Biểu tình trên mặt cô rất đạm mạc, cơ hồ nhìn không ra một tia nhân khí, tuy rằng khóe môi mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh băng.
Quý Lạc ngắt xuống một đóa mẫu đơn từ bình hoa bên cạnh, chậm rãi vuốt ve, nhìn hồi lâu, đột nhiên cô bỗng vứt đóa mẫu đơn xuống đất, rồi trực tiếp dùng chân nghiền lên.
"Đúng vậy, là do ta làm, ta đã lợi dụng huynh."
Cô rốt cuộc cũng thừa nhận hành động của mình, nhưng mà Nguyệt Trì một chút cũng không thấy cao hứng, hắn còn nghĩ rằng ít nhất Quý Lạc sẽ lừa hắn, liền tính chuyện này là do cô làm thì hắn cũng không có so đo, nhưng cô lại cố tình, cố tình nói thẳng ra là cô đã lợi dụng hắn.
Trong nháy mắt, Nguyệt Trì chỉ cảm thấy bản thân quá buồn cười, hắn cho rằng mình là phu quân, kỳ thật chỉ là tự hắn diễn một tuồng kịch.
"Đi ra ngoài!"
Nguyệt Trì nhắm mắt lại, không hề nhìn cô nữa, cũng làm chính mình không hề nghĩ đến cô.
Quý Lạc dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn, trước khi ra cửa, cô đột nhiên nói: "Huynh biết không, hoa càng đẹp, thì người lại càng tham lam."
Nói xong, cô cũng không đợi Nguyệt Trì nghĩ lại, đã nói: "Ta cầu huynh, giúp ta chiếu cố Bích Tuyết."
Nguyệt Trì bỗng mở mắt ra, trực tiếp vọt tới trước mặt Quý Lạc, "Nàng lấy cái lập trường gì để cầu ta? Dựa vào cái gì? Ta......"
Còn chưa nói xong, thế nhưng Quý Lạc đã trực tiếp quỳ xuống, biểu tình của Nguyệt Trì liền lập tức cương lại.
"Ha ha, nàng làm rất tốt, là ta quá ngu ngốc. Được, ta đáp ứng nàng, nhưng mà ta mong nàng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
"Được."
Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Bích Tuyết, Bích Tuyết cho rằng Quý Lạc muốn ra ngoài, liền nghĩ muốn bồi cô, Quý Lạc thấy vậy liền nói: "Đợi ở chỗ này, nghe lời."
Từ trước đến nay Bích Tuyết luôn nghe lời cô nói, nghe thế cũng không nghĩ nhiều, dạ một tiếng, liền không đi theo nữa.
Một lát sau, nàng bỗng thấy Nguyệt Trì đi ra từ trong phòng của Quý Lạc, đang định tiến tới để nói chuyện, thì thấy thần sắc của hắn có điểm không thích hợp cho lắm, vì thế nàng liền lập tức im lặng.
Chờ sau khi Nguyệt Trì đã biến mất, Bích Tuyết mới lẩm bẩm tự nói: "Khoé mắt Nguyệt công tử hình như có chút hồng hồng, chẳng lẽ là khóc?"
Quý Lạc mới ra cửa, liền cảm giác được phía sau có người đi theo cô, cong khóe môi lên, cô giả bộ cái gì cũng không biết, quả nhiên người nọ dần dần tới gần cô, ngay sau đó liền dùng một cái khăn tay mang theo mê dược che lại mũi cô, chẳng được bao lâu, cô liền mất đi ý thức.
Chờ thời điểm cô có ý thức lại lần nữa, thì thấy có một người quen thuộc đang ngồi cách đó không xa ngồi, Mộ Lãnh thấy Quý Lạc đã tỉnh lại, liền đi tới.
Quý Lạc một chút cũng không có hoảng loạn, ngược lại quơ quơ đôi tay đang bị cột chặt, rồi hỏi: "Tam hoàng tử đây là có ý gì?"
Mộ Lãnh buồn cười mà nhìn chằm chằm cô, nữ nhân này, xác thật có biến hóa quá lớn, hiện giờ đã xảy ra chuyện này, vậy mà cô một chút cũng không có sợ.
"Quý Lạc, ta hỏi nàng lần cuối, nàng có nguyện ý* cùng ta?"
*Chỗ này chắc là nguyện ý sống cùng~
Ánh mắt Quý Lạc liền trở nên trào phúng, nhìn Mộ Lãnh giống như là đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Thế nào, Tam hoàng tử chẳng lẽ là nghe không hiểu tiếng người? Quý Lạc cho rằng bản thân đã nói rất rõ ràng."
Lời nói của cô liền chọc giận Mộ Lãnh, hắn là thật sự bất kham* so với Nguyệt Trì sao? *không dễ dàng chịu để cho điều khiển
Hắn không tin, đầu của Mộ Lãnh bỗng nóng lên, muốn hướng Quý Lạc hôn tới, Quý Lạc cũng không có hoảng hốt, cứ như vậy mà nhìn hắn, ở thời điểm khi hắn chỉ cách Qúy Lạc một lóng tay, thì Quý Lạc đột nhiên nói: "Người như vậy, không sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội sao?"
Chỉ một câu như thế, Mộ Lãnh liền dừng lại động tác.
"Đây là chỗ người kém hơn Nguyệt Trì."
Thì ra cái gì cô cũng biết, bao gồm chuyện hắn sắp làm.
Mộ Lãnh ở trong lòng hạ quyết tâm, nếu cô đã không thích hắn, vậy hà tất gì hắn phải tự đi tìm khổ?
Nghĩ như vậy, hắn liền giương giọng nói: "Người đâu, mau đưa Quý cô nương vào cung, các ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi chứ?"
Lập tức liền có vài người từ bên ngoài tiến vào, trực tiếp đem Quý Lạc đang bị trói đến không nhúc nhích được nâng lên, sau đó đưa vào trong kiệu.
Quý Lạc ngắt xuống một đóa mẫu đơn từ bình hoa bên cạnh, chậm rãi vuốt ve, nhìn hồi lâu, đột nhiên cô bỗng vứt đóa mẫu đơn xuống đất, rồi trực tiếp dùng chân nghiền lên.
"Đúng vậy, là do ta làm, ta đã lợi dụng huynh."
Cô rốt cuộc cũng thừa nhận hành động của mình, nhưng mà Nguyệt Trì một chút cũng không thấy cao hứng, hắn còn nghĩ rằng ít nhất Quý Lạc sẽ lừa hắn, liền tính chuyện này là do cô làm thì hắn cũng không có so đo, nhưng cô lại cố tình, cố tình nói thẳng ra là cô đã lợi dụng hắn.
Trong nháy mắt, Nguyệt Trì chỉ cảm thấy bản thân quá buồn cười, hắn cho rằng mình là phu quân, kỳ thật chỉ là tự hắn diễn một tuồng kịch.
"Đi ra ngoài!"
Nguyệt Trì nhắm mắt lại, không hề nhìn cô nữa, cũng làm chính mình không hề nghĩ đến cô.
Quý Lạc dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn, trước khi ra cửa, cô đột nhiên nói: "Huynh biết không, hoa càng đẹp, thì người lại càng tham lam."
Nói xong, cô cũng không đợi Nguyệt Trì nghĩ lại, đã nói: "Ta cầu huynh, giúp ta chiếu cố Bích Tuyết."
Nguyệt Trì bỗng mở mắt ra, trực tiếp vọt tới trước mặt Quý Lạc, "Nàng lấy cái lập trường gì để cầu ta? Dựa vào cái gì? Ta......"
Còn chưa nói xong, thế nhưng Quý Lạc đã trực tiếp quỳ xuống, biểu tình của Nguyệt Trì liền lập tức cương lại.
"Ha ha, nàng làm rất tốt, là ta quá ngu ngốc. Được, ta đáp ứng nàng, nhưng mà ta mong nàng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
"Được."
Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Bích Tuyết, Bích Tuyết cho rằng Quý Lạc muốn ra ngoài, liền nghĩ muốn bồi cô, Quý Lạc thấy vậy liền nói: "Đợi ở chỗ này, nghe lời."
Từ trước đến nay Bích Tuyết luôn nghe lời cô nói, nghe thế cũng không nghĩ nhiều, dạ một tiếng, liền không đi theo nữa.
Một lát sau, nàng bỗng thấy Nguyệt Trì đi ra từ trong phòng của Quý Lạc, đang định tiến tới để nói chuyện, thì thấy thần sắc của hắn có điểm không thích hợp cho lắm, vì thế nàng liền lập tức im lặng.
Chờ sau khi Nguyệt Trì đã biến mất, Bích Tuyết mới lẩm bẩm tự nói: "Khoé mắt Nguyệt công tử hình như có chút hồng hồng, chẳng lẽ là khóc?"
Quý Lạc mới ra cửa, liền cảm giác được phía sau có người đi theo cô, cong khóe môi lên, cô giả bộ cái gì cũng không biết, quả nhiên người nọ dần dần tới gần cô, ngay sau đó liền dùng một cái khăn tay mang theo mê dược che lại mũi cô, chẳng được bao lâu, cô liền mất đi ý thức.
Chờ thời điểm cô có ý thức lại lần nữa, thì thấy có một người quen thuộc đang ngồi cách đó không xa ngồi, Mộ Lãnh thấy Quý Lạc đã tỉnh lại, liền đi tới.
Quý Lạc một chút cũng không có hoảng loạn, ngược lại quơ quơ đôi tay đang bị cột chặt, rồi hỏi: "Tam hoàng tử đây là có ý gì?"
Mộ Lãnh buồn cười mà nhìn chằm chằm cô, nữ nhân này, xác thật có biến hóa quá lớn, hiện giờ đã xảy ra chuyện này, vậy mà cô một chút cũng không có sợ.
"Quý Lạc, ta hỏi nàng lần cuối, nàng có nguyện ý* cùng ta?"
*Chỗ này chắc là nguyện ý sống cùng~
Ánh mắt Quý Lạc liền trở nên trào phúng, nhìn Mộ Lãnh giống như là đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Thế nào, Tam hoàng tử chẳng lẽ là nghe không hiểu tiếng người? Quý Lạc cho rằng bản thân đã nói rất rõ ràng."
Lời nói của cô liền chọc giận Mộ Lãnh, hắn là thật sự bất kham* so với Nguyệt Trì sao? *không dễ dàng chịu để cho điều khiển
Hắn không tin, đầu của Mộ Lãnh bỗng nóng lên, muốn hướng Quý Lạc hôn tới, Quý Lạc cũng không có hoảng hốt, cứ như vậy mà nhìn hắn, ở thời điểm khi hắn chỉ cách Qúy Lạc một lóng tay, thì Quý Lạc đột nhiên nói: "Người như vậy, không sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội sao?"
Chỉ một câu như thế, Mộ Lãnh liền dừng lại động tác.
"Đây là chỗ người kém hơn Nguyệt Trì."
Thì ra cái gì cô cũng biết, bao gồm chuyện hắn sắp làm.
Mộ Lãnh ở trong lòng hạ quyết tâm, nếu cô đã không thích hắn, vậy hà tất gì hắn phải tự đi tìm khổ?
Nghĩ như vậy, hắn liền giương giọng nói: "Người đâu, mau đưa Quý cô nương vào cung, các ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi chứ?"
Lập tức liền có vài người từ bên ngoài tiến vào, trực tiếp đem Quý Lạc đang bị trói đến không nhúc nhích được nâng lên, sau đó đưa vào trong kiệu.
Danh sách chương