Tới nơi mà hai người đã hẹn gặp, thấy bên cạnh Hoằng Nhưng cũng không có Thụ Thanh, Mộ Hàm xoay người định tiếp tục đi tìm, Hoằng Nhưng đã tiến lên ngăn y lại: “Chúng ta về y thất trước đã.”
Gật gật đầu, hai người phi nhanh về y thất, nhìn trong căn phòng đơn sơ vẫn không có bóng dáng Thụ Thanh cùng Mục gia nhị lão, một loại lo lắng thổi quét qua tâm hai người, đều đã quá một canh giờ (hơn hai tiếng), vẫn là không thấy thân ảnh bọn họ, điều này làm cho bất an trong lòng hai người kịch liệt khuếch tán đến từng dây thần kinh.
Chợt khẽ động vành tai, nghe được tiếng bước chân đi đến, Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng vội lắc mình tới cửa, thấy Vãn Hoa ở bên ngoài, một loại bất an xâm nhập vào tâm Mộ Hàm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm báo chủ nhân, gần đây, khi Huyễn Mộc đường điều tra hành tung của nhị cốc chủ, phát hiện nhị cốc chủ mang về một người có bộ dạng cực kỳ tương tự với Thanh chủ tử, cho nên đặc biệt đến bẩm báo.”
Hai mắt bắn ra hàn quang, tay y siết thành quyền: “Người đang ở nơi nào?”
“Ở Biệt trang.” Thanh âm lạnh băng ẩn ẩn mang theo lửa giận hiếm thấy của chủ tử, khiến Vãn Hoa nghi hoặc, chẳng lẽ người kia chính là Thanh chủ tử, nhưng sao có thể, hắn không phải đang trị liệu ở đây sao…
Biệt trang! Mộ Hàm híp lại ánh mắt nhưng sự sắc bén phóng thích ra vẫn không thể coi thường, y cùng Hoằng Nhưng liếc nhìn nhau, đang muốn rời khỏi, lại bắt gặp Mục Ngữ vừa đi tới, giọng nói hào hứng bỗng chốc phá tan không khí cứng ngắc lạnh băng: “Có gì mà náo nhiệt thế?”
Nhìn hai người đứng ở cửa đầy mặt sát khí, Mục Ngữ bất giác cúi đầu lui đến trước ngực Mục Ngôn, nhưng vẫn là nhịn không được tò mò nghiêng đầu tìm hiểu, thật cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Địa phương này bí mật như thế, trừ bỏ một số tuyệt đỉnh cao thủ, rất ít người có thể tới đây, thủ hạ của y cùng Mộ Hàm chính là đều chờ ở cửa ngoài, sao có người lẻn vào mà cũng không biết, Hoằng Nhưng trấn định nội tâm đang hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Ngữ: “Nơi này trừ bỏ cây cầu ở nhai khẩu, còn có đường vào khác không?”
Mục Ngữ nhơn nhơn nhìn về phía hai người mặt lạnh: “Các ngươi không nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không nói cho các ngươi....”
Không muốn lãng phí thời gian vô ích, Hoằng Nhưng cắt lời Mục Ngữ: “Thụ Thanh biến mất.”
“Cái gì?” Nhảy ra khỏi ôm ấp của Mục Ngôn, Mục Ngữ vọt đến trước mặt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoằng Nhưng nhíu mắt càng sâu, đối với vấn đề Mục Ngữ đang hỏi, coi thường không đáp: “Còn có đường nào khác không?”
Vươn tay che cái miệng vừa định cất lời nóng nảy của Mục Ngữ, Mục Ngôn mới trả lời: “Có, ở mặt sau cánh rừng phía bên kia có một đường dốc, độ cao thoải hơn vách núi này một chút, trừ bỏ một ít thôn dân cư trú ở phía sau núi, không ai biết tới con đường này cả.” Xem ra là có người thu mua sơn hộ mới phát hiện ra, thế nhưng người tới bắt cóc Triệu Thụ Thanh chỉ có thân thế đơn giản vậy sao? Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng nhìn nhau, đồng thời nhanh chóng hướng rừng cây Mục Ngôn vừa chỉ phi thân mà đi. Vãn Hoa nhìn hai người chỉ khi đối mặt với Thanh chủ tử mới có sinh khí, cảm thấy thực hâm mộ, đem tâm tình đó thu hồi, Vãn Hoa lễ phép gật đầu một cái với Mục gia nhị lão, liền cũng phóng theo...
Nhìn lại khoảng không phía trên đầu, đã hiểu được Mục Ngữ muốn nói gì, Mục Ngôn ôm bà vào lồng ngực: “Chắc cũng đã đến lúc chúng ta phải chuyển nhà rồi.”
Gật gật đầu, hai người phi nhanh về y thất, nhìn trong căn phòng đơn sơ vẫn không có bóng dáng Thụ Thanh cùng Mục gia nhị lão, một loại lo lắng thổi quét qua tâm hai người, đều đã quá một canh giờ (hơn hai tiếng), vẫn là không thấy thân ảnh bọn họ, điều này làm cho bất an trong lòng hai người kịch liệt khuếch tán đến từng dây thần kinh.
Chợt khẽ động vành tai, nghe được tiếng bước chân đi đến, Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng vội lắc mình tới cửa, thấy Vãn Hoa ở bên ngoài, một loại bất an xâm nhập vào tâm Mộ Hàm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm báo chủ nhân, gần đây, khi Huyễn Mộc đường điều tra hành tung của nhị cốc chủ, phát hiện nhị cốc chủ mang về một người có bộ dạng cực kỳ tương tự với Thanh chủ tử, cho nên đặc biệt đến bẩm báo.”
Hai mắt bắn ra hàn quang, tay y siết thành quyền: “Người đang ở nơi nào?”
“Ở Biệt trang.” Thanh âm lạnh băng ẩn ẩn mang theo lửa giận hiếm thấy của chủ tử, khiến Vãn Hoa nghi hoặc, chẳng lẽ người kia chính là Thanh chủ tử, nhưng sao có thể, hắn không phải đang trị liệu ở đây sao…
Biệt trang! Mộ Hàm híp lại ánh mắt nhưng sự sắc bén phóng thích ra vẫn không thể coi thường, y cùng Hoằng Nhưng liếc nhìn nhau, đang muốn rời khỏi, lại bắt gặp Mục Ngữ vừa đi tới, giọng nói hào hứng bỗng chốc phá tan không khí cứng ngắc lạnh băng: “Có gì mà náo nhiệt thế?”
Nhìn hai người đứng ở cửa đầy mặt sát khí, Mục Ngữ bất giác cúi đầu lui đến trước ngực Mục Ngôn, nhưng vẫn là nhịn không được tò mò nghiêng đầu tìm hiểu, thật cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Địa phương này bí mật như thế, trừ bỏ một số tuyệt đỉnh cao thủ, rất ít người có thể tới đây, thủ hạ của y cùng Mộ Hàm chính là đều chờ ở cửa ngoài, sao có người lẻn vào mà cũng không biết, Hoằng Nhưng trấn định nội tâm đang hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Ngữ: “Nơi này trừ bỏ cây cầu ở nhai khẩu, còn có đường vào khác không?”
Mục Ngữ nhơn nhơn nhìn về phía hai người mặt lạnh: “Các ngươi không nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không nói cho các ngươi....”
Không muốn lãng phí thời gian vô ích, Hoằng Nhưng cắt lời Mục Ngữ: “Thụ Thanh biến mất.”
“Cái gì?” Nhảy ra khỏi ôm ấp của Mục Ngôn, Mục Ngữ vọt đến trước mặt Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoằng Nhưng nhíu mắt càng sâu, đối với vấn đề Mục Ngữ đang hỏi, coi thường không đáp: “Còn có đường nào khác không?”
Vươn tay che cái miệng vừa định cất lời nóng nảy của Mục Ngữ, Mục Ngôn mới trả lời: “Có, ở mặt sau cánh rừng phía bên kia có một đường dốc, độ cao thoải hơn vách núi này một chút, trừ bỏ một ít thôn dân cư trú ở phía sau núi, không ai biết tới con đường này cả.” Xem ra là có người thu mua sơn hộ mới phát hiện ra, thế nhưng người tới bắt cóc Triệu Thụ Thanh chỉ có thân thế đơn giản vậy sao? Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng nhìn nhau, đồng thời nhanh chóng hướng rừng cây Mục Ngôn vừa chỉ phi thân mà đi. Vãn Hoa nhìn hai người chỉ khi đối mặt với Thanh chủ tử mới có sinh khí, cảm thấy thực hâm mộ, đem tâm tình đó thu hồi, Vãn Hoa lễ phép gật đầu một cái với Mục gia nhị lão, liền cũng phóng theo...
Nhìn lại khoảng không phía trên đầu, đã hiểu được Mục Ngữ muốn nói gì, Mục Ngôn ôm bà vào lồng ngực: “Chắc cũng đã đến lúc chúng ta phải chuyển nhà rồi.”
Danh sách chương