Trước lúc nói chuyện với Trần Chiêu, Giang Vãn Ý từng đoán được kết quả trước, cô nàng cũng từng khuyên chính bản thân mình, phải giấu tình cảm này đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì cả, định chơi thân với Trần Chiêu thông qua Tôn Hạo Vũ rồi mới tính tiếp.
Nhưng Giang Vãn Ý không thể khống chế được bản thân, tình cảm ấy ngày càng lớn hơn, bao phủ cả con người, lấn át đi lý trí.
Nhưng lần này bị từ chối lần thứ 2, Giang Vãn Ý còn bình thản hơn nhiều.
Cô nàng cắn môi, đôi mắt đỏ lên, tựa như đang tìm kiếm sự kiêu ngạo của bản thân.
Lúc gọi tên Trần Chiêu, giọng Giang Vãn Ý nghẹn ngào nhưng ngữ điệu lại như đùa cợt: “Trần Chiêu, nếu mai này cậu cầu xin tôi yêu đương với cậu, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu.”
Trần Chiêu gật đầu, “Được, nhất định tôi sẽ không van nài cậu phải ở bên tôi đâu.”
Giang Vãn Ý biết Trần Chiêu đang giữ sĩ diện cho mình, cô nàng gượng cười: “Tôi về đây, cậu cảm ơn Tôn Hạo Vũ hộ tôi nhé.”
Giang Vãn Ý muốn rời đi thật thản nhiên tiêu sái, nhưng lúc ngoảnh người lại, nước mắt lại trào ra, cô nàng cắn môi, nuốt tiếng khóc vào trong.
Tôn Hạo Vũ thanh toán xong, thấy Hà Chu ôm vai Trình Bắc Diên, hai người họ đang thì thầm gì đó, còn Lâm Thính và Trần Chiêu thì đứng ngoài cửa.
Cậu ra hỏi Trần Chiêu: “Giang Vãn Ý đâu rồi?”
Trần Chiêu đang định nói chuyện với Tôn Hạo Vũ, nhưng cậu lại nhớ lúc Giang Vãn Ý tuyệt vọng tạm biệt mình, cũng chẳng muốn nói nữa, chỉ trả lời bâng quơ: “Về rồi.”
Advertisement
Chiều nay còn hai hạng mục nữa, chạy 800 mét nữ và chạy 3000 mét nam.
Hạng mục của nam diễn ra trước, các bạn tham gia đứng dưới sân, trong lúc thi đấu, Minh Nguyệt đứng trên khán đài nhìn sân thể dục vài lượt nhưng không thấy Giang Vãn Ý.
Hà Chu, Tôn Hạo Vũ cũng tham gia chạy, Lâm Thính và Trình Bắc Diên đứng cạnh Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt định hỏi Lâm Thính sao Giang Vãn Ý lại không tới, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì thấy Lâm Thính hỏi Trình Bắc Diên: “Nếu tớ giành được giải nhất thì có được thưởng gì không?”
Trình Bắc Diên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Thính rồi lại quay sang chỗ khác. Vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ nhìn phía xa xăm, đôi mắt đen láy xen lẫn ý cười: “Giữa sách tham khảo đề thi trong 5 năm gần nhất và sách của Vương Hậu Hùng thì cậu chọn cái nào?”
Lâm Thính: “…”
Minh Nguyệt mím môi, cô không để ý nữa, chăm chú nhìn Trần Chiêu chạy dưới sân thể dục.
Lúc chạy, Trần Chiêu luôn mang khí chất hăng hái, rực rỡ tựa ánh dương, cả người đong đầy sức sống, tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Minh Nguyệt nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, tựa như sấm rền trong cơn mưa mùa xuân, lại giống như tiếng ve kêu ngày hạ.
Sau khi thi xong, Tứ Trung tổ chức buổi lễ trao giải đơn giản, Minh Nguyệt cầm giấy khen giải nhất chạy dài và giải nhì nhảy xa, kết thúc đại hội thể thao viên mãn thành công trong quãng đời học sinh của mình.
Hôm nay là cuối tuần, lúc trao giải xong thì đã là xế chiếu, ai nấy đều mệt mỏi, rảo bước đi về nhà.
Lúc Minh Nguyệt về tới nhà, Từ Bỉnh Huệ và Minh Hướng Ngu đang nói chuyện ngoài phòng khách.
Thấy cô mở cửa ra, Từ Bỉnh Huệ mắng cô: “Sáng nay học Lý xong cháu đi chơi ở đâu? Cháu biết hôm nay mẹ cháu đi làm suýt nữa bị trẹo lưng không, không học hành hẳn hoi suốt ngày chỉ biết chơi bời.”
Minh Hướng Ngu biết hôm qua trường cô có đại hội thể thao, sáng hôm qua trước lúc tới trường Minh Nguyệt nói với bà, nhưng bà không biết chiều nay Minh Nguyệt tới trường, cứ nghĩ hôm qua đã tổ chức xong, hơn nữa bà không mua điện thoại cho Minh Nguyệt, chiều nay Từ Bỉnh Huệ dìu Minh Hướng Ngu về, hỏi Minh Nguyệt đi đâu, bà thuận miệng đáp: “Chắc là đi chơi với bạn.”
Minh Nguyệt còn chưa kịp giải thích mình không đi chơi thì Từ Bỉnh Huệ nói tiếp: “Không phải cô mắng cháu đâu, nhưng mà cô thấy mẹ cháu vất vả quá, vì chăm sóc cháu mà bao nhiêu năm nay vẫn một mình không đi bước nữa, mẹ cháu làm thế chỉ vì muốn cháu thi đỗ đại học top đầu thôi đấy.”
Minh Nguyệt không muốn giải thích nữa, cô bình tĩnh nhìn Từ Bỉnh Huệ: “Cháu đi chơi thì liên quan gì tới cô à?”
Từ Bỉnh Huệ không ngờ Minh Nguyệt sẽ cãi lại, bà nhíu mày: “Ơ hay cái đứa này, nói cháu mấy câu mà cháu dám cãi lại hả? Cô nói sai à?”
Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng: “Vâng, cô không sai, là cháu sai, cháu không nên tới đây, lúc trước cháu nên chết ở thành phố B cho xong…”
Minh Hướng Ngu nghe thấy cô nhắc tới cái chết, bà cảm thấy như bầu trời sụp xuống, quát cô: “Minh Nguyệt!”
Minh Nguyệt nhìn mẹ mình, giọng cô tủi thân, nghẹn ngào nói tiếp: “Mẹ, có phải mẹ cũng thấy bao nhiêu năm qua con liên lụy mẹ đúng không?”
Minh Hướng Ngu sững sờ nhìn cô, mắt bà cũng đỏ lên: “… Con… Sao con lại nghĩ thế?”
Nước mắt Minh Nguyệt rơi xuống sàn nhà, cô cố gắng nói: “Các cô ấy đều nói như thế mà?”
Từ Bỉnh Huệ chột dạ, đứng phắt dậy, “Ờm… Cũng muộn rồi, chắc Diên Diên nhà tôi cũng về rồi, tôi về nấu cơm đây.”
Dứt lời, bà ta vội vàng chạy đi.
Trong phòng khách chỉ còn Minh Hướng Ngu và Minh Nguyệt, cả hai người đều im lặng, không nói gì.
Một lát sau, Minh Hướng Ngu đứng dậy, bà đi tới trước mặt Minh Nguyệt, tựa như nhiều năm trước ngồi trên xe lửa, bà ôm cô thật chặt, “Sao con lại liên lụy tới mẹ được, mẹ chỉ còn con thôi.”
Bà dừng lại, buông Minh Nguyệt ra, nhìn cô con gái mình trưởng thành hơn mười năm trước, bà nghiêm túc nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu con còn nói như thế nữa, mẹ sẽ không sống nổi, con nhớ chưa?”
Minh Nguyệt mím môi, “Mẹ ơi, con xin lỗi…”
Minh Hướng Ngu lau nước mắt trên má cô, “Con đừng nói xin lỗi với mẹ, chỉ cần học hành giỏi giang là được rồi.”
Bà kéo Minh Nguyệt ngồi xuống ghế, nói: “Sau khi con chào đời, trước khi ba con nhận nhiệm vụ mới, ba con sẽ nói với mẹ, nếu lần này ông ấy có mệnh hệ gì thì mẹ phải chăm sóc con, phải để con học đại học, mai này làm người có ích cho xã hội. Lúc ấy mẹ nghĩ ba con sẽ luôn bình an, ông ấy ưu tú giỏi giang thế cơ mà. Ba con như đất trời của mẹ, mà nếu không có ba con, mẹ phải sống thế nào…”
“Sau đó cục cảnh sát thông báo ba con gặp chuyện không may, mẹ không sống nổi nữa, nhưng mà mẹ phải sống tiếp, mẹ phải nhìn con lớn lên, trở thành dáng vẻ mà ba con mong muốn.”
Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Minh Hướng Ngu kể chuyện của ba Trần cho Minh Nguyệt nghe, cũng là lần đầu tiên bà tâm sự với cô.
Minh Nguyệt không khóc nữa, kiên định nói: “Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hơn, đợi khi con tốt nghiệp đại học, nhất định con sẽ đón mẹ về thành phố B.”
Minh Hướng Ngu lắc đầu, “Mẹ thấy ở đây cũng tốt, mai sau con đi làm sẽ rất bận, con tự chăm sóc bản thân mình thật tốt là được rồi.”
Bà đã nghĩ kĩ từ lâu, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bà sẽ dành số tiền còn lại để mở một cửa hàng nhỏ, trở thành bà chủ.
Mà với Minh Nguyệt, tương lai là thứ quá đỗi xa xôi mờ mịt, cô không biết mai sau mình sẽ trở thành người như thế nào, cô trầm ngâm một lát mới nói: “Hôm qua con xin thầy nghỉ buổi sáng, chiều nay con tới trường, con không đi chơi. À mẹ ơi, con giành được hạng…”
Minh Hướng Ngu gật đầu, “Mẹ biết rồi, mẹ đi nấu cơm đây, con mau đi học bài đi.”
Minh Nguyệt siết chặt quai cặp, “…Vâng.”
*
Giữa tháng 12, Vân Thành tổ chức kì thi học sinh giỏi môn Vật Lý cấp tỉnh, học sinh giải nhất sẽ được cử tham gia cuộc thi học sinh giỏi quốc gia.
Đối tượng đăng kí hầu như là học sinh lớp 11, số ít là học sinh lớp 12 đã từng thi các cuộc thi khác nhưng kết quả không cao, vẫn dành thời gian và công sức tham gia cuộc thi cấp tỉnh và cấp quốc gia.
Một tuần trước khi thi, Minh Nguyệt rất áp lực, cả đêm cô không ngủ được, may mà lần này cô không suy nghĩ linh tinh, có đêm mất ngủ, cô ngồi dậy viết nhật kí, viết xong thì sẽ ra ngoài đi dạo một lúc ngắm ánh trăng trên bầu trời, sau đó lại về nhà ôn bài.
Vì buổi tối không ngủ đủ giấc nên sáng hôm sau, Minh Nguyệt không trụ nổi, ngủ trên lớp học.
Lão Dương trò chuyện với cô một lúc, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, thầy động viên cô hồi lâu, cũng bảo với các thầy cô bộ môn dạy lớp 11-17, nếu thấy Minh Nguyệt ngủ gật thì cứ để cô ngủ, đừng gọi dậy.
Sáng nào Lâm Thính cũng mang hai hộp sữa bò đưa cho Minh Nguyệt.
Lúc đầu Minh Nguyệt không nhận, Lâm Thính giả vờ tức giận, “Cậu mà không nhận thì chính là không coi tớ là bạn bè.”
Phùng Thư Nhã hùa theo, “Huhu chị Thính tốt với bọn mình như thế mà, sao cậu lại không cần…”
“…”
Minh Nguyệt bất lực, cô cầm một hộp, Lâm Thính lại nhắc: “Chuyện gì cũng phải có đôi có cặp thì mới tốt, buổi sáng cậu uống một hộp, tới tối lại uống thêm hộp nữa, nhất định đi thi sẽ được điểm tối đa.”
Phùng Thư Nhã cũng không chịu thua, giữa trưa Minh Nguyệt không chịu tới nhà ăn, cô nàng sẽ tới siêu thị mua một đống đồ ăn vặt về bắt Minh Nguyệt ăn.
Minh Nguyệt cảm động không thôi, lén khóc một lần.
Hôm thi vào chủ nhật, địa điểm là ở Điền Thành – tỉnh ngay cạnh Vân Thành. Vương Khánh Tường bỏ tiền túi thuê xe buýt, đi cùng học sinh của mình và một vài học sinh lớp 12 khác.
Một tuần sau có kết quả thi, danh sách giải thưởng và giấy khen đều nằm trong tay Vương Khánh Tường.
Chủ nhật là buổi học thêm cuối cùng, Vương Khánh Tường định để tới lúc học xong mới thông báo, nhưng lúc ông giảng lại bài thi mới phát hiện ra chẳng ai tập trung, ngay cả Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên cũng ngẩn ngơ.
Ông thở dài, bỏ phấn xuống, cầm giấy khen từ trong cặp sách ra, “Cuộc thi lần này có nhiều học sinh tham gia, nhưng lớp ta chỉ có mấy bạn đoạt giải, có 2 giải nhất cấp tỉnh. Nói thật, thầy xem thành tích cũng thấy bất ngờ, thầy nghĩ với năng lực của các em thì ít nhất lớp ta sẽ có 4 giải nhất…”
Ông vừa nói vừa nhìn cả lớp.
Minh Nguyệt căng thẳng không thôi, tuy lần này cô làm được hết các bài nhưng trên thế gian này có rất nhiều người giỏi hơn cô, nhất là trong kì thi lần này còn có nhiều bạn giỏi khác nữa.
Nếu lần này Minh Nguyệt không được giải nhất… Cô không dám tưởng tượng Minh Hướng Ngu sẽ thất vọng vì mình thế nào.
Nhưng Giang Vãn Ý không thể khống chế được bản thân, tình cảm ấy ngày càng lớn hơn, bao phủ cả con người, lấn át đi lý trí.
Nhưng lần này bị từ chối lần thứ 2, Giang Vãn Ý còn bình thản hơn nhiều.
Cô nàng cắn môi, đôi mắt đỏ lên, tựa như đang tìm kiếm sự kiêu ngạo của bản thân.
Lúc gọi tên Trần Chiêu, giọng Giang Vãn Ý nghẹn ngào nhưng ngữ điệu lại như đùa cợt: “Trần Chiêu, nếu mai này cậu cầu xin tôi yêu đương với cậu, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu.”
Trần Chiêu gật đầu, “Được, nhất định tôi sẽ không van nài cậu phải ở bên tôi đâu.”
Giang Vãn Ý biết Trần Chiêu đang giữ sĩ diện cho mình, cô nàng gượng cười: “Tôi về đây, cậu cảm ơn Tôn Hạo Vũ hộ tôi nhé.”
Giang Vãn Ý muốn rời đi thật thản nhiên tiêu sái, nhưng lúc ngoảnh người lại, nước mắt lại trào ra, cô nàng cắn môi, nuốt tiếng khóc vào trong.
Tôn Hạo Vũ thanh toán xong, thấy Hà Chu ôm vai Trình Bắc Diên, hai người họ đang thì thầm gì đó, còn Lâm Thính và Trần Chiêu thì đứng ngoài cửa.
Cậu ra hỏi Trần Chiêu: “Giang Vãn Ý đâu rồi?”
Trần Chiêu đang định nói chuyện với Tôn Hạo Vũ, nhưng cậu lại nhớ lúc Giang Vãn Ý tuyệt vọng tạm biệt mình, cũng chẳng muốn nói nữa, chỉ trả lời bâng quơ: “Về rồi.”
Advertisement
Chiều nay còn hai hạng mục nữa, chạy 800 mét nữ và chạy 3000 mét nam.
Hạng mục của nam diễn ra trước, các bạn tham gia đứng dưới sân, trong lúc thi đấu, Minh Nguyệt đứng trên khán đài nhìn sân thể dục vài lượt nhưng không thấy Giang Vãn Ý.
Hà Chu, Tôn Hạo Vũ cũng tham gia chạy, Lâm Thính và Trình Bắc Diên đứng cạnh Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt định hỏi Lâm Thính sao Giang Vãn Ý lại không tới, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì thấy Lâm Thính hỏi Trình Bắc Diên: “Nếu tớ giành được giải nhất thì có được thưởng gì không?”
Trình Bắc Diên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Thính rồi lại quay sang chỗ khác. Vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ nhìn phía xa xăm, đôi mắt đen láy xen lẫn ý cười: “Giữa sách tham khảo đề thi trong 5 năm gần nhất và sách của Vương Hậu Hùng thì cậu chọn cái nào?”
Lâm Thính: “…”
Minh Nguyệt mím môi, cô không để ý nữa, chăm chú nhìn Trần Chiêu chạy dưới sân thể dục.
Lúc chạy, Trần Chiêu luôn mang khí chất hăng hái, rực rỡ tựa ánh dương, cả người đong đầy sức sống, tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Minh Nguyệt nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, tựa như sấm rền trong cơn mưa mùa xuân, lại giống như tiếng ve kêu ngày hạ.
Sau khi thi xong, Tứ Trung tổ chức buổi lễ trao giải đơn giản, Minh Nguyệt cầm giấy khen giải nhất chạy dài và giải nhì nhảy xa, kết thúc đại hội thể thao viên mãn thành công trong quãng đời học sinh của mình.
Hôm nay là cuối tuần, lúc trao giải xong thì đã là xế chiếu, ai nấy đều mệt mỏi, rảo bước đi về nhà.
Lúc Minh Nguyệt về tới nhà, Từ Bỉnh Huệ và Minh Hướng Ngu đang nói chuyện ngoài phòng khách.
Thấy cô mở cửa ra, Từ Bỉnh Huệ mắng cô: “Sáng nay học Lý xong cháu đi chơi ở đâu? Cháu biết hôm nay mẹ cháu đi làm suýt nữa bị trẹo lưng không, không học hành hẳn hoi suốt ngày chỉ biết chơi bời.”
Minh Hướng Ngu biết hôm qua trường cô có đại hội thể thao, sáng hôm qua trước lúc tới trường Minh Nguyệt nói với bà, nhưng bà không biết chiều nay Minh Nguyệt tới trường, cứ nghĩ hôm qua đã tổ chức xong, hơn nữa bà không mua điện thoại cho Minh Nguyệt, chiều nay Từ Bỉnh Huệ dìu Minh Hướng Ngu về, hỏi Minh Nguyệt đi đâu, bà thuận miệng đáp: “Chắc là đi chơi với bạn.”
Minh Nguyệt còn chưa kịp giải thích mình không đi chơi thì Từ Bỉnh Huệ nói tiếp: “Không phải cô mắng cháu đâu, nhưng mà cô thấy mẹ cháu vất vả quá, vì chăm sóc cháu mà bao nhiêu năm nay vẫn một mình không đi bước nữa, mẹ cháu làm thế chỉ vì muốn cháu thi đỗ đại học top đầu thôi đấy.”
Minh Nguyệt không muốn giải thích nữa, cô bình tĩnh nhìn Từ Bỉnh Huệ: “Cháu đi chơi thì liên quan gì tới cô à?”
Từ Bỉnh Huệ không ngờ Minh Nguyệt sẽ cãi lại, bà nhíu mày: “Ơ hay cái đứa này, nói cháu mấy câu mà cháu dám cãi lại hả? Cô nói sai à?”
Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng: “Vâng, cô không sai, là cháu sai, cháu không nên tới đây, lúc trước cháu nên chết ở thành phố B cho xong…”
Minh Hướng Ngu nghe thấy cô nhắc tới cái chết, bà cảm thấy như bầu trời sụp xuống, quát cô: “Minh Nguyệt!”
Minh Nguyệt nhìn mẹ mình, giọng cô tủi thân, nghẹn ngào nói tiếp: “Mẹ, có phải mẹ cũng thấy bao nhiêu năm qua con liên lụy mẹ đúng không?”
Minh Hướng Ngu sững sờ nhìn cô, mắt bà cũng đỏ lên: “… Con… Sao con lại nghĩ thế?”
Nước mắt Minh Nguyệt rơi xuống sàn nhà, cô cố gắng nói: “Các cô ấy đều nói như thế mà?”
Từ Bỉnh Huệ chột dạ, đứng phắt dậy, “Ờm… Cũng muộn rồi, chắc Diên Diên nhà tôi cũng về rồi, tôi về nấu cơm đây.”
Dứt lời, bà ta vội vàng chạy đi.
Trong phòng khách chỉ còn Minh Hướng Ngu và Minh Nguyệt, cả hai người đều im lặng, không nói gì.
Một lát sau, Minh Hướng Ngu đứng dậy, bà đi tới trước mặt Minh Nguyệt, tựa như nhiều năm trước ngồi trên xe lửa, bà ôm cô thật chặt, “Sao con lại liên lụy tới mẹ được, mẹ chỉ còn con thôi.”
Bà dừng lại, buông Minh Nguyệt ra, nhìn cô con gái mình trưởng thành hơn mười năm trước, bà nghiêm túc nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu con còn nói như thế nữa, mẹ sẽ không sống nổi, con nhớ chưa?”
Minh Nguyệt mím môi, “Mẹ ơi, con xin lỗi…”
Minh Hướng Ngu lau nước mắt trên má cô, “Con đừng nói xin lỗi với mẹ, chỉ cần học hành giỏi giang là được rồi.”
Bà kéo Minh Nguyệt ngồi xuống ghế, nói: “Sau khi con chào đời, trước khi ba con nhận nhiệm vụ mới, ba con sẽ nói với mẹ, nếu lần này ông ấy có mệnh hệ gì thì mẹ phải chăm sóc con, phải để con học đại học, mai này làm người có ích cho xã hội. Lúc ấy mẹ nghĩ ba con sẽ luôn bình an, ông ấy ưu tú giỏi giang thế cơ mà. Ba con như đất trời của mẹ, mà nếu không có ba con, mẹ phải sống thế nào…”
“Sau đó cục cảnh sát thông báo ba con gặp chuyện không may, mẹ không sống nổi nữa, nhưng mà mẹ phải sống tiếp, mẹ phải nhìn con lớn lên, trở thành dáng vẻ mà ba con mong muốn.”
Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Minh Hướng Ngu kể chuyện của ba Trần cho Minh Nguyệt nghe, cũng là lần đầu tiên bà tâm sự với cô.
Minh Nguyệt không khóc nữa, kiên định nói: “Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hơn, đợi khi con tốt nghiệp đại học, nhất định con sẽ đón mẹ về thành phố B.”
Minh Hướng Ngu lắc đầu, “Mẹ thấy ở đây cũng tốt, mai sau con đi làm sẽ rất bận, con tự chăm sóc bản thân mình thật tốt là được rồi.”
Bà đã nghĩ kĩ từ lâu, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bà sẽ dành số tiền còn lại để mở một cửa hàng nhỏ, trở thành bà chủ.
Mà với Minh Nguyệt, tương lai là thứ quá đỗi xa xôi mờ mịt, cô không biết mai sau mình sẽ trở thành người như thế nào, cô trầm ngâm một lát mới nói: “Hôm qua con xin thầy nghỉ buổi sáng, chiều nay con tới trường, con không đi chơi. À mẹ ơi, con giành được hạng…”
Minh Hướng Ngu gật đầu, “Mẹ biết rồi, mẹ đi nấu cơm đây, con mau đi học bài đi.”
Minh Nguyệt siết chặt quai cặp, “…Vâng.”
*
Giữa tháng 12, Vân Thành tổ chức kì thi học sinh giỏi môn Vật Lý cấp tỉnh, học sinh giải nhất sẽ được cử tham gia cuộc thi học sinh giỏi quốc gia.
Đối tượng đăng kí hầu như là học sinh lớp 11, số ít là học sinh lớp 12 đã từng thi các cuộc thi khác nhưng kết quả không cao, vẫn dành thời gian và công sức tham gia cuộc thi cấp tỉnh và cấp quốc gia.
Một tuần trước khi thi, Minh Nguyệt rất áp lực, cả đêm cô không ngủ được, may mà lần này cô không suy nghĩ linh tinh, có đêm mất ngủ, cô ngồi dậy viết nhật kí, viết xong thì sẽ ra ngoài đi dạo một lúc ngắm ánh trăng trên bầu trời, sau đó lại về nhà ôn bài.
Vì buổi tối không ngủ đủ giấc nên sáng hôm sau, Minh Nguyệt không trụ nổi, ngủ trên lớp học.
Lão Dương trò chuyện với cô một lúc, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, thầy động viên cô hồi lâu, cũng bảo với các thầy cô bộ môn dạy lớp 11-17, nếu thấy Minh Nguyệt ngủ gật thì cứ để cô ngủ, đừng gọi dậy.
Sáng nào Lâm Thính cũng mang hai hộp sữa bò đưa cho Minh Nguyệt.
Lúc đầu Minh Nguyệt không nhận, Lâm Thính giả vờ tức giận, “Cậu mà không nhận thì chính là không coi tớ là bạn bè.”
Phùng Thư Nhã hùa theo, “Huhu chị Thính tốt với bọn mình như thế mà, sao cậu lại không cần…”
“…”
Minh Nguyệt bất lực, cô cầm một hộp, Lâm Thính lại nhắc: “Chuyện gì cũng phải có đôi có cặp thì mới tốt, buổi sáng cậu uống một hộp, tới tối lại uống thêm hộp nữa, nhất định đi thi sẽ được điểm tối đa.”
Phùng Thư Nhã cũng không chịu thua, giữa trưa Minh Nguyệt không chịu tới nhà ăn, cô nàng sẽ tới siêu thị mua một đống đồ ăn vặt về bắt Minh Nguyệt ăn.
Minh Nguyệt cảm động không thôi, lén khóc một lần.
Hôm thi vào chủ nhật, địa điểm là ở Điền Thành – tỉnh ngay cạnh Vân Thành. Vương Khánh Tường bỏ tiền túi thuê xe buýt, đi cùng học sinh của mình và một vài học sinh lớp 12 khác.
Một tuần sau có kết quả thi, danh sách giải thưởng và giấy khen đều nằm trong tay Vương Khánh Tường.
Chủ nhật là buổi học thêm cuối cùng, Vương Khánh Tường định để tới lúc học xong mới thông báo, nhưng lúc ông giảng lại bài thi mới phát hiện ra chẳng ai tập trung, ngay cả Minh Nguyệt và Trình Bắc Diên cũng ngẩn ngơ.
Ông thở dài, bỏ phấn xuống, cầm giấy khen từ trong cặp sách ra, “Cuộc thi lần này có nhiều học sinh tham gia, nhưng lớp ta chỉ có mấy bạn đoạt giải, có 2 giải nhất cấp tỉnh. Nói thật, thầy xem thành tích cũng thấy bất ngờ, thầy nghĩ với năng lực của các em thì ít nhất lớp ta sẽ có 4 giải nhất…”
Ông vừa nói vừa nhìn cả lớp.
Minh Nguyệt căng thẳng không thôi, tuy lần này cô làm được hết các bài nhưng trên thế gian này có rất nhiều người giỏi hơn cô, nhất là trong kì thi lần này còn có nhiều bạn giỏi khác nữa.
Nếu lần này Minh Nguyệt không được giải nhất… Cô không dám tưởng tượng Minh Hướng Ngu sẽ thất vọng vì mình thế nào.
Danh sách chương