =]])

Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhìn nhìn mũi chân đang trên không trung một chút, lắc lư vài cái, bất mãn mà nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, thế này hảo mất mặt nha.”

Tiêu Lương đem Tiểu Tứ Tử đặt trên lưng Tiễn Tử, nói, “Cưỡi Tiễn Tử ra ngoài đi, thoạt nhìn rất oai phong.”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Tiễn Tử, nhìn nhìn một chút quả thực so với ngồi trên lưng Thạch Đầu thì cao hơn nhiều, liếc nhìn Thạch Đầu, chỉ thấy hai tai của nó dựng thẳng đứng lên, rất bất mãn mà nhìn Tiễn Tử – Đoạt Tiểu Tứ Tử của ta!

Tiễn Tử khó xử nhìn nhìn Thạch Đầu một chút, vừa xoay mặt nhìn Tiêu Lương. Tiêu Lương vươn tay vỗ mông nó một cái, nói, “Đi thôi Tiễn Tử, xuất ra oai phong của ngươi cho Thạch Đầu nhìn xem.”

Tiễn Tử lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, khuôn mặt tròn trịa, lỗ tai đều dựng thẳng lên.

Thạch Đầu ở phía sau liếc một cái, tâm nói, Tiễn Tử thối ra vẻ cái gì nha, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn thoáng qua nhiều chút, tâm lại nói – hắc bạch mao thật hảo suất nha.

Tiểu Tứ Tử cưỡi Tiễn Tử đi tới ngoài viện, nói, “Đều đừng ầm ĩ.”

Vài người ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy tại bên trong cổng Đường môn, không biết đi ra một con quái vật gì, trên lưng là một thiếu niên trắng nõn vô cùng khả ái, xem chừng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.

“Ngươi là ai?” Vài tên bộ khoái khó hiểu hỏi.

“Lớn mật!” Lúc này, hai ảnh vệ rơi xuống một bên đối đám bộ khoái kia nói, “Tiểu vương gia ở đây, còn không mau hành lễ.”

“Tiểu vương gia?” Mấy tên bộ khoái hai mặt nhìn nhau, có chút khó hiểu.

Thanh Ảnh xuất ra lệnh bài Cửu vương phủ, cấp cho những tên bộ khoái kia nhìn, nói, “Án tử này là tiểu vương gia chúng ta ủy thác Mục thần bộ lo liệu, người không liên quan hết thảy lui ra.”

Mấy tên bộ khoái ngơ ngác nhìn nhau, tâm nói, thảo nào Mục Phương ra vẻ như thế, nguyên lai là có tiểu vương gia làm chỗ dựa, nhưng là dù sao quan lớn áp người, này Cửu vương gia Triệu phổ quyền cao chức trọng, không phải là dễ chọc.

Sau cùng, không biết làm sao, chỉ có thể cấp cho Tiểu Tứ Tử một cái lễ tiếp đó vội vàng rời đi.

Tiểu Tứ Tử nhìn người chạy đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, nới lỏng bụng nhỏ vừa nãy gắt gao thu lại, thở hổn hển hai cái. (bụng to quá thu lại mần e nó mệt =]]]])

Mục Phương lắc đầu, xoay người lại, chỉ thấy Hoa Phi Phi đang đứng ở phía sau, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Mục Phương khẽ nhíu mày, nói, “Ngươi thân thể tốt lắm sao? Chạy đến đây để làm chi?”

Hoa Phi Phi sắc mặt liền đổi, trừng mắt nhìn Mục Phương liếc một cái, nói, “Ngốc tử” rồi xoay người rời đi.

Mục Phương đứng tại chỗ, trong ngực chó chút không rõ Hoa Phi Phi gọi hắn ngốc tử có ý gì, hắn còn cho rằng lần này mình biểu hiện không tồi nữa.

Tiểu Tứ Tử thấy được, từ trên lưng Tiễn Tử nhảy xuống, nhìn Mục Phương liếc mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu.

“Làm sao vậy?” Mục Phương khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử.

“Ta nói Phương Phương nha.” Tiểu Tứ Tử liếc Mục Phương một cái, nói, “Bọn họ đều nói ta ngốc, nhưng là ta cảm thấy được ngươi so với ta còn ngốc hơn nha.”

Mục Phương trừng mắt nhìn, tâm nói – Không phải chứ?

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ngươi xem ngươi, rõ ràng vừa mới thể hiện suất như thế, thế nào còn nói chuyện kiểu như thế, làm cho Hoa Hoa mắng ngươi.”

“Ta nói cái gì?” Mục Phương không giải thích được.

“Ngươi nghĩ nha, ngươi vừa mới vì Hoa Phi Phi không ngại đắc tội những tên bộ khoái kia, Hoa Hoa trong lòng nhất định rất cảm kích ngươi. Ngươi quay đầu lại, hẳn là nên vỗ ngực, đắc ý nói, “Hoa Hoa, ngươi không cần sợ, có ta ở đây ai cũng không có khả năng động đến một sợi tóc của ngươi!” Tiểu Tứ Tử ra dáng nói xong còn cảm thấy rất thỏa nguyện.

Mục Phương bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Này không quá tự nhiên.”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi nói, “Không nghe coi như xong, ngươi để cho Hoa Phi Phi mắng ngươi là ngốc tử được rồi.” Nói xong, chạy đi tìm Tiêu Lương, cùng nhau quay về biệt viện.

Sau đó, mọi người tập trung tại phòng Tiểu Tứ Tử, thương lượng kế sách cho bước tiếp theo, đang định đêm nay đi dò xét gian phòng của Đường Diệu Sơn thì Hắc Ảnh chịu trách nhiệm theo dõi tiến đến nói, “Tiểu vương gia, Đường Diệu An cùng Đường Diệu Khuê đang đánh nhau.

“Cái gì?” Tất cả mọi ngươi giật mình, này tới cũng quá nhanh đi.

“Vì cái gì đánh nhau?” Tiểu Tứ Tử hỏi Hắc Ảnh.

“Đường Diệu Khuê nói là Đường Diệu An trước đây hạ độc Tiểu Muội.” Hắc Ảnh nói, “Hai người đánh nhau vì thủ phạm đi.”

Xem ra, Đường Diệu Sơn là muốn mượn Đường Diệu Khuê hạ thủ giải quyết Đường gia lão lục này a.” Mục Phương cau mày.

“Chúng ta đi nhìn xem!” Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên đứng lên, mang theo mọi người, cùng hướng tới dược lư của Đường Môn.

Quả nhiên,vừa tới cửa sân trong chợt nghe bên trong âm thanh kinh thiên động điạ, đích thị là tiếng binh khí va vào nhau.

Tiểu Tứ Tử bọn họ đi vào trong, chỉ thấy Đường Diệu Khuê cùng một thiếu nhiên vóc dáng nhỏ gầy đang so chiêu, phỏng chừng vị này chính là Đường Diệu An. Bất quá Đường Diệu An đừng nhìn tuổi còn trẻ, vóc người lại chỉ bằng một nửa Đường Diệu Khuê, nhưng là tiếp chiêu cũng là không chút nào kém cỏi.

Hai người hướng vào nhau, đánh túi bụi, Tiểu Tứ Tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hỏi Tiêu Lương bên cạnh, “Tiểu Lương tử, Đường Diệu An sợ là mới chỉ hơn mười tuổi đi? Như thế nào công phu tốt như vậy!”

“Không đúng a.” Tiêu Lương khẽ nhíu mày, nói, “ta nhớ rõ Đường Diệu An đã hơn hai mươi tuổi mới phải… Bất quá thân hình như thế nào như là một thiếu niên.”

“Là bởi vì từ bé đã luyện độc mà tạo thành.” Bên cạnh, Mãng Lạc giải đáp cho nghi hoặc của mọi người.

“Mãng Lạc?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn một chút phía sau hắn, chỉ thấy Đường Diệu Sơn mang theo Đường lão phu nhân, vội vàng chạy đến.

“Đều dừng tay!” Đường Diệu Sơn chạy vào sân trong, hô to một tiếng, ngăn lại hai người đang giao chiến.

“Này đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Đường lão phu nhân cau mày đi tới, nhìn nhìn, nhảy ra ngoài vòng tròn đối mặt với hai huynh đệ, cả giận nói, “Tứ ca các ngươi làm chuyện mất mặt kia đã muốn đủ xấu hổ, hai huynh đệ các ngươi thế nhưng còn tự giết lẫn nhau, hai ngươi muốn ta đem bộ mặt Đường môn cất ở nơi nào?”

Đường Diệu An cùng Đường Diệu Sơn liếc nhìn nhau một cái, trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ, Đường Diệu An đối Đường phu nhân nói, “Nương, không trách ta được, Ngũ ca xông tới nói cái gì ta hại chết Tiểu Muội, muốn ta đền mạng, ta căn bản không biết hắn nói cái gì, hắn thế nhưng khí thế hung hăng, ta không phản kháng nói không chừng đã muốn mất mạng.

Đường lão phu nhân nhíu mày, nhìn Đường Diệu Khuê, “Ngươi nói cái gì? Lời này có căn cứ sao? Như thế nào lại vu oan huynh đệ mình?:

Đường Diệu Khuê thu binh khí, đối Đường lão phu nhân nói, “Nương, ta có chứng cớ! Năm đó người đã hạ độc hại Tiểu Muội, chính là hắn!”

Tất cả mọi người giật mình nhìn chằm chằm Đường Diệu Khuê… Hắn có chứng cớ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện