Trở lại biệt viện của mình, Mục Phương ôm Hoa Phi Phi lên giường, Tiểu Tứ Tử chạy tới hảo hảo bắt mạch cho Hoa Phi Phi sau đó liền kê một đơn thuốc bổ dưỡng thân thể, để ảnh vệ đi bốc thuốc. Mục Phương lưu lại chiếu cố Hoa Phi Phi, nhượng hắn nghỉ ngơi hảo một chút.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương tử trở về trong viện, phát hiện Thạch Đầu cùng Tiễn Tử nằm úp sấp trong phòng, Tiểu Tứ Tử chạy tới sờ sờ tai Thạch Đầu, nói: “Thạch Đầu nha, ngươi cùng Tiễn Tử thế nào? Đồng ý gả cho hắn sao? Nếu đồng ý, chúng ta đây chờ án tử này được phá xong, lập tức cùng nhau quay về Tiêu Dao đảo bàn việc vui đi? Tiễn Tử thú Thạch Đầu, Phương Phương thú Hoa Hoa, còn ta thì thú Tiểu Lương tử.”
Tiêu Lương ở một bên nghe được dở khóc dở cười, vật nhỏ này còn chưa làm rõ được tình trạng đâu. (tình trạng là em nó là người bị thú á,,khi nào thì cục cưng nó mí biết nhở?)
“Tiểu vương gia.” Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh quay về.
“Đều giải quyết tốt sao?” Tiểu Tứ Tử có chút vội vàng hỏi hai người.
“Đều làm tốt.” Hai ảnh vệ cười tủm tỉm, đè thấp thanh âm nói, “Tên *** tặc Đường Diệu Đình này làm nhiều việc ác, lần này khẳng định sẽ để hắn nếm đủ tư vị!”
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Lúc này, trời gần như đã chuyển sang tối, chậu than được đốt lên, Tiểu Tứ Tử ghé vào trên người Thạch Đầu cùng Tiễn Tử mà lăn qua lăn lại, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử nha, Mãng Lạc như thế nào còn chưa tới nha?”
“Hắn có lẽ đang thám thính tin tức.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, liền đứng lên đối Tiểu Tứ Tử nói:“Cẩn nhi, ta đi nhìn xem tình huống.”
Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên đứng lên, nói: “Ta cũng phải đi.”
Tiêu Lương lắc đầu, tiến lại nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, nếu còn có tình huống nào khác thì còn cần ngươi ứng đối.”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, nhỏ giọng nói, “Ta biết, ngươi chê ta công phu không tốt, sẽ bị người khác phát hiện đi?”
“Không có a.” Tiêu Lương sốt ruột, chạy nhanh đến ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, ngươi đừng có nghĩ bậy.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Được rồi, ngươi đi đi, nếu thám thính được cái gì, nhất định phải trở về nói cho ta nha.”
“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, đi đến, “Cẩn nhi, hôn một cái?”
“Tiểu Tứ Tử trên mặt có chút thẹn thùng, nhưng là cũng không có gì dị nghị, tiến đến gần ở quai hàm Tiêu Lương —- Thu…(đây đích thị là tiếng hôn đấy ạ =]])
Tiêu Lương vựng vựng hồ hồ (choáng váng) mà đi ra cửa.
Chờ Tiêu Lương đi rồi, Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm Thạch Đầu cùng Tiễn Tử lăn lộn, miệng than thở: “Thạch Đầu, ngươi sinh cho ta một cái Tiểu Bố Bố đi? Ta muốn Tiểu Bố Bố nha!”
Thạch Đầu híp mắt ghé vào một bên giả chết, Tiễn Tử cũng cọ Thạch Đầu – Thạch Đầu, ngươi sáu tuổi rồi đi? Không nhỏ nha, có thể sinh cục cưng rồi đi.
Thạch Đầu, trừng mắt nhìn nó liếc một cái – Ta phi!
Một người hai trảo li đang huyên náo vui vẻ, chợt nghe có người gõ cửa.
Tiểu Tứ Tử đứng lên, nói: “Có lẽ là Phương Phương.” Vì thế liền tiến lên mở cửa. Chính là cửa vừa mở, chỉ thấy Gia Luật Chân đang cầm một cái thực hạp ở cửa.
Tiểu Tứ Tử mày tức khắc nhíu lại hỏi “Ngươi tới làm chi?”
Gia Luật Chân mặt mang tiếu ý, nói, “Tiểu vương gia, ta ở trên đường mua một ít điểm tâm, nghe nói là đặc sản Thục Trung, cho nên muốn mang cho ngươi nếm thử.”
Tiểu Tứ Tử liếc mắt ngắm điểm tâm một cái, tâm nói – Chồn cấp gà chúc tết (nguyên văn:Hoàng thử lang cấp kê bái niên, nghĩa là giả vờ thân thiện để rắp tâm tìm hiểu gì đó).Muốn khơi dậy hoàn toàn ý chí, quyết định trước khi Tiểu Lương tử trở về đem hắn đuổi đi!
Tiểu Tứ Tử nơi này miên man suy nghĩ, Gia Luật Chân chính là ngơ ngác nhìn hắn hé ra gương mặt khả ái đến cực điểm, hỏi “Có thể tiến vào không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, chỉ thấy Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh có chút khẩn trương đứng bên ngoài, gật gật đầu, “Ân, vào đi.”
Gia Luật Chân phi thường mừng rỡ, vội vã ôm thực hạp đi vào, hắn trở tay muôn đóng cửa, nhưng là Hắc Ảnh chặn cửa nói, “Cửa vẫn là nên để mở đi.”
Gia Luật Chân cũng không nói nhiều, cùng Tiểu Tứ Tử đến bên bàn ngồi xuống.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Gia Luật Chân, phát ra tiếng hừ hừ, ý bảo – Phi thường không thích hắn!
Gia Luật Chân nhìn bốn phía gian phòng một chút, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, đã từng đi qua phía bắc Trường Thành chưa? (Vạn Lý Trường Thành)
“Chưa đi qua.” Tiểu Tứ Tử không nhìn tới hắn đưa đến điểm tâm, cầm lấy khối hoa quế tô ảnh vệ vừa đưa cho hắn mà cắn, tâm nói khối bánh này ăn ngon thật nha. Kỳ thật Tiểu Tứ Tử không biết, điểm tâm nhỏ này là Công Tôn cùng Triệu Phổ mới vừa trên phố chọn cho hắn, Công Tôn hiểu rất rõ khẩu vị của Tiểu Tứ Tử, cho nên chọn đến đều là thứ Tiểu Tứ Tử thích ăn. Hơn nữa, Công Tôn còn dồn nén tâm tình bi thương khi con mình bị đoạt đi, vừa chọn, miệng vừa hùng hùng hổ hổ, “Tiểu ngốc tử, đơn giản như vậy đã bị người lừa đi rồi… Hại ta tân tân khổ khổ dưỡng ngươi nhiều năm như vậy….”
Tiểu Tứ Tử cắn bánh bột ngô, nhìn Gia Luật Chân một cái, nói, “Phía bắc Trường Thành còn chưa có đi qua… Bất quá ta muốn vân du thiên hạ, nhất định sẽ đi.”
“Không bằng lần này chờ án kiện được sáng tỏ, liền đi đi?” Gia Luật Chân cảm thấy hứng thú hỏi, “Phía bắc Trường Thành mùa đông quang cảnh là đẹp nhất, một mảnh cánh đồng tuyết, phủ trắng vùng đất lạnh… Vùng Trung Nguyên tuyệt đối không thấy được kì cảnh như thế.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Này không vội, án tử kết thúc, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, không thể đi ……. Bất quá hết năm có thể là được đi”
Gia Luật Chân sửng sốt, hỏi, “Tiểu vương gia còn có chuyện trọng yếu gì phải làm?”
“Đó là…” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là cần phải cùng Gia Luật Chân giải thích, tránh cho hắn đánh chủ ý đến Tiểu Lương tử, lên tiếng “Ta cho ngươi biết nha, ta phải về cùng Tiểu Lương tử thành thân.”
Gia Luật Chân sửng sốt, há to miệng suốt nửa ngày, hỏi “Ngươi… Ngươi bao tuổi rồi a? Sớm như vậy liền thành thân?”
Tiểu Tứ Tử liếc trắng mắt, nói, “Ta mười sáu tuổi rồi, sớm cái gì a? Ta cùng Tiểu Lương tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai cũng chưa từng có biện pháp phá hư quan hệ chúng ta, ngươi biết không? Không cần bày mưu ma chước qủy đâu!”
Bên ngoài, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm nói: Tiểu Tứ Tử nói thẳng a!
Trên nóc nhà, Công Tôn nâng cằm, lầm bầm lầu bầu, “Tiểu ngốc tử này thời khắc mấu chốt còn có thể nói được như thế sao.”
Triệu Phổ lại là dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử cho đến bây giờ còn chưa nắm rõ được tình hình đâu. *
* Tình hình mà Phổ ca nói ở đây là: Gia luật thích là Tiểu Tứ tử không phải như em nó nghĩ là Gia Luật thích Tiêu Lương
Gia Luật Chân sắc mặt nhưng là khó coi, hắn không nghĩ tới Tiểu Tứ Tử thế nhưng một lòng thích Tiêu Lương, kia hắn chẳng phải là hoàn toàn không có một tia hy vọng nào sao? Tiểu Tứ Tử thấy hắn không nói lời nào, cũng mặc hắn, ngồi trên ghế nhỏ lấy hoa quế tô, một khối lại một khối uy Tiễn Tử cùng Thạch Đầu ăn.
Vừa ngồi trong chốc lát, chỉ thấy Tiêu Lương cùng Mãng Lạc từ bên ngoài đi đến.
Tiêu Lương giương mắt vừa thấy Gia Luật Chân ở chỗ này, liền nhíu mày.
“Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương đã trở lại, đem nửa khối bánh còn lại toàn bộ nhét vào miệng Tiễn Tử, bổ nhào đến ôm.
Tiêu Lương cúi đầu hôn hắn, hỏi: “Như thế nào ăn bánh không ăn cơm hả?”
“Ta muốn chờ ngươi cùng đi ăn.” Tiểu Tứ Tử nói xong, đối Hắc Ảnh ở cửa nói, “Hắc Hắc, Thanh Thanh bọn họ có quay lại không, nếu đã trở về, liền ăn cơm đi, còn có a ninh cho Hoa Hoa một bát bồ câu cách thủy, nên thả vào đảng sâm(1) cùng cẩu kỷ (2).
“Hảo.” Hắc Ảnh xoay người chạy đi.
Gia Luật Chân thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ có vẻ thân như người một nhà, căn bản chính mình không có cách nào chen vào trong lòng càng thêm khó chịu, cuối cùng đứng lên, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu vương gia, ta xin cáo từ.”
“Ừ.” Tiểu Tứ Tử đối hắn khoát khoát tay, “Đi thong thả, không tiễn.”
Gia Luật Chân xoay người ra cửa, Tiêu Lương khẩn trương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, hắn tới làm gì?”
“Còn có thể tới làm cái gì.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, đối Tiêu Lương nói: “Tiểu Lương tử, ngươi nhất định phải cách xa hắn một chút nha, hắn vừa mới nghe nói chúng ta muốn thành thân, sắc mặt liền khác đi.”
“Ngươi nói cho hắn biết chuyện chúng ta muốn thành thân?” Tiêu Lương khẽ nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử đô đô cái miệng, “Vì cái gì không thể nói? Tiểu Lương tử, ngươi thích hắn nha?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, nói, “Không phải… Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là sợ hắn chó cùng rứt giậu.”(3)
Tiểu Tứ Tử khẩn trương, “Tiểu Lương tử, công phu của ngươi tốt như vậy, nhất định có thể đánh hắn đi, bằng không…” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ trong chốc lát, đem dược ra nói: “Bằng không,cũng đem hắn hoạn đi!”
Tiêu Lương nhanh chóng đem dược trong tay Tiểu Tứ Tử thu lại, nói: “Cẩn nhi, không thể tùy tiện hoạn người a.”
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu cọ cọ, nói: “Kia Gia Luật Chân thật đáng ghét, đúng không Thạch Đầu?”
Thạch Đầu kêu chi chi hai tiếng, vẫy vẫy cái đuôi – Đúng!
Lúc này, thức ăn được đem lên, cách vách Mục Phương cũng đến, mọi người vừa nhìn thấy hắn, đều hút một ngụm khí lạnh, chỉ thấy vành mắt trên mặt Mục Phương bầm đen… Bị đánh sao?
Mục Phương ủ rũ đến bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử dõi theo hắn trong chốc lát, hỏi, “Phương Phương, ngươi làm sao vậy? Bị ai đánh?”
Tiêu Lương nhéo mông hắn một cái, thấp giọng nói, “Còn có thể là ai.”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, hỏi, “Hoa Hoa đã thức chưa?”
Mục Phương gật gật đầu, thở dài.
Tiểu Tứ Tử đến gần, nhìn hắn, “Nha, Hoa Hoa đánh ngươi nha? Vì cái gì nha, ta còn nghĩ, hai ngươi nếu đã cái gì gì đó rồi, chờ trở lại Tiêu Dao đảo, chúng ta cùng một chỗ thành thân a”.
Mục Phương mặt như đưa đám nhìn Tiểu Tứ Tử, lắc đầu “Phi Phi nói hắn chán ghét ta.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Đó là nha, ngươi làm đau hắn sao… Ngô.”
Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, đã bị Tiêu Lương một phen bưng kín miệng, “Cẩn nhi!”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt, chỉ thấy ở cửa, Hoa Phi Phi mặt xanh mét đứng ở đó.
Tiểu Tứ Tử vội vã cúi đầu, tiến đến bên cạnh Tiêu Lương, bưng bát cơm chắn ngang mặt.
Hoa Phi Phi đi vào, cước bộ không quá thuận tiện, nơi nào đó vô cùng đau đớn, trắng mắt liếc Mục Phương một cái – Đồ chết tiệt này! Mục Phương săn sóc cho hắn, chèn một cái đệm để cho hắn ngồi thoải mái một chút, Hoa Phi Phi ngồi xuống nhưng không thể nào cao hứng.
Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Hoa Phi Phi một cái, lúc này Hắc Ảnh đem đến cho hắn một bát bồ câu, sắc mặt Hoa Phi Phi lại đen thêm vài phần, nhìn quét ngang mọi người liếc mắt một cái, tất cả mọi người cúi đầu ăn cơm.
“Đúng rồi.” Mục Phương đúng lúc kéo lại trọng tâm câu chuyện, hỏi Tiêu Lương cùng Mãng Lạc, “Thám thính thế nào?”
Không đợi hai người nói chuyện, cửa đã bị đẩy ra, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đã trở lại.
“Thế nào?” Hắc Ảnh vừa đưa cơm cho hai người, vừa hỏi tình hình.
“Quả nhiên, Đường Diệu Khuê kêu người đem dược liệu mà tiểu vương gia đã kê đơn tại vùng Thục Trung mua lại toàn bộ, sau đó đưa đến bên trong khe suối ở thung lũng phía sau ngọn núi, thiêu hủy.” Thanh Ảnh nói, “Hành động khá nhanh chóng, mặt khác… Ta phát hiện rất nhiều danh bộ hướng nơi này tụ tập, hình như có người truyền lời ra, nói tên tác quái ngay tại Thục Trung là Mãng Lạc.”
“Đám người kia xem ra là nóng nảy.” Tiêu Lương chau mày.
Tiểu Tứ Tử vừa cắn thịt viên, vừa hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, vậy các ngươi vừa rồi có hay không dò hỏi được tình huống gì.”
“Đường Diệu Khuê rất nghe theo lời Đường Diệu Sơn.” Mãng Lạc thấp giọng nói, “Ta vừa mai phục trên đỉnh thư phòng của Đường Diệu Sơn, nhìn thấy Đường Diệu Khuê đi tìm hắn… Hết thảy đều là Đường Diệu Sơn phân phó hắn làm.”
“Nói như vậy, là Đường Diệu Sơm ở sau lưng sai sử?” Hoa Phi Phi có chút khó hiểu, hỏi: “Không đúng a, dựa theo niên kỉ của hắn, không có khả năng thích Đường Tiểu Muội đi?
“Hắn đúng thật là không có khả năng.” Mãng Lạc thở dài, “Nhưng là Đường Diệu Khuê thích.”
“Thật sự?” Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Mãng Lạc.
“Ân.” Mãng Lạc gật gật đầu, “Năm đó Tiểu Muội bệnh sắp chết, Đường Diệu Khuê là người thương tâm nhất, ta cùng Tiểu Muội thành thân, hắn cũng là rất không tán thành, dường như hắn từ nhỏ đã thích Tiểu Muội.”
“Có thể hay không là như thế này?” Tiêu Lương hỏi, “Đường Diệu Sơn lợi dụng Đường Diệu khuê thích Đường Tiểu Muội, hứa hẹn sau cùng có thể làm cho hắn thành thân cùng Tiểu Muội, bất quá nhất định trước phải vu hãm** ngươi, sau đó xử lý Đường Diệu Đình cùng Đường Diệu An, chính mình ngồi trên Minh chủ vị?”
** Vu hãm = vu cáo + hãm hại
“Rất có thể.” Mục Phương gật gật đầu, nói: “Đường Diệu Khuê là một người lỗ mãng, đối chức vị Đường môn chưởng môn cũng không có nhiều năng lực cạnh tranh, Đường Diệu Đình tuổi còn trẻ, hơn nữa tài giỏi, ít nhất Đường Diệu An trong Đường môn lại càng giỏi dụng độc, đều so với hắn có tư cách.”
“Nói cách khác,Long Nhãn ở trong tay Đường Diệu Sơn?” Mãng Lạc hỏi.
“Hẳn là vậy… Có lẽ hắn đã cất giấu rồi.” Tiêu Lương nhíu nhíu mày, “Chúng ta còn phải tái theo dõi một chút mới được.”
“Nhưng là, Đường phu nhân không phải thích nhất Đường Tiểu Muội sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nếu Tiểu Muội sống lại, gả cho Đường Diệu Khuê, kia Đường Diệu Sơn còn có thể kế tục chức chưởng môn sao?”
“Hắn sẽ không cứu Tiểu Muội.” Mãng Lạc sâu kín mở miệng.
“Tại sao?” Tất cả mọi người tiếp tục hỏi hắn.
“Kỳ thật… Đường môn bên trong dụng độc tối cao, thông minh nhất cũng được Đường lão phu nhân yêu thích nhất là Tiểu Muội.” Mãng Lạc thản nhiên nói, “Nếu Tiểu Muội sống lại, gả cho người trong Đường môn, như vậy chức chưởng môn nhất định là của vị hôn phu, nhưng nếu nàng gả cho người khác họ, vậy thì chức chưởng môn rất có thể là của Tiểu Muội.
“Kia… Đường Diệu Sơn khẳng định không thể để Đường Tiểu Muội sống lại!” Tiểu Tứ Tử lo lắng, “Đường Diệu Khuê có khả năng bị hắn lừa.”
“”Mặt khác…” Mục Phương nói, “Đường Diệu Sơn hiện tại cũng không cần lo lắng Đường Diệu Đình, Đường Diệu Đình lúc này nhất định là đã thân bại danh liệt, hơn nữa Đường lão phu nhân từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, thấy hắn mất thể diện như vậy, chắc chắn sẽ không đem chức vị đứng đầu Đường môn truyền cho hắn, nói cách khác Đường Diệu Sơn kế tiếp sẽ đối phó, chính là Đường Diệu An.”
“Hoa Phi Phi gật gật đầu, “Phóng ra tin tức đưa tới danh bộ, là muốn trước đem Mãng Lạc bắt đi, tiếp đó đối phó Đường Diệu An, sau đó đem Long Nhãn hủy diệt… Hắn liền đại công cáo thành.”
“Thật xấu!” Tiểu Tứ Tử rất bất mãn, “Không thể để cho hắn cứ như vậy đạt được.”
“Chúng ta trước yên lặng theo dõi kì biến.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói, “Tra ra Long Nhãn đang ở nơi nào mới là chính yếu.”
“Uhm.” Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
————–
Quả nhiên, tới nửa đêm, Đường môn một mảnh đại loạn, Đường Diệu Đình bình thường bởi vì làm nhiều việc ác, thật nhiều người hận hắn, nhìn hắn bị kéo lên cởi hết y phục, người đi đường khi đi ngang qua đều đối hắn ném trứng thối, Đường Diệu Đình có lẽ đời này cũng chưa từng chịu qua hiện tượng này, đến thời điểm được người cứu trở về, đã là tức giận đến không thể hình dung.
Mà chuyện này huyên náo quá lớn, Đường lão phu nhân cũng có nghe thấy, sau khi nghe ngóng mới biết được Đường Diệu Đình này vài năm qua thế nhưng làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, tức giận quá độ thỉnh đến gia pháp, trừng phạt nặng Đường Diệu Đình, đánh cho hắn da tróc thịt bong, thiếu chút nữa liền đánh cho tàn phế.
Sau khi Hoa Phi Phi biết được tin tức này, cảm thấy rất hả giận, sau lại nghe nói Tiểu Tứ Tử cho hắn ăn dược tốt, tâm tình thêm thư sướng, chính là nhìn đến Mục Phương vẫn là có chút khó chịu. Mục Phương thì lại cảm thấy đã phạm sai lầm, đối Hoa Phi Phi ngàn y trăm thuận(4), Hoa Phi Phi bất động thanh sắc, chờ đem thân mình dưỡng thật hảo, sau đó lập tức phản công!
————–
Về phương diện khác, Gia Luật Chân sau khi biết được tin Tiểu Tứ Tử muốn thành thân, rầu rĩ không vui, chính lúc này lại có hồi bẩm.
Tiếp bẩm báo, nói là nội bộ hoàng thất Liêu quốc xảy ra chút sự tình, Liêu vương thân thể không tốt, Gia Luật Chân nên trở về tranh đoạt vương vị.
Gia Luật Chân suy nghĩ một chút, đêm hôm đó liền cáo từ, trước lúc đi vừa vặn gặp Tiểu Tứ Tử khoác chiếc áo lông cừu bạch sắc, cùng Tiêu Lương mang Thạch Đầu và Tiễn Tử đi dạo tiêu thực.
Thấy Gia Luật Chân đóng gói phải đi, Tiểu Tứ Tử cao hứng miễn bàn, trên mặt cũng thấy tươi cười.
Tiêu Lương thấy Gia Luật Chân dáng vẻ vội vàng, nghĩ rằng phỏng chừng là nội bộ Liêu quốc đã xảy ra chuyện gì, đoạn thời gian trước nghe nói Liêu vương thân thể bất hảo, xem ra không giả.
Gia Luật Chân thúc ngựa, sau vẫn ngoảnh lại nhìn Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn một thân màu trắng lông cừu, gương mặt phấn điêu ngọc mài, khả ái động lòng người trong lòng không cam. Giờ hạ sơn đã qua, phó tướng bên cạnh nhắc nhở, “Tiểu vương gia, chớ để trong lòng, chờ khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chiếm đoạt lãnh thổ Đại Tống đến lúc đó người nào không đến tay?”
Gia Luật Chân gật gật đầu, nhãn thần trở nên ngoan lệ hơn.
_______________________
(1) Đảng sâm: Thuốc bổ máu, tăng hồng cầu. Dùng trong bệnh suy nhược, ăn không ngon, thiếu máu, ốm lâu ngày, lòi dom, sa dạ con, rong huyết. Đảng sâm Trung Quốc là rễ một số loài thuộc chi Codonopsis họ Hoa chuông (Campanulaceae), màu trắng hơn, rễ dài và nhỏ hơn loài Đảng sâm nói trên, thể chất mềm dẻo. Thành phần hoá học, công dụng của các loài Đảng sâm không khác nhau nhiều.
Cây đảng sâm tươi
Củ đảng sâm (hao hao nhân sâm nhở)
(2) Cẩu kỷ: là một vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.
Cây Cẩu kỷ sau khi lớn, cành mọc ra tua tủa giống như cây gậy nên cũng có tên là Tiên Nhân Trượng. Truyền thuyết cũng nói rằng, ngày xưa các đạo sĩ nghiên cứu chế thuốc trường sinh, Cẩu kỷ vẫn là vị chính, nhưng được họ giữ bí mật để dùng riêng cho mình.
Cẩu kỷ tươi
Và đây là cẩu kỷ khô
(3) Chó cùng rứt giậu: Tức nước vỡ bờ
(4) Ngàn y trăm thuận: đồng ý với mọi chuyện
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương tử trở về trong viện, phát hiện Thạch Đầu cùng Tiễn Tử nằm úp sấp trong phòng, Tiểu Tứ Tử chạy tới sờ sờ tai Thạch Đầu, nói: “Thạch Đầu nha, ngươi cùng Tiễn Tử thế nào? Đồng ý gả cho hắn sao? Nếu đồng ý, chúng ta đây chờ án tử này được phá xong, lập tức cùng nhau quay về Tiêu Dao đảo bàn việc vui đi? Tiễn Tử thú Thạch Đầu, Phương Phương thú Hoa Hoa, còn ta thì thú Tiểu Lương tử.”
Tiêu Lương ở một bên nghe được dở khóc dở cười, vật nhỏ này còn chưa làm rõ được tình trạng đâu. (tình trạng là em nó là người bị thú á,,khi nào thì cục cưng nó mí biết nhở?)
“Tiểu vương gia.” Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh quay về.
“Đều giải quyết tốt sao?” Tiểu Tứ Tử có chút vội vàng hỏi hai người.
“Đều làm tốt.” Hai ảnh vệ cười tủm tỉm, đè thấp thanh âm nói, “Tên *** tặc Đường Diệu Đình này làm nhiều việc ác, lần này khẳng định sẽ để hắn nếm đủ tư vị!”
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Lúc này, trời gần như đã chuyển sang tối, chậu than được đốt lên, Tiểu Tứ Tử ghé vào trên người Thạch Đầu cùng Tiễn Tử mà lăn qua lăn lại, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử nha, Mãng Lạc như thế nào còn chưa tới nha?”
“Hắn có lẽ đang thám thính tin tức.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, liền đứng lên đối Tiểu Tứ Tử nói:“Cẩn nhi, ta đi nhìn xem tình huống.”
Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên đứng lên, nói: “Ta cũng phải đi.”
Tiêu Lương lắc đầu, tiến lại nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, nếu còn có tình huống nào khác thì còn cần ngươi ứng đối.”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, nhỏ giọng nói, “Ta biết, ngươi chê ta công phu không tốt, sẽ bị người khác phát hiện đi?”
“Không có a.” Tiêu Lương sốt ruột, chạy nhanh đến ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, ngươi đừng có nghĩ bậy.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Được rồi, ngươi đi đi, nếu thám thính được cái gì, nhất định phải trở về nói cho ta nha.”
“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, đi đến, “Cẩn nhi, hôn một cái?”
“Tiểu Tứ Tử trên mặt có chút thẹn thùng, nhưng là cũng không có gì dị nghị, tiến đến gần ở quai hàm Tiêu Lương —- Thu…(đây đích thị là tiếng hôn đấy ạ =]])
Tiêu Lương vựng vựng hồ hồ (choáng váng) mà đi ra cửa.
Chờ Tiêu Lương đi rồi, Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm Thạch Đầu cùng Tiễn Tử lăn lộn, miệng than thở: “Thạch Đầu, ngươi sinh cho ta một cái Tiểu Bố Bố đi? Ta muốn Tiểu Bố Bố nha!”
Thạch Đầu híp mắt ghé vào một bên giả chết, Tiễn Tử cũng cọ Thạch Đầu – Thạch Đầu, ngươi sáu tuổi rồi đi? Không nhỏ nha, có thể sinh cục cưng rồi đi.
Thạch Đầu, trừng mắt nhìn nó liếc một cái – Ta phi!
Một người hai trảo li đang huyên náo vui vẻ, chợt nghe có người gõ cửa.
Tiểu Tứ Tử đứng lên, nói: “Có lẽ là Phương Phương.” Vì thế liền tiến lên mở cửa. Chính là cửa vừa mở, chỉ thấy Gia Luật Chân đang cầm một cái thực hạp ở cửa.
Tiểu Tứ Tử mày tức khắc nhíu lại hỏi “Ngươi tới làm chi?”
Gia Luật Chân mặt mang tiếu ý, nói, “Tiểu vương gia, ta ở trên đường mua một ít điểm tâm, nghe nói là đặc sản Thục Trung, cho nên muốn mang cho ngươi nếm thử.”
Tiểu Tứ Tử liếc mắt ngắm điểm tâm một cái, tâm nói – Chồn cấp gà chúc tết (nguyên văn:Hoàng thử lang cấp kê bái niên, nghĩa là giả vờ thân thiện để rắp tâm tìm hiểu gì đó).Muốn khơi dậy hoàn toàn ý chí, quyết định trước khi Tiểu Lương tử trở về đem hắn đuổi đi!
Tiểu Tứ Tử nơi này miên man suy nghĩ, Gia Luật Chân chính là ngơ ngác nhìn hắn hé ra gương mặt khả ái đến cực điểm, hỏi “Có thể tiến vào không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, chỉ thấy Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh có chút khẩn trương đứng bên ngoài, gật gật đầu, “Ân, vào đi.”
Gia Luật Chân phi thường mừng rỡ, vội vã ôm thực hạp đi vào, hắn trở tay muôn đóng cửa, nhưng là Hắc Ảnh chặn cửa nói, “Cửa vẫn là nên để mở đi.”
Gia Luật Chân cũng không nói nhiều, cùng Tiểu Tứ Tử đến bên bàn ngồi xuống.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Gia Luật Chân, phát ra tiếng hừ hừ, ý bảo – Phi thường không thích hắn!
Gia Luật Chân nhìn bốn phía gian phòng một chút, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, đã từng đi qua phía bắc Trường Thành chưa? (Vạn Lý Trường Thành)
“Chưa đi qua.” Tiểu Tứ Tử không nhìn tới hắn đưa đến điểm tâm, cầm lấy khối hoa quế tô ảnh vệ vừa đưa cho hắn mà cắn, tâm nói khối bánh này ăn ngon thật nha. Kỳ thật Tiểu Tứ Tử không biết, điểm tâm nhỏ này là Công Tôn cùng Triệu Phổ mới vừa trên phố chọn cho hắn, Công Tôn hiểu rất rõ khẩu vị của Tiểu Tứ Tử, cho nên chọn đến đều là thứ Tiểu Tứ Tử thích ăn. Hơn nữa, Công Tôn còn dồn nén tâm tình bi thương khi con mình bị đoạt đi, vừa chọn, miệng vừa hùng hùng hổ hổ, “Tiểu ngốc tử, đơn giản như vậy đã bị người lừa đi rồi… Hại ta tân tân khổ khổ dưỡng ngươi nhiều năm như vậy….”
Tiểu Tứ Tử cắn bánh bột ngô, nhìn Gia Luật Chân một cái, nói, “Phía bắc Trường Thành còn chưa có đi qua… Bất quá ta muốn vân du thiên hạ, nhất định sẽ đi.”
“Không bằng lần này chờ án kiện được sáng tỏ, liền đi đi?” Gia Luật Chân cảm thấy hứng thú hỏi, “Phía bắc Trường Thành mùa đông quang cảnh là đẹp nhất, một mảnh cánh đồng tuyết, phủ trắng vùng đất lạnh… Vùng Trung Nguyên tuyệt đối không thấy được kì cảnh như thế.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Này không vội, án tử kết thúc, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, không thể đi ……. Bất quá hết năm có thể là được đi”
Gia Luật Chân sửng sốt, hỏi, “Tiểu vương gia còn có chuyện trọng yếu gì phải làm?”
“Đó là…” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là cần phải cùng Gia Luật Chân giải thích, tránh cho hắn đánh chủ ý đến Tiểu Lương tử, lên tiếng “Ta cho ngươi biết nha, ta phải về cùng Tiểu Lương tử thành thân.”
Gia Luật Chân sửng sốt, há to miệng suốt nửa ngày, hỏi “Ngươi… Ngươi bao tuổi rồi a? Sớm như vậy liền thành thân?”
Tiểu Tứ Tử liếc trắng mắt, nói, “Ta mười sáu tuổi rồi, sớm cái gì a? Ta cùng Tiểu Lương tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai cũng chưa từng có biện pháp phá hư quan hệ chúng ta, ngươi biết không? Không cần bày mưu ma chước qủy đâu!”
Bên ngoài, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm nói: Tiểu Tứ Tử nói thẳng a!
Trên nóc nhà, Công Tôn nâng cằm, lầm bầm lầu bầu, “Tiểu ngốc tử này thời khắc mấu chốt còn có thể nói được như thế sao.”
Triệu Phổ lại là dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử cho đến bây giờ còn chưa nắm rõ được tình hình đâu. *
* Tình hình mà Phổ ca nói ở đây là: Gia luật thích là Tiểu Tứ tử không phải như em nó nghĩ là Gia Luật thích Tiêu Lương
Gia Luật Chân sắc mặt nhưng là khó coi, hắn không nghĩ tới Tiểu Tứ Tử thế nhưng một lòng thích Tiêu Lương, kia hắn chẳng phải là hoàn toàn không có một tia hy vọng nào sao? Tiểu Tứ Tử thấy hắn không nói lời nào, cũng mặc hắn, ngồi trên ghế nhỏ lấy hoa quế tô, một khối lại một khối uy Tiễn Tử cùng Thạch Đầu ăn.
Vừa ngồi trong chốc lát, chỉ thấy Tiêu Lương cùng Mãng Lạc từ bên ngoài đi đến.
Tiêu Lương giương mắt vừa thấy Gia Luật Chân ở chỗ này, liền nhíu mày.
“Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương đã trở lại, đem nửa khối bánh còn lại toàn bộ nhét vào miệng Tiễn Tử, bổ nhào đến ôm.
Tiêu Lương cúi đầu hôn hắn, hỏi: “Như thế nào ăn bánh không ăn cơm hả?”
“Ta muốn chờ ngươi cùng đi ăn.” Tiểu Tứ Tử nói xong, đối Hắc Ảnh ở cửa nói, “Hắc Hắc, Thanh Thanh bọn họ có quay lại không, nếu đã trở về, liền ăn cơm đi, còn có a ninh cho Hoa Hoa một bát bồ câu cách thủy, nên thả vào đảng sâm(1) cùng cẩu kỷ (2).
“Hảo.” Hắc Ảnh xoay người chạy đi.
Gia Luật Chân thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ có vẻ thân như người một nhà, căn bản chính mình không có cách nào chen vào trong lòng càng thêm khó chịu, cuối cùng đứng lên, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu vương gia, ta xin cáo từ.”
“Ừ.” Tiểu Tứ Tử đối hắn khoát khoát tay, “Đi thong thả, không tiễn.”
Gia Luật Chân xoay người ra cửa, Tiêu Lương khẩn trương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, hắn tới làm gì?”
“Còn có thể tới làm cái gì.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, đối Tiêu Lương nói: “Tiểu Lương tử, ngươi nhất định phải cách xa hắn một chút nha, hắn vừa mới nghe nói chúng ta muốn thành thân, sắc mặt liền khác đi.”
“Ngươi nói cho hắn biết chuyện chúng ta muốn thành thân?” Tiêu Lương khẽ nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử đô đô cái miệng, “Vì cái gì không thể nói? Tiểu Lương tử, ngươi thích hắn nha?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, nói, “Không phải… Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là sợ hắn chó cùng rứt giậu.”(3)
Tiểu Tứ Tử khẩn trương, “Tiểu Lương tử, công phu của ngươi tốt như vậy, nhất định có thể đánh hắn đi, bằng không…” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ trong chốc lát, đem dược ra nói: “Bằng không,cũng đem hắn hoạn đi!”
Tiêu Lương nhanh chóng đem dược trong tay Tiểu Tứ Tử thu lại, nói: “Cẩn nhi, không thể tùy tiện hoạn người a.”
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu cọ cọ, nói: “Kia Gia Luật Chân thật đáng ghét, đúng không Thạch Đầu?”
Thạch Đầu kêu chi chi hai tiếng, vẫy vẫy cái đuôi – Đúng!
Lúc này, thức ăn được đem lên, cách vách Mục Phương cũng đến, mọi người vừa nhìn thấy hắn, đều hút một ngụm khí lạnh, chỉ thấy vành mắt trên mặt Mục Phương bầm đen… Bị đánh sao?
Mục Phương ủ rũ đến bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử dõi theo hắn trong chốc lát, hỏi, “Phương Phương, ngươi làm sao vậy? Bị ai đánh?”
Tiêu Lương nhéo mông hắn một cái, thấp giọng nói, “Còn có thể là ai.”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, hỏi, “Hoa Hoa đã thức chưa?”
Mục Phương gật gật đầu, thở dài.
Tiểu Tứ Tử đến gần, nhìn hắn, “Nha, Hoa Hoa đánh ngươi nha? Vì cái gì nha, ta còn nghĩ, hai ngươi nếu đã cái gì gì đó rồi, chờ trở lại Tiêu Dao đảo, chúng ta cùng một chỗ thành thân a”.
Mục Phương mặt như đưa đám nhìn Tiểu Tứ Tử, lắc đầu “Phi Phi nói hắn chán ghét ta.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Đó là nha, ngươi làm đau hắn sao… Ngô.”
Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, đã bị Tiêu Lương một phen bưng kín miệng, “Cẩn nhi!”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt, chỉ thấy ở cửa, Hoa Phi Phi mặt xanh mét đứng ở đó.
Tiểu Tứ Tử vội vã cúi đầu, tiến đến bên cạnh Tiêu Lương, bưng bát cơm chắn ngang mặt.
Hoa Phi Phi đi vào, cước bộ không quá thuận tiện, nơi nào đó vô cùng đau đớn, trắng mắt liếc Mục Phương một cái – Đồ chết tiệt này! Mục Phương săn sóc cho hắn, chèn một cái đệm để cho hắn ngồi thoải mái một chút, Hoa Phi Phi ngồi xuống nhưng không thể nào cao hứng.
Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Hoa Phi Phi một cái, lúc này Hắc Ảnh đem đến cho hắn một bát bồ câu, sắc mặt Hoa Phi Phi lại đen thêm vài phần, nhìn quét ngang mọi người liếc mắt một cái, tất cả mọi người cúi đầu ăn cơm.
“Đúng rồi.” Mục Phương đúng lúc kéo lại trọng tâm câu chuyện, hỏi Tiêu Lương cùng Mãng Lạc, “Thám thính thế nào?”
Không đợi hai người nói chuyện, cửa đã bị đẩy ra, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đã trở lại.
“Thế nào?” Hắc Ảnh vừa đưa cơm cho hai người, vừa hỏi tình hình.
“Quả nhiên, Đường Diệu Khuê kêu người đem dược liệu mà tiểu vương gia đã kê đơn tại vùng Thục Trung mua lại toàn bộ, sau đó đưa đến bên trong khe suối ở thung lũng phía sau ngọn núi, thiêu hủy.” Thanh Ảnh nói, “Hành động khá nhanh chóng, mặt khác… Ta phát hiện rất nhiều danh bộ hướng nơi này tụ tập, hình như có người truyền lời ra, nói tên tác quái ngay tại Thục Trung là Mãng Lạc.”
“Đám người kia xem ra là nóng nảy.” Tiêu Lương chau mày.
Tiểu Tứ Tử vừa cắn thịt viên, vừa hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, vậy các ngươi vừa rồi có hay không dò hỏi được tình huống gì.”
“Đường Diệu Khuê rất nghe theo lời Đường Diệu Sơn.” Mãng Lạc thấp giọng nói, “Ta vừa mai phục trên đỉnh thư phòng của Đường Diệu Sơn, nhìn thấy Đường Diệu Khuê đi tìm hắn… Hết thảy đều là Đường Diệu Sơn phân phó hắn làm.”
“Nói như vậy, là Đường Diệu Sơm ở sau lưng sai sử?” Hoa Phi Phi có chút khó hiểu, hỏi: “Không đúng a, dựa theo niên kỉ của hắn, không có khả năng thích Đường Tiểu Muội đi?
“Hắn đúng thật là không có khả năng.” Mãng Lạc thở dài, “Nhưng là Đường Diệu Khuê thích.”
“Thật sự?” Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Mãng Lạc.
“Ân.” Mãng Lạc gật gật đầu, “Năm đó Tiểu Muội bệnh sắp chết, Đường Diệu Khuê là người thương tâm nhất, ta cùng Tiểu Muội thành thân, hắn cũng là rất không tán thành, dường như hắn từ nhỏ đã thích Tiểu Muội.”
“Có thể hay không là như thế này?” Tiêu Lương hỏi, “Đường Diệu Sơn lợi dụng Đường Diệu khuê thích Đường Tiểu Muội, hứa hẹn sau cùng có thể làm cho hắn thành thân cùng Tiểu Muội, bất quá nhất định trước phải vu hãm** ngươi, sau đó xử lý Đường Diệu Đình cùng Đường Diệu An, chính mình ngồi trên Minh chủ vị?”
** Vu hãm = vu cáo + hãm hại
“Rất có thể.” Mục Phương gật gật đầu, nói: “Đường Diệu Khuê là một người lỗ mãng, đối chức vị Đường môn chưởng môn cũng không có nhiều năng lực cạnh tranh, Đường Diệu Đình tuổi còn trẻ, hơn nữa tài giỏi, ít nhất Đường Diệu An trong Đường môn lại càng giỏi dụng độc, đều so với hắn có tư cách.”
“Nói cách khác,Long Nhãn ở trong tay Đường Diệu Sơn?” Mãng Lạc hỏi.
“Hẳn là vậy… Có lẽ hắn đã cất giấu rồi.” Tiêu Lương nhíu nhíu mày, “Chúng ta còn phải tái theo dõi một chút mới được.”
“Nhưng là, Đường phu nhân không phải thích nhất Đường Tiểu Muội sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nếu Tiểu Muội sống lại, gả cho Đường Diệu Khuê, kia Đường Diệu Sơn còn có thể kế tục chức chưởng môn sao?”
“Hắn sẽ không cứu Tiểu Muội.” Mãng Lạc sâu kín mở miệng.
“Tại sao?” Tất cả mọi người tiếp tục hỏi hắn.
“Kỳ thật… Đường môn bên trong dụng độc tối cao, thông minh nhất cũng được Đường lão phu nhân yêu thích nhất là Tiểu Muội.” Mãng Lạc thản nhiên nói, “Nếu Tiểu Muội sống lại, gả cho người trong Đường môn, như vậy chức chưởng môn nhất định là của vị hôn phu, nhưng nếu nàng gả cho người khác họ, vậy thì chức chưởng môn rất có thể là của Tiểu Muội.
“Kia… Đường Diệu Sơn khẳng định không thể để Đường Tiểu Muội sống lại!” Tiểu Tứ Tử lo lắng, “Đường Diệu Khuê có khả năng bị hắn lừa.”
“”Mặt khác…” Mục Phương nói, “Đường Diệu Sơn hiện tại cũng không cần lo lắng Đường Diệu Đình, Đường Diệu Đình lúc này nhất định là đã thân bại danh liệt, hơn nữa Đường lão phu nhân từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, thấy hắn mất thể diện như vậy, chắc chắn sẽ không đem chức vị đứng đầu Đường môn truyền cho hắn, nói cách khác Đường Diệu Sơn kế tiếp sẽ đối phó, chính là Đường Diệu An.”
“Hoa Phi Phi gật gật đầu, “Phóng ra tin tức đưa tới danh bộ, là muốn trước đem Mãng Lạc bắt đi, tiếp đó đối phó Đường Diệu An, sau đó đem Long Nhãn hủy diệt… Hắn liền đại công cáo thành.”
“Thật xấu!” Tiểu Tứ Tử rất bất mãn, “Không thể để cho hắn cứ như vậy đạt được.”
“Chúng ta trước yên lặng theo dõi kì biến.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói, “Tra ra Long Nhãn đang ở nơi nào mới là chính yếu.”
“Uhm.” Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
————–
Quả nhiên, tới nửa đêm, Đường môn một mảnh đại loạn, Đường Diệu Đình bình thường bởi vì làm nhiều việc ác, thật nhiều người hận hắn, nhìn hắn bị kéo lên cởi hết y phục, người đi đường khi đi ngang qua đều đối hắn ném trứng thối, Đường Diệu Đình có lẽ đời này cũng chưa từng chịu qua hiện tượng này, đến thời điểm được người cứu trở về, đã là tức giận đến không thể hình dung.
Mà chuyện này huyên náo quá lớn, Đường lão phu nhân cũng có nghe thấy, sau khi nghe ngóng mới biết được Đường Diệu Đình này vài năm qua thế nhưng làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, tức giận quá độ thỉnh đến gia pháp, trừng phạt nặng Đường Diệu Đình, đánh cho hắn da tróc thịt bong, thiếu chút nữa liền đánh cho tàn phế.
Sau khi Hoa Phi Phi biết được tin tức này, cảm thấy rất hả giận, sau lại nghe nói Tiểu Tứ Tử cho hắn ăn dược tốt, tâm tình thêm thư sướng, chính là nhìn đến Mục Phương vẫn là có chút khó chịu. Mục Phương thì lại cảm thấy đã phạm sai lầm, đối Hoa Phi Phi ngàn y trăm thuận(4), Hoa Phi Phi bất động thanh sắc, chờ đem thân mình dưỡng thật hảo, sau đó lập tức phản công!
————–
Về phương diện khác, Gia Luật Chân sau khi biết được tin Tiểu Tứ Tử muốn thành thân, rầu rĩ không vui, chính lúc này lại có hồi bẩm.
Tiếp bẩm báo, nói là nội bộ hoàng thất Liêu quốc xảy ra chút sự tình, Liêu vương thân thể không tốt, Gia Luật Chân nên trở về tranh đoạt vương vị.
Gia Luật Chân suy nghĩ một chút, đêm hôm đó liền cáo từ, trước lúc đi vừa vặn gặp Tiểu Tứ Tử khoác chiếc áo lông cừu bạch sắc, cùng Tiêu Lương mang Thạch Đầu và Tiễn Tử đi dạo tiêu thực.
Thấy Gia Luật Chân đóng gói phải đi, Tiểu Tứ Tử cao hứng miễn bàn, trên mặt cũng thấy tươi cười.
Tiêu Lương thấy Gia Luật Chân dáng vẻ vội vàng, nghĩ rằng phỏng chừng là nội bộ Liêu quốc đã xảy ra chuyện gì, đoạn thời gian trước nghe nói Liêu vương thân thể bất hảo, xem ra không giả.
Gia Luật Chân thúc ngựa, sau vẫn ngoảnh lại nhìn Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn một thân màu trắng lông cừu, gương mặt phấn điêu ngọc mài, khả ái động lòng người trong lòng không cam. Giờ hạ sơn đã qua, phó tướng bên cạnh nhắc nhở, “Tiểu vương gia, chớ để trong lòng, chờ khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chiếm đoạt lãnh thổ Đại Tống đến lúc đó người nào không đến tay?”
Gia Luật Chân gật gật đầu, nhãn thần trở nên ngoan lệ hơn.
_______________________
(1) Đảng sâm: Thuốc bổ máu, tăng hồng cầu. Dùng trong bệnh suy nhược, ăn không ngon, thiếu máu, ốm lâu ngày, lòi dom, sa dạ con, rong huyết. Đảng sâm Trung Quốc là rễ một số loài thuộc chi Codonopsis họ Hoa chuông (Campanulaceae), màu trắng hơn, rễ dài và nhỏ hơn loài Đảng sâm nói trên, thể chất mềm dẻo. Thành phần hoá học, công dụng của các loài Đảng sâm không khác nhau nhiều.
Cây đảng sâm tươi
Củ đảng sâm (hao hao nhân sâm nhở)
(2) Cẩu kỷ: là một vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.
Cây Cẩu kỷ sau khi lớn, cành mọc ra tua tủa giống như cây gậy nên cũng có tên là Tiên Nhân Trượng. Truyền thuyết cũng nói rằng, ngày xưa các đạo sĩ nghiên cứu chế thuốc trường sinh, Cẩu kỷ vẫn là vị chính, nhưng được họ giữ bí mật để dùng riêng cho mình.
Cẩu kỷ tươi
Và đây là cẩu kỷ khô
(3) Chó cùng rứt giậu: Tức nước vỡ bờ
(4) Ngàn y trăm thuận: đồng ý với mọi chuyện
Danh sách chương