Lời hứa của Độc Cô Tởm dành cho đứa em gái của mình là một lời hứa mà hắn không dám chắc là hắn sẽ thực hiện được. Không, phải nói rằng lời hứa ấy là một lời hứa suông, một lời hứa mà hắn không nghĩ rằng hắn sẽ thực hiện, chỉ là hứa để dỗ dành đứa em bé nhỏ này thôi. Thạnh Bắc giữ yên con ngựa cho Độc Cô Tởm leo lên, sau đó hắn cũng leo lên con ngựa của mình, từ đằng sau mà hối thúc.

- " Đại nhân, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi."

Độc Cô Tởm buồn bã nhìn tên thuộc hạ mà gật đầu một cái.

- " ừ , ta biết rồi "

Hắn quay sang nhìn vợ , mẹ, và em mình, đưa tay chào gia đình mình lần nữa, sự tiếc nuối càng lúc càng lên cao. Hắn không muốn đi chút nào, nhưng không thể có lựa chọn khác. Nhắm nhẹ đôi mắt , hít một hơi thật sâu, dồn nén quyết tâm của mình. Hắn quát lớn một tiếng , vung roi đánh vào mông ngựa. Ngựa hí lên một tiếng vang trời , phi nước đại lao đi như một cơn gió. Con chiến mã dường như cũng hiểu ý chủ nhân mình không muốn bị rịn lâu mà dứt khoát phi nước đại , nhanh chóng rời khỏi căn nhà yêu thương kia. Đám thuộc hạ 12 tên ấy, mà đứng đầu là tên chỉ huy Thạnh Bắc cũng vội thúc ngựa lao theo Độc Cô Tởm, hướng thẳng về phương Nam mà tới. Hành lý của Độc Cô Tởm đơn sơ chỉ vài bộ quần áo, một chút lộ phí đi đường, và mang theo đạo thánh chỉ để tới nhận việc. Người vợ và người mẹ thương nhớ, vô thức bước chân theo dăm bước, hướng tay về phía người đàn ông đã xa khuất kia mà lòng buồn rười rượi . Trong hoàn cảnh này thật sự thương xót cho gia đình họ, bây giờ chỉ còn lại những người phụ nữ mà không có đàn ông làm trụ cột nữa rồi. Người mẹ cắn răng chịu đựng nỗi đau, dù chuyện này không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi, bà quay lại dặn dò con dâu.

- " Thôi được rồi , chuyện đã như thế, chúng ta không thể làm gì được nữa. Bây giờ vẫn còn nhiều việc chờ chúng ta giải quyết, cùng nhau vào nhà nào."

Nói đoạn nắm lấy tay Yên Nhiên, nhẹ nhàng dắt vào bên trong, mà người con dâu kia cũng lững thững đi theo . Bọn họ vào trong phủ , cánh cửa cổng từ từ đóng lại , xem ra không muốn tiếp khách vào lúc này. Yên Nhiên bé nhỏ không hiểu chuyện , nhưng dần dần cũng cảm thấy có gì đó không bình thường. Mấy ngày trôi qua, Yên nhiên không còn thấy bóng dáng người cha của mình trở về nữa, em có hỏi mẹ nhưng mẹ cũng chỉ nói rằng Cha đã đi tới một nơi rất xa, và dặn rằng nếu em ngoan ngoãn biết nghe lời thì cha sẽ về với em.

Yên Nhiên lững thững bước đi trong căn nhà của mình, em tới căn phòng nơi mà cha vẫn thường hay chơi đùa với mình. Em ngồi lên một cái ghế sát cửa sổ, hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời rộng lớn kia. Bầu trời trong xanh ấy sao mà cao xa quá, những đám mây trắng lững lờ trôi, những cánh chim bay ngang. Yên Nhiên nhìn những cánh chim trời bay trên cao ấy , trong lòng tự nhiên mơ mộng một cái gì đó xa xăm. Yên Nhiên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia, mong chờ một ngày đại ca của mình sẽ trở về như lời người anh ấy đã hứa. Em cứ chờ như vậy , nào biết lần đi một lỡ làng, dưới trời đau khổ chết yêu thương. Em cứ chờ mãi, chờ mãi, rồi thấm thoát trôi qua đằng đẳng mười năm trời vẫn không thấy bóng dáng người anh trở lại. 10 năm trôi qua, cảnh vật không có gì thay đổi nhiều lắm, Độc Cô phủ chẳng qua chỉ là cũ kỹ hơn, sương gió nhiều hơn một chút mà thôi. Bây giờ vẫn chiếc ghế ấy, vẫn khung cửa sổ ấy, vẫn là người con gái ấy ngồi trên chiếc ghế đang ngắm ra bầu trời tự do ngoài kia. Nhưng sau 10 năm dài đằng đẵng , người con gái ấy không còn là bé gái 5 tuổi như thủa xa xưa, mà đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp 15 tuổi rạng ngời xuân sắc. Mười năm trôi qua, người thiếu nữ ấy đã trưởng thành, đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Yên Nhiên đã biết rằng người cha của mình sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa, và người anh cả đi biền biệt ấy không biết ngày nào mới có thể trở về. Yên Nhiên cũng biết rằng gia đình mình bây giờ toàn là phụ nữ, không có người đàn ông làm chủ trong gia đình , nên xuất hiện một số chuyện rất là không hay xảy ra. Bởi vì gia đình không có người đàn ông làm chủ , nên mẹ của Yên nhiên rất sợ những chuyện rắc rối xảy ra. Bà giấu Yên Nhiên trong nhà, phải nói là đúng với câu khuê môn bất xuất. Vậy nên những người bên ngoài không mấy ai có thể nhìn thấy được Yên Nhiên, thậm chí còn không biết nàng đã lớn đến từng này. Yên nhiên cũng hiểu rằng mẹ sợ mình bị người khác nhìn thấy, rồi tới quấy rối ve vãn, xảy ra những chuyện không hay . Nhưng mà đôi chân của thiếu nữ tuổi trưởng thành vẫn muốn ra ngoài kia khám phá , muốn biết sông núi như thế nào , chợ búa ra sao. Thế giới này có quá nhiều điều nàng muốn biết, nhưng nàng lại không thể rời khỏi phủ bởi sự ngăn cấm của mẹ.

Hôm nay cũng là một ngày như bao ngày khác, Yên Nhiên đang ngồi ở cái ghế đó ngắm những cánh chim đang bay lượn ngoài bầu trời kia, nhìn qua khung cửa sổ của mình. Nàng mơ ước một ngày được đi ra ngoài đó , được ngắm nhìn cảnh sắc của bầu trời bên ngoài kia, muốn được tận hưởng vẻ đẹp của đất trời . Nàng muốn chạm tới những cánh hoa ven sông bằng chính đôi tay của mình , được lội xuống dòng sông chạm tới dòng nước ấy bằng chính đôi chân của mình. Độc Cô phủ bây giờ là căn nhà của người phụ nữ goá cùng với đứa con dâu xa chồng, đây lại là mục tiêu để cho những tên đàn ông trăng hoa ong bướm mò mẫm. 10 năm qua, Yên Nhiên đã chứng kiến rất nhiều đàn ông vô đây mục đích ve vãn người vợ goá chồng, và cũng rất nhiều đàn ông vô đây ve vãn người vợ có chồng biệt phái ở phương Nam xa xôi, đang phải sống trong cô đơn héo hon chờ đợi, bọn chúng lợi dụng điều này để nghe vãn người vợ đang cô đơn ấy. Con người mà , bản chất của bọn họ giống nhau cả thôi. Trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế , những người phụ nữ phải sống xa chồng và những người phụ nữ góa chồng là những mục tiêu thơm ngon của những tên đàn ông trăng hoa thích hoa thơm của lạ. Trên đời này có rất nhiều kẻ mặt dày thích thưởng thức vợ của người khác, và cũng là những kẻ thích đào mỏ phụ nữ goá hay phụ nữ xa chồng. Yên Nhiên đã chứng kiến rất nhiều đàn ông giở mọi thủ đoạn, ấp ủ âm mưu, vạch ra trăm phương ngàn kế để được vào trong Độc Cô phủ. Nhưng người phụ nữ goá ấy là một người phụ nữ đoan chính, người vợ sống xa chồng kia lại là một người vợ đoan trang được giáo dục tử tế. Trong suốt 10 năm ấy , hai người phụ nữ kia đã giữ trọn đạo thủy chung của người vợ, cự tuyệt tất cả đàn ông và xua đuổi không cho bọn chúng đặt chân vào trong phủ dù chỉ một bước. Tất nhiên khi mà có khách tới nhà thì bọn họ vẫn phải tiếp đãi , và đón khách tới thăm ngay phòng chính trước mặt nhiều người hầu. Nhưng nếu những tên khách đến với tư cách không phải là người khách, thì lập tức bọn họ sẽ đuổi bọn chúng đi ngay mà không cần suy nghĩ. Chính là vì thế cho nên Độc Cô phủ vẫn còn tồn tại và vững vàng đến ngày hôm nay. 10 năm rồi . Phải , đúng là 10 năm rồi , gia đình Độc Cô vẫn còn có thể trụ vững đến giờ trước sự nhòm ngó của kẻ thù bên ngoài. Nhưng mà liệu họ có giữ vững được sự tự chủ của mình nữa không ? Hay rồi sẽ phải đối diện với những thứ gì đó vượt qua tầm kiểm soát của họ. Bốn mùa xuân hạ thu đông trôi qua đã lập đi lập lại 10 lần, bóng dáng người đàn ông trụ cột gia đình vẫn chưa một lần quay trở lại, liệu Thúy Nga có thể tiếp tục bảo vệ được gia đình mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện