Mặc dù tôi đã dành một phần lớn cuộc đời để học cách cư xử đúng mực - phải nói gì và nói như thế nào trong nhiều tình huống - tôi vẫn không biết phải nói gì với Claire.


Tôi thấy rằng bất kì lời xin lỗi hay an ủi đều chỉ đều là thương hại và nhạy cảm. Sau tất cả, làm sao tôi có thể nói với chị ấy rằng ‘sẽ ổn thôi mà’ sau khi than phiền về sự dậm chân tại chỗ của mình trong một phần của cuộc đời mà chị ấy không bao giờ lấy lại được, chứ đừng nói đến việc tiến bộ hơn.


Bỗng ngạc nhiên thay, Claire chỉ cười nhẹ.


“Chị xin lỗi-chỉ là do biểu cảm của em. Nếu chị mà là người ngoài cuộc thì chị sẽ chỉ nghĩ em vừa nuốt phải một con bọ hay thứ gì đó.” Chị ấy giải thích khi nhận thấy sự bối rối của tôi. “Đừng lo. Chị đã chấp nhận điều đó kha khá rồi.”


“Nhưng…” Tôi lẩm bẩm.


“Nó ổn mà.” Claire lắc đầu bác bỏ. “Chị đã nói với chú của chị về việc này rồi, nhưng chị dự định sẽ giúp đỡ trong Học viện kiếm thuật Bladeheart mà gia đình chị đang điều hành. Chị nhận ra rằng việc huấn luyện những tân binh cũng là cách để giúp đỡ cuộc chiến này.”


Tôi không-không thể trả lời. Chị ấy đã suýt chết một lần và bây giờ không thể sử dụng phép thuật, nhưng chị ấy lại là người cố gắng cải thiện bầu không khí trong khi tôi chỉ đứng đây, mất tinh thần.


“Claire!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.


Hai chúng tôi nhìn lên và thấy con trai cả của gia tộc Glayder và em gái của anh ấy ở trên cầu thang. Đôi mắt của Hoàng tử Curtis nhìn chằm chằm vào Claire, đôi mắt sắc nét của anh ấy đầy lo lắng và muộn phiền. Công chúa Kathyln thì mặc một chiếc váy trắng lung linh, mặc dù được biết đến với sự vô cảm, nhưng bây giờ trên gương mặt lạnh lùng ấy là đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, đôi bàn tay em ấy tím tái vì siết chặt.


Trước khi Claire kịp nói bất kì từ nào, cả hai đã lao xuống ôm lấy vị thủ lĩnh cũ của họ.


“Thật vui khi được gặp lại cả hai.” Claire thở hổn hển, chật vật để hít thở.


Hoàng tử Curtis thả Claire ra, vẻ mặt anh ấy vẫn đan xen lẫn sự lo lắng và tức giận. “Cô có biết tất cả mọi người đã lo lắng như thế nào không? Cô ở đây nghĩ là cô vẫn ổn, phải không?”


“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Kathyln nói.


Tôi ngồi xuống và nhìn ba người họ đoàn tụ. Claire kể cho Curtis và Kathyln chính xác nhưng gì chị ấy đã kể với tôi.


Giống như tôi, Curtis đứng hình, không biết phải nói gì sau khi Claire nói rằng chị ấy không thể thao túng mana được nữa. Tuy nhiên trước sự ngạc nhiên của tôi, Kathyln đã lên tiếng.


“Chị rất mạnh mẽ.” Em ấy nói.


Em ấy ngước đôi mắt ngấn nước lên và nhìn người đã từng là thủ lĩnh của họ. “Em nghĩ rẵng có thể vượt qua chướng ngại vật to lớn như vậy và tiếp tục tiến lên phía trước với một một nụ cười trên môi nói lên nhiều điều về chị hơn là màu của lõi mana mà chị từng có.”


Sững sờ trước lời nói của mạnh mẽ của em ấy. Tôi nhìn qua để thấy rằng Claire đã cứng người trước những lời của cô công chúa kia.


Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má chị. ”Huh?”


Ngạc nhiên trước tình trạng của mình, Claire vội vàng lau chúng đi bằng tay nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. ”Đ-Điều này thật đáng xấu hổ. Thật không thể tin rằng mình đang khóc.”


Ngực tôi đau nhói lên khi nhìn thấy chị ấy khóc khi công chúa Kathyln ôm chị ấy một lần nữa. Curtis quay sang tôi nhưng hai chúng tôi vẫn im lặng.


Tiếng sụt sịt của Claire nhanh chóng chuyển thành tiếng cười khúc khích khi chị ấy nhìn vào bản thân. “Nhìn chị này. Chị đã tốn kha khá thời gian để trang điểm chỉnh chu, và bây giờ mặt chị lại đang nhầy nhụa trong nước mắt!”


“Chị đang cố tỏ ra đoan trang với ai vậy?” Tôi trêu trọc, khiến ba người họ bật cười. Cứ như vậy, bầu không khí ảm đạm ban nãy đã tan biết và tôi bước tới chỗ họ.


“Công chúa Tessia.” Curtis cười khi gật đầu một cách lịch sự. “Xin thứ lỗi vì đã không chào hỏi em nãy giờ.”


“Công chúa Tessia.” Kathyln lặp lại, cúi đầu chào.


“Không sao cả.” Tôi cười đáp lại. “Và chúng ta nên thoải mái hơn một chút vì chúng ta đã từng là bạn học phải không? Curtis, Kathyln?
“Em nói đúng.” Curtis cười toe toét. “Và vâng, đã lâu rồi, Tessia.”


“Thật vui khi gặp lại chị.” Kathyln nói với một nụ cười nhạt đến mức tôi gần như nhầm với một cú giật.      (Seren:kiểu lâu lâu cơ bị giật mà mấy bạn không hiểu tại sao ấy :)))


Cả ba chúng tôi rốt cuộc cũng ngồi ổn định xung quanh một cái bàn ngoài trời gần đó. Tôi không thân với họ lắm nhưng chúng tôi đều có chung một người bạn đã giúp chúng tôi nhanh chóng làm quen với nhau: Arthur.


Ba người họ có nhiều điều để nói về người bạn thơ ấu của tôi và ngay sau đó, chúng tôi cười khi kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu ấy.


“Cậu ta dường như luôn điềm đạm và trưởng thành như vậy.” Clarie cười khúc khích. “Và sau đó chị phát hiện ra cậu ấy làm những điều kì lạ như tranh giành miếng thịt trên đĩa với thú khế ước của mình ở căng tin.”


“Em biết mà. Em đã biết cậu ấy hơn mười năm rồi mà em vẫn không thể biết cậu ấy đang nghĩ gì cả.” Tôi thở dài.


“Arthur như thế nào khi cậu ấy còn bé vậy ạ?” Kathyln hỏi.


Tôi phải nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Chị nhớ cậu ấy còn lạnh lùng hơn bây giờ nữa. Cậu ấy giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Ngay cả khi tụi chị chơi đùa và trêu nhau, dường như cậu ấy luôn có một chút kiềm chế bản thân mình. Tất nhiên, chị không biết tại sao cậu ấy lại như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại Arthur đã đi một chặng đường dài để trở thành một người tử tế.”


“Đã có những lúc anh thức sự ghen tị với em ấy.” Curtis thừa nhận, gãi má vì xấu hổ.


“Cậu ấy chắn chắn là người mà hầu hết các chàng trai sẽ ghen tị khi nói đến phép thuật và chiến đấu, nhưng cậu ấy lại khá tệ trong những khía cạnh khác.” Tôi trả lời.


“Và đó là có thể là những khía cạnh nào?” Claire cười toe toét. “Có lẽ là hiểu trái tim phái nữ chăng?”


“Em không nghĩ ra một khía cạnh cụ thể nào cả.” Tôi nhìn ra chỗ khác, hy vọng bầu trời tối sẽ che đi đôi má đỏ chót của tôi.


Claire quay đầu về phía cô công chúa đang im lặng. “Tình địch đáng sợ nhất của em thậm chí còn không thể thừa nhận tình cảm của em ấy kia kìa, phải không Kathyln.”


“Gì cơ? Tình địch?” Curtis la lên, quay sang em gái mình. “Ai? Arthur?”


Khuôn mặt nhợt nhạt của cô công chúa đã chuyển thành một màu đó chót, tôi sợ rằng em ấy có thể sắp ngất tới nơi rồi. “K-Không. Ý em là nó không quan trọng. Em nghĩ rằng Arthur hợp với công chúa Tessia hơn nhiều.”


“Như vậy là không được.” Claire tiếp tục chọc em ấy. “Em không thể bỏ cuộc mà không tuyên chiến chiến.”


Curtis nhảy vào, nói rằng em ấy quá nhỏ để hẹn hò, trong khi Kathyln phủ nhận mọi nhận định của Claire, liếc nhanh qua tôi.


Tôi mỉm cười theo nhưng cũng nhìn một lúc lâu vào cô công chúa ngồi đối diện tôi. Đôi mắt to và đen với hàng mi dài và cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức bạn có thể dùng một tay để che khuất nó. Nước da trắng ngần và một cơ thể nhỏ nhắn, mỏng manh đến mức cả tôi cũng muốn bảo vệ em. Trên thực tế em ấy là một pháp sư Conjurer cực kì tài năng với không một vết xước.


Tôi không biết Arthur có thích kiểu người dễ thương, kín đáo hay không.


“Tessia?”


Tôi giật mình khi nghe thấy giọng Curtis. “Ah, xin lỗi. Em đang nghĩ về một thứ khác.”


“Không sao. Anh chỉ đang tò mò Arthur đang ở đâu. Anh vẫn chưa thấy cậu ấy ở quanh đây.”


“Em đã gặp cậu ấy sáng nay.” Tôi trả lời. “Cậu ấy vẫn đang hồi phục nên em nghĩ cậu ấy sẽ không tham dự bữa tiệc, nhưng hóa ra cậu ấy sẽ tham gia.”


“Arthur bị thương?” Kathyln thốt lên, khiến anh trai cô và Claire ngạc nhiên.


Tôi gật đầu. “Cậu ấy bây giờ ổn rồi. Bọn họ nói rằng đó là lỗi của cậu ấy, nhưng em cảm giác họ không nói hết mọi thứ với em.”


“Arthur không phải loại người sẽ mắc sai lầm trong một cuộc chiến.” Curtis lưu ý. “Anh tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.”


Claire thở dài. “Cậu biết đấy… tôi đã thực sự chấp nhận được vết thương của mình, nhưng nếu có một điều tôi hối tiếc, đó là không thể chiến đấu bên cạnh Arthur trong cuộc chiến này.”


“Tôi không biết giờ cậu ấy sẽ ra sao rồi. Nếu như cậu ấy giống như sự cố hồi ở Xyrus thì tôi nghĩ nó sẽ rất đáng giá.” Curtis nói.


Những hình ảnh khi tôi và những người lính tìm thấy Arthur trên đỉnh núi xác chết vẫn khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng. Đó là một khía cạnh của Arthur mà tôi sẽ cực kì không muốn gặp lại.


Chúng tôi tiếp tục nói chuyện cho đến khi những tiếng ồn xung quanh tăng lên đáng kể vì điều gì đó đang xảy ra.


“Tôi nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta trở lại sảnh chính rồi.” Claire đề nghị, rồi đứng dậy. Chúng tôi lần lượt đi theo chị ấy lên các bậc thang thì đột ngột chị ấy dừng lại.


“Chuyện gì vậy?” Tôi gọi khi chị chỉ đừng đờ ở đầu cầu thang, nhưng sự lo lắng của tôi đã được trả lời đáp lại khi chúng tôi đứng bên cạnh cô ấy.


Trang bị một bộ giáp trang nhã chỉ bao gồm bên giáp vai và một đôi giáp chân làm bằng mithril là Lance Zero, Varay Aurae. Có một truyền thống lâu đời bắt buộc rằng những người sở hữu cổ vật huyền thoại phải hoạt động trong bóng tối và chỉ được biết đến qua những mật danh.


Sau khi những người này được dân chúng biết đến với cái tên Lances, những ‘mật danh’ này hiếm khi được sử dụng, nhưng tôi luôn nghĩ rằng chúng khá ngầu.


“Sư phụ.” Kathyln ngay lập tức cúi đầu.


“Tướng quân Varay.” Tôi chào.


“Chào buổi tối.” Chị ấy gật đầu, chuyển ánh mắt từ Kathyln sang anh trai của em ấy và quay lại tôi. “Tôi ở đây để hộ tống mọi người trong bữa tiệc. Tất nhiên rằng, cô Bladeheart cũng được hoan nghênh tham gia.”


“Claire. Chị có ổn không?” Tôi hỏi, lắc nhẹ chị ấy.


Lùi lại một bước, chị ấy quay sang với một nụ cười gượng gạo. “Ư-Ừ, chỉ là chị không thể sử dụng mana được nữa, nên áp lực tỏa ra từ tướng quân Varay – ngay cả khi đã được kiềm chế - đã làm chị tê liệt trong một vài giây. Bây giờ thì chị ổn rồi.” Chị ấy vội vàng nói thêm khi nhìn thấy nét mắt lo lắng trên khuôn mặt của cả ba chúng tôi.


Chúng tôi tiếp tục bước đi, nhưng suy nghĩ của tôi lại chuyển sang Claire và tất cả những điều mà chị ấy không thể làm được chúng tôi đều coi là chuyện đương nhiên.


“Ngay cả ở một nơi thế này, họ vẫn nổi bật.” Một giọng nói thì thầm cách đó vài bước chân, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.


“Mày phải đặt họ ở một tiêu chuẩn hoàn toàn khác.” Một giọng nói khác thì thầm, lần này ở gần hơn. “Vậy mà tao cứ tưởng là các cô gái ở Kalberk đã rất xinh đẹp rồi.”


“Mày thích những người phụ nữ nghiêm túc và đứng đắn, huh?” Bạn của anh ấy đáp lại. “Tao nghe nói rằng các cô giá ở Blackbend sẽ ‘sẵn lòng’ hơn, nếu mày biết tao đang nói gì.”


Bạn gã ta giơ tay che nụ cười, nhưng họ ngay lập tức hóa đá khi nhận ra mắt tôi đang hướng về phía anh ta. Tôi cố gắng kiềm việc chế chạy lại và quở trách họ. Hồi xưa thì có lẽ tôi sẽ làm như vậy với một âm lượng mà mọi người có thể nghe thấy, nhưng điều này không phải là thứ gì đó mới hay đáng để tôi phải làm như vậy. Hơn nữa, ánh mắt của tôi dường như đủ khóa miệng gã ta.


Không cần phải nói, đi bên cạnh Tướng quân Varay và Curtis, Kathyln và đứa trẻ bí ẩn của gia đình Bladeheart chưa bao giờ được nhìn thấy sau sự cố Xyrus cho đến bây giờ đã thu hút sự chú ý đến nhường nào. Nhìn xung quanh, tôi có thể thấy những người đàn ông thuộc các gia đình quý tộc đang thúc những bạn của họ, cố gắng tỏ ra dè dặt giống hệt như những thiếu nữ kín đáo liếc mắt đưa tình với Curtis.


Tôi phải thừa nhận rằng, trong khi anh ấy và Darvus mặc những kiểu quần áo khá giống nhau, cả hai không hề giống nhau chút nào. Trong khi Darvus với mái tóc vuốt ngược và trang phục được trang trí bằng rất nhiều vàng thì lại trông giống như một tên côn đồ ăn mặc hở hang hơn là một quý tộc, nhưng không ai ở đây nghi ngờ gì về việc Curtis là hoàng tộc.


Bước qua đại sảnh đầy những quý tộc đang nhìn chằm chằm, tôi rất biết ơn khi có tướng quân Varay ở bên cạnh chúng tôi. Ngay cả những quý tộc mạnh dạn hơn cũng không dám bước về phía chúng tôi với một Lance bên cạnh.


Claire nghiêng đầu về phía tôi. “Làm thế nào mấy em quen với việc nhận nhiều sự chú ý như vầy vậy? Nó căng thẳng cực kỳ luôn ấy.”


 Tôi cười và thì thầm đáp lại. “Chỉ đừng vấp phải chân của chị là được,”


“Tuyệt chưa.” Chị ấy nhìn xuống. “Bây giờ thì chị phải lo lắng về bước chân của mình nữa.”


Đến gần trước sân khấu, tôi bắt gặp cảnh bố mẹ tôi cùng với những người còn lại trong Hội đồng đang ngồi cạnh bức tường thì cả hội trường bỗng tối sầm lại.


Những tiếng thở hổn hển vì ngạc nhiên và những tiếng thì thầm bối rối lan rộng. Mặc dù tôi không thể cường hóa tầm nhìn của mình như những pháp sư augmenter, nhưng việc đồng hóa với ý chí thú của Elderwood Guardian đã cải thiện đáng kể các giác quan của tôi, đến mức tôi thậm chí có thể thấy rằng các thành viên của Hội đồng đang nhìn nhau trong bối rối.


Tiếng ồn trong hội trường dần dần lắng xuống, vì hầu hết mọi người đều bắt đầu cho rằng đây là một phần của bữa tiệc, cho đến khi chỉ còn những tiếng quần áo xộc xệch bước ra.


Tiếng bước chân vang vọng trên sân khấu bằng gỗ tạo cảm giác hồi hộp cho các khách mời cho đến khi một vật phẩm chiếu sáng lơ lửng trên sân khấu thắp sáng sân khấu và để lộ ra ông nội tôi.


“Cảm ơn tất cả mọi người đã đợi!” Giọng nói sắc bén của ông ấy vang lên đầy uy quyền, khiến giới quý tộc vỗ tay hoan nghênh, nhưng tôi chỉ biết rên rỉ vì xấu hổ.


Mọi người dường như yêu thích sự màu mè này, nhưng tôi thấy chúng khá rắc rối. Ông tôi, người có uy quyền cao nhất ở Dicathen trong cuộc chiến này, chắc chắn đã chuẩn ăn diện phù hợp cho dịp này. Với một chiếc áo choàng màu đỏ tía được trang trí bằng vàng và trang sức đen lấp lánh. Ngay cả mái tóc của ông cũng lung linh như ngọc trai – có thể là nhờ sự giúp đỡ của ánh sáng – khi ông đứng thẳng và chắp tay sau lưng.


Sau khi tiếng vỗ tay ngưng hẳn, ông nội lên tiếng. “Đầu tiên, cho tôi xin lỗi tất cả mọi người ở đây. Tôi biết rằng không ai biết gì về mục đích thật sự của sự kiện này. Điều này được làm đều có lý do cả - không phải là vì lý do an ninh và chắc chắn cũng không phải là vì sự an toàn. Không, điều này được làm với mục đích làm ngạc nhiên tất cả mọi người ở đây vào ngày hôm nay.”


Những quý tộc quay đầu nhìn nhau bối rối, để chắc rằng họ đã nghe đúng.


“Vâng, tất cả mọi người đều nghe chính xác rồi đấy.” Ông ấy cười khúc khích. “Một số tin tức tốt lành dưới dạng bất ngờ là điều mà tất cả chúng ta cần trong thời điểm khó khăn này.”


Nhưng lời xì xào đồng ý vang lên từ những người xung quanh chúng tôi.


“Do đó… vì tôi đã để mọi người chờ đợi đủ lâu, hãy cho phép tôi giới thiệu với mọi người bước đầu tiên của chúng ta để giành chiến thắng vẻ vang trong cuộc chiến này! Hơm nay chúng ta ở đây là để tuyên dương người đã tiêu diệt được một kẻ thù cực kì mạnh mẽ của phe địch – một retainer!” Ông tôi bước sang một bên khi một tiếng động vù vù vang lên từ bên dưới. Sân khấu bị tách làm đôi khi một bức tượng ghê rợn nằm trong hầm mộ băng được nâng lên.


Những quý tộc ở gần sân khấu đều lui lại vì sợ hãi, một số người yếu bóng vía hơn thậm chí còn vấp ngã.


Tôi sững sờ khi nhìn chằm chằm vào nữ Vitra, tôi cảm thấy ai đó đang kéo mạnh cánh tay tôi. Nhìn lại, tôi thấy Claire gần như không thể đứng vững được khi mặt chị ấy trở nên trắng bệnh. “Claire?”


Tôi vội vàng ôm lấy người bạn của mình, giữ lấy eo để giúp chị ấy đứng thẳng. “Chị có muốn đi xa ra không?”


“Không.” Chị ấy lắc đầu. “Ít nhất chị cần có khả năng chịu đựng được mức áp lực này.”


Thật đau đớn khi nhìn thấy một người mà tôi đã từng ngưỡng mộ lại trở nên bất lực như vậy, nhưng tôi đã để chị ấy ở lại và quay trở lại sân khấu. Đối với một sinh vật có thể tỏa ra áp lực độc hại như vậy ngay cả sau khi chết, tôi không dám tưởng tượng nó phải mạnh đến mức nào khi còn sống.


Khi tôi lần đầu tiên khi nhìn thấy Vritra đã được giam cầm trong băng, và đến mức tôi có thể cảm thấy lạnh hết sống lưng từ đây, ánh mắt tôi vô thức hướng về Tướng Quân Varay, nhưng chị ấy trông cũng sững sờ như những người khác trong phòng.


Và ánh mắt của chị ấy không dán chặt vào con quái vật biến dạng.


Tôi nhìn lại sân khấu để thấy rằng một người khác đến từ đằng sau sân khấu, khuất trong bóng tối sau cột sáng chiếu xuống tên retainer được bọc trong băng.


Và sau ngần ấy năm, lẽ ra tôi phải mong đợi điều gì đó như thế này, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên. Cũng như tướng quân Varay và bao người khác trong hội trường này, tôi đã rất sững sờ khi thấy Arthur bước ra ánh sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện