Nhóm cơ tứ đầu nằm ở phía trước đùi có nhiệm vụ đẩy đùi và chân về phía trước. Các gân kheo là cơ tứ đầu đối diện nhận nhiệm vụ uốn cong chân và di chuyển nó về phía sau. Nhóm cơ mông là bộ phận rất quan trọng để hoàn thành chuyển động lùi. Các phần cơ bụng sẽ co lại trong mỗi bước tiến. Các cơ bắp chân, mặc dù nhỏ hơn, thực sự là một trong những cơ bắp được sử dụng nhiều nhất để đẩy cơ thể về phía trước khi bàn chân nhấc lên khỏi mặt đất. Những nhóm cơ này chỉ là nhóm cơ bắp chính.
Nhóm cơ thứ hai cũng cần được tính đến là các cơ ổn định nằm xung quanh xương chậu. Những chuỗi cơ này tạo thành một nhóm cơ xung quanh xương chậu, bao gồm cả cơ khép bên trong lẫn bên ngoài, tôi nghĩ chúng được gọi là cơ bụng dưới và cơ cột sống nằm ở phía sau. Cơ chày… hay gì gì đó, một dải cơ mỏng giúp bạn uốn cong mắt cá chân để di chuyển bàn chân về phía đầu gối, cũng được sử dụng để đảm bảo bàn chân sẽ không bị trượt ngã, tạo ra cơ hội tốt hơn để bám vào mặt đất hoặc một vật gì đó.
Cơ thể có một hệ thống các cơ bắp phức tạp hoạt động theo cặp, mỗi nhóm cơ chịu trách nhiệm để hoàn thành một nửa bước chuyển động. Bắp tay uốn cong khi cánh tay cong về phía vai, trong khi cơ tam đầu kích hoạt khi cánh tay duỗi thẳng ra. Các cơ chế bên trong cơ thể thậm chí còn phức tạp hơn khi đưa cơ thể vào trạng thái chuyển động, chẳng hạn như đi bộ, chạy hoặc nhảy.
Những thứ kiến thức này không hề từng hữu dụng cho đến bây giờ vì thể chất đặc biệt của tôi trong mana. Tuy nhiên, trong trường hợp tôi cần phát triển phân đoạn đầu của kĩ năng Mirage Walk (ý Arthur muốn nói là kĩ năng Burst Step), tôi sẽ cần phải sử dụng tất cả các kiến thức này để có thể đưa nó vào thực dụng.
“Chết tiệt thật chứ!” Tôi đưa tay lên đỡ bản thân khi tôi ngã sõng soài ra cái “giường” tôi làm bằng đống lá.
Nhận thấy mặt trời đã lặn, tôi quay trở lại trại của mình và lấy một vài dải thịt sóc mà tôi đã hun khói trước đó để tôi không phải đi săn bắt.
“Phải chi mà mình có thể sử dụng quả cầu Ether cho việc này,” tôi đã lẩm bẩm, nhìn xuống miếng thịt cháy xém và vô vị trong tay.
Tôi đã có tiến bộ đáng kể kể từ lần đầu tiên tôi ngừng hoạt động săn lùng Clawed và dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình để tập luyện trong tuần qua, chia giờ ra để luyện tập Burst Step và tinh chất lõi mana của tôi. Hai hoặc ba giờ còn lại được sử dụng cho giấc ngủ.
Tuy nhiên, càng luyện tập, tôi càng khao khát thành thạo kỹ thuật chuyển động này. Tôi có một số chỉnh sửa nhỏ dựa trên kiến thức trước đây về giải phẫu học, nên về mặt lý thuyết, Mirage Walk sẽ trở nên tốt hơn nhiều. Nó không chỉ linh hoạt và nhanh gần như tức khắc, mà nó còn vừa nguy hiểm chết người nhưng vẫn giữ nét tinh tế.
Những điều cơ bản của Burst Step mà tôi đã thành công đầu tiên khi thực hiện trông gần giống như một bước nhảy xa, với tất nhiên là nó vẫn còn cực kỳ nhanh. Đó là bởi vì, mặc dù không thể cảm nhận được dao động mana khi thực hiện kĩ năng Mirage Walk, thì vẫn cần phải vào tư thế và thực hiện một loạt các chuyển động để cơ thể con người có thể thực hiện bước đó.
Kordri, ngay cả khi là một asura, nếu ông ấy muốn sử dụng Burst Step trong hình dạng con người của mình, thì ông cũng không thể bỏ qua các cơ chế hoạt động của cơ thể, bất chấp việc ông có thể chất vượt trội.
Những gì tôi đang làm hiện tại là thao túng mana một cách có ý thức và có chủ ý, chuyển nó vào các nhóm cơ bắp cụ thể theo một tiến trình nhất định vào đúng thời điểm chính xác để cơ thể tôi có thể bắt chước việc sử dụng cơ bắp mà không cần phải điều khiển.
Nếu tôi có thể canh thời gian và đầu ra của mana một cách hoàn hảo, thể làm một điều mà thậm chí Kordri không thể - thực hiện kĩ năng Mirage Walk, nhưng không giới hạn ở vị trí đứng.
“Trời ạ, nghĩ đến mấy thứ này là mệt hết cả óc.” Kết thúc bữa tối của mình, tôi quay trở lại khu đất trống mà tôi đã cải tạo lại vào tuần trước.
Đứng cách khoảng năm mét khỏi giường bằng đống lá để đỡ tôi nếu tôi có ngã, tôi bắt đầu tập trung. Vận mana để thao túng cơ bắp của tôi cũng giống như sử dụng suy nghĩ của mình để thực hiện chuyển động giả. Hầu hết các chuyển động đều được thực hiện một cách động hóa; tôi thường chẳng bao giờ nghĩ đến những cơ bắp tôi cần sử dụng để thở. Tuy nhiên, vì tôi sẽ sử dụng yếu tố trung gian, mana, để tạo ra một hành động từ cơ thể của tôi, việc này giống như lần đầu học tập đi vậy.
“Ugh.” Tôi phu đống lá ra khỏi miệng và lau lưỡi bằng tay áo. Tôi đứng lên và trở lại vị trí ban đầu và tập trung trở lại, lờ đi những cơn đau ngày càng tăng ở chân.
Tôi đã phần nào thành công trong việc thúc đẩy bản thân sử dụng một lượng chuyển động tối thiểu, nhưng để có thể dừng lại đúng chỗ tôi muốn là một trở ngại lớn khác mà tôi đang gặp khó khăn trong việc vượt qua nó.
Giống như cách một đứa trẻ chập chững không thể điều khiển được độ cao hay độ xa khi nhảy, sử dụng mana để điều khiển hoạt động bên trong cơ thể tôi đã khiến việc kiểm soát chúng khó một cách vô vọng.
Tuy nhiên, ít nhất là bước đầu tiên và nền tảng của Mirage Walk, điều khiển mana trong khí quyển để che giấu sự dao động của mana trong cơ thể, đã trở nên dễ dàng hơn nhiều đối với tôi. Tôi vẫn cần phải cân bằng trữ lượng mana của các dòng mana và mạch mana của mình để tôi có thể kiểm soát tốt hơn, nhưng tôi không có thời gian cho việc đó.
Sau khi tôi đã che giấu sự hiện diện của mình, tôi tưởng tượng ra hệ thống cơ bắp trong cơ thể. Nhớ lại tất cả các cơ chịu trách nhiệm sử dụng Burst Step, tôi thử lại một lần nữa.
Các bộ phận tưởng của cơ thể cần cho chuyển động bắt đầu hiển thị rõ ràng trên hình ảnh tưởng tượng của tôi trong đầu tôi có thể nhìn nhận rõ hơn thứ tự cụ thể mà tôi đã muốn kích hoạt mana. Tôi có thể cảm nhận được mạch cơ tương ứng khi mana chảy qua các chuỗi nhóm cơ tôi mong muốn. Chỉ với một chút dịch chuyển của chân trái và với sự trợ giúp của mana, khung cảnh xung quanh tôi mờ đi khi tôi thực hiện Burst Step từ tư thế đứng thẳng.
Mặc dù tôi đã cường hóa chân mình bằng mana để giảm sốc, nhưng một cơn đau nhói thấu trời lan khắp phần dưới cơ thể tôi.
“A!” Tôi thét lên và ngã nhào vào đống lá một lần nữa.
Một lần nữa, tôi đã thất bại trong việc phanh lại. Ngay cả khi mana có thể giúp tôi tăng tốc độ ban đầu, việc dừng lại ở vị trí chính xác và tư thế mà tôi muốn cũng khó hơn rất nhiều.
Thở dài một cách bất lực, tôi tiếp tục luyện tập.
Khi mặt trời dần lặn xuống bị thế chỗ bởi mặt trăng lưỡi liềm, tôi nằm đó trên chiếc giường lá nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Giơ tay lên, tôi giơ bàn tay mình về phía mặt trăng và nắm lại. Mặt trăng trông rất nhỏ từ đây... tôi nhỏ đến mức nào khi lên mặt trăng?
Tôi tập trung vào cánh tay trái mà tôi đã nhấc lên, nhìn chằm chằm vào chiếc lông mà Sylvia đã đưa cho tôi để che quả cầu và ý chí rồng mà bà ấy đã truyền cho tôi.
Điều đó và Sylvie, là tất cả những gì tôi còn lại của vị asura đã cứu mạng tôi, chăm sóc tôi và bảo vệ tôi khi còn nhỏ. Rèn luyện như thế này có thực sự cho phép tôi nghe lại từ bà ấy không?
Hồi tưởng lại quãng thời gian của tôi ở với bà ấy làm tôi nhớ tới những người khác. Mặc dù chúng tôi đã chia tay nhau trong tình cảnh rất khó nói, tôi vẫn nhớ gia đình tôi.
“Đủ rồi, Arthur.” Tôi vỗ má và ngồi dậy từ đống lá. Một ngày chỉ có vài chục tiếng thôi, và tôi không thể lãng phí nhiều thời gian ở đây trong khu rừng chết cmn tiệt này.
Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu tu luyện lõi mana của mình. Sau khi tôi bước vào giai đoạn Vàng nhạt, tiến trình chuyển biến dường như rất chậm chạp. Giống như việc tôi xẻ đường qua núi chỉ với một cái muỗng trong tay, nhưng đã có tiến bộ rõ ràng.
Tôi đắm chìm trong quá trình tiếp thu, thanh lọc và tinh luyện không ngừng, và khi những tiếng chim quen thuộc từ những con chim buổi sáng đánh bật tôi ra khỏi thiền định.
Cả người tôi đầy mồ hôi và bụi bặm khi cơ thể tôi đẩy những tạp chất trong lõi mana ra ngoài, khiến tôi không chỉ bẩn thỉu mà còn đói ngấu.
Nhìn vào phần còn lại của thịt hun khói tôi còn sót lại, có lẽ tôi sẽ phải đi săn ngày hôm nay. Sau khi gặm nhấm phần còn lại của con sóc hun khói, tôi đóng gói túi nước của mình và rời đi.
Giữ cho tâm trí tôi thoải mái và ẩn đi sự hiện diện của bản thân với Mirage Walk, tôi từ từ đi sâu vào khu rừng rậm rạp. Tôi thấy việc tìm động vật hoang dã gần trại khó hơn, vì vậy mỗi lần đi săn, tôi cần phải đi sâu hơn một chút.
Tuy nhiên, đến lúc nhận ra, tôi nhận ra rằng khu rừng đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dú có tiếng chim hót líu lo ở khoảng cách gần đó, nhưng không có dấu hiệu của sóc raptor hay những con thú mana khác trong khu vực này.
“Hmm,” tôi lẩm bẩm, thăm dò khu vực. Tạm ngưng kĩ năng Mirage Walk, tôi tập trung mana vào tai. Lúc đầu tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì, nhưng sau vài phút, tôi bắt gặp một âm thanh mờ nhạt. Nghe có vẻ như một tiếng gầm gừ. Tôi không thể nói nó cách bao xa, nhưng âm thanh thì rất quen thuộc; có một con báo bạc gần đây.
Tôi lại gần hơn một chút, đảm bảo che giấu sự hiện diện của tôi một lần nữa. Tôi lại tăng cường khả năng nghe của mình một lần nữa, nhưng lần này, tôi có thể nghe thấy rõ ràng hơn nhiều. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mờ nhạt, và hơi xa về phía đông bắc. Điều tôi cũng nhận thấy là không chỉ có một con báo bạc. Có đến hai con báo trong cùng một khu vực.
"Thật là kỳ lạ." Tôi để tâm đến việc này. Theo hiểu biết của tôi về loài báo bạc từ những gì tôi thấy từ trước đến nay, chúng có tập tính lãnh thổ và hay săn đuổi lẫn nhau.
Có lẽ chúng đang chiến đấu giành lãnh thổ? Điều đó chắc chắn sẽ giải thích cho việc thiếu con mồi trong vùng lân cận...
Kích hoạt kĩ năng Mirage Walk một lần nữa, tôi vội vàng tiến về phía trận chiến đang diễn ra đó. Tôi không thể không mỉm cười với vận may của mình.
Suy đoán của tôi đã đúng; khi tôi lén lút tiếp cận âm thanh phát ra từ những con báo bạc, tôi phát hiện ra lớp lông màu bạc đặc trưng của chúng gần một khu đất trống kế bên một vách đá. Không từ đây xuống đáy vực sâu bao nhiêu mét, nhưng chỉ từ thực tế là có từ bên đây sang bờ vực bên kia là là tầm một đến hai trăm mét, và tôi không thể nhìn thấy đáy vực có nghĩa là nếu những con báo bạc đen đó rơi xuống, tôi sẽ không dễ dàng lấy lại cơ thể của chúng.
Trốn sau một cái cây gần đó, tôi quan sát. Thật dễ dàng để nhận ra rằng chúng rõ ràng là kẻ thù với nhau, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là một trong những con báo bạc là Clawed; những vết sẹo đặc trưng trên lưng khiến nó dễ dàng được phân biệt. Mặt khác, đối thủ của nó trông hơi xa lạ với tôi. Nó rõ ràng là to lớn hơn, nhưng bởi những vết thương mới trên mặt và cơ thể của nó, có vẻ như Clawed đang chiếm thế thượng phong.
Khi hai con thú mana từ từ quấn lấy nhau, chúng phát ra một tiếng gầm gừ hầm hố, nhe hàm răng sắc nhọn.
Đối thủ của Clawed tung ra đòn trước. Con mèo lớn hơn nhô lên với móng vuốt giơ cao khi nó phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội.
Clawed phản ứng ngay lập tức, nó né và phản đòn bằng nanh vuốt của mình. Tôi bị cuốn hút bởi cuộc chiến của chúng. Vì những con báo bạc đã tăng tốc phản xạ và trực giác một cách bẩm sinh, những đòn tấn công của chúng như một cơn bão giận dữ không ngừng né tránh và phản đòn, không ai trong số chúng phải chịu bất kỳ vết thương chí mạng nào. Tuy nhiên, với mỗi lần tấn công mà con báo lớn hơn đã gây ra, Clawed đã đáp trả lại cho nó gấp 3 lần.
Khi trận chiến của chúng tiếp tục, tôi không biết tại sao, nhưng trái tim tôi bắt đầu đập mạnh không ngừng. Tôi lo lắng về một điều gì đó, sợ hãi. Tôi đã bị cuốn vào cuộc đấu tay đôi của bọn chúng đến nỗi tôi không nhận ra khu rừng trở nên yên tĩnh đến mức nào, gần như câm lặng. Không có tiếng chim hót líu lo hay những con thú mana di chuyển; không có nhiều âm thanh xào xạc phát ra từ những cái cây như thể cả gió cũng sợ thứ gì đó.
Clawed dường như cũng nhận thấy vì nó bắt đầu cư xử cực kì cảnh giác. Bộ lông của nó đang dựng đứng lên, đuôi nó dựng thẳng lên khi liên tục đánh hơi tìm thứ gì đó. Con mèo lớn hơn, không biết gì về sự xáo trộn này, đã tận dụng sơ hở và vồ lấy Clawed. Sau khi tránh né đối thủ của mình, Clawed quay người và bắt đầu bỏ chạy.
Tôi không hiểu. Có điều gì đó đang xảy ra, nhưng tôi không thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào khác từ đây. Tại sao Clawed lại chạy trốn trong khi nó nắm chắc phần thắng?
Bỏ qua sự cảnh giác của mình, tôi tiến hành xử lý con báo bạc lớn hơn vẫn còn ở đó. Nó đã bị thương, và các lối thoát của nó cũng bị hạn chế vì vách đá.
Phát hiện ra tôi, con mèo lớn hơn bắt đầu gầm gừ, hạ mình xuống trong tư thế chạy trốn. Theo bản năng rằng, nó biết rằng trong trạng thái hiện tại, nó không có cơ hội chống lại tôi.
Không khí xung quanh chúng tôi trở nên nặng nề hơn khi khó thở hơn, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình.
Ngay lúc này!
Khoảnh khắc tôi nhấc chân lên, con báo bạc nhảy sang một bên.
"Bắt được rồi." Tôi cười nhếch mép. Lờ đi đôi chân đang phản kháng của mình, tôi thực hiện Burst Step từ vị trí đứng của mình, sử dụng động tác giả để dụ cho nó di chuyển. Môi trường xung quanh tôi mờ đi, mắt tôi chỉ tập trung vào chuyển động của con thú mana bị thương. Tôi đã thành công trong việc chém nó, nhưng tôi hụt nó khoảng một mét.
Khi tôi mất thăng bằng, tôi tuyệt vọng nắm lấy cổ con báo bằng hai cánh tay và giữ chặt.
"Gah!" Cơ thể tôi giật giật một cách bất thường từ sự thay đổi đột ngột hướng lực và tôi đang treo lơ lửng trên con báo bạc bằng tất cả sức lực của mình.
"Mày là của tao!" Tôi cắn chặt răng thét lên khi tôi sử dụng mana để cường hóa lực nắm giữ nó lại. Hy vọng duy nhất của tôi là bóp cổ nó.
Con báo mà tôi đang cưỡi phát ra một tiếng gầm gừ hung ác khi nó quật đầu nó, cố gắng ném tôi đi nhưng tôi vẫn cố chịu đựng. Những móng vuốt sắc nhọn của nó xé rách quần áo của tôi, xé toạc những vết thương mới ở hai bên chân và chân tôi trước khi nó oằn mình vì thiếu không khí.
Ngay khi tôi nghĩ con báo sắp tắt thở, nó đột nhiên giật giật. Như thể bị nhập, nó sử dụng sức lực cuối cùng để ném mình về phía sau. Khi tôi nhận ra ý định của nó, mặt đất bên dưới chúng tôi đã biến mất khi chúng tôi lao xuống hẻm núi dốc đứng.
Lao mình xuống dưới, tôi nhớ lại khung cảnh này rất giống với thời tôi mới chập chững biết đi, bị ném ra khỏi rìa núi để cứu mẹ tôi. (Arthur có duyên với việc té vực vãi :)))
Một ngàn kịch bản chạy qua đầu tôi khi tôi đấu tranh để đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất để thực hiện. Con báo bạc đã kéo tôi xuống địa ngục vì bị ngạt thở và bất lực rơi xuống dưới tôi.
Sau khi tuôn ra một tràng những từ chửi rủa, tôi từ từ giữ thăng bằng bên trên con thú mana bất tỉnh và vận mana vào chân tôi. Khung cảnh xung quanh tôi là một vệt mờ liên tục từ tốc độ mà chúng tôi đang rơi.
"Windsom sẽ hiểu thôi!" Tôi đã thuyết phục bản thân mình khi tôi đẩy mình ra khỏi con báo.
Với cú đẩy, tôi đã giảm tốc độ nhưng gần như không đủ, và không có nơi nào để bám vào mép vách đá.
Một cảnh khác lóe lên trong đầu tôi; đó là lúc tôi rơi xuống cái hố trong Góa Phụ Ngục.
‘Bộ việc rơi xuống vực sâu là chủ đề luôn tái diễn trong cuộc sống của mình à?'
Một cơn gió ùa vào lòng bàn tay tôi khi tôi nhìn thẳng xuống mặt đất đang đến gần, tập trung vào việc kết hợp mana của tôi vào câu thần chú.
Ngay bây giờ !
[Typhon’s Howl]
Thi triển thần chú bên trong lòng bàn tay tôi, luồng gió thổi mạnh xuống mặt đất, một tiếng rít chói tai vang vọng khắp khe núi dốc đứng.
Vượt qua nỗi đau từ lòng bàn tay của tôi khi chúng chịu hậu quả do sử dụng thần chú, tôi tiếp tục vận mana để tiếp tục thi triển thần chú.
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của thần chú đang làm giảm tốc độ rơi của tôi, tôi đang hạ cánh với một tốc độ chậm. Dừng thần chú Typhon’s Howl lại, tôi hạ cánh xuống mặt đất cách vài mét bằng một xung chấn.
Một đám mây bụi dày đặc xuất hiện từ nơi phép thuật của tôi va chạm với sàn đất, cản trở tầm nhìn của tôi. Che miệng và mũi khỏi những mảnh vụn trong không khí, tôi bắt đầu tìm đường ra khỏi đám mây bụi khi một tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên.
Sau tiếng gầm khủng bố đó lắng xuống, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển một lần nữa khi tiếng bước chân nặng nề đến gần tôi.
Sức mạnh của từng nhịp bước chân vang dội làm tôi mất thăng bằng. Ngay lập tức, tôi lao về phía rìa của hẻm núi, cầu nguyện cho bất kỳ vị thần nào cai trị cõi này rằng nguyên nhân của những âm thanh tàn khốc đó chỉ là từ một trận động đất.
Nhóm cơ thứ hai cũng cần được tính đến là các cơ ổn định nằm xung quanh xương chậu. Những chuỗi cơ này tạo thành một nhóm cơ xung quanh xương chậu, bao gồm cả cơ khép bên trong lẫn bên ngoài, tôi nghĩ chúng được gọi là cơ bụng dưới và cơ cột sống nằm ở phía sau. Cơ chày… hay gì gì đó, một dải cơ mỏng giúp bạn uốn cong mắt cá chân để di chuyển bàn chân về phía đầu gối, cũng được sử dụng để đảm bảo bàn chân sẽ không bị trượt ngã, tạo ra cơ hội tốt hơn để bám vào mặt đất hoặc một vật gì đó.
Cơ thể có một hệ thống các cơ bắp phức tạp hoạt động theo cặp, mỗi nhóm cơ chịu trách nhiệm để hoàn thành một nửa bước chuyển động. Bắp tay uốn cong khi cánh tay cong về phía vai, trong khi cơ tam đầu kích hoạt khi cánh tay duỗi thẳng ra. Các cơ chế bên trong cơ thể thậm chí còn phức tạp hơn khi đưa cơ thể vào trạng thái chuyển động, chẳng hạn như đi bộ, chạy hoặc nhảy.
Những thứ kiến thức này không hề từng hữu dụng cho đến bây giờ vì thể chất đặc biệt của tôi trong mana. Tuy nhiên, trong trường hợp tôi cần phát triển phân đoạn đầu của kĩ năng Mirage Walk (ý Arthur muốn nói là kĩ năng Burst Step), tôi sẽ cần phải sử dụng tất cả các kiến thức này để có thể đưa nó vào thực dụng.
“Chết tiệt thật chứ!” Tôi đưa tay lên đỡ bản thân khi tôi ngã sõng soài ra cái “giường” tôi làm bằng đống lá.
Nhận thấy mặt trời đã lặn, tôi quay trở lại trại của mình và lấy một vài dải thịt sóc mà tôi đã hun khói trước đó để tôi không phải đi săn bắt.
“Phải chi mà mình có thể sử dụng quả cầu Ether cho việc này,” tôi đã lẩm bẩm, nhìn xuống miếng thịt cháy xém và vô vị trong tay.
Tôi đã có tiến bộ đáng kể kể từ lần đầu tiên tôi ngừng hoạt động săn lùng Clawed và dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình để tập luyện trong tuần qua, chia giờ ra để luyện tập Burst Step và tinh chất lõi mana của tôi. Hai hoặc ba giờ còn lại được sử dụng cho giấc ngủ.
Tuy nhiên, càng luyện tập, tôi càng khao khát thành thạo kỹ thuật chuyển động này. Tôi có một số chỉnh sửa nhỏ dựa trên kiến thức trước đây về giải phẫu học, nên về mặt lý thuyết, Mirage Walk sẽ trở nên tốt hơn nhiều. Nó không chỉ linh hoạt và nhanh gần như tức khắc, mà nó còn vừa nguy hiểm chết người nhưng vẫn giữ nét tinh tế.
Những điều cơ bản của Burst Step mà tôi đã thành công đầu tiên khi thực hiện trông gần giống như một bước nhảy xa, với tất nhiên là nó vẫn còn cực kỳ nhanh. Đó là bởi vì, mặc dù không thể cảm nhận được dao động mana khi thực hiện kĩ năng Mirage Walk, thì vẫn cần phải vào tư thế và thực hiện một loạt các chuyển động để cơ thể con người có thể thực hiện bước đó.
Kordri, ngay cả khi là một asura, nếu ông ấy muốn sử dụng Burst Step trong hình dạng con người của mình, thì ông cũng không thể bỏ qua các cơ chế hoạt động của cơ thể, bất chấp việc ông có thể chất vượt trội.
Những gì tôi đang làm hiện tại là thao túng mana một cách có ý thức và có chủ ý, chuyển nó vào các nhóm cơ bắp cụ thể theo một tiến trình nhất định vào đúng thời điểm chính xác để cơ thể tôi có thể bắt chước việc sử dụng cơ bắp mà không cần phải điều khiển.
Nếu tôi có thể canh thời gian và đầu ra của mana một cách hoàn hảo, thể làm một điều mà thậm chí Kordri không thể - thực hiện kĩ năng Mirage Walk, nhưng không giới hạn ở vị trí đứng.
“Trời ạ, nghĩ đến mấy thứ này là mệt hết cả óc.” Kết thúc bữa tối của mình, tôi quay trở lại khu đất trống mà tôi đã cải tạo lại vào tuần trước.
Đứng cách khoảng năm mét khỏi giường bằng đống lá để đỡ tôi nếu tôi có ngã, tôi bắt đầu tập trung. Vận mana để thao túng cơ bắp của tôi cũng giống như sử dụng suy nghĩ của mình để thực hiện chuyển động giả. Hầu hết các chuyển động đều được thực hiện một cách động hóa; tôi thường chẳng bao giờ nghĩ đến những cơ bắp tôi cần sử dụng để thở. Tuy nhiên, vì tôi sẽ sử dụng yếu tố trung gian, mana, để tạo ra một hành động từ cơ thể của tôi, việc này giống như lần đầu học tập đi vậy.
“Ugh.” Tôi phu đống lá ra khỏi miệng và lau lưỡi bằng tay áo. Tôi đứng lên và trở lại vị trí ban đầu và tập trung trở lại, lờ đi những cơn đau ngày càng tăng ở chân.
Tôi đã phần nào thành công trong việc thúc đẩy bản thân sử dụng một lượng chuyển động tối thiểu, nhưng để có thể dừng lại đúng chỗ tôi muốn là một trở ngại lớn khác mà tôi đang gặp khó khăn trong việc vượt qua nó.
Giống như cách một đứa trẻ chập chững không thể điều khiển được độ cao hay độ xa khi nhảy, sử dụng mana để điều khiển hoạt động bên trong cơ thể tôi đã khiến việc kiểm soát chúng khó một cách vô vọng.
Tuy nhiên, ít nhất là bước đầu tiên và nền tảng của Mirage Walk, điều khiển mana trong khí quyển để che giấu sự dao động của mana trong cơ thể, đã trở nên dễ dàng hơn nhiều đối với tôi. Tôi vẫn cần phải cân bằng trữ lượng mana của các dòng mana và mạch mana của mình để tôi có thể kiểm soát tốt hơn, nhưng tôi không có thời gian cho việc đó.
Sau khi tôi đã che giấu sự hiện diện của mình, tôi tưởng tượng ra hệ thống cơ bắp trong cơ thể. Nhớ lại tất cả các cơ chịu trách nhiệm sử dụng Burst Step, tôi thử lại một lần nữa.
Các bộ phận tưởng của cơ thể cần cho chuyển động bắt đầu hiển thị rõ ràng trên hình ảnh tưởng tượng của tôi trong đầu tôi có thể nhìn nhận rõ hơn thứ tự cụ thể mà tôi đã muốn kích hoạt mana. Tôi có thể cảm nhận được mạch cơ tương ứng khi mana chảy qua các chuỗi nhóm cơ tôi mong muốn. Chỉ với một chút dịch chuyển của chân trái và với sự trợ giúp của mana, khung cảnh xung quanh tôi mờ đi khi tôi thực hiện Burst Step từ tư thế đứng thẳng.
Mặc dù tôi đã cường hóa chân mình bằng mana để giảm sốc, nhưng một cơn đau nhói thấu trời lan khắp phần dưới cơ thể tôi.
“A!” Tôi thét lên và ngã nhào vào đống lá một lần nữa.
Một lần nữa, tôi đã thất bại trong việc phanh lại. Ngay cả khi mana có thể giúp tôi tăng tốc độ ban đầu, việc dừng lại ở vị trí chính xác và tư thế mà tôi muốn cũng khó hơn rất nhiều.
Thở dài một cách bất lực, tôi tiếp tục luyện tập.
Khi mặt trời dần lặn xuống bị thế chỗ bởi mặt trăng lưỡi liềm, tôi nằm đó trên chiếc giường lá nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Giơ tay lên, tôi giơ bàn tay mình về phía mặt trăng và nắm lại. Mặt trăng trông rất nhỏ từ đây... tôi nhỏ đến mức nào khi lên mặt trăng?
Tôi tập trung vào cánh tay trái mà tôi đã nhấc lên, nhìn chằm chằm vào chiếc lông mà Sylvia đã đưa cho tôi để che quả cầu và ý chí rồng mà bà ấy đã truyền cho tôi.
Điều đó và Sylvie, là tất cả những gì tôi còn lại của vị asura đã cứu mạng tôi, chăm sóc tôi và bảo vệ tôi khi còn nhỏ. Rèn luyện như thế này có thực sự cho phép tôi nghe lại từ bà ấy không?
Hồi tưởng lại quãng thời gian của tôi ở với bà ấy làm tôi nhớ tới những người khác. Mặc dù chúng tôi đã chia tay nhau trong tình cảnh rất khó nói, tôi vẫn nhớ gia đình tôi.
“Đủ rồi, Arthur.” Tôi vỗ má và ngồi dậy từ đống lá. Một ngày chỉ có vài chục tiếng thôi, và tôi không thể lãng phí nhiều thời gian ở đây trong khu rừng chết cmn tiệt này.
Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu tu luyện lõi mana của mình. Sau khi tôi bước vào giai đoạn Vàng nhạt, tiến trình chuyển biến dường như rất chậm chạp. Giống như việc tôi xẻ đường qua núi chỉ với một cái muỗng trong tay, nhưng đã có tiến bộ rõ ràng.
Tôi đắm chìm trong quá trình tiếp thu, thanh lọc và tinh luyện không ngừng, và khi những tiếng chim quen thuộc từ những con chim buổi sáng đánh bật tôi ra khỏi thiền định.
Cả người tôi đầy mồ hôi và bụi bặm khi cơ thể tôi đẩy những tạp chất trong lõi mana ra ngoài, khiến tôi không chỉ bẩn thỉu mà còn đói ngấu.
Nhìn vào phần còn lại của thịt hun khói tôi còn sót lại, có lẽ tôi sẽ phải đi săn ngày hôm nay. Sau khi gặm nhấm phần còn lại của con sóc hun khói, tôi đóng gói túi nước của mình và rời đi.
Giữ cho tâm trí tôi thoải mái và ẩn đi sự hiện diện của bản thân với Mirage Walk, tôi từ từ đi sâu vào khu rừng rậm rạp. Tôi thấy việc tìm động vật hoang dã gần trại khó hơn, vì vậy mỗi lần đi săn, tôi cần phải đi sâu hơn một chút.
Tuy nhiên, đến lúc nhận ra, tôi nhận ra rằng khu rừng đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dú có tiếng chim hót líu lo ở khoảng cách gần đó, nhưng không có dấu hiệu của sóc raptor hay những con thú mana khác trong khu vực này.
“Hmm,” tôi lẩm bẩm, thăm dò khu vực. Tạm ngưng kĩ năng Mirage Walk, tôi tập trung mana vào tai. Lúc đầu tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì, nhưng sau vài phút, tôi bắt gặp một âm thanh mờ nhạt. Nghe có vẻ như một tiếng gầm gừ. Tôi không thể nói nó cách bao xa, nhưng âm thanh thì rất quen thuộc; có một con báo bạc gần đây.
Tôi lại gần hơn một chút, đảm bảo che giấu sự hiện diện của tôi một lần nữa. Tôi lại tăng cường khả năng nghe của mình một lần nữa, nhưng lần này, tôi có thể nghe thấy rõ ràng hơn nhiều. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mờ nhạt, và hơi xa về phía đông bắc. Điều tôi cũng nhận thấy là không chỉ có một con báo bạc. Có đến hai con báo trong cùng một khu vực.
"Thật là kỳ lạ." Tôi để tâm đến việc này. Theo hiểu biết của tôi về loài báo bạc từ những gì tôi thấy từ trước đến nay, chúng có tập tính lãnh thổ và hay săn đuổi lẫn nhau.
Có lẽ chúng đang chiến đấu giành lãnh thổ? Điều đó chắc chắn sẽ giải thích cho việc thiếu con mồi trong vùng lân cận...
Kích hoạt kĩ năng Mirage Walk một lần nữa, tôi vội vàng tiến về phía trận chiến đang diễn ra đó. Tôi không thể không mỉm cười với vận may của mình.
Suy đoán của tôi đã đúng; khi tôi lén lút tiếp cận âm thanh phát ra từ những con báo bạc, tôi phát hiện ra lớp lông màu bạc đặc trưng của chúng gần một khu đất trống kế bên một vách đá. Không từ đây xuống đáy vực sâu bao nhiêu mét, nhưng chỉ từ thực tế là có từ bên đây sang bờ vực bên kia là là tầm một đến hai trăm mét, và tôi không thể nhìn thấy đáy vực có nghĩa là nếu những con báo bạc đen đó rơi xuống, tôi sẽ không dễ dàng lấy lại cơ thể của chúng.
Trốn sau một cái cây gần đó, tôi quan sát. Thật dễ dàng để nhận ra rằng chúng rõ ràng là kẻ thù với nhau, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là một trong những con báo bạc là Clawed; những vết sẹo đặc trưng trên lưng khiến nó dễ dàng được phân biệt. Mặt khác, đối thủ của nó trông hơi xa lạ với tôi. Nó rõ ràng là to lớn hơn, nhưng bởi những vết thương mới trên mặt và cơ thể của nó, có vẻ như Clawed đang chiếm thế thượng phong.
Khi hai con thú mana từ từ quấn lấy nhau, chúng phát ra một tiếng gầm gừ hầm hố, nhe hàm răng sắc nhọn.
Đối thủ của Clawed tung ra đòn trước. Con mèo lớn hơn nhô lên với móng vuốt giơ cao khi nó phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội.
Clawed phản ứng ngay lập tức, nó né và phản đòn bằng nanh vuốt của mình. Tôi bị cuốn hút bởi cuộc chiến của chúng. Vì những con báo bạc đã tăng tốc phản xạ và trực giác một cách bẩm sinh, những đòn tấn công của chúng như một cơn bão giận dữ không ngừng né tránh và phản đòn, không ai trong số chúng phải chịu bất kỳ vết thương chí mạng nào. Tuy nhiên, với mỗi lần tấn công mà con báo lớn hơn đã gây ra, Clawed đã đáp trả lại cho nó gấp 3 lần.
Khi trận chiến của chúng tiếp tục, tôi không biết tại sao, nhưng trái tim tôi bắt đầu đập mạnh không ngừng. Tôi lo lắng về một điều gì đó, sợ hãi. Tôi đã bị cuốn vào cuộc đấu tay đôi của bọn chúng đến nỗi tôi không nhận ra khu rừng trở nên yên tĩnh đến mức nào, gần như câm lặng. Không có tiếng chim hót líu lo hay những con thú mana di chuyển; không có nhiều âm thanh xào xạc phát ra từ những cái cây như thể cả gió cũng sợ thứ gì đó.
Clawed dường như cũng nhận thấy vì nó bắt đầu cư xử cực kì cảnh giác. Bộ lông của nó đang dựng đứng lên, đuôi nó dựng thẳng lên khi liên tục đánh hơi tìm thứ gì đó. Con mèo lớn hơn, không biết gì về sự xáo trộn này, đã tận dụng sơ hở và vồ lấy Clawed. Sau khi tránh né đối thủ của mình, Clawed quay người và bắt đầu bỏ chạy.
Tôi không hiểu. Có điều gì đó đang xảy ra, nhưng tôi không thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào khác từ đây. Tại sao Clawed lại chạy trốn trong khi nó nắm chắc phần thắng?
Bỏ qua sự cảnh giác của mình, tôi tiến hành xử lý con báo bạc lớn hơn vẫn còn ở đó. Nó đã bị thương, và các lối thoát của nó cũng bị hạn chế vì vách đá.
Phát hiện ra tôi, con mèo lớn hơn bắt đầu gầm gừ, hạ mình xuống trong tư thế chạy trốn. Theo bản năng rằng, nó biết rằng trong trạng thái hiện tại, nó không có cơ hội chống lại tôi.
Không khí xung quanh chúng tôi trở nên nặng nề hơn khi khó thở hơn, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình.
Ngay lúc này!
Khoảnh khắc tôi nhấc chân lên, con báo bạc nhảy sang một bên.
"Bắt được rồi." Tôi cười nhếch mép. Lờ đi đôi chân đang phản kháng của mình, tôi thực hiện Burst Step từ vị trí đứng của mình, sử dụng động tác giả để dụ cho nó di chuyển. Môi trường xung quanh tôi mờ đi, mắt tôi chỉ tập trung vào chuyển động của con thú mana bị thương. Tôi đã thành công trong việc chém nó, nhưng tôi hụt nó khoảng một mét.
Khi tôi mất thăng bằng, tôi tuyệt vọng nắm lấy cổ con báo bằng hai cánh tay và giữ chặt.
"Gah!" Cơ thể tôi giật giật một cách bất thường từ sự thay đổi đột ngột hướng lực và tôi đang treo lơ lửng trên con báo bạc bằng tất cả sức lực của mình.
"Mày là của tao!" Tôi cắn chặt răng thét lên khi tôi sử dụng mana để cường hóa lực nắm giữ nó lại. Hy vọng duy nhất của tôi là bóp cổ nó.
Con báo mà tôi đang cưỡi phát ra một tiếng gầm gừ hung ác khi nó quật đầu nó, cố gắng ném tôi đi nhưng tôi vẫn cố chịu đựng. Những móng vuốt sắc nhọn của nó xé rách quần áo của tôi, xé toạc những vết thương mới ở hai bên chân và chân tôi trước khi nó oằn mình vì thiếu không khí.
Ngay khi tôi nghĩ con báo sắp tắt thở, nó đột nhiên giật giật. Như thể bị nhập, nó sử dụng sức lực cuối cùng để ném mình về phía sau. Khi tôi nhận ra ý định của nó, mặt đất bên dưới chúng tôi đã biến mất khi chúng tôi lao xuống hẻm núi dốc đứng.
Lao mình xuống dưới, tôi nhớ lại khung cảnh này rất giống với thời tôi mới chập chững biết đi, bị ném ra khỏi rìa núi để cứu mẹ tôi. (Arthur có duyên với việc té vực vãi :)))
Một ngàn kịch bản chạy qua đầu tôi khi tôi đấu tranh để đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất để thực hiện. Con báo bạc đã kéo tôi xuống địa ngục vì bị ngạt thở và bất lực rơi xuống dưới tôi.
Sau khi tuôn ra một tràng những từ chửi rủa, tôi từ từ giữ thăng bằng bên trên con thú mana bất tỉnh và vận mana vào chân tôi. Khung cảnh xung quanh tôi là một vệt mờ liên tục từ tốc độ mà chúng tôi đang rơi.
"Windsom sẽ hiểu thôi!" Tôi đã thuyết phục bản thân mình khi tôi đẩy mình ra khỏi con báo.
Với cú đẩy, tôi đã giảm tốc độ nhưng gần như không đủ, và không có nơi nào để bám vào mép vách đá.
Một cảnh khác lóe lên trong đầu tôi; đó là lúc tôi rơi xuống cái hố trong Góa Phụ Ngục.
‘Bộ việc rơi xuống vực sâu là chủ đề luôn tái diễn trong cuộc sống của mình à?'
Một cơn gió ùa vào lòng bàn tay tôi khi tôi nhìn thẳng xuống mặt đất đang đến gần, tập trung vào việc kết hợp mana của tôi vào câu thần chú.
Ngay bây giờ !
[Typhon’s Howl]
Thi triển thần chú bên trong lòng bàn tay tôi, luồng gió thổi mạnh xuống mặt đất, một tiếng rít chói tai vang vọng khắp khe núi dốc đứng.
Vượt qua nỗi đau từ lòng bàn tay của tôi khi chúng chịu hậu quả do sử dụng thần chú, tôi tiếp tục vận mana để tiếp tục thi triển thần chú.
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của thần chú đang làm giảm tốc độ rơi của tôi, tôi đang hạ cánh với một tốc độ chậm. Dừng thần chú Typhon’s Howl lại, tôi hạ cánh xuống mặt đất cách vài mét bằng một xung chấn.
Một đám mây bụi dày đặc xuất hiện từ nơi phép thuật của tôi va chạm với sàn đất, cản trở tầm nhìn của tôi. Che miệng và mũi khỏi những mảnh vụn trong không khí, tôi bắt đầu tìm đường ra khỏi đám mây bụi khi một tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên.
Sau tiếng gầm khủng bố đó lắng xuống, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển một lần nữa khi tiếng bước chân nặng nề đến gần tôi.
Sức mạnh của từng nhịp bước chân vang dội làm tôi mất thăng bằng. Ngay lập tức, tôi lao về phía rìa của hẻm núi, cầu nguyện cho bất kỳ vị thần nào cai trị cõi này rằng nguyên nhân của những âm thanh tàn khốc đó chỉ là từ một trận động đất.
Danh sách chương