Chu Tuyển không biết Từ Hoảng thật sự đã rời khỏi Uyển Thành, quân Hứa Thành cũng không phái ra một Đại tướng khác đi tới trấn thủ Uyển thành, nhưng bên trong Uyển thành vẫn đang có đại quân canh giữ. Điều này đã thực hiện theo như mưu kế của Giả Hủ, tặng Uyển Thành cho đại quân Trương Lỗ!

Từ lúc Hứa Thành xuất binh Ung Châu, Từ Hoảng đã bắt đầu phái người không ngừng quấy rối Hán Trung, binh lính mà hắn phái ra cũng có biểu hiện cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có một bộ phận cũng dám chạy tới thành Thượng Dung gây sự! Rõ ràng đội quân này đã tiến vào trong nội địa Hán Trung, cũng không biết đội quân đó làm thế nào mà có thể vượt qua bức tường phòng ngự quân Hán Trung, hơn nữa còn có thể sống sót mà trở về.

Nhưng biểu hiện đột xuất này lại khiến cho mọi người phản ứng mãnh liệt, sứ giả của Viên Thiệu, Quách Đồ với Hứa Du còn chưa tới, Trương Lỗ cũng đã bắt đầu vung tay vung chân. Từ khi hắn chiếm lấy Hán Trung đến nay, mặc dù hắn không tiến quân vào Trung Nguyên, nhưng cũng là nhân vật đã quen xưng vương xưng bá. Sao Trương Lỗ hắn có thể để mặc cho người khiêu khích? Nhưng cuối cùng, Trương Lỗ vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại và nhận ra một Hứa Thành có thể xưng hùng Trung Nguyên cũng không phải là người mà mình có thể tùy tiện có thể đắc tội, cho nên, ngoại trừ việc sai người tăng cường phòng ngự, hắn cũng không có làm bất kỳ gì!

Nhưng không lâu sau hành động của Từ Hoảng tiến thêm một bước nữa, quân đội của Từ Hoảng bắt đầu phóng hỏa quân Hán Trung đóng quân ở bên trong thành! Dù Trương Lỗ hiền lành, hắn cũng không thể nhẫn nhịn cục tức này. Mà lúc này mấy người Quách Đồ cuối cùng đã tới, sau một hồi châm ngòi ly gián ( kỳ thật cũng không tính như vậy đều là địch nhân, không cần châm ngòi ), khiến cho Trương Lỗ, người luôn luôn ngang ngược ở Hán Trung, một vùng đất vắng vẻ đã biết Hứa Thành gặp phải bất lợi, vì vậy, Trương Lỗ hạ lệnh, khởi mười vạn quân Hán Trung, do đệ đệ Trương Vệ chỉ huy, tiến công Tư châu. Đương nhiên, nhiệm vụ đầu tiên chính là phải nhổ cái đinh Từ Hoảng đáng giận này ở trong Uyển thành! ( Hán Trung luôn luôn giàu có và đông đúc, lại không tham gia vào đại chiến, dự trữ sung túc, công tác chuẩn bị đương nhiên nhanh! )

Vì vậy, mười vạn đại quân, dưới sự chỉ huy của Trương Vệ, hùng hổ mà tiến đánh Uyển Thành.

Nhưng chờ khi bọn hắn tiến đến Uyển thành, lập tức tất cả đều ỉu xìu, sao vậy? Từ lúc Từ Hoảng thám thính biết được Trương Lỗ xuất binh, hắn lập tức vụng trộm mang binh rời khỏi Uyển Thành! Cảm giác này chẳng khác nào như một quyền đánh hụt, nhưng có một điều khá tốt chính là niềm vui thu hoạch lớn hơn cảm giác thất lạc vồ hụt, Uyển thành này, Trương Vệ không uổng phí một binh một tốt mà vẫn có thể thu được vào trong tay, cuối cùng đền bù sự phẫn nộ của hắn, khiến cho hắn vừa có thể mắng to Từ Hoảng là đồ nhát gan, lại có thể vừa vui vẻ ra mặt đối với vận may của Trương gia mình! Đương nhiên, hắn vui mừng thì lại khiến cho Quách Đồ với Hứa Du cùng đi theo trong quân cảm thấy cực kỳ ghen ghét! Hai người vốn muốn cùng đi để xem có thể đề xuất một vài chủ ý để cho quân Hán Trung không nên bị bại quá nhanh, đương nhiên, có thể thủ thắng thì tốt hơn, nhưng hai người cũng không có nhiều lòng tin đối với chuyện này! Thế nhưng điều cả hai không ngờ tới là quân Hứa Thành chủ động buông tha thành trì, khiến cho huynh đệ Trương Lỗ không tốn công sức nhặt được một lợi ích lớn như vậy! Hai người cũng không đoán ra Hứa Thành thật sự có chủ ý gì, nhưng vẫn suy nghĩ một chút và cho rằng Từ Hoảng bị phái đi tăng cường phòng ngự đối với chủ công của mình, Viên Thiệu với Tào Tháo! Nhưng bởi vì cả hai thật sự không quen nhìn Trương Vệ cả ngày cười ha hả, không lâu sau hai người cáo biệt Trương Vệ, quay về Ký Châu!

Mà Quách Đồ với Hứa Du vừa đi, Trương Vệ không còn người có thể chia xẻ niềm vui sướng, có cảm giác bực mình, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ nghỉ ngơi ba ngày, sau đó, tiến về hướng Tư Châu!

Nhưng ngay trước khi lên đường, Trương Vệ phát hiện một vấn đề!

Uyển thành thì làm sao? Phái binh trấn thủ? Để lại bao nhiêu? Ít chỉ sợ không thể thủ nổi, nhiều hơn, không đủ người đi đánh Tư châu thì sao?

Ngay khi Trương Vệ đang phiền não không biết nên xử trí Uyển Thành này như thế nào, người giải quyết vấn đề đã đến!

Mười vạn đại quân Kinh Châu, do Hoàng Trung làm tiên phong, cũng trùng trùng điệp điệp tiến về phía Uyển Thành!

Làm sao bây giờ? Cuối cùng Trương Vệ quyết định, trước tiên phái người bẩm báo tình huống với đại ca Trương Lỗ, sau đó, toàn quân ở lại trấn thủ Uyển Thành!

Cũng không thể khiến cho thành trì thật vất vả mới chiếm được lại thất thủ, nhất là không thể để cho người Kinh Châu giành được! Nói như vậy, không phải Hán Trung đã bị bịt mất đường ra sao?

Mà quân Kinh Châu thì sao? Hoàng Trung làm tiên phong, đi cùng với hắn chính là Từ Thứ được Khoái Lương bổ nhiệm làm tham tán trong quân! Cũng cần phải nói Khoái Lương cũng là người cực kỳ có trí lực, sao Khoái Lương lại không thể nhận ra Từ Thứ là một đại tài? Cho nên, vì an toàn của Kinh Châu, hắn dùng chính danh nghĩa của mình là Tham quân, mà trên thực tế là quyền lực giám quân, điều Từ Thứ đi đến chỗ Hoàng Trung thứ nhất là có thể khiến cho Lưu Bị, một kẻ ăn ở hai lòng không có thủ hạ nhiều mưu trí trợ giúp; thứ hai chính là khiến cho Hoàng Trung có thể có một người có trí lực cường đại ủng hộ. Dù Hoàng Trung đã trở thành Kinh Châu đệ nhất mãnh tướng, nhưng tài năng dụng binh của hắn vẫn còn không được xác nhận, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn!

Nhưng Khoái Lương lại quá mức cẩn thận. Kỳ thật, nếu hắn biết rõ đánh giá âm thầm của Hứa Thành đối với Hoàng Trung, hắn nhất định có thể yên tâm rất nhiều."Trong Ngũ hổ thượng tướng", người mà Hứa Thành tôn sùng nhất vẫn là Hoàng Trung! Tuy rằng Hoàng Trung tuổi là lớn nhất, nhưng nói một cách tương đối Hoàng Trung, ngoại trừ Mã Siêu có thời gian đi theo Lưu Bị ngắn nhất, ba người Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân đi theo Lưu Bị hơn hai mươi mấy năm, nhưng chiến công có thể nói ra được, còn thực không có mấy. Phần lớn thời gian là cùng Lưu Bị trốn chạy để khỏi chết! Mà Hoàng Trung từ khi đi theo Lưu Bị, đoạt Tây Xuyên, trong chiến đấu lúc nào cũng xông lên phía trước, anh dũng giết địch, dũng cảm trước ba quân. Sau đó, hắn tự mình lãnh binh tranh đoạt Hán Trung, chiến dịch Định Quân Sơn, dẫn người tự mình chém giết danh tướng nước Ngụy Hạ Hầu Uyên, trong thời gian thật ngắn bởi vì công lớn mà được thăng làm Hậu tướng quân, vị trí ngang hàng cùng Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu. Nếu Hoàng Trung không có một chút bản lĩnh, đây tuyệt đối là điều không thể nào!

Nhưng Khoái Lương hoàn toàn không thể biết rõ những điều này!

Hoàng Trung dẫn đội ngũ tiên phong của mình rốt cục cũng đi đến Uyển Thành, nhìn thấy đại kỳ trên đầu thành, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên! Tuy rằng Hoàng Trung đã sớm được trinh sát đưa tin, thế nhưng, hắn vẫn bán tín bán nghi chuyện này. Lúc này chính mắt nhìn thấy, hắn mới hoàn toàn tin binh mã của Trương Lỗ xác thực đã ra khỏi Hán Trung, hơn nữa, lại còn "Đánh hạ" Uyển Thành!

Vốn Hoàng Trung đôi chút coi thường, không thềm để ý tới quân Hán Trung. Hắn cho rằng bọn họ chỉ có thể ẩn trốn tại Hán Trung, gây chút chuyện với quân Ích Châu, nhưng lần đầu gặp mặt, hắn thấy đối phương lại có thể đánh hạ Uyển Thành do quân Hứa Thành canh giữ, khiến cho hắn dường như mơ hồ không hiểu rõ trong lòng! Dù sao, hắn vẫn hiểu rõ quân Hứa Thành, lần trước giao chiến cùng các tướng lĩnh Thái Sử Từ cũng khiến cho hắn không dám một chút khinh thường đối với quân Hứa Thành. Cho dù hắn nam đã nhiều lần lập đại công ở phía, mấy lần đánh đại bại quân Giang Đông! Ngay cả Cam Ninh nổi danh Đại tướng cùng Giang Đông Tiểu Bá Vương cũng bị đánh bại trong tay hắn!

"Thiện Phúc tiên sinh, ngươi xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Hoàng Trung nhìn Từ Thứ hỏi, huynh đệ Khoái thị đối với hắn rất không tệ, hắn cũng rất có lòng tin đối với ánh mắt của huynh đệ Khoái thị, tin tưởng Từ Thứ này có thể xuất ra chút gì đó!

"Thấy tình hình này, quân Hán Trung không giống như là mới trải qua đại chiến!" Từ Thứ nói.

"Ta xem cũng thế, hoàn toàn không có dấu vết của chiến đấu, nhưng chính vì như này ta mới phát giác có gì đó không đúng. Chẳng lẽ trong quân Hán Trung có người mưu trí cao tuyệt, có thể khiến cho quân Hứa Thành không đánh mà lui sao?" Hoàng Trung hỏi.

"Ha ha, Hoàng lão tướng quân quá lo rồi, có thể làm cho quân Hứa Thành không đánh mà lui, điều này thật sự là rất không có khả năng, nếu thật sự có người như vậy, Trương Lỗ cũng không cần xuất binh Trung Nguyên, hắn sẽ trực tiếp tấn công Ích Châu trước, nói như vậy, vẫn còn đôi chút có khả năng!" Từ Thứ cười nói.

"Ha ha, điều này cũng đúng! Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải người trấn thủ Uyển Thành là Từ Hoảng sao? Nghe nói hắn là Đại tướng phải tính đến trong quân Hứa Thành, sao hắn có thể để cho quân Hán Trung dễ dàng chiếm được một thành lớn trọng yếu như vậy?" Hoàng Trung hỏi.

"Cái này, cũng không phải là điều mà tại hạ có thể biết được! Có lẽ Hứa Thành cảm thấy không đủ binh tướng phòng ngự Viên Thiệu với Tào Tháo, nên đã điều Từ Hoảng đi!" Từ Thứ đáp.

"Cũng dám khinh thường quân Kinh Châu ta như vậy sao? Buông tha Uyển thành, phía trước thành Lạc Dương lập tức không còn thành lớn nào có thể trú đóng, đây không phải để cho chúng ta có thể tiến quân thần tốc, trực tiếp tiến công Lạc Dương sao? Hứa Thành với thủ hạ của hắn đều muốn như vậy sao?" Hoàng Trung phẫn nộ sau đó hắn lại tỉnh táo hỏi.

"Đúng vậy, đi qua Uyển thành, cũng chỉ có thành Nghi Dương còn có thể phòng thủ, mà chúng ta vẫn có thể vượt qua Lạc Thủy, đi qua Vĩnh Ninh, trực tiếp có thể tiến công Lạc Dương, đây rốt cuộc. . ." Từ Thứ cũng có chút mơ hồ. Trước mắt còn không có tiền lệ ai đó đơn giản buông tha thành trì trong tay mình!

"Bẩm báo tướng quân, quân Hán Trung tới khiêu chiến!" Hoàng Trung đang thương nghị cùng Từ Thứ, một tên tiểu Hiệu đi tới báo cáo, tin tức này lập tức khiến cho Hoàng Trung giận dữ!

"Bọn chúng ngăn cản con đường bắc phạt của ta, ta còn không tìm bọn chúng tính sổ, lại vẫn dám tới khiêu chiến với ta, ta cũng muốn nhìn xem là người nào mà dám như thế!" Sau khi Hoàng Trung tức giận quát lên một câu nói như vậy, hắn lập tức giục ngựa chạy tới trước chân thành Uyển Thành, hắn đã thấy được trong quân Hán Trung có một người ăn mặc như tướng lãnh mang theo một nghìn binh sĩ đang đứng đằng kia!

"Tiểu tử, ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra! Dưới đao lão phu không có quỷ vô danh!" Người chưa tới, tiếng la của Hoàng Trung đã tới trước. Nên biết rằng, tuy rằng Hoàng Trung lớn tuổi, hắn vẫn không chịu nổi kích động. Lúc này, có người ngăn cản con đường tiến quân của hắn cũng đã làm cho hắn rất khó chịu, chỉ có điều hắn gánh chức tránh Đại tướng tiên phong nên mới không phát tác ngay tại chỗ, mà tỉnh táo phân tích cùng Từ Thứ, nhưng đối phương cản đường lại còn dám ra khiêu chiến hắn. Kích thích này khiến cho hắn không chịu nổi, vì vậy, hắn lập tức nổi giận.

"Ha ha, Kinh Châu không người mà lại phái ra một lão già đến, ha ha ha!" Viên tướng đối diện cười to nói.

"Tiểu tử, ta chính là Kinh Châu tiên phong Đại tướng Hoàng Trung, ngươi là ai? Hãy xưng tên ra cho ta!" Hoàng Trung độc thân độc mã đi tới trước mặt những người này, lạnh giọng hỏi.

"Lão đầu nhi, ngươi đã già như vậy, lại vẫn dám xuất chiến! Tốt, Bổn tướng quân khiến cho ngươi hiểu rõ trước khi chết " tướng lãnh xuất chiến quân Hán Trung làm một tư thế rất Uy Vũ, nói: "Bổn tướng quân chính là thủ hạ Hán Trung Trương Thái Thú, Nha môn tướng quân, Trịnh Trọng!"

"Trịnh Trọng? Vật gì! Ta xem ngươi chỉ lỗ mảng!" Hoàng Trung cười nhạt nói: "Ra tay đi! Hãy để cho lão phu nhìn xem ngươi có phải có chút cân lượng hay không?"

"Lão đầu nhi muốn chết!" Trịnh Trọng quát to một tiếng, giơ cao trường thương, giục ngựa đánh tới hướng Hoàng Trung.

"Đ...A...N...G...G!" Trường thương bị đại đao đánh bay sang qua một bên, Trịnh Trọng còn không kịp phản ứng, đại đao của Hoàng Trung cũng đã lại chém về hướng đầu của hắn.

"Dưới đao lưu người!" thời khắc nguy cấp, giọng nói Từ Thứ vang lên! Thế nhưng, lúc này lưỡi đao đã cách cổ Trịnh Trọng rất gần.

"Hắc!" Hoàng Trung đúng là Hoàng Trung, chuôi đao chuyển hướng, thân đại đao cũng di chuyển một vòng!

"Binh!" Vòng đao kịp thời, Trịnh Trọng tránh khỏi kiếp đầu thân mỗi thứ một nơi, nhưng thân đao của Hoàng Trung vẫn hung hăng vỗ vào trên mặt của hắn, giống như là dùng cạnh đại đao quạt hắn vậy! Â thanh đó —— giòn! Ngoại trừ những thứ đó ra, còn để lại một dấu vết đỏ tươi!

Nhưng đã trúng đòn nghiêm trọng như vậy, Trịnh Trọng lại vẫn có thể một mực ngồi trên lưng ngựa, mặc dù thân thể có chút lay động, nhưng dù sao vẫn không té xuống ngựa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện