Trịnh Võ Quyết bị túm chân đập xuống đất liên tục, những cú đập mạnh đến độ con quỷ tuột tay làm văng hắn lên không trung. Trong khoảng khắc ngắn ngủi bị hất lên không ấy hắn mới nhìn rõ biển lửa nghiệp chướng trong tim hắn mênh mông dường nào. Nhìn biển lửa ấy, hắn không biết mình phải chịu đoạ đày bao nhiêu lâu nữa, nhưng chắc chắn sẽ rất lâu . Trịnh Võ Quyết rơi xuống, chưa kịp chạm đất thì bốn con quỷ đã tóm lấy chân tay hắn. Mỗi con một góc mà xé mạnh khiến hắn đau đớn thống khổ, cái này chính là tứ quỷ phanh thây. " TOẠC..." một tiếng rách nghe như bên trong cơ thể phát ra, chân tay Trịnh Võ Quyết bị chính những con quỷ trong tâm hắn xé lìa, chỉ còn cơ thể trần trụi rơi xuống đất cái bụp, ngọn lửa từ vị trí va chạm bùng lên nuốt chửng hắn ta. Ngọn lửa này... Trịnh Võ Quyết cảm nhận rõ đây không phải ngọn lửa của ai mà chính là ngọn lửa thù hận trong tim hắn, và người hắn hận gần nhất không ai khác là Vạn Vân Phong. Lần đó hắn bị ám khiến không thể ăn uống gì được, khổ sở vô cùng. Lúc Vạn Vân Phong giải trừ cho hắn khiến hắn vui mừng lắm, cũng có chút thiện cảm. Rồi hắn tái phát bệnh, nhưng người chữa bệnh cho hắn đã không còn ở trấn nữa. Hắn đã phải cho nhiều người đi tìm, ngày ngày trông ngóng , vậy mà khi gặp lại tên bạch mao ấy đã khước từ chữa trị cho hắn. Khốn nạn, thực sự quá khốn nạn, không phải chỉ cần quơ tay mấy cái là xong rồi sao? Vậy mà hắn không làm giúp, thứ súc vật độc ác... đó là lúc trên dương thế Trịnh Võ Quyết đã nghĩ vậy. Nhưng là trong hoàn cảnh một vị phú hộ đang đứng trước mặt một tên lữ khách vô danh. Địa vị bây giờ thay đổi, tên lữ khách thành vương tử cao quý còn Trịnh Võ Quyết giờ chỉ là hồn ma đang bị đoạ đày trong địa ngục. Vị trí đứng khác nhau thì cách nhìn cũng khác nhau, Trịnh Võ Quyết lúc này nhận ra rằng có chữa trị hay không là quyền của Vạn Vân Phong, mà Vân Phong cũng đâu có nói không chữa, chỉ hẹn ngày mai mà thôi. Trịnh Võ Quyết nhớ lại một câu chuyện về người nông dân cho khỉ ăn. Người đó hái đào nhà ra chợ bán, đi ngang rừng thấy một con khỉ đói liền cho nó một quả đào. Ban đầu nó mừng rỡ lắm, và người nông dân mỗi lần như vậy đều cho nó một trái đào. Cho đến hết mùa vụ, người nông dân không còn đào cho nó nữa, con khỉ tức giận lấy đá ném người nông dân. Trịnh Võ Quyết thấy mình giống như con khỉ kia vậy. Lần đầu Vạn Vân Phong chữa trị cho hắn vô điều kiện, chẳng đòi đền đáp một chút gì, và lần sau không chữa trị ngay chỉ vì hẹn hắn một ngày mà hắn lại sinh lòng oán hận. Đạo sĩ phương bắc kia cũng bắt ma cho hắn, khác ở chỗ đạo sĩ đó được hắn thuê về và trả tiền nên hắn o bế cung phụng, còn Vạn Vân Phong làm miễn phí nên bị hắn tống vào tù. Cái kiếp culi không công nó bị người ta khinh thường như thế sao? Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt, không chỉ là vì đau mà vì hắn nhận ra kẻ khốn nạn ở đây là hắn, tên súc vật ở đây cũng là hắn. Ăn cháo đá bát, lấy oán báo ơn, gây thù với một đại nhân vật như vậy, và hắn biết hắn đã ngu dốt đến thế nào.
Những cánh tay cái chân của Trịnh Võ Quyết bị xé toạc dần biến mất, cơ thể hắn bắt đầu mọc lại nguyên vẹn. Tưởng chừng như sắp đến một đợt xé xác thứ hai của bọn quỷ thì bất ngờ ánh mặt trời từ đâu xuất hiện xuyên qua địa ngục tâm hồn. Ánh sáng rọi vào người khiến hắn giảm đi sự đau đớn, linh hồn hắn mờ dần rồi biến mất.
" Á.Á..Á..." Trịnh Võ Quyết gào lên bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường. Vợ hắn nằm bên cạnh cũng ngồi dậy mà nói trong mơ ngủ.
- " mới sáng sớm, ông gặp ác mộng hay cái thứ gì mà kêu gào ghê vậy?"
Trịnh Võ Quyết thất thần nhìn xung quanh, rõ ràng là đang trên giường ngủ, không phải mới vừa nãy còn ở địa ngục sao? Đang mơ hồ không hiểu, Trịnh phu nhân nhìn chồng mình mồ hôi đầm đìa mà hỏi.
- " ông xem, ông nằm mơ thấy gì mà sợ đến nỗi mồ hôi như tắm thế kia ?"
Trịnh Võ Quyết định thần, hắn sờ soạng cơ thể của mình để kiểm tra, miệng lẩm bẩm " còn nguyên, cơ thể còn nguyên " . Bà vợ thấy chồng mình kỳ lạ thì thoáng lo lắng , đưa tay sờ trán chồng xem có bị sốt mà nói mê sảng không? Thấy mọi chuyện đều mới hỏi.
- " rốt cuộc thì ông mơ thấy gì mà trông ông hoảng hốt thế kia?"
Trịnh Võ Quyết cảm nhận được bàn tay vợ mình chạm vào, cảm nhận mình đã trở về dương gian, hắn run rẩy nói.
- " tôi... tôi đêm qua bị hắc bạch vô thường đưa xuống địa ngục..."
Nói chưa xong vợ hắn đã bật cười nức nở, lấy tay phẩy phẩy mà nói.
- " ông dạo này thật lắm chuyện, mơ toàn chuyện vớ vẩn. Trên đời này làm gì có địa ngục với thiên đường chứ?"
Trịnh Võ Quyết lúc này trấn tĩnh hơn, nghe vợ nói thế thì cũng khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
- " phải rồi, chỉ là mơ thôi, chỉ là một cơn ác mộng thôi"
Cảm giác an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vợ hắn lúc này cũng xuống giường đi lo chuyện gia đình, hắn cũng xuống giường mà bước đi với đôi chân còn run rẩy. Trịnh Võ Quyết ngồi xuống ghế, run rẩy nhớ lại giấc mơ chân thực quá. Nhưng vợ chồng hắn không tin có ma quỷ thánh thần, cũng chẳng tin có địa ngục, vậy nên chắc chắn đó là giấc mơ rồi. Trịnh Võ Quyết trấn tĩnh xong, liền đi làm thủ tục buổi sáng. Một trong những công việc buổi sáng của hắn là thắp nhang cho tổ tiên. Đứng trước bàn thờ gia tiên, hắn cầm ba nén nhang khấn vái.
- " xin ông bà tổ tiên phù hộ cho con ăn nên làm ra, gặp nhiều may mắn"
Cắm ba cây nhanh lên bát hương, hắn vái lạy ba lạy, lúc này lại khựng người nhận ra một điều gì đó không đúng. Miệng lẩm bẩm.
- " khoan đã, có cái gì đó sai sai ở đây rồi"
Trịnh Võ Quyết đứng trước bàn thờ, nhìn ba cây nhang bốc khói mà hai hàng chân mày nheo lại , mắt giật giật. Hắn và vợ hắn là người vô thần, cho rằng chết là hết, không tin trên đời có Thần Phật, vậy hắn đang thắp nhang thờ cái gì? Thật ra đây là một triệu chứng kỳ lạ mà đại đa số người nước nam mắc phải. Người nước nam bình thường nói chết là hết, không tin có ma quỷ, đó là nói ở ngoài quán nước mà thôi. Khi về nhà lại thắp nhang cho ông bà tổ tiên, họ gọi đó là tín ngưỡng, tức là có niềm tin linh hồn ông bà tổ tiên sẽ phù hộ, thế nhưng họ là người vô thần không tin có ma quỷ...? Việc này có vẻ mâu thuẫn với nhau một cách trắng trợn, nhưng nó lại thường xuyên đến mức đã trở nên bình thường mà bất cứ ai cũng chấp nhận mất rồi. Thực ra đây là "tiêu chuẩn kép" , một căn bệnh khá phổ biến của nhân tộc. Khi nhân tộc làm chuyện xấu, họ lúc đó sẽ là người vô thần không tin có ma quỷ tồn tại, cho rằng chết là hết. Thế nhưng cũng là họ nhưng khi trông đợi vào một vận may nào đó, họ sẽ trở thành người hữu thần và cầu trời khấn phật ban phước, van xin ông bà tổ tiên phù hộ. "Tiêu chuẩn kép" là một căn bệnh khá bựa lây lan rất nhiều trong cộng đồng con người. Trịnh Võ Quyết cũng không ngoại lệ, khi ép lấy cả người khác hắn là kẻ vô thần không tin quả báo. Nhưng mỗi buổi sáng hắn đều cầu khấn tổ tiên phù hộ. Hắn lúc này mới nhận ra cái sự nhảm nhí của mình. Hắn mời thầy pháp về diệt ma quỷ trong hoa quả trang, và thậm chí trừ ma ám hắn, thế nhưng lúc nãy trên giường vợ chồng hắn vẫn tin rằng ma quỷ không tồn tại. Càng nghĩ càng thấy mình nhảm nhí, con người thích tự lừa dối bản thân mình như vậy sao? Trịnh Võ Quyết lúc này có vẻ đã khôn ra một chút, vẫn chăm chú nhìn bàn thờ mà tự hỏi " vậy giấc mơ đêm qua có là thật?" . Tham sân si hận là bốn thứ khiến con người ta ngu đi, làm mờ mắt họ. Trịnh Võ Quyết bắt đầu sợ hãi trở lại. Câu hỏi về giấc mơ đêm qua là thật hay chỉ là giấc mơ tự nhiên với hắn trở nên vô cùng quan trọng, khiến hắn muốn xác minh cho bằng được, nhưng xác minh bằng cách nào? Trịnh Võ Quyết sực nhớ ra điều gì đó mà buột miệng tự nói một mình.
- " phải rồi, quan trấn hôm qua cũng bị bắt cùng ta. Bây giờ ta tới gặp quan trấn để xác định. Nếu hai người cùng mơ đúng một giấc mơ thì giấc mơ ấy là có thật"
Trịnh Võ Quyết ngửa tay trái, tay phải đấm vào tay trái mà thốt lên " chính là như vậy" , sau đó lập tức gác bỏ tất cả mọi chuyện khác mà lên đường sang tư gia của Nguyễn Văn An tìm người. Hắn đi hối hả, đi không nhìn ngó bất cứ thứ gì xung quanh khiến cho người làm trong nhà ngạc nhiên. Rời khỏi nhà khi trời mới sáng, con đường còn thưa thớt người qua lại, Trịnh Võ Quyết băng băng bước đi cho đến khi hắn giật mình gặp Nguyễn Văn An cũng đi hối hả như hắn nhưng theo hướng ngược lại. Hai người đối mặt nhau, cả hai khom lưng chỉ tay về phía nhau như chuẩn bị hỏi gì đó, nhưng lại chẳng ai mở lời. Hai người giữ tư thế đó một khoảng khắc, Trịnh Võ Quyết mới mở lời hỏi trước.
- " An huynh, có phải huynh mới từ...đao sơn địa ngục trở về?"
Lời nói vừa dứt, Nguyễn Văn An đã giật mình hoảng sợ, mặt tái mét mà run rẩy nói.
- " là thật, giấc mơ đêm qua là có thật..."
Xem ra hắn cũng giống Trịnh Võ Quyết, tới tìm hiểu xem giấc mơ ấy có phải là sự thật hay không . Khi đã xác nhận là những chuyện thực sự đã trải qua, Nguyễn Văn An mặt mếu máo như muốn khóc, trong lòng hờn dỗi.
- " ta bị tống vào núi đao, bị cắt lìa từng miếng thịt, đau đớn không kể xiết. Đệ thì sướng rồi, có bị tống vào ngục giống ta đâu"
Thấy khuôn mặt mếu máo của Nguyễn Văn An cùng lời nói hờn dỗi ấy, Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói.
- " An huynh có điều không biết, đệ cũng có thoát được kiếp nạn đâu. Sau khi huynh bị tống vào núi đao thì đệ cũng bị đày vào biển lửa, bị thiêu đốt đến tận xương tủy. Nỗi đau đớn ấy sợ rằng chẳng thua kém gì huynh đâu"
Thấy Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói về biển lửa, Nguyễn Văn An cũng không cầm được nước mắt mà bật khóc . Bọn chúng đồng cảm với nhau, liền bước tới ôm nhau khóc rưng rức, kinh hãi cái ký ức trong địa ngục. Hai tên đàn ông ôm nhau khóc ngay trên đường chính của trấn lúc sáng sớm. Trịnh Võ Quyết tinh khôn hơn, lúc này gạt nước mắt mà nói.
- " An huynh, không có thời gian để khóc đâu. Việc bây giờ là vào ngục gặp vương tử để cầu xin ngài ấy tha thứ. Nếu không thể nhận được sự tha thứ của ngài ấy thì chúng ta thực sự thảm rồi..."
Nguyễn Văn An nghe vậy thì giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.
- " đệ nói phải, nói rất phải. Chúng ta bây giờ lập tức tới gặp ngài ấy. ĐI THÔI.."
Cả hai tên lập tức dắt díu nhau đi hối hả tới ngục tù để gặp người mà chúng mới hôm qua bắt về. Vừa đi vừa lo sợ lắm, sợ rằng sẽ không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Những cánh tay cái chân của Trịnh Võ Quyết bị xé toạc dần biến mất, cơ thể hắn bắt đầu mọc lại nguyên vẹn. Tưởng chừng như sắp đến một đợt xé xác thứ hai của bọn quỷ thì bất ngờ ánh mặt trời từ đâu xuất hiện xuyên qua địa ngục tâm hồn. Ánh sáng rọi vào người khiến hắn giảm đi sự đau đớn, linh hồn hắn mờ dần rồi biến mất.
" Á.Á..Á..." Trịnh Võ Quyết gào lên bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường. Vợ hắn nằm bên cạnh cũng ngồi dậy mà nói trong mơ ngủ.
- " mới sáng sớm, ông gặp ác mộng hay cái thứ gì mà kêu gào ghê vậy?"
Trịnh Võ Quyết thất thần nhìn xung quanh, rõ ràng là đang trên giường ngủ, không phải mới vừa nãy còn ở địa ngục sao? Đang mơ hồ không hiểu, Trịnh phu nhân nhìn chồng mình mồ hôi đầm đìa mà hỏi.
- " ông xem, ông nằm mơ thấy gì mà sợ đến nỗi mồ hôi như tắm thế kia ?"
Trịnh Võ Quyết định thần, hắn sờ soạng cơ thể của mình để kiểm tra, miệng lẩm bẩm " còn nguyên, cơ thể còn nguyên " . Bà vợ thấy chồng mình kỳ lạ thì thoáng lo lắng , đưa tay sờ trán chồng xem có bị sốt mà nói mê sảng không? Thấy mọi chuyện đều mới hỏi.
- " rốt cuộc thì ông mơ thấy gì mà trông ông hoảng hốt thế kia?"
Trịnh Võ Quyết cảm nhận được bàn tay vợ mình chạm vào, cảm nhận mình đã trở về dương gian, hắn run rẩy nói.
- " tôi... tôi đêm qua bị hắc bạch vô thường đưa xuống địa ngục..."
Nói chưa xong vợ hắn đã bật cười nức nở, lấy tay phẩy phẩy mà nói.
- " ông dạo này thật lắm chuyện, mơ toàn chuyện vớ vẩn. Trên đời này làm gì có địa ngục với thiên đường chứ?"
Trịnh Võ Quyết lúc này trấn tĩnh hơn, nghe vợ nói thế thì cũng khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
- " phải rồi, chỉ là mơ thôi, chỉ là một cơn ác mộng thôi"
Cảm giác an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vợ hắn lúc này cũng xuống giường đi lo chuyện gia đình, hắn cũng xuống giường mà bước đi với đôi chân còn run rẩy. Trịnh Võ Quyết ngồi xuống ghế, run rẩy nhớ lại giấc mơ chân thực quá. Nhưng vợ chồng hắn không tin có ma quỷ thánh thần, cũng chẳng tin có địa ngục, vậy nên chắc chắn đó là giấc mơ rồi. Trịnh Võ Quyết trấn tĩnh xong, liền đi làm thủ tục buổi sáng. Một trong những công việc buổi sáng của hắn là thắp nhang cho tổ tiên. Đứng trước bàn thờ gia tiên, hắn cầm ba nén nhang khấn vái.
- " xin ông bà tổ tiên phù hộ cho con ăn nên làm ra, gặp nhiều may mắn"
Cắm ba cây nhanh lên bát hương, hắn vái lạy ba lạy, lúc này lại khựng người nhận ra một điều gì đó không đúng. Miệng lẩm bẩm.
- " khoan đã, có cái gì đó sai sai ở đây rồi"
Trịnh Võ Quyết đứng trước bàn thờ, nhìn ba cây nhang bốc khói mà hai hàng chân mày nheo lại , mắt giật giật. Hắn và vợ hắn là người vô thần, cho rằng chết là hết, không tin trên đời có Thần Phật, vậy hắn đang thắp nhang thờ cái gì? Thật ra đây là một triệu chứng kỳ lạ mà đại đa số người nước nam mắc phải. Người nước nam bình thường nói chết là hết, không tin có ma quỷ, đó là nói ở ngoài quán nước mà thôi. Khi về nhà lại thắp nhang cho ông bà tổ tiên, họ gọi đó là tín ngưỡng, tức là có niềm tin linh hồn ông bà tổ tiên sẽ phù hộ, thế nhưng họ là người vô thần không tin có ma quỷ...? Việc này có vẻ mâu thuẫn với nhau một cách trắng trợn, nhưng nó lại thường xuyên đến mức đã trở nên bình thường mà bất cứ ai cũng chấp nhận mất rồi. Thực ra đây là "tiêu chuẩn kép" , một căn bệnh khá phổ biến của nhân tộc. Khi nhân tộc làm chuyện xấu, họ lúc đó sẽ là người vô thần không tin có ma quỷ tồn tại, cho rằng chết là hết. Thế nhưng cũng là họ nhưng khi trông đợi vào một vận may nào đó, họ sẽ trở thành người hữu thần và cầu trời khấn phật ban phước, van xin ông bà tổ tiên phù hộ. "Tiêu chuẩn kép" là một căn bệnh khá bựa lây lan rất nhiều trong cộng đồng con người. Trịnh Võ Quyết cũng không ngoại lệ, khi ép lấy cả người khác hắn là kẻ vô thần không tin quả báo. Nhưng mỗi buổi sáng hắn đều cầu khấn tổ tiên phù hộ. Hắn lúc này mới nhận ra cái sự nhảm nhí của mình. Hắn mời thầy pháp về diệt ma quỷ trong hoa quả trang, và thậm chí trừ ma ám hắn, thế nhưng lúc nãy trên giường vợ chồng hắn vẫn tin rằng ma quỷ không tồn tại. Càng nghĩ càng thấy mình nhảm nhí, con người thích tự lừa dối bản thân mình như vậy sao? Trịnh Võ Quyết lúc này có vẻ đã khôn ra một chút, vẫn chăm chú nhìn bàn thờ mà tự hỏi " vậy giấc mơ đêm qua có là thật?" . Tham sân si hận là bốn thứ khiến con người ta ngu đi, làm mờ mắt họ. Trịnh Võ Quyết bắt đầu sợ hãi trở lại. Câu hỏi về giấc mơ đêm qua là thật hay chỉ là giấc mơ tự nhiên với hắn trở nên vô cùng quan trọng, khiến hắn muốn xác minh cho bằng được, nhưng xác minh bằng cách nào? Trịnh Võ Quyết sực nhớ ra điều gì đó mà buột miệng tự nói một mình.
- " phải rồi, quan trấn hôm qua cũng bị bắt cùng ta. Bây giờ ta tới gặp quan trấn để xác định. Nếu hai người cùng mơ đúng một giấc mơ thì giấc mơ ấy là có thật"
Trịnh Võ Quyết ngửa tay trái, tay phải đấm vào tay trái mà thốt lên " chính là như vậy" , sau đó lập tức gác bỏ tất cả mọi chuyện khác mà lên đường sang tư gia của Nguyễn Văn An tìm người. Hắn đi hối hả, đi không nhìn ngó bất cứ thứ gì xung quanh khiến cho người làm trong nhà ngạc nhiên. Rời khỏi nhà khi trời mới sáng, con đường còn thưa thớt người qua lại, Trịnh Võ Quyết băng băng bước đi cho đến khi hắn giật mình gặp Nguyễn Văn An cũng đi hối hả như hắn nhưng theo hướng ngược lại. Hai người đối mặt nhau, cả hai khom lưng chỉ tay về phía nhau như chuẩn bị hỏi gì đó, nhưng lại chẳng ai mở lời. Hai người giữ tư thế đó một khoảng khắc, Trịnh Võ Quyết mới mở lời hỏi trước.
- " An huynh, có phải huynh mới từ...đao sơn địa ngục trở về?"
Lời nói vừa dứt, Nguyễn Văn An đã giật mình hoảng sợ, mặt tái mét mà run rẩy nói.
- " là thật, giấc mơ đêm qua là có thật..."
Xem ra hắn cũng giống Trịnh Võ Quyết, tới tìm hiểu xem giấc mơ ấy có phải là sự thật hay không . Khi đã xác nhận là những chuyện thực sự đã trải qua, Nguyễn Văn An mặt mếu máo như muốn khóc, trong lòng hờn dỗi.
- " ta bị tống vào núi đao, bị cắt lìa từng miếng thịt, đau đớn không kể xiết. Đệ thì sướng rồi, có bị tống vào ngục giống ta đâu"
Thấy khuôn mặt mếu máo của Nguyễn Văn An cùng lời nói hờn dỗi ấy, Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói.
- " An huynh có điều không biết, đệ cũng có thoát được kiếp nạn đâu. Sau khi huynh bị tống vào núi đao thì đệ cũng bị đày vào biển lửa, bị thiêu đốt đến tận xương tủy. Nỗi đau đớn ấy sợ rằng chẳng thua kém gì huynh đâu"
Thấy Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói về biển lửa, Nguyễn Văn An cũng không cầm được nước mắt mà bật khóc . Bọn chúng đồng cảm với nhau, liền bước tới ôm nhau khóc rưng rức, kinh hãi cái ký ức trong địa ngục. Hai tên đàn ông ôm nhau khóc ngay trên đường chính của trấn lúc sáng sớm. Trịnh Võ Quyết tinh khôn hơn, lúc này gạt nước mắt mà nói.
- " An huynh, không có thời gian để khóc đâu. Việc bây giờ là vào ngục gặp vương tử để cầu xin ngài ấy tha thứ. Nếu không thể nhận được sự tha thứ của ngài ấy thì chúng ta thực sự thảm rồi..."
Nguyễn Văn An nghe vậy thì giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.
- " đệ nói phải, nói rất phải. Chúng ta bây giờ lập tức tới gặp ngài ấy. ĐI THÔI.."
Cả hai tên lập tức dắt díu nhau đi hối hả tới ngục tù để gặp người mà chúng mới hôm qua bắt về. Vừa đi vừa lo sợ lắm, sợ rằng sẽ không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Danh sách chương