Độc Cô gia tộc mấy ngày chịu tang cho người chủ gia đình, cũng đã đến lúc phải làm những giai đoạn cuối cùng. Đoàn người bước đi hướng về phía nghĩa trang, khiêng linh cửu của vị tướng ấy, đưa tiễn vị tướng về nơi an nghỉ cuối cùng , yên nằm dưới ba tấc đất. Khi nấm mồ được hình thành, bia mộ được đặt xuống, cũng là lúc đoàn người trở về nhà của mình. Những người ở lại sau cùng bịn rịn nói lời chia tay trước nấm mồ kia, rồi cũng phải rời đi để lại khung cảnh Yên Bình nơi nghĩa trang lạnh lẽo như nó vẫn thường thế. Độc Cô Tởm đang cùng mẹ và vợ của mình ngồi trong nhà, mặt mũi ai nấy cũng trầm ngâm buồn phiền đau đớn. Việc lo hậu sự cho cha đã xong, bây giờ là chuyện hắn phải đi tới Giao Chỉ để nhận chức, gia đình vì chuyện này mà buồn phiền lại buồn phiền thêm. Người chủ gia đình mới mất xong , nỗi đau vẫn đang còn đó , vậy mà đứa con trai lại bị biệt phái xuống cực nam Giao Chỉ làm việc , vậy thì khi nào mới được về nhà đây? Bọn họ ngồi đó lặng lẽ không ai nói với ai được câu gì, hiện thực xảy ra quá phũ phàng khiến cho họ thật sự không thể lập tức mà chấp nhận được. Nhưng cho dù không muốn chấp nhận cũng có thể làm gì đây. Lệnh vua đã ban ra , nếu như dám kháng lệnh sẽ bị chu vi cửu tộc, là hình phạt nặng nhất thời phong kiến. Họ cứ ngồi đó lặng im cho đến khi tên Thạnh Bắc từ bên ngoài đi vào, hắn đứng ở ngoài cửa cúi đầu thi lễ vào và nói.

- " Bẩm lão phu nhân , bẩm đại nhân, bẩm phu nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng . Người đã hội quân đủ rồi ạ, xin đại nhân quyết định"

Độc Cô Tởm gật đầu một cái , phẩy tay ra lệnh , tên chỉ huy lặng lẽ rời đi . Hắn lúc này vươn vai đứng dậy , khuôn mặt buồn rầu mà nói.

- "Mẫu thân à! Con không thể ở bên gia đình được lâu hơn nữa, phải đi làm nhiệm vụ của vua ban đây."

Người mẹ buồn phiền đứng dậy , khuôn mặt đau khổ.

- "Được rồi ,vậy để ta đưa tiễn con."

Người vợ bên cạnh cũng lặng lẽ đứng dậy , nàng ta đi theo mọi người , từ từ bước ra ngoài . Bọn họ bước đi, bước chân của họ thật chậm như không muốn rời khỏi nơi này một chút nào cả. Người Mẹ ấy vừa mới mất chồng, bây giờ đứa con lại biệt phái tới tận trời Nam xa xôi làm việc , không biết khi nào gia tộc mới phục hưng được đây? Mới ngày nào còn hứa hẹn sẽ về nhà thường xuyên, mà bây giờ xem ra muốn về nhà cũng thật không dễ, làm cho tấm lòng người mẹ trở nên đau xót nhớ thương. Người vợ đi bên cạnh cũng rất buồn phiền, khuôn mặt ủ rũ đầy tâm tư sâu lắng. Từ lúc gả vào gia tộc này đến nay được 5 năm, có mấy khi được gần gũi với chồng mình đâu? Nàng cứ lặng lẽ chờ đợi trong héo hon, hi vọng một ngày nào đó sẽ có thời gian bên nhau nhiều hơn. Thế nhưng hi vọng đó càng ngày càng xa vời , khi mà chồng nàng ta bị biệt phái tới trời Nam làm việc, thì biết ngày nào mới có thể về cùng nàng? Diệp Lan lặng lẽ cắn răng chịu đựng, tự hỏi tại sao nàng lại phải lâm vào hoàn cảnh này chứ? Nàng cũng như bao thiếu nữ khác muốn được cùng phu quân mình sớm tối có nhau, thế mà bây giờ người ở trời Bắc người đến trời Nam, biết bao giờ gặp lại? Xứ sở Phương Nam ấy có khí hậu khác biệt với phương Bắc, những người lính bị phái đi phương Nam nhiều người không hợp thủy thổ mà ngã bệnh rồi nằm luôn ở nơi ấy. Nhiều gia đình nghe tin con mình bị bắt đi lính Phương Nam thì đau xót, lúc đưa tiễn người lên đường nhập ngũ cả nhà ra khóc than đưa tiễn, cứ như đưa con mình vào chỗ chết vậy, đau xót vô cùng. Tất nhiên Độc Cô Tởm bị phái tới Phương Nam là làm tướng chứ không phải là làm lính bình thường, cho nên một viên tướng đương nhiên sẽ được chăm sóc sức khỏe tốt hơn những tên lính kia, sẽ không vì không hợp khí hậu ngã bệnh . Nhưng làm lính thì còn có ngày trở về, chứ đi làm tiết độ sứ biết bao giờ triều đình mới triệu về đây? Cả nhà ba người rời khỏi phủ, vừa ra tới cổng đã thấy một đội 12 người đứng đợi. Đây là những người trung thành với Độc Cô Tởm, và nguyện đi theo hắn tới trời Nam xa xôi. Thạnh Bắc là chỉ huy của nhóm người ấy , cũng là người trung thành nhiều năm với gia tộc, hắn cúi đầu thi lễ.

- " công tử... À không, thưa đại nhân, tới lúc phải lên đường rồi."

Độc Cô Tởm mặt buồn rười rượi , gật đầu một cái, rồi lại quay sang mẹ mình . Hắn quỳ xuống dưới chân mẹ, vái lạy một cái mà nói.

- "Mẫu thân ,con bây giờ phải đi tới trời Nam xa xôi, không biết bao giờ mới được trở về. Ở trời Nam xa xôi ấy con không thể chăm sóc cho mẫu thân được, mong mẫu thân tha lỗi cho con tội bất hiếu"

Người mẹ vội vàng đưa tay đỡ con mình, dìu hắn đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc con mà an ủi.

- " Con à, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, chứ có phải là ý muốn của con đâu? Thánh chỉ đã ban xuống, con không thể cãi được, phải chấp hành thôi. Con nào có tội lỗi gì đâu mà phải xin lỗi , tất cả đều là do vận mệnh cả. Ở trời Nam xa xôi, con nhớ chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, rồi biết đâu một ngày nào đó gia đình ta đoàn tụ . Con hãy nghe theo lời của mẹ, đừng buông bỏ hi vọng nhé con."

Người mẹ ấy cố gắng vỗ về an ủi con mình, nhưng chính bà lại là người đau khổ , nước mắt đã chảy ra rồi. Độc Cô Tởm nhìn thấy dòng nước mắt mẹ mình, hắn cũng không kìm được mà ứa dòng nước mắt, sụt sùi khóc. Hắn cúi đầu vâng lệnh mẹ , đoạn bước sang bên người vợ của mình, khoé mắt ướt át. Hắn nắm lấy bàn tay Diệp Lan, ánh mắt tràn trề yêu thương.

- " ta xin lỗi nàng, hiền thê của ta. Nàng là một người vợ tốt , từ khi gả đến nhà ta đến nay nàng đều hoàn thành trọn đạo của mình, ta rất tự hào về nàng. Chỉ tiếc vì gia tộc ta đang đến hồi yếu thế, bị gian thần hãm hại khiến gia tộc ta phải gặp bao khó khăn, mà chúng ta không được gần gũi bên nhau. Nay ta phải đi xuống phương Nam nhận nhiệm vụ, không thể ở lại chăm sóc gia đình, không thể cùng nàng phu thê ân ái, đây là một điều thật sự hối tiếc trong cuộc đời này. Hiền thê, xin nàng hãy tha lỗi cho ta, một người chồng bất tài không thể lo nàng được cuộc sống hạnh phúc."

Những lời tâm sự cũng như lời xin lỗi của một người chồng đã không thể hoàn thành trách nhiệm của mình, cũng đã khiến cho vợ mình chịu thiệt thòi suốt mấy năm. Người vợ ấy siết chặt bàn tay chồng mình, nước mắt ứa ra mà nói.

- " Không, chàng không có lỗi gì cả , tất cả đều là số mệnh . Tất cả đều là những điều mà chàng không hề mong muốn, thiếp làm sao có thể trách chàng được bây giờ? Chỉ mong ông trời thương xót, có thể cho chúng ta một ngày nào đó được đoàn tụ bên nhau. Dù là bao nhiêu năm đi nữa thiếp cũng sẽ đợi chàng về, nhất định tiếp sẽ đợi chàng về. Xin chàng hãy nhớ giữ gìn sức khỏe, rồi một ngày trở về với thiếp và gia đình mình"

Diệp Lan siết chặt bàn tay hơn, nước mắt đã chảy đầy trên khuôn mặt. Nàng nói ra những lời động viên chồng mình, nhưng chính bản thân mình còn đang tuyệt vọng. Dù là trong hoàn cảnh như thế nào, nhưng con người vẫn luôn có một tia hi vọng le lói ở đâu đó . Dù rằng tia hi vọng ấy có mong manh, nhưng con người là vậy, đều có thể tự mình tạo ra một chút mong ước cho một ngày mai tươi sáng hơn. Độc Cô Tởm buông tay vợ mình ra, hắn bước sang bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn vào mắt đứa bé gái 5 tuổi đang còn ngơ ngác nhìn mình. Đứa bé thấy hắn ngồi trước mặt mình, ngây thơ hỏi.

- " Đại ca phải đi làm xa sao ? Đại ca đi làm có lâu không ? Khi nào đại ca mới về chơi với muội nữa ? Muội nhớ đại ca lắm."

Độc Cô Tởm cố gắng nở một nụ cười với đứa em bé nhỏ , vuốt nhẹ lên mái tóc Yên Nhiên mà vỗ về.

- " Yên Nhiên ngoan, ở nhà nhớ nghe lời mẹ, nhớ chăm sóc cho mẹ nhé. Đại ca đi làm việc hơi lâu một chút , nhưng nhất định sẽ về với muội , về với mọi người, muội đừng buồn"

Yên Nhiên ngây thơ nào đâu biết chuyện gì . Em nghe đại ca dỗ dành như vậy thì vui mừng , cười ngây thơ mà dạ một tiếng. Em đâu biết rằng lần đi đó là kéo dài mãi , Độc Cô Tởm sẽ không bao giờ trở về Kiến Nghiệp nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện