Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương cứ cùng nha đầu kia nói chuyện qua lại, mà mấu chốt chính là mình nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền cảm thấy thực không tự nhiên. Đưa tay kéo kéo ống tay áo của Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử như bày ra bộ mặt “Ta thực bất mãn, ta cũng muốn nghe.” mà nhìn hắn.
Tiêu Lương hít một ngụm khí lạnh thật sâu, Tiểu Tứ Tử từ khi nào lại học được dùng ánh mắt này nhìn người a.
“Ha ha……” Nha đầu kia thấy vậy nở nụ cười, chỉ vào Tiểu Tứ Tử, “Oa nhi này dễ nhìn như vậy, nguyên lai là một tiểu ngốc tử a.”
Vừa mới dứt lời, đã thấy mặt Tiểu Tứ Tử đỏ lên, thực hung dữ mà nói với nha đầu kia, “Ta mới không phải, ta không phải tiểu ngốc tử!”
Nha đầu sửng sốt, lại thấy mắt Tiêu Lương nhìn nàng lộ ra sát khí, liền mỉm cười, hòa giải, “Ngươi hiểu lầm nga, gọi ngươi tiểu ngốc tử, là vì ta cảm thấy ngươi thực đáng yêu, cũng không phải thực sự nói ngươi ngốc.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, không thực sự lý giải được, tâm nói, tiểu ngốc tử có gì mà đáng yêu đâu? “Ngươi thật là Liễu nhi?” Tiêu Lương hỏi nàng.
“Ta không phải…… Chỉ là mượn thân phận Liễu nhi mà thôi.” Nha đầu cười cười, trả lời, “Ta tên thật là Giang Nam ngọc.”
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Giang Nam ngọc cả nửa ngày, “Ngươi là thiên hạ đệ nhất ngọc đao a?!”
Giang Nam ngọc cười cười, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Thế nào, tiểu danh bộ, có nghĩ là sẽ bắt ta không?”
Tiểu Tứ Tử nghe xong từ “Tiểu danh bộ” kia, cảm thấy thật thích a, liền liếc nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng nói, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nàng giống như không phải người xấu.”
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Tứ Tử, nói với Giang Nam ngọc, “Ngươi từ trước tới giờ đều dẫn chúng ta đến Lãng Ngọc sơn trang, đến tột cùng là có mục đích gì?”
Giang Nam ngọc nhìn trái nhìn phải, nói, “Vào trong rừng nói chuyện đi.”
Tiêu Lương nắm tay Tiểu Tứ Tử, cùng Giang Nam ngọc tiến vào trong rừng. Giang Nam ngọc nhìn tay Tiểu Tứ Tử nằm trong tay Tiêu Lương, có chút hâm mộ bước lại gần hỏi, “Tiểu Tứ Tử nha, để cho ta cầm tay một chút có được không?”
Tiểu Tứ Tử giấu tay ra sau lưng, nhỏ giọng nói thầm, “Không cho.”
“Vì cái gì mà hắn có thể cầm mà ta thì không a?” Giang Nam ngọc liếc Tiêu Lương một cái, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ta cũng muốn cầm.”
Tiểu Tứ Tử nhích lại gần người Tiêu Lương một chút, nói, “Phụ thân nói qua, nữ nhân không phải lão hổ thì chính là lang, trăm ngàn lần không thể tùy tiện đụng vào.”
“Phốc……” Giang Nam ngọc dậm chân cười, “Ha ha ha……. Rất đáng yêu.”
Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử qua một bên, hỏi Giang Nam ngọc, “Có thể nói chưa?”
“Ân.” Giang Nam ngọc tìm một tảng đá mà ngồi xuống, cúi đầu nói, “Ta là muốn báo thù cho Vương Nhất Phách cùng Liễu nhi.”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, đều thầm giật mình.
Giang Nam ngọc khe khẽ thở dài, “Ta đã sớm nghe nhiều người nói đến danh tiếng của Lãng Ngọc sơn trang. Lần này đến Hồ Châu thành, chính là muốn đến quý phủ nổi danh về ngọc này.”
Tiêu Lương cũng tìm một tảng đá mà ngồi xuống. Tiểu Tứ Tử nghĩ sẽ ngồi bên cạnh hắn. Nào ngờ Tiêu Lương kéo hắn qua, để cho hắn ngồi trên đùi mình, nói, “Trên đá lạnh.”
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn ngay tại đùi Tiêu Lương ngồi xuống, chớp mắt mấy cái rồi tiếp tục nghe Giang Nam ngọc nói.
Giang Nam ngọc nhìn Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh Tiêu Lương thì bộ dáng lại ngoan ngoãn nhu thuận, có chút không cam lòng mà nhăn mặt nhăn mũi, nhưng bất đắc dĩ nên đành nói tiếp, “Bất quá đâu, Lãng Ngọc sơn trang cũng không phải tốt đẹp như lời đồn. Ta thử đi lấy trộm một lần, phát hiện bên trong có mấy cao thủ, suýt nữa là bị bắt lại. Cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong như bừng tỉnh, “Nga… Khó trách ngươi lại tìm được Vương Nhất Phách a.”
Giang Nam ngọc gật đầu, kể tiếp, “Ta trước đã chú ý đến Khổng lão nhị, chính là quản sự của Lãng Ngọc sơn trang. Bởi vì hắn mê cờ bạc, cho nên ta cảm thấy có thể dễ ra tay với hắn. Mà chuyện cũng vừa khéo, lúc ta đi theo hắn đến sòng bạc, vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Phách. Nhìn thần sắc của Vương Nhất Phách, ta biết là hắn có chủ ý gì đó.”
“Tiếp đó, ta lại bắt gặp Vương Nhất Phách sau khi vội vã từ Lãng Ngọc sơn trang trở về, liền trực tiếp đến Xuân Tiêu lâu. Hắn đi tìm Liễu nhi, đưa cho nàng một khối ngọc nhỏ, nói là lương ngọc chủy, có thể trị bệnh hen suyễn. Lúc nói xong, lại đưa nước cho nàng dùng. Đêm đó, Huyện ông phái người đến kêu Vương Nhất Phách đi ăn cơm, cho nên Vương Nhất Phách không ở cùng Liễu nhi mà đi trước. Ta vừa định thừa dịp ban đêm lẻn vào trộm lương ngọc chủy kia nhìn thử, thì đã thấy Liễu nhi trúng độc bỏ mạng.” GiangNamngọc ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Thật sự có độc sao?!” Tiểu Tứ Tử thất kinh.
Giang Nam ngọc gật gật đầu, “Ta dùng ngân châm thử một chút, là kịch độc.”
“Sau đó ngươi liền giả trang thành Liễu nhi a?” Tiêu Lương hỏi.
“Lúc đầu khi ta phát hiện ngọc kia có độc, cũng không thể tưởng tượng nổi. Cho nên cố ý giả trang thành Liễu nhi, muốn điều tra cái chết của Vương Nhất Phách, mà đồng thời cũng muốn xem xét Lãng Ngọc sơn trang kia đến tột cùng là cái dạng gì.” Giang Nam ngọc lại nói tiếp, “Bất quá, giả trang thành Liễu nhi xong, ta phát hiện Vương Nhất Phách đối xử với Liễu nhi rất tốt. Đừng nhìn hắn bình thường hết ăn lại nằm không có tố chất gì, nhưng Liễu nhi lại là người hắn ưa, nên đối với nàng vô cùng tốt. Ta thực ra cũng không hề gì khi lợi dụng tâm tư của hắn, nhưng vẫn cảm thấy buồn. Nếu Vương Nhất Phách biết chính mình trộm ngọc nhưng lại hại chết Liễu nhi…… Kia, nói không chừng sẽ hối hận đến chết đi.”
Tiểu Tứ Tử nghe được mà mắt đỏ hồng, nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng, “Tiểu vương bát đản hảo đáng thương a.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, thản nhiên nói, “Ý trời trêu người.”
“Bất quá…… Sau lại thấy Hiệp Long mang theo người đến.” Giang Nam ngọc nói, “Thấy hắn đến đây, Nhất Phách lại rất khẩn trương. Hắn cố ý không ở trước mặt ta hiện ra điều gì, nhưng lại tự mình đem dâng cho hắn châu báu ngọc ngà, cô nương này nọ. Nhưng khi nhìn thấy sát khí trong mắt Hiệp Long, là ta có thể biết được rằng, Vương Nhất Phách nhất định sẽ gặp chuyện không hay.”
“Vậy ngươi ngày đó tại sao lại muốn ở trong tửu lâu cải trang thành tiểu nha đầu hát rong?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.
Giang Nam ngọc nở nụ cười, nói, “Ta cũng không phải ngu ngốc gì mà ở lại trong Xuân Tiêu lâu được, làm kỹ nữ là phải tiếp khách nha. Ta nghĩ trước tiên cứ thoát ra ngoài, tìm biện pháp không quá khó nhưng có thể làm cho hắn chết tâm, nên ngày đó ở tửu lâu chống lại hắn.”
Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi, “Vậy, sau đó thì sao?”
“Ngày đó, sau khi Vương Nhất Phách rời đi, ta liền đuổi theo hắn. Nhưng lại phát hiện có người của Lãng Ngọc sơn trang đuổi giết hắn. Lúc đó, ta ra tay ngăn cản đám người đó lại, nhưng chờ đến khi ta đuổi tới rừng trúc, Vương Nhất Phách đã chết.” Giang Nam ngọc cau mày lắc lắc đầu, “Ta hoài nghi là do Hiệp Lãng Ngọc làm, nhưng là thủ pháp giết người có vẻ như không phải người giang hồ. Sau đó, ta nhanh chóng ly khai rừng trúc. Ý định đi tìm người báo lại cho quan phủ. Mà vừa lúc thấy các ngươi trên đường, nên mới dẫn các ngươi đến.”
“Nga…… Đêm đó quả nhiên là ngươi a.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi, “Có phải ngươi nửa đêm lẻn đến quán trọ của chúng ta không?”
Giang Nam ngọc gật đầu, cười nói, “Ta vốn là muốn đi xem các ngươi đến tột cùng là ai, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị bắt lại, lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc mà đả thương ta.” Nói xong, thực bất mãn mà liếc Tiêu Lương một cái.
“Sau đó ngươi liền cải trang thành Liễu nhi, nói cho chúng ta về chuyện lương ngọc chủy. Lại lấy thân phận Giang Nam đệ nhất đao mà gửi cho Lãng Ngọc sơn trang một bức thư, là để dẫn chúng ta vào vụ án này?” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, quay đầu nhìn Tiêu Lương, “Có phải như vậy hay không a Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi đã nói cho chúng ta biết hết mọi chuyện, kế tiếp có tính toán gì không?”
GiangNamngọc nhìn Tiểu Tứ Tử, tủm tỉm cười nói, “Ta nói Tiểu Tứ Tử nha, ngươi nếu như muốn làm danh bộ, không cần phải bắt ta nha, không bằng đi bắt Hiệp Lãng Ngọc đi?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Giang Nam ngọc cũng có đạo lí. Thấy vậy, Tiêu Lương quay qua hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi có đề nghị gì tốt không?”
“Ý của ta a, các ngươi không phải ở trong Hiệp phủ sao, muốn tra án nhất định phải quan sát mấy ngày. Không bằng đêm nay chúng ta hợp tác một chút, giả đem huyết ngọc kia trộm đi. Đương nhiên, ta cũng không muốn lấy cái khối ngọc độc kia về, ta còn muốn sống thêm vài năm a, các ngươi có thể tìm một nơi an toàn mà giấu nó đi. Người của Lãng Ngọc sơn trang khẳng định là đi tìm huyết ngọc về. Trong khoảng thời gian này, các ngươi có thể tìm thêm chứng cớ, Lãng Ngọc sơn trang vì sao lại muốn ám sát Hoàng Thượng.”
Nghe xong lời nói của Giang Nam ngọc, Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi giúp chúng ta như vậy, vậy ngươi muốn gì?”
Giang Nam ngọc khẽ sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nói, “Ngươi thật ra cũng không phải tiểu ngốc tử a.”
Tiểu Tứ Tử hơi mếu máo, nhỏ giọng nói thầm, “Kia đương nhiên.”
“Ngọc của Lãng Ngọc sơn trang cũng không phải là thứ ta thật sự cần. Cái ta muốn là trấn trang chi bảo (bảo vật riêng của mỗi sơn trang, môn phái) của bọn họ, Càn Khôn lãng ngọc kiếm.”
“Đó là cái gì a?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, “Nghe giống như là một thần khí.”
“Cần Khôn lãng ngọc kiếm là Lãng Ngọc sơn trang chi bảo, được dùng từ hải ngọc (ngọc ở dưới biển) ngàn năm mà chế tạo thành ngọc kiếm, phi thường sắc bén. Một thế hệ trước, Lãng Ngọc sơn trang có một người gọi là Lãng Ngọc kiếm khách, thanh kiếm kia là của hắn. Sau khi qua đời thì truyền lại trong nhà trở thành chi bảo. Thanh ngọc kiếm kia, tuyệt đối là thật.”
“Nga……” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.
“Thế nào?” Giang Nam ngọc hỏi hai người, “Muốn hay không hợp tác a?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không được. ta là bộ khoái, không thể cùng đạo tặc thông đồng.”
Giang Nam ngọc sửng sốt, nói, “Không có sự hỗ trợ của ta, các ngươi không thể trộm huyết ngọc được đâu!”
Tiểu Tứ Tử vẫn là lắc đầu, “Chuyện này không thể đánh đồng. Ngươi nếu giúp chúng ta bắt người xấu, đó chính là ngươi làm được một chuyện tốt, có thể bù lại lỗi lầm của ngươi. Nhưng nếu ngươi trộm đi Lãng Ngọc sơn trang thần kiếm, kia vẫn là làm chuyện sai lầm. Mặc kệ người của Lãng Ngọc sơn trang là người tốt hay người xấu, trộm như ngươi cũng là không đúng, ngươi cũng phải bị bắt.”
“Ngươi……” Giang Nam ngọc phát hỏa, dậm dậm chân, “Ngươi này tiểu ngốc tử, như thế nào mà đầu một chút cũng không chuyển?”
Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, nói, “Ta mới không phải là tiểu ngốc tử đâu. Hơn nữa, đầu như thế nào lại chuyển a, ngươi chuyển cho ta xem nha!”
Giang Nam ngọc dở khóc dở cười, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Vậy còn ngươi? Ngươi nói bây giờ làm sao?”
Tiêu Lương mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ Tử, đối Giang Nam ngọc nói, “Ta nghe Cẩn nhi, hắn là đúng.”
“Ai nha, hai người các người là đầu gỗ!” Giang Nam ngọc hầm hừ mắng, “Hảo, các ngươi chờ, ta sẽ tự mình đi trộm Càn Khôn lãng ngọc kiếm. Huyết ngọc nếu để yên như vậy, không cần ba ngày nữa sẽ được đưa vào kinh thành. Đến lúc đó phá không được án, xem các ngươi tính sao!” Nói xong, căm giận xoay người đi.
Thấy Giang Nam ngọc đi rồi, Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ta vừa rồi nói như vậy, thật sự có đúng không?”
Tiêu Lương gật gật đầu, cười nói, “Đương nhiên! Ngươi làm rất đúng.”
“Nhưng là…… Nếu ba ngày không phá được án thì sao?” Tiểu Tứ Tử để hai tay sau người, mũi chân di di hòn đá nhỏ, nhỏ giọng, “Vậy không phải là ta làm chậm trễ mọi việc sao?”
“Không sợ.” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử đến trước người, vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mông hắn, nói, “Cùng lắm thì đập bể huyết ngọc kia, có một cái đập một cái…… Hơn nữa, Vương gia là thúc thúc của hoàng đế, Hoàng Thái Hậu lại là đại tẩu của hắn. Có chuyện gì, không phải nói một tiếng là được rồi sao? Chỉ cần nói, huyết ngọc có độc là do có người mưu hại. Đến lúc đó, điều tra thì sẽ biết được, chúng ta cũng coi như là thành công phân nửa. Biết không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử yên tâm mà gật gật đầu, tiến lại gần quai hàm Tiêu Lương mà hôn một cái, cười tủm tỉm nói, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật tốt.”
Tiêu Lương hít một ngụm khí lạnh thật sâu, Tiểu Tứ Tử từ khi nào lại học được dùng ánh mắt này nhìn người a.
“Ha ha……” Nha đầu kia thấy vậy nở nụ cười, chỉ vào Tiểu Tứ Tử, “Oa nhi này dễ nhìn như vậy, nguyên lai là một tiểu ngốc tử a.”
Vừa mới dứt lời, đã thấy mặt Tiểu Tứ Tử đỏ lên, thực hung dữ mà nói với nha đầu kia, “Ta mới không phải, ta không phải tiểu ngốc tử!”
Nha đầu sửng sốt, lại thấy mắt Tiêu Lương nhìn nàng lộ ra sát khí, liền mỉm cười, hòa giải, “Ngươi hiểu lầm nga, gọi ngươi tiểu ngốc tử, là vì ta cảm thấy ngươi thực đáng yêu, cũng không phải thực sự nói ngươi ngốc.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, không thực sự lý giải được, tâm nói, tiểu ngốc tử có gì mà đáng yêu đâu? “Ngươi thật là Liễu nhi?” Tiêu Lương hỏi nàng.
“Ta không phải…… Chỉ là mượn thân phận Liễu nhi mà thôi.” Nha đầu cười cười, trả lời, “Ta tên thật là Giang Nam ngọc.”
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Giang Nam ngọc cả nửa ngày, “Ngươi là thiên hạ đệ nhất ngọc đao a?!”
Giang Nam ngọc cười cười, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Thế nào, tiểu danh bộ, có nghĩ là sẽ bắt ta không?”
Tiểu Tứ Tử nghe xong từ “Tiểu danh bộ” kia, cảm thấy thật thích a, liền liếc nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng nói, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nàng giống như không phải người xấu.”
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Tứ Tử, nói với Giang Nam ngọc, “Ngươi từ trước tới giờ đều dẫn chúng ta đến Lãng Ngọc sơn trang, đến tột cùng là có mục đích gì?”
Giang Nam ngọc nhìn trái nhìn phải, nói, “Vào trong rừng nói chuyện đi.”
Tiêu Lương nắm tay Tiểu Tứ Tử, cùng Giang Nam ngọc tiến vào trong rừng. Giang Nam ngọc nhìn tay Tiểu Tứ Tử nằm trong tay Tiêu Lương, có chút hâm mộ bước lại gần hỏi, “Tiểu Tứ Tử nha, để cho ta cầm tay một chút có được không?”
Tiểu Tứ Tử giấu tay ra sau lưng, nhỏ giọng nói thầm, “Không cho.”
“Vì cái gì mà hắn có thể cầm mà ta thì không a?” Giang Nam ngọc liếc Tiêu Lương một cái, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ta cũng muốn cầm.”
Tiểu Tứ Tử nhích lại gần người Tiêu Lương một chút, nói, “Phụ thân nói qua, nữ nhân không phải lão hổ thì chính là lang, trăm ngàn lần không thể tùy tiện đụng vào.”
“Phốc……” Giang Nam ngọc dậm chân cười, “Ha ha ha……. Rất đáng yêu.”
Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử qua một bên, hỏi Giang Nam ngọc, “Có thể nói chưa?”
“Ân.” Giang Nam ngọc tìm một tảng đá mà ngồi xuống, cúi đầu nói, “Ta là muốn báo thù cho Vương Nhất Phách cùng Liễu nhi.”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, đều thầm giật mình.
Giang Nam ngọc khe khẽ thở dài, “Ta đã sớm nghe nhiều người nói đến danh tiếng của Lãng Ngọc sơn trang. Lần này đến Hồ Châu thành, chính là muốn đến quý phủ nổi danh về ngọc này.”
Tiêu Lương cũng tìm một tảng đá mà ngồi xuống. Tiểu Tứ Tử nghĩ sẽ ngồi bên cạnh hắn. Nào ngờ Tiêu Lương kéo hắn qua, để cho hắn ngồi trên đùi mình, nói, “Trên đá lạnh.”
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn ngay tại đùi Tiêu Lương ngồi xuống, chớp mắt mấy cái rồi tiếp tục nghe Giang Nam ngọc nói.
Giang Nam ngọc nhìn Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh Tiêu Lương thì bộ dáng lại ngoan ngoãn nhu thuận, có chút không cam lòng mà nhăn mặt nhăn mũi, nhưng bất đắc dĩ nên đành nói tiếp, “Bất quá đâu, Lãng Ngọc sơn trang cũng không phải tốt đẹp như lời đồn. Ta thử đi lấy trộm một lần, phát hiện bên trong có mấy cao thủ, suýt nữa là bị bắt lại. Cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong như bừng tỉnh, “Nga… Khó trách ngươi lại tìm được Vương Nhất Phách a.”
Giang Nam ngọc gật đầu, kể tiếp, “Ta trước đã chú ý đến Khổng lão nhị, chính là quản sự của Lãng Ngọc sơn trang. Bởi vì hắn mê cờ bạc, cho nên ta cảm thấy có thể dễ ra tay với hắn. Mà chuyện cũng vừa khéo, lúc ta đi theo hắn đến sòng bạc, vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Phách. Nhìn thần sắc của Vương Nhất Phách, ta biết là hắn có chủ ý gì đó.”
“Tiếp đó, ta lại bắt gặp Vương Nhất Phách sau khi vội vã từ Lãng Ngọc sơn trang trở về, liền trực tiếp đến Xuân Tiêu lâu. Hắn đi tìm Liễu nhi, đưa cho nàng một khối ngọc nhỏ, nói là lương ngọc chủy, có thể trị bệnh hen suyễn. Lúc nói xong, lại đưa nước cho nàng dùng. Đêm đó, Huyện ông phái người đến kêu Vương Nhất Phách đi ăn cơm, cho nên Vương Nhất Phách không ở cùng Liễu nhi mà đi trước. Ta vừa định thừa dịp ban đêm lẻn vào trộm lương ngọc chủy kia nhìn thử, thì đã thấy Liễu nhi trúng độc bỏ mạng.” GiangNamngọc ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Thật sự có độc sao?!” Tiểu Tứ Tử thất kinh.
Giang Nam ngọc gật gật đầu, “Ta dùng ngân châm thử một chút, là kịch độc.”
“Sau đó ngươi liền giả trang thành Liễu nhi a?” Tiêu Lương hỏi.
“Lúc đầu khi ta phát hiện ngọc kia có độc, cũng không thể tưởng tượng nổi. Cho nên cố ý giả trang thành Liễu nhi, muốn điều tra cái chết của Vương Nhất Phách, mà đồng thời cũng muốn xem xét Lãng Ngọc sơn trang kia đến tột cùng là cái dạng gì.” Giang Nam ngọc lại nói tiếp, “Bất quá, giả trang thành Liễu nhi xong, ta phát hiện Vương Nhất Phách đối xử với Liễu nhi rất tốt. Đừng nhìn hắn bình thường hết ăn lại nằm không có tố chất gì, nhưng Liễu nhi lại là người hắn ưa, nên đối với nàng vô cùng tốt. Ta thực ra cũng không hề gì khi lợi dụng tâm tư của hắn, nhưng vẫn cảm thấy buồn. Nếu Vương Nhất Phách biết chính mình trộm ngọc nhưng lại hại chết Liễu nhi…… Kia, nói không chừng sẽ hối hận đến chết đi.”
Tiểu Tứ Tử nghe được mà mắt đỏ hồng, nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng, “Tiểu vương bát đản hảo đáng thương a.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, thản nhiên nói, “Ý trời trêu người.”
“Bất quá…… Sau lại thấy Hiệp Long mang theo người đến.” Giang Nam ngọc nói, “Thấy hắn đến đây, Nhất Phách lại rất khẩn trương. Hắn cố ý không ở trước mặt ta hiện ra điều gì, nhưng lại tự mình đem dâng cho hắn châu báu ngọc ngà, cô nương này nọ. Nhưng khi nhìn thấy sát khí trong mắt Hiệp Long, là ta có thể biết được rằng, Vương Nhất Phách nhất định sẽ gặp chuyện không hay.”
“Vậy ngươi ngày đó tại sao lại muốn ở trong tửu lâu cải trang thành tiểu nha đầu hát rong?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.
Giang Nam ngọc nở nụ cười, nói, “Ta cũng không phải ngu ngốc gì mà ở lại trong Xuân Tiêu lâu được, làm kỹ nữ là phải tiếp khách nha. Ta nghĩ trước tiên cứ thoát ra ngoài, tìm biện pháp không quá khó nhưng có thể làm cho hắn chết tâm, nên ngày đó ở tửu lâu chống lại hắn.”
Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi, “Vậy, sau đó thì sao?”
“Ngày đó, sau khi Vương Nhất Phách rời đi, ta liền đuổi theo hắn. Nhưng lại phát hiện có người của Lãng Ngọc sơn trang đuổi giết hắn. Lúc đó, ta ra tay ngăn cản đám người đó lại, nhưng chờ đến khi ta đuổi tới rừng trúc, Vương Nhất Phách đã chết.” Giang Nam ngọc cau mày lắc lắc đầu, “Ta hoài nghi là do Hiệp Lãng Ngọc làm, nhưng là thủ pháp giết người có vẻ như không phải người giang hồ. Sau đó, ta nhanh chóng ly khai rừng trúc. Ý định đi tìm người báo lại cho quan phủ. Mà vừa lúc thấy các ngươi trên đường, nên mới dẫn các ngươi đến.”
“Nga…… Đêm đó quả nhiên là ngươi a.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi, “Có phải ngươi nửa đêm lẻn đến quán trọ của chúng ta không?”
Giang Nam ngọc gật đầu, cười nói, “Ta vốn là muốn đi xem các ngươi đến tột cùng là ai, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị bắt lại, lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc mà đả thương ta.” Nói xong, thực bất mãn mà liếc Tiêu Lương một cái.
“Sau đó ngươi liền cải trang thành Liễu nhi, nói cho chúng ta về chuyện lương ngọc chủy. Lại lấy thân phận Giang Nam đệ nhất đao mà gửi cho Lãng Ngọc sơn trang một bức thư, là để dẫn chúng ta vào vụ án này?” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, quay đầu nhìn Tiêu Lương, “Có phải như vậy hay không a Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi đã nói cho chúng ta biết hết mọi chuyện, kế tiếp có tính toán gì không?”
GiangNamngọc nhìn Tiểu Tứ Tử, tủm tỉm cười nói, “Ta nói Tiểu Tứ Tử nha, ngươi nếu như muốn làm danh bộ, không cần phải bắt ta nha, không bằng đi bắt Hiệp Lãng Ngọc đi?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Giang Nam ngọc cũng có đạo lí. Thấy vậy, Tiêu Lương quay qua hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi có đề nghị gì tốt không?”
“Ý của ta a, các ngươi không phải ở trong Hiệp phủ sao, muốn tra án nhất định phải quan sát mấy ngày. Không bằng đêm nay chúng ta hợp tác một chút, giả đem huyết ngọc kia trộm đi. Đương nhiên, ta cũng không muốn lấy cái khối ngọc độc kia về, ta còn muốn sống thêm vài năm a, các ngươi có thể tìm một nơi an toàn mà giấu nó đi. Người của Lãng Ngọc sơn trang khẳng định là đi tìm huyết ngọc về. Trong khoảng thời gian này, các ngươi có thể tìm thêm chứng cớ, Lãng Ngọc sơn trang vì sao lại muốn ám sát Hoàng Thượng.”
Nghe xong lời nói của Giang Nam ngọc, Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi Giang Nam ngọc, “Ngươi giúp chúng ta như vậy, vậy ngươi muốn gì?”
Giang Nam ngọc khẽ sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nói, “Ngươi thật ra cũng không phải tiểu ngốc tử a.”
Tiểu Tứ Tử hơi mếu máo, nhỏ giọng nói thầm, “Kia đương nhiên.”
“Ngọc của Lãng Ngọc sơn trang cũng không phải là thứ ta thật sự cần. Cái ta muốn là trấn trang chi bảo (bảo vật riêng của mỗi sơn trang, môn phái) của bọn họ, Càn Khôn lãng ngọc kiếm.”
“Đó là cái gì a?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, “Nghe giống như là một thần khí.”
“Cần Khôn lãng ngọc kiếm là Lãng Ngọc sơn trang chi bảo, được dùng từ hải ngọc (ngọc ở dưới biển) ngàn năm mà chế tạo thành ngọc kiếm, phi thường sắc bén. Một thế hệ trước, Lãng Ngọc sơn trang có một người gọi là Lãng Ngọc kiếm khách, thanh kiếm kia là của hắn. Sau khi qua đời thì truyền lại trong nhà trở thành chi bảo. Thanh ngọc kiếm kia, tuyệt đối là thật.”
“Nga……” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.
“Thế nào?” Giang Nam ngọc hỏi hai người, “Muốn hay không hợp tác a?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không được. ta là bộ khoái, không thể cùng đạo tặc thông đồng.”
Giang Nam ngọc sửng sốt, nói, “Không có sự hỗ trợ của ta, các ngươi không thể trộm huyết ngọc được đâu!”
Tiểu Tứ Tử vẫn là lắc đầu, “Chuyện này không thể đánh đồng. Ngươi nếu giúp chúng ta bắt người xấu, đó chính là ngươi làm được một chuyện tốt, có thể bù lại lỗi lầm của ngươi. Nhưng nếu ngươi trộm đi Lãng Ngọc sơn trang thần kiếm, kia vẫn là làm chuyện sai lầm. Mặc kệ người của Lãng Ngọc sơn trang là người tốt hay người xấu, trộm như ngươi cũng là không đúng, ngươi cũng phải bị bắt.”
“Ngươi……” Giang Nam ngọc phát hỏa, dậm dậm chân, “Ngươi này tiểu ngốc tử, như thế nào mà đầu một chút cũng không chuyển?”
Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, nói, “Ta mới không phải là tiểu ngốc tử đâu. Hơn nữa, đầu như thế nào lại chuyển a, ngươi chuyển cho ta xem nha!”
Giang Nam ngọc dở khóc dở cười, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Vậy còn ngươi? Ngươi nói bây giờ làm sao?”
Tiêu Lương mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ Tử, đối Giang Nam ngọc nói, “Ta nghe Cẩn nhi, hắn là đúng.”
“Ai nha, hai người các người là đầu gỗ!” Giang Nam ngọc hầm hừ mắng, “Hảo, các ngươi chờ, ta sẽ tự mình đi trộm Càn Khôn lãng ngọc kiếm. Huyết ngọc nếu để yên như vậy, không cần ba ngày nữa sẽ được đưa vào kinh thành. Đến lúc đó phá không được án, xem các ngươi tính sao!” Nói xong, căm giận xoay người đi.
Thấy Giang Nam ngọc đi rồi, Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ta vừa rồi nói như vậy, thật sự có đúng không?”
Tiêu Lương gật gật đầu, cười nói, “Đương nhiên! Ngươi làm rất đúng.”
“Nhưng là…… Nếu ba ngày không phá được án thì sao?” Tiểu Tứ Tử để hai tay sau người, mũi chân di di hòn đá nhỏ, nhỏ giọng, “Vậy không phải là ta làm chậm trễ mọi việc sao?”
“Không sợ.” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử đến trước người, vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mông hắn, nói, “Cùng lắm thì đập bể huyết ngọc kia, có một cái đập một cái…… Hơn nữa, Vương gia là thúc thúc của hoàng đế, Hoàng Thái Hậu lại là đại tẩu của hắn. Có chuyện gì, không phải nói một tiếng là được rồi sao? Chỉ cần nói, huyết ngọc có độc là do có người mưu hại. Đến lúc đó, điều tra thì sẽ biết được, chúng ta cũng coi như là thành công phân nửa. Biết không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử yên tâm mà gật gật đầu, tiến lại gần quai hàm Tiêu Lương mà hôn một cái, cười tủm tỉm nói, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật tốt.”
Danh sách chương