Editor: Hướng Nhật Quỳ

Sơn mị còn muốn kiên trì thêm chút, mà Lục Hoài Du thì cảm thấy mình sắp không kiên trì nỗi nữa rồi. Vừa nghĩ đến việc sau khi chợ Quỷ biến mất, tất cả những ai từng đến chợ Quỷ, bất kể là người hay yêu hay quỷ, trở về đều phải mơ một giấc mộng xuân, cả người anh đã khó chịu không thôi.

Sơn mị có bộ lông lờm xờm vẫn nơm nớp nhìn lén Chung Minh Cẩn và Lục Hoài Du. Thấy sắc mặt anh thay đổi mấy lần, cuối cùng nhíu mày thành một đường, nó sợ tới nỗi bốc mấy túi thơm trên quầy đẩy vào ngực Lục Hoài Du: “Tặng cậu nè.”

Lục Hoài Du sợ đến suýt nữa vung tay ném đi hết, nhưng sự giáo dục không cho phép anh làm thế, ôm một đống túi thơm như đang ôm củ khoai lang bỏng tay trong lòng, anh chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đặt lại trên quầy, thầm nghĩ anh mà đụng vào mấy túi thơm này, chả biết sẽ mộng xuân liên tục bao lâu nữa!

“Đụng vào mấy túi thơm này sẽ không mơ giấc mơ kia đâu.” Có lẽ vì nói đến thứ mình am hiểu nên sơn mị đã to gan hơn tí xíu, ít nhất không run rẩy như vừa rồi: “Chỉ có người dùng hương châm vào túi thơm mới có thể mơ thấy người mình thích.”

Nghe những lời của sơn mị, Lục Hoài Du mới biết vừa rồi mình lại nói ra những lời trong lòng, nhưng vẫn không khỏi thở phào.

Sơn mị nhận ra nét mặt anh thay đổi, lại giải thích: “Hơn nữa trong chợ Quỷ, những yêu quái trời sinh đã có thể gây ảnh hưởng đến nhiều người như bọn ta, trước kia vào đây đều phải mua pháp khí ở cổng để che lấp. Thế nên không cần lo sẽ mơ giấc mơ kia khi tiếp xúc với ta ở trong này.”

Nghe xong câu nói này, lo lắng trong lòng Lục Hoài Du chẳng những tiêu tan hết thảy, thậm chí còn sinh ra chút cảm thông với sơn mị.

Thử nghĩ một con yêu vật nhát gan bẩm sinh, cố lấy dũng khí trèo non lội suối đến tham gia chợ Quỷ vài thập niên mới gặp một lần, chưa tính toán thời gian đã chạy đến từ mấy ngày trước, rồi trốn trong núi, nhưng chẳng ngờ rằng sẽ gặp lại một người lợi hại như Chung Minh Cẩn. Sau đó đuổi nó đi.

Sơn mị nhát gan vẫn tiếp tục ở lại trong sợ hãi, nó đã tốn không ít tiền mua pháp khí để che đậy năng lực của bản thân mới có thể vào Sơn thị. Kết quả trong Sơn thị lại gặp phải bọn họ.

“Ừm…” Lục Hoài Du nhìn túi thơm trên quầy của sơn mị, hỏi với vẻ ngượng ngùng: “Túi thơm này mày bán thế nào?”

“Một túi 3 đồng giao dịch.” Sơn mị nói rất dè dặt: “Nếu cậu muốn, ta có thể tặng cậu.”

Lục Hoài Du thuận tay chọn ba túi, một tay anh cầm túi hương, cổ tay bên kia thì bị Chung Minh Cẩn nắm chặt nên cũng lười đổi tay, chỉ hất cằm với Chung Minh Cẩn: “Trả tiền kìa.”

Chung Minh Cẩn chẳng nói gì, chỉ thò tay tìm tiền giao dịch trong túi rồi đặt lên quầy của sơn mị.

Sơn mị sắp bị hù phát khóc rồi, run rẩy đẩy tiền giao dịch về, kết quả Chung Minh Cẩn vừa nhìn sang, nó đã sợ hãi ngừng lại.

Lục Hoài Du lắc đầu một cách bất đắc dĩ, kéo cái tay đang nắm chặt cổ tay mình rồi bảo: “Đi thôi.”

Chẳng biết hôm đó Chung Minh Cẩn đối xử với con sơn mị này như thế nào, Lục Hoài Du sợ nếu còn ở lại đây sẽ dọa chết sơn mị mất.

Sau khi hai người đi được một đoạn, Chumg Minh Cẩn đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn mua túi thơm này?”

Lúc cậu hỏi những lời này không hề nhìn Lục Hoài Du, cả hai đều đeo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt nên cũng ảnh hưởng đôi chút đến tầm quan sát. Lục Hoài Du chỉ cảm thấy giọng điệu của cậu hơi quái dị, bèn đáp: “Cậu đã dọa nó thành thế này rồi, chúng ta lại trì hoãn việc làm ăn của nó, mua vài túi thơm không phải cũng bình thường ư?”

“Tôi còn tưởng…”

“Tưởng gì?” Lục Hoài Du không hiểu từ phía sau kia.

“Không có gì.” Chung Minh Cẩn lắc đầu: “Chẳng phải anh nói muốn dùng hết tiền giao dịch còn lại sao, đi xem thử còn muốn gì nữa không.”

“Trong tư liệu trước đó cậu đưa tôi không phải đã nói đồng tiền xưa có thể tạo ra pháp khí à, vừa rồi tôi thấy có một quầy hình như có bán, chúng ta qua xem đi.”

Cuối cùng tất cả 13 đồng giao dịch còn lại đều bị Lục Hoài Du đổi thành đồng tiền. Tuy đã tiêu hết tiền, nhưng nhìn ánh mắt và động tác của Chung Minh Cẩn, Lục Hoài Du đoán, hẳn là đồng tiền đã đổi rất hữu dụng.

Trong tay đã chẳng còn đồng giao dịch nào, hai người cũng không cần đi dạo thêm, bèn trở về từ con đường cũ. Khi đến cổng chợ Quỷ, Lục Hoài Du ôm ba lô, trong lòng không khỏi hưng phấn, chuyện gặp phải đêm nay thật sự quá kỳ diệu.

Đường đến cổng Sơn thị cũng giống như đường vào ngõ chợ trước đó, đều là những phiến đá xanh, Lục Hoài Du đang thầm nghĩ nên không để ý dưới chân.

Đến khi anh bước chân ra cổng, cảnh vật đột nhiên thay đổi, những phiến đá xanh ban đầu đã biến mất, thay vào đó là dốc đá có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên núi. Lục Hoài Du không kịp chuẩn bị, chỉ cảm giác dưới chân trống rỗng. Cho dù Chung Minh Cẩn có lôi kéo ở phía sau, vẫn không kiểm soát được mà bước một đoạn.

Chung Minh Cẩn bất chợt bị Lục Hoài Du kéo ra khỏi cổng, dù thân thủ của cậu có tốt hay phản ứng nhanh đi nữa, cũng không thể buông bàn tay đang kéo Lục Hoài Du, chỉ có thể cùng nhau té xuống sườn núi.

Cũng may sườn núi không cao, chỉ cao một hai mét nên hai người nhanh chóng dừng lại.

“Sao lại có cái hố thế này.” Lục Hoài Du phủi bùn dính trên cánh tay toan muốn đứng dậy.

Kết quả vừa đứng dậy đã hít sâu một hơi rồi ngã trở về, may mà được Chung Minh Cẩn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Giọng nói Chung Minh Cẩn khá vội vàng: “Sao thế?”

“Hình như chân phải bị trẹo rồi.” Lục Hoài Du chỉ đứng trên đất bằng chân trái, chân phải chỉ hơi chạm xuống đất đã xuýt xoa rút về.

“Tôi xem nào.” Chung Minh Cẩn nói xong ngồi xổm xuống, vén ống quần Lục Hoài Du lên muốn xem.

Lục Hoài Du vội kéo cậu lên: “Cảm giác cũng không nghiêm trọng lắm, cậu đỡ tôi đi, chúng ta quay lại xe rồi hẵng xem.”

Chung Minh Cẩn ngẫm nghĩ, hiện giờ hai người vẫn đang ở lối ra của Sơn thị, ngộ nhỡ đến lúc đó có yêu ma quỷ quái nào đi ra, bọn họ lại chặn ở đây thì thật sự không thích hợp.

Nhưng thấy sườn đồi sỏi đá còn một khoảng nữa mới đến đường cái, bảo Lục Hoài Du nhảy cà nhắc về cậu cũng không yên tâm, ngẫm nghĩ một chút bèn nói: “Anh ôm ba lô đi.”

Lục Hoài Du không rõ vì sao, nhưng vẫn làm theo.

Ngay sao đó anh cảm giác một tay Chung Minh Cẩn ôm vai anh, tay kia vòng ra sau gối. Đến khi phản ứng lại, anh đã bị Chung Minh Cẩn ôm ngang.

Lục Hoài Du hốt hoảng, vội kêu: “Thả tôi xuống, tôi tự…”

Lời còn chưa dứt, anh đã im bặt.

“Sao vậy?” Chung Minh Cẩn vững vàng đi về trước.

“Sơn thị phía sau… biến mất rồi.”

Chung Minh Cẩn ‘Ừ’ một tiếng rồi giải thích: “Sau khi ra khỏi Sơn thị sẽ không nhìn thấy lối vào nữa.”

“Ra là vậy.” Lục Hoài Du lẩm bẩm, không kiềm được mà quay đầu nhìn sang, vẫn là cây cối bên sườn núi thường thấy, chẳng còn bóng dáng của đình đài lầu các nữa.

Đến khi ra đến đường cái bằng phẳng, Lục Hoài Du mới vỗ nhẹ vai Chung Minh Cẩn: “Giờ thì thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi mà.”

“Không sao, sẽ đến xe nhanh thôi.” Chung Minh Cẩn vẫn chẳng buông tay.

Sau khi lên xe cởi giày kiểm tra, mắt cá chân Lục Hoài Du đã hơi sưng lên, may mà xương không bị lệch. Anh cũng chẳng để tâm: “Về dán cao dán lên, chưa tới mấy ngày sẽ đỡ ngay.”

“Vậy anh… tiếp tục xin nghỉ mấy ngày đi?” Chung Minh Cẩn chần chừ hỏi.

Lục Hoài Du nói không chút nghĩ ngợi: “Sao mà được, cùng lắm thì lúc đó báo với đạo diễn Tân, mấy động tác khó thì chờ chân tôi lành rồi hẵng quay.”

Từ lúc anh bắt đầu vào nghề, chỉ cần là động tác mình có thể làm được thì không cần dùng người đóng thế.

Dùng những lời mà Lâm Tuyền nói với anh thì là, chính vì diễn xuất của anh nên fans xem phim sẽ chỉ nhìn vào một mình anh. Nếu một động tác mà bản thân có thể làm được còn dùng đến người đóng thế, vậy chẳng phải đang dối gạt fans hay sao? Đương nhiên, hiện tại đã có thể thỏa sức phát huy diễn xuất, nhưng thói quen này vẫn phải giữ lại.

Chung Minh Cẩn nghe xong chẳng nói gì, im lặng khởi động xe lái đến khách sạn.

Lục Hoài Du ôm ba lô chứa một đống bảo bối, ngáp một cái: “Sắp muộn rồi, chúng ta mau về khách sạn ngủ thôi.”

Nói xong anh chợt nhớ đến điều gì, lập tức căng thẳng cả người, hốt hoảng moi mấy món đồ trong ba lô ra.

“Tìm gì thế?” Chung Minh Cẩn hỏi.

Lục Hoài Du: “Tìm điện thoại, xem giờ là mấy giờ.”

“Kém vài phút nữa.” Chung Minh Cẩn gõ ngón tay phải vào màn hình điều khiển trung tâm xe.

Lúc này Lục Hoài Du mới nhận ra bản thân thật sự đã dựa dẫm vào điện thoại quá nhiều, màn hình hiển thị thời gian ở ngay trước mắt còn cố tình muốn tìm điện thoại.

Nhưng giờ này…

Anh lại nhìn chằm chằm màn hình điều khiển trung tâm một lúc nữa để xác định, rồi nói đầy nghi hoặc: “Cậu không bị biến nhỏ.”

Chung Minh Cẩn tiếp tục lái xe, sắc mặt vẫn chẳng thay đổi: “Đáng lẽ sương mù của Sơn thị sẽ ảnh hưởng đến lời nguyền trên người tôi. Nhưng lúc này phỏng chừng phải trở về ngủ một giấc, ngày mai khi thức dậy sẽ nhỏ lại thôi.”

Bây giờ cậu đã chẳng ôm hy vọng gì đối với việc cơ thể khôi phục bình thường như trước kia, một ngày 6 tiếng thì 6 tiếng, dù sao chẳng bao lâu là đến mùa đông rồi.

“Vậy… nếu không tôi lái xe nhé?” Lục Hoài Du do dự hỏi.

Chung Minh Cẩn biết anh lo lắng điều gì, giải thích: “Không cần lo lắng, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, tôi chắc chắn sẽ không đột nhiên nhỏ đi. Nếu có dự cảm, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đỗ xe.”

Hai người bọn họ, một người có nguy cơ bị teo nhỏ bất cứ lúc nào, một người thì trẹo chân. Nếu so sánh, Chung Minh Cẩn vẫn cảm thấy mình lái xe là ổn thỏa nhất.

Sau khi xác thực cả đoạn đường về khách sạn đều an toàn, đỗ xe đâu ra đấy rồi, sợi dây Lục Hoài Du vẫn luôn buộc chặt trên xe cuối cùng cũng thả lỏng.

Khoảng cách từ bãi đậu xe đến phòng ngắn thế này, Chung Minh Cẩn cũng không còn dự cảm sẽ biến nhỏ nên xem ra tạm thời khỏi phải lo.

Nhưng điều khiến Lục Hoài Du bó tay đó là, Chung Minh Cẩn đỗ xe xong, vừa xuống xe đã vòng sang chỗ anh mở cửa, hơn nữa nhìn tư thế như định ôm anh lên lầu.

Một chân vốn đã thò ra ngoài của anh chợt khựng lại: “Trong khách sạn có thang máy, tôi cảm thấy mình có thể tự đi được.”

Chung Minh Cẩn rũ mắt nhìn chân bị thương của anh, vươn tay ra một lúc lâu mới đáp: “Tôi dìu anh lên.”

Chỉ cần không ôm, thế nào cũng dễ bàn. Huống chi Lục Hoài Du vốn cũng không định nhảy cà nhắc từ bãi đậu xe đến thang máy, rồi lại nhảy cà nhắc từ thang máy về phòng.

Bãi đậu xe vào lúc rạng sáng chỉ có hai người họ, cái bóng được ánh đèn chồng lên nhau kéo dài phía sau hai người, trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng chân nện xuống đất khi Lục Hoài Du nhảy lên là vang nhất.

Một lát sau Lục Hoài Du mới cảm thấy nên tìm đề tài tán gẫu: “Hôm nay thật sự quá mệt rồi, sáng mai tôi phải xin nghỉ buổi sáng mới được.”

“Vậy anh về phòng thì nhắn tin nói với Lâm Tuyền, bảo anh ta sáng mai đừng đến quấy rầy anh ngủ.”

Hai người chỉ tùy tiện tán dóc vài câu đã đi đến cuối bãi đậu xe, sau đó rẽ sang đường khác rồi đến cửa thang máy.

Lúc này thang máy cũng vừa dừng ở lầu 1, Lục Hoài Du trực tiếp vươn tay nhấn nút. Kết quả cửa thang máy từ từ mở ra, vậy mà lại có hai người đang đứng bên trong, Lục Hoài Du suýt sợ tới co giò bỏ chạy.

Vẫn là Chung Minh Cẩn ôm eo kéo anh về mới không để cái chân bị thương kia chạm đất.

“Sao bị thương rồi?” Người trong thang máy hỏi.

“Không cẩn thận bị trẹo ạ.” Lục Hoài Du nhảy cà nhắc vào thang máy: “Sao chị Nguyễn lại ở trong này, suýt nữa hù chết em.”

Ánh mắt của Nguyễn Sơ Tình lướt qua cái tay đặt bên hông Lục Hoài Du: “Vừa rồi khi chị vào thang máy thì nghe giọng của em và Chung tiên sinh, nên muốn chờ lên cùng.”

Lục Hoài Du ấn nút đóng cửa: “Lần sau chị Nguyễn nhớ lên tiếng nhắc trước nha, bằng không sẽ hù chết người đó.” Nói xong anh còn khoa trương vỗ ngực.

“Lần sau nhất định sẽ nhớ.” Nguyễn Sơ Tình nói một cái yểu xìu: “Hôm nay chị bị chóng mặt.”

“Sao thế ạ?”

Nguyễn Sơ Tình thở dài: “Hôm qua vừa qua 11 giờ thì kết thúc công việc, chị chỉ định trở về khách sạn một chuyến, nào ngờ gặp phải sương mù dày đặc. Bình thường lái xe vào buổi tối chậm nhất cũng chỉ mất 1 tiếng, vậy mà lái hơn 2 tiếng mới đến khách sạn, cả hướng dẫn cũng mất nhạy. Nếu không phải bây giờ đã về, chị sẽ nghi là gặp phải quỷ đấy.”

Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn liếc nhìn nhau, không ngờ người này cũng gặp quỷ đả tường.

Nguyễn Sơ Tình nhìn vẻ mặt khác lạ của họ, giọng nói có phần run rẩy: “Chị sẽ không gặp phải thứ gì chứ?”

“Nguyên nhân thời tiết, không phải việc lớn gì đâu ạ.” Lục Hoài Du hàm hồ đáp.

“Ừm, cho dù có cũng có em ở đây rồi.” Vừa hay thang máy cũng đến tầng của họ, Nguyễn Sơ Tình ngáp một cái rồi bảo: “Chị về ngủ trước đây, lát nữa bảo Tiểu Thu đem ít cao dán đến cho em, em dán rồi thì mau ngủ đấy.”

“Không cần đâu chị Nguyễn, hai người mau về ngủ đi, chỗ em có chuẩn bị cao dán rồi.” Lục Hoài Du nói.

“Vậy được.” Nguyễn Sơ Tình gật đầu rồi dẫn trợ lý đi về phía phòng mình.

Buổi tối trước kia ngủ, Chung Minh Cẩn xoa bóp cổ chân bị thương giúp Lục Hoài Du rồi dán cao dán.

Hôm sau khi thức dậy, quả nhiên đã đỡ hơn. Tuy vẫn hơi sưng, nhưng chẳng còn đau nữa, lúc đi chỉ cần đi chậm một chút sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm trưa, Chung Minh Cẩn lại bị biến nhỏ nên tiếp tục ở lại khách sạn, Lục Hoài Du thì đến trường quay đưa tin.

Đạo diễn Tân biết chân Lục Hoài Du bị thương nên cảnh quay buổi chiều sắp xếp không nhiều. Hơn nữa hôm nay họ sẽ quay cùng tổ A, có nam nữ chính nên nhiều lúc anh chỉ cần đứng bên cạnh sư đệ là được.

Nhưng mấy tiếng kế tiếp, bất kể đứng hay ngồi đều dùng sức ở một chân, thế nên Lục Hoài Du vẫn có chút không chịu được.

Nguyễn Sơ Tình đứng bên cạnh nhìn, một lúc sau thì kêu Lâm Tuyền đến giúp Lục Hoài Du: “RV[1] của chị ở ngay bên cạnh, Ngư Ngư đến đó nghỉ ngơi chút đi, đến tối đến em quay thì hẵng xuống.”

[1] Gốc là [房车] có nghĩa là RV. Một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động.

Trường quay thật sự chẳng nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi, nhưng đây lại là ý tốt của Nguyễn Sơ Tình, Lục Hoài Du bèn gật đầu đồng ý đồng thời nói tiếng cảm ơn.

Nằm nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, lại bảo Lâm Tuyền mát xa chốc lát, rốt cuộc Lục Hoài Du cũng cảm giác chân đỡ đau rồi.

Lúc này cũng sắp đến giờ cơm chiều, Lâm Tuyền rửa tay rồi xuống xe đi lấy cơm.

Nguyễn Sơ Tình quay xong trở về, sau khi ngồi đối diện Lục Hoài Du uống một cốc nước lớn thì thấy Lâm Tuyền vẫn không có dấu hiệu quay về.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà hỏi một vấn đề đã kìm nén trong lòng cả buổi chiều: “Bạn trai nhỏ của em đâu? Sao hôm nay không đến trường quay với em?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện