Liên Mặc đứng lên, giọng điệu sắc bén nói: “Kính thưa quý quan tòa, người phụ nữ trong video không phải là thân chủ của tôi, thân chủ tôi đã ly thân với bị cáo hơn hai năm, chỉ bằng điều này, cũng đủ để tuyên án cho bọn họ ly hôn.”

Đường Diệp Thần bày ra một bộ dạng giễu cợt, anh ta nói: “Luật sư Liên, anh cũng không ẩn nấp dưới gầm giường hai vợ chồng chúng tôi, sao biết được bọn tôi dọn ra ở riêng hơn hai năm? Lại nói, đoạn video này không phải cũng đã đủ để giải thích mọi thứ rồi sao?”

Liên Mặc còn muốn mở miệng nói nhưng Tống Hân Nghiên đã đứng lên, cô thờ ơ nhìn Đường Diệp Thần phía đối diện, ánh mắt trong veo, không oán không hận, cô nói: “Ngài thẩm phán, tôi đã ngoại tình, tôi đề nghị cho chính mình rời khỏi nhà!”

Không còn biện pháp khác, chỉ cần có thể ly hôn, có tự bôi đen bản thân cô cũng sẽ không tiếc.

Đường Diệp Thần lập tức nhảy dựng đứng lên, khóe mắt muốn nứt ra, anh ta trừng mắt nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, em không cần bởi vì không ly hôn được mà mở miệng xằng bậy. Em nói em ngoại tình, được thôi, vậy em nói cho anh tên của thằng đó là gì, anh lập tức thành toàn cho em.”

Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc, nhưng không thể nói gì, lúc này cô có thể nói ai được? Ai cô cũng không thể nói! Cô nghiến chặt răng, từ giữa kẽ răng bật lên mấy chữ: “Tôi rất yêu anh ấy, tôi muốn bảo vệ anh ấy, cho nên tôi không thể nói ra tên của anh ấy.”

Liên Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, lắc đầu thở dài, Đường Diệp Thần từng bước ép sát, ép bức cô đi tới đường cùng, nếu không cô cũng sẽ không giao đoạn video kia ra, cũng sẽ không nói mình ngoại tình.

Cô gái ngốc này, chỉ cần nói ra chị gái mình, lấy bằng chứng chị gái cô đã mang thai ra, tình thế sẽ lập tức đảo ngược. Nhưng hết lần này tới lần khác cô lựa chọn ngõ cụt. Anh ta cảm thấy thấy tiếc thay cho Đường Diệp Thần, bởi vì cho dù anh ta ép Tống Hân Nghiên phải đi đến đường cùng, cô vẫn vì danh dự của anh ta mà suy nghĩ.

Có lẽ, cô thật sự đã từng yêu anh ta thật sâu đậm, cho nên dù đã đường ai nấy đi, cô vẫn như cũ không muốn xé rách bộ mặt của anh ta ngay tại tòa án, vạch trần thứ xấu xí nhất không ai chịu nổi của đối phương. Cũng chính vì điều này mà cô mới đau lòng cho anh ta.

“Vậy chính là không có người này đúng không?” Ánh mắt Đường Diệp Thần lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, đêm đó anh ta biết chuyện Tống Nhược Kỳ tính kế anh ta, anh ta còn cố ý giả bộ uống đến say mèm, kéo dài thời gian để Tống Hân Nghiên vào phòng.

Vào phòng, anh ta cũng biết cô đã ẩn nấp trong tủ quần áo nên khi lên giường với Tống Nhược Kỳ, anh ta cố ý lấy gối đầu che lại khuôn mặt của Tống Nhược Kỳ, cũng cố ý gọi tên Tống Hân Nghiên. Bởi luật sư đã nói, nếu muốn để tòa án bác bỏ đơn kháng cáo ly hôn, nhất thiết phải ra một chiêu trí mạng, kéo thẩm phán về phía bọn họ.

Ngay từ lúc đầu, anh ta vẫn luôn bức ép cô tung ra đoạn video này, lật ngược toàn bộ tình thế, nhưng anh ta tuyệt đối không đoán được, cô vì muốn ly hôn với anh ta mà tự bày ra trò mình ngoại tình.

Liên Mặc nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, nói: “Có, tôi chính là người kia. Khi anh lên giường với người phụ nữ trong video kia, Hân Nghiên đã ở bên cạnh tôi, suốt một đêm!”

...

Vụ kiện ly hôn kết thúc trong tình thế hỗn loạn, Đường Diệp Thần cảm thấy rất tức giận với loại người trời sinh là tình địch đến phá hư chuyện tốt của anh ta, tức khắc động tay động chân ngay tại tòa.

Bọn họ một người là người thừa kế của nhà họ Thẩm, một người là máu mủ của nhà họ Liên, hai người nhào vô đánh nhau thành một mớ hỗn độn, không ai chịu yếu thế. Thẩm phán đau đầu vô cùng, ngài đứng lên gõ mộc chùy, hô to “Nghiêm túc lại nghiêm túc lại.”

Kết quả chẳng có ai để ý đến ông ta, đôi mắt đen của Đường Diệp Thần dính một mảng đỏ tươi, mang theo lửa giận mà một quyền đánh lên Liên Mặc. Liên Mặc cũng không cam lòng yếu thế, né tránh nắm đấm của anh ta, một quyền nện lên mũi Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần tức khắc phun máu mũi.

Đừng nhìn vẻ ngoài Liên Mặc văn nhã, anh ta đánh người vô cùng tàn bạo: “Đường Diệp Thần, anh đúng là không phải đàn ông mà, tên đàn ông cặn bã như anh không xứng có được tình yêu của phụ nữ, đặc biệt là Hân Nghiên!”

Tống Hân Nghiên chạy đến nhưng cũng không thể lại gần bọn họ, cô gấp đến độ cổ họng muốn ứa ra khói, muốn kéo bọn họ ra nhưng vừa đụng một cái đã bị Đường Diệp Thần một chân đá ra ngoài. Cô đập tay lên bàn, sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô cố hết sức đứng lên: “Mấy anh đừng đánh nữa, khụ khụ khụ...”

“Tôi không phải đàn ông thì anh phải chắc? Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám chạm vào sao?” Đường Diệp Thần phản kích lại, xoay người cưỡi trên người Liên Mặc, hai tay bóp cổ anh ta, dùng sức bóp chặt.

Tống Hân Nghiên nhìn bọn họ đánh nhau sắp xảy ra án mạng thì không rảnh lo thân thể đau đớn mà mở cửa chạy gọi bảo vệ, thẩm phán cũng cùng một luật sư khác vội kéo hai bọn họ ra. Chờ Tống Hân Nghiên gọi bảo vệ tới thì Đường Diệp Thần và Liên Mặc đã bị người khác tách khỏi.

Thẩm phán tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét: “Mấy người các anh coi toà án trở thành chỗ nào hả? Nơi này là địa phương trang nghiêm thiêng liêng nhất. Bị cáo không biết, ngay cả luật sư Liên cũng không hiểu sao?”

Khắp khóe mắt khóe miệng Liên Mặc đều có vết thương, anh ta vẫn kiêu ngạo đứng đấy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần như một con gà trống buộc phải chiến đấu, tựa như tùy thời đều có thể sẵn sàng nhào lên, đánh thêm một trận với anh ta.

Trên mặt Đường Diệp Thần bị thương khá nghiêm trọng, khi thấy Tống Hân Nghiên đỡ Liên Mặc thì lập tức chướng mắt. Anh ta biết đêm hôm đó Tống Hân Nghiên nấp vào tủ quần áo trong phòng, đương nhiên không tin cô cùng Liên Mặc có thể làm xằng bậy, nhưng lời khai của anh ta có thể khiến kết quả của vụ kiện ly hôn trở nên khó phân biệt hơn.

“Quý quan tòa, bị cáo không bình tĩnh như thế, ngay tại tòa án cũng dám khiêu khích gây chuyện, tôi có đủ lý do tin tưởng, anh ta sẽ dùng bạo lực với thân chủ của tôi. Tôi yêu cầu tòa án lập tức tuyên án cho bọn họ ly hôn.” Tính kỷ luật của Liên Mặc rất mạnh, nếu không phải Đường Diệp Thần khiêu khích trước, anh ta cũng sẽ không đánh nhau trước tòa.

Nhìn trên mặt Đường Diệp Thần chồng chất vết thương, trong lòng anh ta hết sức thoải mái, cuối cùng cũng có thể ra một chút sức vì Tống Hân Nghiên.

Luật sư bên bị cáo cũng đứng ra, ngang ngược chỉ trích hành động của Liên Mặc: “Ngài thẩm phán, Liên luật sư cùng nguyên cáo đã lén lút giao kết nhau, khiến thân chủ tôi đội nón xanh, đủ để nói rõ nhân phẩm của Liên luật sư có vấn đề. Tôi yêu cầu Ngài thẩm phán thu hồi bằng luật sư của Liên luật sư, để anh ta khắc sâu tự kiểm điểm hành vi của chính mình.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc mà nhìn luật sư bên bị cáo, cô không nghĩ hậu quả Liên Mặc đứng ra vì cô lại nghiêm trọng như vậy, thu hồi bằng luật sư, có phải rằng anh ta sẽ không bao giờ có thể làm luật sư nữa?

Liên Mặc hừ lạnh: “Thân chủ của anh cho thân chủ tôi đội nón xanh còn chưa đủ nhiều hay sao, có muốn tôi đếm kỹ mấy năm nay anh ta chơi bao nhiêu phụ nữ rồi không? Một tên đàn ông cặn bã như anh ta, dùng câu lãng tử quay đầu đúng là xúc phạm lãng tử.”

Đường Diệp Thần xắn tay áo lên lại muốn nhào tới nhưng đã bị luật sư của bị cáo túm chặt, hạ giọng nhắc nhở: “Cậu Đường, xin anh bình tĩnh, nếu không thẩm phán sẽ xem xét lời nói của Liên Mặc, sau đó đưa ra quyết định bất lợi đối với anh.”

Từ trước tới nay ngài thẩm phán đã xét xử nhiều vụ án như vậy, nhưng đây là vụ ly hôn hỗn loạn nhất, đầu ông ta đau vô cùng, gõ gõ mộc chùy, nói: “Hôm nay phiên tòa xét xử đến đây kết thúc, năm ngày sau, công bố kết quả thẩm phán, kết thúc phiên toà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện