Editor: Hướng Nhật Quỳ

Điểm ấy, Lục Hoài Du rất tán thành. Từ nhỏ anh đã có thể nhìn thấy ma quỷ nên quả thật đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ. Nhưng anh cũng từng gặp những ‘người’ tốt bụng không phải người, chẳng nói đâu xa, Chu San San và mấy chị em của cô nàng đều là người rất đơn thuần.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lục Hoài Du hỏi.

Nếu chỉ là anh không nhìn thấy gì, thì có thể nói do năng lực của anh không đến nơi đến chốn. Nhưng lần này cộng thêm hành động của Chu San San và cảm giác của người tí hon mà vẫn chẳng phát hiện được điều gì bất thường thì chỉ có thể nói nó vốn không có sự bất thường nào cả.

Người tí hon vô cảm nói: “Chúng ta chỉ giải quyết những thứ không khoa học.”

“Tao biết rồi.” Lục Hoài Du gật đầu đáp, đồng thời thấy hơi tiếc nuối: “Tiếc là không thể kiếm được tiền làm thêm.”

Cũng đâu phải anh thiếu thốn chút tiền này, chẳng qua cảm giác kiếm tiền với người tí hon hoàn toàn khác với cảm giác mà lúc thường một mình anh làm việc để kiếm tiền.

Chung Minh Cẩn: “Dựa theo luật lệ, anh có thể thu chút tiền vất vả mà.”

“Thôi.” Lục Hoài Du nhìn người tí hon đang đứng trên bồn rửa, chợt cảm thấy cứ đứng nói chuyện thế này cũng rất vui, bèn hỏi: “Chúng ta nghỉ ngơi trong nhà một lát, hay là giờ ra ngoài luôn?”

“Bây giờ ra ngoài đi.” Chung Minh Cẩn nói: “Về nhà sớm.”

Lục Hoài Du: “Được.”

Sau khi ra ngoài lần nữa, anh nói thẳng với đôi vợ chồng này: “Tôi không cảm giác được chỗ nào bất thường trên người hai anh chị.”

Hàn Bắc Đình và chị của cậu đều lộ vẻ ngạc nhiên. Chị Từ cũng coi như từng tận mắt thấy Lục Hoài Du làm ly hồn của Hàn Bắc Đình tỉnh lại, hơn nữa trong một thời gian ngắn, Hàn Bắc Đình lại tự mình lĩnh hội nên hiển nhiên rất tin tưởng vào năng lực của Lục Hoài Du.

Nhất là Hàn Bắc Đình còn biết Lục Hoài Du vừa vào phòng ngủ đến lén hỏi sư phụ đấy, vậy thì càng chẳng sai vào đâu được.

Người chồng nghe vậy ngập ngừng nói: “Có thể là thứ đó cảm giác được cậu đã đến nên trốn đi rồi? Trước đây Uyển Uyển đến chùa miễu hoặc Đạo quán cũng như vậy, nhưng vừa rời khỏi thì cảm giác được ngay.”

Lục Hoài Du mặt lạnh lắc đầu.

Người chồng ấp úng: “Lục tiên sinh, ngài sẽ nhìn thử giúp chúng tôi chứ? Chúng tôi chịu đủ phiền phức rồi.” Nói đến đây, hắn chợt nhớ ra điều gì rồi cao giọng hơn một chút: “Hoặc là ngài có thể nhìn thử trong nhà của chúng tôi không, lần đầu tiên Uyển Uyển cảm nhận được chính là trong phòng ngủ, có lẽ sẽ có thể phát hiện được thứ gì ở trong đó.”

“Có nhìn hay không kết quả đều như nhau.” Lục Hoài Du thản nhiên nói: “Thay vì cầu thân xem bói, tôi cảm thấy đưa bà xã anh đến bệnh viện liên quan để theo dõi còn hiệu quả hơn.”

“Cậu nói vậy là sao?” Người vợ vốn đang dè dặt rúc bên cạnh chồng mình nghe thế thì đột nhiên đứng dậy: “Bản thân mình không có bản lĩnh không tìm ra vấn đề thì thôi đi, còn muốn dùng lý do tổn thương người khác này để từ chối trách nhiệm nữa.”

Lục Hoài Du chẳng hề lay động: “Một khi chị đã cho là vậy, thế thì mời cao minh khác đi.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Vả lại chị nhận định là vấn đề của Nguyễn Sơ Tình, thế tại sao không trực tiếp đi tìm chị ta? Theo tôi được biết, hầu như tất cả tà thuật thì giải quyết từ kẻ thi thuật là cách tốt nhất.”

Sau khi anh nói xong câu này, phòng khách nhất thời im ắng.

Lục Hoài Du nở nụ cười rồi ung dung ngồi xuống một góc ghế sofa, gọi Hàn Bắc Đình đang mặt mày mông lung đến chơi game cùng.

Người vợ như thể bị chọc tức, người chồng vội vàng đến an ủi. Nhưng tiếng chơi game của Lục Hoài Du lại chẳng coi ai ra gì nên có vẻ hiệu quả cũng chẳng tốt lên được.

Chị Từ suy tư liếc nhìn Lục Hoài Du, rồi tiến đến dẫn hai vợ chồng ra phòng cho khách.

Người vừa đi khỏi, Hàn Bắc Đình lập tức ném điện thoại rồi ghé đến bên người Lục Hoài Du, hỏi: “Anh Lục, chuyện này thật sự không liên quan đến nữ thần của em chứ?”

“Ừ.” Lục Hoài Du thuận miệng đáp, đồng thời tắt video game mà anh vừa mở.

Hàn Bắc Đình: “Vậy mà anh còn kích thích họ, không sợ họ đi tìm nữ thần của em gây phiền phức thiệt hả?”

Lục Hoài Du hơi trầm ngâm rồi nói: “Người phụ nữ kia không dám đâu.”

Vừa rồi anh đã cố tình nói như thế, sau khi người vợ nghe được thì trong mắt chợt lóe lên nét hoảng sợ rồi biến mất. Tuy không rõ nhưng anh thì thấy rõ. Hơn nữa theo anh quan sát, chị Từ hẳn đã chú ý rồi, chỉ có thằng ngốc Hàn Bắc Đình này là không thấy thôi.

May mà Hàn Bắc Đình cũng chẳng tính là quá ngốc, sau khi phân tính và suy nghĩ sơ lược bèn nói: “Hình như là vậy thật, chị ta có ác ý với nữ thần của em rõ mồn một thế kia, lại chưa gây chiến bao giờ cả. Mà đã từng làm người quản lý, thể nào chả có vài tin tức trong tay, nhưng không tung ra, chắc chắn là đang kiêng kị điều gì rồi.”

Lục Hoài Du xoa đầu cậu, lấy đó để khen thưởng.

Hàn Bắc Đình né đi: “Anh Lục à, không phải anh coi em là bé mèo nhà anh rồi vuốt đó chứ?”

Lục Hoài Du: “Đâu có, bé mèo nhà anh đáng yêu hơn em nhiều.”

Hàn Bắc Đình:…

Người còn chẳng bằng một con mèo! Hai người ngồi ở ngoài tán dốc hồi lâu, mấy người trốn trong phòng khách mới đi ra, nhưng chỉ có chị Từ và người chồng kia, bọn họ im lặng ngồi xuống sofa đối diện Lục Hoài Du.

Hàn Bắc Đình nhìn chị mình hỏi: “Người đâu chị?”

“Mệt quá nên vừa ngủ rồi.” Chị Từ nói.

Tiếp đó chẳng ai nói gì nữa. Qua hồi lâu, người chồng giống như đã quyết định rồi nhìn về phía Lục Hoài Du, hỏi: “Hầu như tất cả tà vật đều giải quyết từ từ kẻ thi thuật mới là cách tốt nhất đúng không?”

Đây là lời anh vừa nói, Lục Hoài Du gật đầu xác định lại lần nữa.

“Tôi muốn hẹn Nguyễn Sơ Tình ra gặp mặt.” Người chồng nói: “Cậu có thể nhìn giúp tôi rốt cuộc cô ấy có vấn đề gì không?”

Nói xong hắn lại bổ sung: “Bất kể kết quả như thế nào, tiền tôi vẫn sẽ trả.”

Nói thật, Lục Hoài Du đã không muốn kiếm số tiền này nữa rồi. Nhưng nghĩ tới việc trước đó người phụ nữ kia trách anh không có bản lĩnh thì anh vẫn có thể nhịn một chút, vì dù sao đây cũng đâu phải một mình anh nói, cả Chu San San và người tí hon đều cho là vậy mà. Có điều phê bình anh thì được, nhưng phê bình người tí hon thì không được!

Vì thế, anh cười đáp: “Được.”

Anh thật sự muốn xem, sau khi sự việc cháy nhà ra mặt chuộc, hai vợ chồng này còn muốn nói gì nữa đây.

Sau khi đồng ý, Lục Hoài Du liền về nhà, chờ sau khi bên Vương Kinh Vũ hẹn được Nguyễn Sơ Tình sẽ thông báo cho anh.

Ngoài dự liệu của Lục Hoài Du chính là, Vương Kinh Vũ hành động mau lẹ hơn ngày thường nhiều, tối hôm đó đã gửi tin nhắn cho anh, thời gian hẹn vào buổi tối ngày hôm sau, đồng thời nói rằng hắn đã đặt sẵn nhà hàng và chỗ ngồi.

Bởi vì Lục Hoài Du không định gặp trực tiếp Nguyễn Sơ Tình nên phải đến sớm hơn, đồng thời kéo theo Hàn Bắc Đình để phòng ngừa tình hình xấu hổ quá sẽ đến yểm trợ.

Hai người ngồi vào chỗ mà Vương Kinh Vũ đã đặt sẵn cho bọn họ. Một lát sau Vương Kinh Vũ cũng đến, hắn ngồi đối diện hai người, hơn nữa còn đưa lưng về phía Lục Hoài Du, đợi Nguyễn Sơ Tình đến thì chỉ có thể ngồi hướng mặt về phía Lục Hoài Du.

Mãi đến khi món ăn của Lục Hoài Du đã bưng lên hết, Nguyễn Sơ Tình mới khoan thai đến trễ.

Tuy hôm qua Hàn Bắc Đình đã nhận được tin nhắn xác định từ Lục Hoài Du, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Anh Lục nè, nữ thần của em sẽ không sao chứ?”

Mặc dù người phụ nữ trước mắt đội mũ và khẩu trang, nhưng vẫn chẳng ngăn được vẻ ngoài xinh đẹp, càng không ngăn được khí chất quanh thân kia.

“Không sao đâu.” Lục Hoài Du gật đầu khẳng định. Hôm qua anh đã biết chuyện này chắc chắn không liên quan đến Nguyễn Sơ Tình, hiện tại trông thấy co chỉ khiến anh càng thêm khẳng định phán đoán của mình mà thôi.

“Vậy thì tốt.” Hàn Bắc Đình chậm rãi thở phào, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh.

Lục Hoài Du cũng bất ngờ, anh không ngờ Nguyễn Sơ Tình vừa đi đến đã gật đầu chào hỏi với mình, sau đó mới ngồi xuống đối diện Vương Kinh Vũ.

Ngay khi anh xấu hổ chẳng biết phải đáp lại thế nào, thì chợt nghe Nguyễn Sơ Tình hỏi Vương Kinh Vũ: “Anh tìm tôi là vì Tiền Uyển Uyển sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện