Tới đại sảnh, một nam tử béo tròn liền đi đến trước mặt Duệ Vũ Việt Trạch, khuynh thân cúi đầu: “Phụng mệnh hiên chủ Mặc Bình hiên của ta, tại hạ Lâm Văn Hạo đặc biệt đến thăm hỏi cốc chủ.”
“Hiên chủ nhà ngươi khách khí rồi.” Lộ ra nụ cười xảo trá, Duệ Vũ Việt Trạch đi lên chủ vị, sau khi ngồi xuống, làm tư thế mời: “Lâm huynh mời ngồi.”
Trên mặt gã béo tràn đầy tươi cười: “Tạ cốc chủ.” Khách sáo xong, Lâm Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Duệ Vũ Việt Trạch: “Việc lần trước hiên chủ nhờ vả không biết cốc chủ đã làm tới đâu rồi?”
Đã sớm biết được ý đồ đến đây của đối phương, Duệ Vũ Việt Trạch chỉ cười mà không đáp.
“Hiên chủ nhà ta vì muốn biểu đạt chút thành ý, cho nên bảo ta đưa tới cho ngài cái này.” Vừa nói, Lâm Văn Hạo vừa lấy ra từ trong vạt áo một quyển sách khá cũ kỹ, trình đến trước mắt Duệ Vũ Việt Trạch: “Không biết cốc chủ có thích hay không.”
Ánh mắt xẹt qua một đạo lưu quang, nhìn thứ trong tay đối phương chính là tâm pháp cao thâm nhất của bổn môn mà y đã tìm kiếm nhiều năm, Duệ Vũ Việt Trạch híp lại hai mắt: “Thích đương nhiên là thích, nhưng không biết vì sao tâm pháp thất truyền đã lâu của bổn môn lại có thể ở trong tay các ngươi.”
“Xin cốc chủ yên tâm, ta nghĩ chắc ngài cũng biết, võ học của quý phái vô cùng bí hiểm, chúng ta cho dù được đọc tâm pháp cũng không thể luyện ra nửa chiêu thức, mà lai lịch của quyển sách này, thứ cho ta vô lễ không thể tiết lộ.” Ngẩng đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Duệ Vũ Việt Trạch, Lâm Văn Hạo mới tiếp tục nói: “Đáng ra chủ nhân của Toàn Minh điện chính là ngài, giữa đường lại bị Duệ Vũ Mộ Hàm đoạt đi, chẳng lẽ ngài không căm giận? Chỉ cần học xong bản tâm pháp này, tất cả những gì vốn là của ngài mới có thể chân chính trở về trong tay ngài, quyền lợi cùng tài phú lớn hơn nữa cũng đều là của ngài, mà không phải Duệ Vũ Mộ Hàm....
Duệ Vũ Việt Trạch nhíu mi suy nghĩ sâu xa, y không cần những danh lợi đó, điều y để ý chính là tất cả những gì vốn lẽ ra thuộc về y, tại sao cuối cùng đều thuộc về cái tên Duệ Vũ Mộ Hàm vô tri vô giác kia, y không phục: “Giúp ta cảm tạ hiên chủ nhà ngươi, chuyện y muốn nhờ ta làm, ta đương nhiên sẽ hoàn thành thỏa đáng.”
Ngồi ở phía dưới, Lâm Văn Hạo gật đầu mỉm cười với Duệ Vũ Việt Trạch: “Vậy Duệ Vũ cốc chủ, chúng ta cứ định như vậy đi.”
Duệ Vũ Việt Trạch hơi hơi cong lên khóe môi, cười đến quỷ dị gật đầu: “Đương nhiên, hợp tác vui vẻ.”
Lúc Lâm Văn Hạo cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, y đưa chén trà lên, hướng Duệ Vũ Việt Trạch đang ngồi ở chủ vị làm tư thế mời: “Ta đây liền lấy trà thay rượu, trước kính cốc chủ một ly.”
Cầm lấy chén trà trước mặt, Duệ Vũ Việt Trạch làm động tác đáp lễ, liền uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.
“Nô tài có việc bẩm báo với cốc chủ.”
Nghe được thanh âm vọng tới từ bên ngoài, Duệ Vũ Việt Trạch hơi nhíu mi. Mà Lâm Văn Hạo cũng thức thời đứng dậy: “Tại hạ còn có việc muốn làm, cũng sẽ không quấy rầy cốc chủ xử lý công việc, cáo từ.”
Gật đầu một cái, Duệ Vũ Việt Trạch hai tay ôm quyền: “Lâm huynh, lần sau chúng ta sẽ thương thảo chi tiết hơn.”
“Được.” Hai tay ôm quyền, Lâm Văn Hạo liền xoay người rời đi.
Nhìn Lâm Văn Hạo đã khuất bóng, Duệ Vũ Việt Trạch ngưng lại thần sắc, cầm lấy chén trà trên bàn đưa lên trước mặt thưởng thức, lãnh ý hiện lên ở đáy mắt y: “Vào đi!”
“Dạ!” Người hầu vội vàng đáp tiếng rồi đi vào.
Đầy mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán thị vệ lại lã chã không ngừng rơi xuống, hai đầu gối kề sát đất, run giọng hồi bẩm: “Khởi bẩm cốc chủ, Triệu... Triệu Thụ Thanh đã biến mất.”
Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, chén trà trong tay Duệ Vũ Việt Trạch đột nhiên vỡ vụn, trong mắt phóng thích vẻ âm hung khiến thị vệ sợ hãi: “Sao có thể?” Người này không biết võ công, sao lại biến mất được? Không dám nhìn ánh mắt tức giận của cốc chủ, người hầu cúi đầu: “Chúng nô tài ở ngoài phòng nghe được một thanh âm kỳ quái, phát hiện khác thường, lập tức vọt vào trong, thế nhưng... Triệu Thụ Thanh khi đó liền đã không thấy, xin cốc chủ tha mạng.” Người hầu e ngại run rẩy thân mình, cái trán cũng không dám dời khỏi mặt đất: “Thỉnh cốc chủ cho chúng nô tài một cơ hội nữa.”
Tiếu ý ngoan độc âm lãnh hiện ra trên mặt Duệ Vũ Việt Trạch: “Giỏi lắm.” Tầm mắt sắc bén đầy băng hàn thản nhiên quét về phía thị vệ đang quỳ trên mặt đất: “Ta cũng không giữ kẻ vô dụng lại bên người.” Tiếng nói vừa dứt, tên thị vệ kia đã bị xé nát, chân tay mỗi chỗ một nơi, y lấy ra một chiếc khăn từ trong lồng ngực, lau đi giọt huyết vừa nãy không cẩn thận dính nơi tay, thuận thế vứt xuống thi thể tên thị vệ kia, Duệ Vũ Việt Trạch liền đi ra khỏi phòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn người tỳ nữ đang trông giữ ở bên ngoài — Lăng Vi, mới cẩt tiếng phân phó: “Dù có phải quật ba thước đất lên cũng phải tìm ra hắn cho ta.”
Lăng Vi quỳ một gối xuống đất: “Dạ!” sau khi đứng lên, liền nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh...
Chăm chú nhìn về phương xa, trong ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch hiện lên một tia lãnh quang, Triệu Thụ Thanh này xem ra thật sự là chán sống, bất quá cảm giác truy đuổi con mồi nhất định cũng rất thú vị...
“Hiên chủ nhà ngươi khách khí rồi.” Lộ ra nụ cười xảo trá, Duệ Vũ Việt Trạch đi lên chủ vị, sau khi ngồi xuống, làm tư thế mời: “Lâm huynh mời ngồi.”
Trên mặt gã béo tràn đầy tươi cười: “Tạ cốc chủ.” Khách sáo xong, Lâm Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Duệ Vũ Việt Trạch: “Việc lần trước hiên chủ nhờ vả không biết cốc chủ đã làm tới đâu rồi?”
Đã sớm biết được ý đồ đến đây của đối phương, Duệ Vũ Việt Trạch chỉ cười mà không đáp.
“Hiên chủ nhà ta vì muốn biểu đạt chút thành ý, cho nên bảo ta đưa tới cho ngài cái này.” Vừa nói, Lâm Văn Hạo vừa lấy ra từ trong vạt áo một quyển sách khá cũ kỹ, trình đến trước mắt Duệ Vũ Việt Trạch: “Không biết cốc chủ có thích hay không.”
Ánh mắt xẹt qua một đạo lưu quang, nhìn thứ trong tay đối phương chính là tâm pháp cao thâm nhất của bổn môn mà y đã tìm kiếm nhiều năm, Duệ Vũ Việt Trạch híp lại hai mắt: “Thích đương nhiên là thích, nhưng không biết vì sao tâm pháp thất truyền đã lâu của bổn môn lại có thể ở trong tay các ngươi.”
“Xin cốc chủ yên tâm, ta nghĩ chắc ngài cũng biết, võ học của quý phái vô cùng bí hiểm, chúng ta cho dù được đọc tâm pháp cũng không thể luyện ra nửa chiêu thức, mà lai lịch của quyển sách này, thứ cho ta vô lễ không thể tiết lộ.” Ngẩng đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Duệ Vũ Việt Trạch, Lâm Văn Hạo mới tiếp tục nói: “Đáng ra chủ nhân của Toàn Minh điện chính là ngài, giữa đường lại bị Duệ Vũ Mộ Hàm đoạt đi, chẳng lẽ ngài không căm giận? Chỉ cần học xong bản tâm pháp này, tất cả những gì vốn là của ngài mới có thể chân chính trở về trong tay ngài, quyền lợi cùng tài phú lớn hơn nữa cũng đều là của ngài, mà không phải Duệ Vũ Mộ Hàm....
Duệ Vũ Việt Trạch nhíu mi suy nghĩ sâu xa, y không cần những danh lợi đó, điều y để ý chính là tất cả những gì vốn lẽ ra thuộc về y, tại sao cuối cùng đều thuộc về cái tên Duệ Vũ Mộ Hàm vô tri vô giác kia, y không phục: “Giúp ta cảm tạ hiên chủ nhà ngươi, chuyện y muốn nhờ ta làm, ta đương nhiên sẽ hoàn thành thỏa đáng.”
Ngồi ở phía dưới, Lâm Văn Hạo gật đầu mỉm cười với Duệ Vũ Việt Trạch: “Vậy Duệ Vũ cốc chủ, chúng ta cứ định như vậy đi.”
Duệ Vũ Việt Trạch hơi hơi cong lên khóe môi, cười đến quỷ dị gật đầu: “Đương nhiên, hợp tác vui vẻ.”
Lúc Lâm Văn Hạo cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, y đưa chén trà lên, hướng Duệ Vũ Việt Trạch đang ngồi ở chủ vị làm tư thế mời: “Ta đây liền lấy trà thay rượu, trước kính cốc chủ một ly.”
Cầm lấy chén trà trước mặt, Duệ Vũ Việt Trạch làm động tác đáp lễ, liền uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.
“Nô tài có việc bẩm báo với cốc chủ.”
Nghe được thanh âm vọng tới từ bên ngoài, Duệ Vũ Việt Trạch hơi nhíu mi. Mà Lâm Văn Hạo cũng thức thời đứng dậy: “Tại hạ còn có việc muốn làm, cũng sẽ không quấy rầy cốc chủ xử lý công việc, cáo từ.”
Gật đầu một cái, Duệ Vũ Việt Trạch hai tay ôm quyền: “Lâm huynh, lần sau chúng ta sẽ thương thảo chi tiết hơn.”
“Được.” Hai tay ôm quyền, Lâm Văn Hạo liền xoay người rời đi.
Nhìn Lâm Văn Hạo đã khuất bóng, Duệ Vũ Việt Trạch ngưng lại thần sắc, cầm lấy chén trà trên bàn đưa lên trước mặt thưởng thức, lãnh ý hiện lên ở đáy mắt y: “Vào đi!”
“Dạ!” Người hầu vội vàng đáp tiếng rồi đi vào.
Đầy mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán thị vệ lại lã chã không ngừng rơi xuống, hai đầu gối kề sát đất, run giọng hồi bẩm: “Khởi bẩm cốc chủ, Triệu... Triệu Thụ Thanh đã biến mất.”
Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, chén trà trong tay Duệ Vũ Việt Trạch đột nhiên vỡ vụn, trong mắt phóng thích vẻ âm hung khiến thị vệ sợ hãi: “Sao có thể?” Người này không biết võ công, sao lại biến mất được? Không dám nhìn ánh mắt tức giận của cốc chủ, người hầu cúi đầu: “Chúng nô tài ở ngoài phòng nghe được một thanh âm kỳ quái, phát hiện khác thường, lập tức vọt vào trong, thế nhưng... Triệu Thụ Thanh khi đó liền đã không thấy, xin cốc chủ tha mạng.” Người hầu e ngại run rẩy thân mình, cái trán cũng không dám dời khỏi mặt đất: “Thỉnh cốc chủ cho chúng nô tài một cơ hội nữa.”
Tiếu ý ngoan độc âm lãnh hiện ra trên mặt Duệ Vũ Việt Trạch: “Giỏi lắm.” Tầm mắt sắc bén đầy băng hàn thản nhiên quét về phía thị vệ đang quỳ trên mặt đất: “Ta cũng không giữ kẻ vô dụng lại bên người.” Tiếng nói vừa dứt, tên thị vệ kia đã bị xé nát, chân tay mỗi chỗ một nơi, y lấy ra một chiếc khăn từ trong lồng ngực, lau đi giọt huyết vừa nãy không cẩn thận dính nơi tay, thuận thế vứt xuống thi thể tên thị vệ kia, Duệ Vũ Việt Trạch liền đi ra khỏi phòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn người tỳ nữ đang trông giữ ở bên ngoài — Lăng Vi, mới cẩt tiếng phân phó: “Dù có phải quật ba thước đất lên cũng phải tìm ra hắn cho ta.”
Lăng Vi quỳ một gối xuống đất: “Dạ!” sau khi đứng lên, liền nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh...
Chăm chú nhìn về phương xa, trong ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch hiện lên một tia lãnh quang, Triệu Thụ Thanh này xem ra thật sự là chán sống, bất quá cảm giác truy đuổi con mồi nhất định cũng rất thú vị...
Danh sách chương