"Coi như cũng được!" Hoàng Trung âm thầm gật đầu một cái. Thảo nào tiểu tử này cũng dám tới khiêu chiến, vẫn có chút bản lĩnh. Hoàng Trung biết rõ chính bản thân mình đã dùng bao nhiêu lực lượng. Tiểu tử này vẫn còn có thể ngồi trên lưng ngựa không rơi xuống, nói rõ hắn vẫn có bản lĩnh!

"Thiện Phúc tiên sinh, vì sao ngươi bảo ta dừng tay?" Không quan tâm tới Trịnh Trọng kia, để mặc cho những binh sĩ quân Hán Trung cứu hắn đưa đi, Hoàng Trung xoay người lại nhìn Từ Thứ hỏi.

"Tại hạ nghĩ tới một khả năng, tại hạ vẫn cảm thấy lúc này vẫn không thể cãi nhau mà trở mặt cùng quân Hán Trung, cho nên, mới liều lĩnh hô một câu, nhưng dưới tình huống đó lão tướng quân vẫn còn có thể thu tay, thật không tưởng tượng được!" Từ Thứ nói.

"Ha ha, cái này không coi là cái gì!" Hoàng Trung cười nói. Mang kiệu hoa tới rước người đương nhiên là chuyện tốt! Cười xong, hắn lại hỏi: "Nguyên Trực tiên sinh, ngươi nghĩ tới khả năng nào?"

"Vừa rồi nhìn thấy tướng lãnh quân Hán Trung tới khiêu chiến quân ta, tại hạ mới đột nhiên nhớ ra Uyển Thành này chính là chỗ xung yếu nam bắc. Lúc này, Uyển Thành bị người chiếm giữ, nhất là Trương Lỗ, nếu như hắn có thể theo có này thành, đối với vùng đất Trung Nguyên chẳng phải hắn tiến có thể công, lui có thể thủ sao? Sao hắn có thể sẽ đơn giản buông tha, mà Kinh Châu ta đương nhiên cũng không có khả năng cho phép có người chiếm cửa nhà của chúng ta, trước kia là quân Hứa Thành, còn có thể chịu được, nhưng quân Hán Trung thì sao có thể ở trong mắt người Kinh Châu, cho nên, chúng ta rất có khả năng đánh một trận cùng quân Hán Trung của Trương Lỗ!"

"Ngươi nói là. . ." Hoàng Trung mở to hai mắt!

"Đúng vậy, chính là chiêu: Biện Trang đâm hổ! Hai hổ tranh chấp, tất nhiên lưỡng bại câu thương, chiến lực quân ta mạnh hơn quân Hán Trung, mà bọn chúng lại có thể chiếm hữu Uyển Thành, trấn thủ trong thành, bất luận cuối cùng ai thắng ai bại, đến lúc đó, Hứa Thành chỉ cần phái người đến kiếm tiện nghi là được!" Từ Thứ thở ra một hơi dài.

"Cái này, cái này, cái này. . . Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tuy rằng Hoàng Trung dũng mãnh, hắn cũng cực kỳ khiếp sợ thủ đoạn độc ác này. Đối phương không hề cố kỵ mà buông tha một tòa thành lớn, coi đây là miếng mồi, khiến cho hai đại địch tự giết lẫn nhau, chính mình thì đóng vai trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đây là cái gì vậy? Những thứ này, đã vượt ra khỏi phạm vi tiếp nhận của một võ tướng truyền thống như hắn!

"Vẫn cần phải đợi tới khi Lưu sứ quân với Khoái Lương đại nhân tới rồi tiếp tục thương lượng!" mặc dù Từ Thứ nói câu đó, nhưng lòng của hắn cũng đã chạy thật xa, hắn thật sự muốn gặp người nghĩ ra kế sách này!

Thế nhưng, không đợi hai người trở về xây dựng quân doanh, từ bên trong Uyển Thành đã có một đội binh mã chạy ra ngoài, dáng vẻ rất nóng vội, chỉ chốc lát sau, đã đến trước mặt bọn họ, đúng vậy, trước mặt!

"Trong các ngươi, ai là kẻ ra tay? Nói!" Đầu lĩnh đội binh mã đúng là thống soái quân Hán Trung, Trương Vệ. Xem ra, lúc này Trương Vệ cực kỳ tức giận, trong giọng nói khó nén sát khí!

"Cái gì mà ai động thủ?" Hoàng Trung nghe xong Từ Thứ phân tích, tâm trạng hắn đang đôi chút hoảng hốt, thuận miệng hỏi.

"Ai đánh thủ hạ của ta thành như này?" Cùng với giọng nói vẻ cực kỳ thê lương của Trương Vệ, một đám binh sĩ dùng xe đẩy một người ra ngoài, xem ra, đó chính là Trịnh Trọng lúc ban nãy! Chẳng qua lúc này Trịnh Trọng đã không còn dáng vẻ hăng hái vừa rồi, ngược lại trông hắn có chút đần độn!

"Làm sao vậy?" Hoàng Trung trấn tĩnh lại, hắn nhìn thấy Trịnh Trọng, trong lòng buồn bực thầm nghĩ: không thấy có cái gì không đúng, cũng không thiếu đầu, cánh tay, chân!

"Ngươi. . . , có phải là ngươi không? À?" một tên tiểu binh quân Hán Trung ghé vào bên tai Trương Vệ nói gì đó, lập tức Trương Vệ rống to với Hoàng Trung!

"Ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Trung cũng rống lên, ai sợ ai!

"Chiến trường chém giết, tài nghệ không bằng người, hắn chết là đáng đời! Huống chi hắn một mình xuất chiến!" Trương Vệ cũng cố gắng ngăn chặn cơn giận của mình, hắn muốn nói rõ ràng sự việc. "Nhưng, vì sao các người lại ra tay hung ác như này? Lại đánh hắn. . . đánh hắn ———— đánh choáng váng!"

"Cái gì?" Hoàng Trung, Từ Thứ mất tự nhiên mà đồng thời đưa tay ra sờ đầu! Đánh —— đánh choáng váng!

Hoàng Trung nhìn nhìn đại đao của mình, âm thầm nuốt nước miếng một cái. Ồi, thật không dễ làm! Chẳng lẽ lại thật sự muốn đánh? Nói như vậy chẳng phải là trúng kế sách của Hứa Thành sao? Yên lặng!

. . .

"Tại hạ là tham tán trong quân quân tiên phong Kinh Châu, Thiện Phúc! Không biết cao tính đại danh tướng quân, có phải là huynh đệ Hán Trung Trương Thái Thú, Trương Vệ tướng quân?" Vẫn là Từ Thứ có phản ứng nhanh, nếu không muốn trúng gian kế của Hứa Thành, không thể khai chiến, trước tiên vẫn nên thử chắp nối.

"Bổn tướng quân đúng là Trương Vệ. Hai vị, có nên cho Bổn tướng quân một công đạo không?" Trương Vệ nói. Vốn, nếu như là một tướng lĩnh bình thường, hắn không thèm quan tâm! Một mình xuất chiến, không chết cũng có thể bị xử tử, thế nhưng Trịnh Trọng này lại không phải là người bình thường! Hắn là cháu họ phu nhân Trương Lỗ. Bình thường Trịnh Trọng rất được phu nhân Trương Lỗ ưa thích, từ nhỏ đã nhìn hắn lớn lên, hơn nữa gia tộc của hắn ở Hán Trung cũng rất có thế lực. Bằng không, hắn nào dám tùy tiện vi phạm quân lệnh! Trương Vệ vốn có ý định trước tiên quan sát tình huống, đến lúc nhận được mệnh lệnh của Trương Lỗ sẽ tiếp tục hành động! Nhưng sau khi được thủ hạ báo tin Trịnh Trọng hắn bị đánh choáng váng, Trương Vệ cũng không cần vội vã đi ra tìm thuyết pháp rồi!

"Hừ!" Hoàng Trung nghe xong lời Trương Vệ nói, hắn giận dữ trong lòng, Trịnh Trọng tới khiêu chiến trước, chính mình để lại cho hắn một cái mạng, chẳng lẽ lại còn sai? Hắn đang muốn lên tiếng phản bác, lại bị Từ Thứ kéo một chút, hắn chỉ còn biết tức giận đứng ở một bên để cho Từ Thứ đối phó với Trương Vệ!

"Trương tướng quân, vị Trịnh tướng quân này tới khiêu chiến Hoàng lão tướng quân bên quân ta. Vốn, hắn không thể chống đỡ nổi Hoàng lão tướng quân một hiệp, nhưng lão tướng quân thấy hắn còn trẻ, vẫn thả hắn một con đường sống, chẳng qua chỉ trừng phạt nhẹ một chút, thật sự không thể ngờ loại tình huống này lại có thể xảy ra. Điều này, điều này chỉ có thể coi là vô ý mà lỡ tay mà thôi! Trương tướng quân, ngài xem, chúng ta có thể hay không thương lượng một phương pháp hay không. Nào. . Ha ha, cái này. . . À?" trong lời nói của Từ Thứ, trong mềm mại lại có vẻ kiên cường, đã biểu đạt ra chính mình lúc nãy không có ý tưởng giao chiến cùng quân Hán Trung, bằng không nào còn phải dùng tới biện pháp thương lượng để giải quyết, còn nói Hoàng Trung có vũ lực cường đại, Trịnh Trọng này là tướng lĩnh quân Hán Trung, Trương Vệ thân là thống soái quân Hán Trung nên rõ ràng bản lãnh của hắn, hắn cũng không thể đỡ một hiệp dưới tay Hoàng Trung, chính là đề tỉnh Trương Vệ một câu, nếu vẫn không biết thân phận, ta cũng không phải sợ ngươi!

Nói gì đi nữa Trương Vệ cũng là người thống lĩnh đại quân nhiều năm, lúc này hắn cũng từ trong tâm tình lo lắng, tức giận mà bình tĩnh trở lại. Hắn nghe những lời Từ Thứ nói, nhất là chỉ sau một hiệp Hoàng Trung đã đánh bại Trịnh Trọng, cũng suýt chút nữa đã giết chết người, khiến hắn nhịn không được kinh sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh! Trước mặt nhiều người như vậy, Từ Thứ này tuyệt đối sẽ không nói láo, bằng không thì thủ hạ của mình đã sớm nhao nhao lên rồi! Mặc dù Trịnh Trọng dựa vào quan hệ mà lên làm Nha môn tướng quân, thế nhưng, hắn vẫn phải có chút ít bản lĩnh, vậy mà hắn không thể đối địch với lão nhân đối diện này một hiệp. Nói cách khác chính bản thân mình bây giờ đang ở trong hiểm địa!

Nghĩ tới đây, Trương Vệ quay đầu lại hung hăng nhìn những thủ hạ báo tin kia. Thật không ngờ đám thủ hạ kia lại bỏ mặc chủ tướng hãm vào hiểm địa mà không ngăn cản. Nếu không phải đối phương không có ý muốn đánh, chẳng phải cái mạng nhỏ của mình cũng gặp nguy hiểm sao? Người có thể ở trong một hiệp đánh bại Trịnh Trọng, tuyệt đối không phải là người mình có thể đối kháng!

"Vậy không biết Thiện Phúc tiên sinh muốn làm gì bây giờ?" giọng nói của Trương Vệ đã mềm đi rất nhiều, tuy rằng vẫn có chút tức giận, nhưng tóm lại vẫn không đến mức hùng hổ dọa người như vừa rồi!

"Không bằng như vậy, hãy để cho Hoàng lão tướng quân bồi thường một lễ, thế nào?" Từ Thứ đáp, hai con mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào Trương Vệ.

"Cái gì? Ta mặc kệ!" Hoàng Trung không vui, lại còn muốn hắn nhận lỗi! Tuyệt đối không được!

"Hoàng lão tướng quân!" Từ Thứ nghiêm nghị quát. Đồng thời, hắn lại đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Trung!

"Ừ! Hừ!" Hoàng Trung giãy dụa trong chốc lát. Cuối cùng, hắn giơ thanh đại đao về phía trước, vòng tay lại, xem như đã đồng ý! Đại sự quan trọng hơn, trước tiên vẫn phải nhẫn nhịn một chút!

"Trương tướng quân, ngài nghĩ sao?" Từ Thứ cười nhìn Trương Vệ hỏi.

". . . , được rồi!" Trương Vệ cũng đành chịu. Mặc dù Từ Thứ cười đến mặc dù tốt thấy, thế nhưng, nói tới biện pháp giải quyết lại căn bản không có một chút thành ý. Thứ nhất nhận lỗi, sao đủ nha? Nhưng hắn Trương Vệ còn thật không dám không đáp ứng, Từ Thứ trong mắt rất rõ ràng —— tràn đầy cảnh cáo, yêu cầu không đáp ứng, chỉ sợ hắn muốn khiến cho vô cùng Hoàng Trung động thủ! Nói gì đi nữa còn là của mình mệnh quý giá một chút, Trương Vệ bây giờ là thật sự hối hận, làm sao lại gấp gáp như vậy đâu này? Hắn thật sự muốn hiện tại sẽ đem cùng mấy báo tin binh sĩ làm thịt cho chó ăn!

"Ha ha, như vậy không sao thì tốt rồi" Từ Thứ cười nói.

Tiếp đó, Hoàng Trung ngồi trên lưng ngựa, hướng về đã choáng váng Trịnh Trọng làm một vái lạy, xem như bồi lễ! Cái này lễ thế nhưng bồi thường một chút thành ý cũng không có, thế nhưng, Trương Vệ sững sờ không dám nói.

Hoàng Trung bồi lễ xong, Trương Vệ muốn đánh nói trở về thành. Hắn âm thầm thề, nhất định phải tìm cơ hội báo thù này! Có kẻ cũng dám uy hiếp hắn, thật sự cực kỳ đáng giận!

Thế nhưng, Từ Thứ là người phương nào, sao hắn há không thể nhìn ra quyết định này của Trương Vệ?

Cho nên, Từ Thứ trực tiếp đánh nát giấc mộng này của hắn, Hoàng Trung bồi lễ xong, Từ Thứ lại nói: "Trương tướng quân, các người tiến công Hứa Thành sao?"

"Đúng vậy!" Trương Vệ thuận miệng đáp, hắn đang nghĩ cách tìm biện pháp trả thù!

"Đại quân Kinh Châu chúng ta muốn đi tấn công Tư châu, không bằng Trương tướng quân đi tới doanh trướng chúng ta, đợi chủ tướng quân ta, Lưu Bị Lưu sứ quân đến, cùng nhau thương nghị tình hình, thế nào? Hợp tác mạnh mẽ, chúng ta hoàn toàn có thể liên hợp tiến quân!" Từ Thứ mang dáng vẻ hoàn toàn suy tính vì mọi người.

"Ngươi! . . ." Trương Vệ giận dữ, vừa mới chơi trò uy hiếp, tiếp đó lại muốn chơi trò bắt cóc?

"Sao? Trương tướng quân không vui?" Hoàng Trung dùng tay xoa xoa đại đao, nói. Hắn làm người chính trực, vừa mới hiểu rõ mục đích thực sự của Từ Thứ, vô cùng bội phục trong lòng! Đây chẳng phải là phiên bản Hà Thông bắt cóc đám người Thái Mạo sao? Có Trương Vệ ở trong tay, chẳng phải đại quân Hán Trung tương đương với binh mã của mình sao? Tối thiểu nhất, có thể dùng làm tiên phong, giảm bớt tổn thất của chính quân mình. Hình như là chính mình đã nói với Từ Thứ nếu nói tình hình ngày đó Hà Thông bắt cóc đám người Thái Mạo, không thể ngờ Từ Thứ vậy mà hiện học hiện mại, trách không được Khoái Lương tiên sinh yêu cầu hắn đến giúp mình, quả nhiên khó lường!

"Cái này. . . , ta còn có đại quân cần phải chỉ huy! Hãy đợi đến khi Lưu sứ quân đến rồi ta tới!" Trương Vệ miễn cưỡng trấn định tâm thần, hắn lấy đại quân ra làm hậu thuẫn cho bản thân, hy vọng hai người Từ Thứ với Hoàng Trung có thể có chút kiêng kị! Thế nhưng, chính bản thân hắn cũng đều nhận ra trong giọng nói của mình có đôi chút chột dạ! Chỉ sợ cũng chỉ có đồ ngốc mới không thể nghĩ ra là có thể thông qua hắn để khống chế đại quân Hán Trung này, mà Từ Thứ với Hoàng Trung hoàn toàn không phải loại "Đáng yêu" này!

"Hà tất đợi đến lúc đó? Hơn nữa, không lâu nữa mấy người Lưu sứ quân sẽ tới, khi đó lại tiếp tục đưa ra lời mời thì chẳng phải khó khăn hơn sao? Trương tướng quân, chỉ cần tướng quân dặn dò thủ hạ một tiếng là được mà" Từ Thứ nói, trong lời nói của hắn đã lộ ra chút không kiên nhẫn. Ngay khi vừa tới thì có Trịnh Trọng tới khiêu chiến, cho đến tận hiện tại, hắn còn chưa ăn cơm nữa!

"Được rồi!" Người ở dưới mái hiên cần phải cúi đầu, huống chi là ở dưới uy hiếp của đại đao! Trương Vệ quay đầu lại nhìn binh lính của mình hô: "Các người trở về, nói cho tất cả tướng lĩnh trong doanh, tăng cường đề phòng, ta không trở lại, không cho phép mở cửa thành Uyển Thành, có nghe hay không?"

"Tuân mệnh!" Các binh sĩ cũng không phải là đồ ngốc, có thể nói lời uy hiếp của Từ Thứ lạnh thấu xương, bọn họ cách đó không xa, sao có thể không nghe rõ? Nhưng mà bọn chúng vừa mới chứng kiến năng lựcủa cHoàng Trung, bọn chúng cũng không có ý tưởng đi cứu một người mà bản thân không nổi cứu, hơn nữa, coi như là đi cứu người, có thể cứu được sao? Cho nên, dưới sự chỉ huy của một tên tiểu Hiệu, đại bộ phận binh sĩ ra khỏi thành lại đi trở về, mà Trương Vệ thì Cùng đi" với Hoàng Trung với Từ Thứ ", đằng sau là 200 thân binh của hắn, đi về hướng đại doanh tiên phong quân Kinh Châu!

***********************************

"Ai da, Trương tướng quân đích thân đến, Bị thật sự vinh hạnh vạn phần, Tử Nhu tiên sinh, ngươi nói có đúng hay không à?" Lưu Bị, suất lĩnh đại quân, ngay sau khi Trương Vệ bị bắt cóc đến đại doanh quân Kinh Châu không lâu, cũng đi đến! Hắn và Khoái Lương nghe Từ Thứ với Hoàng Trung thuật lại vấn đề này xong, vừa cùng với Từ Thứ phỏng đoán mục đích của Hứa Thành, vừa cảm thấy bên quân mình thật sự rất may mắn, đã có Trương Vệ nơi tay, còn không phải cái gì cũng có thể giải quyết xong sao?

"Đúng vậy, đúng vậy, Trương tướng quân anh kiệt thời nay, đích thân đến trong doanh quân ta thương nghị công việc hành quân, chỉ riêng phần ý chí này, không phải người bình thường có thể so được! Hoàng Hán Thăng tướng quân với Thiện Phúc tiên sinh có thể mời tướng quân đến, chính là đã lập một đại quân công đặc biệt!" Khoái Lương cảm thấy đúng như mình dự kiến trước, điều Từ Thứ đi khỏi Lưu Bị, an bài cho Hoàng Trung. Không phải đó chính là lập công sao! Hơn nữa, cũng không cần phân chia công lao cho Lưu Bị, như vậy, ảnh hưởng của Lưu Bị ở trong quân Kinh Châu cũng không lớn, cũng không cần lo lắng hắn có thể quấy nên sóng to gió lớn!

Nhưng mà hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ dạo này thiên hạ lưu hành tình trạng bắt cóc hay sao? Hãy thử nghĩ mà xem, mấy năm này, vụ án bắt cóc thật sự xảy ra không ít! Con trai Viên Thiệu bị Dương Nhị bắt cóc; cha Tào Tháo bị Hà Thông bắt cóc; Bên cạnh mình, em vợ Lưu Kinh Châu Lưu Biểu, Thái Mạo với Phó Đô đốc Trương Doãn cũng bị bắt cóc. Hiện tại thân đệ đệ của Thái thú Hán Trung Trương Lỗ cũng bị bắt cóc! Chỉ có điều ba lần trước người bắt cóc đều là thủ hạ của Hứa Thành, lần này, đổi lại chính là người của mình!

"Ừ! Thiện Phúc này quả nhiên không phải là người tầm thường, có tài học mới có thể khoe, không sai! Nên đoạt hắn từ trong tay Lưu Bị!" Khoái Lương âm thầm quyết định chủ ý!

"Lưu sứ quân, Khoái tiên sinh, hai vị định làm như thế nào, xin mời nói đi!" Trương Vệ nghe Khoái Lương bề ngoài ca ngợi mình nhưng lại ngấm ngầm tổn thương mình, tức giận đến toàn thân chảy máu mắt, nếu không phải hắn nhớ ra nơi này không phải là địa bàn của mình, hắn nhất định sẽ bắt Khoái Lương cho ngũ mã phanh thây! Đương nhiên, cũng không thiếu ba người khác!

"Trương tướng quân cần gì phải gấp gáp chớ, trừ hai đường chúng ta, còn có hai đường đại quân của Viên Thiệu với Tào Tháo, cũng đã đủ khiến cho quân Hứa Thành sứt đầu mẻ trán, chúng ta có rất nhiều thời gian thương lượng! Không bằng mọi người trước tiên ngồi xuống bày một bàn tiệc, vừa đối ẩm vừa đàm phán, thế nào?" Lưu Bị mỉm cười nói.

"Hảo hảo tốt, lão Trương ta đi một ngày đường, đã sớm đói bụng! Đại ca, hãy nhanh để cho thủ hạ bày chỗ ngồi!" Trương Phi ở một bên một mực tìm không thấy cơ hội nói chuyện, hắn đang buồn bực được khó chịu, nghe Lưu Bị nói, nhất thời tinh thần tỉnh táo!

"Hừ!" Trương Vệ hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Trương Phi, hắn cũng không cần che dấu, sau đó hắn thở phì phì mà ngồi xuống!

Chỉ chốc lát sau, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mang ra đến trước mặt mọi người, Trương Phi lập tức bắt đầu ăn liên tục, Lưu Bị vẫn không trách cứ hắn thất lễ, Trương Vệ bắt đầu gây khó dễ.

Trương Vệ cũng khó gặp được một cơ hội, hắn lập tức phản kích một chút, Lưu Bị, Khoái Lương, Từ Thứ đều là bậc siêu nhân, Hoàng Trung uy phong hiển hách, chỉ có Trương Phi, thoạt nhìn như một mãng phu, cho nên, hắn chĩa mũi thương này ( khi đó còn không có ‘ họng súng ’, mọi người có thể dùng ‘ mũi thương ’ thay thế ) chỉ ngay vào Trương Phi.

"Vị tướng quân này chắc hẳn chính là Tam đệ Trương Phi Trương Dực Đức của Lưu sứ quân, nghe nói từng theo Lưu sứ quân tới trước Hổ Lao quan đại chiến Ôn Hầu Lã Bố, không biết việc này là thật hay là giả?"

"Đương nhiên là thật sự, ngươi hẳn dám hoài nghi lão Trương ta hay sao?" Trương Phi la lên, trong miệng còn ngậm lấy một miếng thịt gà!

"Vậy không biết Quan Vũ Quan Vân Trường ở đâu? Nghe nói hắn là Nhị đệ của Lưu sứ quân khi đại chiến Hổ Lao quan nghe nói hắn cũng có một phần!" Trương Vệ hỏi. Trước đó hắn đã từng thăm dò tin tức về những việc xảy ra gần đây nhất ở Trung nguyên từ Quách Đồ với Hứa Du, đương nhiên biết rõ Quan Vũ bây giờ là người của Tào Tháo!

"Ngươi là có ý gì?" Trương Phi nghe xong hai chữ "Quan Vũ", lập tức giận dữ, lập tức hắn lật tung chiếc án ở trước mặt, đùi gà trong tay cũng bay ra, bay thẳng đến trán Trương Vệ!

"Tam đệ, lui ra!" Lưu Bị nhìn thấy sự căng thẳng, vội vàng nghiêm nghị quát.

"Trương tướng quân, mời lui ra!" Hoàng Trung cũng tranh thủ thời gian ngăn trước mặt Trương Vệ, hắn cũng không thể khiến cho Trương Phi, đồ mãng phu này, gây tổn thưởng cho Trương Vệ, cho dù thế nào đi nữa nếu điều đó xảy ra sợ rằng chuyện sẽ không tốt!

"Lão già Hoàng Trung, hẳn là ngươi muốn cùng Tam gia gia ngươi đánh nhau một trận hay sao? Ngươi tránh ra cho ta!" Trương Phi đang lửa giận đầy ngực, căn bản hắn không nghe thấy tiếng quát của Lưu Bị, hắn chỉ thấy Hoàng Trung chắn ở trước mặt mình, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận! Thiên hạ ngày nay, ngoại trừ Lã Bố với Vương Việt, Trương Phi hắn, ai cũng không đối phó được? Coi như hai người kia đến, hắn cũng không sợ!

"Trương tướng quân, nhanh mau lui xuống!" Từ Thứ cũng đi ra can ngăn, hy vọng có thể khiến cho Trương Phi bán cho hắn một thể diện!

Mà Trương Vệ thì sao, hắn chân tay luống cuống, hắn không thể ngờ: chẳng phải chỉ có một câu nói, chính mình cũng không nói gì quá mức, có đáng phải hành động như vậy không? Người này sao nóng nảy vậy? Hắn chỉ muốn mượn chuyện của Quan Vũ châm chọc Lưu Bị một chút, phát tiết một chút. không ngờ, vậy mà lại bị phản ứng!

"Trương Phi, chớ cho là lão phu sợ ngươi, lùi xuống cho ta!" Hoàng Trung nghe xong Trương Phi nói, lập tức hắn cũng nổi cơn thịnh nộ bừng bừng, giơ tay tiếp cự chưởng của Trương Phi, hai người hăng say so lực!

"Cái này. . . ?" Từ Thứ nhìn về phía Lưu Bị, phải làm sao bây giờ? Lão già Hoàng Trung này nóng nảy vậy mà cũng không tốt lắm, rõ ràng còn dính vào Trương Phi, hiện tại ai có thể tách hai người này ra?

"Tam đệ, ngươi lùi xuống cho ta!" Lưu Bị cảm thấy không còn thể diện, hắn đi đến trước mặt Trương Phi, đen mặt gầm lên!

"Đại ca, ta. . ." Trương Phi muốn nói là "Ta cũng muốn buông tay lui ra, nhưng lão già họ Hoàng này rất lợi hại, ta không lui xuống được!" Nhưng vì hắn há miệng lên tiếng, kình lực trên tay khó tránh khỏi lập tức yếu đi một chút, Hoàng Trung thừa dịp cơ hội này lại tăng thêm một chút sức lực, đơn giản chỉ cần Trương Phi hắn không nói ra lời, làm cho hắn tập trung đủ tinh thần đọ sức cùng mình.

Lưu Bị cũng đã nhìn ra, Hoàng Trung này đã bị câu nói vừa rồi của Trương Phi chọc giận! Cũng thật là! Hoàng Trung người ta cũng hơn năm mươi tuổi, Trương Phi lại vẫn tự xưng gia gia ở trước mặt hắn, cho dù là tượng đất cũng phải nổi nóng nữa là, huống chi còn là Hoàng Trung, đệ nhất dũng tướng Kinh Châu!

Trong Diễn Nghĩa, Hoàng Trung bởi vì lập được công huân lớn lao trong chiến dịch Lưu Bị cướp lấy Hán Trung, cuối cùng, được Lưu Bị phong làm một trong "Ngũ hổ thượng tướng", lúc ấy Quan Vũ đang ở Kinh Châu, nghe nói chuyện này xong, giận dữ, nói: "Dực Đức là đệ ta; Mạnh Khởi mấy đời danh gia; Tử Long theo huynh trưởng ta đã lâu, cũng như đệ đệ của ta; vị trí cũng tương tự như ta, thế nhưng Hoàng Trung là hạng người gì mà dám ngồi ngang hàng với ta? Đại trượng phu cuối cùng không làm bạn cùng tiểu tốt!" Việc này truyền ra ngoài, bởi vì Quan Vũ là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị, Hoàng Trung vì thể diện của Lưu Bị, không so đo cùng Quan Vũ, thế nhưng, cũng không thể nói hắn sẽ không có tính nóng nảy!

Lúc này, Hoàng Trung làm Đại tướng Kinh Châu, tuy rằng Lưu Bị trên danh nghĩa là chủ tướng cầm quân lần này, nhưng trên thực tế Lưu Bị Hắn có thân phận một khách khanh, làm sao có thể khiến cho Hoàng Trung hắn bán mặt mũi?

Lưu Bị thấy Hoàng Trung không nhượng bộ, cũng không có cách nào khác, mặc dù phẫn nộ trong lòng, hắn vẫn không thể phát ra, hắn chỉ phải nhìn Khoái Lương với Từ Thứ với ánh mắt cầu trợ.

Đại khái Khoái Lương cũng nhìn chuyện không xong, hai người này hành động rất mất mặt ở trước mặt người ngoài, thật sự là quá mức. Đương nhiên, hắn càng tức Trương Phi hơn một chút. Dù sao chuyện này xảy ra cũng vì Trương Phi khiêu hấn Hoàng Trung trước, nhưng vì hắn đã ở cùng Trương Phi một đoạn thời gian, hắn cũng biết mình nói chỉ sợ cũng không thể đả động Trương Phi, cho nên, hắn chỉ có thể nhìn Hoàng Trung lên tiếng: "Hoàng Tướng quân, các người làm như vậy còn thể thống gì, còn không buông ra!"

"Mạt tướng! . . ." Hoàng Trung có thể không bán thể diện cho Lưu Bị, nhưng Khoái Lương nói gì đi nữa cũng là danh sĩ Kinh Châu, chức quan ở Kinh Châu cũng cao hơn Hoàng Trung hắn, cho nên, vẫn cần phải có thể diện, nhưng lúc này hắn cũng không thể thả tay ra được, bởi vì, phong thủy luân chuyển, Trương Phi cũng tăng sức mạnh rồi!

Hai người cứ như vậy không ai nhường ai, đọc sức thật sự đã xảy ra!

Lưỡng bại câu thương

Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt".

Thời Chiến Quốc, cuộc chiến tranh giữa hai nước Hàn Ngụy đã kéo dài hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại. Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại bàn bạc. Các đại thần mỗi người một ý khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao. Bấy giờ, có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho mọi người nghe: "Một hôm, Biện Trang Tử nhìn thấy hai con hổ đang ăn thịt một con trâu, ông định rút kiếm ra đâm chúng thì có một người đi theo ông vội ngăn lại và nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh giành cắn xé nhau. Như vậy thì con hổ to hơn tất bị thương, còn con hổ nhỏ kia chắc chắn sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông mới ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, thì chẳng phải trong một lúc mà giết được cả hai con hổ ư? Biện Trang Tử nghe nói rất có lý, bèn dừng tay ngồi đợi. Cuối cùng quả đúng như người này đã nói, chỉ trong một lúc mà ông giết được hai con hổ ".

Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên vua Tần hãy đợi khi hai nước này đánh nhau thiệt hại nặng nề rồi mới tiến đánh, thì sẽ chẳng khác nào Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi.

Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, liền tạm ngừng xuất quân để chờ thời cơ.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng bên nào được lợi cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện