Trịnh Võ Quyết bị ném vào hoả ngục, lập tức bốn con quỷ lao vào hắn. Trong bốn con quỷ thì quỷ tham là con quỷ to lớn nhất, vượt trội nhất, ứng với lòng tham không đáy của hắn. Con quỷ tham mạnh hơn, nhanh tay tóm được hắn trước. Nó ném mạnh Trịnh Võ Quyết xuống đất một cái như trời giáng. Nếu là con người đương nhiên không thể chịu nổi, nhưng hiện tại Trịnh Võ Quyết đang ở thể linh hồn, và trong buồng tim của chính mình thì linh hồn là bất tiệt bất diệt.
Trịnh Võ Quyết nằm bẹp trên đất, con quỷ tham vung chân đạp một phát khiến linh hồn hắn bẹp dí. Hắn nằm gọn dưới bàn chân con quỷ, lửa hừng hực thiêu cháy hắn. Thân thể bị bẹp, bị lửa đốt cháy thành than liền từ từ hồi phục lại. Cứ hồi phục rồi bị đốt như thế, vô cùng khủng khiếp. Nếu chết thực sự là hết, thì trong hoàn cảnh này cái chết chính là một đặc ân.
Ngọn lửa thiêu tới xương tủy, Trịnh Võ Quyết nhận ra ngọn lửa thù hận này của ai, ký ức của người đó chảy vào trong tâm trí hắn. Ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt hắn là của một người đàn ông tên Lộc. Đây là một người nông dân không may bị tai nạn lao động, không còn làm việc nặng được nữa. Tiền dành dụm đều dùng để chữa trị vụ tai nạn, trong nhà không còn gì quý giá. Nhìn vợ mình phải lao động quần quật nuôi chồng nuôi con, Lộc cảm thấy chua xót. Lộc quyết định đi vay mượn bà con 40 lượng bạc để mua bò về nuôi, với cơ thể không lằn lặn nhưng vẫn có thể đi chăn bò được. Lộc tìm tới chỗ trung tâm ép lấy cả của Trịnh Võ Quyết. Giá một con bò đẻ tầm 15-20 lượng bạc, Lộc dự tính mua ba con bò đi chăn. Trịnh Võ Quyết nhanh chóng tìm hiểu thông tin về Lộc, sau đó bày mưu tính kế dẫn Lộc vào bầy bò của mình. Quyết chỉ vào con bò già nhất không còn khả năng sinh sản nữa mà nói là bò đẻ ba lứa, lại chỉ vào hai con bê con mà nói rằng đó là sinh đôi, khoe rằng đẻ ba lứa đều sinh đôi cả. Lộc vốn thật thà, lại không có kinh nghiệm nuôi bò nên tin thật. Quyết lại thủ thì rằng Lộc chân thọt như vậy không thể nuôi ba con được, chi bằng nuôi một con đẻ đôi này là vừa sức nhất. Liên tục hót líu lo những lời nghe vô cùng thuyết phục, sau khi thấy Lộc xuôi lòng rồi thì hét giá 40 lượng bạc, chính là luộc sạch tiền của Lộc. Người nông dân tàn tật mua con bò già về nhà, và rất nhanh được người có kinh nghiệm chỉ cho sai lầm của mình. Lộc thẩn thờ nhìn con bò già đó, bán thì chỉ có bán thịt. Được hàng xóm giúp đỡ xẻ thịt bò già mua ủng hộ, Lộc thu về 10 lượng bạc và số nợ 40 lượng bạc kia vẫn còn nguyên. Vợ Lộc lại phải đi làm quần quật để trả thêm cái số nợ mà lẽ ra không phải chịu. Rồi vợ Lộc vì làm việc quá sức mà ngã bệnh, con Lộc đói nheo nhóc. Trong tận cùng của bất lực và uất hận, Lộc lại bất giác mỉm cười. Người đàn ông tội nghiệp cầm ít tiền còn lại mua thuốc cho vợ, cùng với một con gà béo về làm thịt cho gia đình ăn. Nói dối với vợ mình là mới trúng mánh trả hết nợ, có tiền rồi. Để vợ con vui vẻ ăn uống no nê, lộc lẳng lặng lấy một dải lụa trắng ra ngoài đồng. Lộc vừa đi vừa lẩm bẩm " tôi chết rồi sẽ không còn là gánh nặng cho mình nữa. Tôi chết rồi mong người ta xóa nợ cho tôi. Tôi chết rồi, tiền phúng điếu của hàng xóm cũng có thể cho mình chút ít chữa bệnh " . Lộc ra cây đa đầu làng treo cổ tự sát, trước khi treo cổ còn hét lên một câu " giao hợp mẫu thân thằng Quyết " .
Trong địa ngục, Trịnh Võ Quyết cảm nhận toàn bộ oán hận đó. Lửa oán hận thiêu cháy hắn, chính là lửa nghiệp mà hắn phải chịu. Lúc hắn lừa người đàn ông đó, hắn đã vô cùng sung sướng. 40 lượng bạc với hắn chẳng to tát gì, nhưng cái hắn sung sướng chính là một vốn bốn lời, cũng chính là lòng tham vô đáy của hắn. Con quỷ tham ngoáy chân chà sát hắn xuống đất, lửa hận càng bùng cháy dữ dội. 40 lượng bạc với hắn cũng chỉ là mở tiệc một ngày, nhưng với người đàn ông kia là cả một hy vọng tương lai. 40 lượng bạc với người đàn ông kia rất lớn, nhưng không lớn đến nỗi phải tự sát. Điều khiến ông ta tự tận cuộc đời mình là phẩn uất, là đau đớn căm thù khi bị Trịnh Võ Quyết lừa. Đây không phải tự sát, ĐÂY LÀ GIẾT NGƯỜI ! Con quỷ tham lam đá mạnh một phát, Trịnh Võ Quyết bị đá văng đến một con quỷ khác, là quỷ sân. Con một quỷ này cũng vung chân đạp hắn xuống đất, ngọn lửa lại bùng cháy thiêu rụi hắn. Ngọn lửa lần này, hắn cảm nhận được, là lửa căm phẫn của người đàn ông tên Hưng. Lửa bùng cháy thiêu đốt, ký ức hận thù của Hưng đã chảy vào tâm trí của Trịnh Võ Quyết. Hưng có một căn nhà gia truyền ở vị trí đẹp nhất trấn Đào Hoa, chính điều này đã làm Quyết không hài lòng. Quyết cho rằng ở trấn này hắn phải là nhất, và căn nhà ở vị trí đó phải dành cho người quyền lực nhất. Quỷ sân trong hắn bắt buộc hắn phải sở hữu căn nhà ở vị trí đẹp nhất đó, hắn nhiều lần hỏi mua nhưng Hưng không bán vì là nhà gia truyền. Sân rồi hận, Quyết ngầm ra thông điệp kẻ nào dám dính líu đến Hưng sẽ trở thành kẻ thù của hắn, khiến cho ai nấy cũng sợ hãi. Quyết chờ đợi cơ hội để " báo thù" , và cơ hội ấy cũng đến. Vợ Hưng bệnh nặng, cần gấp một số tiền lớn lên bắc thành chữa bệnh. Hưng không có tiền đành phải bán nhà, thế nhưng không ai dám mua nhà của Hưng cả vì sợ Quyết. Cùng đường, Hưng tới bán nhà cho Quyết, và Quyết nhân cơ hội này ép giá Hưng một cách thảm thương, trả không bằng 1/10 giá trị căn nhà. Tiếc rẻ không bán, nhưng vợ bệnh nặng sợ rằng khó qua khỏi, Hưng đành cắn răng bán rẻ tất cả. Thuê một cỗ xe ngựa lên bắc thành chữa bệnh cho vợ. Nào ngờ chi phí quá cao, hết tiền mà vợ chưa khỏi, đại phu người Hán lại cương quyết không có tiền không nhìn mặt. Cuối cùng vợ Hưng không qua khỏi, Hưng chẳng còn đồng nào trong túi đành cõng xác vợ trên lưng để về lại trấn Đào Hoa. Hưng vừa đi vừa khóc, đôi giày đeo cũng rách nát. Trên đường về trời tối, Hưng cõng Xác vợ vào gốc cây ven đường nghỉ ngơi. Kiệt sức vì mệt mỏi, Hưng ôm xác vợ mà thiếp đi. Sáng hôm sau người ta thấy có một đôi phu thê chết ven đường, người chồng chết còn ôm chặt xác vợ, tình nghĩa thâm sâu. Trịnh Võ Quyết đâu thấy được vẻ đẹp của tình người. Lúc hắn mua nhà đã vô cùng thỏa mãn, vừa mua được giá rẻ lại vừa trừng phạt cái tên không biết điều kia. Nếu lúc trước hắn hỏi mua mà tên kia bán thì đâu bị ép giá đến nhường này . Trịnh Võ Quyết cho rằng " đáng đời một kẻ không biết điều, đây là kiếp nạn của kẻ dám khước từ hắn" . Trịnh Võ Quyết chưa một lần cảm thấy ăn năn về chuyện này, bởi hắn cho rằng đây là trí tuệ của hắn. Nếu lúc đó Trịnh Võ Quyết đừng ép lấy cả mà mua đúng giá thì người đàn ông kia đã có tiền chữa bệnh cho vợ, đã có tiền thuê xe ngựa đưa vợ về nhà, nhưng đó chỉ là "nếu " mà thôi. Đôi vợ chồng đó chết vì bệnh, nhưng đó không phải là tai nạn, ĐÓ LÀ GIẾT NGƯỜI. Đây là nghiệp không chỉ là tham lam mà còn vì "sân hận" mà Trịnh Võ Quyết đã tạo ra. Hắn "sân" vì có kẻ sở hữu ngôi nhà ở vị trí đẹp hơn nhà hắn, hắn hận vì kẻ đó khước từ không bán cho hắn. Hào quang nhân vật chính của hắn cho rằng trời đã phạt cặp vợ chồng kia vì đã chống lại hắn, cho đến lúc hắn vào địa ngục và đang phải chịu sự trừng phạt hắn mới biết hắn đã khốn nạn đến mức nào.
Con quỷ sân đang chà đạp Trịnh Võ Quyết, lúc này con quỷ si đẩy con quỷ sân ra. Nó tóm lấy hai chân hắn, vung tay đập đôm đốp xuống đất. Từng nhát đập xuống, lửa hận chỗ đó lại bốc lên thiêu cháy đầu óc hắn, hắn lại cảm nhận được lửa hận của cả một gia đình.
Ở làng Ngọn phía tây trấn Đào Hoa có một gia đình vợ chồng Thiểm và Thu. Gia đình này làm nông ba đời trên mảnh đất truyền lại qua nhiều thế hệ. Mảnh đất ấy cũng chỉ là mảnh ruộng, thế nhưng theo phong thủy thì mảnh đất ấy rất phù hợp với tuổi và mệnh của Trịnh Võ Quyết để xây đền thờ tổ. Càng ngắm nhìn địa thế hắn càng si mê miếng đất. Tất nhiên hắn sẽ không rời trung tâm trấn, nơi đang làm ăn phát đạt để đến một ngôi làng hẻo lánh, thế nhưng miếng đất ấy đã khiến hắn yêu thích và phải có cho bằng được. Trịnh Võ Quyết hỏi mua, nhưng vì đất tổ tiên để lại nên gia đình không bán. Nhìn thấy gia cảnh vợ chồng Thiểm và Thu thân phận thấp cổ bé họng, lại không muốn chờ đợi cơ hội chẳng biết có đến hay không, Trịnh Võ Quyết liền lập tức hành động. Hắn "bồi dưỡng" cho quan trấn "một chút" ngân lượng, sau đó cho người đến thu hồi đất để phục vụ "mục đích quốc gia" . Nói là phục vụ lợi ích quốc gia, nhưng người nông dân ấy có được hỏi mục đích ấy là mục đích gì. Quan trấn trích ngân sách ra bồi thường cho năm đồng bạc " vì là đất nông nghiệp" , đồng thời cho quân đến đàn áp khống chế gia đình nông dân tội nghiệp. Năm đồng bạc chỉ đủ mua mười tô phở, gia đình Thiểm và Thu phút chốc trở thành người vô gia cư màn trời chiếu đất. Uất hận không biết kêu ai, đất nhà mình lại bị người khác cướp trắng đuổi ra đường. Chưa dừng lại ở đó, mục đích quốc gia gì chưa thấy lại thấy quan trấn giao mảnh đất tổ tiên cho Trịnh Võ Quyết xây nhà thờ tổ, vì " chính sách an sinh có sự thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh " . Phẩn uất tuột cùng, gia đình ấy nhờ người biết chữ viết một lá đơn kiện đem lên bắc thành tố với tiết độ sứ. Thế nhưng Độc Cô Tởm chẳng thèm để ý, trước giờ hắn có xem tính mạng Kinh tộc Giao Chỉ ra gì? Hết tiền lộ phí, vợ chồng Thiểm và Thu ôm hai con trở về. Bọn họ mua bốn tô phở và một ít thạch tín bằng tiền còn lại, trộn thạch tín vào phở mà cùng nhau xuống cáo trạng với diêm vương, bởi dương thế không có công đạo thì âm thế sẽ có.
Một buổi sáng nào đó, người ta thấy gia đình bốn người nông dân bị cướp đất ôm nhau chết, mắt trợn ngược không nhắm được. Cũng trong ngày hôm đó, Trịnh Võ Quyết khánh thành đền thờ tổ trên mảnh đất mà hắn đã "giải phóng mặt bằng" thành công. Trước mặt rất nhiều khách mời, hắn đã tự hào mà "khiêm tốn " như vầy : "nhiều người thấy tôi giàu, hỏi tôi có bao nhiêu tiền. Thế nhưng tôi có bao nhiêu tiền thì điều đó không quan trọng, mà quan trọng tiền của tôi làm ra đều là những đồng tiền chân chính sạch sẽ".
Phải rồi, chân chính sạch sẽ. Hắn nói vậy và hắn tin vậy thật. Hắn không làm sai luật, bởi luật do con người làm ra đều có lỗ hổng. Trịnh Võ Quyết không những lách luật mà còn dùng chính luật để chuộc lợi, sự khác biệt là thằng ăn cướp dùng dao làm hung khí còn Trịnh Võ Quyết dùng luật làm hung khí đi cướp, dùng pháp luật làm công cụ đi giải phóng đất của người nông dân. Hắn có thể nói "chỉ cần không vi phạm pháp luật là được" , và những thủ đoạn của hắn chính là tài trí của hắn , nhưng nghiệp của hắn tạo ra thì vẫn cứ ở đó. Gia đình kia chết không phải vì nghèo đói vô gia cư, mà chết vì phẩn uất kêu trời xanh không thấu. Chính Trịnh Võ Quyết vì lòng tham của mình mà dồn gia đình ấy vào đường cùng phải quyên sinh. Đây không phải là tự sát, ĐÂY LÀ GIẾT NGƯỜI , và hắn đang phải trả giá cho tội ác của hắn trong địa ngục đoạ đày.
Trịnh Võ Quyết nằm bẹp trên đất, con quỷ tham vung chân đạp một phát khiến linh hồn hắn bẹp dí. Hắn nằm gọn dưới bàn chân con quỷ, lửa hừng hực thiêu cháy hắn. Thân thể bị bẹp, bị lửa đốt cháy thành than liền từ từ hồi phục lại. Cứ hồi phục rồi bị đốt như thế, vô cùng khủng khiếp. Nếu chết thực sự là hết, thì trong hoàn cảnh này cái chết chính là một đặc ân.
Ngọn lửa thiêu tới xương tủy, Trịnh Võ Quyết nhận ra ngọn lửa thù hận này của ai, ký ức của người đó chảy vào trong tâm trí hắn. Ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt hắn là của một người đàn ông tên Lộc. Đây là một người nông dân không may bị tai nạn lao động, không còn làm việc nặng được nữa. Tiền dành dụm đều dùng để chữa trị vụ tai nạn, trong nhà không còn gì quý giá. Nhìn vợ mình phải lao động quần quật nuôi chồng nuôi con, Lộc cảm thấy chua xót. Lộc quyết định đi vay mượn bà con 40 lượng bạc để mua bò về nuôi, với cơ thể không lằn lặn nhưng vẫn có thể đi chăn bò được. Lộc tìm tới chỗ trung tâm ép lấy cả của Trịnh Võ Quyết. Giá một con bò đẻ tầm 15-20 lượng bạc, Lộc dự tính mua ba con bò đi chăn. Trịnh Võ Quyết nhanh chóng tìm hiểu thông tin về Lộc, sau đó bày mưu tính kế dẫn Lộc vào bầy bò của mình. Quyết chỉ vào con bò già nhất không còn khả năng sinh sản nữa mà nói là bò đẻ ba lứa, lại chỉ vào hai con bê con mà nói rằng đó là sinh đôi, khoe rằng đẻ ba lứa đều sinh đôi cả. Lộc vốn thật thà, lại không có kinh nghiệm nuôi bò nên tin thật. Quyết lại thủ thì rằng Lộc chân thọt như vậy không thể nuôi ba con được, chi bằng nuôi một con đẻ đôi này là vừa sức nhất. Liên tục hót líu lo những lời nghe vô cùng thuyết phục, sau khi thấy Lộc xuôi lòng rồi thì hét giá 40 lượng bạc, chính là luộc sạch tiền của Lộc. Người nông dân tàn tật mua con bò già về nhà, và rất nhanh được người có kinh nghiệm chỉ cho sai lầm của mình. Lộc thẩn thờ nhìn con bò già đó, bán thì chỉ có bán thịt. Được hàng xóm giúp đỡ xẻ thịt bò già mua ủng hộ, Lộc thu về 10 lượng bạc và số nợ 40 lượng bạc kia vẫn còn nguyên. Vợ Lộc lại phải đi làm quần quật để trả thêm cái số nợ mà lẽ ra không phải chịu. Rồi vợ Lộc vì làm việc quá sức mà ngã bệnh, con Lộc đói nheo nhóc. Trong tận cùng của bất lực và uất hận, Lộc lại bất giác mỉm cười. Người đàn ông tội nghiệp cầm ít tiền còn lại mua thuốc cho vợ, cùng với một con gà béo về làm thịt cho gia đình ăn. Nói dối với vợ mình là mới trúng mánh trả hết nợ, có tiền rồi. Để vợ con vui vẻ ăn uống no nê, lộc lẳng lặng lấy một dải lụa trắng ra ngoài đồng. Lộc vừa đi vừa lẩm bẩm " tôi chết rồi sẽ không còn là gánh nặng cho mình nữa. Tôi chết rồi mong người ta xóa nợ cho tôi. Tôi chết rồi, tiền phúng điếu của hàng xóm cũng có thể cho mình chút ít chữa bệnh " . Lộc ra cây đa đầu làng treo cổ tự sát, trước khi treo cổ còn hét lên một câu " giao hợp mẫu thân thằng Quyết " .
Trong địa ngục, Trịnh Võ Quyết cảm nhận toàn bộ oán hận đó. Lửa oán hận thiêu cháy hắn, chính là lửa nghiệp mà hắn phải chịu. Lúc hắn lừa người đàn ông đó, hắn đã vô cùng sung sướng. 40 lượng bạc với hắn chẳng to tát gì, nhưng cái hắn sung sướng chính là một vốn bốn lời, cũng chính là lòng tham vô đáy của hắn. Con quỷ tham ngoáy chân chà sát hắn xuống đất, lửa hận càng bùng cháy dữ dội. 40 lượng bạc với hắn cũng chỉ là mở tiệc một ngày, nhưng với người đàn ông kia là cả một hy vọng tương lai. 40 lượng bạc với người đàn ông kia rất lớn, nhưng không lớn đến nỗi phải tự sát. Điều khiến ông ta tự tận cuộc đời mình là phẩn uất, là đau đớn căm thù khi bị Trịnh Võ Quyết lừa. Đây không phải tự sát, ĐÂY LÀ GIẾT NGƯỜI ! Con quỷ tham lam đá mạnh một phát, Trịnh Võ Quyết bị đá văng đến một con quỷ khác, là quỷ sân. Con một quỷ này cũng vung chân đạp hắn xuống đất, ngọn lửa lại bùng cháy thiêu rụi hắn. Ngọn lửa lần này, hắn cảm nhận được, là lửa căm phẫn của người đàn ông tên Hưng. Lửa bùng cháy thiêu đốt, ký ức hận thù của Hưng đã chảy vào tâm trí của Trịnh Võ Quyết. Hưng có một căn nhà gia truyền ở vị trí đẹp nhất trấn Đào Hoa, chính điều này đã làm Quyết không hài lòng. Quyết cho rằng ở trấn này hắn phải là nhất, và căn nhà ở vị trí đó phải dành cho người quyền lực nhất. Quỷ sân trong hắn bắt buộc hắn phải sở hữu căn nhà ở vị trí đẹp nhất đó, hắn nhiều lần hỏi mua nhưng Hưng không bán vì là nhà gia truyền. Sân rồi hận, Quyết ngầm ra thông điệp kẻ nào dám dính líu đến Hưng sẽ trở thành kẻ thù của hắn, khiến cho ai nấy cũng sợ hãi. Quyết chờ đợi cơ hội để " báo thù" , và cơ hội ấy cũng đến. Vợ Hưng bệnh nặng, cần gấp một số tiền lớn lên bắc thành chữa bệnh. Hưng không có tiền đành phải bán nhà, thế nhưng không ai dám mua nhà của Hưng cả vì sợ Quyết. Cùng đường, Hưng tới bán nhà cho Quyết, và Quyết nhân cơ hội này ép giá Hưng một cách thảm thương, trả không bằng 1/10 giá trị căn nhà. Tiếc rẻ không bán, nhưng vợ bệnh nặng sợ rằng khó qua khỏi, Hưng đành cắn răng bán rẻ tất cả. Thuê một cỗ xe ngựa lên bắc thành chữa bệnh cho vợ. Nào ngờ chi phí quá cao, hết tiền mà vợ chưa khỏi, đại phu người Hán lại cương quyết không có tiền không nhìn mặt. Cuối cùng vợ Hưng không qua khỏi, Hưng chẳng còn đồng nào trong túi đành cõng xác vợ trên lưng để về lại trấn Đào Hoa. Hưng vừa đi vừa khóc, đôi giày đeo cũng rách nát. Trên đường về trời tối, Hưng cõng Xác vợ vào gốc cây ven đường nghỉ ngơi. Kiệt sức vì mệt mỏi, Hưng ôm xác vợ mà thiếp đi. Sáng hôm sau người ta thấy có một đôi phu thê chết ven đường, người chồng chết còn ôm chặt xác vợ, tình nghĩa thâm sâu. Trịnh Võ Quyết đâu thấy được vẻ đẹp của tình người. Lúc hắn mua nhà đã vô cùng thỏa mãn, vừa mua được giá rẻ lại vừa trừng phạt cái tên không biết điều kia. Nếu lúc trước hắn hỏi mua mà tên kia bán thì đâu bị ép giá đến nhường này . Trịnh Võ Quyết cho rằng " đáng đời một kẻ không biết điều, đây là kiếp nạn của kẻ dám khước từ hắn" . Trịnh Võ Quyết chưa một lần cảm thấy ăn năn về chuyện này, bởi hắn cho rằng đây là trí tuệ của hắn. Nếu lúc đó Trịnh Võ Quyết đừng ép lấy cả mà mua đúng giá thì người đàn ông kia đã có tiền chữa bệnh cho vợ, đã có tiền thuê xe ngựa đưa vợ về nhà, nhưng đó chỉ là "nếu " mà thôi. Đôi vợ chồng đó chết vì bệnh, nhưng đó không phải là tai nạn, ĐÓ LÀ GIẾT NGƯỜI. Đây là nghiệp không chỉ là tham lam mà còn vì "sân hận" mà Trịnh Võ Quyết đã tạo ra. Hắn "sân" vì có kẻ sở hữu ngôi nhà ở vị trí đẹp hơn nhà hắn, hắn hận vì kẻ đó khước từ không bán cho hắn. Hào quang nhân vật chính của hắn cho rằng trời đã phạt cặp vợ chồng kia vì đã chống lại hắn, cho đến lúc hắn vào địa ngục và đang phải chịu sự trừng phạt hắn mới biết hắn đã khốn nạn đến mức nào.
Con quỷ sân đang chà đạp Trịnh Võ Quyết, lúc này con quỷ si đẩy con quỷ sân ra. Nó tóm lấy hai chân hắn, vung tay đập đôm đốp xuống đất. Từng nhát đập xuống, lửa hận chỗ đó lại bốc lên thiêu cháy đầu óc hắn, hắn lại cảm nhận được lửa hận của cả một gia đình.
Ở làng Ngọn phía tây trấn Đào Hoa có một gia đình vợ chồng Thiểm và Thu. Gia đình này làm nông ba đời trên mảnh đất truyền lại qua nhiều thế hệ. Mảnh đất ấy cũng chỉ là mảnh ruộng, thế nhưng theo phong thủy thì mảnh đất ấy rất phù hợp với tuổi và mệnh của Trịnh Võ Quyết để xây đền thờ tổ. Càng ngắm nhìn địa thế hắn càng si mê miếng đất. Tất nhiên hắn sẽ không rời trung tâm trấn, nơi đang làm ăn phát đạt để đến một ngôi làng hẻo lánh, thế nhưng miếng đất ấy đã khiến hắn yêu thích và phải có cho bằng được. Trịnh Võ Quyết hỏi mua, nhưng vì đất tổ tiên để lại nên gia đình không bán. Nhìn thấy gia cảnh vợ chồng Thiểm và Thu thân phận thấp cổ bé họng, lại không muốn chờ đợi cơ hội chẳng biết có đến hay không, Trịnh Võ Quyết liền lập tức hành động. Hắn "bồi dưỡng" cho quan trấn "một chút" ngân lượng, sau đó cho người đến thu hồi đất để phục vụ "mục đích quốc gia" . Nói là phục vụ lợi ích quốc gia, nhưng người nông dân ấy có được hỏi mục đích ấy là mục đích gì. Quan trấn trích ngân sách ra bồi thường cho năm đồng bạc " vì là đất nông nghiệp" , đồng thời cho quân đến đàn áp khống chế gia đình nông dân tội nghiệp. Năm đồng bạc chỉ đủ mua mười tô phở, gia đình Thiểm và Thu phút chốc trở thành người vô gia cư màn trời chiếu đất. Uất hận không biết kêu ai, đất nhà mình lại bị người khác cướp trắng đuổi ra đường. Chưa dừng lại ở đó, mục đích quốc gia gì chưa thấy lại thấy quan trấn giao mảnh đất tổ tiên cho Trịnh Võ Quyết xây nhà thờ tổ, vì " chính sách an sinh có sự thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh " . Phẩn uất tuột cùng, gia đình ấy nhờ người biết chữ viết một lá đơn kiện đem lên bắc thành tố với tiết độ sứ. Thế nhưng Độc Cô Tởm chẳng thèm để ý, trước giờ hắn có xem tính mạng Kinh tộc Giao Chỉ ra gì? Hết tiền lộ phí, vợ chồng Thiểm và Thu ôm hai con trở về. Bọn họ mua bốn tô phở và một ít thạch tín bằng tiền còn lại, trộn thạch tín vào phở mà cùng nhau xuống cáo trạng với diêm vương, bởi dương thế không có công đạo thì âm thế sẽ có.
Một buổi sáng nào đó, người ta thấy gia đình bốn người nông dân bị cướp đất ôm nhau chết, mắt trợn ngược không nhắm được. Cũng trong ngày hôm đó, Trịnh Võ Quyết khánh thành đền thờ tổ trên mảnh đất mà hắn đã "giải phóng mặt bằng" thành công. Trước mặt rất nhiều khách mời, hắn đã tự hào mà "khiêm tốn " như vầy : "nhiều người thấy tôi giàu, hỏi tôi có bao nhiêu tiền. Thế nhưng tôi có bao nhiêu tiền thì điều đó không quan trọng, mà quan trọng tiền của tôi làm ra đều là những đồng tiền chân chính sạch sẽ".
Phải rồi, chân chính sạch sẽ. Hắn nói vậy và hắn tin vậy thật. Hắn không làm sai luật, bởi luật do con người làm ra đều có lỗ hổng. Trịnh Võ Quyết không những lách luật mà còn dùng chính luật để chuộc lợi, sự khác biệt là thằng ăn cướp dùng dao làm hung khí còn Trịnh Võ Quyết dùng luật làm hung khí đi cướp, dùng pháp luật làm công cụ đi giải phóng đất của người nông dân. Hắn có thể nói "chỉ cần không vi phạm pháp luật là được" , và những thủ đoạn của hắn chính là tài trí của hắn , nhưng nghiệp của hắn tạo ra thì vẫn cứ ở đó. Gia đình kia chết không phải vì nghèo đói vô gia cư, mà chết vì phẩn uất kêu trời xanh không thấu. Chính Trịnh Võ Quyết vì lòng tham của mình mà dồn gia đình ấy vào đường cùng phải quyên sinh. Đây không phải là tự sát, ĐÂY LÀ GIẾT NGƯỜI , và hắn đang phải trả giá cho tội ác của hắn trong địa ngục đoạ đày.
Danh sách chương