Châu Sâm không giống, cậu không giống những người đàn ông khác.

Ông Như Mạn dựa người vào ngực cậu, cánh tay của cậu hơi gầy, vòng ôm có chút đơn bạc. Kỳ thực Ông Như Mạn không cần cậu cho cô cảm giác an toàn, cô biết, an toàn hay không chỉ có thể do bản thân tự mình mang lại mà thôi. Cô vòng tay ôm chặt hơn một chút, Châu Sâm nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giống như đang an ủi một chú mèo nhỏ.

Một lát sau, Ông Như Mạn khôi phục lại trạng thái bình thường.

"A Sâm, cậu có thể đi ra ngoài được rồi." Ở trong lâu quá sẽ khiến mọi người sinh nghi.

"Ừm, chị ổn hơn chút nào chưa?"

"Ổn hơn rồi, cám ơn cậu."

Châu Sâm cũng không nói gì, giúp cô vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai: "Ừm, vậy em ra nhé."

"Ừ."

Châu Sâm mặt không biểu cảm đi ra ngoài, tựa như vừa rồi đi vào đơn thuần chỉ là mang tài liệu.

Ông Như Mạn cũng không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm làm việc, dù sao thì nhiệm vụ hàng ngày cũng phải làm xong, chuyện kia cứ giao cho luật sư xử lý.

Ở bên kia, Thu Nhiên đã đăng lên sản phẩm đầu tiên, phản ứng của mọi người tương đối tốt, hơn nữa vì có đội ngũ marketing hùng hậu chống lưng, nên lượng fan cứ tăng lên không ngừng. Chủ yếu cũng do cô bé khá dễ thương, mà con người thì luôn có xu hướng thích những cái gì đẹp đẽ.

Ông Như Mạn ngồi trong phòng làm việc, vốn đang bận bù đầu, không biết sao lại ấn mở video, xem một hồi liền cảm thấy phong cách này có chút quen thuộc, quả không hổ là fan cuồng của mình.

Mười bát bún ốc xếp ngay ngắn trên bàn, Thu Nhiên có chút ngượng ngùng bắt đầu ăn. Bên cạnh còn để một cái đồng hồ bấm giờ, chắc là sợ người xem nghi ngờ dàn dựng, video tua nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc cô bé đã ăn hết sạch sành sanh. Đến bát cuối cùng vẫn không nhìn thấy sự khó chịu nào trên mặt cô nàng cả, ăn xong mà bụng cũng chẳng bự lên, khiến Ông Như Mạn bội phục vô cùng, mà quan trọng là cô bé nấu cả mười bát bún ốc rồi ăn sạch, thế mà còn không bị bố mẹ tống cổ ra khỏi nhà.

Xem xong video, tâm trạng Ông Như Mạn đã tốt lên nhiều.

Cuối ngày tan tầm, Thu Nhiên vẫn như cũ thấp thỏm chờ, vừa thấy cô bước ra khỏi phòng liền tất bật thu dọn đồ đạc, ý đồ tan làm đi về cùng nhau. Thực ra Ông Như Mạn đều biết tỏng, cơ mà cảm thấy cô bé này có một chút mưu kế như vậy cũng rất đáng yêu.

Có điều hình như thái độ của Thu Nhiên với Châu Sâm có gì đó quái quái, ngồi trên xe nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Cô bé liến thoắng bô lô ba la với Ông Như Mạn, lúc được cô khen video tốt liền ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ rần rần.

"Video sau em định làm cái gì?"

"Em định làm bánh trứng phô mai."

"Bao nhiêu cái?"

"Chắc khoảng 100, với lại ba ly ép bưởi nữa."

"Được không đó?"

"Được mà, bà chủ xin đừng đánh giá thấp tiểu nhân."

Ông Như Mạn nhìn kính chiếu hậu liền thấy dáng vẻ cao hứng của cô nàng.

"Ừ, được, chị tin tưởng em."

Thu Nhiên là một cô gái rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời, cả người tỏa sáng, khiến cho những người bên cạnh bất giác cũng cảm thấy vui lây.

Rất ngây thơ, cũng rất ngọt ngào.

"Chị, em vừa xem một chút, fan của em đã hơn 80.000 rồi."

"Giỏi lắm, tiếp tục cố lên."

"Tuân mệnh."

Đến nhà Thu Nhiên, cô bé giơ tay tạm biệt Ông Như Mạn xong, liền quay sang phía Châu Sâm làm một cái mặt quỷ. Thanh niên này nghiêm túc thế làm cái quái gì, làm như bản cô nương đây không biết nhà ngươi thích sếp hay sao ý.

Cắt cắt cắt, đúng là cái đồ đàn ông nhỏ mọn.

Không vui thì cứ nhịn đi, hihi.

Đợi Thu Nhiên đi rồi, Ông Như Mạn quay sang nhìn Châu Sâm, thế mà hôm nay cái người này lại không trưng cái bộ mặt mất sổ gạo lên nữa.

"Sao vậy?" Châu Sâm có chút hiếu kỳ hỏi.

"Xem xem hôm nay cậu có ăn giấm không."

Châu Sâm khẽ giương khóe miệng: "Ấu trĩ. Có ăn hay không thì dù gì chị cũng là của em rồi, người nên ăn giấm cũng chẳng phải em."

"Mồm mép." Ông Như Mạn lẩm bẩm trong miệng, khởi động xe.

Hôm nay lượng fan của Ông Như Vọng đã vượt qua 30.000, còn của Châu Sâm vẫn chưa tăng là mấy.

Có điều cậu cũng không nản chí, trong cuộc sống của cậu có cái gì mà cậu chưa trải qua đâu, mới có vài ngày, chưa hot cũng là chuyện bình thường, với lại cậu cũng không nghĩ tới chuyện sau này dựa vào cái nghề này kiếm sống, chỉ là hy vọng trải nghiệm một chút cuôc sống của Ông Như Mạn trước đây mà thôi.

"Chị Như Mạn, tối nay chị muốn ăn gì?"

"Không biết nữa, đi siêu thị xem xem, sau đó rồi tính, cậu có muốn ăn gì không?"

"Em sao cũng được."

"Ừm."

Hai người lái xe đến siêu thị để mua đồ, lúc dừng xe bên đường đối diện có một cửa hàng đồ uống, Ông Như Mạn rất thích món kem ly ở tiệm này. Nhìn ánh mắt cô một cái, Châu Sâm liền biết cô muốn gì.

"Muốn ăn kem ly à?"

"Ừm, muốn ăn."

"Vậy đi thôi, nhưng không được ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Được."

Hai người sóng vai đi vào. Châu Sâm không thích ăn đồ ngọt cho lắm, cũng không muốn uống gì, thế là chỉ kêu một phần kem ly. Ông Như Mạn lấy hai cái muỗng, một cái cho mình, một cái chia cho Châu Sâm.

"Vậy cậu ăn giúp tôi một ít nhé."

"Ừm."

Hai người ngồi trên lầu cao nhất, xung quanh toàn là các cặp đôi. Châu Sâm nhìn một cái, sau đó ngồi xuống đối diện cô. Đã lâu lắm rồi Ông Như Mạn chưa có được cảm giác ngồi trong cửa hàng ăn kem, giờ này năm ngoái vẫn còn ở bên Vinh Lãng, anh ta không thích ăn kem, cho nên Ông Như Mạn cũng chẳng đi ăn bao giờ.

Giờ phút này đây Ông Như Mạn không muốn nghĩ gì cả, cảm giác như bản thân mình cùng Châu Sâm đã sống với nhau cả một thời gian dài, có lẽ sự hấp dẫn giữa các linh hồn thật sự tồn tại, mỗi lúc ở bên cạnh Châu Sâm cô mới cảm thấy như được là chính mình. Chỉ cần không nghĩ đến thế giới ngoài kia, không nghĩ đến Ông Như Vọng, cô ở bên cậu đều rất thoải mái.

Có bình đạm, cũng có kích tình.

Cậu luôn biết lúc nào cô muốn gì, giống như có trực giác trời sinh. Châu Sâm không thích ăn đồ ngọt, nhưng mỗi lần đi cùng cô liền chiều theo ý cô, không một chút phàn nàn. Hai người chụm mặt vào ly kem, tôi một miếng, cậu một miếng, nói linh tinh vài ba câu chuyện vụn vặt vậy mà cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Ăn xong, hai người lại đi lòng vòng siêu thị, giống như một đôi vợ chồng son. Mà cả hai cũng rất hưởng thụ cảm giác này, vừa bình thản lại ấm áp, so với gia đình của bọn họ tốt hơn cả trăm vạn lần.

Lúc về nhà nấu cơm, Châu Sâm cũng không có bộ dáng việc nhà là việc của đàn bà, đàn ông chỉ việc trương lên chờ ăn, về đến nhà cậu liền lao vào bếp, hai người một người nấu cơm một người đứng bên phụ giúp, tạo ra một cảm giác ăn ý không nói thành lời.

Cơm nước xong xuôi, Châu Sâm cũng tự giác thu dọn chén bát, cho vào máy rửa, canh giờ rửa xong thì đi vào lấy ra. Sau đó có hôm thì hai người dắt nhau xuống dưới lầu đi vòng vòng cho tiêu cơm, hôm nào lười biếng thì ở phòng coi tivi, trễ một chút Châu Sâm đi làm video của mình, rửa mặt, lên giường, vận động, tắm rửa, đi ngủ.

Thế nhưng đêm nay lại có chút không giống.

Ông Như Mạn mới đặt mua một loại muối tắm hoa hồng, lúc shipper mang hàng đến, Châu Sâm liền hỏi cô mua cái gì, nghe cô trả lời xong, trong lòng cậu liền có chút động đậy, giương mắt nhìn cô.

"Muốn thử không?"

Châu Sâm chỉ yên lặng nhìn, Ông Như Mạn nghĩ nghĩ mấy giây, liền gật đầu: "Được rồi, pha xong cho cậu thử một chút."

"Được."

Vì thế hôm nay Ông Như Mạn đi tắm trước, nằm trong bồn tắm ngâm mình thư giãn, cũng lại khẩn trương vì biết chút nữa Châu Sâm sẽ đi vào. Cô ngâm mình một lúc, tăng nhiệt độ nước đến mức thích hợp, sau đó thoải mái mà dựa vào bồn tắm mà ngủ thiếp đi.

Một lát sau liền nghe thấy tiếng động, Ông Như Mạn mở mắt ra thì thấy Châu Sâm đang quay lưng về phía cô cởi quần áo, thấy vậy, cô liền nhắm mắt lại luôn, coi như mình chưa hề nhìn thấy gì cả, giả vờ ngủ tiếp.

Bồn tắm tương đối lớn, hai người nằm cũng không có vấn đề.

Bên tai có tiếng nước chảy nhè nhẹ, mắt cá chân cậu cọ cọ vào bắp chân cô, Ông Như Mạn vẫn đang giả bộ ngủ, lông tơ dựng hết cả lên, cũng may còn chưa bị phát hiện.

Châu Sâm lui người lại phía sau một chút, sau đó liền không có động tĩnh gì.

Ông Như Mạn đợi một hồi lâu, không nhịn được liền mở mắt ra nhìn, phát hiện ra Châu Sâm ngồi đối diện mình, cứ yên lặng như thế nhìn mình ngủ.

Bị bắt tại trận giả vờ, thế nhưng Ông Như Mạn cũng không lấy làm xấu hổ, xoay xoay đầu sau đó hỏi cậu: "Thoải mái không?"

Mỗi lần áp lực công việc, cô thường vùi mình trong bồn tắm, để cho sự mệt mỏi đều bị nước cuốn trôi. Châu Sâm vẫn giữ nguyên vị trí, khóe miệng khẽ giương lên: "Ừm."

"Chị Như Mạn?"

"Hả?"

"Em ôm chị một chút được không?"

Ông Như Mạn ngước mắt nhìn, sau đó liền chui vào lồng ngực cậu.

Hai người đều không mặc quần áo, nhất là Ông Như Mạn, làn da của cô vừa non lại vừa mềm, Châu Sâm một tay ôm lấy cô, để cô dựa vào người mình, còn cậu cũng tựa cằm lên tóc cô, một tay còn lại gãi nhẹ lên cánh tay Ông Như Mạn, khiến cô có chút nhột nhột.

Đột nhiên Châu Sâm cúi xuống, cắn một cái lên bả vai cô, Ông Như Mạn bị bất ngờ, khẽ kêu lên một tiếng. Mà cậu giống như đạt được mục đích, xấu xa cười.

"Làm gì vậy hả?" Cô cũng không tức giận, chỉ là bị dọa một cái hết hồn.

"Không biết."

Châu Sâm cũng không biết tại sao mình lại có hành động ngây thơ như vậy, nhưng mà mỗi lúc ở bên cạnh cô, cậu lại muốn làm một chút chuyện gì đó kỳ quái, hết sờ đông sờ tây rồi lại cắn cắn gặm gặm. Có lẽ đây chính là cảm giác yêu đến không muốn buông tay, luôn muốn xác định sự hiện diện của cô mọi nơi mọi lúc.

Thực ra tâm trí của cậu rất trưởng thành, thế nhưng con người khi đối mặt với tình yêu ấy mà, hình như đều biến thành một đứa trẻ ba tuổi.

Ông Như Mạn đưa tay bóp bóp mặt cậu, Châu Sâm liền chớp lấy thời cơ cắn một cái lên ngón tay cô. Hai người ở trong bồn tắm náo loạn một hồi, đến lúc trên mặt toàn là bọt nước.

Sau đó chính là một hồi vận động hàng ngày diễn ra.

Hết chương 42.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện