Cả hai chỉ huy đằng sau lưng tôi đều ngớ hết cả người ra khi chúng tôi nhìn chằm chằm chằm vào cánh tay bị đứt lìa vẫn còn nắm chặt cán kiếm nằm trên vũng máu.


“Tất cả binh lính tập trung! Chuẩn bị giao chiến!” Tôi thét lên, khuếch đại giọng nói của mình to và rõ hết sức có thể để thu hút tất cả sự chú ý.


Những người lính có mặt ở đây liền giật mình hoàn hồn sau khi nghe mệnh lệnh. Những người lính mới thì chật vật lục lọi đồ đạc và mặc giáp vào. Những thám hiểm gia kỳ cựu và các binh lính đã từng chinh chiến nhiều lần đã mặc sẵn áo giáp bên dưới y phục của mình, họ nhanh chóng mặc đồ bảo hộ trong khi những tiếp la hét và tiếng kim loại va đập nhau vang lên liên hồi trên vách núi.


Chỉ huy Glory và Auddyr thì đã mặt áo giáp hạng nhẹ cũng ngay lập tức hoàn hồn, có chút xấu hổ vì phản ứng khá chậm.


“Chỉ huy Auddyr. Nhìn lớp áo giáp trên cánh tay này đi, đây không phải là thứ một người bình thường có được—đây là áo giáp quân phục. Không phải ông từng nói rằng sư đoàn của ông đang đóng quân trên vách núi đúng không?” Tôi hét lên khi khu trại càng ngày càng ồn ào.


Khuôn mặt của vị chỉ huy liền tái mét đi sau khi boàng hoàng nghiên cứu lớp áo giáp ấy. Ngay khi ông ta có ý định phóng thẳng lên vách núi, tôi nắm chặt lớp bảo vệ vai trên người ông ta lại. “Ở lại đây cho đến khi cả toàn bộ binh lính của chúng ta chuẩn bị hoàn tất.”


“Buông tôi ra! Lính của tôi đang bị tấn công mà không có chỉ huy của họ!” Chỉ Huy Auddyr giận dữ thốt lên, bản tính ngạo mạn và điềm tĩnh của ông ta không còn nữa.


Siết chặt hơn, tôi kéo ông ta lại gần. “Chỉ Huy Auddyr! Nếu ông tự mình lên đó và để bị giết, thì những người lính của ông sẽ lâm vào tình trạng còn khốn cùng hơn hiện tại.”


Tôi liếc mắt khảo sát cả căn cú khi Chỉ Huy Glory hướng dẫn trung đội của cô ấy vào đội hình tác chiến. Hầu hết những người lính đã chuẩn bị xong xuôi và vào đội hình của họ. Thay vì thành lập đội hình lớn, Vanesy chia nhỏ sư đoàn của mình thành những trung đội riêng biệt, gồm có lính bộ binh, pháp sư Augmenters, cung thủ và các pháp sư Conjurer.


Tò mò liếc nhìn nhanh, các trung đội đứng trước hàng là bộ binh—những con người và elf bình thường mặc giáp dày cui và sử dụng khiên lớn, bởi vì họ sẽ là hàng tiên phong lao vào kẻ địch và hứng chịu toàn lực công kích. Hai bên hông là các pháp sư Augmenters chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ các Conjurers và cung thủ khi họ khai hỏa cung tên và thi triển phép.


Người đứng đầu—còn gọi là đại đội trưởng, như Dresh chẳng hạn—thường đứng phía sau hàng bộ binh, một vị trí lý tưởng để ra lệnh và đồng thời bảo vệ các Conjurers.


Vanesy quay sang nhìn tôi và ra hiệu rằng cô ấy đã sẵn sàng. Buông Chỉ Huy Auddyr ra, tôi ra hiệu cho ông ta gia nhập với nữ chỉ huy kia rồi tôi di chuyển về phía cánh, nơi các thợ rèn và đầu bếp đang tụ thành nhóm.


Khi cả sư đoàn bắt đầu hành quân lên con dốc dẫn lên vách, tôi bắt đầu tò mò không biết kẻ thù đang tấn công chúng ta là ai. Bọn tôi ở gần khu vực biên giới của Span, giáp ranh với lãnh thổ của Vương Quốc Darv. Ban đầu, tôi ngay lập tức cho rằng là quái thú mana tấn công, nhưng vết thương trên cánh tay bị cắt lìa quá ngọt, không thể bị gây ra bởi móng vuốt hay răng nanh được. Bọn họ cũng không thể bị tấn công bởi các băng cướp du mục được, bởi vì theo những gì tôi được biết thì bọn chúng chỉ mai phục trên những tuyến đường dọc biên giới phía nam của Dicathen. Cũng có thể là nhóm khủng bố phản đối chiến tranh với Alacrya, nhưng cho đến khi chúng tôi đến nơi, không gì là chắc chắn cả.


“Quý bà Astera, bà ở đây ổn chứ?” Tôi hỏi ngay khi tôi thấy vị bếp trưởng đang mặc bộ áo giáp vào.


“Không hề gì hết. Chỉ Huy Glory đã ra lệnh cho một số Augmenters ở lại phía sau để bảo vệ chúng ta, nhưng mà nên nhớ là ta vẫn còn ở đây đấy.” Bà ấy nháy mắt một cách đầy tự tin.


“Bà nói đúng. Vậy cháu đi đây.” Tôi quay người lại và định rời đi thì Quý Bà Astera nắm chặt tay tôi lại.


“Arthur,” bà ấy nói với biểu cảm hết sức nghiêm nghị. “Cẩn thận không bao giờ là thừa đâu, cậu biết chứ?”


Tôi gật đầu nhanh và ra hiệu Sylvie chui ra. “Mong bà cũng sẽ làm thế.”



‘Liệu có ổn khi con biến đổi ở ngay ngoài đây quá sớm không?’  Khế ước thú của tôi hỏi khi nhảy ra khỏi áo choàng của tôi.


‘Không cần phải lo lắng. Ta cần phải đến đó để hiểu rõ tình hình quân sự trên đó càng nhanh càng tốt.’


Cơ thể nhỏ nhắn của Sylvie bắt đầu phát sáng rực rỡ và biến thành một con rồng uy quyền. Lớp vẩy đen tuyền của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến cho cả mặt biển ghen tỵ. Đôi mắt màu vàng ròng trong suốt với sự thông minh và hung bạo nhìn tôi chằm chằm. Các người đầu bếp lực lưỡng và các thợ rèn với thân hình vạm vỡ có cánh tay to bằng cả đầu tôi liền đực mặt ra nhìn chúng tôi và há hốc mồm, một số người còn loạng choạng vấp ngã như con nít tập đi.


Tôi nhảy lên lưng khế ước thú của mình và nắm chặt vào gai của cô rồng tôi. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn biểu cảm đầy thán phục in hằn trên gương mặt của quý bà Astera khi Sylvie vỗ đôi mánh to lớn của mình và tạo một luồng gió cực mạnh.


Sylvie nhảy lên khỏi mặt đất và vung cánh lần nữa để bay lên. Những ngọn gió mạnh mẽ làm sư đoàn được dẫn dắt bởi Chỉ Huy Glory và Auddyr đang hành quân bên dưới giật mình, nhưng tôi đã ở quá xa nên không thể thấy được biểu cảm của họ.


Tôi định sẽ bay thẳng qua vị trí của sư đoàn của Chỉ Huy Auddyr, nhưng Sylvie lại bay thẳng qua lớp mây phía trên đầu chúng tôi. ‘Arthur, người nên biết rằng nếu chúng ta tham chiến, con sẽ không thể giúp gì nhiều cho người được.’


‘Con đang nói về hiệp định không can thiệp trực tiếp giữa các asura ư?’  Tôi hỏi, sợ rằng mình không thể chiến đấu kề vai sát cánh với khế ước thú của mình.


‘Đúng là Aldir có cảnh báo con về điều đó, nhưng không chỉ có vậy không thôi. Với quá trình đánh thức sức mạnh mà ông nội Indrath bắt con trải qua để đánh thức sức mạnh aether của mình, sẽ mất một thời gian thì con mới có thể dùng ma thuật để hỗ trợ người. Cho đến khi sức mạnh của con hoàn toàn khôi phục, con sẽ không thể giúp gì nhiều cho người ở hình dạng này. Xin lỗi vì con đã không nói sớm hơn.’


Tôi xoa cái cổ to lớn của khế ước thú của mình, tức giận với chính bản thân mình vì không nhận ra tình trạng hiện giờ của khế ước thú của tôi. Tôi biết quá trình huấn luyện của cô ấy bị ngắt ngang là do tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại quan trọng đến thế với cô ấy. ‘Không, đừng xin lỗi. Ít nhất thì giờ ta biết rồi.’


Chúng tôi chỉ mất một chút thời gian để đến nơi chiến trường nảy lửa từ, nhưng việc một cánh tay bị chặt đứt lìa bay xuống từ vách đá khiến tôi nghi ngờ việc này có gì đó không đúng. Chúng tôi có thể nghe tiếng từ trận chiến khốc liệt đang diễn ra bên dưới, nhưng cho đến khi chúng tôi bay xuống dưới tầng mây thì chúng tôi mới nhận tình huống còn nghiêm trọng hơn cả trăm lần những gì tôi nghĩ.


‘Không thể nào.’ Những suy nghĩ của Sylvie tràn ngập nghi hoặc trước cảnh tượng trước mắt, nhưng với một người đã từng trải qua biết bao nhiều cuộc chiến, tôi chỉ có thể xem đây là một tính toán sai lầm—một tính toán sai lầm nghiêm trọng.


Ở dưới kia, trên bãi cỏ nhuộm màu đỏ tươi và đen thẫm của máu và khỏi, chính là đội quân Alacryan.


Lực lượng của bọn chúng lên đến hơn năm ngàn người hiện đang giao chiến với sư đoàn của Chỉ Huy Auddyr. Từ đây nhìn xuống thì những người lính chỉ nhỏ bằng con kiến, nhưng rất dễ phân biệt cả hai phe. Khác với quân đội của Dicathen, lính Alacryan dường như mặc một bộ giáp quân phục màu xám với biểu tượng màu đỏ thẫm đồng nhất.


Sylvie chuẩn bị lao xuống, nhưng tôi ngăn cô ấy lại. ‘Không. Chúng ta sẽ ẩn thân vào lúc này.’


‘Ẩn thân? Đồng minh của chúng ta ở dưới đó đang hy sinh mạng sống mình, và người muốn ẩn thân ư?’  Giọng cô ấy lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng tôi nghĩ Sylv chắc hẳn đã hiểu rõ ý định của tôi rồi.


‘Không phải trận chiến nào chúng ta cũng phải tham gia được. Bây giờ, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là cần phải tìm hiểu xem chúng ta đang chống lại gì.’  Tôi vẫn dán mắt vào khung cảnh bên dưới, nghiến răng hối hận khi không mang theo bất kì cuộn giấy giao tiếp với Virion, tôi đành phải đứng không nhìn.


‘Làm thế quái nào bọn chúng có thể đến tận đây mà chúng ta lại chẳng hề hay biết gì được? Có thể bọn chúng vẫn chưa đi qua những thành phố lớn nào, nhưng đáng ra tộc người lùn phải biết khi một đội quân lớn đến mức này hành quân qua lãnh thổ của mình chứ.’


“Có thể là bọn họ biết rồi.” Tôi lẩm bẩm, ghi nhớ sơ bộ con đường hành quân của bọn chúng. ‘Thay đổi kế hoạch. Sylv. Con hãy ẩn thân đi, và đi ngược theo con đường mòn của đội quân Alacryan được không? Ta sẽ giả dạng thành lính bình thường và trà trộn vào để giúp họ.’


‘Nếu người gặp rắc rối thì sao? Con sẽ ở quá xa để có thể giúp được cho người.’  Tôi có thể thấy giọng điệu phản đối trong giọng cô rồng của tôi.


‘Sư đoàn của Vanesy sẽ đến sớm thôi, và ta có cảm giác xấu là dù cho chúng ta có thể hơn chúng về binh số, nhưng họ vẫn sẽ thua nếu không có ta.’


 


‘Đó là lý do tại sao con càng phải ở đây để giúp người.’  Sylvie cãi.


‘Làm ơn đấy, Sylv. Nếu những gì ta nghi ngờ là đúng, thì cuộc chiến này không đơn giản là giữa chúng ta với chúng không thôi đâu. Con là người duy nhất ở đây có thể đi đi về về đủ nhanh. Ta sẽ cẩn thận, Sylv.’


‘Rồi. Nhưng ngay khi con cảm nhận người gặp nguy hiểm, con sẽ trở lại và đưa người ra khỏi đây, dù cho người có đồng ý hay không.’ Sylvie làu bàu.


‘Cảm ơn nhé.’  Tôi xoa cổ khế ước thú của mình trước khi nhảy khỏi lưng Sylv. Khi tôi lao xuống mặt đất, không khí mùa đông khô rát như những cây roi may quật vào tôi. Tôi cố tình hạ cánh tránh xa chiến trường để tránh thu hút chú ý.


Ngay trước khi hạ cánh vào đống cây lùm xùm bên dưới, tôi vận mana bao bọc cơ thể, che giấu sự hiện diện của bản thân trước khi thi triển phép thuật Phong hệ. Với một đống cành nhánh và lá cây để làm chậm cú rơi, cộng thêm thần chú làm giảm tốc, tôi hạ cánh nhẹ nhàng xuống mặt đất mà không gây ra tiếng động, mặc dù có làm lộn xộn mọi thứ xung quanh.


“Những điều mình phải làm để trà trộn.” Tôi lẩm bẩm, nhặt những cành cây và lá cây ra khỏi đầu mình. Tôi ẩn mình trong đống cây này cho đến khi tôi nghe thấy sư đoàn của Vanesy hành quân đến.


“Tred! Vester! Đưa đội của mình sang cánh trái. Dirk! Sasha! Sang cánh phải!” Giọng nói đầy tự tin của Vanesy vang vọng khắp khu vực. “Số còn lại thì hội quân với sư đoàn của Chỉ Huy Auddyr và xử lý hết đám Alacryan khốn nạn trên tiền tuyến đi!”


Lao ra ngoài, tôi bắt kịp với chỉ huy Glory. Theo bản năng, Vanesy ngay lập tức quay kiếm về phía tôi trước khi kịp nhận ra tôi là ai.


“Mẹ kiếp chứ, Arthur. Đừng có hù tôi như thế chứ!” Cô ấy thở dài. “Mà cậu làm gì ở đây thế? Tôi thấy cậu và khế ước thú của mình bay khỏi đây rồi mà.”


“Và bỏ mặc thuộc hạ yêu dấu của tôi lại ư?” Tôi nhếch mép. “Không. Tôi đã cho Sylvie thực hiện một nhiệm vụ ngoài lề không kém phần quan trọng.”


“Vậy à, thật an cmn tâm khi có cậu ở đây với chúng tôi, nhưng cậu có biết thế quái nào mà lực lượng của Alacryan đông đảo cỡ này có thể tiến sâu đến tận đây không?”


Tôi chỉ lắc đầu. “Sao chúng ta không thử bắt sống vài tên và tra khảo chúng xem?”


Vanesy nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm rồi giơ cả hai thanh kiếm dài lên. “Kế hoạch hay đấy.”



Các binh lính của Vanesy, đàn ông hay phụ nữ, đều gầm lên mạnh mẽ khi đối mặt với đội quân Alacryan. Tôi ở phía sau khoảng một phút, chứng kiến cảnh thảm xác kinh hoàng giữa hai phe. Những tiếng niệm chú lẩm bẩm từ các conjurers vang lên không ngớt khi họ chuẩn bị thi triển phép, còn các cung thủ thì trút mưa tên xuống quân thù từ phía sau các Augmenters và lính bộ binh.


Nhưng tôi lại tiếp tục tập trung trở lại vào quân lính Alacryan. Cái cảm giác bồn chồn khó chịu mà tôi cảm thấy khi quan sát chúng từ trên trời ngày càng trở nên tệ hơn khi chúng bắt đầu phản công.


Vì lý do quái gở nào đó, tôi đã mong rằng kẻ thù của chúng tôi sẽ là dạng quái vật hùng mạnh như Vritras. Tuy nhiên, khi nhìn bọn chúng, thì bọn chúng trông chẳng khác gì chúng tôi cả, chỉ trừ bộ quân phục màu xám đậm và đỏ thẫm kia. Tôi chỉ nhận ra điều đó khi tôi nhìn chằm chằm một tên lính phe địch.


Hắn ta nheo mắt lại khi chuẩn bị tấn công. Tôi nhặt một thanh kiếm dính đầy máu dưới đất lên khi hắn ta lao về phía tôi. Nhưng ngạc nhiên thay, khi tôi cố cảm nhận cấp độ lõi mana của hắn, tôi lại chẳng thể đọc được lõi của hắn. Tên lính đó liền giơ tay lên và cong ngón tay lại. Bỗng nhiên, không một chút mana dao động cảnh bảo tôi, một găng tay mana với vuốt nhọn liền hình thành trên bàn tay hắn. Rồi hắn ta quơ găng tay vuốt nhọn về phía tôi một cách hung hăn.


Tôi cúi người xuống né và thấy hàng cây phía sau lưng tôi bật gốc trước sức mạnh của đối phương. Qua tốc độ thi triển phép và sức mạnh của hắn, tôi cho rằng hắn ta phải ít nhất là một augmenter lõi vàng—thậm chí có thể là lõi bạc không chừng.


Tôi phản đòn bằng cách vung thẳng thanh kiếm được cường hóa lên, bỗng một trường bảo vệ bao bọc vùng ngực của tên pháp sư lóe sáng lên ở ngay chỗ tôi đang nhắm tới.


‘Cái quái gì thế?’ Tôi liền quay ngược đầu ra sau vì tôi cảm nhận được thần chú đó không phải là do hắn ta thi triển. Cách đó khoảng mười mét là một tên lính khác, hắn ta đang giơ tay ra và nhăn mày tập trung giữ vững rào chắn bảo vệ. Nhận ra rằng tôi đang nhìn thẳng vào mình, hắn ta tròn mắt ngạc nhiên và liền quơ tay nhắm vào tôi.


Lớp rào bảo vệ ban nãy liền duy chuyển và mở rộng ra, tạo thành bức tường ngăn giữa tôi và tên đó. Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể thao túng trường bảo vệ điêu luyện đến mức đó, nên tôi biết chắc mình cần phải xử lý tên nào trước. Tuy nhiên, tên lính dùng vuốt kia đã có thời gian để thủ thế tấn công, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết hắn ta trước.


Vứt thanh kiếm tôi vừa nhặt được, tôi lao thẳng về phía tôi thủ. Ngay khi vừa vào tầm tấn công, tôi dậm mạnh chân thuận của mình xuống đất, dựng lên một cột đá ngay trước chân hắn ta.


Lần này, không biết là do tên Conjurer kia không kịp phản ứng hay không thèm chặn đòn, nhưng lớp bảo vệ đã không xuất hiện để bảo vệ tên Augmenter kia. Hắn ta liền cố gắng né sang một bên, nhưng trụ đá của tôi vẫn đập thẳng vào xương sườn hắn. Tuy nhiên, thứ khiến tôi sốc nặng là tiếng va chạm: tiếng xương vỡ nát bên dưới cái áo giáp bị móp của hắn. Thằng ngu này không cường hóa cơ thể mình à?
Nghiến răng trong đau đớn, tên Augmenter lờ đi chấn thương của mình và tiếp tục lao đến tôi với móng vuốt mana giương ra. Vận mana hệ lội vào nắm đấm, tôi đỡ cú đó trực diện, nghĩ rằng hắn sẽ phản công hoặc dùng thần chú khác, nhưng không. Ngay khi va chạm, nắm đấm sấm sét của tôi phá nát găng tay vuốt nhọn của hắn, và làm gẫy cổ tay hắn.


Tôi chưa có ý định kết liễu hắn ta, vì trí tò mò trong tôi ngày càng thắng thế. Hắn ta chẳng phải là một mối đe dọa thật sự với tôi, nhưng có gì đó ở cách hắn—cách mà bọn chúng chiến đấu thật sự chẳng hợp lý tý nào. Tôi cứ tưởng rằng đối thủ trước mặt tôi là một pháp sư augmenter có nhiều kinh nghiệm, nhưng hắn ta còn chẳng vận mana để bảo vệ cơ thể nữa. Nếu không có rào chắn bảo vệ ban nãy từ đồng bọn, khá chắc kèo là tay hắn ta sẽ bị đứt lìa ngay.


Tên lính augmenter khụy xuống một chân, cánh tay trái thòng lòng. Khuôn mặt hắn vừa tỏ ra thán phục, vừa bán tín bán nghi rồi hắn ta tặt lưỡi và quay sang tên thi triển rào chắn. “Này, Thủ Hộ Vệ!” Hắn ta hét lên. “Cường hóa toàn bộ cơ thể ta ngay lập tức!”


(T/N: Có tý spoiler, nhưng thôi để giới thiệu luôn cho biết. Đội hình tấn công của Alacryan chia làm các nhóm nhỏ, có chức hiệu khác với Dicathen, gồm các pháp sư sau:


- Striker (Tiến Công): pháp sư cận chiến (Như Augmenter)


- Caster (Pháp Sư): pháp sư thi triển phép tấn công (Như Conjurer)


- Shield (Thủ Hộ Vệ): pháp sư thi triển phép phòng vệ (Như Conjurer nhưng chỉ sử dụng phép phòng vệ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện