Tiêu Lương được Tiểu Tứ Tử hôn mà mơ mơ hồ hồ, trong lòng bắt đầu ngứa, hai tay ôm thắt lưng Tiểu Tứ Tử, ngồi trên tảng đá mà ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, cho ta hôn một chút đi.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, xoay mặt đi, “Không cho.”

“Chỉ hôn một chút thôi.” Tiểu Lương đưa tay nhéo nhéo mông Tiểu Tứ Tử, tán thưởng, hảo co dãn a.

Tiểu Tứ Tử cầm chặt bàn tay đang vuốt vuốt của Tiêu Lương, “Không cho sờ! Phụ thân nói qua, không được để cho người khác hôn.”

Tiêu Lương đứng lên, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, “Không cho tiên sinh biết là được rồi. Ngươi không nói, ta không nói, chỉ có trời biết, đất biết thôi.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, có chút do dự, tâm nói cái này là lừa phụ thân sao? Tiêu Lương thấy trên mặt Tiểu Tứ Tử có vẻ do dự, liền cúi xuống ở lỗ tai hắn thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi, ngươi có hay không đã từng gạt phụ thân chuyện gì?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, lắc đầu, “Không có.”

“Có nghĩ là thử một lần?” Tiêu Lương thực tà ác mà dụ dỗ Tiểu Tứ Tử, “Có đôi khi, ở sau lưng phụ thân mà làm chút chuyện, thực là kích thích nga.”

“Thực sự sao?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

“Đương nhiên.” Tiêu Lương cười tủm tỉm nói, “Không tin ngươi để cho ta hôn một cái thử xem, coi thử có cảm giác gì.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, tựa hồ tâm có chút động.

“Cẩn nhi, này xem như là bí mật của hai chúng ta.” Tiêu Lương càng ra sức dụ dỗ Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Trừ bỏ chúng ta, ai cũng không biết.”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe đến chữ “bí mật của hai chúng ta”, trong lòng liền giật giật, nói, “Vậy ngươi không được nói cho phụ thân.”

“Đó là đương nhiên!” Tiêu Lương ra sức gật đầu.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, thoải mái nói, “Hôn đi.” (Ahhhhh!!! Tiểu Tứ Tử dễ dụ quá = =”)

Tiêu Lương hít sâu một hơi, giơ tay nhẹ nhàng giữ lấy mặt Tiểu Tứ Tử, cúi đầu, môi từ từ hạ xuống môi Tiểu Tứ Tử, hôn lên.

Tiểu Tứ Tử lúc đầu chỉ cảm giác trên môi ẩm ướt, còn mềm mềm ấm ấm. Sau đó liền cảm giác Tiêu Lương ôm hắn trong lòng. Lại sau đó cảm giác đầu lưỡi Tiêu Lương khiêu mở miệng hắn, tiến vào, ở miệng hắn liếm liếm, có chút ngứa.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử không tự giác mà hừ hừ một tiếng. Tiêu Lương càng hôn càng thêm dùng sức, thẳng đến khi Tiểu Tứ Tử bất động bật ra, hắn mới trợn mắt nhìn nhìn. Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng bừng, gắt gao nhắm mắt lại.

“Cẩn nhi?” Tiêu Lương lui lại một bước.

“Hô……” Tiểu Tứ Tử vội vàng thở dốc, vừa nói, “Không tốt Tiểu Lương Tử, hôn nhẹ giống như đối với thân thể thật không tốt!”

“A?” Tiêu Lương khó hiểu.

“Hôn nhẹ phải nín thở, còn có a, tim lại bắt đầu nhảy.” Tiểu Tứ Tử thật sự nghiêm túc nói, “Này không tốt, khó trách phụ thân không cho hôn nhẹ. Về sau không cho hôn.”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, lại thấy Tiểu Tứ Tử đối hắn vẫy vẫy tay, nói, “Nhanh lên Tiểu Lương Tử, chúng ta trở về Lãng Ngọc sơn trang đi thôi. GiangNamngọc nếu như nói không trộm huyết ngọc, vậy sẽ đi trộm Càn Khôn lãng ngọc kiếm. Chúng ta cũng phải hảo hảo mà chuẩn bị.”

Tiêu Lương có chút ủ rũ mà gật đầu, xoay người lên ngựa, ôm Tiểu Tứ Tử trở về. Ăn không được đậu hũ, thì xoa bóp bụng thịt chút chút đi.

Hai người trở về Lãng Ngọc sơn trang, Tiểu Tứ Tử vào cửa, đã thấy Phổ Độ kia ngồi uống trà trong sân cùng với thủ hạ của hắn. Mà Thạch Đầu còn ghé trên người bọn họ nữa. Tiểu Tứ Tử nheo nheo mắt lại… Hảo khả nghi a.

Công Tôn chính là đang ngồi chờ Tiểu Tứ Tử trở về. Lúc nãy thấy Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử chạy ra ngoài, nên có chút lo lắng. Tâm nói, Tiểu Lương Tử như thế nào cả ảnh vệ cũng không mang theo đã kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài, rõ ràng là có ý đồ làm loạn a!

Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy tay với Thạch Đầu, “Thạch Đầu, lại đây!”

Thạch Đầu ngoan ngoãn liền lắc lắc lư lư mà chạy tới. Tiểu Tứ Tử sờ sờ lông mao Thạch Đầu, rồi lại thường xuyên liếc mắt về phía Công Tôn bọn họ. Nhìn động tác lúc hắn uống trà nha, càng nhìn càng thấy giống a!

Tiêu Lương gọi Thanh Ảnh tới, đem chuyện tình vừa rồi nói rõ một lần, để cho Thanh Ảnh tìm cơ hội nói cho Công Tôn bọn họ. Tốt nhất là hạ dược cái tên Bàng Dục kia, để cho hắn bệnh vài ngày, không hồi kinh sớm được. Lúc đó người của Lãng Ngọc sơn trang cũng sẽ không có biện pháp, mọi người có thể nắm bắt thời gian mà phá án.

Ăn cơm chiều xong, tất cả mọi người ở lầu các, hay vùng phụ cận đều đã sẵn sàng đón địch, phải bắt cho bằng được GiangNamđệ nhất ngọc. Mà Tiểu Tứ Tử đã sớm biết GiangNamngọc sẽ không đến đây, cho nên tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt trên khối huyết ngọc kia, mà là trên người Phổ Độ kia.

Phải thi tài như thế nào để thử coi hai người này đến tột cùng có phải là phụ thân với Cửu Cửu không nha? Tiểu Tứ Tử ngồi trong sân, nâng cằm suy nghĩ a suy nghĩ. Ngẫm nghĩ thật lâu, Tiểu Tứ Tử rốt cuộc cũng có chủ ý, hắn liền gọi Thanh Ảnh tới, hỏi, “Tiểu Lương Tử đâu?”

“Tiểu Vương gia, Tiểu Lương Tử đi coi thử mấy lầu các này nọ.” Thanh Ảnh trả lời, “Nói là dù sao cũng phải bày ra bộ dạng cho người ta nhìn xem, người nếu muốn thì cứ ngủ trước đi.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, “Ân, Thanh Ảnh a, còn có ảnh vệ nào ở bên ngoài không a?”

“Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đi theo Tiểu Lương Tử rồi, còn Xích Ảnh ở bên ngoài.” Thanh Ảnh trả lời.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, đối Thanh Ảnh ngoắc ngoắc ngón tay, nói, “Ngươi kêu Xích Ảnh vào đây đi, ta có chuyện muốn nhờ các ngươi đi làm.”

“Được rồi!” Thanh Ảnh điên điên cuồng cuồng mà chạy ra xách Xích Ảnh vào.

“Các ngươi lẻn vào trong Lãng Ngọc sơn trang nhìn thử, tìm xem Càn Khôn lãng ngọc kiếm ở nơi nào.” Tiểu Tứ Tử nói với hai người.

“Lãng ngọc Càn Khôn kiếm?” Hai ảnh vệ vừa nghe xong đều lắp bắp kinh hãi, liếc nhìn nhau một cái, gật gật đầu, “Được.” Nói xong, hai người liền rời đi.

Tiểu Tứ Tử hắn nhìn ra được chút manh mối rồi nha. Mấy ảnh vệ bình thường đều đã có phân công, mặc kệ là có bao nhiêu chuyện phải làm, vô luận thế nào thì ít nhất cũng phải có một người lưu lại bên hắn. Thế nhưng lúc này hai người lại rời đi, còn an tâm để hắn lại cùng với hai người xa lạ trong viện. Thật kì quái a?

Kì thật những gì mà Tiểu Tứ Tử nghĩ một chút cũng không sai, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh bọn hắn nghĩ rằng, dù sao Triệu Phổ cũng đang ở trong sân, vậy thì Tiểu Tứ Tử cũng không thể gặp nguy hiểm gì, cho nên mới đi điều tra manh mối của Càn Khôn lãng ngọc kiếm.

Tiểu Tứ Tử ở trong phòng đi qua đi lại, thật cẩn thận hé hé cửa phòng mà nhìn nhìn. Thấy phòng Công Tôn cũng đang để cửa mở, Triệu Phổ cùng Công Tôn đều đang ngồi bên trong. Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, đột nhiên hô một tiếng, “Cứu mạng nha!” Sau đó liền nhanh chóng chui xuống dưới giường trốn.

Một tiếng kêu này của Tiểu Tứ Tử, làm tâm Công Tôn bị dọa bay, liền nhanh chóng mà chạy qua coi. Đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng không có người, cửa sổ thì đang mở.

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn nóng nảy, chạy đến bên cửa sổ xem. Triệu Phổ lúc này cũng theo vào. Tiểu Tứ Tử nhanh chóng che miệng nín thở, bởi vì hắn biết Cửu Cửu rất lợi hại nha, nếu không nín thở, sẽ bị phát hiện a.

“Ta ra bên ngoài tìm xem!” Triệu Phổ theo cửa sổ nhảy ra ngoài, Công Tôn sốt ruột, “Ta cũng đi. Kia, mấy ảnh vệ đâu?!”

Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, quả nhiên là!

“Thân ái, ngươi vào trong viện tìm xem, ta ra bên ngoài tìm!” Nói xong, Triệu Phổ phi thân ra cửa. Công Tôn ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, chạy nhanh vào trong viện tìm thử, chỗ nào cũng không tìm được a.

Triệu Phổ đứng ở trên nóc nhà nhìn xuống, lo lắng tìm kiếm, cũng không phát hiện bóng dáng Tiểu Tứ Tử đâu, cảm thấy rất buồn bực. Không đúng a, nếu có người tiến vào đem Tiểu Tứ Tử cướp đi, không lí nào lại nhanh như vậy mà không thấy bóng dáng a.

Tiểu Tứ Tử ở trong phòng chờ mọi người đi hết, mới lén lút từ dưới giường chui ra, trèo lên cái ghế bên cửa sổ mà ra ngoài, chạy vào trong viện. Lúc này, Triệu Phổ cũng thấy Tiểu Tứ Tử chạy đến, vừa định đi xuống, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đối hắn hô to, “Cửu Cửu, phụ thân bị người bắt đi rồi!”

Triệu Phổ cả kinh, phản ứng đầu tiên liền nghĩ hay đây là kế điệu hổ ly sơn, nhanh nhanh chóng chóng hướng trong viện mà bay vào, chỉ thấy Công Tôn ở trong viện loay hoay mãi. Công Tôn thấy hắn xuống dưới, liền chạy nhanh lại hỏi, “Tìm được rồi sao?”

Triệu Phổ sửng sốt, mới phản ứng lại được, thầm kêu không tốt, liên tục nháy mắt với Công Tôn, “Tìm cái gì nha? Lại không có cái gì bị mất.”

Công Tôn càng nghe càng hồ đồ, hung hăng trừng Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử a! Nó ở đâu rồi?”

Triệu Phổ lại càng cố gắng nháy mắt với Công Tôn, “Cái gì Tiểu Tứ Tử a? người nào?”

“Ngươi…… Con ta a!” Công Tôn vừa vội vừa tức, nhấc chân liền đá Triệu Phổ, “Có phải hay không để người khác cướp đi? Tiểu Tứ Tử nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn sống!”

“Khụ khụ……” Hai người ở trong viện đang lời qua tiếng lại, chợt nghe Tiểu Tứ Tử ở cửa viện bước lại ho khan mấy tiếng. Công Tôn cùng Triệu Phổ quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi ở cửa, ngồi nâng cằm nhìn hai người, híp mắt.

Công Tôn lập tức hiểu ra, cùng Triệu Phổ liếc mắt một cái. Hai người thông minh như bọn hắn đã bị một tiểu ngốc tử này lừa, hoàn toàn bại lộ rồi.

Tiểu Tứ Tử trong lòng sao lại không tức giận được, tâm nói, hừ, các ngươi đây lấy ta làm tiểu ngốc tử mà lừa sao? Thật quá đáng!

Công Tôn cùng Triệu Phổ có chút ngượng ngùng. Mà lúc này, Tiêu Lương cũng đã trở lại. hắn vốn cũng muốn nhân cơ hội này mà tìm hiểu lãng ngọc Càn Khôn kiếm một chút. Lại vừa vặn thấy Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đi ra. Mới hỏi ra, hai ảnh vệ đều kêu là do Tiểu Tứ Tử kêu bọn họ đi tìm, Tiêu Lương lúc này đã biết, mấy người này đã trúng kế Tiểu Tứ Tử rồi.

Bình thường sao, nếu ngươi biết trước mắt ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh, ngươi tự nhiên sẽ đề phòng hắn, tận lực để không bị lừa. Nhưng nếu là tiểu ngốc tử như Tiểu Tứ Tử, mọi người tự nhiên sẽ đối với hắn lơ là. Cho nên, lần này, Triệu Phổ Công Tôn đã bị lừa.

Lúc Tiêu Lương trở về, liền thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ xấu hổ đứng một nơi, mà Tiểu Tứ Tử thì đang tức giận mà trừng người.

“Cẩn nhi?” Tiêu Lương nhanh chóng đi lên, “Làm sao vậy? Còn không ngủ a?”

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Tiêu Lương một cái, đứng lên vỗ vỗ mông, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi có biết hay không hai người kia là ai?!”

Tiêu Lương mờ mịt nhìn Công Tôn cùng Triệu Phổ một cái, lắc đầu.

“Thật sự không biết?” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi.

Tiêu Lương kinh ngạc. mà một chút kinh ngạc này của Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử liền hiểu được, hầm hừ nói, “Các ngươi ai cũng biết, rồi còn hùa nhau lừa gạt ta!”

“Không có a, Cẩn nhi.” Tiêu Lương nhanh nhẹn đối Triệu Phổ cùng Công Tôn nháy mắt một cái, nói, “Chúng ta chính là trên đường trùng hợp mà gặp nhau.”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ cũng gật đầu, “Chúng ta là đi tìm lễ vật cho Hoàng Thái Hậu. Vừa lúc nghe nói Lãng Ngọc sơn trang này có huyết ngọc, cho nên mới đến. Sau đó thì phát hiện ra ngươi.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, hỏi, “Thật sự sao?”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật gật đầu, “Sau đó, cha ngươi nói muốn kiểm tra ngươi một chút coi gần đây có tiến bộ gì không. Cho nên mới giả trang thành lang trung, đến tỷ thí y thuật với ngươi. Cái này đều là muốn tốt cho ngươi nha.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy hình như cũng có chút đạo lí, nhưng lại giống như có chỗ nào không đúng.

Công Tôn cũng mặc kệ, hắn đã nhẫn nại thật lâu, nhanh chạy lên ôm Tiểu Tứ Tử, “Bảo bối, có nhớ phụ thân không?”

Tiểu Tứ Tử tuy rằng giận, nhưng là vừa nghe Công Tôn gọi hắn, liền lập tức phi lại, ôm chầm lấy cổ Công Tôn, “Phụ thân.”

Công Tôn vừa nghe mà xương cốt đều rã ra, dùng sức ôm Tiểu Tứ Tử thật chặt, “Bảo bối, muốn chết phụ thân.”

Tiểu Tứ Tử từ khi sinh ra đến giờ, đây cũng là lần đầu xa Công Tôn lâu đến như vậy. mấy ngày nay mỗi ngày đều nằm mơ thấy Công Tôn, nên tự nhiên cũng rất cao hứng.

Thấy cảnh phụ tử gặp nhau cứ cọ tới cọ lui như vậy, Triệu Phổ cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, đều không nói gì.

Dù sao cũng đã nói ra, mọi người liền đơn giản tụ lại trong phòng. Tiêu Lương mấy ngày nay thu thập được một chút manh mối đều nói ra một lượt. Tiểu Tứ Tử một lần nữa xác nhận, Công Tôn cùng Triệu Phổ là “ngẫu nhiên” đến nơi này, hắn mới nhẹ nhàng mà thở ra.

“Vậy cấp bách là phải tìm ra động cơ của Lãng Ngọc sơn trang.” Triệu Phổ nói, “Ngày sinh của Hoàng Thái Hậu còn khoảng chưa đầy một tháng nữa. Nếu như đi đường khoảng nửa tháng, vậy chúng ta chỉ còn có hơn mười ngày để phá án thôi.”

“Tóm lại là trước mắt cứ làm cho cái tên béo phì kia không thể xuống giường đi!” Công Tôn xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nên cho hắn ăn dược gì có vẻ hảo?”

“Ân, liền cho hắn ăn đại thuốc sổ đi.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì, “Dù sao thì cái tên béo phì kia cũng béo như vậy, vừa lúc giảm béo.”

Công Tôn vừa lòng gật đầu, lấy từ trong hòm thuốc ra một bao thuốc bột, giao cho Hắc Ảnh Bạch Ảnh đang đứng một bên, “Cái này cứ bỏ vào đồ ăn của Bàng Dục.”

Hắc Ảnh Bạch Ảnh nghe xong liền đi ra ngoài. Mọi người lại phân công nhau làm việc, Tiêu Lương như trước đi ra ngoài cùng mọi người bảo hộ huyết ngọc, Triệu Phổ tự mình đi tìm Càn Khôn lãng ngọc kiếm. Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh ở lại bảo vệ. Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn thì ở lại trong phòng.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua nhìn kĩ, vươn tay xoa bóp bụng, cảm thấy bụng Tiểu Tứ Tử hình như nhỏ đi, lại vỗ vỗ mông…… Vẫn còn co dãn tốt lắm, lại đưa tay ôm ôm bế bế, so với trước hình như nhẹ hơn một chút.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử thở dài, “Ngươi như thế nào gầy nha, làm cái gì mà danh bộ a, vất vả như vậy.”

“Mới không vất vả đâu.” Tiểu Tứ Tử tủm tỉm cười, “Phụ thân, làm bộ khoái rất thú vị.”

“Thú vị cái gì nha.” Công Tôn bĩu môi, “Cả ngày dầm mưa dãi nắng, còn gặp nguy hiểm a.”

“Làm bộ khoái thú vị, có thể cứu người.” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nói.

“Làm thần y cũng có thể cứu người a.” Công Tôn trừng mắt liếc hắn một cái.

“Không giống nhau đâu.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm.

“Làm sao lại không giống nhau?” Công Tôn nhìn hắn.

“Thần y chỉ có thể cứu những người bị thương.” Tiểu Tứ Tử đắc ý dạt dào, “Nhưng là làm bộ khoái thì có thể bắt người xấu, không cho bọn họ hại người. Còn có thể vì người bị hại mà đòi lại công đạo, so với làm thần y mạnh hơn.”

Công Tôn sửng sốt trong chốc lát, nhìn Tiểu Tứ Tử thật lâu. Đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhẹ nhàng thở dài mà gật gật đầu, “Tiểu Tứ Tử thật đúng là trưởng thành rồi, đều có chủ ý của mình. Ngươi nói cũng không sai.”

Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn khen hắn, trong lòng thật cao hứng. Đột nhiên lại nhớ tới việc gì, đối Công Tôn nói, “Đúng rồi phụ thân, ta giống như bị quái bệnh.”

“A?!” Công Tôn cả kinh, nhanh chóng đưa tay cầm tay Tiểu Tứ Tử bắt mạch, tâm nói, đừng là mệt quá mà sinh bệnh nha. Nhưng là nắm cánh tay tròn vo của Tiểu Tứ Tử xem nửa ngày, Công Tôn ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Không có dị trạng gì a? Ngươi cảm thấy không thoải mái sao?”

“Ân… Có đôi khi tim đập thật nhanh nha.” Tiểu Tứ Tử nói, “Còn có a, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trên mặt như phát sốt.”

Công Tôn càng nghe càng hồ đồ, khó hiểu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi lúc nào thì có bệnh trạng này a? Bị như vậy bao lâu?”

“Chính là, lúc cùng Tiểu Lương Tử thật sự gần.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Sau đó chỉ cần ra xa một chút, là tốt rồi!”

“Cái gì?!” Công Tôn kinh hãi, Tiểu Tứ Tử nói, đó không phải là thẹn thùng sao?! Tiểu ngốc tử này thế nhưng lại thông suốt, nhưng lại là với Tiểu Lương Tử!

“Thực nghiêm trọng sao?” Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn vẻ mặt ngưng trọng, liền hỏi, “Có phải hay không bệnh này thật sự lợi hại a? Ta chính mình cũng không tìm ra vấn đề.”

Thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương nhìn mình, Công Tôn trong lòng càng nghĩ càng không phục, tâm nói ngươi cái Tiểu Lương Tử cũng quá a, mới bắt cóc Tiểu Tứ Tử vài ngày, đã khiến cho tâm hắn đối với ngươi hoảng a hoảng! Xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy đôi mắt to tròn đang nhìn mình, Công Tôn thở dài, này tiểu ngốc tử cũng không chịu thua chịu kém a, đơn giản như vậy đã để cho người ta lừa đi.

“Phụ thân?” Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục hỏi, “Là cái bệnh gì nha?”

Công Tôn nghĩ tơi nghĩ lui, tâm nói Tiểu Tứ Tử mới mười sáu tuổi, sớm như vậy thông suốt để làm chi?! Nghĩ nghĩ, liền nói, “Tiểu Tứ Tử, đây thực sự là trọng bệnh a, có thể lây nha.”

“A!” Tiểu Tứ Tử chấn động, nhìn chằm chằm Công Tôn, “Này đến tột cùng là cái bệnh gì a?”

“Bệnh này kêu mặt đỏ hồng, tâm hoang mang rối loạn.” Công Tôn làm như thật nói, “Loại này người bệnh thì không sao, nhưng là nếu lây cho người khác, như vậy người bị lây kia, sẽ chết a.”

“A!” Tiểu Tứ Tử càng thêm giật mình, há miệng to hỏi, “Như thế nào lại có cái dạng này nha?”

“Ngươi đối với Tiểu Lương Tử thì mặt đỏ tim đập, liền tỏ vẻ là bệnh của ngươi đã sắp lây qua Tiểu Lương Tử.” Công Tôn tiếp tục lừa tiểu ngốc tử nhà mình.

“Kia làm sao bây giờ a!” Tiểu Tứ Tử nhanh tay che miệng mình lại, “Ta là không phải muốn hại chết Tiểu Lương Tử a! Ta buổi chiều mới cùng hắn hôn nhẹ qua.”

“Cái gì?!” Công Tôn hoắc mắt liền đứng lên, “Ngươi cùng hắn cái gì?!”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhỏ giọng, “Ân, hôn nhẹ……”

“Ngươi thân hắn hay là hắn thân ngươi?” Công Tôn hùng hổ hỏi.

Tiểu Tứ Tử không lên tiếng, hắn cho tới giờ cũng chưa từng gạt ai, tự nhiên cũng không biết gạt người thế nào. Công Tôn vừa thấy vẻ mặt hắn liền hiểu được, thầm nghĩ, “Hảo ngươi Tiểu Lương Tử a, dám như vậy chiếm tiện nghi Tiểu Tứ Tử, ta không tha cho ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện