Làm sao lại có người ghê tởm đến mức như vậy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng khuất phục ai bao giờ, đương nhiên cũng sẽ không để cho loại người này tự tung tự tác.

Cô không định nể nang gì hết, chờ chút nữa tan làm sẽ đi báo cảnh sát luôn.

Thế nhưng vừa cúp điện thoại xong, vài phút sau lại tiếp tục đổ chuông, cô bấm không nhận, nhưng đầu dây bên kia vẫn rất cố chấp gọi tiếp.

Sau đó cô liền kéo số điện thoại đó vào danh sách đen. Cả một ngày tâm tình tốt đẹp bị một chuyện không đâu làm hỏng, Ông Như Mạn bực bội đến nhức cả đầu. Cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Tưởng Nhạn lại cứ một mực dính lấy người đàn ông này, chẳng lẽ ly hôn thì bà ấy không sống nổi nữa hay sao? Một mình với khoản phí phụng dưỡng năm nghìn một tháng không phải càng sống tốt hơn sao? Đối phương lại đổi điện thoại tiếp tục gọi tới.

Ông Như Mạn bấm nhận máy nghe.

Là điện thoại của Tưởng Nhạn.

"Mạn Mạn à, con muốn mẹ xin lỗi Như Vọng thì đợi nó về rồi mẹ sẽ đi xin lỗi nó mà, con đừng giận nữa có được không?"

"Mẹ chỉ vì tiền mà thôi, làm gì có chút thành ý xin lỗi nào, có phải mẹ nghĩ rằng mẹ đẻ ra Như Vọng thì mẹ có thể đánh nó phải không? Lời xin lỗi này con không chấp nhận, Như Vọng cũng sẽ không chấp nhận. Sau này chúng ta không cần qua lại làm gì nữa, hàng tháng con sẽ gửi tiền định kỳ cho mẹ, nhưng mẹ không cần đưa Từ Đông đến nhà con nữa, thật sự con rất phiền."

Cuối cùng cũng nói ra được những lời này, chính là sự nhẫn nhịn của cô suốt bao nhiêu năm nay.

"Mẹ tưởng là... con thích Đông Đông đến nhà con chơi."

"Mẹ tưởng rằng, cái gì cũng đều là mẹ tưởng. Thứ chúng con muốn là cái gì đến bây giờ mẹ vẫn không hề biết."

Ông Như Mạn ngồi trên ghế, hai tay đưa lên day day trán, lại nhớ tới Ưng Quyên.

Cùng là phụ nữ, cùng làm mẹ, nhưng lại có suy nghĩ và cuộc đời khác biệt nhau hoàn toàn.

Bà chưa bao giờ có tư tưởng sống nhờ cậy đàn ông, cũng rất thương yêu quan tâm, tôn trọng suy nghĩ của cô, bà mới chính là người mẹ lý tưởng trong lòng Ông Như Mạn.

Còn Tưởng Nhạn từ trước đến giờ chỉ có hai mối quan tâm: Một là đàn ông, hai là tiền mà thôi.

Bà đem con gái giống như hàng hóa để cân đo đong đếm, thời điểm trước, lúc biết Ông Như Mạn cùng Vinh Lãng yêu đương, bà chỉ hận không thể trói chặt Vinh Lãng về, còn nói với cô cái gì mà lần đầu tiên của phụ nữ đối với đàn ông rất quan trọng, nếu như trao đi rồi mà chia tay thì sau này lấy chồng sẽ bị người ta khinh ghét. Có lẽ bà cũng dùng kinh nghiệm của chính mình mà khuyên bảo cô, thế nhưng người mà Ông Như Mạn muốn tìm chắc chắn không phải dạng đàn ông giống như Từ Lập Tân khốn kiếp đó, cho nên ý kiến của bà căn bản cũng chẳng mang tính xây dựng chút nào.

"Mẹ ly hôn với ông ấy đi, chuyện sau này con sẽ thay mẹ xử lý, ông ta cũng không dám đến làm phiền mẹ đâu, kể cả mẹ có ly hôn thì phí phụng dưỡng con cũng sẽ không giảm xuống." Ông Như Mạn nhẹ nhàng nói.

"Cái gì?" Tưởng Nhạn thốt lên không thể tin được: "Sao mày có thể nói ra những lời như vậy chứ? Tao với ông ấy nên duyên vợ chồng nửa đời người rồi cũng đâu có dễ dàng gì, bây giờ ly hôn rồi sau này tao biết phải làm sao?"

"Mẹ bắt buộc phải có đàn ông hay sao vậy? Cái loại đàn ông như Từ Lập Tân này, thà không có còn hơn." Ông Như Mạn cố gắng khuyên một câu cuối cùng.

"Không được, tao không thể lại ly hôn nữa."

Ông Như Mạn buông xuôi, không cố gắng thuyết phục thêm nữa, có lẽ cô cũng không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác làm gì, thôi bỏ đi, bà ấy muốn làm gì thì làm cái đó vậy.

"Vậy con vẫn chỉ có một câu đó thôi, tiền sẽ do luật sư quyết định, bọn họ nói đưa bao nhiêu tiền thì con đưa bấy nhiêu, cái khác không cần nói thêm nữa, sau này cũng đừng gọi điện thoại cho con."

"Mạn Mạn à, vừa rồi chú Từ nói mấy lời kia con cũng đừng để trong lòng, đừng đi báo cảnh sát, vừa mẹ nói với ông ấy rồi, nếu như con không muốn cho nhiều thì mẹ ra ngoài tìm việc làm thêm cũng được."

Tưởng Nhạn cũng phần nào hiểu được tính cách của Ông Như Mạn, lạ tiếp tục van nài: "Được không con, đừng đi tố cáo ông ấy, ông ấy chỉ lỡ mồm thôi, chứ thực ra đâu có đến nỗi thế, lại nói dù gì con cũng là con gái của mẹ mà."

"Được rồi, con không đi nữa." Ông Như Mạn đành phải an ủi một câu.

"Còn chuyện gì khác không? Không thì con cúp nhé, con đang bận."

"Được được được, vậy con bận đi."

"Ừm."

Ông Như Mạn đang chuẩn bị cúp máy liền nghe thấy đầu dây bên kia lại kêu tên cô.

Sau đó Tưởng Nhạn hạ giọng xuống: "Mạn Mạn, thật sự xin lỗi con, cũng nhờ con thay mẹ nói một tiếng xin lỗi với Vọng Vọng, ngày hôm đó mẹ thật sự vô tâm, mẹ thật sự hối hận rồi."

Ông Như Mạn vừa cảm thấy đáng giận, vừa cảm thấy xót xa trong lòng.

"Con biết rồi."

Sau đó cúp điện thoại.

Cô xoay ghế ra đằng sau, thất thần nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Châu Sâm đẩy cửa đi vào, sau đó liền đóng cửa lại, trong tay cầm tập văn kiện cho có lệ, còn mục đích chính là vào xem Ông Như Mạn ra sao.

Cô đứng bên cửa sổ, bóng lưng lẻ loi mà cô độc.

Châu Sâm đặt tập tài liệu lên bàn, tiến đến ôm trọn lấy cô.

Một câu cũng không nói, chỉ ôm mà thôi, để cô dựa vào lồng ngực mình, cho cô một chút ấm áp. Cậu không cầu gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh cô, dùng tình cảm thiếu niên thuần khiết của mình để sưởi ấm trái tim người mà cậu yêu nhất.

Ông Như Mạn chân chính ý thực được bản thân đã dao động rồi.

Hết chương 41.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện