Yến hội kết thúc, mọi người đều chậm rãi rời đi, Mộ Lãnh bởi vì việc Quý Lạc cùng Mai Âm Âm nên trong lòng không vui, vì thế uống không ít rượu.

Hắn cũng không có vội vã hồi phủ, mà là một bên tản bộ một bên chờ mùi rượu phai đi, chờ mùi rượu phai đi không sai biệt lắm, hắn mới xoay người định đi, lúc này lại nghe thấy thanh âm của Toàn Đức bên người phụ hoàng.

Trực giác nói cho hắn khẳng định có chuyện rất quan trọng, hắn lập tức trốn đến bên cạnh núi giả, mới vừa trốn liền nghe được Toàn Đức nói: "Bệ hạ là coi trọng cô nương hôm nay Nguyệt công tử đem đến?"

Cô nương mà Nguyệt Trì mang đến, không phải là Quý Lạc sao? Thế nhưng phụ hoàng lại coi trọng cô? "Ngươi nhìn hậu cung này đi, cũng không phải là thiếu đi người đẹp như vậy sao?"

Hoàng đế vừa nói, vừa hồi tưởng lại Quý Lạc như hoa như ngọc, trên mặt phảng phất như thấy được bộ dáng Quý Lạc ở dưới thân ông uyển chuyển cầu hoan.

Toàn Đức lại nghĩ nhiều hơn so với Hoàng đế, hắn trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Vậy Nguyệt công tử bên kia, chỉ sợ sẽ không chịu a."

Lúc này Hoàng đế mới nhớ tới Quý Lạc là người của Nguyệt Trì, có điều nó là nhi tử của mình, chẳng lẽ lão tử coi trọng nữ nhân của hắn hắn còn không cho?

"Về sau ngôi vị hoàng đế đều là của nó, nó còn buồn vì không có mỹ nhân? Người phụ thân là trẫm đã đền bù cho hắn rất nhiều trong mấy năm qua."

"Vâng, bệ hạ anh minh."

Hai người một đường vừa cười vừa đi, để lại Mộ Lãnh sững sờ đứng tại chỗ.

Giờ phút này Mộ Lãnh giống như là bị sét đánh, phụ hoàng vừa nói cái gì? Nguyệt Trì...... Là nhi tử của phụ hoàng?

Đây là tình huống gì vậy? Khó trách nhiều năm như vậy, phụ hoàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lập Thái tử, thì ra trong lòng ông sớm đã có quyết định. Mộ Lãnh cảm thấy sức lực trên người như bị rút cạn, hắn dựa vào núi giả, dùng mu bàn tay che lại mắt.

Trên đời này luôn có một loại người, chuyện gì cũng chưa làm, nhưng lại có được tất cả, cô, cùng với quyền lợi, đặt ở trên người hắn, lại như cá so với tay gấu không thể bao hết*, thật là buồn cười.

*Câu này ta cũng không hiểu lắm đâu~

Nguyệt Trì, tất cả đều là tại ngươi, ta nhất định sẽ lấy đi tất cả của ngươi, nhất định.

Sáng sớm hôm sau, Toàn Đức đem cuốn sổ trả lại cho Nguyệt Trì, rồi nói: "Đồ vật như vậy Nguyệt công tử cần phải bảo quản thích đáng, có đôi khi đồ vật nhìn như không quan trọng, nhưng trong chớp mắt có thể khiến người khác mất mạng."

Tuy Nguyệt Trì không biết lúc hắn đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc hắn có thể khẳng định, thứ này, là do Quý Lạc lấy ra.

Một khắc kia, tâm hắn không khác gì đặt ở trên lò lửa, đột nhiên có loại cảm giác bị phản bội.

Chờ thời điểm hắn đến phòng Qúy Lạc, hiển nhiên Quý Lạc là vừa mới tỉnh, một đầu tóc đen trút xuống hiện lên cỗ hương vị lười biếng, hơn nữa đối với việc hắn đến giống như một chút cũng không có ngoài ý muốn, chỉ quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Huynh đã đến rồi."

Tuy rằng Nguyệt Trì không quan tâm đến mọi việc, nhưng cũng không đại biểu hắn ngốc, cái dạng này của Qúy Lạc rõ ràng là đang thừa nhận tất cả.

Chờ khi cô nhìn đến đồ vật trên tay hắn, lúc sau, đột nhiên cười.

"Thứ này nếu đã tới tay huynh, chứng tỏ Mai Âm Âm cũng không quá tốt."

Nghe cô nói về hạnh phúc của một người nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Nguyệt Trì liên tưởng đến những khác thường lúc trước của cô, cái gì mà nhàm chán muốn nhìn đều là giả, lợi dụng mới là thật.

"Cho nên, từ đầu tới cuối đều là nàng lợi dụng ta?"

Nguyệt Trì tức giận, hắn đã từng yêu Qúy Lạc bao nhiêu, tín nhiệm Quý Lạc bao nhiêu, hiện tại liền có bao nhiêu hận, hận chính hắn, cũng hận cô.

Quý Lạc không có nhanh chóng trả lời hắn, ngược lại từ trong hộp trang sức lấy ra một cái trâm cài mã não màu đỏ, đối diện với gương đồng, không nhanh không chậm mà cài vào tóc mai, cuối cùng nghiêng nghiêng để đem cây trâm cắm lên, chưa xong, cô còn dùng son điểm điểm môi, thời điểm quay đầu lại cả người vô cùng mỹ lệ, đó là hình ảnh khi Nguyệt Trì mới gặp cô, là một băng sơn mỹ nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện