GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:


“Cuối cùng cũng đến,” tôi thì thầm nhỏ để con báo đó không nghe được giọng tôi.


Con báo bạc đến rồi, nó cẩn thận đánh hơi xung quanh khi nó tiến lại gần con sóc raptor mà tôi đã giết và đặt dưới đất để dụ nó ra. Đối tượng khó bắt của tôi.


Mắt tôi dán chặt vào con báo to lớn màu xám mà tôi đặt tên là Clawed vì nó có bốn vết sẹo dài trên lưng. Clawed và tôi đã khá “thân thiết” với nhau trong suốt quá trình tôi đi săn báo bạc. Cho đến hiện giờ, con mèo béo ngk0’c ngke’ck quá cỡ này là con báo bạc khôn lỏi và kiêu ngạo nhất mà tôi từng gặp; đó là lý do tại sao tôi quyết định rằng Clawed sẽ là mục tiêu của tôi.


Tôi tập trung trở lại vào con báo chỉ đang cách tôi vài mét. Clawed dừng lại và nhìn xung quanh, sẵn sàng tẩu thoát bất kì lúc nào.


Tôi kiên nhẫn đợi nó lại gần, đảm bảo che dấu sự hiện diện của bản thân. Kết hợp lượng mana thô xung quanh tôi với mana đã chắt lọc bên trong cơ thể mình, tôi chuẩn bị tung đòn tấn công. Tôi dồn mana vào chân và tay phải mình, hạ thấp cơ thể một cách cẩn thận để vào tư thế phù hợp, dù gì thì con báo cũng chẳng thấy được tôi, đảm bảo không làm rung cái chuông.


Cơ bắp ở chân và đùi của tôi co thắt khi nghĩ đến việc cuối cùng tôi cũng đã có thể bắt con mèo lủi nhanh như chó này. Ngay khi Clawed cúi người xuống để tiếp tục bữa ăn, tôi lao thẳng tới với tốc độ bàn thờ mà ngay cả bản thân tôi trước đây cũng sẽ rất ngạc nhiên.


Khoảng cách mà tôi thu hẹp gần-như-ngay-lập-tức từ vị trí ban đầu cho đến vị trí hiện tại – trước mặt Clawed – là khoảng sáu met. Nhưng bằng cách thần cmn kì nào đó, Clawed đã biến mất trước đòn tấn công của tôi có thể kịp chạm vào nó.


Nắm đấm được cường hóa của tôi đấm thẳng xuống mặt đất, còn con báo bạc kia thì biến mất dạng.


“Lại nữa ư!? Mẹ kiếp nó!” Tôi chửi rủa, kéo cánh tay đang chôn vùi dưới mặt đất lên một cách thô bạo.


‘Mình đã làm gì sai chăng? Làm thế quái nào mà nó lại có thể phản ứng nhanh đến thế?’ Tôi suy ngẫm và nhìn lại vị trí ban đầu của tôi. Vị trí đó đủ gần để tôi có thể thu hẹp khoảng cách gần như là tức thì. Tôi ẩn nấp một cách hoàn hảo bên trong bụi cây, và tôi thậm chí còn đi xa đến mức che dấu cả mùi cơ thể của tôi để phòng hờ. Đáng ra mọi chuyện phải diễn ra một cách trót lọt. Kĩ thuật mà tôi đang tập luyện cũng gần đạt mức hoàn hảo rồi cơ mà.


Tôi quỳ xuống, nghiên cứu dấu chân của Clawed và dấu chân của tôi. Tôi đã thiếu sót một điều gì đó, nhưng đó là gì?
Tôi có thể thấy nơi tôi xuất hiện sau khi sử dụng kĩ năng Burst (Bùng Tốc) trùng khớp với vị trí của Clawed, nhưng có thứ gì đó sai sai với các dấu vết trên mặt đất này.


Ngồi xuống dựa người vào một cái cây ở gần đó, tôi nhắm mặt lại, tái hiện lại khung cảnh trong tâm trí mình để xem thử coi tôi có thể tìm ra lỗi sai của mình không.


“Windsom sẽ không bắt mình thu thập một lõi thú của báo bạc trừ khi việc đó sẽ dạy mình một điều gì đó khác hơn lúc săn sóc raptor,” Tôi nói lớn. “Về khoảng tốc độ, sóc raptor chắc chắn nhanh hơn báo bạc rất nhiều. Vậy tại sao mình vẫn không thể giết được một con báo?”


Không đưa ra kết luận thỏa mãn nào, tôi quyết định quay trở lại.


Nhìn vào phần còn sót lại của con sóc raptor mà con Clawed đã đánh chén, tôi tặc lưỡi trong bực dọc. Tôi không chỉ không bắt được Clawed, mà giờ con sóc đó cũng chẳng còn chút da thịt gì để cho tôi ăn.


Sau khi gói gém lại những gì còn sót lại từ con sóc bấy nhầy đó, tôi đi đến một con sông gần đó để làm sạch bụi và máu trên người. Bởi vì tôi chỉ có duy nhất một bộ đồ, tôi phải luôn cố gắng đảm bảo rằng nó sẽ luôn sạch sẽ. Nhưng qua nhiều tuần leo núi và tập luyện trong rừng, bộ đồ của tôi cũng rách rưới hết cả rồi.


“Arthur, trông mày chẳng còn dễ nhìn chút nào nữa.” Tôi lẩm bẩm khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới dòng suối. Tóc tôi thì bù xù và đã dài ra, phần tóc mái của tôi giờ đã dài tới cằm rồi. Quần thâm dưới mắt đã trở nên tím tái hơn vì thiếu ngủ. Nhìn tổng quan thì tôi không còn là một người sáng sủa bảnh bao, sạch sẽ như xưa nữa; thay vào đó, giờ trông tôi như một tên côn đồ hơi ngu ngu.


Thật khó tin là đã hơn một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi có thể trò chuyện với ai đó ngoài những con thú mà tôi đã bắt được.


Windsom đã ghé thăm tôi vào cái đêm mà tôi cuối cùng đã có thể bắt một con sóc raptor. Ông ấy chẳng nói gì nhiều với vẻ mặt vô cảm thường ngày, nhưng ông có nói rằng kĩ thuật mà tôi đã tự học được chính là kĩ thuật, hay nói chính xác hơn là một phần nhỏ của chiêu thức Mirage Walk. Rồi sau đó ông rời đi, để lại tôi một mình bơ vơ đơn côi cùng với đống thịt sóc.


Sáng hôm sau, tôi bắt tay đi tìm mục tiêu tiếp theo trên danh sách, một con báo bạc. Tuy nhiên, sau khi dành vài tuần trong rừng để bắt mấy con sóc raptor, tôi nhận ra một điều là tôi chưa hề thấy bất kì con thú mana cỡ lớn nào cả.


Do đó, tôi quyết định tiến sâu hơn vào rừng, bất chấp những nguy hiểm có thể phát sinh. Phải cho đến ba tuần mò mẫm vào sau trong rừng thì tôi mới bắt đầu thấy những chủng loài thú mana khác; có cả những loài rất lớn.


Thật ra thì tôi đã có thể đi xa hơn nữa nếu như tôi không vừa đi vừa tập luyện dọc đường.



Burst hoặc Burst Step (Bùng Tốc).


Tôi quyết định đặt tên chiêu thức thuộc phân đoạn đầu của Mirage Walk như vậy. Windsom nói rằng chiêu thức mà tôi dùng để bắt con sóc raptor đó chỉ là khúc dạo đầu của khả năng thật sự Mirage Walk, nhưng ông ấy từ chối cung cấp thêm bất kì thông tin nào khác liên quan đến kĩ năng này. Tuy nhiên, để có thể hoàn toàn thuần thục được kĩ năng này đòi hỏi rất nhiều bước thực hiện, nên tôi quyết định đặt tên cho nó là Burst Step (Bùng Tốc).


Tôi băng qua cánh rừng, sử dụng cây cối xung quanh để luyện tập, mong rằng sẽ tìm được cách để cải thiện kĩ năng này.


Sau vô số lần luyện tập, tôi đã nhận ra rằng tôi cần phải nâng cao độ tập trung, phối hợp, phản xạ, điều khiển và độ nhanh nhẹn để có thể tận dụng tối đa tiềm năng của Mirage Walk một cách hợp lý. Lý do duy nhất tôi thành công trong việc bắt một con sóc raptor là do tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước. Tôi ngồi trong bụi cây ở một khu đất trống mà không có bất kì vật cản nào. Khoảng cách giữa tôi và con sóc cũng ngắn, trong tầm nhìn của tôi, và nó không hề có thời gian để phản ứng.


Tuy nhiên, khi cố gắng băng qua khu rừng rậm rạp đầy nhóc cây cối và mặt đất không bằng phẳng này, việc sử dụng Mirage Walk khiến tôi cảm thấy mình như một đứa con nít tập đi, chỉ khác là lần này cả hai chân tôi bị buộc lại với nhau. Việc này khó khăn kinh khủng, chỉ bước nhầm một tý thôi là té sml, thậm chí chỉ cần tính toán sai một ly là dập mặt xuống bùn ngay. Dần dần, tôi đi sâu hơn vào rừng một cách chậm rãi và đau đớn.


Đã hơn một tuần kể từ khi tôi lần đầu đến khu vực này heo hút này. Mana trong đây còn dày đặc hơn trước đây, đây có lẽ là lý do tại sao nơi đây có khá nhiều thú mana cấp cao tập trung đông.


Và giờ thì tôi đã ở đây, với không có gì ngoài cái áo rách nát và đôi giày lủng chục lỗ.


Sau khi tôi tắm rửa xong xuôi, tôi kiểm tra lại đống thịt dư mà tôi mang theo.


“Nhiêu đây là không đủ,” tôi thở dài và nhìn lên bầu trời.


Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm dần dần bao trùm cả khu rừng, tuy nhiên vẫn còn đủ sáng để tôi đi săn. Tôi đặt vài cây nấm tôi nhặt được dọc đường và ngồi đợi bên dưới một cái rễ cây khá lớn, tầm tám mét. Với trình độ khả năng của tôi hiện giờ, tôi có thể sử dụng Burst Step (Bùng Tốc) để di chuyển gần mười mét trong tích tắc mà không làm cái chuông rung lên.


Tôi ngồi im đợi, che dấu đi sự hiện diện của bản thân, quan sát kĩ lưỡng bất kì chuyển động nào. Có những tiếng xào xạc nhỏ, nhưng nó phát ra từ phía trên tôi, đâu đó bên trên những cái cây. Ngước lên nhìn, tôi thấy đôi mắt lấp lánh phản chiếu ánh nắng sắp lụi tàn của một con thú săn. Đó là một con chim đen, siêu to khổng lồ. ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Khi màn đêm nuốt chửng cả khu rừng, cả tôi và con chim cùng đợi, mong rằng sẽ có con thú xấu số nào đó xuất hiện và trở thành bữa ăn tiếp theo của bọn tôi.


Cuối cùng, tôi dán chặt mắt vào bóng dáng của một con sóc raptor. Trước khi con sóc vào trong tầm để tôi giết nó, con chim đen quyết định hành động.


Tôi hầu như chỉ thấy bóng con chim xà xuống; không hề có bất kì tiếng động nào phát ra. Mặc dù nó không nhanh bằng con sóc raptor hay con báo bạc, nhưng trong màn đêm mịt mờ này, phát hiện ra con chim săn mồi này gần như là bất khả thi.


Khi con sóc vẫn còn chưa nhận thức được vệt mờ đang càng ngày càng tiến lại gần mình, một điều bất ngờ xảy ra. Con chim đen, gần như là vô hình trước mắt trần, bỗng xòe cánh ra và thét gầm lên.


Con sóc ngay lập tức giật mình, nhưng có vẻ con chim đã mong chờ điều đó nên thay vì xà xuống chỗ con sóc, nó xòe móng vuốt ra tới chỗ mà con sóc nhảy đi.


Cả khung cảnh trông như thể con sóc nhảy thẳng vào móng vuốt của con chim, như thể nó muốn trở thành bữa ăn cho nó.


Tôi để vụt mất bữa ăn của mình cho con chim, nhưng tôi có được một thứ còn tốt hơn.


“Hehe.” Hy vọng rằng kế hoạch của tôi sẽ thành công, tôi tiếp tục đợi thêm lần nữa. Đúng như tôi đoán, khi con chim ăn xong con sóc, nó liền bay sang một cái cây khác để kiên nhẫn chờ đợi con mồi khác. Chỉ mỗi sải cánh của còn chim còn lớn hơn cả cơ thể tôi, nên tôi biết chắc là mỗi một con sóc là sẽ không đủ cho nó.


Khoảng nửa tiếng trôi qua, cuối cùng một con sóc raptor khác cũng xuất hiện. Nó thận trọng tiến lại gần đống nấm, dựng ba cái đuôi lên để làm anten kiểm tra xem có mối nguy hiểm nào ở xung quanh không.


Đúng như dự đoán, tôi thấy một bóng mờ nhanh chóng xà xuống.


Vẫn chưa được.


Hệt như lần trước. Ngay khi con chim đen xà xuống và xòe móng vuốt ra, con sóc raptor trông như thể nó nhảy ngay vào tầm bắt của con chim đó.


Ngay bây giờ!


Sử dụng kĩ năng Burst Step (Bùng Tốc), tôi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách tám mét giữa tôi và con chim, và trước khi để con chim có cơ hội phản ứng, tôi nhắm vào cổ nó.


Con chim rít lên một cách bất ngờ và cố vẫy cánh để thoát khỏi tay tôi. Ngạc nhiên thay, con chim tham lam này vẫn không chịu buông con sóc raptor ra, ngay cả khi tôi bẻ gẫy cổ nó.


“Tuyệt vời!” Tôi không thể kiềm được nụ cười hạnh phúc và tìm đường về trại với hai chiến lợi phẩm siêu ngon. Tôi rất vui vì mình có món ăn ngon hơn thịt sóc dai nhách và nhạt tuếch kia, nhưng tôi còn thỏa mãn hơn khi tôi cuối cùng cũng hiểu được cách Clawed và giống loài của nó lúc nào cũng có thể thoát khỏi tay tôi trước đây.


Không tốn quá lâu để về lại trại, thật ra thì cái trại của tôi nó chỉ đơn thuần là một khúc gỗ rỗng mà tôi dùng những cành cây nhỏ và lá che đi những lỗ hổng để che chắn tôi khỏi cơn mưa.


Háo hức vặt lông con chim, tôi nướng con chim mập mạp này trên ngọn lửa cùng với con sóc raptor đã được lột da. Ngấu nghiến miếng đùi của con chim, tôi bắt đầu suy ngẫm.


Tôi đã hiểu được hai điều khi tôi thấy con chim đen bắt con sóc raptor: Đầu tiên, con chim rất nhanh lẹ và có thể ẩn mình, nhưng tốc độ của nó không thể sánh bằng sóc raptor. Nó có thể bắt được con sóc vì nó lộ diện bản thân, khiến con sóc bỏ chạy về một hướng nhất định. Điều thứ hai tôi suy luận được là sự quan trọng của bản thân tôi trong việc này. Là người ngoài cuộc quan sát, tôi đã phát hiện ra con chim trước, và tôi ngay lập tức biết ý đồ của nó trước khi nó tấn công, một điều mà con sóc không hề hay biết.


“Nhưng điều này vẫn không lý giải được lý do cách để tôi bắt được Clawed.” Tôi tự nhủ với bản thân, cắn thêm một miếng khác.


Dựa trên các nỗ lực thất bại trước đây, tôi biết rằng Clawed và đồng loại của nó có một trực giác siêu chính xác giúp nó phản ứng gần như ngay lập tức tức trước chuyển động nhỏ của tôi. Tôi cũng biết rằng, khác với con chim và con sóc mà tôi đang ăn đây, Clawed rất thông minh. Đã có vài dịp nó đến gần tôi như thể trêu chọc tôi, nhưng ngay lúc tôi vừa thủ thế thì nó phắn ngay trước khi tôi kịp thực hiện chiêu Burst Step (Bùng Tốc). Nó không tới mức nó biết bản thân nó chỉ có thể chạy trốn tôi chứ không thể đánh một chọi một với tôi.


Kết thúc bữa ăn, tôi đi về phía bên kia trại, nơi tôi đã dọn dẹp để luyện tập.


Tôi đứng ở rìa khu đất trống và tưởng tượng Clawed đang rình mò ở phía bên kia. “Làm thế nào để có thể bắt được một con thú có thể phản ứng ngay khi mình có ý định tiến lại gần nó nhỉ?”


Tiến lại… tiến lại gần? Đúng rồi! Giống như con chim đen ban nãy! Nó đã lừa con sóc bằng cách cố ý lộ diện bản thân, khiến con sóc nhảy lên trên không và không thể thay đổi phương hướng.


Ngay cả Kordri, một asura, đã dùng Burst Step, và về cơ bản thì chiêu thức đó chỉ là một bước đi. Những bó cơ bắp tương ứng được sử dụng để ‘đẩy’ ông ấy về phía tôi. Ngay cả khi bản chất của Mirage Walk là che giấu dao động mana để làm bất ngờ đối thủ, thì tôi vẫn phải di chuyển bó cơ bắp chịu trách nhiệm ‘đẩy’ tôi một cách nhanh chóng.


Nhưng sẽ ra sao nếu tôi bỏ qua điều đó?


Sẽ ra sao nếu tôi có thể gần như là loại bỏ luôn chuyển động cần thiết để tôi thực hiện chiêu này? Xuất hiện như thể tôi thực sự dịch chuyển tức thời trong khi vẫn đang đứng im.


Nếu tôi có thể làm điều đó, thì theo lý thuyết, tôi có thể đánh lừa được Clawed.


Nhưng làm sao tôi có thể thực hiện chiêu thức Burst Step khi bỏ qua điều này?


Nếu tôi là bất kì pháp sư hay người thao túng mana khác trên thế giới, tôi sẽ cho rằng việc này là bất khả thi. Nhưng tôi có một lợi thế tối quan trọng: kiến thức từ kiếp trước của tôi.


Do trữ lượng Ki khá hạn chế, tôi đã học chuyên sâu về cơ thể con người, đặc biệt là cơ chế hoạt động giúp cho cơ thể người di chuyển. Và nhờ có những kiến thức này, tôi đã có thể tận dụng tối đa lượng Ki ít ỏi tôi có và trở thành một vị Vua.


Nhắm mắt lại, tôi tập trung cao độ và lan tỏa mana khắp từng khe nứt nhỏ, thậm chí chỉ vài micromet, bên trong cơ thể tôi.


Khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao rồi. Mồ hôi dầm đìa trên mặt, tôi từ từ duỗi thăng cơ thể cứng ngắc của tôi sau khi đứng im suốt hàng tiếng trời. Nhưng tôi rất vui và thỏa mãn.


Tôi không chỉ bức phá để đạt đến đỉnh cao của giai đoạn Vàng nhạt, mà tôi còn đã tìm ra cách.


“Mình hiểu rồi.” Tôi nhếch môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện