Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du trố cả mắt, nhìn Nguyễn Sơ Tình một lúc lâu, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thông qua vẻ mặt của cô, anh mới hỏi một cách khó hiểu: “Bạn trai nhỏ gì ạ?”
“Cho dù không tính quan hệ của anh hai Dung của em, chúng ta cũng coi như là bạn tốt mà.” Nguyễn Sơ Tình lườm anh một cái: “Có cần giấu chị kỹ như thế không, dù chị thích nghe tin đồn, nhưng sẽ không nói ra ngoài đâu.” Khi nói ra những lời này, cô còn bĩu môi.
Lục Hoài Du dở khóc dở cười: “Chị Nguyễn nghe mấy tin tức chẳng đáng tin từ đâu thế, em đâu thích đàn ông, làm sao có bạn trai cho được.”
Nguyễn Sơ Tình há miệng, một lúc lâu mới nói với vẻ khó tin: “Em nói em không thích đàn ông?”
“Đúng ạ.” Lục Hoài Du hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lúc hai người nói chuyện, vì đều đang trong trạng thái bị người làm cho khiếp sợ nên không ai phát hiện rằng khi Nguyễn Sơ Tình hỏi ra câu ấy, bóng dáng cao gầy vốn đang chạy đến cửa xe chợt khựng lại. Đến khi Lục Hoài Du nói câu không thích đàn ông, người nọ lại lặng lẽ xoay người rời đi. Chẳng qua lúc đến thì lòng đầy vui sướng, lúc rời đi, bóng dáng ấy lại mang chút mất mác.
Cuộc đối thoại trong xe vẫn đang tiếp tục.
Sau khi Nguyễn Sơ Tình phản ứng thì bật thốt: “Em đang lừa quỷ à Lục Hoài Du! Em không thích đàn ông mà ở chung phòng với Chung tiên sinh, lúc đến thành phố Tinh Nguyệt, em không dẫn Lâm Tuyền theo mà dẫn Chung tiên sinh theo, còn dùng cái tên giả là Lục Giác buồn nôn kia để gọi nữa. Vả lại đêm qua lúc chân em bị thương, cậu ta còn thân mật dìu em, nếu không phải chị ở cùng Tiểu Thu, chắc đã trực tiếp bế lên rồi nhỉ?”
Nguyễn Sơ Tình không hổ là người thích đưa chuyện, rất nhiều chi tiết đều quan sát rất cẩn thận. Nhưng Lục Hoài Du nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày: “Sao chị biết cậu ấy dùng tên giả, là anh hai Dung nói chị biết à?”
“Là chị thấy người mợ trong dòng họ của họ nói, mợ ấy bảo em dẫn theo một người bạn rất lợi hại, tên là Lục Giác, nên đoán đó là bạn trai nhỏ của em.” Nguyễn Sơ Tình nói đến đây, vẫn không nhịn được bĩu môi: “Với tính cách của anh hai Dung của em, làm sao anh ấy có thể nói với chị chuyện này.”
Sau khi nói câu này, Nguyễn Sơ Tình hơi ngẩn ra, ngay sau đó lấy lại tinh thần: “Em đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang nói chuyện của em và bạn trai em mà!”
“Bọn em thật sự không có quan hệ đó.” Thời điểm Lục Hoài Du thốt ra những lời này, chẳng rõ vì sao, trong lòng chợt lóe lên cảm giác kỳ lạ rồi thôi.
Nguyễn Sơ Tình nghiêng mình nhìn chằm chằm Lục Hoài Du một chút lâu mới dò hỏi: “Nhìn từ cách ăn mặc, hẳn là việc ăn ở đều do sự sắp xếp của em, không phải bạn trai thì em để tâm như thế làm gì?”
Nói xong câu này, cô lại lập tức ném ra một câu, ngắt ngang những lời Lục Hoài Du muốn nói: “Khỏi cần nói với chị là vì cậu ấy rất lợi hại, ôm đùi cũng không dùng tư thế này đâu.”
Lục Hoài Du vốn muốn nói vì ôm đùi, nhưng khi bị Nguyễn Sơ Tình nói như thế, anh nhất thời chẳng nghĩ ra lý do nào tốt hơn, trực tiếp nói ra suy nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng: “Vì cậu ấy đáng yêu.”
Nguyễn Sơ Tình: “…”
“Chị cảm thấy giữa chúng ta chắc chắn có một người đầu óc có vấn đề.”
Mặc dù cô chưa gặp Chung Minh Cẩn mấy lần, nhưng cô biết Chung Minh Cẩn là một người kiệm lời và lạnh lùng. Vậy mà Lục Hoài Du lại cho rằng tính cách như vậy là một chàng trai đáng yêu, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì? Lần đầu tiên Lục Hoài Du nói với người khác rằng Chung Minh Cẩn đáng yêu, kết quả còn bị châm biếm là đầu óc có vấn đề nên có chút không vui: “Cậu ấy vốn cũng rất đáng yêu, thế nên trong chúng ta người đầu óc có vấn đề chắc chắn là chị.”
Nguyễn Sơ Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hoài Du, đang định phản bác thì bất chợt linh quang lóe lên, những chuyện vẫn không nghĩ ra đều được sáng tỏ.
Cô cười như không cười nhìn Lục Hoài Du: “Chị biết vì sao em cảm thấy cậu ta đáng yêu rồi.”
Lục Hoài Du bị cô nhìn như thế, luôn ảo giác rằng cả linh hồn cũng bị nhìn thấu. Anh thầm căng thẳng, hỏi theo bản năng: “Vì sao?”
“Có biết đạo lý tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chứ?” Nguyễn Sơ Tình chậm rãi kéo dài giọng: “Em ngẫm kỹ lại xem, em thật sự không thích cậu ấy ư?”
Nói xong cô đắc thắng vươn vai đứng dậy từ ghế sofa, thấy bộ dạng lơ mơ của Lục Hoài Du, cô đắc đầu bất đắc dĩ. Không ngờ Lục Hoài Du ngày thường thì rất thông mình, trong vấn đề tình cảm thì chậm chạp như vậy.
Nguyễn Sơ Tình định ra ngoài dạo một vòng, chừa lại không gian để Lục Hoài Du tự mình suy nghĩ, tiện thể xem thử Tiểu Thu và Lâm Tuyền mang cơm đến chưa. Kết quả vừa đi tới cửa đã thấy người đang đi cùng Lâm Tuyền cách đó không xa, không nhịn được ngoái đầu cười với Lục Hoài Du: “Ồ, Chung tiên sinh đến rồi, còn xách theo mấy hộp đóng gói ở khách sạn nữa, thật là tri kỷ mà.”
Trước đó đã nói nhiều thế rồi, cùng lắm Lục Hoài Du chỉ thấy kỳ quái. Nhưng khi Nguyễn Sơ Tình hỏi “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em thật sự không thích cậu ấy ư?”, Lục Hoài Du cảm giác trong đầu như xuất hiện một tia sét.
Mình thích nhóc dễ thương ư?
Lục Hoài Du không khỏi nhớ đến Chung Minh Cẩn bé xíu lúc ngồi ngay ngắn đọc sách, trong lòng cả kinh, sau đó nhanh chóng lắc đầu, ném hết những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.
Dáng vẻ đáng yêu nhỏ xíu của Chung Minh Cẩn, ai nhìn mà không thích. Nhưng nếu là kiểu thích như Nguyễn Sơ Tình nói, Lục Hoài Du vừa nghĩ thôi đã hoài nghi rằng mình có phải biến thái hay không.
Vì thế anh thay đổi mục tiêu, nếu Chung Minh Cẩn khôi phục hình dáng ban đầu thì sao?
Lục Hoài Du lại nhớ chuyện đêm qua trong chợ Quỷ, sau khi anh trẹo chân, Chung Minh Cẩn đã ôm anh vào xe suốt đoạn đường, bước chân vững vàng, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, và cả hơi thở nhàn nhạt như cây tùng tuyết kia nữa.
Mãi lâu sau, Lục Hoài Du cảm thấy mặt nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn.
Chẳng đợi anh nghĩ nhiều đã nghe Nguyễn Sơ Tình đứng ở cửa nói Chung Minh Cẩn đến, còn mang đồ ăn từ khách sạn đến cho anh.
Lần đầu tiên Lục Hoài Du thấy khẩn trương, và chút chờ mong nào đó khó mà lý giải được.
Nhưng đến khi Chung Minh Cẩn bước vào RV, anh lại đột nhiên không dám nhìn thẳng mặt Chung Minh Cẩn.
Chung Minh Cẩn vẫn tự nhiên đặt hộp đóng gói lên bàn, sau đó bước đến bên Lục Hoài Du nói: “Để tôi xem chân anh đã đỡ hơn chưa.”
Trên xe không có người ngoài, trước đó khi nghỉ ngơi Lục Hoài Du cũng đã cởi giày, nghe vậy bèn duỗi chân ra một cách mất tự nhiên, mà ánh mắt cũng dừng ở nơi khác.
Kết quả đợi hồi lâu cũng chẳng thấy đối phương có động tác nào, quay đầu nói với vẻ quái lạ: “Chẳng phải cậu muốn xem chân của tôi sao?”
Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy nghe hơi là lạ, bèn mím môi không nói nữa.
Chung Minh Cẩn rũ mắt nên không rõ đang nghĩ gì, lúc nghe Lục Hoài Du nói câu này còn hơi giật mình, sau đó lấy lại tinh thần rồi nhẹ nhàng nhấc ống quần của Lục Hoài Du lên, lại dùng ngón tay ấn nhẹ vào nơi bị sưng để kiểm tra.
Lục Hoài Du nhận ra trong nháy mắt vừa rồi Chung Minh Cẩn thất thần, nhưng bây giờ cậu đang cúi đầu, nhìn từ góc độ của anh, chỉ có thể thấy được vầng trán trơn bóng và sống mũi cao đẹp của đối phương.
Vốn không cách nào nhìn ra tâm tư thông qua nét mặt của Chung Minh Cẩn.
Thứ duy nhất Lục Hoài Du nhìn ra, đó là nhìn từ góc độ này, Chung Minh Cẩn lại đẹp trai đến chết người.
Lúc thấy anh đang mê mẩn, bên cạnh đột nhiên vang lên hai tiếng ho khẽ.
Lục Hoài Du quay đầu thì trông thấy vẻ mặt cười nhạo của Nguyễn Sơ Tình, vẻ mặt kiểu “Hai cậu chẳng xem ai ra gì cả”.
Nếu là trước đây, cho dù nhìn ra ý tứ trong nét mặt của Nguyễn Sơ Tình, Lục Hoài Du cũng chỉ nói linh tinh vài câu với cô. Nhưng nghĩ đến chủ đề mà ban nãy hai người bàn luận, nhất là sau khi Nguyễn Sơ Tình nói câu cuối cùng, Lục Hoài Du lại ngả ra sau một cách mất tự nhiên, quay đầu làm bộ không biết gì cả.
May mà Chung Minh Cẩn cũng kiểm tra xong rồi, cậu thả ống quần Lục Hoài Du xuống rồi bảo: “Sưng nặng hơn buổi sáng rồi, hôm nay anh đi cả quãng đường dài à?”
“Không đi đâu cả, chỉ đứng nói một lát thôi.” Lục Hoài Du nói.
“Buổi tối về khách sạn tôi lấy rượu thuốc thoa cho anh.” Chung Minh Cẩn nói: “Nếu không dùng đến chân này thì cố gắng đừng dùng.”
Suốt quá trình cậu nói chuyện đều cúi đầu, trong lòng Lục Hoài Du lại có vấn đề khác nên cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Nói xong Chung Minh Cẩn ra phía sau rửa tay, Lục Hoài Du cũng lười nhảy nhót nên chỉ dùng khăn ướt lau tay.
Sau khi ăn cơm Lục Hoài Du lại quay hai cảnh ban đêm, nhưng mãi đến khi trở về khách sạn, hai người cũng không nhận ra cảm xúc khác thường của đối phương.
Sau khi Chung Minh Cẩn đỡ Lục Hoài Du ngồi xuống sofa bên cửa sổ thì đi tắm trước.
Cách âm của phòng và phòng tắm đều như nhau, Lục Hoài Du nghe tiếng nước ào ào bên trong, cảm giác này như thể nước đang tưới vào lòng mình, khiến người khác không khỏi nóng lòng.
Nhất là phần tình cảm không xác nhận nào đó.
Không thể phủ nhận sự yêu thích của anh dành cho Chung Minh Cẩn, bằng không ngay từ đầu anh đã chẳng để một con yêu tinh nhỏ thân phận không rõ ở lại nhà. Nhưng sau một thời gian dài ở chung, nhất là hiện tại đã biết hình dáng của Chung Minh Cẩn không phải là một con yêu tinh bé xíu, nên loại yêu thích ngay từ đầu này đến giờ có biến chất thành một thứ khác hay không, bản thân Lục Hoài Du cũng chẳng rõ.
Lục Hoài Du bất đắc dĩ thở dài, thậm chí muốn dứt khoát lấy hoa ra đếm số cánh hoa cho rồi[1], mà đúng lúc trong phòng còn bày một bình hoa tươi.
[1] Đại khái là ai yêu cũng từng làm trò này, bước từng cánh hoa xem yêu hay không yêu đó.
Khi ánh mắt chuyển sang bình hoa kia, Lục Hoài Du đồng thời nhìn thấy ba lô bên cạnh. Chính là cái ba lô đã mang chiến lợi phẩm về từ chợ Quỷ tối hôm qua.
Tim anh bỗng đập nhanh hơn, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh chậm rãi kéo ba lô qua, sau đó nhanh chóng lấy túi thơm ra rồi nhét quần áo vào túi, kế đó lại nhanh chóng nhảy về sofa.
Tiếp theo làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ. Chẳng qua ánh mắt lại trống rỗng, rõ ràng không phải đang nhìn phong cảnh.
10 phút sau, Lục Hoài Du cảm giác cảm xúc của mình hẳn đã được che giấu rất tốt rồi. Chung Minh Cẩn tắm xong ra khỏi phòng tắm: “Tôi đã đổ nước vào bồn tắm, anh cũng mau tắm đi.”
Lục Hoài Du thấy cậu đã mặc quần áo chỉnh tề, chợt nhanh trí nói: “Lúc vừa về, tôi thấy bên giao lộ gần khách sạn có một quầy bán xúc xích nướng. Cậu có thể xuống đó mua cho tôi một cây không, tôi hơi đói.”
———
Lời của Editor: Thông báo chương sau hơi ướt át nhá nhá nhá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi tui phấn khích quá đi thôi.
Lục Hoài Du trố cả mắt, nhìn Nguyễn Sơ Tình một lúc lâu, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thông qua vẻ mặt của cô, anh mới hỏi một cách khó hiểu: “Bạn trai nhỏ gì ạ?”
“Cho dù không tính quan hệ của anh hai Dung của em, chúng ta cũng coi như là bạn tốt mà.” Nguyễn Sơ Tình lườm anh một cái: “Có cần giấu chị kỹ như thế không, dù chị thích nghe tin đồn, nhưng sẽ không nói ra ngoài đâu.” Khi nói ra những lời này, cô còn bĩu môi.
Lục Hoài Du dở khóc dở cười: “Chị Nguyễn nghe mấy tin tức chẳng đáng tin từ đâu thế, em đâu thích đàn ông, làm sao có bạn trai cho được.”
Nguyễn Sơ Tình há miệng, một lúc lâu mới nói với vẻ khó tin: “Em nói em không thích đàn ông?”
“Đúng ạ.” Lục Hoài Du hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lúc hai người nói chuyện, vì đều đang trong trạng thái bị người làm cho khiếp sợ nên không ai phát hiện rằng khi Nguyễn Sơ Tình hỏi ra câu ấy, bóng dáng cao gầy vốn đang chạy đến cửa xe chợt khựng lại. Đến khi Lục Hoài Du nói câu không thích đàn ông, người nọ lại lặng lẽ xoay người rời đi. Chẳng qua lúc đến thì lòng đầy vui sướng, lúc rời đi, bóng dáng ấy lại mang chút mất mác.
Cuộc đối thoại trong xe vẫn đang tiếp tục.
Sau khi Nguyễn Sơ Tình phản ứng thì bật thốt: “Em đang lừa quỷ à Lục Hoài Du! Em không thích đàn ông mà ở chung phòng với Chung tiên sinh, lúc đến thành phố Tinh Nguyệt, em không dẫn Lâm Tuyền theo mà dẫn Chung tiên sinh theo, còn dùng cái tên giả là Lục Giác buồn nôn kia để gọi nữa. Vả lại đêm qua lúc chân em bị thương, cậu ta còn thân mật dìu em, nếu không phải chị ở cùng Tiểu Thu, chắc đã trực tiếp bế lên rồi nhỉ?”
Nguyễn Sơ Tình không hổ là người thích đưa chuyện, rất nhiều chi tiết đều quan sát rất cẩn thận. Nhưng Lục Hoài Du nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày: “Sao chị biết cậu ấy dùng tên giả, là anh hai Dung nói chị biết à?”
“Là chị thấy người mợ trong dòng họ của họ nói, mợ ấy bảo em dẫn theo một người bạn rất lợi hại, tên là Lục Giác, nên đoán đó là bạn trai nhỏ của em.” Nguyễn Sơ Tình nói đến đây, vẫn không nhịn được bĩu môi: “Với tính cách của anh hai Dung của em, làm sao anh ấy có thể nói với chị chuyện này.”
Sau khi nói câu này, Nguyễn Sơ Tình hơi ngẩn ra, ngay sau đó lấy lại tinh thần: “Em đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang nói chuyện của em và bạn trai em mà!”
“Bọn em thật sự không có quan hệ đó.” Thời điểm Lục Hoài Du thốt ra những lời này, chẳng rõ vì sao, trong lòng chợt lóe lên cảm giác kỳ lạ rồi thôi.
Nguyễn Sơ Tình nghiêng mình nhìn chằm chằm Lục Hoài Du một chút lâu mới dò hỏi: “Nhìn từ cách ăn mặc, hẳn là việc ăn ở đều do sự sắp xếp của em, không phải bạn trai thì em để tâm như thế làm gì?”
Nói xong câu này, cô lại lập tức ném ra một câu, ngắt ngang những lời Lục Hoài Du muốn nói: “Khỏi cần nói với chị là vì cậu ấy rất lợi hại, ôm đùi cũng không dùng tư thế này đâu.”
Lục Hoài Du vốn muốn nói vì ôm đùi, nhưng khi bị Nguyễn Sơ Tình nói như thế, anh nhất thời chẳng nghĩ ra lý do nào tốt hơn, trực tiếp nói ra suy nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng: “Vì cậu ấy đáng yêu.”
Nguyễn Sơ Tình: “…”
“Chị cảm thấy giữa chúng ta chắc chắn có một người đầu óc có vấn đề.”
Mặc dù cô chưa gặp Chung Minh Cẩn mấy lần, nhưng cô biết Chung Minh Cẩn là một người kiệm lời và lạnh lùng. Vậy mà Lục Hoài Du lại cho rằng tính cách như vậy là một chàng trai đáng yêu, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì? Lần đầu tiên Lục Hoài Du nói với người khác rằng Chung Minh Cẩn đáng yêu, kết quả còn bị châm biếm là đầu óc có vấn đề nên có chút không vui: “Cậu ấy vốn cũng rất đáng yêu, thế nên trong chúng ta người đầu óc có vấn đề chắc chắn là chị.”
Nguyễn Sơ Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hoài Du, đang định phản bác thì bất chợt linh quang lóe lên, những chuyện vẫn không nghĩ ra đều được sáng tỏ.
Cô cười như không cười nhìn Lục Hoài Du: “Chị biết vì sao em cảm thấy cậu ta đáng yêu rồi.”
Lục Hoài Du bị cô nhìn như thế, luôn ảo giác rằng cả linh hồn cũng bị nhìn thấu. Anh thầm căng thẳng, hỏi theo bản năng: “Vì sao?”
“Có biết đạo lý tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chứ?” Nguyễn Sơ Tình chậm rãi kéo dài giọng: “Em ngẫm kỹ lại xem, em thật sự không thích cậu ấy ư?”
Nói xong cô đắc thắng vươn vai đứng dậy từ ghế sofa, thấy bộ dạng lơ mơ của Lục Hoài Du, cô đắc đầu bất đắc dĩ. Không ngờ Lục Hoài Du ngày thường thì rất thông mình, trong vấn đề tình cảm thì chậm chạp như vậy.
Nguyễn Sơ Tình định ra ngoài dạo một vòng, chừa lại không gian để Lục Hoài Du tự mình suy nghĩ, tiện thể xem thử Tiểu Thu và Lâm Tuyền mang cơm đến chưa. Kết quả vừa đi tới cửa đã thấy người đang đi cùng Lâm Tuyền cách đó không xa, không nhịn được ngoái đầu cười với Lục Hoài Du: “Ồ, Chung tiên sinh đến rồi, còn xách theo mấy hộp đóng gói ở khách sạn nữa, thật là tri kỷ mà.”
Trước đó đã nói nhiều thế rồi, cùng lắm Lục Hoài Du chỉ thấy kỳ quái. Nhưng khi Nguyễn Sơ Tình hỏi “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em thật sự không thích cậu ấy ư?”, Lục Hoài Du cảm giác trong đầu như xuất hiện một tia sét.
Mình thích nhóc dễ thương ư?
Lục Hoài Du không khỏi nhớ đến Chung Minh Cẩn bé xíu lúc ngồi ngay ngắn đọc sách, trong lòng cả kinh, sau đó nhanh chóng lắc đầu, ném hết những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.
Dáng vẻ đáng yêu nhỏ xíu của Chung Minh Cẩn, ai nhìn mà không thích. Nhưng nếu là kiểu thích như Nguyễn Sơ Tình nói, Lục Hoài Du vừa nghĩ thôi đã hoài nghi rằng mình có phải biến thái hay không.
Vì thế anh thay đổi mục tiêu, nếu Chung Minh Cẩn khôi phục hình dáng ban đầu thì sao?
Lục Hoài Du lại nhớ chuyện đêm qua trong chợ Quỷ, sau khi anh trẹo chân, Chung Minh Cẩn đã ôm anh vào xe suốt đoạn đường, bước chân vững vàng, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, và cả hơi thở nhàn nhạt như cây tùng tuyết kia nữa.
Mãi lâu sau, Lục Hoài Du cảm thấy mặt nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn.
Chẳng đợi anh nghĩ nhiều đã nghe Nguyễn Sơ Tình đứng ở cửa nói Chung Minh Cẩn đến, còn mang đồ ăn từ khách sạn đến cho anh.
Lần đầu tiên Lục Hoài Du thấy khẩn trương, và chút chờ mong nào đó khó mà lý giải được.
Nhưng đến khi Chung Minh Cẩn bước vào RV, anh lại đột nhiên không dám nhìn thẳng mặt Chung Minh Cẩn.
Chung Minh Cẩn vẫn tự nhiên đặt hộp đóng gói lên bàn, sau đó bước đến bên Lục Hoài Du nói: “Để tôi xem chân anh đã đỡ hơn chưa.”
Trên xe không có người ngoài, trước đó khi nghỉ ngơi Lục Hoài Du cũng đã cởi giày, nghe vậy bèn duỗi chân ra một cách mất tự nhiên, mà ánh mắt cũng dừng ở nơi khác.
Kết quả đợi hồi lâu cũng chẳng thấy đối phương có động tác nào, quay đầu nói với vẻ quái lạ: “Chẳng phải cậu muốn xem chân của tôi sao?”
Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy nghe hơi là lạ, bèn mím môi không nói nữa.
Chung Minh Cẩn rũ mắt nên không rõ đang nghĩ gì, lúc nghe Lục Hoài Du nói câu này còn hơi giật mình, sau đó lấy lại tinh thần rồi nhẹ nhàng nhấc ống quần của Lục Hoài Du lên, lại dùng ngón tay ấn nhẹ vào nơi bị sưng để kiểm tra.
Lục Hoài Du nhận ra trong nháy mắt vừa rồi Chung Minh Cẩn thất thần, nhưng bây giờ cậu đang cúi đầu, nhìn từ góc độ của anh, chỉ có thể thấy được vầng trán trơn bóng và sống mũi cao đẹp của đối phương.
Vốn không cách nào nhìn ra tâm tư thông qua nét mặt của Chung Minh Cẩn.
Thứ duy nhất Lục Hoài Du nhìn ra, đó là nhìn từ góc độ này, Chung Minh Cẩn lại đẹp trai đến chết người.
Lúc thấy anh đang mê mẩn, bên cạnh đột nhiên vang lên hai tiếng ho khẽ.
Lục Hoài Du quay đầu thì trông thấy vẻ mặt cười nhạo của Nguyễn Sơ Tình, vẻ mặt kiểu “Hai cậu chẳng xem ai ra gì cả”.
Nếu là trước đây, cho dù nhìn ra ý tứ trong nét mặt của Nguyễn Sơ Tình, Lục Hoài Du cũng chỉ nói linh tinh vài câu với cô. Nhưng nghĩ đến chủ đề mà ban nãy hai người bàn luận, nhất là sau khi Nguyễn Sơ Tình nói câu cuối cùng, Lục Hoài Du lại ngả ra sau một cách mất tự nhiên, quay đầu làm bộ không biết gì cả.
May mà Chung Minh Cẩn cũng kiểm tra xong rồi, cậu thả ống quần Lục Hoài Du xuống rồi bảo: “Sưng nặng hơn buổi sáng rồi, hôm nay anh đi cả quãng đường dài à?”
“Không đi đâu cả, chỉ đứng nói một lát thôi.” Lục Hoài Du nói.
“Buổi tối về khách sạn tôi lấy rượu thuốc thoa cho anh.” Chung Minh Cẩn nói: “Nếu không dùng đến chân này thì cố gắng đừng dùng.”
Suốt quá trình cậu nói chuyện đều cúi đầu, trong lòng Lục Hoài Du lại có vấn đề khác nên cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Nói xong Chung Minh Cẩn ra phía sau rửa tay, Lục Hoài Du cũng lười nhảy nhót nên chỉ dùng khăn ướt lau tay.
Sau khi ăn cơm Lục Hoài Du lại quay hai cảnh ban đêm, nhưng mãi đến khi trở về khách sạn, hai người cũng không nhận ra cảm xúc khác thường của đối phương.
Sau khi Chung Minh Cẩn đỡ Lục Hoài Du ngồi xuống sofa bên cửa sổ thì đi tắm trước.
Cách âm của phòng và phòng tắm đều như nhau, Lục Hoài Du nghe tiếng nước ào ào bên trong, cảm giác này như thể nước đang tưới vào lòng mình, khiến người khác không khỏi nóng lòng.
Nhất là phần tình cảm không xác nhận nào đó.
Không thể phủ nhận sự yêu thích của anh dành cho Chung Minh Cẩn, bằng không ngay từ đầu anh đã chẳng để một con yêu tinh nhỏ thân phận không rõ ở lại nhà. Nhưng sau một thời gian dài ở chung, nhất là hiện tại đã biết hình dáng của Chung Minh Cẩn không phải là một con yêu tinh bé xíu, nên loại yêu thích ngay từ đầu này đến giờ có biến chất thành một thứ khác hay không, bản thân Lục Hoài Du cũng chẳng rõ.
Lục Hoài Du bất đắc dĩ thở dài, thậm chí muốn dứt khoát lấy hoa ra đếm số cánh hoa cho rồi[1], mà đúng lúc trong phòng còn bày một bình hoa tươi.
[1] Đại khái là ai yêu cũng từng làm trò này, bước từng cánh hoa xem yêu hay không yêu đó.
Khi ánh mắt chuyển sang bình hoa kia, Lục Hoài Du đồng thời nhìn thấy ba lô bên cạnh. Chính là cái ba lô đã mang chiến lợi phẩm về từ chợ Quỷ tối hôm qua.
Tim anh bỗng đập nhanh hơn, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh chậm rãi kéo ba lô qua, sau đó nhanh chóng lấy túi thơm ra rồi nhét quần áo vào túi, kế đó lại nhanh chóng nhảy về sofa.
Tiếp theo làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ. Chẳng qua ánh mắt lại trống rỗng, rõ ràng không phải đang nhìn phong cảnh.
10 phút sau, Lục Hoài Du cảm giác cảm xúc của mình hẳn đã được che giấu rất tốt rồi. Chung Minh Cẩn tắm xong ra khỏi phòng tắm: “Tôi đã đổ nước vào bồn tắm, anh cũng mau tắm đi.”
Lục Hoài Du thấy cậu đã mặc quần áo chỉnh tề, chợt nhanh trí nói: “Lúc vừa về, tôi thấy bên giao lộ gần khách sạn có một quầy bán xúc xích nướng. Cậu có thể xuống đó mua cho tôi một cây không, tôi hơi đói.”
———
Lời của Editor: Thông báo chương sau hơi ướt át nhá nhá nhá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi tui phấn khích quá đi thôi.
Danh sách chương