Tống Hân Nghiên nhìn bộ dạng thâm tình và chân thành của anh ta thì chợt nhớ tới cái đêm ở khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, một mặt anh ta nói yêu cô, một mặt lại lăn giường với Tống Nhược Kỳ. Ngoài miệng anh ta nói lời yêu, nhưng thân thể không giữ được chung tình. Tình yêu như vậy, anh ta không cảm thấy quá rẻ tiền hay sao?
Liên Mặc quay đầu nhìn người đứng bên cạnh Tống Hân Nghiên, anh ta đứng lên nói: “Kính thưa quý quan tòa, lời trình bày của bị cáo là tránh nặng tìm nhẹ, sự thương tổn lớn nhất trong hôn nhân đối với vợ chồng hai bên chính là ngoại tình, mà sau khi bị cáo kết hôn với thân chủ của tôi, anh ta vẫn luôn chạy đi lăng nhăng với đủ loại phụ nữ, hơn nữa khi thân chủ tôi muốn ly dị thì anh ta vẫn không có ý hối hận nào. Điều này đã hoàn toàn tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với tinh thần của thân chủ tôi, tôi khẩn cầu tòa án phán quyết cho bọn họ ly dị, trả công đạo cho thân chủ tôi.”
Ánh mắt sắc bén của Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm Liên Mặc, luật sư bên cạnh anh ta cũng đứng lên, bầu không khí căng thẳng như dây đàn: “Luật sư của nguyên cáo, thân chủ tôi thật sự đã có ý ăn năn hối lỗi. Sau khi nguyên cáo có ý muốn ly hôn, anh ấy đã luôn cố gắng muốn bù đắp cho nguyên cáo, vì nguyên cáo mà thậm chí không tiếc lấy thân cản xe tải lớn trước mặt cô ấy. Anh ấy cũng đã nhận thức được sai lầm của mình, cũng đã tận lực bù đắp, nguyên cáo cũng đã thử tiếp nhận bị cáo, giữa hai người bọn họ vẫn còn tình cảm. Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Tôi khẩn cầu toà án cho bọn họ một cơ hội hạnh phúc lần nữa.”
“Luật sư của bị cáo, nhưng thân chủ tôi chưa nhìn thấy một chút hối hận nào của bị cáo, chỉ nhìn thấy bị cáo không ngừng mang đến thương tổn cho cô ấy. Cô ấy chỉ có một nguyện vọng, đó chính là ly hôn với bị cáo, bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu bị cáo yêu thân chủ của tôi đúng như như lời anh ta nói, thì hẳn nên hoàn thành tâm nguyện nhỏ này của cô ấy.” Liên Mặc cũng không chịu nhường nhịn một chút nào.
Liên Mặc vẫn không ngừng tranh cãi với luật sư của bị cáo đến nỗi thẩm phán phải kêu dừng, ngài nhìn về phía hai đương sự còn đang trầm mặc: “Luật sư của bị cáo, nói miệng không có cơ sở, anh có chứng cứ gì cho thấy bị cáo đã thật sự hối cải?”
Luật sư của bị cáo gật đầu: “Tôi có chứng cứ, mong ngài Thẩm phán cho phép tôi trình chiếu một bộ ảnh.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn màn chiếu phim hiện lên từng bức ảnh, những tấm ảnh ban đầu được chiếu lên được chụp từ lúc bọn họ còn đang yêu đương năm năm trước, một thời xanh tươi rực rỡ ấy, bọn họ cùng nhau cười đùa thoải mái, còn có những khi không kìm lòng nổi mà hôn nhau. Phảng phất trong nháy mắt đã đưa cô quay về khoảng thời gian trước kia.
Đường Diệp Thần là hy vọng duy nhất trong cuộc đời rách nát của cô, mỗi một ngày được ở bên anh ta, cô đều rất vui vẻ. Cô đã từng mong cùng anh ta hình thành một gia đình hoàn chỉnh, từng mong cùng anh ta đi đến răng long đầu bạc.
Song, vận mệnh quả thật biết trêu người, bọn họ chung quy vẫn không thể tránh khỏi phải đi đến tình cảnh ra tòa xét xử.
Những tấm ảnh chiếu lên sau là được chụp gần đây, có ảnh bọn họ cùng nhau đi ăn cơm ở Hi Tháp, có ảnh bọn họ cùng nhau đi xem triển ảnh xe, có ảnh bọn họ cùng đi ra từ cửa hàng trang sức, còn có ảnh Đường Diệp Thần vì cứu cô mà xảy ra tai nạn xe cộ, cô ôm anh ta mà rơi lệ đầy mặt, càng có ảnh bọn họ ở bệnh viện, rồi nắm tay nhau...
Khi Tống Hân Nghiên nhìn những bức ảnh này nhưng cô cũng không bị khiếp sợ. Lúc Hàn Mỹ Hân nhắc nhở cô, cô cũng đã phần nào đoán được Đường Diệp Thần muốn làm gì. Nhưng cô không đi ngăn cản, cũng không có nghi ngờ anh ta, bởi vì cô tin tưởng, tin anh ta từ đầu đến cuối vẫn là một chàng trai tốt bụng đã dũng cảm làm việc nghĩa cứu mạng cô vào 8 năm trước. Khi những bức ảnh này được đưa ra trước tòa, cô mới hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng đối với anh ta.
Ngoại trừ những tình cảm đầu tiên của bọn họ là thật sự, cho đến hôm nay bọn họ phải đi đến bước này, vậy thì còn điều gì mới là sự thật?
Sau khi xem bộ ảnh được trình chiếu lên, Liên Mặc trầm mặc, anh ta cúi đầu nhìn Tống Hân Nghiên, lúc trước đã kêu Hàn Mỹ Hân nhắc nhở cô, phải chú ý cùng tên họ Thẩm đó giữ khoảng cách, nhưng vẫn như cũ không thể tránh khỏi kết cục này.
“Xem xong những tấm ảnh được tôi chiếu lên, cũng đã đủ để giải thích rõ nguyên cáo vẫn còn tình cảm đối với thân chủ tôi.” Luật sư bên bị cáo lên tiếng trình bày.
Đường Diệp Thần đứng lên, ánh mắt đầy nhu tình nhìn Tống Hân Nghiên: “Vợ à, anh thật sự đã biết mình sai rồi, anh biết trong lòng em không vượt qua được rào cán đó, cho nên cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ phối hợp với em. Anh không sợ mất hết danh dự của mình, anh cũng không tiếc, chỉ vì yêu em mà thôi. Bây giờ em nguôi giận được chưa? Chúng ta đừng gây náo loạn nữa được không? Về nhà em muốn anh quỳ mép giường hay là quỳ ván giặt đồ, anh để cho em tùy ý xử lý nha.”
Tống Hân Nghiên sững người nhìn Đường Diệp Thần, người đàn ông trước mắt đã bị năm tháng mơ hồ bào mòn đến thay đổi hoàn toàn, cuối cùng vẫn chẳng tìm được một chút dấu vết y như trong trí nhớ. Đôi mắt cô đã khô, nhưng nước mắt không còn rơi xuống được. Trong chớp mắt, mọi thứ đều tối đen như ngọn nến đã tàn lụi.
Cô đứng lên, thân thể gầy yếu tiều tụy phảng phất như không thể chịu nổi một cơn gió thổi qua, cô giơ điện thoại lên, nói: “Kính thưa quý quan tòa, tôi cũng có một đoạn video mong muốn được trình chiếu lên.”
Sắc mặt luật sư bên người Đường Diệp Thần thay đổi thấy rõ, anh ta đứng lên, nói: “Ngài thẩm phán, chứng cứ mới không thuộc phạm vi chúng ta đã đưa ra trước đây, tôi yêu cầu tiêu hủy chứng cứ mới.”
Đường Diệp Thần vẫn im lặng mà nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, anh ta nheo mắt, nói: “Để cô ấy trình chiếu lên!”
Luật sư bên bị cáo không ngờ được Đường Diệp Thần tùy hứng như vậy, anh ta kinh ngạc khẽ mở miệng, hạ giọng nói nhỏ: “Cậu Đường, ngộ nhỡ chứng cứ đó gây bất lợi cho cậu...” Đường Diệp Thần phất tay ngắt lời anh ta, một lần nữa mở miệng lặp lại: “Để cô ấy mở!”
Luật sư bên bị cáo đành phải ngồi xuống đưa mắt nhìn Liên Mặc cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên trình lên cho thẩm phán.
Tư thế ngồi trên ghế của Tống Hân Nghiên cứng đờ, nếu không phải Đường Diệp Thần áp bức người quá đáng, cô cũng không nguyện ý giao đoạn video này ra. Thân là một phụ nữ, có thể nói đây là một sỉ nhục. Nhưng cô buộc phải dùng phần sỉ nhục này để đổi lấy tự do.
Sau khi điện thoại được kết nối, trên màn hình chiếc TV hiệu LCD bên cạnh xuất hiện một đoạn video bại hoại thối nát, đúng là đoạn clip do Tống Hân Nghiên quay vào đêm hôm đó ở khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, khắp toà án ngập tiếng thở dốc của đôi nam nữ ái muội, còn có tiếng nói lặp đi lặp lại của Đường Diệp Thần: “Hân Nghiên, anh yêu em...”. Nhưng mà mặt của người phụ nữ trong video từ đầu đến cuối đều bị gối đầu che đi, không thể nhìn được đây là ai.
Tống Hân Nghiên khiếp sợ đứng lên, sau khi quay được cảnh này, cô cũng chưa từng mở lại để xem, nếu không quay được mặt của người phụ nữ kia, vậy thì... Trái tim cô không ngừng chìm xuống đáy, cô bất chợt quay đầu nhìn Đường Diệp Thần, khi đối diện với hai con ngươi đen tuyền giấu kín tâm tư của anh ta thì cô mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng dường như không thể tin tưởng.
Đoạn clip còn chưa kết thúc đã bị thẩm phán ấn tạm dừng, ông ta giận dữ trừng mắt với Tống Hân Nghiên, giọng điệu trách cứ nói: “Nguyên cáo, cô dám đem cảnh lạc thú trên giường chiếu của bọn cô lên toà án, cô coi thường toà án đúng không?!”
Đường Diệp Thần nói đùa: “Vợ à, em nghịch ngợm quá, chúng ta về nhà rồi chơi hôn hôn, đưa lên nhiều như vậy thật khiến người thẹn thùng nha.”
Liên Mặc rũ mắt nhìn sắc mặt Tống Hân Nghiên tái ngắt, anh ta có chút không đành lòng. Nếu như lúc trước anh ta còn có phần thắng đối với trận kiện tụng này thì sau khi đoạn clip được trình chiếu lên, bọn họ đã hoàn toàn không còn phần thắng nào. Bất kể Tống Hân Nghiên có bị tính kế hay không, quan tòa vẫn sẽ cho rằng giữa vợ chồng hai người bọn họ vẫn còn có cảm tình, sau đó bác bỏ đơn kháng cáo ly hôn.
Tống Hân Nghiên ngây người nhìn Đường Diệp Thần, hóa ra đêm đó Tống Nhược Kỳ gọi cô tới, sau đó Đường Diệp Thần tương kế tựu kế, chính là cho cô một đòn trí mạng. Mặt người phụ nữ kia bị che lại, Đường Diệp Thần từ đầu đến cuối vẫn gọi tên cô, Tống Nhược Kỳ cũng không sửa lại, đương nhiên thẩm phán sẽ cho rằng người phụ nữ bị che mặt chính là cô.
Kế hoạch được bày ra cực kỳ hoàn mỹ, cô cho rằng mình có thể nghĩ đến việc quay video dùng làm chứng cứ đã rất thông minh, nhưng cũng không nghĩ rằng vẫn bị anh ta tính kế ngược trở lại. Những ảnh chụp vừa rồi đưa lên căn bản không thể giải thích được gì, cho nên anh ta mới ép cô tung video ra, đây mới là nước cờ lớn cuối cùng.
Đoạn video ấy nếu là do Đường Diệp Thần tung ra thì mức độ đáng tin gần như bằng không, nhưng nếu để cô coi nó là chứng cứ mà trình lên thì đó là chắc chắn. Mặc kệ cô có phủ nhận người phụ nữ trong video không phải là cô thế nào đi nữa, quan tòa cũng sẽ không tin cô, cuộc hôn nhân này, cô không dứt được!
Liên Mặc quay đầu nhìn người đứng bên cạnh Tống Hân Nghiên, anh ta đứng lên nói: “Kính thưa quý quan tòa, lời trình bày của bị cáo là tránh nặng tìm nhẹ, sự thương tổn lớn nhất trong hôn nhân đối với vợ chồng hai bên chính là ngoại tình, mà sau khi bị cáo kết hôn với thân chủ của tôi, anh ta vẫn luôn chạy đi lăng nhăng với đủ loại phụ nữ, hơn nữa khi thân chủ tôi muốn ly dị thì anh ta vẫn không có ý hối hận nào. Điều này đã hoàn toàn tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với tinh thần của thân chủ tôi, tôi khẩn cầu tòa án phán quyết cho bọn họ ly dị, trả công đạo cho thân chủ tôi.”
Ánh mắt sắc bén của Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm Liên Mặc, luật sư bên cạnh anh ta cũng đứng lên, bầu không khí căng thẳng như dây đàn: “Luật sư của nguyên cáo, thân chủ tôi thật sự đã có ý ăn năn hối lỗi. Sau khi nguyên cáo có ý muốn ly hôn, anh ấy đã luôn cố gắng muốn bù đắp cho nguyên cáo, vì nguyên cáo mà thậm chí không tiếc lấy thân cản xe tải lớn trước mặt cô ấy. Anh ấy cũng đã nhận thức được sai lầm của mình, cũng đã tận lực bù đắp, nguyên cáo cũng đã thử tiếp nhận bị cáo, giữa hai người bọn họ vẫn còn tình cảm. Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Tôi khẩn cầu toà án cho bọn họ một cơ hội hạnh phúc lần nữa.”
“Luật sư của bị cáo, nhưng thân chủ tôi chưa nhìn thấy một chút hối hận nào của bị cáo, chỉ nhìn thấy bị cáo không ngừng mang đến thương tổn cho cô ấy. Cô ấy chỉ có một nguyện vọng, đó chính là ly hôn với bị cáo, bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu bị cáo yêu thân chủ của tôi đúng như như lời anh ta nói, thì hẳn nên hoàn thành tâm nguyện nhỏ này của cô ấy.” Liên Mặc cũng không chịu nhường nhịn một chút nào.
Liên Mặc vẫn không ngừng tranh cãi với luật sư của bị cáo đến nỗi thẩm phán phải kêu dừng, ngài nhìn về phía hai đương sự còn đang trầm mặc: “Luật sư của bị cáo, nói miệng không có cơ sở, anh có chứng cứ gì cho thấy bị cáo đã thật sự hối cải?”
Luật sư của bị cáo gật đầu: “Tôi có chứng cứ, mong ngài Thẩm phán cho phép tôi trình chiếu một bộ ảnh.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn màn chiếu phim hiện lên từng bức ảnh, những tấm ảnh ban đầu được chiếu lên được chụp từ lúc bọn họ còn đang yêu đương năm năm trước, một thời xanh tươi rực rỡ ấy, bọn họ cùng nhau cười đùa thoải mái, còn có những khi không kìm lòng nổi mà hôn nhau. Phảng phất trong nháy mắt đã đưa cô quay về khoảng thời gian trước kia.
Đường Diệp Thần là hy vọng duy nhất trong cuộc đời rách nát của cô, mỗi một ngày được ở bên anh ta, cô đều rất vui vẻ. Cô đã từng mong cùng anh ta hình thành một gia đình hoàn chỉnh, từng mong cùng anh ta đi đến răng long đầu bạc.
Song, vận mệnh quả thật biết trêu người, bọn họ chung quy vẫn không thể tránh khỏi phải đi đến tình cảnh ra tòa xét xử.
Những tấm ảnh chiếu lên sau là được chụp gần đây, có ảnh bọn họ cùng nhau đi ăn cơm ở Hi Tháp, có ảnh bọn họ cùng nhau đi xem triển ảnh xe, có ảnh bọn họ cùng đi ra từ cửa hàng trang sức, còn có ảnh Đường Diệp Thần vì cứu cô mà xảy ra tai nạn xe cộ, cô ôm anh ta mà rơi lệ đầy mặt, càng có ảnh bọn họ ở bệnh viện, rồi nắm tay nhau...
Khi Tống Hân Nghiên nhìn những bức ảnh này nhưng cô cũng không bị khiếp sợ. Lúc Hàn Mỹ Hân nhắc nhở cô, cô cũng đã phần nào đoán được Đường Diệp Thần muốn làm gì. Nhưng cô không đi ngăn cản, cũng không có nghi ngờ anh ta, bởi vì cô tin tưởng, tin anh ta từ đầu đến cuối vẫn là một chàng trai tốt bụng đã dũng cảm làm việc nghĩa cứu mạng cô vào 8 năm trước. Khi những bức ảnh này được đưa ra trước tòa, cô mới hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng đối với anh ta.
Ngoại trừ những tình cảm đầu tiên của bọn họ là thật sự, cho đến hôm nay bọn họ phải đi đến bước này, vậy thì còn điều gì mới là sự thật?
Sau khi xem bộ ảnh được trình chiếu lên, Liên Mặc trầm mặc, anh ta cúi đầu nhìn Tống Hân Nghiên, lúc trước đã kêu Hàn Mỹ Hân nhắc nhở cô, phải chú ý cùng tên họ Thẩm đó giữ khoảng cách, nhưng vẫn như cũ không thể tránh khỏi kết cục này.
“Xem xong những tấm ảnh được tôi chiếu lên, cũng đã đủ để giải thích rõ nguyên cáo vẫn còn tình cảm đối với thân chủ tôi.” Luật sư bên bị cáo lên tiếng trình bày.
Đường Diệp Thần đứng lên, ánh mắt đầy nhu tình nhìn Tống Hân Nghiên: “Vợ à, anh thật sự đã biết mình sai rồi, anh biết trong lòng em không vượt qua được rào cán đó, cho nên cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ phối hợp với em. Anh không sợ mất hết danh dự của mình, anh cũng không tiếc, chỉ vì yêu em mà thôi. Bây giờ em nguôi giận được chưa? Chúng ta đừng gây náo loạn nữa được không? Về nhà em muốn anh quỳ mép giường hay là quỳ ván giặt đồ, anh để cho em tùy ý xử lý nha.”
Tống Hân Nghiên sững người nhìn Đường Diệp Thần, người đàn ông trước mắt đã bị năm tháng mơ hồ bào mòn đến thay đổi hoàn toàn, cuối cùng vẫn chẳng tìm được một chút dấu vết y như trong trí nhớ. Đôi mắt cô đã khô, nhưng nước mắt không còn rơi xuống được. Trong chớp mắt, mọi thứ đều tối đen như ngọn nến đã tàn lụi.
Cô đứng lên, thân thể gầy yếu tiều tụy phảng phất như không thể chịu nổi một cơn gió thổi qua, cô giơ điện thoại lên, nói: “Kính thưa quý quan tòa, tôi cũng có một đoạn video mong muốn được trình chiếu lên.”
Sắc mặt luật sư bên người Đường Diệp Thần thay đổi thấy rõ, anh ta đứng lên, nói: “Ngài thẩm phán, chứng cứ mới không thuộc phạm vi chúng ta đã đưa ra trước đây, tôi yêu cầu tiêu hủy chứng cứ mới.”
Đường Diệp Thần vẫn im lặng mà nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, anh ta nheo mắt, nói: “Để cô ấy trình chiếu lên!”
Luật sư bên bị cáo không ngờ được Đường Diệp Thần tùy hứng như vậy, anh ta kinh ngạc khẽ mở miệng, hạ giọng nói nhỏ: “Cậu Đường, ngộ nhỡ chứng cứ đó gây bất lợi cho cậu...” Đường Diệp Thần phất tay ngắt lời anh ta, một lần nữa mở miệng lặp lại: “Để cô ấy mở!”
Luật sư bên bị cáo đành phải ngồi xuống đưa mắt nhìn Liên Mặc cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên trình lên cho thẩm phán.
Tư thế ngồi trên ghế của Tống Hân Nghiên cứng đờ, nếu không phải Đường Diệp Thần áp bức người quá đáng, cô cũng không nguyện ý giao đoạn video này ra. Thân là một phụ nữ, có thể nói đây là một sỉ nhục. Nhưng cô buộc phải dùng phần sỉ nhục này để đổi lấy tự do.
Sau khi điện thoại được kết nối, trên màn hình chiếc TV hiệu LCD bên cạnh xuất hiện một đoạn video bại hoại thối nát, đúng là đoạn clip do Tống Hân Nghiên quay vào đêm hôm đó ở khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, khắp toà án ngập tiếng thở dốc của đôi nam nữ ái muội, còn có tiếng nói lặp đi lặp lại của Đường Diệp Thần: “Hân Nghiên, anh yêu em...”. Nhưng mà mặt của người phụ nữ trong video từ đầu đến cuối đều bị gối đầu che đi, không thể nhìn được đây là ai.
Tống Hân Nghiên khiếp sợ đứng lên, sau khi quay được cảnh này, cô cũng chưa từng mở lại để xem, nếu không quay được mặt của người phụ nữ kia, vậy thì... Trái tim cô không ngừng chìm xuống đáy, cô bất chợt quay đầu nhìn Đường Diệp Thần, khi đối diện với hai con ngươi đen tuyền giấu kín tâm tư của anh ta thì cô mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng dường như không thể tin tưởng.
Đoạn clip còn chưa kết thúc đã bị thẩm phán ấn tạm dừng, ông ta giận dữ trừng mắt với Tống Hân Nghiên, giọng điệu trách cứ nói: “Nguyên cáo, cô dám đem cảnh lạc thú trên giường chiếu của bọn cô lên toà án, cô coi thường toà án đúng không?!”
Đường Diệp Thần nói đùa: “Vợ à, em nghịch ngợm quá, chúng ta về nhà rồi chơi hôn hôn, đưa lên nhiều như vậy thật khiến người thẹn thùng nha.”
Liên Mặc rũ mắt nhìn sắc mặt Tống Hân Nghiên tái ngắt, anh ta có chút không đành lòng. Nếu như lúc trước anh ta còn có phần thắng đối với trận kiện tụng này thì sau khi đoạn clip được trình chiếu lên, bọn họ đã hoàn toàn không còn phần thắng nào. Bất kể Tống Hân Nghiên có bị tính kế hay không, quan tòa vẫn sẽ cho rằng giữa vợ chồng hai người bọn họ vẫn còn có cảm tình, sau đó bác bỏ đơn kháng cáo ly hôn.
Tống Hân Nghiên ngây người nhìn Đường Diệp Thần, hóa ra đêm đó Tống Nhược Kỳ gọi cô tới, sau đó Đường Diệp Thần tương kế tựu kế, chính là cho cô một đòn trí mạng. Mặt người phụ nữ kia bị che lại, Đường Diệp Thần từ đầu đến cuối vẫn gọi tên cô, Tống Nhược Kỳ cũng không sửa lại, đương nhiên thẩm phán sẽ cho rằng người phụ nữ bị che mặt chính là cô.
Kế hoạch được bày ra cực kỳ hoàn mỹ, cô cho rằng mình có thể nghĩ đến việc quay video dùng làm chứng cứ đã rất thông minh, nhưng cũng không nghĩ rằng vẫn bị anh ta tính kế ngược trở lại. Những ảnh chụp vừa rồi đưa lên căn bản không thể giải thích được gì, cho nên anh ta mới ép cô tung video ra, đây mới là nước cờ lớn cuối cùng.
Đoạn video ấy nếu là do Đường Diệp Thần tung ra thì mức độ đáng tin gần như bằng không, nhưng nếu để cô coi nó là chứng cứ mà trình lên thì đó là chắc chắn. Mặc kệ cô có phủ nhận người phụ nữ trong video không phải là cô thế nào đi nữa, quan tòa cũng sẽ không tin cô, cuộc hôn nhân này, cô không dứt được!
Danh sách chương