Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng qua khe hở rèm cửa, bên trong vẫn là một mảng mơ hồ, Hạ Diệp vươn tay chạm vào bên cạnh, anh đã rời đi, cô nhớ ra là anh phải vội về cùng đội.
Hạ Diệp bật dậy, chân tay đau nhức, chắc là do hôm qua bơi quá lâu.

Trên giường còn có quần áo được gập chỉnh tề, áo phông nữ đơn giản, cùng quần đùi hoạt tiết phù hợp với mặc đi biển, không khó có thể tưởng tượng ra rằng mới sáng sớm anh đã vội vã đi mua cho cô, bên trên hình như còn có thêm món đồ gì đó.
Cô nheo mắt, cúi người với lấy, trên quần áo có đặt một chiếc điện thoại cùng một mảnh giấy ghi chú.
Trên giấy ghi chú có viết:
“Về đến nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Hạ Diệp đáp chuyến bay vào buổi trưa, trở về nước M, thời gian hạ cánh chính xác là sáu giờ chiều tại thành phố H, trên nền trời xanh trắng, mặt trăng hình lưỡi liềm vừa mới xuất hiện.
Cô sống ở nơi phồn hoa nhất tại thành phố H, căn chung cư nằm ở trung tâm thành phố, căn hộ đủ ấm cúng dành cho một người ở, nếu rộng quá sẽ cảm thấy rất trống trải, cảm giác cô đơn có thể khiến cô nhất thời buồn tủi.
Căn phòng vẫn như trước khi cô rời đi, đây mới là nhà của cô.


Hạ Diệp ngã xuống chiếc ghế sofa mềm mại, khoảng cách với anh lúc này là quá xa, cô bắt đầu nhớ anh rồi.
Không quên lời dặn dò, cô lấy điện thoại ra gọi điện, thời gian bên chỗ anh lúc này chắc là buổi sáng, chênh lệch vừa đúng sáu tiếng đồng hồ.
“Đến nhà rồi sao?” Bên kia vang lên âm thanh trầm thấp tràn ngập hormone nam tính, có lẽ anh đã bị điện thoại của cô đánh thức.
“Ừm.” Cô vùi mặt vào gối.
“Khi nào sẽ trở về?” Anh hỏi.
“Anh muốn em khi nào trở về?” Cô nói với ngữ khí khó khăn.
Nghe thấy cô cố ý hỏi vậy, anh khẽ giương khóe môi: “Bây giờ.”
“Anh không thể khiêm tốn chút nào sao?” Cô vừa được đắc ý còn ra vẻ.
“Anh nhớ em rồi, mau trở về đi.” Anh nghiêm túc dặn dò, hoàn toàn bỏ qua mấy lời bông đùa của cô.
Trái tim Hạ Diệp cảm thấy ngọt ngào như hũ mật, cô lăn lộn trên sofa, ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi, em cũng nhớ anh.”
Sau khi cúp máy, Hạ Diệp lại thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe ra ngoài đi tìm Đường Bác.
Trước tòa nhà bằng kính, cô cầm giấy thông hành đi vào, rồi một mạch lên thẳng nhà hàng tư nhân trên tầng cao nhất.

Anh ta đang ngồi trước bàn ăn, vừa nhìn thấy cô lập tức dang tay ra làm động tác chào đón.
“Chào mừng về nhà.”
Hạ Diệp ngồi xuống phía đối diện, đẩy chiếc usb đến trước mặt đối phương: “Mọi thứ đều ở trong này, không còn bản sao chép nào khác, dữ liệu trong tay tôi đều đã bị xóa sạch từ lâu.”
Đường Bác cầm chai rượu vang lên rót vào cốc.

Bên cạnh bàn ăn là cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần nhà đến sàn, nơi có thể phóng tầm mắt nhìn ra các công trình kiến trúc xung quanh, cùng với chúng sinh muôn loài, lúc này bên ngoài đã rực rỡ ánh đèn, những đám mây hoàng hôn lập lờ trôi trước mặt, phản chiếu lại bên khung cửa kính của tòa nhà trên mây này.
“Diệp, chỉ cần cô đồng ý, thì có thể quay về bất cứ lúc nào.” Anh ta nói với cô.
“Tôi không muốn làm nữa.” Cô nói với giọng điệu chắc chắn.

“Cô không phải là người có thể bỏ qua tiền bạc của cải, là do bản thân cô thực sự không muốn, hay là do bạn trai cô không thể chấp nhận.”
“Tôi không thiếu tiền, chỉ là không muốn làm nữa thôi.”
Anh ta trầm mặc một hồi, mới tiếp tục: “Nếu như cô đã thực sự quyết định thì tôi có nói thêm cũng vô ích, còn về phần lai lịch, tôi sẽ giúp cô xóa sạch mọi dấu vết.”
Hạ Diệp lắc nhẹ cốc rượu trong tay, đưa xuống dưới mũi ngửi, hương hoa hồng thật thơm.

Sau đó, cô nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong cốc, quả thật rất êm dịu và ngọt ngào, cô nói một câu: “Cảm ơn.”
“Nhưng có một điều, tôi phải nhắc nhở cô rằng, một khi cô rời khỏi tổ chức, thì những người muốn động vào cô sẽ không còn kiêng nể đoàn đội phía sau cô nữa.

Còn nữa, thế sự khó lường, không ai có thể đảm bảo rằng ngày mai tiền trong túi của cô sẽ vẫn còn đủ cho cô tiêu sài.”
“Cảm ơn, tôi cũng đã cân nhắc đến những việc này.”
“Không có gì, Virgil là người mới, nghe nói tối qua cậu ta đã giúp đỡ cô, cô thấy kỹ năng của cậu ta thế nào?”
Hạ Diệp cầm dao, dĩa lên, nhẹ nhàng cắt miếng bít tết chín một nửa đặt trong chiếc đĩa sứ trắng: “Không tệ, còn đặt định vị trong túi xách của tôi mà tôi hoàn toàn không phát hiện.”
“Là do cô hoàn toàn không thèm để ý tới người ta, với thói quen của cô, thì sao có chuyện không kiểm tra hành lý trước khi xuống máy bay cơ chứ?”
Sau bữa ăn, cô lại trở về căn hộ của mình.

Bước ra khỏi thang máy, Hạ Diệp lại nhìn thấy một người đàn ông rất quen thuộc đang tựa trước của nhà mình.

Khi bước lại gần nhìn phát hiện thì ra là Tôn Mặc Văn.
Người anh ta bốc đầy mùi rượu, tóc tai bù xù, vừa thấy Hạ Diệp liền loạng choạng bước tới.
“Hạ Diệp, sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đang ở trong nước sao?” Đôi mắt anh ta đục ngầu, đang cố gắng vươn tay để giữ lấy người con gái đang đung đưa trước mặt mình.
Hạ Diệp nghiêng người né tránh, nhập vân tay rồi mở cửa: “Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi anh câu này hay sao? Đây là nhà của tôi.”
Anh ta chộp lấy không khí, lại quay đầu nhìn cô: “Sao lúc nào cô cũng lạnh như băng thế hả, cô cũng như vậy khi ở trước mặt anh ấy sao?”
Hạ Diệp bước vào nhà, tiện tay đóng cửa lại… Nhưng một bàn tay lại chặn ở khe cửa: “Nói thế nào thì chúng ta cũng là hàng xóm, vậy cô có thể để tôi vào trong ngồi một lát không?”

Chiều nay khi xem tin tức, Bộ trưởng Bộ Công an Kiều Vỹ Ngạn đã bị bắt vì bị tình nghi buôn bán ma túy và trùm ma túy của thành phố Triều Châu – Thẩm Thành cũng đã lọt lưới.
Hạ Diệp hít sâu một hơi, không còn cách nào chỉ đành để anh ta đi vào.

Tôn Mặc Văn lắc lắc đầu, dựa người vào tường, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa màu trắng.
Hạ Diệp đóng cửa, rót cho anh ta một cốc nước, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lười biếng nhìn đối phương.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã lấm tấm những ngôi sao.
“Anh không phạm pháp trong nước, mọi việc sẽ không đổ lên đầu anh.”
Tôn Mặc Văn cầm cốc nước trên bàn uống mấy hớp: “Cô nói nghe thì dễ, tất cả đã bị phong tỏa rồi, tài sản của gia đình tôi đã bị phong tỏa cả rồi, tôi chẳng còn gì cả, chẳng còn gì hết.”
“Đâu có ảnh hưởng gì đến anh, chẳng phải bản thân anh cũng có công ty bên ngoài hay sao, tóm lại là chẳng thiếu tiền.” Hạ Diệp vừa nói vừa cầm điều khiển lên mở TV.
Tôn Mặc Văn đứng dậy, nghiêng người tới trước mặt cô: “Ba tôi vào tù, mẹ tôi đang bị điều tra, tôi còn cần chỗ tiền đó làm gì, mua chẳng nổi quyền lực thì nhiều tiền cũng có tác dụng gì chứ?”
Cô cau mày, ngửi thấy mùi rượu từ người anh ta, liền đẩy ra: “Người đi dạo bên sông, làm gì có chuyện chẳng bao giờ ướt giày?” Cô hoàn toàn chẳng có ý đồng cảm, làm loại việc này thì đáng lẽ phải sớm nghĩ tới hậu quả, có gieo ắt có hái, biết trách ai bây giờ?
“Người không xứng đáng nói ra câu này nhất chính là cô, tại sao Kiều Triết lại mê cô được cơ chứ?” Anh ta bắt đầu nói năng mà không thèm suy nghĩ.
Hạ Diệp tối sầm mặt: “Muốn giải rượu thì biến về nhà anh đi.”
Anh ta đưa tay chạm vào mặt cô, cười đắc ý: “Có bao giờ Kiều Triết nói rằng cô càng hờ hững lạnh nhạt, thì càng khơi dậy dục vọng của đàn ông hay không?”
Hạ Diệp quay mặt đi, cố tránh xa đối phương, lại nhìn thấy rõ vết kim đâm trên cánh tay anh ta.
Đôi lông mày mỏng khẽ nhướng lên: “Tôn Mặc Văn, con mẹ nó anh chơi thuốc đấy à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện