Editor: Hướng Nhật Quỳ

Nhà hàng rất yên tĩnh, hai bàn lại cách khá gần nên Lục Hoài Du và Hàn Bắc Đình đều nghe rõ mồn một. Hàn Bắc Đình thì rõ hơn, vì phải đưa lưng về phía bàn họ nên không mấy rõ tình hình cụ thể, chẳng qua chỉ khiếp sợ mà thôi.

Lục Hoài Du lại vì cái gật đầu chào hỏi vừa rồi của Nguyễn Sơ Tình mà xấu hổ tới nỗi thà đột nhiên xuất hiện cái lỗ để anh chui vào cho rồi.

Nhưng anh không phải là kẻ xấu hổ nhất hiện trường, Vương Kinh Vũ mới phải.

Bộ dạng luống cuống của hắn đều bị Lục Hoài Du nhìn thấu. Hắn bối rối hỏi: “Cô biết rồi?”

“Trong giới chỉ cần người hơi nhiều chuyện thì ai mà không biết nửa năm trước các người đi hỏi thăm người thông thạo huyền học chứ.” Nguyễn Sơ Tình cười nhạo một tiếng, nâng cằm nói: “Mấy ngày trước chuyện cậu nhóc đối diện kia suýt nữa ngừng thở được đưa đến bệnh viện, tuy đã ém xuống nhưng vẫn có kha khá người biết được, nghe đồn là Tiểu Lục cứu cậu ấy. Hôm nay anh hẹn tôi ra đây, lại gọi hai người họ đến, không phải là nghi ngờ chuyện của Tiền Uyển Uyển do tôi làm chứ?”

“Tôi…” Vương Kinh Vũ ngập ngừng nói.

Nguyễn Sơ Tình ném cho hắn cái liếc mắt, đồng thời vẫy tay về phía Lục Hoài Du và Hàn Bắc Đình: “Các cậu đến đây ngồi chung đi, không thì tôi không biết giải thích mấy bức ảnh bị chụp lén thế nào đâu.”

Một khi cô đã nói vậy, Lục Hoài Du và Hàn Bắc Đình còn có thể nói gì đây, chỉ có thể ngoan ngoãn sang đó ngồi.

Khả năng thần kinh của thằng nhóc Hàn Bắc Đình này đã thật sự thô tới trình độ nhất định. Bề ngoài rõ ràng xấu hổ muốn chết, nhưng sau khi ngồi cạnh Nguyễn Sơ Tình vẫn không quên chạy theo thần tượng, kích động tới nỗi nói năng lộn xộn: “Nữ thần ơi, sao chị biết bọn em đi chung thế ạ?”

Nguyễn Sơ Tình nở nụ cười: “Nhà hàng này do tôi mở.”

“Ò ò.” Hàn Bắc Đình gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó tỏ rõ lập trường: “Em chỉ tới hóng drama thôi.”

“Nhìn ra rồi.” Nguyễn Sơ Tình nhìn quả dưa hấu được mang tới trước bàn cậu, kế đó nhìn về phía Lục Hoài Du rồi nói: “Tiểu Lục cảm thấy tôi có vấn đề gì không?”

Hàn Bắc Đình và Vương Kinh Vũ nghe xong đồng loạt nhìn sang Lục Hoài Du.

Lúc này Nguyễn Sơ Tình đã gỡ khẩu trang xuống nên anh dứt khoát nghiêm túc nhìn một hồi. Kết quả vẫn giống như những gì anh nghĩ trước đó, thế nhưng khóe mắt như có một vệt sáng không rõ ràng. Lục Hoài Du nhớ trước đây mình từng nói người tí hon đây là hiện tượng gì, vì thế không mấy xác định, nói: “Hồng Loan tinh động[1], chuyện tốt sắp tới?”

[1] Hồng Loan tinh động [红鸾星动]: (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân, sao hồng loan cũng thường ám chỉ sự đào hoa. Câu này còn gắn liền với một thần thoại bên Trung Quốc là Nhụy Công tiên tử hoặc là Long Cát công chúa.

Nguyễn Sơ Tình thoáng sửng sốt, bị những lời bất ngờ của anh làm cho lờ mờ: “Chẳng phải cậu được Vương Kinh Vũ mời đến giúp sao?”

“Ặc…” Lục Hoài Du suy nghĩ chút rồi nói: “Chị có thể xem em là tiểu thiên sứ vì chính nghĩa, mà không phải giúp ai cả.”

Nguyễn Sơ Tình ‘phụt’ một tiếng rồi bật cười: “Cậu không giống như trong truyền thuyết.”

Lục Hoài Du: “Chị cũng vậy.”

“Không giấu cậu nữa.” Nguyễn Sơ Tình ho khan một tiếng lại nghiêm túc nói: “Tôi biết các cậu tìm tôi vì chuyện gì.”

Nói xong cô cười lại một tiếng rồi quay sang nhìn Vương Kinh Vũ: “Có lẽ tôi cũng biết vì sao Tiền Uyển Uyển lại như vậy.”

Vương Kinh Vũ ngồi thẳng người, khí thế cũng mạnh nhẽ hơn, hỏi: “Tại sao?”

Nguyễn Sơ Tình lại giống như chưa phát hiện, cười tươi đáp: “Vì bị tôi dọa đó.”

Lục Hoài Du nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài. Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt chất vấn của Vương Kinh Vũ, không nhịn được mà muốn cô mau chóng nói cho rõ ràng, đây không phải đang kể chuyện nên chẳng cần chuyển hướng nhiều vậy đâu.

“Cất cái suy nghĩ lạ lùng kia của cậu đi.” Chẳng biết có phải Nguyễn Sơ Tình cảm nhận được niềm khao khát của Lục Hoài Du hay không, cô nhìn sang Vương Kinh Vũ rồi nói: “Tôi cũng không biết mấy chuyện quỷ thần này đâu, chẳng qua lần gặp tình cờ vào nửa năm trước có nói với Uyển Uyển nhà anh rằng nếu một người làm chuyện trái lương tâm thì đừng nghĩ có thể giấu giếm được. Tuy không ai biết, nhưng quỷ thần sẽ luôn nhìn chằm chằm vào người đó.”

Vương Kinh Vũ nhíu mày: “Cô biết rõ Uyển Uyển nhát gan, tại sao còn muốn dọa cô ấy?”

Nguyễn Sơ Tình: “Chẳng lẽ không phải cô ta làm chuyện trái lương tâm nên mới bị dọa thành như vậy sao?”

Lục Hoài Du nghe thế bèn chậm rãi dùng nĩa xiên một quả dâu tây trong cái bát đối diện Hàn Bắc Đình rồi bỏ vào miệng, đồng thời liếc nhìn cậu, sự tình phát triển có vẻ sẽ rất thú vị đây.

Vương Kinh Vũ thấp giọng: “Hai người từng là bạn tốt, đương nhiên có thể dễ dàng tìm ra điều khiến cô ấy sợ rồi.”

“Đúng là phu thê tình thâm mà, đã nói vậy mà còn cho rằng vấn đề là của người khác.” Nguyễn Sơ Tình cong môi: “Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, là vì anh. Mỗi ngày anh đều xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ cần nhìn thấy anh, cô ấy sẽ nhớ tới những chuyện trái lương tâm mà mình từng làm, bởi vì anh là do cô ấy dùng thủ đoạn để lừa gạt!”

Vương Kinh Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ hồi lâu mới nhíu mày nói: “Tôi và Uyển Uyển yêu nhau, cô nói hưu nói vượn gì đó!”

“Tại sao anh lại thích cô ấy?” Nguyễn Sơ Tình nghiêng đầu hỏi: “Vì cô ấy là người kia, hay là vì cô ấy từng giành tài nguyên cho anh, hay do lần gặp chuyện bất trắc đó, cô ấy liều mạng cứu giúp?”

Cô chất vấn từng chữ một khiến vẻ mặt Vương Kinh Vũ cứng lại.

Cuối cùng Nguyễn Sơ Tình lặp lại một câu: “Nhưng ngoại trừ việc cô ấy là người kia, những chuyện khác đều là cô ấy gạt anh kia mà? Anh còn có thể thích cô ấy sao?”

Sắc mặt Vương Kinh Vũ bỗng trở nên trắng bệch, bởi hắn không thể gạt được chính mình. Hắn đúng là cảm động vì chuyện lúc trước, sau đó mới động lòng.

Nhưng việc khiến hắn tin tưởng lời của Nguyễn Sơ Tình chẳng khác nào nhận ra mình đã sống trong sự lừa gạt suốt mấy năm qua. Thế nên hắn nói: “Dù sao trước kia cô và Uyển Uyển cũng là bạn bè, cho dù bây giờ không còn nhưng cần gì phải nói ra những lời này để khiêu khích quan hệ vợ chồng chúng tôi hả?”

“Nếu anh cho rằng tôi đang khiêu khích quan hệ vợ chồng hai người thì cứ cho là vậy đi.” Nguyễn Sơ Tình đứng dậy: “Chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, do trong lòng cô ấy có quỷ mới khiến bản thân sợ tới mức này. Anh nhớ nhìn cho kỹ, đừng hắt nước bẩn lên đầu tôi, bằng không tự tôi có biện pháp khiến hai người chịu khổ.”

Nói xong cô lập tức xoay người bỏ đi, ngay cả nhân viên đưa nước đến cũng chẳng uống một ngụm.

Lục Hoài Du nhìn Hàn Bắc Đình dứt nốt miếng dưa hấu cuối cùng vào miệng, hai người ăn ý nhìn nhau một cái rồi chẳng ai nói gì nữa.

Qua một lúc lâu, Vương Kinh Vũ quay đầu nhìn Lục Hoài Du, dò hỏi: “Cô ấy…”

“Chị ấy không có vấn đề gì.” Lục Hoài Du ngắt lời hắn.

Nói xong thì trông thấy ánh mắt hắn bỗng ảm đảm đi. Lục Hoài Du lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ đây dù gì cũng là khách hàng đầu tiên của mình, bèn khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy anh vẫn nên đưa bà xã anh đi tìm bác sĩ tâm lý khám sẽ tốt hơn.”

Vương Kinh Vũ cúi đầu nên Lục Hoài Du không nhìn ra vẻ mặt của hắn. Lúc lâu sau mới nghe hắn khàn giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Nguyễn Sơ Tình đi rồi, bữa cơm này họ cũng không cần ăn nữa. Sau khi tạm biệt với Vương Kinh Vũ, Lục Hoài Du và Hàn Bắc Đình định sẽ tìm nhà hàng gần đây để lấp đầy bụng trước.

Kết quả còn chưa ra tới cửa đã bị nhân viên cản lại: “Hai vị tiên sinh, cô Nguyễn muốn mời hai vị ăn bữa cơm ạ.”

Nguyễn Sơ Tình muốn mời họ ăn cơm? Lục Hoài Du mù mờ, nhưng khi thấy Hàn Bắc Đình đứng bên cạnh hai mắt sáng rực, nóng lòng muốn đi thì gật đầu đáp: “Làm phiền dẫn đường.”

Lúc nhân viên dẫn họ đến phòng riêng, Nguyễn Sơ Tình đã chờ bên trong, trên bàn cũng trải đầy thức ăn. Lục Hoài Du nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn là những món họ đã gọi trước đó nhưng chưa kịp ăn, những món được gọi thêm hẳn là món ăn đặt trưng của nhà hàng.

Nguyễn Sơ Tình thấy họ tiến vào bèn vẫy tay nói: “Vừa rồi nếu không phải tôi gọi các cậu từ bàn khác thì các cậu sẽ không nhịn đói tới bây giờ, bữa cơm này xem như tôi nhận lỗi với các cậu.”

“Chị Nguyễn khách sáo quá rồi.” Lục Hoài Du khách sáo đáp, nhưng vẫn không ngồi xuống. Theo lý thì anh được Vương Kinh Vũ dùng tiền mời đến nên Nguyễn Sơ Tình vốn chẳng cần phải khách sáo với anh.

“Thật ra lý do không chỉ vì mời các cậu ăn cơm…” Nguyễn Sơ Tình như chưa nhận ra vẻ khách sáo của họ, nở nụ cười rồi nói: “Mà là tôi có việc muốn thỉnh giáo.”

Lúc này Lục Hoài Du mới ngồi xuống: “Chuyện gì thế ạ?”

“Tiểu Lục, cậu thật sự hiểu biết mấy thứ huyền học này sao?” Nguyễn Sơ Tình rót cho hai người chén trà, tò mò hỏi.

Lục Hoài Du cũng chẳng che giấu: “Chỉ biết sơ sơ thôi.”

“Vậy nên vừa rồi cậu nói tôi có Hồng Loan tinh động là thật?” Đôi má trắng nõn của Nguyễn Sơ Tình hiện lên ráng đỏ, có chút kích động: “Cậu có muốn nhìn kỹ lại không?”

“Ặc…” Lục Hoài Du không ngờ cô lại tìm mình để hỏi chuyện này, chỉ có thể đáp: “Năng lực của em có hạn, nhìn nữa thì cũng vậy thôi.”

“Không đâu, tôi cảm thấy năng lực của cậu rất tốt.” Nguyễn Sơ Tình nói: “Tôi rất hài lòng.”

Lục Hoài Du:…

Rốt cuộc Hàn Bắc Đình cũng tìm được cơ hội để chèn vào, cậu không thể tin được: “Nữ thần ơi, chị có người mình thích rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Sơ Tình hào phóng thừa nhận.

Hàn Bắc Đình vẫn là cậu fan bé nhỏ quan tâm đến hạnh phúc của nữ thần nên lo lắng hỏi: “Đối phương là người trong giới sao, có phải người tốt không ạ?”

Nguyễn Sơ Tình bật cười: “Yên tâm đi, tôi mù một lần rồi, sẽ không mù lần thứ hai đâu.”

“Chuyện lúc trước của chị và hai vợ chồng Vương tiên sinh… Nếu không tiện nói thì thôi ạ.” Lục Hoài Du thật sự rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến một người chột dạ đến mức ngày đêm nghi ngờ mình bị ma quỷ nhìn chằm chằm thế kia.

“Không có gì là không thể nói.” Nguyễn Sơ Tình cười nói: “Khi tôi vừa mới bước vào giới đã bắt đầu làm thực tập với các nghệ sĩ khác của công ty, thế nên không ai biết được chuyện trong nhà tôi. Vương Kinh Vũ là thực tập sinh cùng thời với tôi, lúc ấy tôi rất có thiện cảm với anh ta, đến lúc ra mắt thì lén dùng quan hệ trong nhà để tìm tài nguyên cho anh ta. Tiền Uyển Uyển là người đại diện chung của hai chúng tôi nên cô ấy biết chuyện này.”

“Khi ấy tôi cũng bị hồ đồ đánh mất lương tâm[2], người ta đến cả một câu cảm ơn cũng không có, vậy mà tôi vẫn cho anh tài nguyên đến không biết mệt. Thậm chí khi tai nạn xảy ra trong một sự kiện, tôi cũng chẳng để ý đến bản thân mà liều mạng cứu anh ta. Cũng vì lần đó mà sau này mới biết hóa ra Tiền Uyển Uyển vẫn luôn nói với anh ta tài nguyên là do cô ấy cố gắng giành lấy, lần tai nạn đó cô ấy bị thương cũng là do cứu anh ta mà ra.”

[1] Nguyên văn là Trư du mông liễu tâm [猪油蒙了心]: ý chỉ việc nghĩ không thông suốt, hồ đồ đánh mất lương tâm.

Hàn Bắc Đình nghe đến đây thì không kiềm được chửi thề.

Lục Hoài Du nhíu mày: “Vậy tại sao chị không nói rõ ràng?”

“Sau lần tai nạn đó thì họ lập tức ở bên nhau, nói thật tôi cũng buồn nôn lắm.” Nguyễn Sơ Tình cười nhạo: “Hơn nữa, lúc ấy đã nói ra rồi. Dù họ có tách ra thì vẫn cho rằng tôi là người phụ nữ hư hỏng với lòng đố kị cao. Nếu không nói thì cứ khiến cô ấy tự mình đánh lừa mọi thứ, mỗi ngày đều lo lắng sẽ mất đi chẳng phải rất tốt ư?”

Lục Hoài Du suy nghĩ, cảm thấy làm vậy đúng là khoái chí hơn nhiều.

Hàn Bắc Đình cũng khen: “Cao minh.”

“Vậy thì không hẳn.” Nguyễn Sơ Tình đắc ý ngẩng đầu.

Có lẽ vì hàn huyên được kha khá nên quan hệ của Nguyễn Sơ Tình và bọn Lục Hoài Du bỗng chốc kéo gần lại ít nhiều. Ăn một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ.

Sáng mai Lục Hoài Du còn phải đến trường quay nên sau khi ăn xong thì đứng dậy cáo từ.

Nguyễn Sơ Tình cũng đứng lên tiễn họ, cô thoáng do dự rồi nói: “Tiểu Lục, chuyện vừa rồi tôi hỏi cậu, tôi cũng không biết giá thị trường như thế nào, không thì nói cho cậu biết một tin để bồi thường nhé.”

Lục Hoài Du ngơ ra một lúc mới phản ứng được cô đang đến chuyện ‘Hồng Loan tinh động’ kia, bèn cười đáp: “Được ạ.”

“Khoảng thời gian trước cậu có chút xích mích với người trong đoàn phim đúng không?” Nguyễn Sơ Tình nói: “Tôi nghe được chút tin tức rằng người ta không định để yên đâu.”

Khoảng thời gian trước, Lục Hoài Du chỉ xích mích với một mình Lương Vũ Hành. Lúc đầu, quả thật anh hơi lo rằng đối phương sẽ trả thù, nhưng bây giờ chuyện đã qua lâu vậy rồi, có người tí hon ở đây, bản thân anh lại học được khá nhiều thứ đã cho thấy không có gì phải sợ nữa. Vì vậy đáp: “Lúc trước không phòng bị được, anh ta cũng chẳng làm gì được em. Hiện tại đã biết anh ta có mưu mô trong lòng như vậy, nếu có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa tới đây đi.”

Nguyễn Sơ Tình lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thủ đoạn hại người trong cái giới bát nháo này rất nhiều, cậu nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”

“Cảm ơn chị Nguyễn, em hiểu rồi.” Lục Hoài Du nghiêm túc đáp.

Nguyễn Sơ Tình chợt hỏi: “Cậu không tò mò vì sao tôi biết được chuyện này à?”

Lục Hoài Du khẽ gật đầu: “Có chút chút ạ.”

“Đời người vô vị, chút sở thích cá nhân bé xíu ấy mà.” Nguyễn Sơ Tình nói: “Không thì sao tôi lại biết rõ mục đích các cậu đến tìm tôi.”

“Tin tức?” Lục Hoài Du có chút không dám tin.

Nguyễn Sơ Tình thận trọng gật đầu.

Lục Hoài Du kinh ngạc, ai có thể nghĩ rằng, sở thích cá nhân của một ảnh hậu lại là sưu tầm đủ loại tin tức cơ chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện