“Tôi có được phép biết tất cả những điều này không?” Tôi đặt câu hỏi, loại bỏ một nhánh cây ra khỏi tóc mình.
Chúng tôi đi bộ qua khu rừng Elshire quen thuộc sau khi Windsom đã dịch chuyển chúng tôi đến gần đó. Tôi chỉ mất vài phút quan sát để nhận ra rằng tôi đã từng đến khu rừng này trước đây với gia đình Eralith; và giờ chúng tôi đang hướng đến nơi ẩn náu của trưởng lão Rinia.
“Cậu đã được cho phép ở lại Epheotus, nên khi đến đó thì cậu sẽ hiểu thôi. Mặc dù ghi nhớ toàn bộ thông tin là không cần thiết, nhưng biết những gì ta sẽ nói với cậu về văn hóa, cách cư xử và quan điểm chính trị liên quan khi ở trong quốc gia xa lạ luôn có ích. Đặc biệt là nếu cậu sẽ phải gặp và nói chuyện với những nhân vật quan trọng của Epheotus.” Windsom khuyên tôi, vừa giảng cho tôi nghe về những điều cần tuân thủ vừa tiếp tục tiến về phía trước, không thèm quay đầu lại khi ông ta tiếp tục tránh các cành cây và dây leo chặn đường. “Nhưng ta có cảm giác rằng cậu đã biết tầm quan trọng của điều đó rồi.”
“Tất nhiên.” tôi đã nhếch mép cười. “Nhưng có sự hiểu biết mà không biết vận dụng thì cũng như một thanh kiếm mắc kẹt trong vỏ bọc của nó. Giờ thì ngài đã cho tôi ‘cái gì’ rồi, nhưng ngài vẫn chưa cho tôi biết ‘tại sao’.”
“Đúng.” ông ấy thừa nhận. “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm biết được điều đó thôi.”
Tôi tiếp tục. “Được rồi, vậy là có bảy… à không tám chủng tộc asura ở Epheotus. Mỗi chủng tộc bao gồm nhiều gia tộc, nhưng chỉ có một gia tộc trong chủng tộc đó mới được ban cho danh hiệu là một trong các… High Eight (Bát Thượng Tộc)?”
“The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc).” Ông asura ngay lập tức chỉnh lời tôi.
“Gia tộc Vritra thuộc chủng tộc nào?” Trước đây, tôi đã cố gắng tưởng tượng nhiều lần xem người thuộc tộc Vritra ra sao, với sừng và nước da xám, nhưng không có gì xuất hiện trong tâm trí tôi.
“Hình dạng thật sự của gia tộc Vritra là mãng xà cực kì đáng sợ, hay được gọi là Basilisk (Search google để tưởng tượng nhé) sau khi gia tộc này cùng những gia tộc khác liên kết lại và phản bội Epheotus. Sẽ tốt hơn hết nếu cậu khi lưu ý đến tên các chủng tộc và Bát Đại Gia Tộc.
“Điều gì đã xảy ra với chủng tộc Basilisk sau sự phản bội của gia tộc Vritra và các tộc Basilisk khác?” Tôi hỏi, đập con côn trùng khó chịu đậu trên tai tôi.
“Ngoại trừ sự thật là tộc Vritra đã bị thay thế bởi một tộc nhỏ hơn trong số The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc), một số chủng tộc cực đoan hơn đã đẩy mạnh việc truy sát để tiêu diệt những hậu duệ còn sót lại của tộc Basilisk. May mắn thay, mối quan hệ giữa mỗi chủng tộc rất sâu nặng; đồng minh của các gia tộc Basilisk còn lại đã đứng lên bảo vệ họ. Cuối cùng, các biện pháp quyết liệt như diệt chủng không bao giờ được thực hiện; bởi sau cùng, thật là ngu ngốc khi cả một chủng tộc phải gánh chịu tội ác của những gia tộc khác.”
Tôi không thể nhận ra Windsom đang nghĩ gì khi ông ấy nói với tôi tất cả những điều này. Giọng nói và giọng điệu của ông không khớp với những gì ông nói, những lời ông nói gần như là mỉa mai.
“Hiểu rồi…” Nhìn vào đôi giày bẩn của tôi đang dẫm lên trên những chiếc lá rụng và cành cây gãy. “Vì sao The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) vẫn duy trì được sự thống trị của mình?”
“Các gia tộc trong The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) gần như không bao giờ thay đổi. Ví dụ, mặc dù Long Tộc có số lượng gia tộc ít nhất, thì tộc Indrath, tộc của chủ nhân của ta và Phu nhân Sylvia, đã luôn là một phần của The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) kể từ thuở khai sinh. Tuy nhiên, ngay cả cho đến ngày nay, sức mạnh của các Great Clans (Đại Gia Tộc) vẫn vượt trội hơn so với số khác. Đây là điều duy nhất ta có thể trả lời cho cậu.”
Chúng tôi tiếp tục đi bộ đến nơi trú ẩn của trưởng lão Rinia, Windsom chủ yếu nói về những cái tên mà tôi cần phải lưu ý. Tôi có thể tiếp thu hầu hết các thông tin khá nhanh chóng, nhưng tình trạng thiếu ngủ và đói của tôi đã ảnh hưởng đến khả năng ghi nhận những gì mà tôi tiếp thu.
“Dù sao đi nữa, tôi không có ý định phàn nàn đâu, nhưng Ngài không thể mang chúng ta lại gần hơn sao? Nếu Ngài dịch chuyển chúng ta đến thẳng nơi ở của trưởng lão Rinia thì có thể sẽ tiết kiệm thời gian hơn...”
“Nhà của bà pháp sư Diviner elf mà gia đình cậu hiện đang trú ẩn được bao quanh bởi một hàng rào chắn ma thuật khá mạnh, mà ta thì không muốn gây náo động. Dịch chuyển tức thời qua nó sẽ gây ra một số chấn động trong hàng rào, và có thể làm lộ vị trí của mọi người bên trong.”
“À… thật xin lỗi. Hiện giờ tôi đang hơi căng thẳng một chút.” Tôi gãi đầu trả lời.
Chúng tôi vừa đi qua thác nước che giấu lối đi ẩn vào nhà của trưởng lão Rinia, tôi lên tiếng nói.
“Vì vậy, hãy để tôi nói thẳng điều này. Agrona, người đứng đầu tộc Vritra hiện tại, đã dẫn chủng tộc của mình ra khỏi Epheotus để đến Alacrya, nơi hắn ta đã tiến hành thử nghiệm trên các chủng tộc hạ đẳng hơn, và tuyên bố mình là Người thống trị vĩnh cửu?”
“Một danh hiệu khá vô vị để tự phong cho chính mình, nhưng về cơ bản thì chính xác.”
“Hiệp ước Ngài đã nói trước đó, nếu gia tộc Vritra cùng với các gia tộc khác của chủng tộc Basilisk, cùng với những asura, không phải là bọn họ bị cấm trực tiếp tham gia trong cuộc chiến sắp tới này ư?” Tôi hỏi, cố gắng theo dõi xem chúng tôi đã rẽ bao nhiêu lần trong mê cung đường hầm này.
“Đúng vậy, nhưng đó chưa bao giờ là vấn đề.” Windsom dừng bước và quay về phía tôi “Arthur, cậu có bao giờ tự hỏi tại sao các chủng tộc asura không giết được tộc Vritra và các gia tộc theo họ không? Có đến tận bảy chủng tộc khác nhau cơ mà.”
“Tất nhiên tôi có, nhưng không phải ngài có nói rằng việc đó sẽ gây ảnh hưởng đến các chủng loài thấp kém hơn đang sống ở Alacrya?”
“Đúng là ta có nói thế, nhưng điều ta chưa nói với cậu là hiệp ước đó không phải là hành động đầu tiên của chúng ta. Sau khi Agrona và những thần cận của hắn trốn thoát, các Great Clans (Đại Gia Tộc), ngoại trừ chủng tộc Basilisk, lần đầu tiên họp mặt với nhau, bất kể phe phái, và thành lập một hội đồng gồm các thủ lĩnh của mỗi Đại Gia Tộc. Các thủ lĩnh đã quyết định gửi một đội gồm các Asura tinh nhuệ nhất của chúng ta để nhanh chóng xử lý Agrona và những người theo hắn.” Windsom dừng lại một lúc, và ngay cả với biểu hiện khắc kỷ của ông ta, rõ ràng là ông ta đang cân nhắc xem có nên nói những gì trong tâm trí ông không.
Ông ta cuối cùng cũng thở dài và tạo ra một lớp phép thuật cách âm xung quanh chúng tôi. “Arthur, những gì ta sắp tiết lộ với cậu phải tuyệt đối giữ bí mật vì thông tin này chỉ có vài thành viên của tộc Indrath được biết.”
Tôi gật đầu, khóa mắt với Windsom khi tôi đợi ông nói tiếp.
“Mọi người ở Epheotus tin rằng bằng cách nào, Phu nhân Sylvia đó đã bị bắt và bị giam giữ ở đâu đó, nhưng thực ra chính Phu nhân Sylvia đã tự nguyện đi cùng đội asura tinh nhuệ được giao nhiệm vụ giết Agrona Vritra và các gia tộc đi theo hắn ta.”
"Gì?" Tôi kêu lên, giọng tôi phát ra to hơn nhiều so với ý tôi nói. "Điều đó có nghĩa là sao? Bà ấy đi làm nhiệm vụ xâm nhập vào lãnh thổ của kẻ thù mà không biết phải trông chờ điều gì? Nhiệm vụ đó về cơ bản là tự sát. Không thể nào mà chủ nhân của ông, cha của Sylvia, lại để bà ấy đi.”
“Tất nhiên là không, Indrath không hề cho phép cô đi.” Windsom thở dài. “Ý của ta muốn nói là phu nhân Sylvia che giấu bản thân và theo sau nhóm asura thực hiện nhiệm vụ đó. Vào lúc họ nhận ra sự hiện diện của Phu Nhân Sylvia, đã quá muộn để rút lui.”
Hai người chúng tôi im lặng một chút trước khi tiếp tục câu chuyện.
“Vậy, điều gì đã xảy ra với các asura được gửi bởi các lãnh đạo của Epheotus?”
“Điều mà không ai trong số các thủ lĩnh mong đợi,” Windsom nghiến răng khi đôi tay của ông ta siết chặt “Agrona, con rắn xảo quyệt đó, đang chờ đợi họ với một đội quân hùng mạnh bao gồm các Basilisks và chủng tộc thấp kém khác có cùng khả năng phép thuật bẩm sinh như họ.”
Chỉ mất một lúc để tôi nhận ra những lời ông ta ngụ ý. “Vậy là, Vritra đã liên kết với các chủng loài thấp kém khác ở Alacrya.” tôi thì thầm.
Ông ta chỉ gật đầu đáp lại, trước khi tiếp tục. “Rõ ràng là Agrona và những người theo hắn ta đã giao phối cận huyết với nhau từ khá lâu trước đó, vì đã có hơn hàng chục ngàn người dị biến đang chờ đợi tiểu đội của chúng a.”
“Vậy, số lượng asura được gửi tới để chiến đấu không đủ để đấu lại…”
“Kẻ địch rất đông.” Ông nhấn mạnh. “Và thế là kế hoạch đánh úp bất ngờ của bọn ta đã trở nên vô dụng.”
“Điều gì xảy ra với họ?” Tôi lẩm bẩm, tự hỏi bản thân mình nhiều hơn là mong đợi một câu trả lời.
Asura lắc đầu đáp lại. “Chúng ta mất liên lạc với nhau ngay sau khi trận chiến bắt đầu. Mặc dù chúng ta chắc chắn rằng phe của họ đã bị tổn thất đáng kể về số lượng, chúng ta chỉ có thể suy đoán rằng đội asura ưu tú của chúng ta, niềm tự hào của các gia tộc và chủng tộc tương ứng của họ, đã bị giết hoặc bị bắt giữ.”
Tôi im lặng khi những suy nghĩ về cách Sylvia trốn thoát tràn ngập tâm trí tôi.
Những lời tiếp theo của Windsom khiến tôi không khỏi bàng hoàng. “Chúa tể Indrath đã rất tức giận sau khi được chính Agrona nói rằng cô con gái duy nhất của ông đã bị giết trong trận chiến. Nếu Chúa tể Indrath làm chủ cuộc chiến, chủ nhân của ta chắc chắn sẽ ngay lập tức phát động chiến tranh, bỏ qua mọi hậu quả. Tuy nhiên, phần còn lại của các Đại Gia Tộc đã phản đối điều đó và cuối cùng là kết thúc bằng một hiệp ước.” Windsom quay lại và tiếp tục đi tiếp.
“Hiệp ước cuối cùng đã được hình thành giữa hai bên, cấm các asura tham gia trực tiếp vì thiệt hại về vật chất sẽ gây ra nếu một cuộc chiến toàn diện xảy ra giữa bảy chủng tộc Epheotus và quân đội tạp chủng của Vritra.” Có một sự nghiêm túc trong giọng nói của ông, nhưng biểu hiện của ông đã trở lại bình thường.
Khi tôi bắt đầu suy nghĩ lại, tôi nhận ra Dicathen đã gặp phải bất lợi như thế nào. Hiệp ước này đã có từ nhiều thế hệ trước, và mặc dù nó đã cấm các asura và tộc lai chủng tham gia vào trận chiến, ai biết được nhiều có bao nhiêu ‘chủng tộc hạ đẳng’ của Alacrya mang trong mình dòng máu của asura trộn lẫn với họ hay không.
Tôi muốn hỏi tại sao các chủng tộc asura khác không làm như vậy và giao phối cận huyết với các chủng tộc thấp kém hơn, nhưng nếu phải mất hàng thế kỷ để gã thiên tài điên khùng Agrona nghĩ ra cách để giao hợp được giữa một asura với một chủng loài hạ đẳng, thì có lẽ các chủng tộc khác sẽ không tìm ra cách đó. Tôi nghi ngờ rằng, ngay cả khi họ có thể làm, hầu hết sẽ phản đối việc lai giống với các chủng tộc hạ đẳng vì điều đó làm tổn thương đạo đức và niềm tự tôn của chính họ.
"Chờ đã. Vậy là sáu cổ vật mà các ngài đã tặng cho người dân Dicathen…”
"Đúng. Đó là cách mà chúng ta có thể cung cấp cho người dân của lục địa này thanh kiếm và khiên, để họ có thể tự vệ và đánh trả lại những cuộc tấn công bên ngoài. Chúng ta biết rằng sức mạnh và kiến thức chứa trong những cổ vật đó sẽ châm ngòi cho một cuộc cách mạng giữa cư dân ở lục địa này. Chúng ta đã đúng, nhưng qua những sự kiện gần đây, như thế là vẫn chưa đủ. Chúa tể Indrath và các thủ lĩnh của các tộc lớn khác mong muốn rằng, với sự can thiệp trực tiếp của chúng ta, chúng ta có thể trang bị cho các pháp sư của lục địa này nguồn sức mạnh đủ để bảo vệ lục địa này khỏi Agrona. Chúng ta e rằng nếu Agrona có thể tiếp cận với cư dân của lục địa này, tộc Vritra sẽ có đủ sức mạnh chiến đấu để lật đổ Epheotus.”
“Và đó là lúc tôi nhập cuộc. Một quân cờ mạnh hơn mà các Đại Gia Tộc có thể sử dụng để chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến sắp tới.” tôi khoanh tay cười nhạo.
“Ừ thì, ta thì cho là bọn ta sẽ rèn luyện cho cậu để cậu trở nên đủ mạnh để bảo vệ quê nhà của mình.” Windsom phản bác lại, đôi môi cong lên từng chút một.
“Meh, dù sao đi nữa, tôi thích lợi ích chung hơn những hành động đáng ngờ nhân danh lòng vị tha.” Tôi nhún vai.
“Ta đoán cậu vẫn không hoàn toàn tin tưởng chúng ta.” Windsom nói, nghiên cứu tôi bằng con mắt tò mò trước khi hỏi, “Cậu dự định thông báo cho gia đình về kế hoạch của chúng ta như thế nào?”
“Đừng lo lắng, Windsom. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tôi nên giải thích như thế nào với bố mẹ tôi khi tôi ở trong tù.” tôi đã nháy mắt, đi ngang qua hào quang và hướng về ánh sáng lửa bập bùng từ cuối đường hầm.
__________________________________________________________
Khi chúng tôi đến gần cuối đường hầm, tôi có thể thấy hình bóng của một vài người xung quanh một đám lửa cháy. Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy người cha chiến binh vạm vỡ của mình đang rửa chén bát gần nguồn suối ngầm khi trưởng lão Rinia, em tôi và mẹ tôi đang tập trung trên một chiếc nồi nhỏ lửa trên ngọn lửa.
“Mọi người đang nấu gì mà thơm quá vậy! Có đủ phần cho con không?” Tôi la lên, khiến mọi người phải quay đầu về phía tôi.
Mỗi người trong số họ có một phản ứng khác nhau khi họ nhận ra ai đã lên tiếng. Bố tôi làm rơi cái chảo bị móp méo mà ông đang cọ rửa, mẹ và em tôi đồng loạt bật ra khỏi chiếc ghế mà họ đang ngồi, trong khi trưởng lão Rinia chỉ đơn giản trao cho tôi một nụ cười đầy ý nghĩa khi bà tiếp tục gọt khoai tây trên tay. Người duy nhất tôi không thấy là Tessia, nhưng tôi không chắc liệu cô ấy có ở đây hay không.
Trong tích tắc, tôi được bao bọc trong vòng tay của gia đình tôi khi mẹ và cha tôi kiểm tra cơ thể tôi xem có dấu hiệu thương tích nào không trong khi ánh mắt của em tôi nhìn thẳng vào Sylvie đang ngủ trong vòng tay tôi.
“Sylvie có ổn không?” Con bé hỏi đầy lo lắng kéo dài khi con bé ôm khế ước thú của tôi vào lòng.
“Anh trai của em vừa trốn thoát khỏi nhà tù và em thậm chí còn không thèm hỏi anh có ổn không?” Tôi khụy xuống, giả vờ bị tổn thương sâu sắc.
“Dù sao đi nữa, anh dai như con đỉa vậy, bao nhiêu chuyện xảy ra mà anh vẫn sống sờ sờ đó thôi.” Con bé nhún vai, tập trung sự chú ý trở lại Sylvie. Điều này gây ra một tiếng cười khẩy từ bố tôi khi mẹ tôi cố hết sức để trừng phạt em gái tôi trong khi cố gắng che giấu nụ cười.
Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực vì những lời nhẫn tâm của em tôi. Đâu rồi đứa trẻ ngọt ngào luôn dính vào tôi như keo và rơi nước mắt mỗi khi con bé không thể nhìn thấy tôi? Chẳng lẽ cô bé đã vào tuổi nổi loạn rồi?
Dường như ai đó đã thông báo cho gia đình tôi rằng tôi sẽ đến thăm họ sớm, và bằng kinh nghiệm của mình, tôi cá rằng đó là trưởng lão Rinia.
Bố mẹ tôi đang tra hỏi tôi để biết được đầy đủ thông tin chi tiết về chính xác những gì đã xảy ra, nhưng đột nhiên họ im lặng và nhìn về phía đường hầm.
Những bước chân vang vọng qua đường hầm dừng lại phía sau tôi, tôi ngần ngại một chút rồi giới thiệu người đó.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là người đã giúp con vượt qua được mọi chuyện trong ngục và là sư phụ mới của con.”
Tôi chờ đợi một số phản ứng, nhưng bố mẹ và em gái tôi vẫn im lặng, đông cứng tại chỗ khi mắt họ vẫn dán vào hình người phía sau tôi.
“Ahem, giảm áp lực xuống chút đi, thưa ngài.” Tôi quay lại phía sau và thấy Windsom bối rối nhìn tôi trước khi đôi mắt ông mở to một chút khi hiểu được vấn đề.
“Xin lỗi, ta quên mất.” Ông ấy trả lời, và không khí xung quanh chúng tôi đã trở lại bình thường. Tôi đã quen với áp lực mà asura thường phát ra, nhưng với một pháp sư bình thường, họ sẽ nghẹt thở.
Mẹ và em gái tôi khụy xuống trong khi bố tôi vấp ngã, hầu như không giữ vững bản thân trên đôi chân của mình.
Trưởng lão Rinia, người ở xa hơn một chút, đứng dậy và cúi đầu chào Windsom. Tôi không chắc bà ấy có biết danh tính của ông ấy không, nhưng ít nhất, bà ấy dường như hiểu rằng người xa lạ đó hoàn toàn không phải là người thường.
"Chào mừng đến với căn chòi ọp ẹp của tôi. Ngài hãy thoải mái như ở nhà mình.” Bà elf lớn tuổi nói với giọng điệu lịch sự, tôn trọng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy bà ấy sử dụng trước đây.
Windsom chỉ đơn giản gật đầu đáp lại, sự im lặng bào trùm tất cả, thỉnh thoảng có những tiếng nổ nhỏ phát ra từ đống lửa
Bố tôi là người đầu tiên lên tiếng. “Đầu tiên, c-cảm ơn Ngài đã giúp đỡ con trai tôi.”
Asura thực sự nở một nụ cười nhẹ nhàng trước khi nói. “Có vẻ như con anh đã gây cho anh nhiều lo lắng.”
“Và thằng bé sẽ tiếp tục làm vậy trong tương lai.” Mẹ tôi nói thêm vào, giúp Ellie đứng lên. “Tuy nhiên, Arthur, ý của con là gì khi gọi ngài ấy là “sư phụ mới” của con ?
“Alice, con trai của hai người vừa trở về sau một hành trình dài. Có rất nhiều thời gian cho chủ đề này sau khi thằng bé ăn thứ gì đó trong bụng.” Trưởng lão Rinia nói, kéo mọi người trở lại xung quanh đống lửa.
“Thật tốt vì cuối cùng con cũng có cơ hội ăn một thứ gì đó.” tôi ngồi xuống, sốt ruột thổi vào món hầm nóng hổi để làm nguội.
Windsom từ chối ăn nhưng vẫn ngồi xuống với chúng tôi và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Khi mọi người đã ăn xong, cha tôi bắt đầu kể cho chúng tôi những gì đã xảy ra về phía họ.
Có vẻ như Virion đã đưa Tessia và Lilia đi nơi khác để chữa trị cho vết thương của họ. Gia đình Helstea đã đi theo ông ấy để chăm sóc con gái của họ, điều này giải thích tại sao chỉ có gia đình tôi ở đây. Trưởng lão Rinia trêu chọc rằng tôi sẽ có thể đoàn tụ với cô ấy sau vài ngày, điều đó khiến mọi người phải đều bật cười.
Cuối cùng, mọi người đã hết chuyện để tán gẫu với nhau nên mỗi người chỉ ngồi im lặng đấy, khiến hang động yên ắng thêm một lần nữa. Tôi có thể nói với bố mẹ tôi đang mong đợi câu trả lời của tôi cho câu hỏi trước đó của họ.
Chuyển ánh mắt sang Windsom, ông nhìn chằm chằm vào tôi, mong chờ điều tương tự. Gãi đầu, tôi cảm thấy đây đã trở thành một thói quen trong những khoảng thời gian khó xử kể từ khi đến thế giới này, và cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Trưởng lão Rinia. Cháu có thể xin phép được nói chuyện riêng với bố mẹ cháu được không?”
“Tất nhiên rồi.” Bà ấy đã cho tôi một nụ cười ấm áp.
"Còn em thì sao?" Em gái tôi ríu rít, vẫn ôm ấp quái thú của tôi trong vòng tay.
“Xin lỗi, Ellie.” Tôi lắc đầu khi tôi đi vào trong lều trước.
Bố mẹ tôi bước vào sau tôi, trông hơi bối rối.
“Sư phụ của con không tham gia ?” Bố tôi hỏi, nhìn lại bên ngoài trước khi đóng cửa.
“Trước tiên, có điều mà hai người cần biết trước.” Âm sắc của giọng nói và biểu cảm của tôi trên mặt khiến họ im lặng không hỏi thêm câu nào nữa khi họ ngồi xuống trước mặt tôi.
“Trước khi chúng ta bắt đầu, có một điều mà con đã suy nghĩ rất lâu về việc kể cho hai người nghe kể từ khi con đến thế giới này.”
Chúng tôi đi bộ qua khu rừng Elshire quen thuộc sau khi Windsom đã dịch chuyển chúng tôi đến gần đó. Tôi chỉ mất vài phút quan sát để nhận ra rằng tôi đã từng đến khu rừng này trước đây với gia đình Eralith; và giờ chúng tôi đang hướng đến nơi ẩn náu của trưởng lão Rinia.
“Cậu đã được cho phép ở lại Epheotus, nên khi đến đó thì cậu sẽ hiểu thôi. Mặc dù ghi nhớ toàn bộ thông tin là không cần thiết, nhưng biết những gì ta sẽ nói với cậu về văn hóa, cách cư xử và quan điểm chính trị liên quan khi ở trong quốc gia xa lạ luôn có ích. Đặc biệt là nếu cậu sẽ phải gặp và nói chuyện với những nhân vật quan trọng của Epheotus.” Windsom khuyên tôi, vừa giảng cho tôi nghe về những điều cần tuân thủ vừa tiếp tục tiến về phía trước, không thèm quay đầu lại khi ông ta tiếp tục tránh các cành cây và dây leo chặn đường. “Nhưng ta có cảm giác rằng cậu đã biết tầm quan trọng của điều đó rồi.”
“Tất nhiên.” tôi đã nhếch mép cười. “Nhưng có sự hiểu biết mà không biết vận dụng thì cũng như một thanh kiếm mắc kẹt trong vỏ bọc của nó. Giờ thì ngài đã cho tôi ‘cái gì’ rồi, nhưng ngài vẫn chưa cho tôi biết ‘tại sao’.”
“Đúng.” ông ấy thừa nhận. “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm biết được điều đó thôi.”
Tôi tiếp tục. “Được rồi, vậy là có bảy… à không tám chủng tộc asura ở Epheotus. Mỗi chủng tộc bao gồm nhiều gia tộc, nhưng chỉ có một gia tộc trong chủng tộc đó mới được ban cho danh hiệu là một trong các… High Eight (Bát Thượng Tộc)?”
“The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc).” Ông asura ngay lập tức chỉnh lời tôi.
“Gia tộc Vritra thuộc chủng tộc nào?” Trước đây, tôi đã cố gắng tưởng tượng nhiều lần xem người thuộc tộc Vritra ra sao, với sừng và nước da xám, nhưng không có gì xuất hiện trong tâm trí tôi.
“Hình dạng thật sự của gia tộc Vritra là mãng xà cực kì đáng sợ, hay được gọi là Basilisk (Search google để tưởng tượng nhé) sau khi gia tộc này cùng những gia tộc khác liên kết lại và phản bội Epheotus. Sẽ tốt hơn hết nếu cậu khi lưu ý đến tên các chủng tộc và Bát Đại Gia Tộc.
“Điều gì đã xảy ra với chủng tộc Basilisk sau sự phản bội của gia tộc Vritra và các tộc Basilisk khác?” Tôi hỏi, đập con côn trùng khó chịu đậu trên tai tôi.
“Ngoại trừ sự thật là tộc Vritra đã bị thay thế bởi một tộc nhỏ hơn trong số The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc), một số chủng tộc cực đoan hơn đã đẩy mạnh việc truy sát để tiêu diệt những hậu duệ còn sót lại của tộc Basilisk. May mắn thay, mối quan hệ giữa mỗi chủng tộc rất sâu nặng; đồng minh của các gia tộc Basilisk còn lại đã đứng lên bảo vệ họ. Cuối cùng, các biện pháp quyết liệt như diệt chủng không bao giờ được thực hiện; bởi sau cùng, thật là ngu ngốc khi cả một chủng tộc phải gánh chịu tội ác của những gia tộc khác.”
Tôi không thể nhận ra Windsom đang nghĩ gì khi ông ấy nói với tôi tất cả những điều này. Giọng nói và giọng điệu của ông không khớp với những gì ông nói, những lời ông nói gần như là mỉa mai.
“Hiểu rồi…” Nhìn vào đôi giày bẩn của tôi đang dẫm lên trên những chiếc lá rụng và cành cây gãy. “Vì sao The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) vẫn duy trì được sự thống trị của mình?”
“Các gia tộc trong The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) gần như không bao giờ thay đổi. Ví dụ, mặc dù Long Tộc có số lượng gia tộc ít nhất, thì tộc Indrath, tộc của chủ nhân của ta và Phu nhân Sylvia, đã luôn là một phần của The Great Eight (Bát Đại Gia Tộc) kể từ thuở khai sinh. Tuy nhiên, ngay cả cho đến ngày nay, sức mạnh của các Great Clans (Đại Gia Tộc) vẫn vượt trội hơn so với số khác. Đây là điều duy nhất ta có thể trả lời cho cậu.”
Chúng tôi tiếp tục đi bộ đến nơi trú ẩn của trưởng lão Rinia, Windsom chủ yếu nói về những cái tên mà tôi cần phải lưu ý. Tôi có thể tiếp thu hầu hết các thông tin khá nhanh chóng, nhưng tình trạng thiếu ngủ và đói của tôi đã ảnh hưởng đến khả năng ghi nhận những gì mà tôi tiếp thu.
“Dù sao đi nữa, tôi không có ý định phàn nàn đâu, nhưng Ngài không thể mang chúng ta lại gần hơn sao? Nếu Ngài dịch chuyển chúng ta đến thẳng nơi ở của trưởng lão Rinia thì có thể sẽ tiết kiệm thời gian hơn...”
“Nhà của bà pháp sư Diviner elf mà gia đình cậu hiện đang trú ẩn được bao quanh bởi một hàng rào chắn ma thuật khá mạnh, mà ta thì không muốn gây náo động. Dịch chuyển tức thời qua nó sẽ gây ra một số chấn động trong hàng rào, và có thể làm lộ vị trí của mọi người bên trong.”
“À… thật xin lỗi. Hiện giờ tôi đang hơi căng thẳng một chút.” Tôi gãi đầu trả lời.
Chúng tôi vừa đi qua thác nước che giấu lối đi ẩn vào nhà của trưởng lão Rinia, tôi lên tiếng nói.
“Vì vậy, hãy để tôi nói thẳng điều này. Agrona, người đứng đầu tộc Vritra hiện tại, đã dẫn chủng tộc của mình ra khỏi Epheotus để đến Alacrya, nơi hắn ta đã tiến hành thử nghiệm trên các chủng tộc hạ đẳng hơn, và tuyên bố mình là Người thống trị vĩnh cửu?”
“Một danh hiệu khá vô vị để tự phong cho chính mình, nhưng về cơ bản thì chính xác.”
“Hiệp ước Ngài đã nói trước đó, nếu gia tộc Vritra cùng với các gia tộc khác của chủng tộc Basilisk, cùng với những asura, không phải là bọn họ bị cấm trực tiếp tham gia trong cuộc chiến sắp tới này ư?” Tôi hỏi, cố gắng theo dõi xem chúng tôi đã rẽ bao nhiêu lần trong mê cung đường hầm này.
“Đúng vậy, nhưng đó chưa bao giờ là vấn đề.” Windsom dừng bước và quay về phía tôi “Arthur, cậu có bao giờ tự hỏi tại sao các chủng tộc asura không giết được tộc Vritra và các gia tộc theo họ không? Có đến tận bảy chủng tộc khác nhau cơ mà.”
“Tất nhiên tôi có, nhưng không phải ngài có nói rằng việc đó sẽ gây ảnh hưởng đến các chủng loài thấp kém hơn đang sống ở Alacrya?”
“Đúng là ta có nói thế, nhưng điều ta chưa nói với cậu là hiệp ước đó không phải là hành động đầu tiên của chúng ta. Sau khi Agrona và những thần cận của hắn trốn thoát, các Great Clans (Đại Gia Tộc), ngoại trừ chủng tộc Basilisk, lần đầu tiên họp mặt với nhau, bất kể phe phái, và thành lập một hội đồng gồm các thủ lĩnh của mỗi Đại Gia Tộc. Các thủ lĩnh đã quyết định gửi một đội gồm các Asura tinh nhuệ nhất của chúng ta để nhanh chóng xử lý Agrona và những người theo hắn.” Windsom dừng lại một lúc, và ngay cả với biểu hiện khắc kỷ của ông ta, rõ ràng là ông ta đang cân nhắc xem có nên nói những gì trong tâm trí ông không.
Ông ta cuối cùng cũng thở dài và tạo ra một lớp phép thuật cách âm xung quanh chúng tôi. “Arthur, những gì ta sắp tiết lộ với cậu phải tuyệt đối giữ bí mật vì thông tin này chỉ có vài thành viên của tộc Indrath được biết.”
Tôi gật đầu, khóa mắt với Windsom khi tôi đợi ông nói tiếp.
“Mọi người ở Epheotus tin rằng bằng cách nào, Phu nhân Sylvia đó đã bị bắt và bị giam giữ ở đâu đó, nhưng thực ra chính Phu nhân Sylvia đã tự nguyện đi cùng đội asura tinh nhuệ được giao nhiệm vụ giết Agrona Vritra và các gia tộc đi theo hắn ta.”
"Gì?" Tôi kêu lên, giọng tôi phát ra to hơn nhiều so với ý tôi nói. "Điều đó có nghĩa là sao? Bà ấy đi làm nhiệm vụ xâm nhập vào lãnh thổ của kẻ thù mà không biết phải trông chờ điều gì? Nhiệm vụ đó về cơ bản là tự sát. Không thể nào mà chủ nhân của ông, cha của Sylvia, lại để bà ấy đi.”
“Tất nhiên là không, Indrath không hề cho phép cô đi.” Windsom thở dài. “Ý của ta muốn nói là phu nhân Sylvia che giấu bản thân và theo sau nhóm asura thực hiện nhiệm vụ đó. Vào lúc họ nhận ra sự hiện diện của Phu Nhân Sylvia, đã quá muộn để rút lui.”
Hai người chúng tôi im lặng một chút trước khi tiếp tục câu chuyện.
“Vậy, điều gì đã xảy ra với các asura được gửi bởi các lãnh đạo của Epheotus?”
“Điều mà không ai trong số các thủ lĩnh mong đợi,” Windsom nghiến răng khi đôi tay của ông ta siết chặt “Agrona, con rắn xảo quyệt đó, đang chờ đợi họ với một đội quân hùng mạnh bao gồm các Basilisks và chủng tộc thấp kém khác có cùng khả năng phép thuật bẩm sinh như họ.”
Chỉ mất một lúc để tôi nhận ra những lời ông ta ngụ ý. “Vậy là, Vritra đã liên kết với các chủng loài thấp kém khác ở Alacrya.” tôi thì thầm.
Ông ta chỉ gật đầu đáp lại, trước khi tiếp tục. “Rõ ràng là Agrona và những người theo hắn ta đã giao phối cận huyết với nhau từ khá lâu trước đó, vì đã có hơn hàng chục ngàn người dị biến đang chờ đợi tiểu đội của chúng a.”
“Vậy, số lượng asura được gửi tới để chiến đấu không đủ để đấu lại…”
“Kẻ địch rất đông.” Ông nhấn mạnh. “Và thế là kế hoạch đánh úp bất ngờ của bọn ta đã trở nên vô dụng.”
“Điều gì xảy ra với họ?” Tôi lẩm bẩm, tự hỏi bản thân mình nhiều hơn là mong đợi một câu trả lời.
Asura lắc đầu đáp lại. “Chúng ta mất liên lạc với nhau ngay sau khi trận chiến bắt đầu. Mặc dù chúng ta chắc chắn rằng phe của họ đã bị tổn thất đáng kể về số lượng, chúng ta chỉ có thể suy đoán rằng đội asura ưu tú của chúng ta, niềm tự hào của các gia tộc và chủng tộc tương ứng của họ, đã bị giết hoặc bị bắt giữ.”
Tôi im lặng khi những suy nghĩ về cách Sylvia trốn thoát tràn ngập tâm trí tôi.
Những lời tiếp theo của Windsom khiến tôi không khỏi bàng hoàng. “Chúa tể Indrath đã rất tức giận sau khi được chính Agrona nói rằng cô con gái duy nhất của ông đã bị giết trong trận chiến. Nếu Chúa tể Indrath làm chủ cuộc chiến, chủ nhân của ta chắc chắn sẽ ngay lập tức phát động chiến tranh, bỏ qua mọi hậu quả. Tuy nhiên, phần còn lại của các Đại Gia Tộc đã phản đối điều đó và cuối cùng là kết thúc bằng một hiệp ước.” Windsom quay lại và tiếp tục đi tiếp.
“Hiệp ước cuối cùng đã được hình thành giữa hai bên, cấm các asura tham gia trực tiếp vì thiệt hại về vật chất sẽ gây ra nếu một cuộc chiến toàn diện xảy ra giữa bảy chủng tộc Epheotus và quân đội tạp chủng của Vritra.” Có một sự nghiêm túc trong giọng nói của ông, nhưng biểu hiện của ông đã trở lại bình thường.
Khi tôi bắt đầu suy nghĩ lại, tôi nhận ra Dicathen đã gặp phải bất lợi như thế nào. Hiệp ước này đã có từ nhiều thế hệ trước, và mặc dù nó đã cấm các asura và tộc lai chủng tham gia vào trận chiến, ai biết được nhiều có bao nhiêu ‘chủng tộc hạ đẳng’ của Alacrya mang trong mình dòng máu của asura trộn lẫn với họ hay không.
Tôi muốn hỏi tại sao các chủng tộc asura khác không làm như vậy và giao phối cận huyết với các chủng tộc thấp kém hơn, nhưng nếu phải mất hàng thế kỷ để gã thiên tài điên khùng Agrona nghĩ ra cách để giao hợp được giữa một asura với một chủng loài hạ đẳng, thì có lẽ các chủng tộc khác sẽ không tìm ra cách đó. Tôi nghi ngờ rằng, ngay cả khi họ có thể làm, hầu hết sẽ phản đối việc lai giống với các chủng tộc hạ đẳng vì điều đó làm tổn thương đạo đức và niềm tự tôn của chính họ.
"Chờ đã. Vậy là sáu cổ vật mà các ngài đã tặng cho người dân Dicathen…”
"Đúng. Đó là cách mà chúng ta có thể cung cấp cho người dân của lục địa này thanh kiếm và khiên, để họ có thể tự vệ và đánh trả lại những cuộc tấn công bên ngoài. Chúng ta biết rằng sức mạnh và kiến thức chứa trong những cổ vật đó sẽ châm ngòi cho một cuộc cách mạng giữa cư dân ở lục địa này. Chúng ta đã đúng, nhưng qua những sự kiện gần đây, như thế là vẫn chưa đủ. Chúa tể Indrath và các thủ lĩnh của các tộc lớn khác mong muốn rằng, với sự can thiệp trực tiếp của chúng ta, chúng ta có thể trang bị cho các pháp sư của lục địa này nguồn sức mạnh đủ để bảo vệ lục địa này khỏi Agrona. Chúng ta e rằng nếu Agrona có thể tiếp cận với cư dân của lục địa này, tộc Vritra sẽ có đủ sức mạnh chiến đấu để lật đổ Epheotus.”
“Và đó là lúc tôi nhập cuộc. Một quân cờ mạnh hơn mà các Đại Gia Tộc có thể sử dụng để chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến sắp tới.” tôi khoanh tay cười nhạo.
“Ừ thì, ta thì cho là bọn ta sẽ rèn luyện cho cậu để cậu trở nên đủ mạnh để bảo vệ quê nhà của mình.” Windsom phản bác lại, đôi môi cong lên từng chút một.
“Meh, dù sao đi nữa, tôi thích lợi ích chung hơn những hành động đáng ngờ nhân danh lòng vị tha.” Tôi nhún vai.
“Ta đoán cậu vẫn không hoàn toàn tin tưởng chúng ta.” Windsom nói, nghiên cứu tôi bằng con mắt tò mò trước khi hỏi, “Cậu dự định thông báo cho gia đình về kế hoạch của chúng ta như thế nào?”
“Đừng lo lắng, Windsom. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tôi nên giải thích như thế nào với bố mẹ tôi khi tôi ở trong tù.” tôi đã nháy mắt, đi ngang qua hào quang và hướng về ánh sáng lửa bập bùng từ cuối đường hầm.
__________________________________________________________
Khi chúng tôi đến gần cuối đường hầm, tôi có thể thấy hình bóng của một vài người xung quanh một đám lửa cháy. Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy người cha chiến binh vạm vỡ của mình đang rửa chén bát gần nguồn suối ngầm khi trưởng lão Rinia, em tôi và mẹ tôi đang tập trung trên một chiếc nồi nhỏ lửa trên ngọn lửa.
“Mọi người đang nấu gì mà thơm quá vậy! Có đủ phần cho con không?” Tôi la lên, khiến mọi người phải quay đầu về phía tôi.
Mỗi người trong số họ có một phản ứng khác nhau khi họ nhận ra ai đã lên tiếng. Bố tôi làm rơi cái chảo bị móp méo mà ông đang cọ rửa, mẹ và em tôi đồng loạt bật ra khỏi chiếc ghế mà họ đang ngồi, trong khi trưởng lão Rinia chỉ đơn giản trao cho tôi một nụ cười đầy ý nghĩa khi bà tiếp tục gọt khoai tây trên tay. Người duy nhất tôi không thấy là Tessia, nhưng tôi không chắc liệu cô ấy có ở đây hay không.
Trong tích tắc, tôi được bao bọc trong vòng tay của gia đình tôi khi mẹ và cha tôi kiểm tra cơ thể tôi xem có dấu hiệu thương tích nào không trong khi ánh mắt của em tôi nhìn thẳng vào Sylvie đang ngủ trong vòng tay tôi.
“Sylvie có ổn không?” Con bé hỏi đầy lo lắng kéo dài khi con bé ôm khế ước thú của tôi vào lòng.
“Anh trai của em vừa trốn thoát khỏi nhà tù và em thậm chí còn không thèm hỏi anh có ổn không?” Tôi khụy xuống, giả vờ bị tổn thương sâu sắc.
“Dù sao đi nữa, anh dai như con đỉa vậy, bao nhiêu chuyện xảy ra mà anh vẫn sống sờ sờ đó thôi.” Con bé nhún vai, tập trung sự chú ý trở lại Sylvie. Điều này gây ra một tiếng cười khẩy từ bố tôi khi mẹ tôi cố hết sức để trừng phạt em gái tôi trong khi cố gắng che giấu nụ cười.
Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực vì những lời nhẫn tâm của em tôi. Đâu rồi đứa trẻ ngọt ngào luôn dính vào tôi như keo và rơi nước mắt mỗi khi con bé không thể nhìn thấy tôi? Chẳng lẽ cô bé đã vào tuổi nổi loạn rồi?
Dường như ai đó đã thông báo cho gia đình tôi rằng tôi sẽ đến thăm họ sớm, và bằng kinh nghiệm của mình, tôi cá rằng đó là trưởng lão Rinia.
Bố mẹ tôi đang tra hỏi tôi để biết được đầy đủ thông tin chi tiết về chính xác những gì đã xảy ra, nhưng đột nhiên họ im lặng và nhìn về phía đường hầm.
Những bước chân vang vọng qua đường hầm dừng lại phía sau tôi, tôi ngần ngại một chút rồi giới thiệu người đó.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là người đã giúp con vượt qua được mọi chuyện trong ngục và là sư phụ mới của con.”
Tôi chờ đợi một số phản ứng, nhưng bố mẹ và em gái tôi vẫn im lặng, đông cứng tại chỗ khi mắt họ vẫn dán vào hình người phía sau tôi.
“Ahem, giảm áp lực xuống chút đi, thưa ngài.” Tôi quay lại phía sau và thấy Windsom bối rối nhìn tôi trước khi đôi mắt ông mở to một chút khi hiểu được vấn đề.
“Xin lỗi, ta quên mất.” Ông ấy trả lời, và không khí xung quanh chúng tôi đã trở lại bình thường. Tôi đã quen với áp lực mà asura thường phát ra, nhưng với một pháp sư bình thường, họ sẽ nghẹt thở.
Mẹ và em gái tôi khụy xuống trong khi bố tôi vấp ngã, hầu như không giữ vững bản thân trên đôi chân của mình.
Trưởng lão Rinia, người ở xa hơn một chút, đứng dậy và cúi đầu chào Windsom. Tôi không chắc bà ấy có biết danh tính của ông ấy không, nhưng ít nhất, bà ấy dường như hiểu rằng người xa lạ đó hoàn toàn không phải là người thường.
"Chào mừng đến với căn chòi ọp ẹp của tôi. Ngài hãy thoải mái như ở nhà mình.” Bà elf lớn tuổi nói với giọng điệu lịch sự, tôn trọng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy bà ấy sử dụng trước đây.
Windsom chỉ đơn giản gật đầu đáp lại, sự im lặng bào trùm tất cả, thỉnh thoảng có những tiếng nổ nhỏ phát ra từ đống lửa
Bố tôi là người đầu tiên lên tiếng. “Đầu tiên, c-cảm ơn Ngài đã giúp đỡ con trai tôi.”
Asura thực sự nở một nụ cười nhẹ nhàng trước khi nói. “Có vẻ như con anh đã gây cho anh nhiều lo lắng.”
“Và thằng bé sẽ tiếp tục làm vậy trong tương lai.” Mẹ tôi nói thêm vào, giúp Ellie đứng lên. “Tuy nhiên, Arthur, ý của con là gì khi gọi ngài ấy là “sư phụ mới” của con ?
“Alice, con trai của hai người vừa trở về sau một hành trình dài. Có rất nhiều thời gian cho chủ đề này sau khi thằng bé ăn thứ gì đó trong bụng.” Trưởng lão Rinia nói, kéo mọi người trở lại xung quanh đống lửa.
“Thật tốt vì cuối cùng con cũng có cơ hội ăn một thứ gì đó.” tôi ngồi xuống, sốt ruột thổi vào món hầm nóng hổi để làm nguội.
Windsom từ chối ăn nhưng vẫn ngồi xuống với chúng tôi và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Khi mọi người đã ăn xong, cha tôi bắt đầu kể cho chúng tôi những gì đã xảy ra về phía họ.
Có vẻ như Virion đã đưa Tessia và Lilia đi nơi khác để chữa trị cho vết thương của họ. Gia đình Helstea đã đi theo ông ấy để chăm sóc con gái của họ, điều này giải thích tại sao chỉ có gia đình tôi ở đây. Trưởng lão Rinia trêu chọc rằng tôi sẽ có thể đoàn tụ với cô ấy sau vài ngày, điều đó khiến mọi người phải đều bật cười.
Cuối cùng, mọi người đã hết chuyện để tán gẫu với nhau nên mỗi người chỉ ngồi im lặng đấy, khiến hang động yên ắng thêm một lần nữa. Tôi có thể nói với bố mẹ tôi đang mong đợi câu trả lời của tôi cho câu hỏi trước đó của họ.
Chuyển ánh mắt sang Windsom, ông nhìn chằm chằm vào tôi, mong chờ điều tương tự. Gãi đầu, tôi cảm thấy đây đã trở thành một thói quen trong những khoảng thời gian khó xử kể từ khi đến thế giới này, và cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Trưởng lão Rinia. Cháu có thể xin phép được nói chuyện riêng với bố mẹ cháu được không?”
“Tất nhiên rồi.” Bà ấy đã cho tôi một nụ cười ấm áp.
"Còn em thì sao?" Em gái tôi ríu rít, vẫn ôm ấp quái thú của tôi trong vòng tay.
“Xin lỗi, Ellie.” Tôi lắc đầu khi tôi đi vào trong lều trước.
Bố mẹ tôi bước vào sau tôi, trông hơi bối rối.
“Sư phụ của con không tham gia ?” Bố tôi hỏi, nhìn lại bên ngoài trước khi đóng cửa.
“Trước tiên, có điều mà hai người cần biết trước.” Âm sắc của giọng nói và biểu cảm của tôi trên mặt khiến họ im lặng không hỏi thêm câu nào nữa khi họ ngồi xuống trước mặt tôi.
“Trước khi chúng ta bắt đầu, có một điều mà con đã suy nghĩ rất lâu về việc kể cho hai người nghe kể từ khi con đến thế giới này.”
Danh sách chương