GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:
Tôi nghiến răng khi chứng kiến cơ thể Cedry mềm nhũn ngã trên mặt đất. Kẻ cầm rìu chiến nhặt vũ khí lên và chuẩn bị vung xuống, sự giễu cợt ngạo mạn của hắn để lộ hàm răng vàng khè và rồi một lưỡi kiếm mỏng nhô ra từ giáp ngực của hắn.
Khi cơ thể của kẻ cầm rìu chiến sụp xuống, Jona – bạn của Cedry - xuất hiện. Giật mạnh con dao găm đẫm máu ra khỏi người vừa đâm, anh ta quỳ xuống cạnh Cedry.
‘Ngốc thật. Anh nghĩ mình đang làm cái gì ở giữa trận chiến vậy?’
Tôi đã định bỏ mặc cậu ta, đó là điều Grey chắc chắn sẽ làm. Nhưng tôi nhớ lại đêm qua – cuộc nói chuyện giữa chúng tôi trước khi lên sàn đấu và đêm nhậu vô tư diễn ra ngay sau đó. Tôi hầu như không biết nhiều về họ như những kẻ thù mà tôi đang đối đầu, nhưng thứ tình cảm mà chúng tôi đã chia sẻ vào đêm trước, mặc dù đang trong tình trạng say xỉn, đã tác động sâu vào ý thức của tôi, thúc đẩy tôi phải giúp anh ta.
Tặc lưỡi khó chịu, tôi lao về phía Jona, người đang ôm xác Cedry một cách dịu dàng trong vòng tay. Một tên pháp sư augmenter phe địch đang rút mũi giáo ra khỏi đầu một người lính khác đã trông thấy Jona. Ngay cả khi khuôn mặt hắn che khuất gần hết bên dưới chiếc mũ trùm kín, rõ ràng là hắn đang cười toe toét vì sự may mắn của mình.
Tập trung vào mặt đất ngay dưới chân hắn, tôi bắn một ngọn giáo bằng đá vào kẻ địch. Kẻ cầm giáo trong gang tấc đã né được đòn chí mạng, lúng túng ngã nhào xuống đất, ôm chặt bên hông đang chảy máu.
Tôi tăng lượng mana trong cơ thể lên và lao về phía tên lính kia. Khi hắn đau đớn nằm lăn ra đất, tôi đã đạp lên ngực hắn để giữ hắn lại.
Một cách tàn nhẫn, tôi dùng thanh Dawn’s Ballad đâm sâu vào trong áo ngực và nhìn ánh sáng vụt tắt trong đôi mắt hắn.
Với chuyển động uyển chuyển, tôi rút kiếm ra và vung thành một đường vòng cung, làm sạch vết máu trên lưỡi kiếm trước khi túm mạnh cổ Jona.
“Anh cần phải ra khỏi đây ngay,” tôi gầm lên, khiến anh ta giật mình.
Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. “Cedry, em sẽ ổn thôi.” Cậu ta lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xa xăm khi ôm chặt cơ thể người bạn đồng hành bán elf như một đứa trẻ sơ sinh.
Những tiếng rít gió sắc lẹm của các mũi tên phóng tới cùng tiếng rít yếu ớt của các thần chú đang bay đến gần thu hút sự chú ý của tôi, nhưng với cả hai cánh tay đang bận của mình, tôi không còn nhiều lựa chọn. Tôi đã chắt chiu sử dụng mana vì e rằng sẽ lâm vào tình huống phải chiến đấu chống lại một trong Four Scythes hoặc các retainer dưới trướng chúng, nhưng nếu tôi muốn đưa Jona và Cedry đến nơi an toàn thì tôi cần tiêu tốn nhiều mana hơn.
Giọng của Grey vang vọng trong đầu tôi, thúc giục tôi bỏ mặc họ và tiết kiệm mana cho tình huống xấu nhất.
Thầm chửi rủa, tôi đánh gục Jona bằng một cú đấm mạnh vào thái dương. Cơ thể anh ta co cứng lại vì cú sốc mà tôi đã thêm vào để đảm bảo anh ta sẽ bất tỉnh nhân sự trong khi tôi vác anh ta trên vai và dùng tay còn lại hất cơ thể cô gái bán elf dưới tay lên.
Cơ thể gầy gò của Cedry nhẹ hơn so với Jona khi tôi ôm eo cô ấy. Tôi không thể làm gì với cánh tay và mái tóc vàng rủ xuống đất cả, nhưng cơ thể bất tỉnh của Jona thì vẫn cứng đầu chiến đấu, cố gắng đung đưa cánh tay về phía Cedry như muốn cố gắng túm cô ấy lên.
Bỏ qua suy nghĩ đáng sợ là chỉ thả họ xuống đất, tôi quyết định giải phóng lượng mana dự trữ của tôi. Một cảm giác say sưa khi sức mạnh tràn khắp cơ thể, tỏa ra tứ chi và tràn ngập cơ thể tôi một luồng sức mạnh mới. Lờ đi những tiếng ồn hỗn loạn xung quanh, tôi tập trung hoàn toàn vào nguồn mana xung quanh mình.
Do khói và lửa ngày càng lan rộng, tôi đã tạo một kết giới xoắn ốc xung quanh để chuẩn bị đưa họ trở lại căn cứ. Một lớp mana mờ quay xung quanh chúng tôi khi các luồng gió và đá bắt đầu hình thành khối cầu.
Tăng cường sức mạnh lên, tôi bật lên khỏi mặt đất. Ngay lập tức, tôi phải siết chặt Jona và Cedry để giữ họ khỏi ngã. Kết giới mà tôi đã tạo ra vẫn mạnh trong khi những mũi tên và thần chú bắn phá nó. Các tia lửa bắn ra mỗi khi kẻ địch tấn công kết giới của tôi, làm chệch hướng bất kì thứ gì trên đường đi của chúng tôi, nhưng thấn chú này liên tục tiêu hao nguồn năng lượng dự trữ của tôi.
Nhờ kỹ thuật Luân Hồi Mana tôi học được từ Sylvie, ngay cả một phép thuật thừa thãi như thế này cũng có thể được phục hồi trong một thời gian ngắn.
Tôi cày nát cả chiến trường, nghiến răng chịu đựng sức nặng của hai “hành khách” khi dồn hết sự tập trung vào việc giữ cho kết giới hoạt động bất chấp các đòn tấn công dữ dội.
Cơ thể tôi giật bắn lên khi một thần chú đặc biệt mạnh bắn phá kết giới, nhưng tôi vẫn giữ vững và tăng lượng mana vào kết giới. Tiếng kêu của những tên lính ra lệnh cho thuộc hạ của chúng hạ gục tôi vang vọng khắp khu rừng.
‘Ít nhất là khi tất cả pháp sư conjurer tập trung vào mình thì lính của Vanesy sẽ có khoảng thời gian nhẹ nhàng hơn,’ tôi nghĩ thế.
Ngay khi ra khỏi chiến trường chính, tôi liền giải phóng thần chú của mình. Ngay lúc đó, một mũi tên sượt qua má tôi, khiến tôi chảy máu. Lực của mũi tên ấy đã đốn ngã cái cây bên cạnh tôi, làm tôi ngỡ ngàng.
Với cơ thể vô hồn của Jona vắt qua vai, tôi phải quay lại xem kẻ thù của mình là ai. Trước khi kịp nhận ra kẻ tấn công, hai mũi tên nữa lao vun vút về phía tôi.
Tôi chỉ có một giây để phản ứng, nhưng thế là đủ. Hít thở một hơi thật sâu, tôi thì thầm, “Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian)”.
Những mũi tên chết chóc đó chỉ cách tôi có vài inch ngay khi tôi giải phóng giai đoạn đầu tiên ý chí rồng của mình. Thế giới trở nên tĩnh lặng, ngay cả những âm thanh hỗn loạn của trận chiến chói tai.
Với chuyển động mượt mà, tôi dẵm chân phải của mình lên một mũi tên và ngoạm lấy một mũi tên khác. Giải phóng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian), cổ tôi ngay lập tức giật nảy vì lực của mũi tên trong miệng, mũi tên dưới chân thì chôn vùi xuống đất.
Nhìn về phía kẻ tấn công, tôi giải phóng một luồng mana thuần túy. Trong khoảnh khắc đó, trời chiều bỗng tối sầm lại, những con chim sợ hãi vội vã vụt ra khỏi các cành cây bay lên bầu trời sau khi cảm nhận được sát khí ngút trời.
Tôi chỉ đứng đó một giây, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi tôi nghĩ là vị trí của cung thủ phe địch với mũi tên của hắn trong miệng tôi, cảnh báo hắn rằng về những gì tôi có thể làm nếu hắn dám ngáng đường tôi.
Lời đe dọa vô hình của tôi dường như đã thành công khi không còn mũi tên hay thần chú nào hướng về phía tôi nữa. Quay người lại, tôi lao thẳng vào khu rừng rậm, quay ngược trở lại vách đá nơi chúng tôi đóng quân.
“Arthur? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói vang lên khi tôi đặt Cedry và Jona xuống đất cạnh lều trại.
Tôi nhìn lên thấy Quý bà Astera với máu me đầy trên mặt và chiếc tạp dề trắng của bà ấy. Nhận thấy ánh mắt của tôi, bà ấy chỉ lắc đầu cười nhạt. “Đừng lo lắng, đó không phải máu của ta. Ta chỉ đang giúp các bác sĩ chăm sóc những người bị thương được đưa trở lại thôi.”
Tôi gật đầu. “Cháu biết rồi. Hãy chăm sóc cô ấy”-tôi chỉ vào Cedry-“và cả Jona nữa”.
Không đợi phản ứng từ vị bếp trưởng, tôi quay người về phía vách đá, sẵn sàng đương đầu thì có thứ gì nắm chặt giày của tôi.
“Tại sao? Tại sao cậu không thể cứu cô ấy như cách cậu đã cứu tôi?” Giọng nói khàn khàn của Jona run lên khi anh ấy siết chặt mắt cá chân của tôi.
“Tôi không thể cứu mọi người lính trong một cuộc chiến tranh,” tôi đáp, không thể đối mặt với anh ta.
“Dối trá… Tôi dám chắc cậu có thể làm được nếu cậu muốn. Cậu là một Lance, đúng chứ? Tôi đã không chắc chắn về điều cho đến khi chính cậu đã bắt lấy mũi tên bằng miệng của mình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ mình đang mơ vì mũi tên đã dừng lại giữa đường bay.”
Tôi bực bội nghiến răng, không phải vì anh ta, mà vì chính tôi, và vung chân ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta. “Như tôi đã nói, ưu tiên của tôi không phải là cứu mọi người lính mà tôi gặp trong chiến tranh.”
“Chúng ta có thể biết nhau không lâu, nhưng nếu Cedry còn sống, không đời nào cô ấy nghĩ cậu “chỉ là một người lính”, thưa Tướng Quân.” Có một sự khinh bỉ từ cái danh hiệu anh ta gọi tôi.
Xoay người, tôi nhấc cổ áo Jona lên một lần nữa và kéo anh ta lại gần. “Tôi rất tiếc cho bạn của an,h Jona, nhưng hãy rút đầu ra khỏi cái mông của mình đi. Có những kẻ thù ngoài kia còn mạnh hơn anh tưởng tượng nhiều – mạnh hơn bất kỳ nhà thám hiểm nào mà anh sùng bái – và anh muốn tôi dùng hết sức lực để cứu tất cả mọi người ở đây á? Nếu tôi làm thế thì ai sẽ ngăn chúng lại? Ai có thể ngăn chặn các tướng địch, những kẻ có thể san bằng cả một ngọn núi nếu chúng muốn?”
Sự căm phẫn và trách móc trong ánh mắt Jona biến mất, thay vào đó là cảm giác tội lỗi và sám hối khi những giọt nước mắt lăn dài trên má anh. “Vậy tôi phải làm gì đây? Tôi đã hứa với cô ấy khi chúng tôi còn nhỏ. Cuối cùng thì tôi sắp có thể biến nó thành sự thật… Tôi định hỏi cưới cô ấy.”
Trước những lời nói của anh ấy, ngực tôi đau thắt lại từng cơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn chằm chằm vào gương mặt đau buồn của Jona.
“Ta sẽ chăm sóc cậu ấy, Arthur,” Quý bà Astera thì thầm, kéo vai Jona. “Đi nào.”
Tôi gật đầu cụt lủn và rời mắt khỏi Jona. Quay lại vách đá, đầu óc tôi vẩn vơ với những suy nghĩ về Jona và Cedry. Tôi từng thấy họ cãi nhau, cùng nhau cười đùa, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ.
“Chết tiệt,” tôi thầm chửi rủa khi len lỏi qua những tán cây rậm rạp. Những âm thanh của trận chiến ngày càng lớn hơn, nhưng suy nghĩ của tôi chỉ tập trung vào những lời cuối cùng của Jona.
Âm thanh yếu ớt của một mũi tên đưa tôi trở lại thực tại. Tôi né khỏi đường bay của mũi tên và tung những cây đao bằng băng vào đối thủ mà không cần dừng bước. Tên cung thủ rên rỉ một cách đau đớn và âm thanh của cơ thể hắn rơi xuống từ trên cây vang lên sau lưng tôi.
Vài bước sau, một tia lửa điện lách tách sau lưng tôi. Một thần chú rất mạnh, nhưng qua cách mà nó phân nhánh và yếu dần đi, tôi cá tên niệm chú không có nhiều kinh nghiệm trong việc thi triển phép thuật Deviant cấp cao. Bước tiếp, tôi gom mana vào các đầu ngón tay một lần nữa và giải phóng thần chú.
Không giống như tia sét của kẻ tấn công, đòn tấn công của tôi bắn ra như một viên đạn. Tuy nhiên, ngay khi thần chú của tôi chuẩn bị trúng mục tiêu, một bức tường kim loại dựng lên từ mặt đất, làm chệch hướng tia sét lên bầu trời một cách vô hại cho đến khi nó tan biến.
Thật khó chịu. Khi chiến đấu chống lại Alacryans, tôi bắt đầu nhận thấy một điều. Đối với từng pháp sư augmenter hay conjurer đang chiến đấu, dường như có như có một conjurer khác biệt với nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ họ. Cung thủ trước đó dường như không phải một augmenter, điều này giải thích cho việc tại sao hắn lại bị giết dễ dàng như vậy.
Bởi vì conjurer và augmenter phe địch không cần phải tập trung bảo vệ chính họ trong chiến đấu, nên những đòn tấn công của họ không ngừng nghỉ và manh động hơn nhiều.
Tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ từ lúc để Jona và Cedry ở trại, và tính khí tôi cũng điên máu hơn khi ngày càng nhiều kẻ thù tấn công.
“Ổn vl! Tụi mày biết gì không? Tao càng giết chúng mày nhiều thì càng ít người của phe tao phải chết!” Tôi nhổ nước bọt, nhếch mép cười đe dọa. “Realmheart!”
Những tên conjurer và augmenter đang ẩn náu giờ giờ đã hiện ra rõ mồn một khi chúng đang chuẩn bị tung đòn. Khi các hạt điện tích bao quanh chúng, xoay tròn, tất cả những thần chú bọn chúng sắp tung ra giờ đã quá rõ ràng, nhưng tôi cần thêm thời gian để chống lại chúng.
Tất cả những suy nghĩ về việc dự trữ mana đã biến mất khi tôi một lần nữa giải phóng giai đoạn đầu tiên của ý chí rồng trong tôi. Thế giới lại đóng băng, tôi nhanh chóng đánh giá các thần chú cần thiết để chống lại cuộc tấn công của mười hai kẻ thù khác nhau. “Ba quả cầu lửa, một đống đạn đá, một đợt cung tên cường hóa, thần chú lôi hệ, thủy đạn, và một trong số conjurer đang định chôn chân tôi để khiến tôi bất động. Game là dễ,” tôi thì thầm. Như tôi nghĩ, việc tạo kết giới trước đó để cứu Jona đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Khi kích hoạt Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian), từng tích tắc như trôi chậm lại. Cơ thể tôi dường như nặng nề hơn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Chả hề gì cả. Tôi giải phóng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) ngay khi sẵn sàng.
Ngay lập tức, tất cả thần chú bùng nổ khắp nơi xung quanh tôi, một loạt tiếng hét và than khóc hòa vào nhau. Những tên lính địch và đồng minh đều nhìn quanh, bối rối trước vụ nổ bất ngờ.
Thở ra một hơi dài, tôi không thể không mỉm cười mãn nguyện. Thay vì hủy phép thuật của kẻ địch như cách Phu Nhân Myre đã dạy bằng cách dùng mana để can thiệp, tôi đã làm quá tải phép thuật của những tên lính Alacryan, gây ra phản ứng chết người.
“Thấy sao hả, Jona! Anh hài lòng chưa?” Tôi nói.
“Arthur!” Một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau.
Nhìn qua vai, tôi phát hiện Chỉ Huy Glory. Biểu cảm của cô ấy đanh lại khi hai thanh kiếm dài đang rỉ từng dòng máu. Mái tóc từng được buộc đã được xõa ra và dính đầy bùn và máu khô, còn bộ giáp thì cũng không khá khẩm hơn chút nào, nhưng vẫn có một ngọn lửa nhiệt huyết bùng lên trong mắt cô ấy.
“Trông cô thật hài hước.” Tôi nở một nụ cười đau khổ, nhẹ nhõm khi thấy gương mặt quen thuộc.
Khóe môi cong lên, cô ấy nhếch mép. “Đó không phải là điều cậu nên nói với một phụ nữ, ngay cả trong chiến tranh.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” tôi cười khúc khích.
“Dù sao thì, cậu đã thực hiện chiêu đó sao thế?” Vanesy hỏi, nhìn quanh.
Tôi gật đầu. “Tôi chỉ vừa thử nghiệm vài thứ.”
“Thử nghiệm thứ gì đó trong trận chiến? Cậu chả bao giờ thay đổi cả.” Bà ấy thở dài. “Cậu có nghĩ cậu có thể làm điều đó một lần nữa không?”
“Có lẽ được,” tôi trả lời nhưng đột nhiên, suy nghĩ của Sylvie tràn trong đầu tôi.
‘Arthur, con sẽ quay lại.’ Rất nhiều cảm xúc đan xen với thông điệp ấy: lo lắng, tuyệt vọng và sợ hãi.
‘Đã xảy ra chuyện gì? Con đã tìm ra thứ gì đó sao?’ Tôi gửi lại cho khế ước thú của mình, tâm trạng của cô ấy cũng ảnh hưởng đến tôi.
‘Không, con phải dừng lại giữa chừng…’ Sylive yên lặng một lúc nhưng cảm giác như có điểm báo nghiệt ngã khiến tim tôi đập nhanh hơn, cho đến khi nó cất tiếng. ‘Ai đó đang đến chỗ của người. Arthur, hắn… hắn rất mạnh.’
Tôi nghiến răng khi chứng kiến cơ thể Cedry mềm nhũn ngã trên mặt đất. Kẻ cầm rìu chiến nhặt vũ khí lên và chuẩn bị vung xuống, sự giễu cợt ngạo mạn của hắn để lộ hàm răng vàng khè và rồi một lưỡi kiếm mỏng nhô ra từ giáp ngực của hắn.
Khi cơ thể của kẻ cầm rìu chiến sụp xuống, Jona – bạn của Cedry - xuất hiện. Giật mạnh con dao găm đẫm máu ra khỏi người vừa đâm, anh ta quỳ xuống cạnh Cedry.
‘Ngốc thật. Anh nghĩ mình đang làm cái gì ở giữa trận chiến vậy?’
Tôi đã định bỏ mặc cậu ta, đó là điều Grey chắc chắn sẽ làm. Nhưng tôi nhớ lại đêm qua – cuộc nói chuyện giữa chúng tôi trước khi lên sàn đấu và đêm nhậu vô tư diễn ra ngay sau đó. Tôi hầu như không biết nhiều về họ như những kẻ thù mà tôi đang đối đầu, nhưng thứ tình cảm mà chúng tôi đã chia sẻ vào đêm trước, mặc dù đang trong tình trạng say xỉn, đã tác động sâu vào ý thức của tôi, thúc đẩy tôi phải giúp anh ta.
Tặc lưỡi khó chịu, tôi lao về phía Jona, người đang ôm xác Cedry một cách dịu dàng trong vòng tay. Một tên pháp sư augmenter phe địch đang rút mũi giáo ra khỏi đầu một người lính khác đã trông thấy Jona. Ngay cả khi khuôn mặt hắn che khuất gần hết bên dưới chiếc mũ trùm kín, rõ ràng là hắn đang cười toe toét vì sự may mắn của mình.
Tập trung vào mặt đất ngay dưới chân hắn, tôi bắn một ngọn giáo bằng đá vào kẻ địch. Kẻ cầm giáo trong gang tấc đã né được đòn chí mạng, lúng túng ngã nhào xuống đất, ôm chặt bên hông đang chảy máu.
Tôi tăng lượng mana trong cơ thể lên và lao về phía tên lính kia. Khi hắn đau đớn nằm lăn ra đất, tôi đã đạp lên ngực hắn để giữ hắn lại.
Một cách tàn nhẫn, tôi dùng thanh Dawn’s Ballad đâm sâu vào trong áo ngực và nhìn ánh sáng vụt tắt trong đôi mắt hắn.
Với chuyển động uyển chuyển, tôi rút kiếm ra và vung thành một đường vòng cung, làm sạch vết máu trên lưỡi kiếm trước khi túm mạnh cổ Jona.
“Anh cần phải ra khỏi đây ngay,” tôi gầm lên, khiến anh ta giật mình.
Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. “Cedry, em sẽ ổn thôi.” Cậu ta lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xa xăm khi ôm chặt cơ thể người bạn đồng hành bán elf như một đứa trẻ sơ sinh.
Những tiếng rít gió sắc lẹm của các mũi tên phóng tới cùng tiếng rít yếu ớt của các thần chú đang bay đến gần thu hút sự chú ý của tôi, nhưng với cả hai cánh tay đang bận của mình, tôi không còn nhiều lựa chọn. Tôi đã chắt chiu sử dụng mana vì e rằng sẽ lâm vào tình huống phải chiến đấu chống lại một trong Four Scythes hoặc các retainer dưới trướng chúng, nhưng nếu tôi muốn đưa Jona và Cedry đến nơi an toàn thì tôi cần tiêu tốn nhiều mana hơn.
Giọng của Grey vang vọng trong đầu tôi, thúc giục tôi bỏ mặc họ và tiết kiệm mana cho tình huống xấu nhất.
Thầm chửi rủa, tôi đánh gục Jona bằng một cú đấm mạnh vào thái dương. Cơ thể anh ta co cứng lại vì cú sốc mà tôi đã thêm vào để đảm bảo anh ta sẽ bất tỉnh nhân sự trong khi tôi vác anh ta trên vai và dùng tay còn lại hất cơ thể cô gái bán elf dưới tay lên.
Cơ thể gầy gò của Cedry nhẹ hơn so với Jona khi tôi ôm eo cô ấy. Tôi không thể làm gì với cánh tay và mái tóc vàng rủ xuống đất cả, nhưng cơ thể bất tỉnh của Jona thì vẫn cứng đầu chiến đấu, cố gắng đung đưa cánh tay về phía Cedry như muốn cố gắng túm cô ấy lên.
Bỏ qua suy nghĩ đáng sợ là chỉ thả họ xuống đất, tôi quyết định giải phóng lượng mana dự trữ của tôi. Một cảm giác say sưa khi sức mạnh tràn khắp cơ thể, tỏa ra tứ chi và tràn ngập cơ thể tôi một luồng sức mạnh mới. Lờ đi những tiếng ồn hỗn loạn xung quanh, tôi tập trung hoàn toàn vào nguồn mana xung quanh mình.
Do khói và lửa ngày càng lan rộng, tôi đã tạo một kết giới xoắn ốc xung quanh để chuẩn bị đưa họ trở lại căn cứ. Một lớp mana mờ quay xung quanh chúng tôi khi các luồng gió và đá bắt đầu hình thành khối cầu.
Tăng cường sức mạnh lên, tôi bật lên khỏi mặt đất. Ngay lập tức, tôi phải siết chặt Jona và Cedry để giữ họ khỏi ngã. Kết giới mà tôi đã tạo ra vẫn mạnh trong khi những mũi tên và thần chú bắn phá nó. Các tia lửa bắn ra mỗi khi kẻ địch tấn công kết giới của tôi, làm chệch hướng bất kì thứ gì trên đường đi của chúng tôi, nhưng thấn chú này liên tục tiêu hao nguồn năng lượng dự trữ của tôi.
Nhờ kỹ thuật Luân Hồi Mana tôi học được từ Sylvie, ngay cả một phép thuật thừa thãi như thế này cũng có thể được phục hồi trong một thời gian ngắn.
Tôi cày nát cả chiến trường, nghiến răng chịu đựng sức nặng của hai “hành khách” khi dồn hết sự tập trung vào việc giữ cho kết giới hoạt động bất chấp các đòn tấn công dữ dội.
Cơ thể tôi giật bắn lên khi một thần chú đặc biệt mạnh bắn phá kết giới, nhưng tôi vẫn giữ vững và tăng lượng mana vào kết giới. Tiếng kêu của những tên lính ra lệnh cho thuộc hạ của chúng hạ gục tôi vang vọng khắp khu rừng.
‘Ít nhất là khi tất cả pháp sư conjurer tập trung vào mình thì lính của Vanesy sẽ có khoảng thời gian nhẹ nhàng hơn,’ tôi nghĩ thế.
Ngay khi ra khỏi chiến trường chính, tôi liền giải phóng thần chú của mình. Ngay lúc đó, một mũi tên sượt qua má tôi, khiến tôi chảy máu. Lực của mũi tên ấy đã đốn ngã cái cây bên cạnh tôi, làm tôi ngỡ ngàng.
Với cơ thể vô hồn của Jona vắt qua vai, tôi phải quay lại xem kẻ thù của mình là ai. Trước khi kịp nhận ra kẻ tấn công, hai mũi tên nữa lao vun vút về phía tôi.
Tôi chỉ có một giây để phản ứng, nhưng thế là đủ. Hít thở một hơi thật sâu, tôi thì thầm, “Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian)”.
Những mũi tên chết chóc đó chỉ cách tôi có vài inch ngay khi tôi giải phóng giai đoạn đầu tiên ý chí rồng của mình. Thế giới trở nên tĩnh lặng, ngay cả những âm thanh hỗn loạn của trận chiến chói tai.
Với chuyển động mượt mà, tôi dẵm chân phải của mình lên một mũi tên và ngoạm lấy một mũi tên khác. Giải phóng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian), cổ tôi ngay lập tức giật nảy vì lực của mũi tên trong miệng, mũi tên dưới chân thì chôn vùi xuống đất.
Nhìn về phía kẻ tấn công, tôi giải phóng một luồng mana thuần túy. Trong khoảnh khắc đó, trời chiều bỗng tối sầm lại, những con chim sợ hãi vội vã vụt ra khỏi các cành cây bay lên bầu trời sau khi cảm nhận được sát khí ngút trời.
Tôi chỉ đứng đó một giây, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi tôi nghĩ là vị trí của cung thủ phe địch với mũi tên của hắn trong miệng tôi, cảnh báo hắn rằng về những gì tôi có thể làm nếu hắn dám ngáng đường tôi.
Lời đe dọa vô hình của tôi dường như đã thành công khi không còn mũi tên hay thần chú nào hướng về phía tôi nữa. Quay người lại, tôi lao thẳng vào khu rừng rậm, quay ngược trở lại vách đá nơi chúng tôi đóng quân.
“Arthur? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói vang lên khi tôi đặt Cedry và Jona xuống đất cạnh lều trại.
Tôi nhìn lên thấy Quý bà Astera với máu me đầy trên mặt và chiếc tạp dề trắng của bà ấy. Nhận thấy ánh mắt của tôi, bà ấy chỉ lắc đầu cười nhạt. “Đừng lo lắng, đó không phải máu của ta. Ta chỉ đang giúp các bác sĩ chăm sóc những người bị thương được đưa trở lại thôi.”
Tôi gật đầu. “Cháu biết rồi. Hãy chăm sóc cô ấy”-tôi chỉ vào Cedry-“và cả Jona nữa”.
Không đợi phản ứng từ vị bếp trưởng, tôi quay người về phía vách đá, sẵn sàng đương đầu thì có thứ gì nắm chặt giày của tôi.
“Tại sao? Tại sao cậu không thể cứu cô ấy như cách cậu đã cứu tôi?” Giọng nói khàn khàn của Jona run lên khi anh ấy siết chặt mắt cá chân của tôi.
“Tôi không thể cứu mọi người lính trong một cuộc chiến tranh,” tôi đáp, không thể đối mặt với anh ta.
“Dối trá… Tôi dám chắc cậu có thể làm được nếu cậu muốn. Cậu là một Lance, đúng chứ? Tôi đã không chắc chắn về điều cho đến khi chính cậu đã bắt lấy mũi tên bằng miệng của mình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ mình đang mơ vì mũi tên đã dừng lại giữa đường bay.”
Tôi bực bội nghiến răng, không phải vì anh ta, mà vì chính tôi, và vung chân ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta. “Như tôi đã nói, ưu tiên của tôi không phải là cứu mọi người lính mà tôi gặp trong chiến tranh.”
“Chúng ta có thể biết nhau không lâu, nhưng nếu Cedry còn sống, không đời nào cô ấy nghĩ cậu “chỉ là một người lính”, thưa Tướng Quân.” Có một sự khinh bỉ từ cái danh hiệu anh ta gọi tôi.
Xoay người, tôi nhấc cổ áo Jona lên một lần nữa và kéo anh ta lại gần. “Tôi rất tiếc cho bạn của an,h Jona, nhưng hãy rút đầu ra khỏi cái mông của mình đi. Có những kẻ thù ngoài kia còn mạnh hơn anh tưởng tượng nhiều – mạnh hơn bất kỳ nhà thám hiểm nào mà anh sùng bái – và anh muốn tôi dùng hết sức lực để cứu tất cả mọi người ở đây á? Nếu tôi làm thế thì ai sẽ ngăn chúng lại? Ai có thể ngăn chặn các tướng địch, những kẻ có thể san bằng cả một ngọn núi nếu chúng muốn?”
Sự căm phẫn và trách móc trong ánh mắt Jona biến mất, thay vào đó là cảm giác tội lỗi và sám hối khi những giọt nước mắt lăn dài trên má anh. “Vậy tôi phải làm gì đây? Tôi đã hứa với cô ấy khi chúng tôi còn nhỏ. Cuối cùng thì tôi sắp có thể biến nó thành sự thật… Tôi định hỏi cưới cô ấy.”
Trước những lời nói của anh ấy, ngực tôi đau thắt lại từng cơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn chằm chằm vào gương mặt đau buồn của Jona.
“Ta sẽ chăm sóc cậu ấy, Arthur,” Quý bà Astera thì thầm, kéo vai Jona. “Đi nào.”
Tôi gật đầu cụt lủn và rời mắt khỏi Jona. Quay lại vách đá, đầu óc tôi vẩn vơ với những suy nghĩ về Jona và Cedry. Tôi từng thấy họ cãi nhau, cùng nhau cười đùa, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ.
“Chết tiệt,” tôi thầm chửi rủa khi len lỏi qua những tán cây rậm rạp. Những âm thanh của trận chiến ngày càng lớn hơn, nhưng suy nghĩ của tôi chỉ tập trung vào những lời cuối cùng của Jona.
Âm thanh yếu ớt của một mũi tên đưa tôi trở lại thực tại. Tôi né khỏi đường bay của mũi tên và tung những cây đao bằng băng vào đối thủ mà không cần dừng bước. Tên cung thủ rên rỉ một cách đau đớn và âm thanh của cơ thể hắn rơi xuống từ trên cây vang lên sau lưng tôi.
Vài bước sau, một tia lửa điện lách tách sau lưng tôi. Một thần chú rất mạnh, nhưng qua cách mà nó phân nhánh và yếu dần đi, tôi cá tên niệm chú không có nhiều kinh nghiệm trong việc thi triển phép thuật Deviant cấp cao. Bước tiếp, tôi gom mana vào các đầu ngón tay một lần nữa và giải phóng thần chú.
Không giống như tia sét của kẻ tấn công, đòn tấn công của tôi bắn ra như một viên đạn. Tuy nhiên, ngay khi thần chú của tôi chuẩn bị trúng mục tiêu, một bức tường kim loại dựng lên từ mặt đất, làm chệch hướng tia sét lên bầu trời một cách vô hại cho đến khi nó tan biến.
Thật khó chịu. Khi chiến đấu chống lại Alacryans, tôi bắt đầu nhận thấy một điều. Đối với từng pháp sư augmenter hay conjurer đang chiến đấu, dường như có như có một conjurer khác biệt với nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ họ. Cung thủ trước đó dường như không phải một augmenter, điều này giải thích cho việc tại sao hắn lại bị giết dễ dàng như vậy.
Bởi vì conjurer và augmenter phe địch không cần phải tập trung bảo vệ chính họ trong chiến đấu, nên những đòn tấn công của họ không ngừng nghỉ và manh động hơn nhiều.
Tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ từ lúc để Jona và Cedry ở trại, và tính khí tôi cũng điên máu hơn khi ngày càng nhiều kẻ thù tấn công.
“Ổn vl! Tụi mày biết gì không? Tao càng giết chúng mày nhiều thì càng ít người của phe tao phải chết!” Tôi nhổ nước bọt, nhếch mép cười đe dọa. “Realmheart!”
Những tên conjurer và augmenter đang ẩn náu giờ giờ đã hiện ra rõ mồn một khi chúng đang chuẩn bị tung đòn. Khi các hạt điện tích bao quanh chúng, xoay tròn, tất cả những thần chú bọn chúng sắp tung ra giờ đã quá rõ ràng, nhưng tôi cần thêm thời gian để chống lại chúng.
Tất cả những suy nghĩ về việc dự trữ mana đã biến mất khi tôi một lần nữa giải phóng giai đoạn đầu tiên của ý chí rồng trong tôi. Thế giới lại đóng băng, tôi nhanh chóng đánh giá các thần chú cần thiết để chống lại cuộc tấn công của mười hai kẻ thù khác nhau. “Ba quả cầu lửa, một đống đạn đá, một đợt cung tên cường hóa, thần chú lôi hệ, thủy đạn, và một trong số conjurer đang định chôn chân tôi để khiến tôi bất động. Game là dễ,” tôi thì thầm. Như tôi nghĩ, việc tạo kết giới trước đó để cứu Jona đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Khi kích hoạt Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian), từng tích tắc như trôi chậm lại. Cơ thể tôi dường như nặng nề hơn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Chả hề gì cả. Tôi giải phóng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) ngay khi sẵn sàng.
Ngay lập tức, tất cả thần chú bùng nổ khắp nơi xung quanh tôi, một loạt tiếng hét và than khóc hòa vào nhau. Những tên lính địch và đồng minh đều nhìn quanh, bối rối trước vụ nổ bất ngờ.
Thở ra một hơi dài, tôi không thể không mỉm cười mãn nguyện. Thay vì hủy phép thuật của kẻ địch như cách Phu Nhân Myre đã dạy bằng cách dùng mana để can thiệp, tôi đã làm quá tải phép thuật của những tên lính Alacryan, gây ra phản ứng chết người.
“Thấy sao hả, Jona! Anh hài lòng chưa?” Tôi nói.
“Arthur!” Một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau.
Nhìn qua vai, tôi phát hiện Chỉ Huy Glory. Biểu cảm của cô ấy đanh lại khi hai thanh kiếm dài đang rỉ từng dòng máu. Mái tóc từng được buộc đã được xõa ra và dính đầy bùn và máu khô, còn bộ giáp thì cũng không khá khẩm hơn chút nào, nhưng vẫn có một ngọn lửa nhiệt huyết bùng lên trong mắt cô ấy.
“Trông cô thật hài hước.” Tôi nở một nụ cười đau khổ, nhẹ nhõm khi thấy gương mặt quen thuộc.
Khóe môi cong lên, cô ấy nhếch mép. “Đó không phải là điều cậu nên nói với một phụ nữ, ngay cả trong chiến tranh.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” tôi cười khúc khích.
“Dù sao thì, cậu đã thực hiện chiêu đó sao thế?” Vanesy hỏi, nhìn quanh.
Tôi gật đầu. “Tôi chỉ vừa thử nghiệm vài thứ.”
“Thử nghiệm thứ gì đó trong trận chiến? Cậu chả bao giờ thay đổi cả.” Bà ấy thở dài. “Cậu có nghĩ cậu có thể làm điều đó một lần nữa không?”
“Có lẽ được,” tôi trả lời nhưng đột nhiên, suy nghĩ của Sylvie tràn trong đầu tôi.
‘Arthur, con sẽ quay lại.’ Rất nhiều cảm xúc đan xen với thông điệp ấy: lo lắng, tuyệt vọng và sợ hãi.
‘Đã xảy ra chuyện gì? Con đã tìm ra thứ gì đó sao?’ Tôi gửi lại cho khế ước thú của mình, tâm trạng của cô ấy cũng ảnh hưởng đến tôi.
‘Không, con phải dừng lại giữa chừng…’ Sylive yên lặng một lúc nhưng cảm giác như có điểm báo nghiệt ngã khiến tim tôi đập nhanh hơn, cho đến khi nó cất tiếng. ‘Ai đó đang đến chỗ của người. Arthur, hắn… hắn rất mạnh.’
Danh sách chương