Vụ kiện này khá là phức tạp, cả ngày không thể thẩm tra ra kết quả, khoảng thời gian đó Thích Nguyên Hàm đặt hết sức lực vào kiện cáo.

Luật sư mà Chu Kiến Nghiệp mời rất có tài ăn nói, ép hỏi Thích Nguyên Hàm hết lần này đến lần khác, thậm chí còn nói Thích Nguyên Hàm có bằng chứng gì có thể chứng minh rằng, ba cô chưa từng nói là tặng ngôi nhà phương Tây miễn phí hay không.

Luật sư miêu tả Chu Kiến Nghiệp thành một người đáng thương nhận nuôi cô nhi, lại bị đứa cháu gái cô nhi này báo thù, chất vấn Thích Nguyên Hàm tại sao cái vấn đề nhà này đã lâu rồi, đến tận bây giờ mới lựa chọn báo cảnh sát. Còn mượn chuyện của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, hủy hoại Thích Nguyên Hàm thành người phụ nữ kết hôn giả, từng câu từng chữ ghim lên người Thích Nguyên Hàm.

Ngôn từ sắc bén, Thích Nguyên Hàm đã bàn bạc với luật sư của mình trước, cô né tất cả các bẫy trả lời rất hoàn mỹ. Luật sư của Thích Nguyên Hàm cũng không ăn chay niệm phật đâu, sống chết bám víu vào sơ hở to lớn của đối phương, dù sao đi chăng nữa thì di chúc bắt buộc phải có người có huyết thống máu mủ ở đó, chỉ cần Thích Nguyên Hàm không có mặt, di chúc vô tác dụng, sau đó nhân chứng ra mặt, đối phương sợ hãi, phải xin tạm dừng tòa.

Tất nhiên, bị bác bỏ.

Ra khỏi tòa án, luật sư rất tự tin nói: "Yên tâm nhé, có nhân chứng làm chứng, cộng thêm việc Vệ Triệu Trung đầu thú, ông ta không thoát nổi đâu, với cái biểu hiện vừa rồi của ông ta, sẽ chỉ để lại một ấn tượng không biết hối lỗi cho quan tòa mà thôi."

"Cảm ơn." Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu ngắm nhìn khung trời, mây mù không che đi mặt trời, ánh nắng vàng chói rọi xuống, lóe vào mắt cô, "Cảm giác bầu trời cũng trong trẻo hơn rồi."

Luật sư Quan cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn, nói: "Rất nhiều đương sự đều nói như vậy, mỗi lần nghe thấy câu này tôi đều rất vui."

Luật sư của Chu Kiến Nghiệp đi ra, khuôn mặt vị luật sư kia khá là u ám, anh ta ôm tập tài liệu của mình bước xuống cầu thang, đi cực kỳ nhanh.

Luật sư Quan nói: "Nói thật thì, tôi lại không thể ngờ đến mấy đứa con trai cháu trai của Chu Kiến Nghiệp, không ai chịu đi quan tâm ông ta, không thì, cả nhà ông ta mà gây sự cũng khó chơi đấy."

"Xẻ đàn tan nghé mà, với lại, mấy người con trai của ông ta đều là bù nhìn đến bản thân còn không lo nổi. Nhà ông cả thì đòi ly hôn. Ngày trước không phải là Chu Kiến Nghiệp bảo vợ chồng Chu Quan Ninh sinh con, để lấy 5% cổ phiếu sao, bây giờ con đã có rồi, nhưng công ty thì mất tiêu, cái nhà này ngày nào cũng cãi nhau. Chu Quan Ninh muốn nương nhờ vào nhà vợ, hiện tại ba vợ còn khinh thường anh ta, cho rằng cả nhà anh ta sắp phải ngồi tù, sợ liên lụy đến bản thân, đuổi anh ta ra ngoài, anh ta còn mặt dày ở đó mãi."

Còn về nhà ông hai, bây giờ đang ra tòa ly hôn, Khương Lâm Nguyệt rất ác, tài sản gì cũng giành lấy, một đồng cũng không cho Chu Văn Bá. Còn Chu Vĩ Xuyên thì, hắn đã thành niên, không cần chọn xem theo ai, bây giờ đang y hệt ba hắn, chỉ có hai bàn tay trắng.

Chỉ có chú ba nhà họ Chu, vào trận chiến cuối cùng thông minh linh hoạt ra chút, lựa chọn bán cổ phần cho Diệp Thanh Hà, cuộc sống tốt hơn một chút. Nhưng đây không tính là lấy công chuộc tội, nếu không phải Chu Kiến Nghiệp khinh chú ta, chú ta cũng sẽ theo đám người này đối đầu với Thích Nguyên Hàm. Về sau phải xem chú ta có thông minh hay không, kiếm đủ tiền rời khỏi công ty, hay là muốn ẩn mình ở lại công ty gây chuyện đây.

Chỉ mới ngắn ngủi vài tháng, nhà họ Chu xem như đã hoàn toàn tan rã, từng người một không ai có kết cục đẹp, nếu như còn oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Thích Nguyên Hàm sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ có ép bọn họ đến chỗ chết.

Luật sư nói: "Đáng đời cả thôi, cái nhà này quá tham lam, biết sai còn phạm pháp, thì phải nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật, bản thân nhận lấy hậu quả của chính mình."

Thích Nguyên Hàm ngạc nhiên, nói: "Tôi luôn nghĩ rằng luật sư các anh đứng ở trung lập."

Luật sư cười ra tiếng, "Chẳng có ai trung lập cả, cho dù có làm nghề gì đi chăng nữa, đều sẽ có quyết định thiên về ai, trong lòng sẽ có chính nghĩa của mình. Như luật sư Trương vừa rồi đấy, đương nhiên anh ta biết rõ cô là người bị hại, nhưng anh ta vẫn biện hộ cho đương sự của mình, lúc này anh ta sẽ đứng trên pháp luật, là một luật sư trung lập."

Thích Nguyên Hàm nghe nửa hiểu nửa không, cô không hiểu biết nhiều về ngành luật sư, bắt tay với luật sư, rồi nói: "Muốn ăn một bữa cơm không?"

Luật sư Quan nói: "Không chúc mừng với vợ chưa cưới của cô sao? Tôi thấy cô ấy ở trong xe đợi cô cả ngày trời rồi."

Diệp Thanh Hà kê tay lên cửa xe, với dáng vẻ đợi lâu lắm rồi, ngón tay khẽ gõ nhịp lên thành cửa, huýt sáo với cô, như thể đợi lười cả thây, nói: "Tiểu thư Thích, có đi không đây?"

Thích Nguyên Hàm xuống thềm trước, Diệp Thanh Hà bước xuống xe, nàng đứng tựa vào cửa xe, nói: "Chị muốn đi đâu ăn mừng?"

Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, "Uống chút rượu đi, sau đó hát hò chút, buông thả một lần thỏa thích đi."

"Vậy thì phải hẹn bạn bè đi cùng thôi." Diệp Thanh Hà rất phấn khích, lấy điện thoại từ trong túi áo Thích Nguyên Hàm ra, sau đó gõ tin nhắn xong bắt đầu nhấn vào gửi hàng loạt, không cẩn thận tạo thẳng một nhóm tạm thời.

Những người bạn kia nghe thấy Thích Nguyên Hàm mời cơm, đều tỏ ra rất vui mừng, nhưng vào lúc gửi tin nhắn đi, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thích Nguyên Hàm, bọn họ lại nhanh chóng thu hồi.

Hoa Tưởng Dung: [Hôm nay em mời Bách tổng ăn cơm rồi, tối nay Bách tổng phải đến nhà em thưởng thức tài nấu ăn của em, phải không nhỉ?]

Bách Dư Nhu: [Tôi đồng ý lúc nào thế? Sao tôi không biết?] Vài giây sau, cô ấy thu hồi ngay lập tức, rồi sửa thành: [Đúng vậy đấy, đích thực là vậy, bây giờ chị đang trên đường đến nhà em đây.]

Thẩm Dao Ngọc: [Cái gì ấy nhỉ, tớ là một minh tinh, không thể thường xuyên xuất hiện ở những nơi như thế này, nếu như bị người ta chụp được là ngày mai lại lên hot-search, ảnh hưởng lớn lắm đấy.]

Quần chúng nhân viên ở công ty: [Hôm nay tôi phải tăng ca, tôi yêu công việc!!!]

Diệp Thanh Hà khó hiểu nhíu mày, thật sự không hiểu nổi, sao bọn họ lại né mình đến vậy, hiện tại nàng biểu hiện cực kỳ dịu dàng có được hay không? Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, "Ngày nào em cũng phát cơm chó trước mặt họ, họ phiền em rồi đấy."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, rất thất vọng với đám người này.

Mấy người này không đến càng tốt, nàng có thể tận hưởng thế giới của hai người.

Khi sắp đi, Hoắc Quân Nhàn đi đến, bên cạnh còn có "trà xanh" di động kia, kỳ lạ là trà xanh không xanh nữa, Cổ Tư Ngọc không giống khi trước, mà khoanh tay đứng ở đằng sau, không hề nhìn bọn họ, một lúc sau lại bỏ tay xuống đút vào túi, đá chân vào bậc thềm, không lại gần bọn họ.

Hoắc Quân Nhàn cảm ơn Thích Nguyên Hàm, nói mình sắp làm lành với Cổ Tư Ngọc rồi, còn giải thích với cô, bảo là ban đầu Cổ Tư Ngọc cứ làm mấy chuyện khác người đó là do muốn xem bọn họ yêu đương như thế nào, hiếu kỳ ấy mà, "Trước đây ảnh hưởng đến hai người, rất xin lỗi."

Thích Nguyên Hàm không có tức giận đến vậy, nói: "Chuyện tình cảm à, học người khác không có tác dụng, tốt nhật là tự bản thân thẳng thắn đối diện, hỏi xem đối phương cần gì rồi thay đổi bản thân. Bỏ chạy không phải là cách tốt nhất."

Cô không biết chuyện dây dưa rễ má giữa Cổ Tư Ngọc và Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn đi xin lỗi, cô cũng thản nhiên cười trả lời, "Chị cũng đừng vướng mắc mãi nữa."

Hai người bắt tay nhau, sau đó Hoắc Quân Nhàn nắm tay Cổ Tư Ngọc, siết rất chặt, Cổ Tư Ngọc và Thích Nguyên Hàm nhìn nhau một cái, lúc rời đi có nói một câu "xin lỗi", rồi thêm một câu "cảm ơn".

Bọn họ cùng xuống cầu thang, Thích Nguyên Hàm gọi cô ấy, nói với cô ấy một vài câu, "Yêu đương không thể như em được, ngày trước em "lẳng lơ" như thế nào cứ áp dụng với chị ấy, là hoàn hảo mọi chuyện."

"Ý chị là gì?" Cổ Tư Ngọc rất khó hiểu, sợ cô chửi mình, sau khi cảnh giác lại làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Thích Nguyên Hàm nói: "Thích chị ấy, muốn cái gì thì cứ làm nũng với chị ấy, lẳng lơ tùy ý, mâu thuẫn gì cũng giải quyết được, tất nhiên là em không thích chị ấy thì lại là chuyện khác rồi."

Cổ Tư Ngọc thoáng mím môi, không nói gì nữa, liếc qua Diệp Thanh Hà, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Chị của cậu thật sự rất dịu dàng.

Diệp Thanh Hà không trả lời, rất nhanh Hoắc Quân Nhàn đã nhìn thấy, vẻ mặt cô ấy thoáng thay đổi, nói: "Chúng ta về thôi." Sau đó kéo Cổ Tư Ngọc vào xe, dường như rất sợ Cổ Tự Nọc liếc mắt đưa tình với ai rồi chạy luôn, rất gấp gáp, tính chiếm hữu rất mạnh.

Thích Nguyên Hàm nghĩ: Có khi hai bên đều có vấn đề.

"Đừng có dồn ép quá, Hoắc tổng." Cô khẽ cười nói.

Hoắc Quân Nhàn gật đầu, lên xe, đóng cửa xe lại ôm Cổ Tư Ngọc vào lòng, tựa như đang ôm tất cả mọi thứ của mình.

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, nắm lấy tay cô, lưng tựa vào cửa xe, trong lòng ấm áp, chị của nàng thật sự dịu dàng ấm áp quá.

Nàng biết tại sao Thích Nguyên Hàm lại mềm mỏng với Hoắc Quân Nhàn như vậy, một là do nàng từng nói Cổ Tư Ngọc từng là bạn với nàng, Thích Nguyên Hàm có tức đến mấy cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, hai là cô đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, cho rằng Hoắc Quân Nhàn và Cổ Tư Ngọc rạn nứt sẽ mất hết tất cả, ngoài mặt cô cứng rắn thế nào, lòng mềm yếu bấy nhiêu.

Diệp Thanh Hà nhìn tòa án phía sau, nói: "Chị ơi, chúng ta sẽ lấy lại tất cả mọi thứ, sau này sẽ không phải chịu thiệt một chút nào nữa."

Biết được Thích Nguyên Hàm đang dạt dào cảm xúc, nàng mở cửa xe ra bảo Thích Nguyên Hàm vào, chở Thích Nguyên Hàm đi giải tỏa, chăm lo cho cảm xúc của Thích Nguyên Hàm.

Họ đến quán bar, chọn chỗ ngồi bài trí nho nhã, rót một chút rượu, hai người ngồi đó nhìn xuống dòng người nhảy múa nhạc DJ bên dưới.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em không xuống đó nhảy sao?"

"Không đi đâu." Diệp Thanh Hà đến chỗ này có hơi đụng đến cơn nghiện thuốc lá, nàng siết lấy chai rượu, rót rượu ra, nhấm một ngụm rượu đè nén sự thèm thuốc xuống, Thích Nguyên Hàm khẽ siết lấy cằm nàng, trao cho nàng một nụ hôn.

"Chị còn tưởng rằng rượu này phải ngon lắm, đắt như vậy." Thích Nguyên Hàm buông đôi môi nàng ra, ngả lưng dựa vào lan can, thoáng liếm môi dưới, nói: "Cũng may môi em khá ngọt, có thể tăng thêm đôi chút hương vị."

Hai người ngọt ngào đã lâu, Thích Nguyên Hàm nói chuyện cũng không thẹn thùng như trước, thường xuyên ghẹo Diệp Thanh Hà không biết trời ơi đất hỡi gì nữa, Diệp Thanh Hà nói: "Em đi gọi người đổi rượu, đổi loại gì ngon hơn, em đút cho chị."

Ở một góc khác, Chu Vĩ Xuyên đứng ở xa ngó nhìn, hắn muốn đến đó nói với Thích Nguyên Hàm đôi câu, thì nhìn thấy Diệp Thanh Hà ngồi lên đùi Thích Nguyên Hàm, cười tươi rót rượu vào miệng Thích Nguyên Hàm.

Ngày trước hắn cho rằng Thích Nguyên Hàm bảo thủ, phong kiến, cuộc hôn nhân của bọn họ không hề có tình thú gì, nhưng không thể ngờ đến, sau khi Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà yêu nhau lại nở rộ phóng khoáng như vậy.

Chỉ cần có con rắn độc - Diệp Thanh Hà bên cạnh Thích Nguyên Hàm, ai cũng chẳng dám đến bắt chuyện, Chu Vĩ Xuyên cắn nát môi rồi, mấy anh công tử bên cạnh còn nói: "Không biết các anh có nhận ra không, Thích Nguyên Hàm càng ngày càng đẹp, thật đấy, cực kỳ quyến rũ, lần trước ông già nhà em hợp tác với cô ấy, khí chất hờ hững đó, tuyệt vời thật sự. Đúng là tình nhân trong mộng của cả thành phố Hoa, đóa hoa hồng không thể hái, sao ngày xưa chúng ta không nhận ra nhỉ."

"Diệp Thanh Hà cũng rất hợp với cô ấy đó, chú không để ý đến nhỉ, hai người họ ý, cho dù là ai đi xã giao, người còn lại cũng ngồi đợi ở trong xe, thường xuyên tay trong tay đi về nhà, quấn lấy không rời. Bông hoa hồng Thích Nguyên Hàm này, cực kỳ hợp đôi với Diệp Thanh Hà, cũng chỉ có Diệp Thanh Hà mới hái xuống được"

Đang chuyện trò, bọn họ đồng thời nhìn sang Chu Vĩ Xuyên, rất khinh thường anh công tử nghèo nàn này, ngày xưa không phải là đi khắp nơi khoe khoang vợ với tình nhân đều rất yêu mình sao, thằng ngu, vợ với tình nhân của mày yêu nhau rồi đấy!

Chu Vĩ Xuyên mất mặt chết đi được, dạo này hắn bị Diệp Thanh Hà đuổi đánh đây, làm kinh doanh, hay đầu tư, lần nào cũng bị người ta quấy cho phải bồi thường tiền, sắp không sống nổi nữa, hôm nay mặt dày đến để tìm bạn bè đàng điếm của mình ngày trước tiếp tế.

Ai biết được lại gặp Thích Nguyên Hàm, xẩu hổ chết đi được.

Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà tách ra, hắn vội lao đến.

Thích Nguyên Hàm nhấp ngụm bia trong ly, lắc lư ly rượu. Chu Vĩ Xuyên hiểu rõ hàm ý của "hoa hồng" trong miệng đám người kia, kiêu ngạo, khinh thường, ánh mắt mà cay độc lên thì còn tàn nhẫn, sỉ nhục người khác hơn cả đám người cười nhạo hắn.

Diệp Thanh Hà mang hai chai rượu quay lại, nàng ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, rót đầy rượu vào ly của Thích Nguyên Hàm, ôm eo Thích Nguyên Hàm, nói: "Ăn mày ở đâu mò đến vậy ạ, chính sách quốc gia tốt như vậy, thế mà còn có người cầm bát vỡ đi xin cơm à, không biết là có tay chân để làm gì nữa."

Thích Nguyên Hàm thuận thế ngả vào lòng nàng, dựa dẫm vào nàng, nói: "Chắc là không có não đó."

Với Chu Vĩ Xuyên, Thích Nguyên Hàm không thương hại lấy một chút, thường xuyên có người nói với Thích Nguyên Hàm rằng: Ít ra thì Chu Vĩ Xuyên cũng yêu cô như vậy, cô làm thế có phải là quá tuyệt tình rồi hay không?

Thích Nguyên Hàm đều cười mà trả lời họ: "Người đàn ông tốt đến thế, cô rước về nhà đi." Hắn yêu cô, là cô phải nể tình sao?

Nực cười.

Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà quấn lấy nói chuyện không dứt, bàn bạc xem lúc nào đính hôn, lúc nào chụp ảnh cưới. Diệp Thanh Hà xem như cũng rất hiểu biết, nàng không muốn chọn đúng vào ngày lễ, nhất là ngày lễ tình nhân, lễ thất tịch, tuyệt đối không thể tổ chức trùng ngày. Lý do của nàng chính là nếu như gộp những ngày này vào làm một, sau này họ phải chúc mừng lễ tình nhân, hay là kỷ niệm kết hôn chứ?

Diệp Thanh Hà nói: "Em muốn cùng chị đi qua thật nhiều những ngày tháng đặc biệt, ngày nào cũng lãng mạn, lãng mạn không trùng nhau."

"Biết rồi." Thích Nguyên Hàm mở điện thoại ra, cho nàng xem xem ngày nào hợp. Diệp Thanh Hà bắt đầu tính, bỏ qua những lễ tết to nhỏ, thời gian cách nhau không thể ngắn quá, nàng lướt đi lướt lại, lướt từ đầu đến cuối.

Phục vụ đến dọn bàn, Thích Nguyên Hàm liếc một cái, bảo phục vụ lau hai lần chỗ mà Chu Vĩ Xuyên đã chạm qua, sợ xui.

"Tìm được chưa nào?" Thích Nguyên Hàm hỏi, "Hay là tháng bảy nhé, tháng bảy ít ngày lễ."

"Ngày nào tháng bảy ạ?" Diệp Thanh Hà cho cô xem cùng.

Thích Nguyên Hàm quàng tay lên vai nàng, "Lấy trung bình cộng đi, mười lăm tháng bảy, tìm người xem thử xem, có thích hợp cưới gả không."

"Chị tin cái này nữa cơ ạ?" Diệp Thanh Hà cười nói.

"Là cẩn thận, chị không muốn ngày cưới của mình xảy ra sai sót gì đâu đấy." Thích Nguyên Hàm nhấn vào lịch, lịch hoàng đạo ở dưới hiện lên: Hợp cưới xin.

"Không tồi, chọn nó đi."

Diệp Thanh Hà nâng ly rượu lên, làm như chốn không người mà đút rượu cho Thích Nguyên Hàm uống, từng ngụm từng ngụm một, uống nhiều đến nỗi ướt át cả cằm.

Ngày đã chọn xong là phải bận rộn rồi, thiệp mời này, địa điểm tổ chức đám cưới này... đôi khi, nửa năm chỉ chớp mắt là qua.

Vừa hay quan tòa đã gửi bản án đến, Chu Kiến Nghiệp lừa đảo hơn một trăm triệu, cộng thêm với những hành vi phạm pháp bị tố cáo khác của cụ ta, tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cụ ta đã từng nuôi Thích Nguyên Hàm, cuối cùng phán quyết mười lăm năm tù.

Pháp luật rất công bằng công minh, Thích Nguyên Hàm lấy lại nhà của mình, về phần tiền bồi thường, tòa án hỗ trợ. Những tháng ngày về sau của Chu Kiến Nghiệp, chỉ e là chỉ có trải qua ở trong tù.

Diệp Thanh Hà mời người đến thiết kế váy cưới, hôn lễ của hai người họ, đương nhiên là phải khác biệt, phải xa hoa, phải thế kỷ, nhất định phải là trước giờ không có một ai sau này cũng không có.

"Em thế là so sánh mù quáng." Ngoài miệng Thích Nguyên Hàm thì đang dạy bảo, nhưng trong lòng thì ngọt ngào vui vẻ, có cô gái nào không muốn mơ mộng một hôn lễ độc nhất vô nhị đâu, cả một đời chỉ có một lần, cô cực kỳ mong đợi.

Nhà thiết kế phải dựa theo dung mạo, khí chất của họ, thiết kế bộ váy cưới chỉ thuộc về họ, làm toát nên vẻ đẹp của họ, đẹp đến tận cùng.

Nhà thiết kế lấy số đo của Thích Nguyên Hàm xong, rồi lấy của Diệp Thanh Hà, hỏi sở thích của hai người họ. Thường ngày hai người họ cũng biết chọn biết lựa quần áo, lúc này lại có phần cạn từ, không biết nên hình dung váy cưới mình muốn ra sao.

Muốn có đuôi cá, lại muốn kiểu chảy dài trên nền đất.

Váy xòe rộng được, cũng muốn kiểu nhẹ nhàng thanh thoát.

Ừm... như thế nào được nhỉ?

Lấy số đo xong rồi, hai người còn chưa nói ra được ý kiến của mình.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị thiết kế à, chị cứ xem như thế nào, hai chúng tôi không hiểu về váy cưới cho lắm."

Diệp Thanh Hà gật đầu theo.

Nhà thiết kế nói: "Thế tôi vẽ xong bản phác thảo, hai người lại chọn sau, bây giờ đặt váy đính hôn trước nhé?"

"Cảm ơn chị." Thích Nguyên Hàm lịch sự nói, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh xem tạp chí mà nhà thiết kế đưa cho, cô bưng tách cà phê lên thong dong mà uống.

Diệp Thanh Hà đề nghị, "Lát nữa chúng ta dạo cửa hàng váy cưới đi, thử một hai bộ xem kết quả lên người như thế nào, sau đó tham khảo giá."

"Được chứ."

Ra khỏi phòng thiết kế, vào cửa hàng có mẫu váy cưới sẵn, cửa hàng rất lớn, cơ bản là kiểu cách nào cũng có.

Từ tầng một lượn lên đến tầng hai, Diệp Thanh Hà chọn cho Thích Nguyên Hàm một kiểu váy đuôi cá, xẻ tà lộ nửa chân, váy cưới quá nặng, Diệp Thanh Hà theo vào đóng cúc ngọc trai sau lưng giúp cô.

Sau lưng là vải lụa mỏng nhìn thấu, chảy dài đến eo, hoạ tiết thêu thùa trắng tinh ôm lấy cánh tay, thể hiện hết sức quyến rũ của dục vọng. Váy cưới này tôn dáng quá, hiện rõ những đường cong mảnh mai yêu kiều. Thiết kế cổ chữ V thấp ôm sát ngực, tựa như quả ngọt đã bóc vỏ, dụ dỗ người khác đến cắn một ngụm.

Bàn tay Diệp Thanh Hà ôm lấy eo Thích Nguyên Hàm, nụ hôn rơi trên lưng cô, nói: "Chị ơi, đẹp quá."

Hai bên xương bả vai Diệp Thanh Hà cũng không bỏ qua, hôn từng ngụm một, khi nàng ôm lấy Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được sự động tình từ người nàng, cháy bỏng lại rực lửa, giống như chú gấu teddy nhỏ.

Thích Nguyên Hàm khẽ vỗ vào tay nàng, nói: "Em cũng đi thử một bộ đi."

Diệp Thanh Hà lưu luyến không rời, Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, "Đi đi, đi đi, vừa hay chị cũng xem xem, chị đi cùng em."

"Vậy mặc kiểu xòe rộng, một dây cho chị xem."

Chiếc váy này của Diệp Thanh Hà khá nhẹ, mình nàng có thể giải quyết được, nàng cầm váy vào phòng thử đồ, rất nhanh đã thay đồ xong.

Lúc ra ngoài, Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha nhìn nàng.

Chiếc váy này rất to, giữa eo có một bông hoa cực lớn, trông vừa gợi cảm vừa rất đáng yêu, hoàn toàn hợp gu Thích Nguyên Hàm.

Vừa nhìn đã bị làm ngây ngất, sau đó thu hồi lại ánh mắt.

Diệp Thanh Hà nhấc váy đi đến bên cô, hỏi: "Thế nào ạ, có đẹp không?"

"Sao có thể không đẹp chứ?" Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại, bảo nàng đứng trước gương, chụp cho nàng một tấm, Diệp Thanh Hà đưa tay ra với cô, ý là muốn bảo cô qua đó, hai người đứng trước gương thưởng thức sự đẹp đẽ này.

"Đẹp thật. Không muốn cởi ra nữa rồi, chúng ta có thể mua một bộ về trước không? Diệp Thanh Hà ôm lấy tay của Thích Nguyên Hàm khẽ nói vào tai cô, "Về nhà mặc xem thôi, váy cưới mình đặt chắc chắn sẽ đẹp hơn cái này."

Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ.

Diệp Thanh Hà móc móc ngón tay cô, hiện tại nàng rất biết cách nắm bắt Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm mềm lòng, thích nàng làm nũng, nàng thở vào tai cô, mê hoặc cô, "Chị ơi, em muốn mà, mua cho em, được không ạ?"

"Được, mua." Thích Nguyên Hàm xách váy lên, nghe theo nàng rồi, nói: "Nhưng mà chúng ta phải thay quần áo đã, mặc như vậy ra đường làm sao được."

Diệp Thanh Hà da mặt dày, nàng đương nhiên sẽ thấy không sao.

Thích Nguyên Hàm thay quần áo, lấy thẻ ở trong túi xách ra, bảo nhân viên lấy máy quẹt thẻ đến, Diệp Thanh Hà cũng thay quần áo, xong lại hỏi: "Chị ơi, chị muốn mặc gì vậy ạ? Vẫn bộ vừa rồi ạ?"

Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, bộ vest trắng cũng rất đẹp.

"Ừm..." Cô nhìn bộ người mẫu mặc, nghiêm túc đánh giá, Diệp Thanh Hà nói: "Mặc váy cưới, em muốn xem mặc váy cưới như thế nào."

"Vậy em thích kiểu nào?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

Diệp Thanh Hà nói nhỏ vào tai cô: "Kiểu váy đuôi cá cổ chữ V kia không đến nổi, nổi bật được ngực to, tối về chúng ta lén mặc đi."

Đúng vậy, vừa rồi mặc thử cảm giác đẫy đà lắm.

Thích Nguyên Hàm lại chỉ vào chiếc váy đuôi cá màu trắng vừa rồi, gói hai bộ váy lại, cô đưa địa chỉ cho nhân viên, bảo bọn họ giao đến nhà mình.

Diệp Thanh Hà nói với nhân viên: "Sau này còn có kiểu nào mới thì gửi cho chúng tôi xem trước."

Nhân viên sốc đứng, cô ta gặp khách lớn cùng lắm cũng chỉ mua loại đắt tiền thôi, trước giờ chưa có ai xem váy cưới như quần áo bình thường mà mặc cả, cô ta lập tức đưa bảng sở thích cho Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà nghiêm túc tập trung.

Sở thích của nàng rất đơn giản, nàng muốn tất.

Chị đáng yêu kích thích nàng, gợi cảm quyến rũ nàng cũng tiêu được, không hề kén ăn, "Có điều, tôi thích gợi cảm hơn, loại ít vải ý, tôi cũng cực kỳ OK."

Trong lòng nhân viên nghĩ thầm, đây là nội y tình thú nhé.

Biến váy cưới thành đồ tình thú, trâu bò đấy.

Thích Nguyên Hàm thanh toán xong, hai người ra khỏi trung tâm mua sắm.

Tối đến nhận được hàng, hai người không đợi được nữa mà thử váy cưới, cuộc sống của người có tiền chính là mộc mạc không xa hoa, mặc xong váy cưới là hai người lập tức làm linh tinh trong phòng ngủ.

Váy cưới không hề thuận tiện như trong tưởng tượng, lúc gấp mất nửa ngày cũng không cởi nổi, khi Diệp Thanh Hà mặc cho Thích Nguyên Hàm rất có nhẫn nại, lúc cởi thì tay không thể chậm rãi nổi, sắp xé rách vải sau lưng cô rồi.

"Nhẹ chút, nhẹ chút, chị còn phải giữ váy cưới này." Thích Nguyên Hàm luôn miệng nhắc nhở Diệp Thanh Hà, cô càng nói, Diệp Thanh Hà càng vội, không dễ dàng gì mới gỡ được cúc ngọc trai cuối cùng, Diệp Thanh Hà siết lấy hai phiến cổ áo đó gỡ vảy cá ra, cắn một ngụm lên vai của cô.

Thích Nguyên Hàm nằm sấp trên giường, giống như mỹ nhân ngư mắc cạn, vào lúc hoàng hôn lên để lộ ra thân mình, cô quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, cánh tay khẽ ép xuống giường, Diệp Thanh Hà hôn cô, bắt đầu chơi đùa chú cá trơn trượt này.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến tháng mười một.

Đoàn Cự Phong gọi điện về, nói là cụ khỏe hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói rồi, đồng ý cho cụ có thể đi, cụ định về nước.

Thích Nguyên Hàm thực hiện lời hứa, đích thân đến sân bay đón Đoàn Cự Phong.

Đã rất lâu Đoàn Cự Phong không về nước, tò mò nhìn xung quanh tứ phía, không ngừng cảm thán, "Ở quê vẫn tốt hơn, không khí cũng trong lành hơn rồi."

Thích Nguyên Hàm định đưa Đoàn Cự Phong về nhà ở, Đoàn Cự Phong lại kiên quyết không sống cùng họ, nói là ở với con cháu dễ sinh ra mâu thuẫn, đòi một mình ở biệt thự trang viên.

Hai người đều lo cho sức khỏe của cụ, thuê không ít y tá đến cho cụ, khi không bận việc, thì đến trang viên nghỉ một lúc, trò chuyện cùng với cụ.

Đoàn Cự Phong rảnh hai người họ bận, một mình cụ cũng biết cách chơi, người khỏe thì bảo y tá đẩy cụ ra ngoài, đi khắp nơi ăn uống.

Diệp Thanh Hà nhỏ tiếng cằn nhằn, cụ già này trước đó còn giả bộ với bọn họ, làm như luyến tiếc họ lắm không bằng, thực tế thì chỉ muốn một mình ngao du khắp nơi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Người già mà, luôn muốn nhân lúc mình còn cử động nổi, đi đây đi đó một chút, ăn này uống nọ."

"Chị cứ bênh đi." Diệp Thanh Hà lại bắt đầu ghen, cảm giác Thích Nguyên Hàm không chỉ cưng một mình nàng, giận lẫy với cô.

Thích Nguyên Hàm dỗ mãi, trên đường mua hoa hồng cho nàng, còn mua kẹo bông gòn cho nàng, chở nàng đi công viên chơi.

Diệp Thanh Hà ngồi trên ngựa gỗ đu quay cố ý quay mặt đi, thực ra khi Thích Nguyên Hàm quay đầu lại phát hiện ra Diệp Thanh Hà đang cười trộm, ngọt ngào trong lòng đấy.

Nhóc hư hỏng này, còn nói cô thiên vị.

Con tim này của cô không phải đã trao cho nàng từ lâu rồi sao?

Thích Nguyên Hàm nhìn cây xanh ở đằng xa, khóe môi mang ý cười.

Diệp Thanh Hà muốn thực hiện đàng hoàng từng bước một trước khi cưới, họ đính hôn vào tháng mười hai, hiện tại rất hiếm người làm tiệc đính hôn, nhưng Diệp Thanh Hà muốn, Thích Nguyên Hàm đương nhiên sẽ thỏa mãn nàng.

Lần này bọn họ mời rất nhiều người, một vài phương tiện truyền thông, bạn bè thân thiết, còn có đối tác hợp tác, tổ chức cực kỳ to.

Đoàn Cự Phong dẫn hai đứa con gái của mình đến dự, nhà bác cả Thích Nguyên Hàm cũng đến, ý muốn nói với tất cả mọi người rằng, đám cưới của hai người họ đều có sự đồng ý của hai nhà đôi bên, không chấp nhận bất cứ phản bác nào.

Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà mặc lễ phục giống nhau, lại mang hai vẻ khác nhau, Thích Nguyên Hàm là đoan trang nho nhã, Diệp Thanh Hà là gợi cảm yêu mị, nhưng hai người này đứng bên nhau lại cực kỳ hợp đôi.

Diệp Thanh Hà ôm mèo chạy ra ngoài, khi truyền thông phỏng vấn, nàng vuốt ve đầu chú mèo, nói: "Nó tên là Trái cà, là con gái rượu của tôi."

Trái cà nghe thấy liền meo một tiếng.

"Thấy chưa, ngoan biết bao nhiêu." Diệp Thanh Hà cười với ống kính, rồi quay sang nhìn Thích Nguyên Hàm, "Chị ơi, đúng không ạ, Trái Cà của chúng mình rất nghe lời."

Người trong hay ngoài ống kính đều có thể nghe hiểu được, cái người phụ nữ Diệp Thanh Hà này không phải là đang khoe mèo, nàng chỉ đang khoe cái tên "Trái Cà" này, khoe kết trái tình yêu của mình, đích thân nói với tất cả mọi người rằng "Vợ vợ Trái Cà" đã tu thành chính quả.

Thích Nguyên Hàm gật đầu nói "Đúng", cô nhìn các cư dân mạng trên kênh phát trực tiếp đính hôn thi nhau nói, "Đúng đúng đúng, Diệp Thanh Hà, chị đừng khoe mẽ nữa, cả thế giới đều biết hai người sắp kết hôn rồi."

Trong ngày đính hôn này, còn tuyên bố một việc.

Đoàn Cự Phong nhượng lại cổ phần Giant Wind cho Thích Nguyên Hàm, chấn động toàn thế giới, đến cả Thích Nguyên Hàm cũng kinh ngạc. Cho dù trong tài sản cô có một phần, cũng không thể cho nhiều như vậy chứ.

Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, nói: "Ông là muốn chị giám sát em, sợ em quậy nát Giant Wind đó, chị nhận lấy đi."

Ngày trước Diệp Thanh Hà từng trao đổi cổ phần, lúc đó nàng đã thề với Thích Nguyên Hàm, chắc chắn sẽ không lấy Giant Wind ra đổi. Thật ra lúc đó nàng đang chuẩn bị nhượng cổ phần cho Thích Nguyên Hàm.

"Em đó..." Thích Nguyên Hàm thở dài, tóc mai xoăn hai bên trán rung động. Một lúc sau, Thích nguyên Hàm nhấc váy tự tin đi đến, cô cười nhận lấy tài liệu trong tay Đoàn Cự Phong, "Cảm ơn ông nội, con sẽ đối tốt với Thanh Hà."

Đoàn Cự Phong nói một câu "Được", cụ vỗ tay đầu tiên, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà bước đến, hai người nắm tay đứng cạnh nhau.

Sau khi đính hôn không lâu, mọi người phát hiện ra cổ phần Đường Nguyên có biến động, Thích Nguyên Hàm chia đều một nửa cổ phần cho Diệp Thanh Hà.

Tin tức này được truyền lên mạng, cư dân mạng thi nhau cảm thán, chậc chậc, nhà giàu biết chơi thật đấy, không tặng tiền không tặng kim cương châu báu mà tặng con đường về sau.

Còn đặt tên phim: Tình yêu giới nhà giàu đều phí cổ phần thế sao?

Cho dù là thế nào đi chăng nữa, ai từng nghe câu chuyện của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, cũng phải thốt lên một câu, tuyệt thật, họ quá hợp đôi! Trời sinh một cặp!

Đây là tình yêu thần tiên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện