GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:
Tôi bước ra khỏi cổng dịch chuyển rồi lên bục, cảm giác thật mệt mỏi và thất vọng. Tôi đã có thể ở đó giúp đỡ, nhưng họ lại không cho tôi làm thế. Những người lính ở lại chiến đấu đều lặp đi lặp lại rằng tôi phải rời đi và sự an toàn của tôi là ưu tiên hàng đầu.
Huấn luyện nghiệt ngã để làm cái quái gì nếu mọi người cứ đối xử với tôi như bức tượng thủy tinh chứ?
Tôi buông tiếng thở dài, hy vọng sẽ xua tan sự thất vọng ra khỏi suy nghĩ, nhưng làm vậy chỉ nhắc nhở rằng tôi đang khát nước như thế nào. Nhìn xung quanh những binh lính, cảnh vệ và y tá, tôi tìm kiếm người cầm ly nước để có thể làm dịu cái cổ họng khô rát của mình. Sau đó tôi bắt gặp ánh mắt đồng đội của mình.
Stannard và Darvus dựa vào tường ngủ, Caria thì đứng dậy nói chuyện với ai đó khi chỉ về phía tôi.
Người đàn ông mà cô ấy đang nói chuyện cùng vẫn cúi người khi quay đầu ra nhìn.
Lồng ngực tôi thắt lại khi người đó đứng dậy. Đôi lông mày nhíu lại và ánh mắt sắc lẹm ngay lập tức thư giãn khi nhìn tôi.
Đó là Art.
Tôi không thể ngăn bản thân vô thức nhìn chằm chằm khi cậu ấy tiến về phía tôi. Lần đầu tôi gặp lại cậu ấy sau 2 năm, người cậu ấy phủ đầy máu và bụi, trông không khác gì con quái vật. Nhưng Art giờ đây đã hoàn toàn khác. Trên người mặc chiếc áo dài trắng tinh xảo vạc vàng sang trọng cùng với chiếc áo choàng đen dường như để bí mật che giấu thân phận, cậu ấy tỏa ra một hào quang làm lu mờ mọi gia đình Hoàng tộc ở Dicathen. Mái tóc dài được túm gọn lên, làm nổi bật đường nét sắc sảo của xương hàm, vài lọn tóc mái lưa thưa rơi lộn xộn trên trán, rủ xuống đôi mắt xanh nheo lại vì nụ cười tỏa nắng.
Cậu ấy gần như đến cạnh tôi lúc tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ. Có rất nhiều binh lính và cảnh vệ gần đây nên tôi phải giữ bình tĩnh. Đã gần một ngày từ lần cuối tôi thấy Art và xem xét thái độ của cậu ấy khi chúng tôi gặp ở nơi công cộng, tôi chắc là cậu ấy không thích những cuộc hội ngộ tình cảm.
Ho một tiếng, tôi cố đứng thẳng người hơn, gồng mình lên cho đĩnh đạc và đàng hoàng mặc cho vẻ ngoài nhếch nhác của mình.
Tôi đưa tay cho cậu ấy nắm, giữ vẻ mặt nghiêm túc. “Gặp cậu thật tốt quá, Art.”
Hành động của tôi bị phớt lờ khi một bàn tay mạnh mẽ luồn xuống cánh tay tôi, đặt lên lưng rồi kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi ngã nhào về phía trước theo quán tính, áp mặt vào chiếc áo mỏng, đắm chìm trong hơi ấm của cậu ấy.
Có rất nhiều chàng trai dũng cảm dám vượt qua rào cản là dòng dõi nhà tôi để tiếp cận, theo đuổi, tán tỉnh tôi, nhưng đối với họ, điều duy nhất tôi cảm thấy là sự thương hại, hoặc khó chịu. Nhưng lúc này, cơ thể tôi như bị đóng băng và tan chảy khi vẫn đứng bất động trong vòng tay của cậu ấy.
Cho dù toàn bộ căn phòng im lặng, hoặc là thính giác của tôi đã biến mất, tôi cũng không thể cất tiếng nói, dường như các giác quan khác cũng gặp trục trặc rồi. Từ trong vòng tay săn chắc của cậu ấy, một chút mùi gỗ sồi và gió biển giòn giã sộc vào mũi tôi khi tôi cảm giác một bên mặt cậu ấy đang vùi vào cổ tôi.
Tay chân tôi vẫn bất động nhưng cái bụng trống rỗng thì rung lên không kiểm soát khi tay Art siết chặt hơn một chút.
“Tớ mừng vì cậu vẫn ổn,” cuối cùng Art cũng lên tiếng. Hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào cổ tôi làm tôi rùng mình.
Cánh tay tôi rung lên, theo bản năng muốn ôm cậu, nhưng ánh mắt xuyên thấu của mọi người xung quanh đã ngăn tôi lại.
“T-Tất nhiên là tớ ổn rồi,” tôi nói, hầu như không dùng sức đẩy cậu ấy ra xa, mặc cho cơ thể đang muốn kéo cậu ấy lại gần hơn. Tôi có thể cảm nhận máu dồn lên cổ rồi đến đỉnh dầu khi tôi nhìn chằm chằm vào Art, gương mặt của cậu chỉ cách tôi có vài inch.
Tôi có thể thấy đôi mắt cậu ấy đang di chuyển lần theo từng đường nét trên gương mặt tôi. Cậu ấy thở phào, như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ, và nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng. “Đi nào. Tớ sẽ đưa cậu tới chỗ ông nội.”
Cảm giác như thể tâm trí tôi đang bơi trong một loại chất lỏng đặc sệt vậy. Thế giới trở nên mờ ảo bởi những cuộc trò chuyện ngắt quãng và hình bóng của những người mà tôi không biết. Cơ thể tôi như tự di chuyển, hành động và phản ứng theo bản năng khi tâm trí thì liên tục nhớ lại việc tôi trở lại trong lâu đài. Bây giờ khi tôi nhớ lại, tôi bắt đầu phân tích sự việc lúc đó, cố tìm hiểu ý nghĩa đằng sau những hành động của Art ban nãy, một cái ôm thật chặt nhưng cũng thật dịu dàng, sự lo lắng đến tuyệt vọng và nhẹ nhõm tỏa ra từ cậu ấy khi nhìn thấy tôi.
Tôi lặp đi lặp lại cảnh đó trong đầu, từng chi tiết nhỏ một. Nhưng mà những kết luận mà tôi rút ra sau mỗi lần là như nhau. Tôi ghét cái cách cậu ấy thể hiện mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Và, sau tất cả, tôi ghét sự yếu đuối và bất lực của bản thân mỗi lần đứng trước cậu ấy.
Tôi đã không thể gặp Art nhiều sau cuộc gặp lúc đầu ở lâu đài. Tôi đã bị nhóm y tá lôi đi sau khi ông tôi buông tôi ra khỏi vòng tay của ông rồi hộ tống về phòng. Sau khi chắc chắn đồng đội của mình đã được chăm sóc, tôi ngồi phịch xuống giường, cảm giác thật thoái mái khi căn phòng trang trí đơn giản của tôi vẫn nguyên vẹn khi tôi rời đi.
Khi các y tá gỡ bỏ áo giáp của tôi rồi lau sạch bằng những chiếc khăn thơm tho, tôi cảm thấy cơ thể mình đang chìm sâu hơn và tấm ga trải giường cho đến khi thế giới tan dần vào bóng tối.
“-nên nói với cô ấy, Virion.” Giọng nói quen thuộc của Art kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Dụi mắt, tôi nheo mắt nhìn mặt trời buổi sáng chỉ vừa mới ló ra khỏi lớp mây bên dưới chúng tôi.
Tôi phải mất vài giây để nhận định tình hình trước khi một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện. Tôi lập tức nhìn xuống, thở phào nhẹ nhõm khi mình vẫn mặc quần áo.
“Cuối cùng cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi. Ông không thể giấu được điều gì với cô ấy đâu; điều đó là bất khả thi.” Giọng nói của Art phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Cậu ấy đang thì thầm nhưng từng câu chữ đều rõ mồn một bên tai tôi.
“Sẽ tốt hơn nếu con bé biết sau, nó chưa sẵn sàng cho việc đó được. Suỵt. Nếu nó nghe thấy thì sao?” Ông nội tôi cũng thì thầm.
“Cô ấy sẽ nghe ông nếu ông tôn trọng và nói cho cô ấy. Nếu cô ấy phát hiện điều này từ người khác, ông nghĩ cô ấy sẽ làm gì?” Art cãi lại, giọng nói ngày càng đanh thép.
“Chết tiệt. Sẽ ra sao nếu con bé quyết định đi? Rồi sau đó thì sao?”
“Chúng ta sẽ tính sau sau khi nghe câu trả lời của cô ấy. Virion, ông và cháu đều biết cháu gái ông có thể làm gì khi cô ấy thật sự chú tâm để làm một việc gì đó mà.”
“Ta biết,” ông tôi đáp lại. “Ta chỉ không thể… chấp nhận việc Cynthia chết dưới tay những tên khốn Vritra ngay tại lâu đài này. Sẽ ra sao nếu…?”
Tôi không thể nghe được phần còn lại của câu chuyện khi tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn. Bà Cynthia đã chết? Không thể nào phải không?
Bà Cynthia luôn hơn hẳn bất kỳ ai tôi biết về khả năng thi triển phép thuật. Khả năng thao túng mana của bà ấy ngang tầm, thậm chí có thể hơn hẳn nếu so với ông nội. Bà ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ từ điều khiển cơ bản đến phép thuật nâng cao trong đấu kiếm.
Không đời nào bà ấy lại chết dễ dàng như vậy. Tôi cố thuyết phục bản thân mình, nhưng tay tôi run lên khi cố giữ chặt tấm chăn.
Tôi ngồi dậy, lau đi giọt nước mắt lạc loài vừa rơi từ mắt và chờ hai người họ bước vào.
“Vào đi.” Tôi đáp sau khi họ gõ cửa.
Art mặc chiếc áo dài màu xám, quần đen đơn giản, mái tóc buộc túm gọn, bước vào trước, theo sau là ông nội với chiếc áo choàng đen giống hôm qua ông đã mặc.
Art liếc nhìn tôi rồi thở dài khi cậu ấy nhắm mắt lại. “Cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?”
“Tất cả mọi thứ.” tôi thành thật trả lời.
Ông tôi tiến lên một bước, mặt nhăn lại vì lo lắng. “Cháu à-“
“Hãy đưa cháu đến chỗ bà ấy, làm ơn,” tôi ngắt lời ông, xuống giường tìm bộ đồ để thay.
Tôi giữ im lặng khi chúng tôi bước xuống cầu thang đá, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng bước chân vang vọng của chúng tôi khi ông tôi dẫn dường còn Art bám sát sau lưng tôi.
Ông nội cứ liếc nhìn lại nhưng chẳng nói gì, đến khi chúng tôi xuống tầng dưới cùng, nơi có ngục tối và phòng giam.
“Tại sao bà Cynthia lại ở nơi bẩn thỉu, hôi hám chỉ dành riêng cho những kẻ giết người và phản bội vậy?” Tôi hỏi.
“Chúng ta không có nơi chôn cất trong lâu đài này, Tessia. Chúng ta giữ bà ấy ở đây đến khi hoàn cảnh cho phép chúng ta có thể chôn cất bà ấy một cách an toàn.” Ông tôi kiên nhẫn trả lời. “Và ngục đã trống rỗng kể từ khi chiến tranh nổ ra, sau khi chúng ta di chuyển toàn bộ tù nhân đến các ngục ở xa hơn và sâu dưới lòng đất.”
Ngục tối ở đây rất khác biệt so với phần còn lại của lâu đài. Nấm mọc giữa các khối đá, rồi nấm mốc phủ khắp các cổ vật. Mùi hôi, mùi mốc lẫn với mùi độc hại của sâu bệnh và chất thải. Nơi này dường như được thiết kế chỉ để giam giữ tù nhân. Điều ông nội đã nói là sự thật, ở đây chỉ có một khoảng im lặng đến đáng sợ kéo dài chứ không có tiếng la hét và rên rỉ của tù nhân.
Ở cuối tầng xa nhất có một cánh cửa kim loại và một người lính đứng gác.
“Mở cửa,” ông nội nói.
Người cai ngục mặc áo giáp gật đầu, gương mặt ẩn nấp bên dưới chiếc nón giáp, khi anh ta bước sang một bên và xoay tay cầm rỉ sét mà không quay lại. Khi cánh cửa sắt rít lên trên mặt đất gồ ghề, một chiếc quan tài bằng đá nằm giữa khoảng trống với một đống hoa nhỏ bên trên.
“Chỉ có vài người biết đến cái chết của bà ấy,” ông nội giải thích, bước lên và nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc quan tài bằng đá.
“Bà ấy xứng đáng được tổ chức một buổi tang lễ trang trọng trước công chúng. Tất cả học viên trước của bà ấy, những giáo sư giảng dạy tại Xyrus… bà ấy không nên nằm đây.” Tôi lẩm bẩm.
Ông nội gật đầu “Ta biết.”
“Vậy tại sao? Tôi gay gắt. “Tại sao giáo sư của cháu lại rục xương một góc ở cái hầm ngục hôi thối này? Với tất cả những gì bà ấy đã làm cho lục địa này, bà ấy xứng đáng với một cỗ quan tài bằng kim cương và quốc tang. Bà ấy xứng đáng với mọi thứ chứ không phải cái này.”
“Tessia…” Ông nội đặt tay còn lại lên lưng tôi, hy vọng xoa dịu cơn thịnh nộ này.
“Sao ông có thể giấu cháu điều này, ông nội? Nếu cháu không nghe ông nói qua cánh cửa thì khi nào cháu mới được biết? Sau chiến tranh?” Tôi chế giễu, xua tay trong khi mắt nhòe đi vì nước mắt. “Ông còn giấu cháu điều gì nữa không? Mặc dù cháu đã cố cho ông thấy cháu đã trưởng thành, nhưng ông vẫn đối xử với cháu như một đứa trẻ.”
“Đó là vì cậu vẫn là một đứa trẻ,” Art nói.
“Gì chứ?” tôi buột miệng, mặt đỏ lên vì tức giận hơn là xấu hổ. “Tại sao cậu có thể - cậu nên hiểu rõ hơn ai hết cảm giác của tớ chứ, nhưng cậu lại gọi tớ là một đứa trẻ? Cậu cũng như mọi người sao?”
Người bạn thơ ấu của tôi trưng cái vẻ mặt lãnh cảm lạnh lùng khi tôi bực bội, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến tôi nghi ngờ ký ức của mình ngày hôm qua, lúc mà cậu ta âu yếm tôi.
“Có lẽ là vì tớ biết rất rõ cả cậu và ông nội Virion, nên tớ mới nói điều này. Tess, Cậu đang làm gì vậy, cậu luôn kiên quyết phải tự làm hại mình chỉ để chứng minh một điều. Cậu chẳng khác một đứa trẻ bướng bỉnh nổi cơn thịnh nộ cả,” Art tiếp tục.
“Arthur,” ông nội chen vào. “Đủ rồi.”
“S-Sao cậu dám!” Tôi nói ủ rũ, nước mắt lăn dài trên má.
“Nếu cậu dành một phút để suy nghĩ thấu đáo toàn bộ sự việc, cậu sẽ hiểu tại sao ông nội cậu lại quyết giữ bí mật chuyện này. Cậu thử nghĩ sẽ thế nào nếu ông ấy thông báo có người bị giết bởi kẻ địch ở nơi an toàn nhất trong cái lục địa này?” Art nói, mắt không chớp.
“À xin lỗi, vì đâu phải ai cũng thông minh như cậu!” Tôi phản lại.
Ánh mắt Art dịu lại. “Cậu chỉ mới mười bảy tuổi, Tess.”
“Còn cậu chỉ mới mười sáu. Nhưng mà ông nội, Giáo sư Aldir, và cả Giáo sư Cynthia không bao giờ xem cậu như đứa trẻ kể cả khi cậu còn ít tuổi hơn tớ,” tôi phản bác.
“Nếu họ xem tớ như người trưởng thành, đó là vì họ đã tự hiểu thứ gì đó, không phải vì tớ cố chứng tỏ bản thân mình,” cậu ấy đáp.
“Công bằng ở đâu chứ?” Tôi nghẹn lại, nức nở. “Cậu có thể làm những gì cậu muốn vì cậu giỏi, nhưng dù tớ cố gắng như thế nào hay làm gì đi chăng nữa, tớ vẫn luôn là một cô gái cần được bảo vệ!”
“Không phải như thế, Tessia. Ông nội và tớ-“
“Gì chứ? Chính cậu muốn tớ bị giam giữ và cô lập khỏi bất kỳ thứ gì nguy hiểm và có khả năng làm tổn thường đến tớ, đến mức thậm chí cậu cũng không thể nói với tớ chuyện Giáo sư đã bị giết.” Tôi chen vào, đầy phẫn nộ. “Hoặc đó là vì…”
“Vì nếu nói với cậu, điều đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của cậu sẽ là đi tìm tên Vritra đã giết Cynthia để cố gắng trả thù, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự sát!” Arthur hét to.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy hét to như thế, không chỉ có tôi và ông, mà cả người bảo vệ ngoài kia.
“Cậu… cậu không biết được điều đó,” tôi phủ nhận.
“Tớ không biết?” Arthur nhấn mạnh. “Vì tớ nghĩ tớ biết một điều, cậu hành xử như vậy không phải vì Virion không nói cho cậu biết về cái chết của Hiệu trưởng Goodsky. Cậu không nổi điên với ông ấy, cậu đang tức giận với chính bản thân mình khi đã bỏ lại giáo sư để chứng tỏ với mọi người sức mạnh và sự hữu ích của cậu trong trận chiến.”
“Không phải…” Tôi không thể nói tiếp khi bản thân gục ngã, khóc nức nở trên đầu gối.
“Arthur! Ta nghĩ đủ rồi đấy,” ông tôi gằn giọng. “Cảnh vệ, đưa cậu ta ra ngoài.”
Tôi không nhìn lên để thấy Art rời đi. Tôi không biết biểu cảm của cậu ấy lúc này, hoặc nếu cậu ấy có xin lỗi. Thật sự là quá mức chịu đựng của tôi rồi.
“Tessia. Hãy cùng nhau cầu nguyện cho Cynthia. Ta chắc là, thay vì có hàng triệu người ở tang lễ, bà ấy mong sẽ có một vài người mà bà ấy thật sự trân trọng để thương tiếc cho bà.” Ông nội quỳ bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang run lên bần bật của tôi. “Sau đó, ta sẽ kể cho cháu mọi thứ.”
Tôi run rẩy gật đầu, thì thầm “Cảm ơn ông.”
Cả hai chúng tôi quay lại đối mặt với chiếc quan tài bằng đá trơn tru mà Giáo sư đang yên nghỉ, những làn sóng suy nghĩ tiếp tục vỗ ào ạt trong đầu tôi.
Tôi bước ra khỏi cổng dịch chuyển rồi lên bục, cảm giác thật mệt mỏi và thất vọng. Tôi đã có thể ở đó giúp đỡ, nhưng họ lại không cho tôi làm thế. Những người lính ở lại chiến đấu đều lặp đi lặp lại rằng tôi phải rời đi và sự an toàn của tôi là ưu tiên hàng đầu.
Huấn luyện nghiệt ngã để làm cái quái gì nếu mọi người cứ đối xử với tôi như bức tượng thủy tinh chứ?
Tôi buông tiếng thở dài, hy vọng sẽ xua tan sự thất vọng ra khỏi suy nghĩ, nhưng làm vậy chỉ nhắc nhở rằng tôi đang khát nước như thế nào. Nhìn xung quanh những binh lính, cảnh vệ và y tá, tôi tìm kiếm người cầm ly nước để có thể làm dịu cái cổ họng khô rát của mình. Sau đó tôi bắt gặp ánh mắt đồng đội của mình.
Stannard và Darvus dựa vào tường ngủ, Caria thì đứng dậy nói chuyện với ai đó khi chỉ về phía tôi.
Người đàn ông mà cô ấy đang nói chuyện cùng vẫn cúi người khi quay đầu ra nhìn.
Lồng ngực tôi thắt lại khi người đó đứng dậy. Đôi lông mày nhíu lại và ánh mắt sắc lẹm ngay lập tức thư giãn khi nhìn tôi.
Đó là Art.
Tôi không thể ngăn bản thân vô thức nhìn chằm chằm khi cậu ấy tiến về phía tôi. Lần đầu tôi gặp lại cậu ấy sau 2 năm, người cậu ấy phủ đầy máu và bụi, trông không khác gì con quái vật. Nhưng Art giờ đây đã hoàn toàn khác. Trên người mặc chiếc áo dài trắng tinh xảo vạc vàng sang trọng cùng với chiếc áo choàng đen dường như để bí mật che giấu thân phận, cậu ấy tỏa ra một hào quang làm lu mờ mọi gia đình Hoàng tộc ở Dicathen. Mái tóc dài được túm gọn lên, làm nổi bật đường nét sắc sảo của xương hàm, vài lọn tóc mái lưa thưa rơi lộn xộn trên trán, rủ xuống đôi mắt xanh nheo lại vì nụ cười tỏa nắng.
Cậu ấy gần như đến cạnh tôi lúc tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ. Có rất nhiều binh lính và cảnh vệ gần đây nên tôi phải giữ bình tĩnh. Đã gần một ngày từ lần cuối tôi thấy Art và xem xét thái độ của cậu ấy khi chúng tôi gặp ở nơi công cộng, tôi chắc là cậu ấy không thích những cuộc hội ngộ tình cảm.
Ho một tiếng, tôi cố đứng thẳng người hơn, gồng mình lên cho đĩnh đạc và đàng hoàng mặc cho vẻ ngoài nhếch nhác của mình.
Tôi đưa tay cho cậu ấy nắm, giữ vẻ mặt nghiêm túc. “Gặp cậu thật tốt quá, Art.”
Hành động của tôi bị phớt lờ khi một bàn tay mạnh mẽ luồn xuống cánh tay tôi, đặt lên lưng rồi kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi ngã nhào về phía trước theo quán tính, áp mặt vào chiếc áo mỏng, đắm chìm trong hơi ấm của cậu ấy.
Có rất nhiều chàng trai dũng cảm dám vượt qua rào cản là dòng dõi nhà tôi để tiếp cận, theo đuổi, tán tỉnh tôi, nhưng đối với họ, điều duy nhất tôi cảm thấy là sự thương hại, hoặc khó chịu. Nhưng lúc này, cơ thể tôi như bị đóng băng và tan chảy khi vẫn đứng bất động trong vòng tay của cậu ấy.
Cho dù toàn bộ căn phòng im lặng, hoặc là thính giác của tôi đã biến mất, tôi cũng không thể cất tiếng nói, dường như các giác quan khác cũng gặp trục trặc rồi. Từ trong vòng tay săn chắc của cậu ấy, một chút mùi gỗ sồi và gió biển giòn giã sộc vào mũi tôi khi tôi cảm giác một bên mặt cậu ấy đang vùi vào cổ tôi.
Tay chân tôi vẫn bất động nhưng cái bụng trống rỗng thì rung lên không kiểm soát khi tay Art siết chặt hơn một chút.
“Tớ mừng vì cậu vẫn ổn,” cuối cùng Art cũng lên tiếng. Hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào cổ tôi làm tôi rùng mình.
Cánh tay tôi rung lên, theo bản năng muốn ôm cậu, nhưng ánh mắt xuyên thấu của mọi người xung quanh đã ngăn tôi lại.
“T-Tất nhiên là tớ ổn rồi,” tôi nói, hầu như không dùng sức đẩy cậu ấy ra xa, mặc cho cơ thể đang muốn kéo cậu ấy lại gần hơn. Tôi có thể cảm nhận máu dồn lên cổ rồi đến đỉnh dầu khi tôi nhìn chằm chằm vào Art, gương mặt của cậu chỉ cách tôi có vài inch.
Tôi có thể thấy đôi mắt cậu ấy đang di chuyển lần theo từng đường nét trên gương mặt tôi. Cậu ấy thở phào, như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ, và nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng. “Đi nào. Tớ sẽ đưa cậu tới chỗ ông nội.”
Cảm giác như thể tâm trí tôi đang bơi trong một loại chất lỏng đặc sệt vậy. Thế giới trở nên mờ ảo bởi những cuộc trò chuyện ngắt quãng và hình bóng của những người mà tôi không biết. Cơ thể tôi như tự di chuyển, hành động và phản ứng theo bản năng khi tâm trí thì liên tục nhớ lại việc tôi trở lại trong lâu đài. Bây giờ khi tôi nhớ lại, tôi bắt đầu phân tích sự việc lúc đó, cố tìm hiểu ý nghĩa đằng sau những hành động của Art ban nãy, một cái ôm thật chặt nhưng cũng thật dịu dàng, sự lo lắng đến tuyệt vọng và nhẹ nhõm tỏa ra từ cậu ấy khi nhìn thấy tôi.
Tôi lặp đi lặp lại cảnh đó trong đầu, từng chi tiết nhỏ một. Nhưng mà những kết luận mà tôi rút ra sau mỗi lần là như nhau. Tôi ghét cái cách cậu ấy thể hiện mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Và, sau tất cả, tôi ghét sự yếu đuối và bất lực của bản thân mỗi lần đứng trước cậu ấy.
Tôi đã không thể gặp Art nhiều sau cuộc gặp lúc đầu ở lâu đài. Tôi đã bị nhóm y tá lôi đi sau khi ông tôi buông tôi ra khỏi vòng tay của ông rồi hộ tống về phòng. Sau khi chắc chắn đồng đội của mình đã được chăm sóc, tôi ngồi phịch xuống giường, cảm giác thật thoái mái khi căn phòng trang trí đơn giản của tôi vẫn nguyên vẹn khi tôi rời đi.
Khi các y tá gỡ bỏ áo giáp của tôi rồi lau sạch bằng những chiếc khăn thơm tho, tôi cảm thấy cơ thể mình đang chìm sâu hơn và tấm ga trải giường cho đến khi thế giới tan dần vào bóng tối.
“-nên nói với cô ấy, Virion.” Giọng nói quen thuộc của Art kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Dụi mắt, tôi nheo mắt nhìn mặt trời buổi sáng chỉ vừa mới ló ra khỏi lớp mây bên dưới chúng tôi.
Tôi phải mất vài giây để nhận định tình hình trước khi một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện. Tôi lập tức nhìn xuống, thở phào nhẹ nhõm khi mình vẫn mặc quần áo.
“Cuối cùng cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi. Ông không thể giấu được điều gì với cô ấy đâu; điều đó là bất khả thi.” Giọng nói của Art phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Cậu ấy đang thì thầm nhưng từng câu chữ đều rõ mồn một bên tai tôi.
“Sẽ tốt hơn nếu con bé biết sau, nó chưa sẵn sàng cho việc đó được. Suỵt. Nếu nó nghe thấy thì sao?” Ông nội tôi cũng thì thầm.
“Cô ấy sẽ nghe ông nếu ông tôn trọng và nói cho cô ấy. Nếu cô ấy phát hiện điều này từ người khác, ông nghĩ cô ấy sẽ làm gì?” Art cãi lại, giọng nói ngày càng đanh thép.
“Chết tiệt. Sẽ ra sao nếu con bé quyết định đi? Rồi sau đó thì sao?”
“Chúng ta sẽ tính sau sau khi nghe câu trả lời của cô ấy. Virion, ông và cháu đều biết cháu gái ông có thể làm gì khi cô ấy thật sự chú tâm để làm một việc gì đó mà.”
“Ta biết,” ông tôi đáp lại. “Ta chỉ không thể… chấp nhận việc Cynthia chết dưới tay những tên khốn Vritra ngay tại lâu đài này. Sẽ ra sao nếu…?”
Tôi không thể nghe được phần còn lại của câu chuyện khi tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn. Bà Cynthia đã chết? Không thể nào phải không?
Bà Cynthia luôn hơn hẳn bất kỳ ai tôi biết về khả năng thi triển phép thuật. Khả năng thao túng mana của bà ấy ngang tầm, thậm chí có thể hơn hẳn nếu so với ông nội. Bà ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ từ điều khiển cơ bản đến phép thuật nâng cao trong đấu kiếm.
Không đời nào bà ấy lại chết dễ dàng như vậy. Tôi cố thuyết phục bản thân mình, nhưng tay tôi run lên khi cố giữ chặt tấm chăn.
Tôi ngồi dậy, lau đi giọt nước mắt lạc loài vừa rơi từ mắt và chờ hai người họ bước vào.
“Vào đi.” Tôi đáp sau khi họ gõ cửa.
Art mặc chiếc áo dài màu xám, quần đen đơn giản, mái tóc buộc túm gọn, bước vào trước, theo sau là ông nội với chiếc áo choàng đen giống hôm qua ông đã mặc.
Art liếc nhìn tôi rồi thở dài khi cậu ấy nhắm mắt lại. “Cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?”
“Tất cả mọi thứ.” tôi thành thật trả lời.
Ông tôi tiến lên một bước, mặt nhăn lại vì lo lắng. “Cháu à-“
“Hãy đưa cháu đến chỗ bà ấy, làm ơn,” tôi ngắt lời ông, xuống giường tìm bộ đồ để thay.
Tôi giữ im lặng khi chúng tôi bước xuống cầu thang đá, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng bước chân vang vọng của chúng tôi khi ông tôi dẫn dường còn Art bám sát sau lưng tôi.
Ông nội cứ liếc nhìn lại nhưng chẳng nói gì, đến khi chúng tôi xuống tầng dưới cùng, nơi có ngục tối và phòng giam.
“Tại sao bà Cynthia lại ở nơi bẩn thỉu, hôi hám chỉ dành riêng cho những kẻ giết người và phản bội vậy?” Tôi hỏi.
“Chúng ta không có nơi chôn cất trong lâu đài này, Tessia. Chúng ta giữ bà ấy ở đây đến khi hoàn cảnh cho phép chúng ta có thể chôn cất bà ấy một cách an toàn.” Ông tôi kiên nhẫn trả lời. “Và ngục đã trống rỗng kể từ khi chiến tranh nổ ra, sau khi chúng ta di chuyển toàn bộ tù nhân đến các ngục ở xa hơn và sâu dưới lòng đất.”
Ngục tối ở đây rất khác biệt so với phần còn lại của lâu đài. Nấm mọc giữa các khối đá, rồi nấm mốc phủ khắp các cổ vật. Mùi hôi, mùi mốc lẫn với mùi độc hại của sâu bệnh và chất thải. Nơi này dường như được thiết kế chỉ để giam giữ tù nhân. Điều ông nội đã nói là sự thật, ở đây chỉ có một khoảng im lặng đến đáng sợ kéo dài chứ không có tiếng la hét và rên rỉ của tù nhân.
Ở cuối tầng xa nhất có một cánh cửa kim loại và một người lính đứng gác.
“Mở cửa,” ông nội nói.
Người cai ngục mặc áo giáp gật đầu, gương mặt ẩn nấp bên dưới chiếc nón giáp, khi anh ta bước sang một bên và xoay tay cầm rỉ sét mà không quay lại. Khi cánh cửa sắt rít lên trên mặt đất gồ ghề, một chiếc quan tài bằng đá nằm giữa khoảng trống với một đống hoa nhỏ bên trên.
“Chỉ có vài người biết đến cái chết của bà ấy,” ông nội giải thích, bước lên và nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc quan tài bằng đá.
“Bà ấy xứng đáng được tổ chức một buổi tang lễ trang trọng trước công chúng. Tất cả học viên trước của bà ấy, những giáo sư giảng dạy tại Xyrus… bà ấy không nên nằm đây.” Tôi lẩm bẩm.
Ông nội gật đầu “Ta biết.”
“Vậy tại sao? Tôi gay gắt. “Tại sao giáo sư của cháu lại rục xương một góc ở cái hầm ngục hôi thối này? Với tất cả những gì bà ấy đã làm cho lục địa này, bà ấy xứng đáng với một cỗ quan tài bằng kim cương và quốc tang. Bà ấy xứng đáng với mọi thứ chứ không phải cái này.”
“Tessia…” Ông nội đặt tay còn lại lên lưng tôi, hy vọng xoa dịu cơn thịnh nộ này.
“Sao ông có thể giấu cháu điều này, ông nội? Nếu cháu không nghe ông nói qua cánh cửa thì khi nào cháu mới được biết? Sau chiến tranh?” Tôi chế giễu, xua tay trong khi mắt nhòe đi vì nước mắt. “Ông còn giấu cháu điều gì nữa không? Mặc dù cháu đã cố cho ông thấy cháu đã trưởng thành, nhưng ông vẫn đối xử với cháu như một đứa trẻ.”
“Đó là vì cậu vẫn là một đứa trẻ,” Art nói.
“Gì chứ?” tôi buột miệng, mặt đỏ lên vì tức giận hơn là xấu hổ. “Tại sao cậu có thể - cậu nên hiểu rõ hơn ai hết cảm giác của tớ chứ, nhưng cậu lại gọi tớ là một đứa trẻ? Cậu cũng như mọi người sao?”
Người bạn thơ ấu của tôi trưng cái vẻ mặt lãnh cảm lạnh lùng khi tôi bực bội, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến tôi nghi ngờ ký ức của mình ngày hôm qua, lúc mà cậu ta âu yếm tôi.
“Có lẽ là vì tớ biết rất rõ cả cậu và ông nội Virion, nên tớ mới nói điều này. Tess, Cậu đang làm gì vậy, cậu luôn kiên quyết phải tự làm hại mình chỉ để chứng minh một điều. Cậu chẳng khác một đứa trẻ bướng bỉnh nổi cơn thịnh nộ cả,” Art tiếp tục.
“Arthur,” ông nội chen vào. “Đủ rồi.”
“S-Sao cậu dám!” Tôi nói ủ rũ, nước mắt lăn dài trên má.
“Nếu cậu dành một phút để suy nghĩ thấu đáo toàn bộ sự việc, cậu sẽ hiểu tại sao ông nội cậu lại quyết giữ bí mật chuyện này. Cậu thử nghĩ sẽ thế nào nếu ông ấy thông báo có người bị giết bởi kẻ địch ở nơi an toàn nhất trong cái lục địa này?” Art nói, mắt không chớp.
“À xin lỗi, vì đâu phải ai cũng thông minh như cậu!” Tôi phản lại.
Ánh mắt Art dịu lại. “Cậu chỉ mới mười bảy tuổi, Tess.”
“Còn cậu chỉ mới mười sáu. Nhưng mà ông nội, Giáo sư Aldir, và cả Giáo sư Cynthia không bao giờ xem cậu như đứa trẻ kể cả khi cậu còn ít tuổi hơn tớ,” tôi phản bác.
“Nếu họ xem tớ như người trưởng thành, đó là vì họ đã tự hiểu thứ gì đó, không phải vì tớ cố chứng tỏ bản thân mình,” cậu ấy đáp.
“Công bằng ở đâu chứ?” Tôi nghẹn lại, nức nở. “Cậu có thể làm những gì cậu muốn vì cậu giỏi, nhưng dù tớ cố gắng như thế nào hay làm gì đi chăng nữa, tớ vẫn luôn là một cô gái cần được bảo vệ!”
“Không phải như thế, Tessia. Ông nội và tớ-“
“Gì chứ? Chính cậu muốn tớ bị giam giữ và cô lập khỏi bất kỳ thứ gì nguy hiểm và có khả năng làm tổn thường đến tớ, đến mức thậm chí cậu cũng không thể nói với tớ chuyện Giáo sư đã bị giết.” Tôi chen vào, đầy phẫn nộ. “Hoặc đó là vì…”
“Vì nếu nói với cậu, điều đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của cậu sẽ là đi tìm tên Vritra đã giết Cynthia để cố gắng trả thù, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự sát!” Arthur hét to.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy hét to như thế, không chỉ có tôi và ông, mà cả người bảo vệ ngoài kia.
“Cậu… cậu không biết được điều đó,” tôi phủ nhận.
“Tớ không biết?” Arthur nhấn mạnh. “Vì tớ nghĩ tớ biết một điều, cậu hành xử như vậy không phải vì Virion không nói cho cậu biết về cái chết của Hiệu trưởng Goodsky. Cậu không nổi điên với ông ấy, cậu đang tức giận với chính bản thân mình khi đã bỏ lại giáo sư để chứng tỏ với mọi người sức mạnh và sự hữu ích của cậu trong trận chiến.”
“Không phải…” Tôi không thể nói tiếp khi bản thân gục ngã, khóc nức nở trên đầu gối.
“Arthur! Ta nghĩ đủ rồi đấy,” ông tôi gằn giọng. “Cảnh vệ, đưa cậu ta ra ngoài.”
Tôi không nhìn lên để thấy Art rời đi. Tôi không biết biểu cảm của cậu ấy lúc này, hoặc nếu cậu ấy có xin lỗi. Thật sự là quá mức chịu đựng của tôi rồi.
“Tessia. Hãy cùng nhau cầu nguyện cho Cynthia. Ta chắc là, thay vì có hàng triệu người ở tang lễ, bà ấy mong sẽ có một vài người mà bà ấy thật sự trân trọng để thương tiếc cho bà.” Ông nội quỳ bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang run lên bần bật của tôi. “Sau đó, ta sẽ kể cho cháu mọi thứ.”
Tôi run rẩy gật đầu, thì thầm “Cảm ơn ông.”
Cả hai chúng tôi quay lại đối mặt với chiếc quan tài bằng đá trơn tru mà Giáo sư đang yên nghỉ, những làn sóng suy nghĩ tiếp tục vỗ ào ạt trong đầu tôi.
Danh sách chương