" Làm chuyện xấu xong còn muốn chạy?"
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ sau tai, hơi thở nóng rực như có như không thổi khí khiến vành tai Nghi Thường tức thì ửng đỏ.
" Anh... giả vờ ngủ say, nên em mới... anh dậy từ khi nào?" - Cô lúng túng, lảng tránh ánh mắt nguy hiểm từ hắn.
" Rõ ràng có người nhân lúc anh ngủ giở trò, vậy mà còn chất vấn anh! Nào có ai không nói lí lẽ như em"
Bàn tay to lớn cố trụ gương mặt ửng hồng, ép buộc Nghi Thường đối diện với mình, khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ từng tiếng tim đập của người đối diện. Ngũ quan hắn đúng là khi thức dậy càng thêm mê người, ánh mắt sắc tình sâu không thấy đáy khiến người ta mơ hồ chẳng biết thời điểm nào hắn sẽ xuống tay?! " Em... em không có"
Nghi Thường vùng dậy dúng sức đẩy mạnh lồng ngực Cố Hoàn, nhanh chân bước xuống giường nhắm hướng phòng tắm, cô sợ nếu chậm trễ thế nào cũng bị con sói đói này ăn mất. Nhìn bộ dáng Nghi Thường lúng túng vội vàng lấy chăn che đi cơ thể trần trụi Cố Hoàn vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, hắn nằm nghiên tay chống đỡ thân thể nằm trên giường, tầm mắt đầy chiêm ngưỡn.
" Em bình tĩnh, đừng ảnh hưởng đến con của chúng ta!" - giọng hắn nửa đùa nửa thật, đang vật lộn với tấm chăn quấn quanh thân thể, nghe Cố Hoàn nói Nghi Thường không giấu được kinh ngạc.
" Con... con gì chứ?"
" Tất nhiên là con của chúng ta rồi"
Vừa nói xong chưa đợi Nghi Thường tiêu hóa, Cố Hoàn đã nắm lấy tay nhỏ lôi kéo, thân thể vốn còn chưa được chăn bao bọc kỹ bởi vì hành động của hắn mà càng khiến hỗn loạn. Nghi Thường cuống quýt nắm lấy chăn che trước chắn sau, hắn nhìn cô như thế không giấu được ý cười.
" Trên người em chỗ nào anh chưa từng thấy, em che cái gì?"
" Hơn nửa, chẳng những anh nhìn thấy, mà anh còn liếm qua.. em nói có đúng không?"
" Anh... khốn kiếp, chỉ biết ức hiếp em "
Nghi thường thẹn quá hóa giận, hờn trách quay mặt đi không dám nhìn Cố Hoàn, hắn thấy vậy bèn vòng tay ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong ngực, cô vợ này của hắn tại sao lại dễ xấu hổ như vậy, chẳng phải giữa bọn họ chuyện gì nên làm không nên làm đều đã làm qua rồi hay sao, tính theo thâm niên găn bó thì cũng tạm tính là " vợ chồng già" vậy mà cô lại... Nhưng mà cũng vì nhờ đó mà cuộc sống hai người không nhàm chán, Cố Hoàn luôn lấy việc ức hiếp, trêu chọc vợ làm thú vui.
" Em đừng tức giận, chẳng phải anh đã nói làm vậy sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta sao?"
" Mấy ngày qua anh 'yêu' em nhiều như vậy, em nói xem có phải khả năng trúng thưởng rất cao không?"
Cố Hoàn ngữ khí chắc chắn xen lẫn trêu chọc phản hồi lại ánh mắt nghi hoặc của Nghi Thường, tay vào trong chăn trực tiếp vuốt ve chiếc bụng phẳng phiu, nhẹ nhàng ôn nhu như thể cô thực sự đã mang thai đứa con của hắn. Nghi Thường im lặng không trả lời, quả thực lời Cố Hoàn nói không phải không có lý, kể từ khi xác định việc sẽ sinh con cho hắn thì trong mỗi lần ân ái cô đều rất chuyên tâm, nhiệt tình hơn nửa còn tìm hiểu phương pháp có thể nhanh chóng mang thai. Suy nghĩ lời hắn vừa nói, rồi nghĩ đến khả năng bản thân có lẽ giống như Cố Hoàn nói, tay nhỏ không tự chủ cũng đặt xuống bụng, rũ xuống mi mắt tự vấn.
" Có thật là em đã mang thai không?"
" Sao lại không. Nói không chừng hiện tại trong bụng em đã có rồi cũng nên"
Giọng Cố Hoàn ôn nhu khẽ vang bên tai, càng đưa đẩy lí trí Nghi Thường rời xa hiện thực, tìm về tương lai như ẩn như hiện hiện ra khung cảnh cuộc sống của cô và Cố Hoàn còn có con của bọn họ.
" Còn nếu em vẫn không tin tưởng, chi bằng ngay bây giờ chúng ta sẽ phấn đấu..."
Vừa nói xong, Cố Hoàn đem người vật ngã xuống giường bất chấp biểu tình kinh ngạc lí trí chưa hoàn của Nghi Thường đã cúi người hôn lên môi cô, qua lúc lâu đợi khi hơi thở cô trở nên phập phồng hắn mới buông tha.
" Anh... chẳng lẽ lại muốn?" - trong mơ hồ, Nghi Thường lên tiếng.
" Chẳng lẽ em con chưa tin tưởng sao, nếu vậy chi bằng anh cố gắng trước?"
" Nhưng..."
Phản đối vô hiệu, Cố Hoàn nhanh chóng nắm quyền kiểm soát ép buộc Nghi Thường dù không muốn cũng phải thuận theo. Nụ hôn từ môi dần di chuyển xuống, khi lướt qua mỗi tấc da thịt đều lưu lại ấn kí thuộc về riêng hắn. Đàn ông vào buổi sáng thường dễ sinh ra dục vọng, Cố Hoàn tất nhiên là điển hình cho kiểu người bên ngoài phong độ bên trong bền bỉ; vài phút dạo đầu con thú trong hắn đã rất nhanh bị đánh thức nhìn chăm chăm vào con thỏ nhỏ đang dần dần thuần phục. Đêm qua trải qua trận hoan ái triền miên, nhiệt tình chưa tắt hẳn nên sau khi bị Cố Hoàn đụng chạm thì thân thể Nghi Thường cũng nhanh chóng sinh ra phản ứng, mật hoa từ từ tiết ra làm ướt đầu ngón tay nam nhân đang đùa bỡn nhục phùng. Cảm giác trơn trượt, vừa nóng vừa lạnh quánh lại chẳng khác gì kẹo đường bao bọc, Cố Hoàn biết cô đã kịp thích ứng ác ý bên tai nói lời dụ hoặc " Bà xã em ướt rồi" sau đó đầu ngón tay lại dùng sức đi sâu vào bên trong dùng sức khuấy đảo trong không gian tĩnh lặng tiếng nước xấu hổ nhớp nháp kia truyền thẳng vào tai Nghi Thường, khiến mặt cô đỏ bừng e thẹn vùi vào gối.
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ sau tai, hơi thở nóng rực như có như không thổi khí khiến vành tai Nghi Thường tức thì ửng đỏ.
" Anh... giả vờ ngủ say, nên em mới... anh dậy từ khi nào?" - Cô lúng túng, lảng tránh ánh mắt nguy hiểm từ hắn.
" Rõ ràng có người nhân lúc anh ngủ giở trò, vậy mà còn chất vấn anh! Nào có ai không nói lí lẽ như em"
Bàn tay to lớn cố trụ gương mặt ửng hồng, ép buộc Nghi Thường đối diện với mình, khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ từng tiếng tim đập của người đối diện. Ngũ quan hắn đúng là khi thức dậy càng thêm mê người, ánh mắt sắc tình sâu không thấy đáy khiến người ta mơ hồ chẳng biết thời điểm nào hắn sẽ xuống tay?! " Em... em không có"
Nghi Thường vùng dậy dúng sức đẩy mạnh lồng ngực Cố Hoàn, nhanh chân bước xuống giường nhắm hướng phòng tắm, cô sợ nếu chậm trễ thế nào cũng bị con sói đói này ăn mất. Nhìn bộ dáng Nghi Thường lúng túng vội vàng lấy chăn che đi cơ thể trần trụi Cố Hoàn vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, hắn nằm nghiên tay chống đỡ thân thể nằm trên giường, tầm mắt đầy chiêm ngưỡn.
" Em bình tĩnh, đừng ảnh hưởng đến con của chúng ta!" - giọng hắn nửa đùa nửa thật, đang vật lộn với tấm chăn quấn quanh thân thể, nghe Cố Hoàn nói Nghi Thường không giấu được kinh ngạc.
" Con... con gì chứ?"
" Tất nhiên là con của chúng ta rồi"
Vừa nói xong chưa đợi Nghi Thường tiêu hóa, Cố Hoàn đã nắm lấy tay nhỏ lôi kéo, thân thể vốn còn chưa được chăn bao bọc kỹ bởi vì hành động của hắn mà càng khiến hỗn loạn. Nghi Thường cuống quýt nắm lấy chăn che trước chắn sau, hắn nhìn cô như thế không giấu được ý cười.
" Trên người em chỗ nào anh chưa từng thấy, em che cái gì?"
" Hơn nửa, chẳng những anh nhìn thấy, mà anh còn liếm qua.. em nói có đúng không?"
" Anh... khốn kiếp, chỉ biết ức hiếp em "
Nghi thường thẹn quá hóa giận, hờn trách quay mặt đi không dám nhìn Cố Hoàn, hắn thấy vậy bèn vòng tay ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong ngực, cô vợ này của hắn tại sao lại dễ xấu hổ như vậy, chẳng phải giữa bọn họ chuyện gì nên làm không nên làm đều đã làm qua rồi hay sao, tính theo thâm niên găn bó thì cũng tạm tính là " vợ chồng già" vậy mà cô lại... Nhưng mà cũng vì nhờ đó mà cuộc sống hai người không nhàm chán, Cố Hoàn luôn lấy việc ức hiếp, trêu chọc vợ làm thú vui.
" Em đừng tức giận, chẳng phải anh đã nói làm vậy sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta sao?"
" Mấy ngày qua anh 'yêu' em nhiều như vậy, em nói xem có phải khả năng trúng thưởng rất cao không?"
Cố Hoàn ngữ khí chắc chắn xen lẫn trêu chọc phản hồi lại ánh mắt nghi hoặc của Nghi Thường, tay vào trong chăn trực tiếp vuốt ve chiếc bụng phẳng phiu, nhẹ nhàng ôn nhu như thể cô thực sự đã mang thai đứa con của hắn. Nghi Thường im lặng không trả lời, quả thực lời Cố Hoàn nói không phải không có lý, kể từ khi xác định việc sẽ sinh con cho hắn thì trong mỗi lần ân ái cô đều rất chuyên tâm, nhiệt tình hơn nửa còn tìm hiểu phương pháp có thể nhanh chóng mang thai. Suy nghĩ lời hắn vừa nói, rồi nghĩ đến khả năng bản thân có lẽ giống như Cố Hoàn nói, tay nhỏ không tự chủ cũng đặt xuống bụng, rũ xuống mi mắt tự vấn.
" Có thật là em đã mang thai không?"
" Sao lại không. Nói không chừng hiện tại trong bụng em đã có rồi cũng nên"
Giọng Cố Hoàn ôn nhu khẽ vang bên tai, càng đưa đẩy lí trí Nghi Thường rời xa hiện thực, tìm về tương lai như ẩn như hiện hiện ra khung cảnh cuộc sống của cô và Cố Hoàn còn có con của bọn họ.
" Còn nếu em vẫn không tin tưởng, chi bằng ngay bây giờ chúng ta sẽ phấn đấu..."
Vừa nói xong, Cố Hoàn đem người vật ngã xuống giường bất chấp biểu tình kinh ngạc lí trí chưa hoàn của Nghi Thường đã cúi người hôn lên môi cô, qua lúc lâu đợi khi hơi thở cô trở nên phập phồng hắn mới buông tha.
" Anh... chẳng lẽ lại muốn?" - trong mơ hồ, Nghi Thường lên tiếng.
" Chẳng lẽ em con chưa tin tưởng sao, nếu vậy chi bằng anh cố gắng trước?"
" Nhưng..."
Phản đối vô hiệu, Cố Hoàn nhanh chóng nắm quyền kiểm soát ép buộc Nghi Thường dù không muốn cũng phải thuận theo. Nụ hôn từ môi dần di chuyển xuống, khi lướt qua mỗi tấc da thịt đều lưu lại ấn kí thuộc về riêng hắn. Đàn ông vào buổi sáng thường dễ sinh ra dục vọng, Cố Hoàn tất nhiên là điển hình cho kiểu người bên ngoài phong độ bên trong bền bỉ; vài phút dạo đầu con thú trong hắn đã rất nhanh bị đánh thức nhìn chăm chăm vào con thỏ nhỏ đang dần dần thuần phục. Đêm qua trải qua trận hoan ái triền miên, nhiệt tình chưa tắt hẳn nên sau khi bị Cố Hoàn đụng chạm thì thân thể Nghi Thường cũng nhanh chóng sinh ra phản ứng, mật hoa từ từ tiết ra làm ướt đầu ngón tay nam nhân đang đùa bỡn nhục phùng. Cảm giác trơn trượt, vừa nóng vừa lạnh quánh lại chẳng khác gì kẹo đường bao bọc, Cố Hoàn biết cô đã kịp thích ứng ác ý bên tai nói lời dụ hoặc " Bà xã em ướt rồi" sau đó đầu ngón tay lại dùng sức đi sâu vào bên trong dùng sức khuấy đảo trong không gian tĩnh lặng tiếng nước xấu hổ nhớp nháp kia truyền thẳng vào tai Nghi Thường, khiến mặt cô đỏ bừng e thẹn vùi vào gối.
Danh sách chương