Vương Khánh Tường nhìn Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên mấy giây, “Nhưng mà chỉ có Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên được giải nhất, ngoài ra, lớp ta còn có hai bạn đoạt giải nhì, 3 bạn được giải ba.”
“Lần này có bạn nào không được giải cũng đừng nản chí, dù sao điểm cộng không nhiều, sang năm các em lên lớp 12, có thể tham gia thêm lần nữa nhưng đừng quá dồn nhiều công sức vào nó. Tới năm cuối, các em nên nâng cao điểm số của các môn học khác, nhất là môn nào mình vẫn còn yếu.”
“Đối với hai bạn được giải nhất cấp tỉnh năm nay, dựa theo quy chế thi, giải nhất cấp tỉnh và giải ba/giải nhì cấp quốc gia đều được cộng điểm như nhau. Hai em suy nghĩ kĩ nhé, xem tháng 3 năm sau còn muốn tham gia cuộc thi học sinh giỏi toàn quốc hay không. Thầy khuyên là, nếu còn sức lực hoặc là muốn xét tuyển thẳng vào trường đại học thì nên thi.”
“Được rồi, hôm nay là buổi học cuối cùng, không nói chuyện khác nữa, thầy cũng giảng lại đề thi rồi, lớp trưởng lên đây phát giấy khen cho các bạn giúp thầy.”
Có thể các bạn buồn vì điểm thi không như ý, cũng có thể vì hôm nay là buổi học cuối, Vương Khánh Tường vừa dứt lời, dưới lớp lặng im như tờ. Mãi tới lúc tan học, Trình Bắc Diên lên bục giảng lấy giấy khen, các bạn cũng lần lượt đi theo chào thầy: “Thầy vất vả rồi ạ.”
Vương Khánh Tường đang thu dọn sách vở, ông khựng người lại, nhìn từng cô cậu học trò: “Các em mới vất vả, thầy chúc các em thực hiện được ước mơ của mình, tiền đồ tựa gấm.”
Lúc Trình Bắc Diên đưa giấy khen cho Giang Vãn Ý, Khương Tuế Tuế nhanh nhảu thò người qua: “Vãn Vãn, cậu được giải nhì này, giỏi quá.”
Từ hôm đại hội thể thao ở Tứ Trung, quan hệ của Khương Tuế Tuế và Giang Vãn Ý lạnh nhạt dửng dưng, Khương Tuế Tuế muốn giảng hòa, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Giang Vãn Ý cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn.”
Advertisement
Nói xong, cô nàng cất giấy khen vào balo, vội vàng ra khỏi lớp.
Minh Nguyệt cũng cất giấy khen và sách vở, lúc đi tới cửa lớp thì nghe thấy Vương Khánh Tường gọi mình: “Minh Nguyệt.”
Cô đi lên bục giảng, Vương Khánh Tường hỏi: “Em đã nghĩ chuyện lần trước thầy nói với em chưa?”
Minh Nguyệt sửng sốt, ấp úng đáp: “Thầy ơi, em xin lỗi thầy, em không muốn chuyển trường…”
Ở Tứ Trung, cô có bạn bè mới, có Lâm Thính, Phùng Thư Nhã, có lão Dương quan tâm cô… còn có cả Trần Chiêu nữa.
Cô cảm thấy đời mình may mắn lắm mới gặp được những người ấy ở độ tuổi đẹp nhất.
Minh Nguyệt biết rõ, nếu kì sau cô tới Nhất Trung, mẹ cô sẽ rất vui.
Minh Nguyệt cũng từng do dự, nhưng khi nghiêm túc nhìn nhận lại, cô cảm thấy mình học ở Tứ Trung sẽ tốt hơn, cô muốn học hành thật chăm chỉ, muốn ngày nào cũng nhìn thấy người mà cô muốn gặp.
Vương Khánh Tường nhìn cô, giọng điệu hiền hòa thân thiết, “Thầy chỉ kiến nghị với em thôi, em đừng áy náy, mai sau nếu có gì thắc mắc thì cứ tới Nhất Trung hỏi thầy. Được rồi, em về đi.”
Minh Nguyệt gật đầu: “Em cảm ơn thầy nhiều ạ, tạm biệt thầy.”
Cô định bước đi thì Trình Bắc Diên lại gọi cô lại: “A Chiêu nhờ tôi chuyển lời cho cậu, bảo cậu chờ cậu ấy ở trạm xe buýt gần trường.”
Minh Nguyệt sửng sốt, mãi mới đáp: “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”
Tháng 12, Vân Thành bước vào mùa đông, Minh Nguyệt đi học nhưng không gặp Trần Chiêu, thỉnh thoảng lại nghe Lâm Thính tức giận kể với mình, không biết não Hà Chu có bị chập mạch hay không, cậu ta đăng kí một khóa học thêm ở trung tâm, lúc nào cũng cắm đầu vào học, dạo này cũng chẳng thấy Trần Chiêu đâu, Tôn Hạo Vũ không biết chơi với ai, ngày nào cậu ta cũng chạy tới Nhất Trung bám theo Trình Bắc Diên.
Minh Nguyệt đi tới bến xe buýt, Trần Chiêu vẫn chưa tới. Cô thấy Giang Vãn Ý đứng cạnh chiếc ô tô màu trắng cách đó không xa, bên cạnh còn có một người đàn ông ôn tồn hiền hòa.
Hình như Giang Vãn Ý vừa khóc, đôi mắt đỏ bừng.
Người đàn ông an ủi cô nàng, “Thi không tốt cũng không sao cả, ba tin con sẽ thi đỗ trường mà con thích thôi.”
“Nhưng trước lúc đi thi con còn tưởng mình sẽ được giải nhất, con từng làm dạng bài tương tự như trong đề, nhưng vào bài thi con lại không biết làm thế nào, nếu lúc thi đại học con cũng phát huy thất thường thì sao… Nhỡ đâu con không đỗ đại học thì sao?”
“Vậy thì học lại một năm, nếu thế thì con có thể ở nhà thêm một năm nữa với ba mẹ, dù con có không đỗ đi chăng nữa thì con mãi là công chúa nhỏ của ba mẹ, có ba mẹ nuôi con rồi, con đừng lo tương lai thế nào.”
Giang Vãn Ý khịt mũi, cong môi cười: “Ba, con lớn từng này rồi, sao ba cứ dỗ con như lúc còn nhỏ thế.”
Ba Giang dịu dàng bảo: “Vậy ba nói cách khác, con nghĩ xem, với các bạn không có giải, giải nhì của con đã tốt đẹp lắm rồi, đây là thành quả cố gắng nỗ lực của con, tuy con không có được kết quả mà mình mong muốn nhưng cũng phải biết thỏa mãn…”
Giang Vãn Ý không muốn giáo sư khoa Triết giảng bài, cô nàng vội vàng che tai lại, nói: “Thôi thôi, giáo sư Giang, để chúc mừng con gái ba được giải nhì, trưa này ba con mình đi ăn đồ Nhật nhé.”
Ba Giang xoa đầu cô nàng, “Được.”
Mắt Minh Nguyệt cay cay, tới lúc hai người họ lên xe cô mới ngoảnh đầu sang hướng khác.
Mấy năm nay, nhà cô không có ảnh của ba, cô cũng quên dáng vẻ của ba rồi.
Tiếng xe máy gầm rú xen lẫn tiếng ô tô truyền từ xa tới gần, có chiếc xe máy màu đen đỗ lại ngay bên cạnh Minh Nguyệt.
Cậu chống một chân xuống đất, tháo mũ bảo hiểm ra để lộ gương mặt trắng nõn, cậu mặc chiếc áo khoác màu vàng đen, trông giống như tay đua.
Minh Nguyệt ngẩn người nhìn cậu, đờ đẫn chôn chân tại chỗ.
Trần Chiêu vẫy tay gọi cô, “Lên xe đi.”
Minh Nguyệt không nhúc nhích, chột dạ nhìn Trần Chiêu, “… Cậu định làm gì?”
Trần Chiêu nhướng mày, khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, “Mang bạn nhỏ Minh Nguyệt đi hóng gió.”
Bạn nhỏ gì chứ…
Cậu ấy có biết mình đang nói gì không thế? Trần Chiêu nghiêng đầu, cười như không cười hỏi cô, “Cậu đang chờ tôi ôm cậu lên xe đấy à?”
Minh Nguyệt đi tới, cô chưa từng đi xe máy bao giờ, cẩn thận giẫm lên chỗ để chân, gắng sức túm hai bên hông xe.
Trần Chiêu xoay người lại, đội mũ bảo hiểm cho cô, cậu gõ lên chiếc mũ: “Mấy hôm trước tôi mới lấy bằng lái xe, tay lái vẫn chưa chắc lắm, cậu đừng sợ.”
“…”
Minh Nguyệt cắn môi, Trần Chiêu khởi động xe, cô cầm vạt áo cậu.
Trần Chiêu nhận ra động tác nhỏ này của cô, cậu khẽ cười, trái tim run lên.
Ở Vân Thành có hồ nước nổi tiếng, đứng thứ 4 trong cả nước, năm nay lãnh đạo muốn phát triển du lịch nhưng không thu được kết quả cao, không có nhiều người tới, chiếc xe từ từ lăn bánh một lát, cuối cùng dừng lại ở bên hồ.
Minh Nguyệt cởi mũ bảo hiểm xuống, cô đứng bên lan can nhìn xa xăm, ánh nắng màu vàng cam gắn kết bầu trời với mặt nước, sóng nước gợn lăn tăn, lấp lánh rực rỡ, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Minh Nguyệt chợt nhớ tới lời Lâm Thính kể, cô nghiêng đầu nhìn Trần Chiêu đang dựa người vào lan can, nhỏ giọng hỏi: “Thế nên dạo này cậu bận thi bằng lái xe…”
Còn chưa nói hết câu, cô dừng lại, phát hiện một vấn đề: “Cậu thành niên rồi à?”
Trần Chiêu nhướng mày, không trả lời cô, cậu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
Minh Nguyệt ho một tiếng: “16 tuổi.”
Trần Chiêu nheo mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Trông Minh Nguyệt rất nhỏ nhắn, tuổi cũng nhỏ nữa.
Cậu bật cười, giọng điệu ngả ngớn: “Về sau gặp nhau thì nhớ gọi nhé.”
Minh Nguyệt mờ mịt, cô chớp mắt, hỏi: “Gọi gì cơ?”
Trần Chiêu cúi đầu dựa sát vào cô, hàng lông mi bị ánh nắng nhuộm vàng, đôi mắt đen láy chìm trong bóng râm nhìn cô chằm chằm: “Cậu đoán xem.”
Minh Nguyệt nhớ hôm đại hội thể thao ở trường, Trần Chiêu từng nói rất nhiều lần: “Để anh đây dỗ cậu.”
Bây giờ nhớ lại, cả trái tim lẫn tai cô đều tê dại, Minh Nguyệt nuốt nước bọt, lùi lại nửa bước: “Cậu đứng đắn chút đi…”
Trần Chiêu đứng thẳng người, bật cười bảo: “Sao anh đây lại không đứng đắn?”
Lúc Trần Chiêu cười, dáng vẻ lạnh lùng gai góc nhạt dần giọng cậu còn xen lẫn sự dịu dàng khó cưỡng.
Trái tim Minh Nguyệt đập loạn xạ, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Mười mấy giây sau, cô cố gắng kìm chế trái tim của mình lại, nhìn phía xa xăm, dịu dàng đáp: “Nơi này đẹp quá, đột nhiên tôi lại không muốn về.”
Rõ ràng trước đây, cô chỉ mong tới ngày thi đại học càng sớm càng tốt, cô muốn rời khỏi nơi đây, muốn sống ở thành phố khác.
Đột nhiên Trần Chiêu lại hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào?”
Minh Nguyệt trầm mặc, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, nhẹ nhàng nói với cậu: “Thanh Đại.”
Cô từng thấy video tuyển sinh của Thanh Đại, ánh mắt của đàn chị trong video sáng ngời, vậy nên từ trước tới nay, mục tiêu của cô vẫn luôn là Thanh Đại.
Minh Nguyệt nhớ chiều hôm ấy lúc cô tan học về nhà, cô nói với Minh Hướng Ngu rằng mình muốn vào Thanh Đại, lúc ấy mẹ rất vui, còn nói ngày cô thi đỗ, bà sẽ thực hiện một ước nguyện lớn lao của cô.
Nhưng từ lúc cô thi cấp 3 không tốt, Minh Hướng Ngu cũng không tin cô nữa.
Cô cũng cảm thấy mục tiêu này quá đỗi xa vời.
Nhưng hiện tại…
Cô nhớ bằng khen trong balo, lại cảm thấy mình có thể thực hiện được.
Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu, thấp thỏm hỏi cậu: “Cậu thấy tôi… có làm được không?”
Trần Chiêu không đáp, cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau cậu mới nói: “Suy nghĩ của tôi quan trọng với cậu thế ư?”
Minh Nguyệt vô thức gật đầu: “Ừ, rất quan trọng.”
Trần Chiêu bật cười, dịu dàng xoa tóc cô, thản nhiên đáp: “Nghe nói đồ ăn ở Thanh Đại ngon lắm, tới lúc đó Chiêu gia sẽ đi tìm cậu nhé.”
“Lần này có bạn nào không được giải cũng đừng nản chí, dù sao điểm cộng không nhiều, sang năm các em lên lớp 12, có thể tham gia thêm lần nữa nhưng đừng quá dồn nhiều công sức vào nó. Tới năm cuối, các em nên nâng cao điểm số của các môn học khác, nhất là môn nào mình vẫn còn yếu.”
“Đối với hai bạn được giải nhất cấp tỉnh năm nay, dựa theo quy chế thi, giải nhất cấp tỉnh và giải ba/giải nhì cấp quốc gia đều được cộng điểm như nhau. Hai em suy nghĩ kĩ nhé, xem tháng 3 năm sau còn muốn tham gia cuộc thi học sinh giỏi toàn quốc hay không. Thầy khuyên là, nếu còn sức lực hoặc là muốn xét tuyển thẳng vào trường đại học thì nên thi.”
“Được rồi, hôm nay là buổi học cuối cùng, không nói chuyện khác nữa, thầy cũng giảng lại đề thi rồi, lớp trưởng lên đây phát giấy khen cho các bạn giúp thầy.”
Có thể các bạn buồn vì điểm thi không như ý, cũng có thể vì hôm nay là buổi học cuối, Vương Khánh Tường vừa dứt lời, dưới lớp lặng im như tờ. Mãi tới lúc tan học, Trình Bắc Diên lên bục giảng lấy giấy khen, các bạn cũng lần lượt đi theo chào thầy: “Thầy vất vả rồi ạ.”
Vương Khánh Tường đang thu dọn sách vở, ông khựng người lại, nhìn từng cô cậu học trò: “Các em mới vất vả, thầy chúc các em thực hiện được ước mơ của mình, tiền đồ tựa gấm.”
Lúc Trình Bắc Diên đưa giấy khen cho Giang Vãn Ý, Khương Tuế Tuế nhanh nhảu thò người qua: “Vãn Vãn, cậu được giải nhì này, giỏi quá.”
Từ hôm đại hội thể thao ở Tứ Trung, quan hệ của Khương Tuế Tuế và Giang Vãn Ý lạnh nhạt dửng dưng, Khương Tuế Tuế muốn giảng hòa, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Giang Vãn Ý cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn.”
Advertisement
Nói xong, cô nàng cất giấy khen vào balo, vội vàng ra khỏi lớp.
Minh Nguyệt cũng cất giấy khen và sách vở, lúc đi tới cửa lớp thì nghe thấy Vương Khánh Tường gọi mình: “Minh Nguyệt.”
Cô đi lên bục giảng, Vương Khánh Tường hỏi: “Em đã nghĩ chuyện lần trước thầy nói với em chưa?”
Minh Nguyệt sửng sốt, ấp úng đáp: “Thầy ơi, em xin lỗi thầy, em không muốn chuyển trường…”
Ở Tứ Trung, cô có bạn bè mới, có Lâm Thính, Phùng Thư Nhã, có lão Dương quan tâm cô… còn có cả Trần Chiêu nữa.
Cô cảm thấy đời mình may mắn lắm mới gặp được những người ấy ở độ tuổi đẹp nhất.
Minh Nguyệt biết rõ, nếu kì sau cô tới Nhất Trung, mẹ cô sẽ rất vui.
Minh Nguyệt cũng từng do dự, nhưng khi nghiêm túc nhìn nhận lại, cô cảm thấy mình học ở Tứ Trung sẽ tốt hơn, cô muốn học hành thật chăm chỉ, muốn ngày nào cũng nhìn thấy người mà cô muốn gặp.
Vương Khánh Tường nhìn cô, giọng điệu hiền hòa thân thiết, “Thầy chỉ kiến nghị với em thôi, em đừng áy náy, mai sau nếu có gì thắc mắc thì cứ tới Nhất Trung hỏi thầy. Được rồi, em về đi.”
Minh Nguyệt gật đầu: “Em cảm ơn thầy nhiều ạ, tạm biệt thầy.”
Cô định bước đi thì Trình Bắc Diên lại gọi cô lại: “A Chiêu nhờ tôi chuyển lời cho cậu, bảo cậu chờ cậu ấy ở trạm xe buýt gần trường.”
Minh Nguyệt sửng sốt, mãi mới đáp: “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”
Tháng 12, Vân Thành bước vào mùa đông, Minh Nguyệt đi học nhưng không gặp Trần Chiêu, thỉnh thoảng lại nghe Lâm Thính tức giận kể với mình, không biết não Hà Chu có bị chập mạch hay không, cậu ta đăng kí một khóa học thêm ở trung tâm, lúc nào cũng cắm đầu vào học, dạo này cũng chẳng thấy Trần Chiêu đâu, Tôn Hạo Vũ không biết chơi với ai, ngày nào cậu ta cũng chạy tới Nhất Trung bám theo Trình Bắc Diên.
Minh Nguyệt đi tới bến xe buýt, Trần Chiêu vẫn chưa tới. Cô thấy Giang Vãn Ý đứng cạnh chiếc ô tô màu trắng cách đó không xa, bên cạnh còn có một người đàn ông ôn tồn hiền hòa.
Hình như Giang Vãn Ý vừa khóc, đôi mắt đỏ bừng.
Người đàn ông an ủi cô nàng, “Thi không tốt cũng không sao cả, ba tin con sẽ thi đỗ trường mà con thích thôi.”
“Nhưng trước lúc đi thi con còn tưởng mình sẽ được giải nhất, con từng làm dạng bài tương tự như trong đề, nhưng vào bài thi con lại không biết làm thế nào, nếu lúc thi đại học con cũng phát huy thất thường thì sao… Nhỡ đâu con không đỗ đại học thì sao?”
“Vậy thì học lại một năm, nếu thế thì con có thể ở nhà thêm một năm nữa với ba mẹ, dù con có không đỗ đi chăng nữa thì con mãi là công chúa nhỏ của ba mẹ, có ba mẹ nuôi con rồi, con đừng lo tương lai thế nào.”
Giang Vãn Ý khịt mũi, cong môi cười: “Ba, con lớn từng này rồi, sao ba cứ dỗ con như lúc còn nhỏ thế.”
Ba Giang dịu dàng bảo: “Vậy ba nói cách khác, con nghĩ xem, với các bạn không có giải, giải nhì của con đã tốt đẹp lắm rồi, đây là thành quả cố gắng nỗ lực của con, tuy con không có được kết quả mà mình mong muốn nhưng cũng phải biết thỏa mãn…”
Giang Vãn Ý không muốn giáo sư khoa Triết giảng bài, cô nàng vội vàng che tai lại, nói: “Thôi thôi, giáo sư Giang, để chúc mừng con gái ba được giải nhì, trưa này ba con mình đi ăn đồ Nhật nhé.”
Ba Giang xoa đầu cô nàng, “Được.”
Mắt Minh Nguyệt cay cay, tới lúc hai người họ lên xe cô mới ngoảnh đầu sang hướng khác.
Mấy năm nay, nhà cô không có ảnh của ba, cô cũng quên dáng vẻ của ba rồi.
Tiếng xe máy gầm rú xen lẫn tiếng ô tô truyền từ xa tới gần, có chiếc xe máy màu đen đỗ lại ngay bên cạnh Minh Nguyệt.
Cậu chống một chân xuống đất, tháo mũ bảo hiểm ra để lộ gương mặt trắng nõn, cậu mặc chiếc áo khoác màu vàng đen, trông giống như tay đua.
Minh Nguyệt ngẩn người nhìn cậu, đờ đẫn chôn chân tại chỗ.
Trần Chiêu vẫy tay gọi cô, “Lên xe đi.”
Minh Nguyệt không nhúc nhích, chột dạ nhìn Trần Chiêu, “… Cậu định làm gì?”
Trần Chiêu nhướng mày, khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, “Mang bạn nhỏ Minh Nguyệt đi hóng gió.”
Bạn nhỏ gì chứ…
Cậu ấy có biết mình đang nói gì không thế? Trần Chiêu nghiêng đầu, cười như không cười hỏi cô, “Cậu đang chờ tôi ôm cậu lên xe đấy à?”
Minh Nguyệt đi tới, cô chưa từng đi xe máy bao giờ, cẩn thận giẫm lên chỗ để chân, gắng sức túm hai bên hông xe.
Trần Chiêu xoay người lại, đội mũ bảo hiểm cho cô, cậu gõ lên chiếc mũ: “Mấy hôm trước tôi mới lấy bằng lái xe, tay lái vẫn chưa chắc lắm, cậu đừng sợ.”
“…”
Minh Nguyệt cắn môi, Trần Chiêu khởi động xe, cô cầm vạt áo cậu.
Trần Chiêu nhận ra động tác nhỏ này của cô, cậu khẽ cười, trái tim run lên.
Ở Vân Thành có hồ nước nổi tiếng, đứng thứ 4 trong cả nước, năm nay lãnh đạo muốn phát triển du lịch nhưng không thu được kết quả cao, không có nhiều người tới, chiếc xe từ từ lăn bánh một lát, cuối cùng dừng lại ở bên hồ.
Minh Nguyệt cởi mũ bảo hiểm xuống, cô đứng bên lan can nhìn xa xăm, ánh nắng màu vàng cam gắn kết bầu trời với mặt nước, sóng nước gợn lăn tăn, lấp lánh rực rỡ, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Minh Nguyệt chợt nhớ tới lời Lâm Thính kể, cô nghiêng đầu nhìn Trần Chiêu đang dựa người vào lan can, nhỏ giọng hỏi: “Thế nên dạo này cậu bận thi bằng lái xe…”
Còn chưa nói hết câu, cô dừng lại, phát hiện một vấn đề: “Cậu thành niên rồi à?”
Trần Chiêu nhướng mày, không trả lời cô, cậu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
Minh Nguyệt ho một tiếng: “16 tuổi.”
Trần Chiêu nheo mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Trông Minh Nguyệt rất nhỏ nhắn, tuổi cũng nhỏ nữa.
Cậu bật cười, giọng điệu ngả ngớn: “Về sau gặp nhau thì nhớ gọi nhé.”
Minh Nguyệt mờ mịt, cô chớp mắt, hỏi: “Gọi gì cơ?”
Trần Chiêu cúi đầu dựa sát vào cô, hàng lông mi bị ánh nắng nhuộm vàng, đôi mắt đen láy chìm trong bóng râm nhìn cô chằm chằm: “Cậu đoán xem.”
Minh Nguyệt nhớ hôm đại hội thể thao ở trường, Trần Chiêu từng nói rất nhiều lần: “Để anh đây dỗ cậu.”
Bây giờ nhớ lại, cả trái tim lẫn tai cô đều tê dại, Minh Nguyệt nuốt nước bọt, lùi lại nửa bước: “Cậu đứng đắn chút đi…”
Trần Chiêu đứng thẳng người, bật cười bảo: “Sao anh đây lại không đứng đắn?”
Lúc Trần Chiêu cười, dáng vẻ lạnh lùng gai góc nhạt dần giọng cậu còn xen lẫn sự dịu dàng khó cưỡng.
Trái tim Minh Nguyệt đập loạn xạ, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Mười mấy giây sau, cô cố gắng kìm chế trái tim của mình lại, nhìn phía xa xăm, dịu dàng đáp: “Nơi này đẹp quá, đột nhiên tôi lại không muốn về.”
Rõ ràng trước đây, cô chỉ mong tới ngày thi đại học càng sớm càng tốt, cô muốn rời khỏi nơi đây, muốn sống ở thành phố khác.
Đột nhiên Trần Chiêu lại hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào?”
Minh Nguyệt trầm mặc, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, nhẹ nhàng nói với cậu: “Thanh Đại.”
Cô từng thấy video tuyển sinh của Thanh Đại, ánh mắt của đàn chị trong video sáng ngời, vậy nên từ trước tới nay, mục tiêu của cô vẫn luôn là Thanh Đại.
Minh Nguyệt nhớ chiều hôm ấy lúc cô tan học về nhà, cô nói với Minh Hướng Ngu rằng mình muốn vào Thanh Đại, lúc ấy mẹ rất vui, còn nói ngày cô thi đỗ, bà sẽ thực hiện một ước nguyện lớn lao của cô.
Nhưng từ lúc cô thi cấp 3 không tốt, Minh Hướng Ngu cũng không tin cô nữa.
Cô cũng cảm thấy mục tiêu này quá đỗi xa vời.
Nhưng hiện tại…
Cô nhớ bằng khen trong balo, lại cảm thấy mình có thể thực hiện được.
Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu, thấp thỏm hỏi cậu: “Cậu thấy tôi… có làm được không?”
Trần Chiêu không đáp, cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau cậu mới nói: “Suy nghĩ của tôi quan trọng với cậu thế ư?”
Minh Nguyệt vô thức gật đầu: “Ừ, rất quan trọng.”
Trần Chiêu bật cười, dịu dàng xoa tóc cô, thản nhiên đáp: “Nghe nói đồ ăn ở Thanh Đại ngon lắm, tới lúc đó Chiêu gia sẽ đi tìm cậu nhé.”
Danh sách chương