Người đang trước mắt tôi trong một chiếc váy đen được trang trí lộng lẫy có đang hơi nghiêng đầu nghi ngờ. Lớp vải mềm mại kéo dài ngay phía trên cổ áo với những đường diềm được xếp tinh tế tôn lên vẻ nữ tính. Ống tay áo thì che đi cánh tay với những đường diềm tinh tế, còn chân váy dài ngang đầu gối.
Mái tóc màu bạch kim xõa xuống một bên cùng với bộ trang phục tối màu tạo nên một sự tương phản hoàn hảo.
Sau nhiều tháng mặc giáp và ngập ngụa trong khói lửa chiến tranh, thật không thể tin được người đang đứng trước gương lại là tôi.
“Con trông thật tuyệt vời”. Mẹ nhìn tôi và cả hình ảnh phản chiếu rồi nở một nụ cười ấm áp. Nhìn bà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ngay bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy mất tự tin cho dù có đang mặc một chiếc váy mới.
Kể cả khi đã biết mẹ trẻ hơn cha rất nhiều, nhưng chẳng phải bà đang quá trẻ sao. Mai tóc màu bạch kim vẫn rất mềm mại, đôi mắt xanh biếc vẫn còn rạng rỡ, là da vẫn đầy sự trẻ trung. Mẹ và cha đã chuẩn bị xong cho buổi dạ hội, không như chiếc đầm tối màu của tôi, mẹ mặc một chiếc váy đỏ thanh thoát, tô điểm cho vòng eo thon và vòng ba quyến rũ trong khi vẫn toát lên vẻ thanh lịch.
Về phần mình, tôi quay qua trái rồi lại qua phải để ngắm lại bản thân trong khi những người hầu gật đầu với sự rụt rè. “Con không chắc lắm. Nó có hơi ảm đạm không? Có lẽ con nên mặc thứ gì đó sáng sủa hơn?”
“Màu đen khiến con trở lên thật quý phái.” Bà trả lời. “Đúng không các cô?”
“Thần đồng ý.” Cô hầu gái trưởng ngay lập tức đáp lại. ”Chiếc đầm này được làm bởi một thợ dệt nổi tiếng ở thành phố Kalberk, ông ấy đã thiết kế nó dành riêng cho người. Các đường viền và diềm xếp tạo thành một nét rất dễ thương trong khi hình dáng và màu sắc tổng thể tạo ra một vẻ, xin thứ lỗi cho lời nói của thần, gợi cảm.”
“Gợi cảm?” Tôi phân vân, lại xoay người thêm lần nữa.
“Laylack, nhà thiết kế của bộ váy tin rằng bản thân trang phụ không tạo nên vẻ đẹp. Thay vào đó, nhiệm vụ của trang phục là làm nổi bật nên vẻ đẹp của người mặc nó.” Một cô hầu gái trẻ hơn nói thêm. “Thần nghĩ chiếc váy này làm rất tốt công việc của nó. Chiếc đầm này làm nổi bật nên đôi mắt và mái tóc của người, thần chưa thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế.”
“Thôi nào. Các cô cũng nói thế khi ta lần đầu tiên mặc áo giáp. Ta không thể tin các cô được nữa rồi.” Tôi phủ định, nhưng vẫn không thể giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt đang phụng phịu của mình. Tiếng cười vang lên tràn ngập căn phòng trong khi những người hầu gái vội vã hoàn thành những công đoạn hoàn thiện.
Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Stannard, Darvus và Caria đang trò chuyện với nhau.
“Nữ hoàng.” Cả ba cứng người khi thấy mẹ tôi bước ra trước khi đồng thanh chào bà.
“Ngài Berwick, ngài Clarell, quý cô Rede.” Mẹ đáp lại với một nụ cười thanh tao trước khi quay đầu về phía tôi. “Tessia, ta sẽ gặp con ở đó. Ta có việc cần giải quyết với cha và các thành viên khác trong Hội Đồng.”
Vì buổi tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của lâu đài, mẹ tôi được hộ tống về phía cầu thang khi chúng tôi vẫn ở hành lang với lính gác của lâu đài.
“Trông ổn đấy, Công chúa.” Darvus, mặc một bộ vest đen bóng, thúc cùi chỏ vào người tôi khi chúng tôi đi đến câu thang. Đống đầu như bòm ngớ ngẩn của anh ta đã được vuốt lại, trong khi thân hình vạm vỡ của anh ta được tôn lên với bộ suit.
“Thật là thô thiển, Darvus.” Caria thở dài trong khi quay sang tôi. “Nhưng cậu ấy không hề nói dối đâu. Cô trông thật lộng lẫy.”
Rõ ràng là cô bạn nhỏ nhắn của tôi đã nỗ lực rất nhiều cho dịp này, và sự nỗ lực đó đã được đền đáp. Điểm tô thêm cho vẻ ngoài dễ thương và mái tóc xoăn bồng bềnh của cô ấy là một chiếc váy màu xanh lá lả lướt dài tới giữa đùi, độ dài mà sẽ khiến cho bậc cha mẹ cảm thấy khó chịu nếu cô không mặc một chiếc quần bó bên trong.
“Cảm ơn nhé, nhưng cô không biết nó khó chịu như thế nào đâu.”
“Nhưng ít nhất thì cô trông rất tuyệt.” Stannard phàn nàn từ phía sau. “Với bộ đồ này, tôi trông giống như một con chim cảnh đây này.”
Chúng tôi cùng bật cười khi Standara vung vẩy chiếc áo choàng màu xanh lam nhìn như đôi cánh của mình. Thay vì mặc một bộ suit vừa vặn như Darvus, Stannard lại chọn một chiếc áo choàng sang trọng hơn, nhưng nó lại giống như là khoe mẽ hơn là để mặc.
“Dù sao đi nữa thì,” tôi quay qua Caria, người đang đi cạnh tôi. “Trông cậu thật sự rất khuyến rũ đấy. Cậu đang nhắm đến một anh chàng quý tộc trong sự kiện này à?”
Mặt Caria ngay lập tức đỏ bừng nhưng cậu ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh khi trả lời. ”L-Làm ơn đi! Hầu hết các quý tộc trẻ tham dự buổi tiệc có lẽ đều là người thừa kế của gia tộc họ, điều đó có nghĩa là họ kiêu căng kinh khủng. Thật sự đó, mình sẽ lẩn đi để bảo vệ bảo vệ sự kiêu hãnh của họ trong khi nhâm nhi một ly rượu.”
“Anh trai cả của tôi lại tình cờ là một trong như người thừa kế mà cô nói đến đấy,” Darvus trả lời. “Và tình cờ thay, cô nói chuẩn khỏi cần chỉnh.”
“Vậy tiện thể giúp cho Stannard tìm thấy một cô gái tốt để an cư lập nghiệp sau khi cuộc chiến kết thúc.” Tôi thêm vào.
“Đúng đó, làm ơn đấy.” Cậu ta gật đầu lia lịa. “Thế thì tuyệt quá.”
“EEy! Thế còn tôi thì sao?” Darvus phàn nàn.
“Thôi thôi.” Caria đưa tay ra và đánh vào vai người bạn thơ ấu của mình. “Tại sao công chúa của Elenior lại đi giới thiệu một tên to xác như ông với mọi người cơ chứ?”
“Hở, cái gì cơ?” Darvus ôm lấy trái tim của mình như thể vừa bị đâm. “Đây là lời cảm ơn tôi nhận được sau khi… mời hai người ư?”
“Nếu không phải ông mời thì Tessia sẽ mời bọn tôi thôi.” Stannard vặn lại.
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng nhân cơ hội này để nghe thông báo quan trọng và ăn những món ăn ngon.” Caria nói.
“Tôi cũng tò mò thông báo đó về thứ gì?” Tôi nói.
“Ông của cô không nói cho cô biết ư? Chắc nó phải quan trọng lắm.” Darvus nhướn mày.
Khi chúng tôi đến cầu thang, lối đi trở nên tắc nghẽn vì lượng người muốn đi lên, nhưng với những trò đùa và câu chuyện về các nhiệm vụ gần đây thời gian trôi đi khá nhanh.
Không giống như những sự kiện trước đây của hội đồng, buổi tiệc này mở cửa cho cả những quý tộc bên ngoài thành, vậy nên cầu thang chật ních những quý tộc không quen với sự nhồi nhét trong một chỗ chật hẹp, họ bắt đầu lớn tiếng phàn nàn. Một số khác lại tận dụng cơ hội để khoe khoang về mảnh đất rộng lớn và của cái mà gia tộc họ có là không hề tầm thường, nhằm gây ấn tượng cho những cô gái xung quanh đó. Tôi bắt đầu cảm thấy có vài ánh mắt hướng về mình, một vài quý tộc đã cố gắng tiếp cận tôi. Nhưng họ dễ dàng bị dọa cho sợ chạy mất bởi cận vệ của tôi.
Rõ ràng là Caria và Stannard đang cảm thấy khó chịu khi phải ở giữa rất nhiều quý tộc. Trong khi Caria đã quen thuộc cảm giác này vì gia đình cô ấy đã phục vụ gia tộc của Darvus qua nhiều thế hệ, thì Stannard lại xuất thân từ gia cảnh khiêm tốn hơn.
“Tôi kiệt sức rồi.” Stannard lầm bầm trong khi bị đám đông xô kéo.
“Ông nghĩ thế này đã là tệ rồi á, hãy tưởng tượng xem sẽ thế nào nếu ở cửa dưới gần cổng dịch chuyển đi.” Darvus an ủi.
Caria đồng ý. “Đúng đó, tôi nghe nói có rất nhiều quý tộc đến từ bên ngoài lâu đài, vì đây là lần đầu tiên kể từ khi chiến tranh bắt đầu, lâu đài mở cửa cho nhiều người.”
Chậm chạp nhích dần về tầng trên cùng, thi thoảng tôi lại liếc nhìn xung quanh, hi vọng có thể phát hiện ra Athur. Rất có thể cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi hoặc có thể sẽ đến sau, nhưng mắt tôi dường như vô thức tìm kiếm một ngưới với mái tóc dài màu nâu đỏ.
Như thể đọc được tâm trí của tôi, Caria hỏi. “Được rồi, thế anh bạn người yêu đẹp trai của cô đâu?”
“Cậu ấy không phải bạn trai tôi!” Tôi có hơi to tiếng. “Và cậu ấy cũng đã bị thương nên tôi nghĩ cậu ấy có lẽ… đang nghỉ ngơi.”
“Ngài Lance bị thương?” Darvus chế giễu. “Tôi đoán anh ta không mạnh như mọi người đồn nhỉ.”
“Và ông thì đã bị anh ta đá đít sml đó thây.” Stannard cười một cách ngây thơ.
“Câm miệng.” Cậu bạn vạm vỡ đáp lại khi trừng mắt nhìn Caria. “Vả lại cậu ta cũng không đẹp trai đến vậy. Với mái tóc dài đó, tôi dám cá là mọi người sẽ nhầm cậu ta với một đứa con gái.”
“Aww, có phải ai đó đang ghen tị không?” Caria cười toe toét. “Tôi nghe nói rằng sau sự xuất hiện của Athur trong ngục tối, có khá nhiều cô gái đổ anh ta luôn đó.”
“Có vẻ như ngoài đám người Alacryan và những con quái vật mana đột biến thì công chúa ta cần phải xử lý thêm khá nhiều tình địch đấy nhỉ.” Stannard khúc khích.
“Mấy người biết là tôi có thể giáng cấp tất cả các cậu đấy, đúng không?” Tôi đe dọa.
Sau nửa giờ nhích từng inch trên cầu thang, cuối cùng chúng tôi đã đến được đỉnh của lâu đài. Nhìn lên, tôi cùng với những người vừa thoát khỏi cầu thang há hốc mồm vì kinh ngạc. Cũng giống như sân thượng của các khu dân cư, đỉnh của lâu đài được bao bọc trong một hàng rào hình vòm trong suốt như thể toàn bộ địa điểm đang diễn ra ngoài trời.
Mặt trời bắt đầu lặn nên toàn bộ lâu đài được bao trùm bởi một khoảng rộng vô tận của ánh chiều tà. Những quả cầu ánh sáng lơ lửng bên trên chúng tôi, trong rào chắn hình vòm tạo nên những ánh sáng dịu dàng. Hàng trăm quý tộc từ elf cho đến con người và người lùn, đều ăn diện chỉnh chu, một dàn nhạc với nhiều loại sáo và nhạc cụ dây để lấp đấy khoảng trống trong các cuộc trò chuyện, bước đến tầng cao nhất tôi có cảm giác như thể tôi đang được đưa vào một cõi thần tiên.
Darvus trầm trồ tán thưởng trong khi mắt của Stannard đảo liên tục đầy ngạc nhiên.
“Thật đẹp.” Caria thở dài.
“Ugh, tôi thấy gia đình mình rồi.” Darvus rên rỉ. “Caria, đi thôi. Đi gặp họ và kết thúc nhanh thôi.”
Caria bị kéo đi bới người bạn thơ ấu của cậu ấy, tôi thì phát hiện ra Emily, mặc một chiếc váy màu vàng tươi nhưng có vẻ có một số vết ố trên đó, đang rót cho mình một ly nước uống gần sân khấu trống. Cô kĩ sư tập sự không thèm để tâm đến những ánh nhìn thiếu thiện cảm của đám quý tộc xung quanh, thản nhiên uống cạn cốc rượu trong một hơi.
“Emily!” Stannard gọi to trước khi tôi kịp gọi cô ấy.
“Ah! Nhóc Stannard! Công chúa!” Emily chào, vẫy vẫy chiếc cốc rỗng.
Tôi phá lên cười sảng khoái khi nhìn thấy cô ấy không để ý tứ hay quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúng túng chạy lại trong khi nhấc chiếc váy lên.
Emily thở nặng nhọc khi đến nơi “Cuối cùng cũng gặp được người quen!”
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây” Tôi nói sau khi ôm chầm người bạn của mình.
“Cậu nghĩ ai là người có trách nhiệm thiết lập tất cả những vật phẩm chiếu sáng này.” cô ấy đảo mắt xung quanh.
“Cô đã làm tất cả chúng ư?” Stannard kêu lên.
“Chà, thì chắc chắn không phải do ông thầy vô tư lười biếng của tôi làm rồi đó.” Cô ấy lầm bầm một cách chua chát.
“Đó là lí do cho những vết bẩn đó ư?” Tôi cười khúc khích.
“Này, Emily. Đó không phải là thầy của cô sao?” Stannard chỉ vào những chiếc bàn nơi mà Gideon nhâm nhi một ly rượu với một cái chân gà.
“Đồ lão già lẩm cẩm chết tiệt,” Emily lẩm bẩm trước khi tiến tới chỗ ông ta. “Ngài Gideon!”
Người kĩ sư lớn tuổi bị nghẹn với cái chân gà mà ông ta đang ăn do bị giật mình vì giọng của Emily trong khi hai chúng tôi, theo sau cô ấy, cúi đầu vì xấu hổ.
“Ông già kia! Sau khi bỏ hết công việc sang một bên và nói rằng ông “cảm thấy không khỏe”, và ông lại đến đây để uống và ăn ngon lành quá nhỉ?” Emily cáu kỉnh, giật lấy cái chân gà mà Gideon đang cố cắn thêm một miếng nữa.
“Phải lớn tiếng đến thế sao, người học việc yêu quý của ta? Ta đang đứng ngay trước mặt mấy người đây.” Gideon càu nhàu, nhấp một ngụm rượu khi thừa nhận sự tồn tại của chúng rôi. “Công chúa Tessia, Stannard… ta rất vui khi thấy hai người vẫn còn sống. Đó luôn là một điều tốt lành.”
“Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ,” Tôi chào lại trong khi Stannard cúi đầu kính cẩn.
Emily thở dài cam chịu khi cô ấy đưa lại cho chủ nhân mình đồ ăn. “Ngài thường không quan tâm đến những sự kiện như này. Điều gì đã khiến ngài đến đây ngoại trừ đồ ăn và thức uống?”
“Ta đã được ông nội của người giao cho một nhiệm vụ rất thú vị” - Ông ấy nhìn tôi - “nên ta chỉ đang giết thời gian cho đến lúc đó thôi. Thêm vào đó, ta đến đấy để gặp một người mà ta dám nói rằng thông minh hơn ta ở lục địa này.”
“Có người thông minh hơn ông sao, thưa ngài Gideon?” Stannard hỏi với sự bất ngờ.
Trong lúc đó, Emily thêm vào với sự hứng thú. “Nhiệm vụ đó là gì?”
“Cậu bạn trai của công chúa, là Athur” Gideon thở dài. “Cái tên nhóc, ta phải cần gì để có thể lột trần được hết những bí mật trong đầu cậu ta đây?”
“Nhiêm. Vụ. Là. Gì.” Emily véo cánh tay của chủ nhân.
“Đó. Là. Bí .Mật.” Gideon đáp lại, phủi tay cô ra rồi xoa xoa cái cánh tay.
Nhà sáng chế già lập dị đi theo sau người quản gia đang cầm một đĩa thức ăn nhẹ, trong khi Emily đuổi theo sau để moi thêm thông tin.
Vậy cậu ấy sẽ ở đây. Môi tôi bất giác nở một nụ cười mỉm.
“Làm thế nào mà có thể được?” Stannard tự lẩm bẩm. “Không đời nào Athur có thể thông minh hơn ngài Gideon.”
“Nếu tôi mà không biết Athur từ nhỏ thì có lẽ giờ tôi cũng sẽ không tin Gideon đâu.” Tôi an ủi.
Khi tôi bắt đầu theo sau Emily và thầy của cô ấy, ánh mắt của tôi lướt qua phía một đám đông đang tụ tập ở cầu thang nơi chúng tôi bước vào.
Tôi nhận ra cái đầu trong đám đông. Với mái tóc đen chẻ ngôi giữa và đôi mắt sắc lạnh được làm dịu đi với cặp kính dày cộp, không còn sai lầm gì nữa, đó chính là quản lí của Công Hội của Xyrus.
“Tessia?” Người bạn tóc vàng của tôi gọi to, khiến tôi hoàn hồn trở lại.
“V-Vâng? Có chuyện gì thế?”
“Chỉ là cô có muốn thử tìm Darvus và Caria không?” Đôi mắt xanh nhạt của anh ấy đảo giữa tôi và nơi tôi đã nhìn chằm chằm.
“Các cậu cứ tìm đi.” tôi nói và tiến về phía đám đông đó. “Tôi sẽ gặp lại mọi người sau.”
Đẩy những người đang tụ tập sang một bên, tôi tiến về phía người đàn ông quen thuộc, mắt tôi bắt gặp cô gái trạc tuổi mình được ông ấy và một số cận vệ đang bảo vệ khỏi đám đông.
“Claire!” Tôi buột miệng.
Thủ lĩnh cũ của Ủy Ban Kỷ Luật, người mà tình trạng và nơi ở đã bị gia tộc Bladeheart che dấu kĩ càng, hiện đang đứng ở trung tâm đám đông.
“Công chúa Tessia.” Kaspian Bladeheart, chú của Clarie chào.
“Đã lâu rồi nhỉ,” tôi thừa nhận.
“Chú ơi, ở đây hơi ngột ngạt. Hãy cho con có hít thở không khí trong lành cùng công chúa Tessia.” Claire nói.
Đôi lông mày của người quản lý Công Hội nhíu lại lo lắng. “Nhưng-”
“Sẽ ổn thôi mà.” Chị ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng với chú mình trước khi kéo tôi băng qua đám đông.
Tôi im lặng khi chúng tôi đến một góc mái của lâu đài, nơi có một dãy cầu thang nhỏ dẫn xuống một ban công nhìn thẳng ra bầu trời.
Hai chúng tôi không ai nói gì cho đến khi dựa vào lan can. Những tiếng ồn ào xung quanh bởi sự kiện đã bị bóp nghẹt bởi tiếng gió rít qua giao chắn quanh chúng tôi.
“Trông chị thật tuyệt.” Tôi mở lời.
Tôi không hề nói dối. Claire là một học viên khóa trên mà tôi, cùng với nhiều học sinh khác, rất ngưỡng mộ ở trường vì chị là người rất tích cực và không bao giờ ngại thử thách. Hôm nay nhìn thấy chị ấy ở đây, trong một chiếc váy màu ngà cùng với một chiếc khăn choàng mỏng trên vai, tôi cảm thấy một bầu không khí nhẹ nhàng và điềm tĩnh đã thay thế cho khí chất sôi nổi thông thường của chị. Tuy nhiên, không chỉ như vậy. Tôi không thể diễn tả được, nhưng có điều gì đó rất khác lạ tỏa ra từ chị ấy.
“Cảm ơn vì lời khen.” Chị ấy khẽ cười khúc khích. “Và chị nghĩ em đã nghe đủ những lời khen về vẻ ngoài trong buổi tối hôm nay rồi nhỉ.”
“Hầu hết đến từ những người bạn và gia đình của em.” tôi cũng cười khúc khích. “Lời nói của họ nghe như bị ép buộc vậy.”
Claire mỉm cười đáp lại một cách thích thú, nhưng giữa chúng tôi lại im lặng một lần nữa khi tôi nuốt trôi đi những câu hỏi mà tôi, cũng như rất nhiều quý tộc khác tụ tập xung quanh, muốn hỏi.
“Chị nghe nói em đang dẫn dắt một nhóm trên chiến trường nhỉ,” chị nói.
“Đúng thế. Nhưng mà chỉ mới đây thôi.”
“Chị ghen tị đấy,” chị ấy tiếp tục. “Chắc hẳn em đã mạnh hơn trước rất nhiều.”
“Không đâu, em còn rất nhiều thứ phải học,” tôi trả lời. “Em vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được ý chí thú và khả năng tấn công tầm xa của em thật sự tồi tệ vì em đã quá chú tâm vào cải thiện khả năng dùng kiếm của mình.”
“Chị biết,” chị ấy gật đầu.
“Em không nghĩ rằng đã từng nói với chị điều này, nhưng các kiếm kỹ của Bladeheart là cơ sở để định hình kiếm thuật của em,” tôi tiếp tục. “Nhân tiện…”
Nhận thấy sự ngập ngừng của tôi, chị ấy lắc đầu. “Thi thoảng chị vẫn tập kiếm nhưng rất ít so với trước kia.”
“Vết thương của chị vẫn còn…”
Chị ấy lắc đầu. “Vết thương từ Xyrus gần như đã lành.”
“Thật tuyệt!” tôi nói hơi quá to. “Vậy chị có định tham gia vào cuộc chiến không?”
“Không,” chị ấy trả lời thẳng thừng.
“Ồ...” tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Claire. Chị ấy luôn có một ý thức mạnh mẽ về công lý, đó là lý do to lớn khiến chị ấy được chọn làm lãnh đạo của ban kỷ luật. “Gia đình của chị không chấp nhận vì những gì đã xảy ra ở trường ư?”
“Không phải như vậy.” Chị ấy nhìn lên những ngôi sao.
“Em không hiểu,” tôi nhấn mạnh. “Chỉ vài phút trước, trông chị có vẻ như rất muốn tham gia vào cuộc chiến. Nếu gia đình chị đồng ý và vết thương đã thuyên giảm--”
“--Những vết thương về thể chất có lẽ đã đỡ hơn,” chị ấy ngắt lời, đưa mắt lại nhìn tôi.
Chị ấy bắt đầu tháo dây đai của chiếc váy, khiến tôi bất ngờ. Chị ấy quay lại, quay lưng về phía tôi, trước khi hạ váy xuống để lộ vết sẹo lớn ở lưng dưới.
Trong khi chị ấy có những vết sẹo khác từ những vết thương trong quá khứ, không có vết sẹo nào có thể so được với vết biến dạng lớn ngay cạnh cột sống. Nâng váy lên, chị ấy quay lại phía tôi với vẻ mặt ủ rũ. “Nhưng một thứ mà y học không thể sửa chữa, đó là lõi mana của chính mình.”
Tay tôi đưa lên miệng khi tôi vô tình phát ra tiếng kinh ngạc. Bây giờ tôi đã nhận ra điều gì khác lạ ở cựu lãnh đạo Ủy ban kỷ luật. Điều mà tôi đã không thể nhận ra. “Vậy… không lẽ…”
Chị ấy gật đầu, khuôn mặt che đi biểu cảm cho tôi biết chị đã chấp nhận điều này từ lâu. “Chị không thể sử dụng ma thuật được nữa.”
Mái tóc màu bạch kim xõa xuống một bên cùng với bộ trang phục tối màu tạo nên một sự tương phản hoàn hảo.
Sau nhiều tháng mặc giáp và ngập ngụa trong khói lửa chiến tranh, thật không thể tin được người đang đứng trước gương lại là tôi.
“Con trông thật tuyệt vời”. Mẹ nhìn tôi và cả hình ảnh phản chiếu rồi nở một nụ cười ấm áp. Nhìn bà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ngay bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy mất tự tin cho dù có đang mặc một chiếc váy mới.
Kể cả khi đã biết mẹ trẻ hơn cha rất nhiều, nhưng chẳng phải bà đang quá trẻ sao. Mai tóc màu bạch kim vẫn rất mềm mại, đôi mắt xanh biếc vẫn còn rạng rỡ, là da vẫn đầy sự trẻ trung. Mẹ và cha đã chuẩn bị xong cho buổi dạ hội, không như chiếc đầm tối màu của tôi, mẹ mặc một chiếc váy đỏ thanh thoát, tô điểm cho vòng eo thon và vòng ba quyến rũ trong khi vẫn toát lên vẻ thanh lịch.
Về phần mình, tôi quay qua trái rồi lại qua phải để ngắm lại bản thân trong khi những người hầu gật đầu với sự rụt rè. “Con không chắc lắm. Nó có hơi ảm đạm không? Có lẽ con nên mặc thứ gì đó sáng sủa hơn?”
“Màu đen khiến con trở lên thật quý phái.” Bà trả lời. “Đúng không các cô?”
“Thần đồng ý.” Cô hầu gái trưởng ngay lập tức đáp lại. ”Chiếc đầm này được làm bởi một thợ dệt nổi tiếng ở thành phố Kalberk, ông ấy đã thiết kế nó dành riêng cho người. Các đường viền và diềm xếp tạo thành một nét rất dễ thương trong khi hình dáng và màu sắc tổng thể tạo ra một vẻ, xin thứ lỗi cho lời nói của thần, gợi cảm.”
“Gợi cảm?” Tôi phân vân, lại xoay người thêm lần nữa.
“Laylack, nhà thiết kế của bộ váy tin rằng bản thân trang phụ không tạo nên vẻ đẹp. Thay vào đó, nhiệm vụ của trang phục là làm nổi bật nên vẻ đẹp của người mặc nó.” Một cô hầu gái trẻ hơn nói thêm. “Thần nghĩ chiếc váy này làm rất tốt công việc của nó. Chiếc đầm này làm nổi bật nên đôi mắt và mái tóc của người, thần chưa thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế.”
“Thôi nào. Các cô cũng nói thế khi ta lần đầu tiên mặc áo giáp. Ta không thể tin các cô được nữa rồi.” Tôi phủ định, nhưng vẫn không thể giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt đang phụng phịu của mình. Tiếng cười vang lên tràn ngập căn phòng trong khi những người hầu gái vội vã hoàn thành những công đoạn hoàn thiện.
Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Stannard, Darvus và Caria đang trò chuyện với nhau.
“Nữ hoàng.” Cả ba cứng người khi thấy mẹ tôi bước ra trước khi đồng thanh chào bà.
“Ngài Berwick, ngài Clarell, quý cô Rede.” Mẹ đáp lại với một nụ cười thanh tao trước khi quay đầu về phía tôi. “Tessia, ta sẽ gặp con ở đó. Ta có việc cần giải quyết với cha và các thành viên khác trong Hội Đồng.”
Vì buổi tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của lâu đài, mẹ tôi được hộ tống về phía cầu thang khi chúng tôi vẫn ở hành lang với lính gác của lâu đài.
“Trông ổn đấy, Công chúa.” Darvus, mặc một bộ vest đen bóng, thúc cùi chỏ vào người tôi khi chúng tôi đi đến câu thang. Đống đầu như bòm ngớ ngẩn của anh ta đã được vuốt lại, trong khi thân hình vạm vỡ của anh ta được tôn lên với bộ suit.
“Thật là thô thiển, Darvus.” Caria thở dài trong khi quay sang tôi. “Nhưng cậu ấy không hề nói dối đâu. Cô trông thật lộng lẫy.”
Rõ ràng là cô bạn nhỏ nhắn của tôi đã nỗ lực rất nhiều cho dịp này, và sự nỗ lực đó đã được đền đáp. Điểm tô thêm cho vẻ ngoài dễ thương và mái tóc xoăn bồng bềnh của cô ấy là một chiếc váy màu xanh lá lả lướt dài tới giữa đùi, độ dài mà sẽ khiến cho bậc cha mẹ cảm thấy khó chịu nếu cô không mặc một chiếc quần bó bên trong.
“Cảm ơn nhé, nhưng cô không biết nó khó chịu như thế nào đâu.”
“Nhưng ít nhất thì cô trông rất tuyệt.” Stannard phàn nàn từ phía sau. “Với bộ đồ này, tôi trông giống như một con chim cảnh đây này.”
Chúng tôi cùng bật cười khi Standara vung vẩy chiếc áo choàng màu xanh lam nhìn như đôi cánh của mình. Thay vì mặc một bộ suit vừa vặn như Darvus, Stannard lại chọn một chiếc áo choàng sang trọng hơn, nhưng nó lại giống như là khoe mẽ hơn là để mặc.
“Dù sao đi nữa thì,” tôi quay qua Caria, người đang đi cạnh tôi. “Trông cậu thật sự rất khuyến rũ đấy. Cậu đang nhắm đến một anh chàng quý tộc trong sự kiện này à?”
Mặt Caria ngay lập tức đỏ bừng nhưng cậu ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh khi trả lời. ”L-Làm ơn đi! Hầu hết các quý tộc trẻ tham dự buổi tiệc có lẽ đều là người thừa kế của gia tộc họ, điều đó có nghĩa là họ kiêu căng kinh khủng. Thật sự đó, mình sẽ lẩn đi để bảo vệ bảo vệ sự kiêu hãnh của họ trong khi nhâm nhi một ly rượu.”
“Anh trai cả của tôi lại tình cờ là một trong như người thừa kế mà cô nói đến đấy,” Darvus trả lời. “Và tình cờ thay, cô nói chuẩn khỏi cần chỉnh.”
“Vậy tiện thể giúp cho Stannard tìm thấy một cô gái tốt để an cư lập nghiệp sau khi cuộc chiến kết thúc.” Tôi thêm vào.
“Đúng đó, làm ơn đấy.” Cậu ta gật đầu lia lịa. “Thế thì tuyệt quá.”
“EEy! Thế còn tôi thì sao?” Darvus phàn nàn.
“Thôi thôi.” Caria đưa tay ra và đánh vào vai người bạn thơ ấu của mình. “Tại sao công chúa của Elenior lại đi giới thiệu một tên to xác như ông với mọi người cơ chứ?”
“Hở, cái gì cơ?” Darvus ôm lấy trái tim của mình như thể vừa bị đâm. “Đây là lời cảm ơn tôi nhận được sau khi… mời hai người ư?”
“Nếu không phải ông mời thì Tessia sẽ mời bọn tôi thôi.” Stannard vặn lại.
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng nhân cơ hội này để nghe thông báo quan trọng và ăn những món ăn ngon.” Caria nói.
“Tôi cũng tò mò thông báo đó về thứ gì?” Tôi nói.
“Ông của cô không nói cho cô biết ư? Chắc nó phải quan trọng lắm.” Darvus nhướn mày.
Khi chúng tôi đến cầu thang, lối đi trở nên tắc nghẽn vì lượng người muốn đi lên, nhưng với những trò đùa và câu chuyện về các nhiệm vụ gần đây thời gian trôi đi khá nhanh.
Không giống như những sự kiện trước đây của hội đồng, buổi tiệc này mở cửa cho cả những quý tộc bên ngoài thành, vậy nên cầu thang chật ních những quý tộc không quen với sự nhồi nhét trong một chỗ chật hẹp, họ bắt đầu lớn tiếng phàn nàn. Một số khác lại tận dụng cơ hội để khoe khoang về mảnh đất rộng lớn và của cái mà gia tộc họ có là không hề tầm thường, nhằm gây ấn tượng cho những cô gái xung quanh đó. Tôi bắt đầu cảm thấy có vài ánh mắt hướng về mình, một vài quý tộc đã cố gắng tiếp cận tôi. Nhưng họ dễ dàng bị dọa cho sợ chạy mất bởi cận vệ của tôi.
Rõ ràng là Caria và Stannard đang cảm thấy khó chịu khi phải ở giữa rất nhiều quý tộc. Trong khi Caria đã quen thuộc cảm giác này vì gia đình cô ấy đã phục vụ gia tộc của Darvus qua nhiều thế hệ, thì Stannard lại xuất thân từ gia cảnh khiêm tốn hơn.
“Tôi kiệt sức rồi.” Stannard lầm bầm trong khi bị đám đông xô kéo.
“Ông nghĩ thế này đã là tệ rồi á, hãy tưởng tượng xem sẽ thế nào nếu ở cửa dưới gần cổng dịch chuyển đi.” Darvus an ủi.
Caria đồng ý. “Đúng đó, tôi nghe nói có rất nhiều quý tộc đến từ bên ngoài lâu đài, vì đây là lần đầu tiên kể từ khi chiến tranh bắt đầu, lâu đài mở cửa cho nhiều người.”
Chậm chạp nhích dần về tầng trên cùng, thi thoảng tôi lại liếc nhìn xung quanh, hi vọng có thể phát hiện ra Athur. Rất có thể cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi hoặc có thể sẽ đến sau, nhưng mắt tôi dường như vô thức tìm kiếm một ngưới với mái tóc dài màu nâu đỏ.
Như thể đọc được tâm trí của tôi, Caria hỏi. “Được rồi, thế anh bạn người yêu đẹp trai của cô đâu?”
“Cậu ấy không phải bạn trai tôi!” Tôi có hơi to tiếng. “Và cậu ấy cũng đã bị thương nên tôi nghĩ cậu ấy có lẽ… đang nghỉ ngơi.”
“Ngài Lance bị thương?” Darvus chế giễu. “Tôi đoán anh ta không mạnh như mọi người đồn nhỉ.”
“Và ông thì đã bị anh ta đá đít sml đó thây.” Stannard cười một cách ngây thơ.
“Câm miệng.” Cậu bạn vạm vỡ đáp lại khi trừng mắt nhìn Caria. “Vả lại cậu ta cũng không đẹp trai đến vậy. Với mái tóc dài đó, tôi dám cá là mọi người sẽ nhầm cậu ta với một đứa con gái.”
“Aww, có phải ai đó đang ghen tị không?” Caria cười toe toét. “Tôi nghe nói rằng sau sự xuất hiện của Athur trong ngục tối, có khá nhiều cô gái đổ anh ta luôn đó.”
“Có vẻ như ngoài đám người Alacryan và những con quái vật mana đột biến thì công chúa ta cần phải xử lý thêm khá nhiều tình địch đấy nhỉ.” Stannard khúc khích.
“Mấy người biết là tôi có thể giáng cấp tất cả các cậu đấy, đúng không?” Tôi đe dọa.
Sau nửa giờ nhích từng inch trên cầu thang, cuối cùng chúng tôi đã đến được đỉnh của lâu đài. Nhìn lên, tôi cùng với những người vừa thoát khỏi cầu thang há hốc mồm vì kinh ngạc. Cũng giống như sân thượng của các khu dân cư, đỉnh của lâu đài được bao bọc trong một hàng rào hình vòm trong suốt như thể toàn bộ địa điểm đang diễn ra ngoài trời.
Mặt trời bắt đầu lặn nên toàn bộ lâu đài được bao trùm bởi một khoảng rộng vô tận của ánh chiều tà. Những quả cầu ánh sáng lơ lửng bên trên chúng tôi, trong rào chắn hình vòm tạo nên những ánh sáng dịu dàng. Hàng trăm quý tộc từ elf cho đến con người và người lùn, đều ăn diện chỉnh chu, một dàn nhạc với nhiều loại sáo và nhạc cụ dây để lấp đấy khoảng trống trong các cuộc trò chuyện, bước đến tầng cao nhất tôi có cảm giác như thể tôi đang được đưa vào một cõi thần tiên.
Darvus trầm trồ tán thưởng trong khi mắt của Stannard đảo liên tục đầy ngạc nhiên.
“Thật đẹp.” Caria thở dài.
“Ugh, tôi thấy gia đình mình rồi.” Darvus rên rỉ. “Caria, đi thôi. Đi gặp họ và kết thúc nhanh thôi.”
Caria bị kéo đi bới người bạn thơ ấu của cậu ấy, tôi thì phát hiện ra Emily, mặc một chiếc váy màu vàng tươi nhưng có vẻ có một số vết ố trên đó, đang rót cho mình một ly nước uống gần sân khấu trống. Cô kĩ sư tập sự không thèm để tâm đến những ánh nhìn thiếu thiện cảm của đám quý tộc xung quanh, thản nhiên uống cạn cốc rượu trong một hơi.
“Emily!” Stannard gọi to trước khi tôi kịp gọi cô ấy.
“Ah! Nhóc Stannard! Công chúa!” Emily chào, vẫy vẫy chiếc cốc rỗng.
Tôi phá lên cười sảng khoái khi nhìn thấy cô ấy không để ý tứ hay quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúng túng chạy lại trong khi nhấc chiếc váy lên.
Emily thở nặng nhọc khi đến nơi “Cuối cùng cũng gặp được người quen!”
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây” Tôi nói sau khi ôm chầm người bạn của mình.
“Cậu nghĩ ai là người có trách nhiệm thiết lập tất cả những vật phẩm chiếu sáng này.” cô ấy đảo mắt xung quanh.
“Cô đã làm tất cả chúng ư?” Stannard kêu lên.
“Chà, thì chắc chắn không phải do ông thầy vô tư lười biếng của tôi làm rồi đó.” Cô ấy lầm bầm một cách chua chát.
“Đó là lí do cho những vết bẩn đó ư?” Tôi cười khúc khích.
“Này, Emily. Đó không phải là thầy của cô sao?” Stannard chỉ vào những chiếc bàn nơi mà Gideon nhâm nhi một ly rượu với một cái chân gà.
“Đồ lão già lẩm cẩm chết tiệt,” Emily lẩm bẩm trước khi tiến tới chỗ ông ta. “Ngài Gideon!”
Người kĩ sư lớn tuổi bị nghẹn với cái chân gà mà ông ta đang ăn do bị giật mình vì giọng của Emily trong khi hai chúng tôi, theo sau cô ấy, cúi đầu vì xấu hổ.
“Ông già kia! Sau khi bỏ hết công việc sang một bên và nói rằng ông “cảm thấy không khỏe”, và ông lại đến đây để uống và ăn ngon lành quá nhỉ?” Emily cáu kỉnh, giật lấy cái chân gà mà Gideon đang cố cắn thêm một miếng nữa.
“Phải lớn tiếng đến thế sao, người học việc yêu quý của ta? Ta đang đứng ngay trước mặt mấy người đây.” Gideon càu nhàu, nhấp một ngụm rượu khi thừa nhận sự tồn tại của chúng rôi. “Công chúa Tessia, Stannard… ta rất vui khi thấy hai người vẫn còn sống. Đó luôn là một điều tốt lành.”
“Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ,” Tôi chào lại trong khi Stannard cúi đầu kính cẩn.
Emily thở dài cam chịu khi cô ấy đưa lại cho chủ nhân mình đồ ăn. “Ngài thường không quan tâm đến những sự kiện như này. Điều gì đã khiến ngài đến đây ngoại trừ đồ ăn và thức uống?”
“Ta đã được ông nội của người giao cho một nhiệm vụ rất thú vị” - Ông ấy nhìn tôi - “nên ta chỉ đang giết thời gian cho đến lúc đó thôi. Thêm vào đó, ta đến đấy để gặp một người mà ta dám nói rằng thông minh hơn ta ở lục địa này.”
“Có người thông minh hơn ông sao, thưa ngài Gideon?” Stannard hỏi với sự bất ngờ.
Trong lúc đó, Emily thêm vào với sự hứng thú. “Nhiệm vụ đó là gì?”
“Cậu bạn trai của công chúa, là Athur” Gideon thở dài. “Cái tên nhóc, ta phải cần gì để có thể lột trần được hết những bí mật trong đầu cậu ta đây?”
“Nhiêm. Vụ. Là. Gì.” Emily véo cánh tay của chủ nhân.
“Đó. Là. Bí .Mật.” Gideon đáp lại, phủi tay cô ra rồi xoa xoa cái cánh tay.
Nhà sáng chế già lập dị đi theo sau người quản gia đang cầm một đĩa thức ăn nhẹ, trong khi Emily đuổi theo sau để moi thêm thông tin.
Vậy cậu ấy sẽ ở đây. Môi tôi bất giác nở một nụ cười mỉm.
“Làm thế nào mà có thể được?” Stannard tự lẩm bẩm. “Không đời nào Athur có thể thông minh hơn ngài Gideon.”
“Nếu tôi mà không biết Athur từ nhỏ thì có lẽ giờ tôi cũng sẽ không tin Gideon đâu.” Tôi an ủi.
Khi tôi bắt đầu theo sau Emily và thầy của cô ấy, ánh mắt của tôi lướt qua phía một đám đông đang tụ tập ở cầu thang nơi chúng tôi bước vào.
Tôi nhận ra cái đầu trong đám đông. Với mái tóc đen chẻ ngôi giữa và đôi mắt sắc lạnh được làm dịu đi với cặp kính dày cộp, không còn sai lầm gì nữa, đó chính là quản lí của Công Hội của Xyrus.
“Tessia?” Người bạn tóc vàng của tôi gọi to, khiến tôi hoàn hồn trở lại.
“V-Vâng? Có chuyện gì thế?”
“Chỉ là cô có muốn thử tìm Darvus và Caria không?” Đôi mắt xanh nhạt của anh ấy đảo giữa tôi và nơi tôi đã nhìn chằm chằm.
“Các cậu cứ tìm đi.” tôi nói và tiến về phía đám đông đó. “Tôi sẽ gặp lại mọi người sau.”
Đẩy những người đang tụ tập sang một bên, tôi tiến về phía người đàn ông quen thuộc, mắt tôi bắt gặp cô gái trạc tuổi mình được ông ấy và một số cận vệ đang bảo vệ khỏi đám đông.
“Claire!” Tôi buột miệng.
Thủ lĩnh cũ của Ủy Ban Kỷ Luật, người mà tình trạng và nơi ở đã bị gia tộc Bladeheart che dấu kĩ càng, hiện đang đứng ở trung tâm đám đông.
“Công chúa Tessia.” Kaspian Bladeheart, chú của Clarie chào.
“Đã lâu rồi nhỉ,” tôi thừa nhận.
“Chú ơi, ở đây hơi ngột ngạt. Hãy cho con có hít thở không khí trong lành cùng công chúa Tessia.” Claire nói.
Đôi lông mày của người quản lý Công Hội nhíu lại lo lắng. “Nhưng-”
“Sẽ ổn thôi mà.” Chị ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng với chú mình trước khi kéo tôi băng qua đám đông.
Tôi im lặng khi chúng tôi đến một góc mái của lâu đài, nơi có một dãy cầu thang nhỏ dẫn xuống một ban công nhìn thẳng ra bầu trời.
Hai chúng tôi không ai nói gì cho đến khi dựa vào lan can. Những tiếng ồn ào xung quanh bởi sự kiện đã bị bóp nghẹt bởi tiếng gió rít qua giao chắn quanh chúng tôi.
“Trông chị thật tuyệt.” Tôi mở lời.
Tôi không hề nói dối. Claire là một học viên khóa trên mà tôi, cùng với nhiều học sinh khác, rất ngưỡng mộ ở trường vì chị là người rất tích cực và không bao giờ ngại thử thách. Hôm nay nhìn thấy chị ấy ở đây, trong một chiếc váy màu ngà cùng với một chiếc khăn choàng mỏng trên vai, tôi cảm thấy một bầu không khí nhẹ nhàng và điềm tĩnh đã thay thế cho khí chất sôi nổi thông thường của chị. Tuy nhiên, không chỉ như vậy. Tôi không thể diễn tả được, nhưng có điều gì đó rất khác lạ tỏa ra từ chị ấy.
“Cảm ơn vì lời khen.” Chị ấy khẽ cười khúc khích. “Và chị nghĩ em đã nghe đủ những lời khen về vẻ ngoài trong buổi tối hôm nay rồi nhỉ.”
“Hầu hết đến từ những người bạn và gia đình của em.” tôi cũng cười khúc khích. “Lời nói của họ nghe như bị ép buộc vậy.”
Claire mỉm cười đáp lại một cách thích thú, nhưng giữa chúng tôi lại im lặng một lần nữa khi tôi nuốt trôi đi những câu hỏi mà tôi, cũng như rất nhiều quý tộc khác tụ tập xung quanh, muốn hỏi.
“Chị nghe nói em đang dẫn dắt một nhóm trên chiến trường nhỉ,” chị nói.
“Đúng thế. Nhưng mà chỉ mới đây thôi.”
“Chị ghen tị đấy,” chị ấy tiếp tục. “Chắc hẳn em đã mạnh hơn trước rất nhiều.”
“Không đâu, em còn rất nhiều thứ phải học,” tôi trả lời. “Em vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được ý chí thú và khả năng tấn công tầm xa của em thật sự tồi tệ vì em đã quá chú tâm vào cải thiện khả năng dùng kiếm của mình.”
“Chị biết,” chị ấy gật đầu.
“Em không nghĩ rằng đã từng nói với chị điều này, nhưng các kiếm kỹ của Bladeheart là cơ sở để định hình kiếm thuật của em,” tôi tiếp tục. “Nhân tiện…”
Nhận thấy sự ngập ngừng của tôi, chị ấy lắc đầu. “Thi thoảng chị vẫn tập kiếm nhưng rất ít so với trước kia.”
“Vết thương của chị vẫn còn…”
Chị ấy lắc đầu. “Vết thương từ Xyrus gần như đã lành.”
“Thật tuyệt!” tôi nói hơi quá to. “Vậy chị có định tham gia vào cuộc chiến không?”
“Không,” chị ấy trả lời thẳng thừng.
“Ồ...” tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Claire. Chị ấy luôn có một ý thức mạnh mẽ về công lý, đó là lý do to lớn khiến chị ấy được chọn làm lãnh đạo của ban kỷ luật. “Gia đình của chị không chấp nhận vì những gì đã xảy ra ở trường ư?”
“Không phải như vậy.” Chị ấy nhìn lên những ngôi sao.
“Em không hiểu,” tôi nhấn mạnh. “Chỉ vài phút trước, trông chị có vẻ như rất muốn tham gia vào cuộc chiến. Nếu gia đình chị đồng ý và vết thương đã thuyên giảm--”
“--Những vết thương về thể chất có lẽ đã đỡ hơn,” chị ấy ngắt lời, đưa mắt lại nhìn tôi.
Chị ấy bắt đầu tháo dây đai của chiếc váy, khiến tôi bất ngờ. Chị ấy quay lại, quay lưng về phía tôi, trước khi hạ váy xuống để lộ vết sẹo lớn ở lưng dưới.
Trong khi chị ấy có những vết sẹo khác từ những vết thương trong quá khứ, không có vết sẹo nào có thể so được với vết biến dạng lớn ngay cạnh cột sống. Nâng váy lên, chị ấy quay lại phía tôi với vẻ mặt ủ rũ. “Nhưng một thứ mà y học không thể sửa chữa, đó là lõi mana của chính mình.”
Tay tôi đưa lên miệng khi tôi vô tình phát ra tiếng kinh ngạc. Bây giờ tôi đã nhận ra điều gì khác lạ ở cựu lãnh đạo Ủy ban kỷ luật. Điều mà tôi đã không thể nhận ra. “Vậy… không lẽ…”
Chị ấy gật đầu, khuôn mặt che đi biểu cảm cho tôi biết chị đã chấp nhận điều này từ lâu. “Chị không thể sử dụng ma thuật được nữa.”
Danh sách chương