Thích Nguyên Hàm thức dậy, tinh thần sảng khoái, cô thay quần áo, liền cảm giác được nặng nề ở trên tay, khẽ nâng ngón tay lên, nhìn thấy đầu lâu ở trên ngón trỏ.

Cô cong khóe môi, hôn lên chiếc nhẫn.

Diệp Thanh Hà mở cửa ra, nói: "Dậy ăn sáng nào."

"Biết rồi, sao em dậy sớm thế?" Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Diệp Thanh Hà nói: "Hôm nay bọn họ sắp phải về rồi, em muốn nhân cơ hội này khoe khoang chút, không thì sau này không còn cơ hội nữa."

Thích Nguyên Hàm nhắc nhở nàng, "Cẩn thận họ đánh em đấy."

Hai người cùng xuống lầu, bạn bè đều đến đông đủ cả, Thẩm Dao Ngọc đang lướt điện thoại, nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên, sau đó nguýt Diệp Thanh Hà một cái.

"Hì hì." Thích Nguyên Hàm véo cánh tay của Diệp Thanh Hà, nói: "Sau này em đừng có kích thích Dao Ngọc nữa."

Diệp Thanh Hà hùng hổ nói: "Em không có kích thích chị ấy mà, em cũng đang khích lệ chị ấy mau tìm bạn gái đó."

Thích Nguyên Hàm bất lực lắc đầu, cô đi đến ngồi cạnh Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc đang xem hot-search ở trên điện thoại, cô liếc qua một cái, Thẩm Dao Ngọc đưa điện thoại sang, nói: "Video hôm qua cậu cầu hôn được đăng tải lên mạng rồi."

Trong video, Thích Nguyên Hàm mặc một chiếc váy dài màu vàng xám, khi quỳ một chân xuống rất khó khăn, cô khẽ kéo váy, vạt váy chảy dài trên nền đất, cong chân để lộ ra làn da trắng nõn.

Không giống như một kỵ sỹ lịch lãm, nhưng có khí chất cao quý thanh lịch của một nữ vương.

Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng, "Em ấy khi khóc là như vậy à, đáng yêu quá đi mất."

Tựa như đôi mắt hồ ly đang rơi rớt từng viên ngọc trai, đôi mi nàng đã ướt đẫm, khóc đến cao trào, còn nghe thấy tiếng thút thít.

Video kết thúc ở khúc Thích Nguyên Hàm ôm Diệp Thanh Hà xoay vòng.

"Vậy thì tốt quá đi chứ, nổi xíu vậy." Thích Nguyên Hàm lại tiếp tục lướt rất nhiều video ngắn, cô lưu lại hết, định sau này xem dần.

Lúc dùng bữa, Đoàn Cự Phong nhắc đến một câu, hỏi cô có ý tưởng chọn ngày đám cưới chưa, muốn chọn ngày gì đặc biệt.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, muốn hỏi ý kiến của nàng.

Diệp Thanh Hà gắp thức ăn, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Em không vội, em sao cũng được, nhưng mà, em có thể có một đề nghị không ạ?"

"Ừm?"

"Em muốn tận hưởng từng bước một."

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, khẽ nói: "Em thấy người ta đều đính hôn, em cũng muốn, hôm đó chúng ta sẽ mời rất nhiều phóng viên, làm cho to, nhộn nhịp lên, công bố ngày kết hôn của chúng mình với mọi người. Ngày kết hôn em muốn một hôn lễ thế kỷ, để toàn thế giới đều biết..."

Thích Nguyên Hàm chiều nàng, "Được, nghe em hết, hôm đó chị sẽ tuyên bố với toàn thế giới là chị yêu em, vui không?"

"Chậc chậc chậc." Mấy người ở đối diện đồng thanh.

Người già thích nhất là vui nhộn, cụ mong không được muốn phiền phức thêm nữa, cười nói: "Tốt quá, mối quan hệ hai bên công ty thân thiết hơn chút, lát nữa ông đi xem lịch, tìm ngày hoàng đạo, chọn luôn hai ngày đính hôn kết hôn."

Những người bạn ở trên bàn cũng đề xuất ngày này ngày nọ, Bách Dư Nhu nói công ty sẽ ít việc hơn vào mùa hè và mùa đông, có thể kết hôn vào hai mùa này.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Mùa hè đi, mùa hè kết hôn có thể mặc váy cưới, phù dâu chúng ta cũng có thể mặc váy phù dâu, mùa đông mặc áo phao dày nặng lắm."

Bàn bạc mấy hồi, cuối cùng tạm thời chọn tầm thất tịch năm sau.

Lúc buông đũa, Thẩm Dao Ngọc ngồi đối diện họ lắc đầu lia lịa, sau đó chậc một tiếng.

Thích Nguyên Hàm lau miệng, Diệp Thanh Hà đấu võ mồm với cô ấy, hỏi: "Chị còn có ý kiến gì muốn phát biểu hả?"

Thẩm Dao Ngọc làm một động tác với nàng, cô ấy vểnh tay lan hoa chỉ lên, "Nhìn xem, nhìn xem."

Cô ấy cố ý cười nhạo hai người ở đối diện, hôm nay hai người ăn cơm, ngón tay cứ vểnh lên trên, cực kỳ làm màu.

Thích Nguyên Hàm đặt giấy ăn xuống, nói: "Thông cảm chút, chúng tôi mới đeo nhẫn, kim cương còn to nữa, nhất thời không quen."

Nói xong, những người còn lại cũng chậc chậc lên theo.

Diệp Thanh Hà hếch tay lan hoa chỉ, trước đó là cố ý khoe nhẫn của mình, bây giờ thì còn khoa trương hơn, nàng vuốt tóc ra sau tai, lẳng lơ không điểm dừng.

Thẩm Dao Ngọc rống một tiếng, cô ấy bực rồi nha, "Tôi không chịu nổi cái mùi chua thối của tình yêu này."

"Rõ ràng là ngọt ngào." Diệp Thanh Hà sửa lỗi cho cô ấy.

Quậy vui đùa xong, chuẩn bị ra ngoài, hôm qua họ đến dự sinh nhật, ăn uống ở trong biệt thự mãi không ra ngoài chơi. Đoàn Cự Phong đích thân sắp xếp xe, chở bọn họ đi mua sắm, còn hào phóng nói: "Các quý cô cứ mua thoải mái, tính hết lên người tôi."

Bách Dư Nhu lên xe, cô ấy ngồi ở ghế sau, nói: "Tôi thấy tính cách của ông Đoàn rất cuốn hút đấy."

Ông cụ rất ga lăng, còn nói chuyện được với đám người trẻ mấy cô, ngày trước cho rằng cụ như là một nhân vật thần thánh, bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, cảm giác cụ như một đứa trẻ nhiều tuổi, so sánh với Chu Kiến Nghiệp tự xưng là "Ông cụ" kia, không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

Ngày trước Hoa Tưởng Dung luôn là nhân vật chủ chốt của Giant Wind, cô ấy tiếp xúc với Đoàn Cự Phong tương đối nhiều, kể ra một vài câu chuyện của Đoàn Cự Phong, nói: "Con người ông rất rộng lượng, sau này chắc chắn sẽ chia một phần tài sản cho Thích Nguyên Hàm."

Bách Dư Nhu lại không hiếu kỳ về chuyện này, chỉ gật đầu.

Hoa Tưởng Dung hỏi: "Thấy hai người họ lãng mạn như vậy, chị không muốn kết hôn hả?"

Bách Dư Nhu hỏi ngược lại: "Em thì sao?"

"Em, ế quanh năm." Hoa Tưởng Dung nói.

Bách Dư Ngu kinh ngạc, cô ấy không tin tưởng nổi, "Em chưa yêu bao giờ? Chưa yêu lần nào hả?"

Hoa Tưởng Dung gật đầu, "Em là người phụ nữ sự nghiệp, hồi còn đi học cơ bản đều là thi cử, học hành. Không có thời gian để yêu đương, nhưng mà, sau này em vẫn muốn yêu đương đàng hoàng một lần, chị có muốn yêu không."

Bách Dư Nhu trầm mặc vài giây, nói: "Tôi từng yêu một lần, cùng đối phương mở công ty, sau đó cô ấy kết hôn, hai người họ hợp tác đá tôi ra khỏi công ty."

"Thế này..." Hoa Tưởng Dung trông có vẻ rất khó hiểu, "Chị đẹp như vậy, còn có năng lực, sao cô ta nghĩ quẩn hẹp hòi vậy, còn đối đầu với chị?"

Bách Dư Nhu nhìn ra ngoài cửa xe, trán khẽ tựa ra ngoài, trông rất thương cảm, "Lúc đó tôi cũng không hiểu nổi lựa chọn của đối phương, thôi bỏ đi, đã là quá khứ rồi, không nhắc chuyện này nữa."

Hoa Tưởng Dung nói: "Em cũng thấy vậy, quá khứ thì cho đi thôi, chị... có thể trân trọng người trước mắt."

Bọn họ ở đây vui chơi hai ngày, lượn đến nơi nào là bắt đầu mua mua mua đủ thứ, nước hoa này, túi xách này, nhân viên cực kỳ nhiệt tình, để bọn họ lựa thỏa thích, hóa đơn giao thẳng đến Đoàn Cự Phong.

Mấy người tận hưởng cảm giác tiêu xài thỏa thích, nhưng lúc mua đồ đều rất dè dặt, sợ mất mặt Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm tiễn họ về, sau đó giành thời gian đến phòng tranh của Đoàn Tuệ Vân, Đoàn Tuệ Vân theo nghệ thuật, kinh doanh liên quan đến rất nhiều mặt hàng, tranh cổ xưa, tranh hiện đại, còn có một trường bán đấu giá riêng.

Đoàn Tuệ Vân mặc bộ vest, dì ta ngồi trong văn phòng, trên trường treo một vài bức tranh theo phong cách hiện đại. Thư ký bưng cà phê vào, Đoàn Tuệ Vân hỏi: "Ra ngoài ngồi rồi nói chuyện?"

"Cháu sao cũng được." Thích Nguyên Hàm đứng dậy theo.

Bên ngoài là ban công, phong cảnh rộng rãi thoáng mát thích hợp để nghỉ ngơi uống trà, Đoàn Tuệ Vân ngồi xuống trước, dì ta bắt chéo chân, Thích Nguyên Hàm ngồi rất đoan trang lịch sự.

Đoàn Tuệ Vân nói: "Cháu muốn nói chuyện di chúc nhỉ?"

Trước đó chỉ với thân phận bạn gái, Thích Nguyên Hàm không có quyền phát ngôn, cô mà tham gia vào nhiều chỉ khiến người ta ghét, bây giờ cơ bản đã chốt được thân phận, cô cũng xem như là có chút quyền nói chuyện, nên mạnh dạn gật đầu.

Thích Nguyên Hàm nói: "Con sẽ không tham gia vào chuyện phân chia tài sản như thế nào, con chỉ muốn nói với dì vài lời ạ."

"Không cần xưng hô kính ngữ như vậy, tôi cũng không nhiều hơn cháu mấy tuổi." Đoàn Tuệ Vân có vài phần giống với Diệp Thanh Hà, nhất là đôi mắt kia của dì ta, một đôi mắt đào hoa xx, nhưng dì ta trưởng thành hơn Diệp Thanh Hà, mặc đồ công sở, bớt đi vài phần lẳng lơ phong tình vạn chủng, chỉ nghiêm túc và trưởng thành hơn.

Thích Nguyên Hàm nói: "Dì phản đối Thanh Hà có được Giant Wind là do em ấy không trưởng thành phải không, chuyện này dì đừng lo, thật ra em ấy rất có năng lực, chỉ là ngày trước em ấy dành nhiều tâm tư cho cháu quá, trông vẻ rất không trọng sự nghiệp. Lần này em ấy quay về, còn chuyên tâm xử lý xong việc của GM mới đến, em ấy rất có trách nhiệm, cháu tin em ấy có thể quản lý tốt Giant Wind."

"Cháu đến để khoe tình yêu?" Đoàn Tuệ Vân nhấp một ngụm cà phê, "Nghe cháu khen nó, chỉ sợ là cháu chưa từng thấy nó phát điên đánh người, tôi cũng xem như là trông nó lớn, biết được nó điên đến nhường nào."

"Nhưng em ấy trước mặt cháu không điên đâu, nhẫn nhịn rất tốt, rất ngoan. Cháu cầu hôn em ấy, trừ việc yêu em ấy cưng em ấy, cũng gánh vác trách nhiệm quản lý tốt em ấy, dạy bảo em ấy. Cháu cũng rất hiểu em ấy, cháu tin bản chất em ấy rất tốt." Thích Nguyên Hàm chân thành nói, "Cháu xin lỗi vì đã nói nhiều lời ám muội như vậy, ý cháu muốn nói là, bản tính em ấy không xấu, chỉ là ngày trước không dạy dỗ tự chủ tốt."

Cô trò chuyện với Đoàn Tuệ Vân, không hề dè dặt bé tiếng, cũng không phải vì làm thân mà hạ thấp Diệp Thanh Hà, thái độ rất đúng mực, cô luôn đứng về phía Diệp Thanh Hà.

Đoàn Tuệ Vân chắc chắn không vui vẻ nổi, dì ta cũng được xem như là người giám hộ của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà làm sai chuyện gì, dì ta cũng có một phần trách nhiệm.

Thích Nguyên Hàm cũng xuống nước một cách thích hợp, "Tính cách em ấy có không tốt thật, nhưng em ấy luôn đang thay đổi từ từ, dần dần kiềm chế được. Hôm nay mục đích chính của cháu là nghĩ rằng, không làm cho mối quan hệ hai bên thêm cứng ngắc nữa, sau này chúng ta sẽ vẫn qua lại như họ hàng thân thích. Cháu đã từng trải qua cảm giác không nhà không cửa, sau này em ấy ở với cháu, cháu hy vọng em ấy có nhà mẹ đẻ, nếu như có mâu thuẫn gì, chịu thiệt thòi gì, còn có nơi có thể mách."

"Cháu còn tính đến bước này vì nó?" Đoàn Tuệ Vân ngạc nhiên, Thích Nguyên Hàm không cần suy nghĩ đến những việc này đâu chứ.

Thích Nguyên Hàm nói đến hơi khô miệng, cô bưng cà phê lên nhấp một ngụm, nói: "Nếu như Thanh Hà có Giant Wind, có vài điều cháu đảm bảo được, Thanh Hà sẽ không đối đầu với các dì, chỉ cần giữa hai tụi cháu không có mâu thuẫn gì, Thanh Hà sẽ là ngọn núi chở che cho mọi người, dì có thể chọn lựa tin tưởng em ấy."

Di chúc của Đoàn Cự Phong, Thích Nguyên Hàm nghe Diệp Thanh Hà nhắc đến vài lần, về lý do căn bản tại sao lại có mâu thuẫn lớn đến vậy, là do Đoàn Cự Phong không muốn hai đứa con gái mình can dự vào sự phát triển của Giant Wind, cổ phần cho hai người họ chỉ là hoa hồng.

Đồng nghĩa với việc là cho Diệp Thanh Hà làm chủ Giant Wind, Đoàn Tuệ Vân và Đoàn Tương Mẫn có ý kiến là rất đỗi bình thường, rõ ràng là Đoàn Cự Phong phân chia tài sản một cách thiên vị.

Hương vị cà phê có hơi chút đắng, Đoàn Tuệ Vân thưởng thức vài ngụm, nói: "Tôi lại không quan tâm đến chuyện này, có lẽ cháu không biết rằng trên di chúc có cháu..."

Dì ta lại khựng lại, đầu ngón tay miết lên cốc, đổi thành một câu hỏi, "Bất động sản và động sản, sau này đều đứng tên chị gái tôi, hai đứa không ý kiến chứ?"

"Đây là cách làm của ông, ông có quyền xử lý vấn đề tài sản của ông, cháu và Thanh Hà đều rất ủng hộ." Thích Nguyên Hàm nói.

Cô thật sự không hề tơ tưởng đến những tài sản khác của ông Đoàn, ông Đoàn tự nguyện cho thì cô cảm kích, không muốn cho cô chắc chắn sẽ không đi giành. Với lại đã được hời ở trên cổ phần, còn đi đòi mấy cái này thì tham lam quá thể.

Thẳng thắn trò chuyện nửa tiếng đồng hồ, thái độ hai bên đều rất tốt, không hề cãi nhau.

Đoàn Tuệ Vân nói: "Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng chị gái tôi thì có gia đình, chị ấy khó tránh cũng có suy nghĩ riêng của mình, cháu phải đi nói chuyện với chị ấy."

Thích Nguyên Hàm nói đã biết.

Lúc này ánh nắng rọi đến, nhiệt độ tăng lên có phần nóng rát, bọn họ cùng quay về văn phòng.

Đoàn Tuệ Vân nói: "Ngược lại tôi rất mong chờ xem, nó có thể tạo nên một sự nghiệp như thế nào, tôi không thích tích cách của nó cho lắm, có khi sau này cũng khó thích nổi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Thích hay không không quan trọng, Thanh Hà cũng giữ thái độ như vậy với dì, người ta nói, tình cảm phải bồi đắp từ từ, không phải cứ anh em họ hàng là phải thân nhau. Họ hàng đa phần là giúp đỡ lẫn nhau, dì cần giúp gì thì cứ nói, cháu sẽ giúp đỡ hết sức mình. Nhưng, tốt nhất là dừng can dự chen chân vào cuộc sống của nhau."

Đoàn Tuệ Vân nghe vậy thì cười ra tiếng, khen cô một câu, "Cháu rất biết cách nói chuyện đấy, hy vọng cháu nói được làm được."

Dì ta vẫn không thể hiểu được Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm chẳng phải loại người chỉ biết khoa môi múa mép.

...

Việc ở bên này xử lý xong, Thích Nguyên Hàm cũng phải về rồi, cô phải ra tòa kiện nhà họ Chu.

Mấy ngày trước luật sư trả lời tin nhắn của cô, Chu Kiến Nghiệp đã bị tạm giữ hình sự. Cụ ta vốn còn muốn trốn tránh với lý do sức khỏe yếu, xin cái gì mà bảo lãnh, để mình đỡ phải già rồi mà còn ngồi tù chịu khổ.

Không ngờ rằng, mấy thằng con trai chẳng ai quan tâm đến cụ ta, ai cũng không chịu nộp tiền bảo lãnh cho cụ ta, thậm chí không có lấy một đứa con đến thăm cụ ta, đều sợ vướng vào rắc rối, tránh cụ ta như tránh tà.

Chu Kiến Nghiệp cũng không hoàn toàn bỏ cuộc, tìm một luật sư xuất sắc nhất thành phố Hoa đến bào chữa cho cụ ta, có mấy lần luật sư của cụ ta muốn gặp Thích Nguyên Hàm, đều bị luật sư của Thích Nguyên Hàm từ chối.

Bọn họ muốn thắng vụ kiện này, có một độ khó nhất định, dù sao thì Thích Nguyên Hàm cũng sống ở nhà họ Chu mấy năm, đối phương đánh vào tình cảm. Thậm chí, bây giờ Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà còn đang dính vào thị phi, đối phương nói Thích Nguyên Hàm kết hôn giả tạo.

Ngày đi, Đoàn Cự Phong kiên quyết muốn chở họ, tiễn mãi đến sân bay, nhìn bóng dáng họ rời đi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đoàn Cự Phong ngập tràn luyến tiếc, ánh mắt ngày càng tối đi.

Đoàn Cự Phong thở dài nói: "Chúng nó đi rồi, trong nhà không còn nhộn nhịp nữa."

Thích Nguyên Hàm mềm lòng, đi vài bước lại quay lại, nói: "Vậy đợi ông khỏe hơn, con đón ông về nước chơi, khoảng thời gian này ông giữ gìn sức khỏe thật tốt, khỏe lên rồi thì gọi điện cho con."

"Được chứ!" Đoàn Cự Phong vui vẻ vẫy tay chào họ.

Lần này về nước Thích Nguyên Hàm thuê một giúp việc, là một cô hơn năm mươi tuổi, tay chân rất nhanh nhẹn, quan trọng là nấu ăn ngon, cô với Diệp Thanh Hà đều bận rộn công việc, đi làm rồi về nấu cơm sẽ rất mệt.

Mèo nhìn thấy hai người họ thì lạnh mặt, mềm mại nằm bò ra sàn, không thèm để ý đến người ta, dường như đang giận hai người đi chơi không đem theo nó.

Diệp Thanh Hà ôm nó đặt lên đùi, cầm điện thoại cho nó xem, là cảnh Thích Nguyên Hàm cầu hôn nàng, nàng nói: "Nhìn thấy chưa, đây sắp kết hôn với mommy của con rồi đấy..."

Nhận thấy có điều không đúng, nàng sửa lại lời nói của mình, "Sau này con không được gọi mommy nữa, mommy là để đây gọi."

Nàng cố ý gọi Thích Nguyên Hàm, "Mommy~"

Thích Nguyên Hàm phớt lờ nàng, Diệp Thanh Hà ôm mèo đi đến, khẽ hỏi vào tai cô, "Mommy, đã nghĩ ra tên cho mèo mèo của chúng ta chưa ạ?"

"Ừm..." Thích Nguyên Hàm nhìn chú mèo nằm trong lòng nàng, thấy mèo có phần đáng thương, đến tận bây giờ mới đặt tên cho nó, cô vuốt ve đầu của chú mèo.

"Em có ý tưởng gì không? Nói ra nghe xem nào." Thích Nguyên Hàm hỏi.

Chú mèo tựa như nghe hiểu được họ đang nói gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Hà, khẽ meo một tiếng.

Chú mèo rất mong đợi cái tên của mình.

Diệp Thanh Hà rất nghiêm túc nhìn cô, "Gọi là mèo đi."

Thích Nguyên Hàm nghiêm khắc nói: "Em nghiêm túc chút."

"Để em suy nghĩ lát..."

"Hay gọi là Trái Cà nhé?" Thích Nguyên Hàm nói.

"Không phải Trái Cà là tên cp của chúng mình sao?" Diệp Thanh Hà có chút không nỡ đặt cho mèo, nàng rất keo kiệt, đồ gì của mình với Thích Nguyên Hàm đều không muốn chia sẻ dù chỉ là một chút.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cái tên này rất hợp với nó, nghe cực kỳ giống như kết trái tình yêu của hai chúng ta."

"Tình yêu kết trái..." Diệp Thanh Hàm suy ngẫm cụm từ này, nàng lung lay rồi, nàng giơ mèo lên, nói: "Vâng, vậy con gọi là Trái Cà, sau này có cơ hội xuất hiện trước công chúng, đây sẽ đem con đi theo, gọi con một tiếng Trái Cà, con phải thưa một tiếng, để tất cả mọi người đều biết con là đứa con của hai chúng ta."

Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, "Diệp Thanh Hà, em còn sinh được ra mèo hả?"

Diệp Thanh Hà nói: "Không có chuyện gì là không thể, nếu như chị muốn em sinh, em chắc chắn sinh được." Nàng cắn tai Thích Nguyên Hàm, nói lời d*m d*ng, "Chị đút em nhiều vào là được, không chừng em chửa được luôn."

"Tránh ra, đồ không đứng đắn."

Thích Nguyên Hàm khẽ đẩy nàng ra, Diệp Thanh Hà lại sáp đến, cứ quấn lấy Thích Nguyên Hàm mãi, chú mèo chịu không nổi mùi ngọt ngào của hai người, nhảy ra khỏi lòng bọn họ.

Mặc dù là đã cầu hôn, hai người này vẫn dính nhau như trước, mọi lúc mọi nơi, giống như kẹo mạch nha tan chảy, không thể tách rời.

Trong nhà có giúp việc, ắt là họ có thể thoải mái hơn chút, nhưng họ lại yêu thích trò chơi nhà bếp hơn, kéo cửa bếp lên, Diệp Thanh Hà nắm tay Thích Nguyên Hàm, ôm cô từ đằng sau, giúp cô thái rau.

Chỉ là cắt một quả dưa chuột, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô nhúng nước rửa mãi, chơi đùa cô, cố ý cọ ngón tay lên má cô, làm cho mặt cô toàn là nước.

"Đừng quậy chị." Thích Nguyên Hàm khẽ đẩy nàng.

Loại đẩy này chẳng khác gì muốn nghênh còn cự, Diệp Thanh Hà đưa tay ôm lấy eo cô, ôm cô đến một góc, ở đó có tủ lạnh che. Diệp Thanh Hà khẽ dùng lực nâng Thích Nguyên Hàm ngồi lên bàn bếp, hai tay chống bên chân Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm lườm nàng, để ý bên ngoài, sợ nhà có người đến, "Đừng nghịch."

Câu này rơi vào tai Diệp Thanh Hà, biến thành một lời cổ vũ quyến rũ, Diệp Thanh Hà chống tay lên, mở tủ bếp ở trên ra, nàng lôi ra một chai nước súc miệng.

"Em để cái này ở nhà bếp làm gì?" Thích Nguyên Hàm kinh ngạc.

Diệp Thanh Hà lại lôi ra một bao ngón tay trước mặt cô, nàng như kiểu đương nhiên bình thường mà, miết lấy rồi bảo Thích Nguyên Hàm đeo cho mình, Thích Nguyên Hàm bị nàng ghẹo hứng rồi, xé bao ra đeo cho nàng, đầu ngón tay tiếp xúc với đầu ngón tay của nàng, giao hòa độ ấm cho nhau, động tác hơi ngượng ngùng. Diệp Thanh Hà nói vào tai cô: "Đây là nhà của em, cái này rất bình thường, chị đừng xấu hổ, sau này em còn cất ở rất nhiều nơi, chị cũng nên cởi mở chút, như thế mới có thể vui vẻ hơn nữa."

Nàng hùng hồn nói, không hề thấy ngượng, tình yêu của người trưởng thành không bao giờ phải che đậy giấu diếm, nàng giỡ bỏ từng lớp ràng buộc một.

Thích Nguyên Hàm cạn lời, lại ngầm đồng ý cho hành vi của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà gỡ cúc cổ áo ra, để bản thân phóng khoáng hơn, không nghiêm túc như vậy nữa, sau đó nàng nửa quỳ xuống trước mặt Thích Nguyên Hàm.

Ngày trước hai người không thích người khác làm phiền, thích thế giới của hai người thôi, bây giờ cảm thấy có thêm người cũng không sao. Thích Nguyên Hàm luôn nhìn chằm chằm vào cửa kính, dựng đứng tai lên nghe tiếng động ở bên ngoài.

Loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân cô vội vàng đẩy Diệp Thanh Hà ra, "Đợi đã..."

Diệp Thanh Hà làm như không nghe thấy, không kìm lòng được muốn đi vào hang động tình yêu của mình, hưởng thụ sự ấp áp trong hang động tình yêu. Thích Nguyên Hàm căng thẳng bất an trừng ra cửa kính, thì nhìn thấy khuôn mặt mèo tròn xoe với những bước chân ung dung nho nhã, đi đến trước cửa kính, nó không biết là hai người mẹ đang làm gì, cứ ngẩng đầu lên ngó xem.

Thích Nguyên Hàm cầu niệm trong lòng là mèo mau đi đi, cô không có mặt mũi đối diện với mèo con mà mình nuôi, nhưng chú mèo con này cứ ngồi xổm ở cửa không chịu đi.

Có lẽ là đói rồi nhỉ.

Đến Diệp Thanh Hà cũng đói quá, tự đi kiếm cái ăn rồi.

Diệp Thanh Hà nếm được vị ngọt ngào, phấn khích muốn chia sẻ cho Thích Nguyên Hàm, bị Thích Nguyên Hàm chê đẩy ra, Diệp Thanh Hà thì rất vui lòng chia sẻ, cũng thích hôn Thích Nguyên Hàm, cứ nhất quyết chia sẻ đồ ăn ngon mà mình nếm được với Thích Nguyên Hàm.

Nàng dẻo miệng nói một đống nguyên tắc của người trưởng thành, nhân tiện còn nói với Thích Nguyên Hàm không cần tội lỗi đến vậy, một lần không quen thì hai lần, lâu dần sẽ mặt dày giống như nàng thôi. Nàng nói đến nỗi Thích Nguyên Hàm cứng họng không phản bác nổi, ôm lấy mặt Thích Nguyên Hàm trao một nụ hôn ướt át, rồi mong đợi hỏi Thích Nguyên Hàm: "Thích không ạ?" Cắn tai cô rồi gọi từng tiếng chị ơi, không giống với thường ngày trêu ghẹo cô, mà đây là muốn xâm chiếm cô, chiếm hữu cô. Thích Nguyên Hàm có phần chống đỡ không nổi, khẽ rên rỉ ra tiếng.

Ngày tháng bên nhau luôn rất ngọt ngào, về phần cô giúp việc thì chưa từng đụng mặt họ, Thích Nguyên Hàm không dám suy nghĩ đến. Cứ giống như Diệp Thanh Hà nói đi, da mặt à, lâu dần sẽ càng ngày càng dày thôi.

Không lâu sau, phiên tòa của Thích Nguyên Hàm và nhà họ Chu đã mở.

Cho dù Thích Nguyên Hàm có đè ép chuyện này xuống, không để lọt tin tức lên mạng, nhưng không ngăn được sức mạnh thần thông quảng đại của phương tiện truyền thông, hôm đó có rất nhiều người chạy đến đó ngồi trông, đều muốn săn được tin tức.

Thích Nguyên Hàm đợi đến giờ, đi vào cùng với luật sư, lần đầu tiên cô đặt chân đến đây, rất căng thẳng. Cô nhìn về khu dự thính, Diệp Thanh Hà nắm tay lại cổ vũ cô, Thích Nguyên Hàm tự tin hơn hẳn, mím môi để lộ ra nụ cười.

Ánh mắt cô lướt đến một góc, phát hiện ra ngoài trừ một số nhân vật quần chúng, thế mà Hoắc Quân Nhàn cũng ngồi trong số đó, Hoắc Quân Nhàn làm ra vẻ mặt bảo cô cố lên.

Thích Nguyên Hàm hiểu rõ, chắc chắn là Hoắc Quân Nhàn không phải đến đây chỉ để cổ vũ cho cô, cô nhìn sang bên cạnh Hoắc Quân Nhàn, có thể loáng thoáng thấy đỉnh đầu đen, Cổ Tư Ngọc ngồi cạnh Hoắc Quân Nhàn, nhưng cô ấy luôn cúi đầu.

Nếu như cô nhớ không nhầm, lúc trước Hoắc Quân Nhàn báo cảnh sát là mình bị lừa đảo, lần này cô ấy dẫn theo Cổ Tư Ngọc đến, để làm gì...

Sau này cô cũng nghe Diệp Thanh Hà nhắc đến, một số chuyện liên quan đến Cổ Tư Ngọc, cô ấy lớn lên cùng với chị gái của Diệp Thanh Hà, từ nhỏ đã bị bạo hành gia đình, Cổ Tự Ngọc bị Hoặc Quân Nhàn vạch trần ra mới nổi cơn điên, ấn tượng của Thích Nguyên Hàm về cô ấy không còn như trước, nhưng vẫn mong Hoắc Quân Nhàn có được thứ mình muốn.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị còn bực cậu ta ạ?"

"Nể mặt Hoắc tổng không giận nữa." Thích Nguyên Hàm nói.

Sau đó, Thích Nguyên Hàm không suy nghĩ nhiều nữa, người đã đến đông đủ, phải chính thức mở phiên tòa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện