“Trông tôi nhìn ngu ngu sao ấy.” Tôi làu bàu, ngắm nhìn bản thân trong gương.


Bộ giáp kim loại này chỉ được cái thiết kế hào nhoáng và khoe mẽ chứ chẳng có hiệu quả trong thực chiến là mấy. Trên ngực tôi là tấm bảo vệ bằng bạc và miếng bọng giáp cao đến tận cằm tôi, khiến tôi khó có thể di chuyển cổ. Còn thốn hơn, phần giáp bao bọc cả bắp chân và đùi khá cứng, khiến tôi không thể nhấc chân lên quá cao. Những họa tiết hoa văn cầu kì trên găng tay và cạp giày giống hệt với trên ngực tôi, và sau lưng tôi là một áo choàng đỏ ngầu dài xuống quá đầu gối tôi, che đi thanh đại kiếm giắt ngay sau lưng tôi.


“Trông ngài thật phi thường và truyền cảm hứng!” Người hầu nữ chắp tay khen ngợi trong khi buột lại tóc tôi gọn gàng.


“Ai mà chiến đấu được trong cái bộ đồ “cạm bẫy chết người” này thì tôi cũng nể lắm à.” Tôi trả lời, cố nâng tay quá đầu mình.


‘Ừ thì ít nhất trông người sẽ khá bảnh bao trước đám đông.’ Sylvie nói vọng ra từ giường tôi, trong khi vẫn ngái ngủ.


‘Thôi đi! Hên là ta chưa bắt con mặc giáp vào đấy.’ Tôi đáp.


‘Vẩy của con là giáp của con.’ Sylvie ưỡn lưng ra như một con mèo khi cô rồng tôi nhảy ra khỏi giường.


“Rồi đó! Xong xuôi cả rồi.” Người nữ hầu tuyên bố, cẩn thận buộc lại tóc tôi bằng một băng buộc tóc màu vàng. “Bộ giáp này không chỉ uy nghiêm, nó còn có cổ tự bảo vệ khắc trên nó nữa!”


“Mặc bộ giáp này thì tôi hiểu đấy, nhưng có nhất thiết phải đeo theo cái kiếm này không? Tôi cũng có một thanh mà, nó cũng ngầu lắm đấy!” Tôi nói và rút thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn không gian.


Người hầu e thẹn xoa bộ tóc nâu ngắn của mình và mắt đảo qua đảo lại một cách ngượng ngịu. “N-Nó cũng đẹp lắm, thưa ngài, nhưng—”


“Thanh kiếm đó quá nhỏ! Đeo nó vào thì trông cậu chẳng mạnh mẽ chút nào hết!” Một người hầu với thân hình to như gấu ngắt lời, dùng hai bàn tay gân guốc để chỉnh sửa lại bộ giáp của tôi. “Hoàn hảo. Giờ thì ổn hết rồi đó!”


Tôi nhìn xuống thanh kiếm xanh nhạt được rèn bởi bậc thầy rèn khí asura, rồi tra nó vào vỏ trước và thở dài cho nó trở vào nhẫn không gian của tôi.


Tôi chật vật đi ra khỏi phòng, Sylvie vẫn lượng lự không lên tiếng trừ khi chúng tôi hoàn toàn ở một mình, mà chỉ dùng thần giao cách cảm. ‘Con cá là người sẽ làm đám đông ấn tượng với bộ giáp mới đó đấy!’


‘Mong là ta chỉ đứng ngoài rìa trong suốt buổi phát biểu này thôi. Ta biết rằng Virion muốn tất cả nhân vật quan trọng ở đây để nâng cao tinh thần, nhưng ta nghĩ các Lances không là đủ rồi.’ Tôi đáp lời rồi chúng tôi đi qua hành lang trống không.


Cư dân và hầu hết các công nhân sinh sống và làm việc ở đây đã được hộ tống qua cánh cổng từ sáng sớm nay để ổn định chỗ ngồi. Tôi không kịp có cơ hội để gặp gia đình mình hôm nay, nhưng họ để lại một tin nhắn cho người hầu e thẹn kia, nói rằng họ sẽ gặp lại tôi trên ban công.


‘Thật không thể tin là Virion lại quyết định sẽ phát biểu ở thành phố Etistin. Không phải đó là nơi mà hạm đội của Alacryan sẽ đổ bộ vào ư?’ Sylvie lên tiếng một cách lo lắng khi nằm trên vai tôi.


‘Việc đó cũng có lý đấy. Việc này có hơi mạo hiểm, nhưng nếu mọi chuyện trọn vẹn, đám đông sẽ thấy rằng lực lượng của chúng ta mạnh hơn hạm đội của chúng nhiều.’


‘Chắc vậy.’


Ngay cả việc đi xuống các bậc thang cũng là nhiệm vụ khó khăn trong bộ giáp cồng kềnh này, và tôi càng ngày càng bị cám dỗ nhảy thẳng xuống dưới luôn cho rồi, mặc kệ bất kì ai xui xẻo đứng ở dưới đó.


Tiếng kêu lắc kắc của bộ giáp kim loại khi tôi đi trên đường đi lát đá vang vọng khắp hành lang hẹp dẫn đến phòng dịch chuyển, khiến hai người lính gác canh cửa cảnh giác. Khi tôi đến cánh cửa sắt quen thuộc, cả hai pháp sư Augmenter và Conjurer đang đứng gác liền cúi đầu kính cẩn và bắt đầu mở khóa cánh cửa dẫn vào trong phòng.


“Mọi người đang đợi ngài ở trong đó.” Người pháp sư Augmenter thông báo trong khi mở cánh cửa sắt, để lộ những cá nhân chủ chốt trong cuộc chiến này.


Bairon Wykes, Varay Aurae, và Aya Grephin, và ba Lances còn lại đứng ở bên kia (khoan, có gì đó sai sai), bọn họ cũng mặc bộ giáp thiết kế cầu kì và cồng kềnh màu trắng như tôi.



Tôi để ý thấy Virion, người đứng kế bên cánh cổng dịch chuyển, đang thay bộ đồ đen để tang thành một bộ áo dài màu Olive sang trọng dài qua đầu gối ông và cái quần lụa rộng màu trắng bạc. Ngoài ra, tấm áo dài còn có mép mạ vàng ánh như cái thắt lưng mạ vàng trên hông ông. Trên đầu ông là một vòng vương miện đồng, tô điểm cho mái tóc bạc mượt của ông.


Đứng đối diện với Tổng Tư Lệnh là những nhà cầm quyền cao cấp của cuộc chiến này: con trai của ông Virion và là cha của Tess, Alduin Eralith, và vợ mình, Merial.


Alduin khoác trên người một bộ áo dài bạc và có thiết kế như của ông Virion, trong khi Merial khoác trên người một bộ váy màu bạc ánh tinh tế, trùng màu với chồng mình.


“Xem ai cuối cùng cũng đến kìa.” Virion nói và gật đầu khi thấy tôi.


“Tổng Tư Lệnh Virion.” Tôi cúi đầu một cách tôn trọng, và quay sang cha mẹ của Tess. “Vua Alduin và Hoàng Hậu Merial. Đã khá lâu rồi chưa gặp lại hai người.”


“Đúng thật vậy,” Alduin mỉm cười, xoa cằm nhìn tôi chăm chú, còn Merial chỉ gật đầu nhẹ.


Rồi tôi quay sang Blaine và Priscilla Glayder, cựu Vương và Hoàng Hậu Sapin.


“Vua Blaine và Hoàng Hậu Priscilla. Cũng đã rất lâu rồi nhỉ.” Tôi nói và nở một nụ cười lịch sự, cúi chào hết mức có thể.


Blaine đã già đi trông thấy kể từ lần cuối tôi gặp ông ấy. Mái tóc màu đỏ dữ dằn của ông ngày càng nhiều tóc bạc hơn. Tà áo màu đen bên dưới lớp hộ kiên màu bạc bóng che chắn vai và phần cổ khiến trông ông khá ngầu. Mặt khác, còn vợ ông thì mặt một bộ váy màu đen tuyền với bông hoa bạc được khắc lên đó. Mái tóc đen mượt của bà được buột lại gọn gàng, để lộ cái cổ màu trắng rạng rỡ tương phản với bộ đồ đen của bà.


Cả hai vị vua và hoàng hậu trông không khác gì nhau, nhưng mỗi người bọn họ có thần thái rất uy quyền, có thể làm choáng váng cả đám đông đang đợi họ.


“Cháu đã trưởng thành rồi nhỉ.” Merial nói, đôi mắt sắc sảo của bà ấy như nhìn xuyên thấu qua người tôi.


“Vâng, đúng là như vậy, thưa Hoàng Hậu,” tôi trả lời.


“Tất nhiên rồi,” Blaine hằn giọng. “Và cậu sẽ tiếp tục phát triển, không chỉ là chiều cao mà còn phát triển về sức mạnh, đó là điều ta cần từ một trong những người lính tinh anh nhất của ta.”


Tôi liếc nhìn Bairon và Varay, hai lances của Blaine, và lắc đầu nói “Không tính đến gia thế và sức mạnh của bản thân, nhưng trong cuộc chiến này, thần chỉ dám tự xem mình là một người lính bình thường của lục địa thôi.”


“Thật tốt khi cuối cùng cũng gặp mặt cậu, Arthur.” Một ông lão người lùn lưng gù đứng cạnh Virion và hai vị vua và hoàng hậu tiến lên, đứng giữa Blaine và tôi rồi chìa tay ra.


Mặc dù ông ta chỉ cao đến ngực tôi, nhưng dáng ông thẳng đứng với bờ vai rộng, khiến ông trông có vẻ cao hơn nhiều. Trên gương mặt ông là một vết sẹo dài ở bên trái, từ tận mắt trái xuống đến miệng. Tuy nhiên, ông có một đôi mắt rất là nhân từ, khác xa so với diện mạo của mình.


Tôi chìa tay mình ra bắt bàn tay to lớn của ông, để ý thấy bàn tay ông khá thô ráp. “Xin thứ lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi, nhưng tôi không nghĩ mình đã có vinh dự gặp mặt ngài.”


“Tên ta là Rahdeas, và đúng thế, cậu và ta chưa từng gặp nhau trước đây.” Ông ấy cười. “Nhưng ta đã nghe rất nhiều điều về cậu qua những bức thư mà Elijah gửi về.”


Mắt tôi mở to khi chợt nhận ra. “Vậy ngài chắc hẳn là—”


“Đúng. Ta chính là vị trưởng lão đã nuôi nấng cậu ta khi cậu ta còn nhỏ.” Ông ấy nhìn tôi và nở một nụ cười sầu thảm khiến tôi nhói đau ở lồng ngực.


‘Vậy ra đó là người đã chăm sóc cho Elijah ư?’ Giọng nói của Sylvie vang lên trong đầu tôi một cách ngạc nhiên.


“T-Tôi thật sự xin lỗi vì đã không đến kịp lúc để giúp cậu ấy.” Tôi nói, lờ đi khế ước thú của mình và cúi đầu.


Rahdeas chỉ khẽ lắc đầu. “Đó không phải là lỗi của cậu. Đứa trẻ đó luôn kéo theo rất nhiều rắc rối.”


Bắt lấy tay ông bằng hai tay, tôi nhìn thẳng vào mắt ông và nói. “Nếu cậu ta còn sống, tôi xin hứa với ngài, tôi chắc chắn sẽ đưa cậu ta trở về đây.”


“Cảm ơn cậu,” ông ấy thì thầm, buông đôi tay dường như rất mỏng manh ra.


“Rahdeas là đại diện mới của tộc người lùn. Chúng ta sẽ đi trước.” Virion nói. “Người gác cổng sẽ nhận tín hiệu từ ta và ra hiệu cho cháu bước qua cổng khi thời điểm đến.”


Khi sáu người bọn họ bước qua cánh cổng, cả căn phòng dịch chuyển bỗng chốc im lặng lạ thường. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình nên dành thêm thời gian với Rahdeas. Tôi khá tò mò về quá khứ của Elijah và người đã nuôi dạy cậu ta.


Bỗng nhiên, tôi cảm thấy ai đó chạm nhẹ vào vai mình, hay nói đúng hơn là chạm vào giáp vai của mình. Quay lại, tôi đối mặt với nữ Lance tên là Aya Grephin.


“Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây, nhưng tôi chưa hề có cơ hội giới thiệu bản thân mình.” Cô ấy mỉm cười e lệ, vuốt mái tóc đen tuyền bóng bẩy mượt mà sau tai và chìa tay ra để đợi tôi bắt tay. “Tên tôi là Aya Grephin.”


Có gì đó là lạ về giọng nói của cô ấy. Như thể giọng nói của cô ấy dịu dàng và ngọt ngào đến mức bạn muốn nghiêng người lại gần để nghe rõ cô ấy nói gì. Cách cô ấy nói rất quyến rũ, rất khó cưỡng lại. Mỗi chuyển động của bàn tay và ngón tay khiến mắt tôi chỉ biết tập trung vào chúng, nhưng trông chúng không được tự nhiên. Tôi cảm nhận được ma thuật trong giọng nói của cô ấy.


“Vâng,” tôi mỉm cười, lùi lại một bước. “Thật vinh dự khi chính thức được gặp cô trực tiếp.” Tôi biết cô ấy đang đợi tôi hôn lên tay mình, nhưng tôi chỉ bắt tay cô ấy thôi.


“Mong là chúng ta có thể hòa thuận với nhau.” Cô ấy nói, nụ cười không biến đổi khi cô ấy rút tay lại. Quan sát cách cô ấy quay người lại và bước đi lả lướt về chỗ của mình, hông lắc qua lắc lại, tôi càng cảm thấy có chút hơi khó chịu trong người.


Ngoài vẻ ngoài quyến rũ giả tạo của mình khi ở gần cô ấy, nhưng tôi biết rằng nữ lance elf đó không phải dạng xoàng. Tôi đã tận mắt thấy rằng kĩ năng của Varay mạnh hơn Bairon, nhưng tôi chưa hề thấy Aya chiến đấu bao giờ. Và qua những gì tôi được nghe, và qua cái mật danh của cô ấy, Phantasm (Ảo Ảnh), có vẻ như cô ấy là Lance nguy hiểm nhất. Chỉ ở gần cô ấy và cái cách cô ấy nhìn tôi, tôi có thể dễ dàng hiểu được những tin đồn ấy là có cơ sở cả.


“Có vẻ như đợt huấn luyện của cậu khá thành công nhỉ. Cậu vừa bước qua giai đoạn Bạc sơ cấp và sắp tiến vào Bạc trung cấp rồi.” Varay, người nãy giờ im lặng quan sát tôi, cuối cùng cũng lên tiếng nói.


Trái ngược với Aya, Varay là một người rất tự tôn và có nhân cách ngay thẳng. Tôi có để ý rằng cô ấy đã cắt ngắn mái tóc trắng dài của mình, nên giờ tóc cô chỉ dài ngang vai. Tóc mái của cô chẻ ra hai mái, để lộ một vết sẹo nhỏ trên lông mày phải, và rất khó để ý nếu không chú ý kĩ. Đôi mắt nâu đậm của cô khá sắc sảo và nhạy bén. Cô nhăn mày tiếp tục nhìn tôi.


Sylvie gồng người lên, nhe răng nanh nhỏ ra với nữ lance. ‘Ổn mà, Sylv. Giờ cô ấy là đồng mình, nhớ chứ.’


“Tôi vẫn còn khá lâu mới có thể đạt đến giai đoạn Trắng.” Tôi nói với Varay, tránh ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.


“Không lâu lắm đâu.” Nữ lance tóc trắng trả lời.


“Ý cô là sao—”


“Này gác cổng! Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa hả?” Bairon ngắt lời khi rung đùi một cách thiếu kiên nhẫn.


“T-Thưa tướng quân Bairon,” ông lão gác cổng giật mình. “Tổng Tư Lệnh Virion vẫn chưa—A! Tôi vừa nhận được tin từ ông ấy. Xin hãy tiến vào cổng!”


Bairon tiến vào cổng trước, háo hức khi cuối cùng cũng được thoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt này.


‘Chà, người đâu khó ở thế.’ Sylvie nói.


‘Chuẩn khỏi cần chỉnh.’ Tôi ra hiệu cho Aya và Varay đi trước tôi. Nữ elf duyên dáng nháy mắt với tôi trong khi Varay vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng khi cô ấy nhìn tôi và Sylv.



Khi tôi bước qua cánh cổng, khung cảnh xung quanh mờ đi. Khi bước qua, tôi không thể không nhăn mặt khi mọi thứ trở nên ồn áo náo nhiệt. Những tiếng la hét cổ vũ nổ ra bên dưới tòa lâu đài hay kiến trúc gì đó, khiến bầu không khí rung rẩy.


Sylvie và tôi đến một căn phòng hình chữ nhật dẫn ra ban công lớn, nơi mà Virion và những vị vua và hoàng hậu đang đứng và vẫy tay với đám đông. Không chỉ có họ—kế bên cha mẹ họ là Tess, Curtis, và Kathyln, tất cả bọn họ cũng đang vẫy tay với biển người khổng lồ đến mức ở tận đây mà tôi vẫn thấy.


“Xin các Tướng Quân hãy chuẩn bị tiến ra theo hiệu lệnh của Tổng Tư Lệnh Virion,” một người hầu gầy nói và chỉnh lại mái tóc rối bù của Aya vì gió biển.


“Tướng Quân?” Tôi hỏi lại người hầu một cách bối rối.


“Arthur, Tiểu Thư Sylvie, cuối cùng thì hai người cũng đến đây.” Một giọng nói quen thuộc cất lên.


Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Aldir đang ngồi trước mặt với bộ trà, trên tay ông là một tách trà, còn con mắt thứ ba của ông thì nhìn thẳng vào tôi.


“Tôi thấy ngài vẫn chỉ ẩn mình trong bóng tối nhỉ.” Tôi chào vị asura trong khi Sylvie cúi cái đầu nhỏ nhắn của mình chào.


“Đó là công việc của ta,” ông ấy nói, trên tay vẫn cầm tách trà.


“Vậy ngài có thể nói cho cho tôi biết công việc của tôi hiện giờ là gì không? Bởi vì tôi chẳng phải là Lance, do đó tôi cũng chẳng phải là một tướng quân.”


“Hãy kiên nhẫn. Cậu chỉ cần đợi thêm năm giây nữa thôi.” Ông ấy nói, rót trà vào tách.


Khi tiếng hò reo cổ vũ lắng đi, Virion bắt đầu tiếp tục nói. “Rất nhiều người trong số đây đã lặn lội đường xa đến đây, và điều đó khiến tôi vô cùng tự hào và cảm kích. Như mọi người đã thấy, bên cạnh tôi đây là những lãnh đạo của mọi người, những con người đã cống hiến mọi thứ để bảo vệ lục địa này, và cũng là những nhà lãnh đạo tương lai để bảo vệ lục địa này vào mai sau.”


Thêm một tràng reo hò cổ vũ nổ ra khi Rahdeas, và gia đình Glayder cùng gia đình Eralith cũng vẫy tay chào họ một lần nữa.


“Tuy nhiên, trong khi bọn họ là những vị anh hùng trong ánh sáng, thì có những vị anh hùng khác làm việc trong bóng tối và liên tục mạo hiểm tính mạng của mình để chiến đấu vì lục địa này. Xin hãy chào đón Six Lances của Dicathen!”


Varay, Aya, và Bairon bước ra ban công với đầu ngẫng cao và ưỡn ngực trong khi Virion và các gia đình hoàng tộc quay sang chào đón họ.


Một tràng reo hò còn to thất thanh hơn khi cả ba Lance tiến vào. Những tiếng la hét cổ vũ náo loạn như ngày càng to hơn.


“LANCE-ES, LANCE-ES, LANCE-ES.”


Sau vài phút lẩm bẩm niệm chú, Virion giơ tay lên, làm hàng vạn, có thể là hàng triệu người, elf và người lùn im lặng.


“Mọi người! Hiện chúng ta đang ở trong thời chiến,” Virion nói một cách nghiêm nghị sau khi im lặng một chốc. “Tôi biết rằng một nửa số Lance đã vắng mặt, và điều đó không hề có sai lầm gì cả. Bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nên họ không thể có mặt ở đây.”


Tôi liếc nhìn Aldir khi nghe lời nói dối của Virion, nhưng tôi cũng không nói gì thêm. Tôi biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi Virion tiết lộ chuyện một Lance đã bị giết chết trước đám đông.


Virion tiếp tục nói.“Những vị Lances đây đã tốn biết bao mồ hôi nước mắt và máu chỉ để giữ cho Dicathen an toàn, nhưng trong tình thế bất ổn như hiện tại, chúng ta không thể chỉ dựa vào mỗi người mạnh. Chúng ta cần phải đoàn kết và chiến đấu vì quê nhà của chúng ta.


“Tại buổi công bố Six Lances vào khoảng bốn năm trước, chúng tôi đã tuyên bố rằng danh hiệu Lance sẽ không được quyết định bởi danh thế hay địa vị, mà chỉ có thể đạt được thông qua sự khổ luyện, tài năng và sức mạnh vượt bậc. Xin hãy cùng tôi chào đón vị Lance mới nhất: Arthur Leywin!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện