Tống Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Tiếu, trong mắt là một mảnh hỗn loạn. Một tay hắn mâm mê lọn tóc của cô, thầm thì:

- Hạ Tiếu, cậu có thể đừng đối xử tốt với tớ như vậy được không? Nếu cậu còn tiếp tục đối xử tốt với tớ như vậy, tớ sẽ không kìm được mà thích cậu mất.

Rõ ràng ban đầu hắn chỉ muốn tiếp cận cô để tìm kiếm bằng chứng làm ăn phi pháp của Hạ Thẩm Niên, vậy mà càng ngày hắn càng sa vào sự dịu dàng, chân thành của cô. Hắn dần quen với sự xuất hiện của cô, không kìm được mà tỉ mỉ chăm sóc cô, đối xử tốt với cô, dung túng cô tiến vào thế giới của hắn. Dù biết cô là con gái của Hạ Thẩm Niên, dù hắn có căm thù, kinh tởm ông ta, hắn cũng không thể nào nảy sinh suy nghĩ ghét cô được.

Hôm nay, nhìn thấy cô và Bạc Vũ đùa giỡn thân mật, hắn chợt nhận ra, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ là độc nhất vô nhị trong lòng cô, thì ra với ai cô cũng có thể tươi cười vui vẻ như vậy. Cô đối xử tốt với hắn, dựa dẫm, ỷ lại vào hắn, đơn giản chỉ vì cô coi hắn là bạn. Suy nghĩ này khiến hắn bỗng nhiên thấy bực bội không có lý do, trước khi hắn kịp nhận ra, hắn đã bước đến kéo cô vào lòng. 

Tống Thần không thể ngờ rằng Hạ Tiếu có thể ảnh hưởng lớn đến tâm tình và hành động của hắn đến vậy, giống như hắn không còn là chính mình nữa. Cảm giác quyền kiểm soát không còn ở trong tay mình khiến hắn thấy lo sợ, có lẽ ban đầu quyết định tiếp cận Hạ Tiếu là một sai lầm, mà hắn thì không thể dừng lại để sửa chữa.

Hắn không biết tình cảm hắn dành cho cô là gì, nhưng nếu hắn còn tiếp tục để mặc thứ tình cảm này phát triển, hắn sẽ không bao giờ có thể quay đầu được nữa.

Đúng lúc này, người bên cạnh khẽ trở mình, dựa sát vào người hắn. Tống Thần sửng sốt nhìn cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng mình, toàn bộ suy nghĩ đều bị đánh gãy.

Hạ Tiếu rúc vào trong ngực hắn, hai người nằm sát nhau đến không có khoảng cách, hơi thở của cả hai giao hòa, kề cận trong gang tấc. Mùi hương ngọt ngào của cô cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến đầu óc hắn gần như tê liệt. Tay Hạ Tiếu khẽ khoác lên hông hắn, hắn có thể cảm giác những chỗ da thịt hai người tiếp xúc với nhau đang dần nóng lên.

Tống Thần bối rối không biết nên đặt tay ở đâu, hắn nửa muốn đẩy cô ra, nửa lại muốn ôm chặt cô vào lòng. Trái tim hắn lúc này rất lạ, một mặt kháng cự cô, một mặt lại kêu gào muốn đến gần cô hơn chút nữa.

Có lẽ bởi ánh đèn dầu leo lét, bởi tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, bởi không gian quá đỗi bình yên, ấm áp khiến hắn chỉ muốn thuận theo tâm ý của mình. Lý trí Tống Thần từ bỏ chống cự, hắn vươn tay ôm lấy cơ thể xinh đẹp lả lướt của cô, nhắm mắt lại. 

***

Lúc Hạ Tiếu tỉnh dậy, trời chưa sáng hẳn, bên ngoài vẫn còn vang lên tiếng mưa rả rích. Cô vừa mở mắt ra, ý thức vẫn còn hỗn độn, nhưng một giây sau liền phản ứng lại, chủ nhân của lồng ngực trước mắt là Tống Thần. Hạ Tiếu sợ hãi nhận ra cả người cô đều bám lên người Tống Thần, chân cô còn gác lên người cậu, một tay Tống Thần ôm trọn vòng eo cô, khóa cô vào trong ngực.

Hạ Tiếu cẩn thận xoay người, cô vừa động thì Tống Thần đã siết chặt vòng tay, khiến cho cơ thể hai người dán sát vào nhau, không còn kẽ hở. Trong lúc bối rối, ánh mắt Hạ Tiếu đã va phải khuôn mặt đẹp trai chết người của Tống Thần. 

Làn da cậu rất trắng, ngũ quan tinh tế, không phải kiểu có tính công kích mà có phần nhu hòa, tựa như một bức tranh thủy mặc. Từ khoảng cách gần, Hạ Tiếu có thể nhìn rõ được hàng mi dài cùng sống mũi cao thẳng của cậu. Môi cậu rất đẹp, màu hồng nhuận, mềm mại, hơi khẽ nhếch lên. Hạ Tiếu như bị thôi miên đưa tay chạm nhẹ vào môi cậu, đầu ngón tay khẽ vẽ theo hình dáng bờ môi, xúc cảm tốt đến mức cô không nỡ buông tay.

Đúng lúc này, Tống Thần mở mắt ra. Vừa mới tỉnh dậy nên ánh mắt cậu vẫn còn hơi mơ màng, cả người toát lên khí chất uể oải lười biếng, trông hệt như một chú mèo. Tống Thần bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Hạ Tiếu, cất giọng khàn khàn:

- Cậu đang làm gì thế?

Hạ Tiếu ngơ ngác nhìn Tống Thần, cô vừa bị cái giọng quyến rũ lúc mới tỉnh dậy của cậu làm cho mất khả năng ngôn ngữ tạm thời. Quá nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ lúc sáng sớm làm Hạ Tiếu không phản ứng kịp, cô bật thốt lên:

- Đều tại cậu đẹp trai quá, tớ kìm lòng không được.

Thôi chết, cô lại vừa nói cái gì ấy nhỉ? Lỡ Tống Thần tưởng cô bị thiểu năng thì sao!!

Tống Thần sửng sốt, sau đó cậu buông tay cô ra, che mặt cười. Tiếng cười trầm thấp như đàn Cello làm hai tai Hạ Tiếu đỏ ửng, cô tức giận lấy gối đập Tống Thần:

- Cậu cười cái gì mà cười, đều tại cậu hết đấy, còn trách tớ sao!

Tống Thần vươn tay bắt lấy chiếc gối, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lấp lánh ý cười:

- Ừ, tại tớ hết.

Bầu không khí xấu hổ ái muội lúc mới ngủ dậy bị Hạ Tiếu phá cho sạch sẽ. 

Hai người xử lý đơn giản bữa sáng, sau đó xuống trả phòng rồi đi đến đình hóng mát phía Tây. Lúc hai người đến nơi vẫn còn khá sớm, nhóm Bạc Vũ vẫn còn chưa thấy đâu.

Trong lúc chờ đợi, Tống Thần lấy điện thoại ra tra cứu hành trình tiếp theo, Hạ Tiếu nhìn nhìn ngó ngó một lúc, cuối cùng cô xem không hiểu, đành phải bỏ cuộc. Sáng nay cô dậy sớm nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, Tống Thần nhìn Hạ Tiếu đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh, cậu vỗ vỗ lên đùi mình:

- Cậu có muốn nằm ngủ thêm một lát không?

Hạ Tiếu do dự một chút, sau đó cô ngả đầu vào vai cậu:

- Không sao đâu, cho tớ mượn vai cậu một chút là được rồi.

Tống Thần bật cười hạ thấp vai xuống để Hạ Tiếu dựa thoải mái hơn:

- Cậu cứ tự nhiên.

.

.

Đang lúc Hạ Tiếu cảm tưởng mình sắp ngủ thêm được một giấc thì có ai đó từ phía sau xách cô dậy, sau đó cô nghe thấy giọng nói cực kỳ gợi đòn của Bạc Vũ:

- Con gái con đứa, ngồi cho tử tế vào, đừng có ngả ngớn dặt dẹo như thế.

Vừa nói Bạc Vũ vừa quét mắt khắp người Hạ Tiếu đánh giá. Sắc mặt không được tốt lắm do thiếu ngủ, dáng đứng bình thường, thái độ với Tống Thần vẫn như mọi ngày. Với kinh nghiệm của hắn, hai người này chưa có chuyện gì xảy ra cả. Xem như Tống Thần uy tín, nếu cậu ta thực sự dám làm gì Hạ Tiếu, hắn chắc chắn sẽ cho cậu ta một bài học.

Ánh mắt đánh giá trắng trợn của Bạc Vũ làm Hạ Tiếu thấy khó chịu, cô còn chưa kịp phát hỏa với cậu ta thì cả người đã bị Tiêu Vi ôm lấy. Sau đó lại là một màn trách móc mắng mỏ nữa, thái độ nhận sai của Hạ Tiếu vô cùng tốt, mấy người kia muốn mắng cũng không biết mắng chỗ nào, cuối cùng đành phải buông tha cho cô.

Nhóm các cô thuê xe tới Ngũ Đại Lộ, sau đó tiếp tục tới Tháp Trống, ăn đặc sản bánh bao Cẩu Bất Lý của T thị, cuối cùng là trở về nhà, kết thúc hành trình du lịch đầy sóng gió.

Tâm trạng Bạc Vũ vẫn cực kỳ tốt cho đến khi hắn bước ra khỏi xe, nhìn thấy cô gái một thân đồ hiệu đang đứng trước cổng nhà mình, tươi cười chờ hắn.

Chết cmn rồi!!!

Nhìn cô gái đang bước về phía mình, Bạc Vũ vội quay vào trong xe. Tài xế đã chở mọi người về nhà hết, trong xe chỉ còn mình Hạ Tiếu đang ngồi hóng hớt nhìn chằm chằm cô nàng Chanel sống kia. Cô gái có bản lĩnh khiến cho Bạc Vũ vừa nhìn thấy đã chạy, chắc chắn chỉ có một người – Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ bực bội gõ gõ cửa kính ô tô, Hạ Tiếu ngăn cản Bạc Vũ đang vội vã bảo tài xế lái xe đi, bình tĩnh hạ cửa xuống. Nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái xa lạ xinh đẹp, Hứa Giai Kỳ nhanh chóng cảnh giác:

- Cô là ai?

Hạ Tiếu nhếch môi:

- Cô đoán xem?

(Vở kịch nhỏ)

Hứa Giai Kỳ: Bạc Vũ, đây là ai?

Bạc Vũ: Anh em tốt kiêm bà cố nội kiêm con gái của tôi!

Hạ Tiếu:...

P/S: Tớ đã tốn cả tuần để viết chương này đấy :

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện