GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Có một sự vui vẻ thoáng qua trong ánh mắt sắc bén thường ngày của Windsom. Vị asura, vẫn đang mặc một bộ quân phục, tóc vuốt ngược để hợp với trang phục, đưa cô rồng bé nhỏ về với tôi.
“Sylvie!” Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, cực kỳ cẩn thận nhấc cô ấy ra khỏi tay Windsom. Sau khi kiểm tra cẩn thận rằng không có vết thương nào trên cơ thể, tôi cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của Sylvie, và thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ đang ngủ.
Như trút bỏ được gánh nặng, tôi cẩn thận đặt con rồng đang ngủ của mình lên đầu trước khi quay về phía vị asura đang đứng trước mặt.
“Cảm ơn ông”. Tôi cho ông ấy một cái cúi đầu đầy biết ơn, và được đáp lại bằng một cái nhìn tựa như ánh mắt cha mẹ dành cho con cái khi chúng làm điều gì sai trái.
“Ta vốn đã biết cậu rất liều lĩnh, nhưng không hề nghĩ cậu lại khiến bản thân mình và Tiểu thư Sylvie bị bắt sớm vậy, đặc biệt lại còn rơi vào tay của những kẻ có liên can với Vrita”, ông ấy khiển trách.
“Công bằng mà nói, tôi đã cứu cả học viện khỏi tay Vritra,” tôi nhún vai, biện hộ cho hoàn cảnh của mình.
“Cậu phải hiểu rằng sự an toàn của cậu và Tiểu thư Sylvie mới là vấn đề cần được ưu tiên nhất hiện nay.”
“Windsom, ông phải hiểu rằng trong học viện có những người mà đối với tôi mạng sống của họ còn quý giá hơn bản thân tôi.” Mặt tôi đanh lại, thể hiện sự quyết tâm trong từng lời nói.
Windsom nhìn tôi một lúc trước khi trả lời. “Có phải là vì cô công chúa Elf đó?” Ông ấy tuy hỏi nhưng giọng điệu như thể đã chắc chắn về câu trả lời.
“Khô-không chỉ mỗi cô ấy,” tôi phản bác, nhưng với một biểu hiện không được tự tin cho lắm.
“Không quan trọng,” vị asura thở dài. “Cái gì qua thì cũng qua rồi. Nói mới nhớ, điều mà ta không hiểu là tại sao thủ phạm của đống hỗn độn đó lại đưa anh bạn Elijah của cậu đi?”
“Tôi cũng không biết…” Tôi cũng không thể hiểu, và dù có dành bao nhiêu thời gian trong phòng giam để nghĩ về nó, tôi cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Tôi không biết”, tôi lặp lại. “Nhưng tôi cần ông giúp tôi, Windsom. Tôi cần tìm ra lí do chúng đưa Elijah đi và…”
“Và cái gì? Cứu cậu ta?” Vị asura cắt lời, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng và đầy toan tính. “Cậu thậm chí không thể trốn thoái khỏi nơi này, và cậu nghĩ cậu có khả năng cứu Elijah?”
Sau một tiếng thở dài, ông ấy hạ giọng và nói tiếp. “Ngoài ra, ta cũng chỉ biết đại khái về nơi mà tên tự xưng là Draneeve đưa bạn cậu đến thôi.”
“Thật không? Ở đâu?” Tôi vô thức nắm chặt lấy tay áo của ông ấy.
“Sau khi điều tra cổ vật còn sót lại ở Học viện Xyrus, ta nghi ngờ đó là một thiết bị dịch chuyển, thứ mà không chỉ giúp Draneeve trốn thoát cùng người bạn của cậu… mà còn là thiết bị được sử dụng để…”
“…đưa hắn đến đây”, tôi kết thúc câu nói còn dang dở của Windsom, một cảm giác sợ hãi lớn dần trong tôi. “Bọn chúng đã đưa Elijah về Alacrya, phải không?”
“Khả năng cao là vậy,” ông ấy trả lời một cách lạnh lùng.
Tôi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào hai chân trong bầu không khí im lặng ngột ngạt kéo dài.
“Windsom, theo như tôi nghĩ, tôi sẽ đề nghị đi theo Elijah về Alacrya với hi vọng cậu ta vẫn còn sống để tôi có thể cứu ra. Còn ông thì khá chắc sẽ nói đừng mơ đến chuyện đó, đơn giản chỉ vì tôi sẽ bị giết ngay khi vừa đặt chân…” Tôi nhìn thẳng vào ông ấy, thực sự không có câu trả lời cho những gì tôi nên làm. “Vậy, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Hmm, thực ra ta không nói cậu sẽ mất mạng ngay khi đặt chân đến đó”, vị asura cười mỉm, thể hiện sự đồng cảm của mình trong giọng nói vốn luôn lạnh lùng của ông ấy. “Nhưng đúng, điều đó đồng nghĩa với tự sát. May mắn thay, con tốt mà gia tộc Vritra gửi đến đã rời đi trước khi cậu tới, nếu không bọn chúng sẽ chắn chắn dành nhiều sự chú ý đến cậu hơn. Ngay lúc này, bọn chúng vẫn muốn cậu sống, với hi vọng chiêu mộ được cậu, nhưng nếu chúng phát hiện cậu có ý chí bẩm sinh của Phu nhân Sylvia cũng như mối liên kết với con gái cô ấy, thì ta sợ đến cả các asura cũng khó có thể bảo đảm sự an toàn cho hai người.”
“Vậy tôi phải làm gì? Bỏ mặc người bạn thân nhất của mình?” Tôi phản bác. “Tôi đã tính toán đến khả năng nhận được trợ giúp từ vua Elf, và tôi cũng biết ông sẽ giúp chúng tôi trốn thoát, nhưng ngay cả như vậy, sẽ không có nơi nào an toàn cho chúng tôi. Xét đến việc Hội đồng đang dưới quyền của Vritra, tôi hoặc là phải trốn chạy cùng gia đình, hoặc là chui lủi trong một hang động nào đó ở Beast Glade.
“Ẩn náu cùng gia đình, tôi sẽ không thể luyện tập mà không để lộ dấu ấn mana trước sự tìm kiếm của các Lance, gây nguy hiểm cho sự an toàn của chính gia đình mình và của Tessia. Nếu tôi chọn đến Beast Glade, tôi khá chắc tôi sẽ không sống đủ lâu để luyện tập được cái gì hay ho và hữu ích.” Tôi nhớ lại tiếng hú của các con thú mana khổng lồ mà chúng tôi đã vượt qua trên đường tới đây, và ngay cả các Lance cũng phải thận trọng để không đánh động đến bọn chúng.
“Cậu có vẻ nắm bắt khá tốt tình hình đấy.” Vị asura thừa nhận, gật đầu đồng ý. “Cậu nghĩ Vritra đã thao túng Hội đồng đến mức nào rồi?”
“Đủ để có thể nghi ngờ rằng những kẻ gắn bó mật thiết nhất với Vritra chắc chắn là gia tộc Greysunder. Con người dường như cũng ủng hộ ý kiến của đám người lùn, nhưng tôi có linh cảm rằng họ chỉ là bất đắc dĩ phải tuân theo thôi.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình.
“Ấn tượng đấy”, Windsom thừa nhận. Kéo tay áo của mình, vị asura nhìn vào đồng hồ. “Arthur, đến lúc chúng ta phải…”
“Ngươi là ai?” Một giọng nói vang lên, ngắt lời Windsom.
Cả Windsom và tôi đều quay đầu lại và nhận ra sự xuất hiện của Bairon.
“Có vẻ như anh ta đã hoàn thành việc của mình.” Windsom lẩm bẩm một mình.
“Làm thế nào ngươi vào được đây?” Ánh mắt của Lance Bairon nheo lại khi anh quay sang vị asura đứng cạnh tôi và con rồng đáng-lẽ-đang-phải-bị-nhốt-lại đang yên vị trên đầu tôi. Mặc dù Bairon rất ngông cuồng trước mặt tôi, tôi nhận ra anh ta cũng thực sự đang rất thận trọng và cảnh giác. Anh nghiên cứu Windsom một cách kĩ lưỡng, không để lộ bất kì sơ hở nào, ngay cả khi chúng tôi đang được ngăn cách bởi một cái lồng gia cố.
“Ta hỏi làm thế nào ngươi vào được đây?” Bairon gầm lên, mắt anh dán chặt vào kẻ đột nhập bí ẩn. “Ngươi có đồng bọn phải không?”
“Đúng,” Windsom trả lời một cách thờ ơ, bước một bước về phía Lance.
“Vậy có vẻ một sự giải thích không còn là điều cần thiết lúc này nữa.” Bairon giơ nắm đấm lên, như một khẩu thần công được sạc đầy bởi điện năng, tia lửa điện nổ tanh tách xung quanh bắp tay của mình.
[Flash Ray]
Tôi điên cuồng nhảy ra khỏi đường đạn, biết chắc chuyện gì sắp xảy đến. Windsom đã quên không tháo bỏ vật phẩm phong ấn được gắn vào ngực tôi, thứ đã vô hiệu hóa dòng mana của tôi. Nếu tôi trúng chưởng đó, thậm chí sẽ chẳng còn lại tro bụi mà chôn mất.
Một quả cầu điện bắn ra khỏi nắm đấm của tên lance, làm tan rã các thanh kim loại gia cố như thể chúng làm từ giấy ăn. Mặc dù vậy, Windsom vẫn đứng yên trong khi đòn đánh đang tiến về ông ấy với tốc độ điên cuồng.
Tôi chuẩn bị tinh thần trước sự va chạm của quả cầu sấm sét với vị asura, nhưng ngay khi chưởng phép cấp cao của Bairon chạm đến Windsom, vị asura chỉ đơn giản nhẹ nhàng giơ tay ra và bắt lấy nó như thể bắt một quả bóng cao su.
Tôi biết chắc Windsom sẽ có thể xử lý đòn tấn công đó, nhưng không tài nào tưởng tượng nó lại dễ đến vậy.
Nghiền nát quả cầu sét ngưng tụ trong lòng bàn tay, ông ta quay về phía tôi, ra hiệu với một cái gật đầu. “Có người vừa mở đường ra cho chúng ta này.”
Tôi cười khẩy, nhưng trước khi chúng tôi có thể nói thêm bất cứ điều gì, Bairon đã ngay lập tức tiếp cận Windsom.
“Cậu nhóc. Cậu không có cửa đấu với ta đâu”, Windsom lạnh lùng nói khi ông ta dễ dàng tránh được các đòn tấn công và những cú đá cường hóa bởi sấm sét của Bairon. Không giống tôi, lôi thuật của Bairon dường như chủ yếu là các đòn tấn công bên ngoài.
[Thunder Lance]
Bairon kích hoạt một câu thần chú giữa các đòn tấn công của mình, triệu hồi năm ngọn giáo sấm sét lao thẳng vào Windsom.
Tôi đã trốn vào phòng giam để tránh ảnh hưởng từ trận chiến của họ, nhưng trong khi tôi vẫn đang chăm chú quan sát, Windsom có vẻ đang có một khoảng thời gian khá… nhàm chán.
“Đủ rồi.” Với một cái búng tay đơn giản, thứ có vẻ khá lá chậm chạp trước các cuộc tấn công dồn dập từ Bairon, khuôn mặt của lance Bairon đã chôn chặt dưới mặt đất. Toàn bộ nhà giam rung chuyển trong khi các vết nứt bắt đầu rải khắp mặt sàn – thứ đã được gia cố cực kì cẩn thận, với đầu của Bairon là tâm chấn của chúng.
Từ việc bắt được đòn tấn công đến việc dí mặt anh ta xuống đất, Windsom đã khá thành công trong việc làm nhục một trong những pháp sư mạnh nhất lục địa này.
“Yên vị đi,” Windsom có vẻ khá mất kiên nhẫn khi chờ vị lance hùng mạnh đang gặp khá nhiều khó khăn trong việc nhấc đầu mình lên khỏi mặt đất. Mặc dù khuôn mặt của Bairon bị trầy xước và có chút máu me, anh ta không hề biến sắc.
“Bairon, dừng lại.” Tai tôi vểnh lên khi bắt gặp giọng nói quen thuộc. Đó là Varay, nữ lance đã nhốt Sylvie lại, và cũng là người đã khống chế hai lance khác cùng một lúc.
“Tôi không hiểu. Hắn là kẻ đột nhập!” Bairon hét lên, quay lại đối mặt với nữ lance.
“HẮN mà anh nhắc tới là một vị thần, và ngài ấy không phải là người mà anh có thể xưng hô một cách tùy tiện như thế đâu!” Varay cáu kỉnh quay lại, giọng cô lạnh như băng. “Xin thứ lỗi cho chúng tôi, Đấng Tối Cao. Đức vua của chúng tôi xin được gặp mặt ngài.”
Mặc dù biết Windsom là ai, tôi vẫn khá sốc khi thấy Varay thực sự cúi đầu trước ai đó. Trong lúc đó, Bairon vẫn đang đần thối ra, trông khá là giải trí.
“Th-thần?” Lance Bairon lắp bắp một cách ngu ngốc.
“Đúng vậy. Và giờ ngươi đã biết ta là ai, sự thiếu hiểu biết không còn là một cái cớ cho hành động của ngươi nữa đâu.” Windsom trả lời, nhìn thẳng vào Bairon một cách đáng sợ. “Quỳ xuống.”
Trông cái cách mà đầu Bairon đâm thẳng xuống đất một lần nữa, có vẻ Windsom đã làm gì đó để buộc anh ta quỳ xuống, nhưng dù sao đây vẫn khá là cảnh tượng khá dễ chịu.
Chúng tôi được dẫn trở lại căn phòng nơi diễn ra phiên tòa của tôi, chỉ khác ở việc lần này tôi không còn bị xích. Bairon đã phải miễn cưỡng phá bỏ xiềng xích của tôi và tháo bỏ vật phẩm kiềm hãm mana của tôi sau “cuộc vui” vừa rồi.
Một lính gác mở cửa cho chúng tôi.
“Ch-Chào mừng.” Vua Blaine là người đầu tiên lên tiếng, đứng dậy khỏi ghế. Nét mặt của ông, cùng với nữ hoàng Priscilla, tái nhợt đi trong khi họ ngồi xung quanh một chiếc bàn hình bầu dục – một chi tiết mới nữa kể từ lần gặp mặt trước.
Ngồi bên cạnh vua và hoàng hậu loài người là cha mẹ Tessia – Alduin và Meralith, cùng với vị lance luôn đội mũ trùm đầu của họ - người đã đưa bức thư cho tôi đêm hôm trước. Ngoài vua và nữ hoàng của Elf chào đón sự hiện diện của tôi bằng một lời chào không được thoải mái cho lắm, những người khác đều hoàn toàn im lặng. Hiệu trưởng Cynthia cũng xuất hiện, ngồi quanh bàn với một biểu cảm khó hiểu và một vẻ ngoài nhếch nhác.
Khi ánh mắt tôi chạm phải người đàn ông ngồi cạnh bà ấy, tôi bất giác lùi lại phía sau một cách cảnh giác. Tất cả những sợi lông trên cơ thể tôi đều đang dựng đứng, và cùng với đó, từng thớ thịt trên thân xác phàm trần này đều đang cầu xin tôi hãy chạy ngay đi trước sự hiện diện của ông lão đó, người có một con mắt trên trán.
“Arthur. Không sao đâu.” Windsom trấn an tôi.
Tôi thấy thật kỳ lạ trước sự vắng mặt của nhà Greysunder. Những người còn lại trong phòng, trừ ông lão mà tôi không nhận ra, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi đầu trước Windsom một cách thành kính.
Hài lòng với cử chỉ vừa rồi, Windsom ra hiệu cho tôi ngồi xuống với ông. Ngay khi tôi ngồi xuống cạnh Windsom, tôi có thể thấy các bánh răng trong đầu tôi đang cố gắng kết lại với nhau, gắng sức ghép nối tình hình hiện tại. Tôi ngồi đấy, bên cạnh Hội đồng và các lance, cùng với Hiệu trưởng Cynthia, người cách đây không lâu còn là một tử tù, và một ông già, người mà tôi vẫn chưa rõ thân phận.
Có một sự căng thẳng dễ thấy trong phòng, đủ để khiến một người bình thường phải bò ra khỏi đây trong run rẩy và sợ hãi. Trong lúc tôi đặt Sylvie lên đùi và âu yếm cô ấy, một người nào đó bất giác đứng dậy và lên tiếng.
Bất ngờ thay, người đứng dậy chính là ông già đã khiến tôi nổi da gà và suýt bỏ chạy theo bản năng khi nãy. Dường như ông ta có ba mắt, nhưng hai trong số đó đã nhắm lại. Mái tóc trắng của ông được cột lại gọn gàng phía sau, khiến tôi nhớ đến Virion khi lần đầu tôi gặp ông.
“Cho những người không biết ta là ai…” – đôi mắt tím thẫm trên trán ông ấy nhìn thẳng về phía tôi – “…ta là Aldir”
“Windsom và ta đã được lệnh đến đây để cho các ngươi một cơ hội sống sót trong cuộc chiến sắp tới với Vrita,” vị asura tiếp tục nói.
“Vậy, đúng như chúng ta đã e sợ, sẽ thật sự có một trận chiến…” Alduin nói một cách vô thức.
“Ta đã hoàn thành bước đầu trong việc loại bỏ những kẻ thối nát trong hàng ngũ của các ngươi hiện giờ. Vai trò của ta từ nay sẽ là giám sát phần còn lại của những gì chủng tộc hạ đẳng của các ngươi gọi là “Hội đồng”, và hướng dẫn các ngươi các bước chuẩn bị cần thiết để chiến đấu chống lại lục địa Alacrya.”
Ngay khi từ “thối nát” được nhắc đến, cả Blain và Priscilla Glayder đều như bị đóng băng, nước da của họ ngày càng trở nên nhợt nhạt.
“T-Thưa Đấng Tối cao. Tôi có thể nói đôi lời được không…” Blaine là người lên tiếng trước, và qua giọng điệu của ông ta, chắc chắn đã có gì đó xảy ra mới khiến ông rón rén đến vậy. “Ngài đã cho chúng tôi thấy rõ khả năng của mình, đủ để tôi tin rằng ngài không thuộc thế giới này. Sự khác biệt về khả năng giữa chúng ta là điều khiến tôi băn khoăn về sự hiện diện của chúng tôi. Tại sao ngài lại cần chúng tôi, trong khi ngài có thể đến Alacrya và tự đánh bại Vritra?”
“Vị asura kia có ý gì khi nhắc đến những kẻ thối nát?” Tôi nghiêng đầu sang Windsom, thì thầm vào tai ông.
“Nhà Greysunder đã bị loại bỏ, và các lance của họ hiện đang dưới quyền của ta.” Aldir trả lời thay Windsom.
Mọi chuyện đều có lý. Có vẻ như các asura đã tiêu diệt kẻ dính líu trực tiếp với Vritra, trong khi để lại cho Glayder vài lời cảnh báo. Đó là lý do tại sao vua và hoàng hậu của loài người lại run rẩy đến vậy.
“Và đúng như quan điểm của ngươi, đức vua Glayder. Đúng là sẽ dễ dàng hơn khi tập hợp các asura lại và đích thân chiến đấu với Vritra. Tuy nhiên, tộc Vritra, cùng với ba gia tộc khác dưới quyền của chúng đều từng là các asura, và họ đã vi phạm giới luật của bọn ta. Ngay cả bọn ta cũng không còn có thể tính toán được họ đã thực sự trở nên mạnh mẽ đến mức nào. Hơn nữa, một trận chiến tầm cỡ đó chắc chắn sẽ san bằng thế giới này. Và đấy là ta còn đang nói giảm nói tránh đấy.” Aldir tiếp tục nói, trong khi Blaine ngày càng tái nhợt đi vì sợ hãi.
Vua Glayder trả lời bằng một sự im lặng sững sờ, trong khi tất cả chúng tôi đều đang cố tưởng tượng cường độ của một trận chiến có đủ khả năng nhấn chìm các lục địa.
Aldir tiếp tục nói, “Bọn ta, các asura, và tộc Vritra đã cùng đi đến một hiệp ước rằng, không dòng dõi cao quý nào có thể trực tiếp tấn công lẫn nhau, hoặc can thiệp vào bất kỳ chủng tộc nào hạ đẳng hơn. Thay vào đó…”
“Chờ đã. Không phải ông vừa sát hạt hai “sinh vật hạ đẳng” trái lệnh ông sao?” Tôi cắt lời.
Đôi mắt tím thẫm của vị asura nheo lại khi nhìn về phía tôi, nhưng sau một khoảnh khắc, đôi môi của Aldir cong lên thành một nụ cười.
“Dicathen trước giờ chưa từng nhận được sự trợ giúp trực tiếp nào từ các asura, nhưng giờ phải đối mặt với một lục địa được điều hành trực tiếp bởi Agrona của tộc Vritra. Ngay cả khi ta làm vậy, hắn cũng không đủ liều lĩnh để phá vỡ hiệp ước của chúng ta chỉ để cố gắng làm cân bằng thế trận đâu.” Windsom trả lời thay Aldir.
“Thế con quỷ sừng đen đã xâm chiếm vùng đất của chúng tôi trong vài năm nay là cái gì vậy? Kẻ đó thậm chí còn chịu trách nhiệm cho cái chết của một lance!” Tôi đối chất.
“Cậu đang nói đến chủ nhân của mảnh vỡ này?” Hiệu trưởng Goodsky là người trả lời, đưa ra mảnh vỡ đen của kẻ đã sát hạt Alea Triscan.
“Cậu bé, có vẻ Windsom đã không sai khi nói cậu không hề bình thường. Kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của lance, và cũng là kẻ đã lẻn vào lục địa này không phải là các asura. Những con quái vật đó đã từng là những kẻ hạ đẳng như giống loài của cậu, đến khi chúng trải qua vô số thí nghiệm của Vritra.” Aldir nói, thể hiện sự ghê tởm.
“Vậy là ngoài đó có những con quái vật, không phải là asura, nhưng vẫn đủ sức hủy diệt những pháp sư mạnh nhất của lục địa này ư? Chúng tôi có thật sự còn cơ hội chiến thắng nào không?” Merial Alduin, mẹ của Tessia cất lời.
“Đúng, nhưng số lượng chúng có hạn, và là con át chủ bài quý giá của Agrona trong cuộc chiến này. Bây giờ hắn đã biết về sự hiện diện của ta, hắn sẽ không gửi chúng một cách liều lĩnh như trước đây nữa.” Aldir ngồi xuống, quay về phía tôi.
“Hãy tưởng tượng ta như một vị tướng trong trận chiến sắp tới. Các asura rất xem trọng việc bảo vệ lục địa này. Bây giờ, Windsom, không phải có điều mà anh và cậu bé đó phải làm sao? Ta sẽ lo mọi việc từ bây giờ. Chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều trước khi chúng ta có thể tự bảo vệ mình.”
Gật đầu đồng tình với vị asura ba mắt, Windsom kéo tôi dậy, dẫn tôi và Sylvie – vẫn đang ngủ - ra khỏi căn phòng.
“Điều mà chúng ta phải làm, Windsom? Không phải việc chúng ta tham gia cuộc thảo luận này là rất quan trọng sao? Chúng ta không nên có mặt ở đó hả?” Tôi hỏi trong khi đi theo vị asura.
“Đó không phải trận chiến của cậu. Aldir biết ông ấy phải làm gì, và sẽ làm những điều tốt nhất để chuẩn bị cho chủng tộc hạ đẳng của cậu trong cuộc chiến sắp tới. Khi thời điểm đó đến, nếu cậu không muốn trở nên vô dụng, cậu cần phải mạnh hơn.”
“Có lí đấy, vậy giờ chúng ta làm gì?”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ về thăm gia đình cậu. Cậu sẽ cần phải nói lời từ biệt với họ.” Vị asura vẫn đang quay lưng lại với tôi, khiến tôi khó có thể xác định xem ông có đang đùa hay không.
“Từ biệt? Từ biệt cái gì? Tôi sẽ đi đâu à?” Tôi kéo tay vị asura, ngạc nhiên khi ông ấy quay lại.
“Ta sẽ đưa câu và Tiểu thư Sylvie về quê nhà của các asura. Quá trình luyện tập của cậu sẽ được diễn ra ở Epheotus.”
Có một sự vui vẻ thoáng qua trong ánh mắt sắc bén thường ngày của Windsom. Vị asura, vẫn đang mặc một bộ quân phục, tóc vuốt ngược để hợp với trang phục, đưa cô rồng bé nhỏ về với tôi.
“Sylvie!” Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, cực kỳ cẩn thận nhấc cô ấy ra khỏi tay Windsom. Sau khi kiểm tra cẩn thận rằng không có vết thương nào trên cơ thể, tôi cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của Sylvie, và thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ đang ngủ.
Như trút bỏ được gánh nặng, tôi cẩn thận đặt con rồng đang ngủ của mình lên đầu trước khi quay về phía vị asura đang đứng trước mặt.
“Cảm ơn ông”. Tôi cho ông ấy một cái cúi đầu đầy biết ơn, và được đáp lại bằng một cái nhìn tựa như ánh mắt cha mẹ dành cho con cái khi chúng làm điều gì sai trái.
“Ta vốn đã biết cậu rất liều lĩnh, nhưng không hề nghĩ cậu lại khiến bản thân mình và Tiểu thư Sylvie bị bắt sớm vậy, đặc biệt lại còn rơi vào tay của những kẻ có liên can với Vrita”, ông ấy khiển trách.
“Công bằng mà nói, tôi đã cứu cả học viện khỏi tay Vritra,” tôi nhún vai, biện hộ cho hoàn cảnh của mình.
“Cậu phải hiểu rằng sự an toàn của cậu và Tiểu thư Sylvie mới là vấn đề cần được ưu tiên nhất hiện nay.”
“Windsom, ông phải hiểu rằng trong học viện có những người mà đối với tôi mạng sống của họ còn quý giá hơn bản thân tôi.” Mặt tôi đanh lại, thể hiện sự quyết tâm trong từng lời nói.
Windsom nhìn tôi một lúc trước khi trả lời. “Có phải là vì cô công chúa Elf đó?” Ông ấy tuy hỏi nhưng giọng điệu như thể đã chắc chắn về câu trả lời.
“Khô-không chỉ mỗi cô ấy,” tôi phản bác, nhưng với một biểu hiện không được tự tin cho lắm.
“Không quan trọng,” vị asura thở dài. “Cái gì qua thì cũng qua rồi. Nói mới nhớ, điều mà ta không hiểu là tại sao thủ phạm của đống hỗn độn đó lại đưa anh bạn Elijah của cậu đi?”
“Tôi cũng không biết…” Tôi cũng không thể hiểu, và dù có dành bao nhiêu thời gian trong phòng giam để nghĩ về nó, tôi cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Tôi không biết”, tôi lặp lại. “Nhưng tôi cần ông giúp tôi, Windsom. Tôi cần tìm ra lí do chúng đưa Elijah đi và…”
“Và cái gì? Cứu cậu ta?” Vị asura cắt lời, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng và đầy toan tính. “Cậu thậm chí không thể trốn thoái khỏi nơi này, và cậu nghĩ cậu có khả năng cứu Elijah?”
Sau một tiếng thở dài, ông ấy hạ giọng và nói tiếp. “Ngoài ra, ta cũng chỉ biết đại khái về nơi mà tên tự xưng là Draneeve đưa bạn cậu đến thôi.”
“Thật không? Ở đâu?” Tôi vô thức nắm chặt lấy tay áo của ông ấy.
“Sau khi điều tra cổ vật còn sót lại ở Học viện Xyrus, ta nghi ngờ đó là một thiết bị dịch chuyển, thứ mà không chỉ giúp Draneeve trốn thoát cùng người bạn của cậu… mà còn là thiết bị được sử dụng để…”
“…đưa hắn đến đây”, tôi kết thúc câu nói còn dang dở của Windsom, một cảm giác sợ hãi lớn dần trong tôi. “Bọn chúng đã đưa Elijah về Alacrya, phải không?”
“Khả năng cao là vậy,” ông ấy trả lời một cách lạnh lùng.
Tôi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào hai chân trong bầu không khí im lặng ngột ngạt kéo dài.
“Windsom, theo như tôi nghĩ, tôi sẽ đề nghị đi theo Elijah về Alacrya với hi vọng cậu ta vẫn còn sống để tôi có thể cứu ra. Còn ông thì khá chắc sẽ nói đừng mơ đến chuyện đó, đơn giản chỉ vì tôi sẽ bị giết ngay khi vừa đặt chân…” Tôi nhìn thẳng vào ông ấy, thực sự không có câu trả lời cho những gì tôi nên làm. “Vậy, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Hmm, thực ra ta không nói cậu sẽ mất mạng ngay khi đặt chân đến đó”, vị asura cười mỉm, thể hiện sự đồng cảm của mình trong giọng nói vốn luôn lạnh lùng của ông ấy. “Nhưng đúng, điều đó đồng nghĩa với tự sát. May mắn thay, con tốt mà gia tộc Vritra gửi đến đã rời đi trước khi cậu tới, nếu không bọn chúng sẽ chắn chắn dành nhiều sự chú ý đến cậu hơn. Ngay lúc này, bọn chúng vẫn muốn cậu sống, với hi vọng chiêu mộ được cậu, nhưng nếu chúng phát hiện cậu có ý chí bẩm sinh của Phu nhân Sylvia cũng như mối liên kết với con gái cô ấy, thì ta sợ đến cả các asura cũng khó có thể bảo đảm sự an toàn cho hai người.”
“Vậy tôi phải làm gì? Bỏ mặc người bạn thân nhất của mình?” Tôi phản bác. “Tôi đã tính toán đến khả năng nhận được trợ giúp từ vua Elf, và tôi cũng biết ông sẽ giúp chúng tôi trốn thoát, nhưng ngay cả như vậy, sẽ không có nơi nào an toàn cho chúng tôi. Xét đến việc Hội đồng đang dưới quyền của Vritra, tôi hoặc là phải trốn chạy cùng gia đình, hoặc là chui lủi trong một hang động nào đó ở Beast Glade.
“Ẩn náu cùng gia đình, tôi sẽ không thể luyện tập mà không để lộ dấu ấn mana trước sự tìm kiếm của các Lance, gây nguy hiểm cho sự an toàn của chính gia đình mình và của Tessia. Nếu tôi chọn đến Beast Glade, tôi khá chắc tôi sẽ không sống đủ lâu để luyện tập được cái gì hay ho và hữu ích.” Tôi nhớ lại tiếng hú của các con thú mana khổng lồ mà chúng tôi đã vượt qua trên đường tới đây, và ngay cả các Lance cũng phải thận trọng để không đánh động đến bọn chúng.
“Cậu có vẻ nắm bắt khá tốt tình hình đấy.” Vị asura thừa nhận, gật đầu đồng ý. “Cậu nghĩ Vritra đã thao túng Hội đồng đến mức nào rồi?”
“Đủ để có thể nghi ngờ rằng những kẻ gắn bó mật thiết nhất với Vritra chắc chắn là gia tộc Greysunder. Con người dường như cũng ủng hộ ý kiến của đám người lùn, nhưng tôi có linh cảm rằng họ chỉ là bất đắc dĩ phải tuân theo thôi.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình.
“Ấn tượng đấy”, Windsom thừa nhận. Kéo tay áo của mình, vị asura nhìn vào đồng hồ. “Arthur, đến lúc chúng ta phải…”
“Ngươi là ai?” Một giọng nói vang lên, ngắt lời Windsom.
Cả Windsom và tôi đều quay đầu lại và nhận ra sự xuất hiện của Bairon.
“Có vẻ như anh ta đã hoàn thành việc của mình.” Windsom lẩm bẩm một mình.
“Làm thế nào ngươi vào được đây?” Ánh mắt của Lance Bairon nheo lại khi anh quay sang vị asura đứng cạnh tôi và con rồng đáng-lẽ-đang-phải-bị-nhốt-lại đang yên vị trên đầu tôi. Mặc dù Bairon rất ngông cuồng trước mặt tôi, tôi nhận ra anh ta cũng thực sự đang rất thận trọng và cảnh giác. Anh nghiên cứu Windsom một cách kĩ lưỡng, không để lộ bất kì sơ hở nào, ngay cả khi chúng tôi đang được ngăn cách bởi một cái lồng gia cố.
“Ta hỏi làm thế nào ngươi vào được đây?” Bairon gầm lên, mắt anh dán chặt vào kẻ đột nhập bí ẩn. “Ngươi có đồng bọn phải không?”
“Đúng,” Windsom trả lời một cách thờ ơ, bước một bước về phía Lance.
“Vậy có vẻ một sự giải thích không còn là điều cần thiết lúc này nữa.” Bairon giơ nắm đấm lên, như một khẩu thần công được sạc đầy bởi điện năng, tia lửa điện nổ tanh tách xung quanh bắp tay của mình.
[Flash Ray]
Tôi điên cuồng nhảy ra khỏi đường đạn, biết chắc chuyện gì sắp xảy đến. Windsom đã quên không tháo bỏ vật phẩm phong ấn được gắn vào ngực tôi, thứ đã vô hiệu hóa dòng mana của tôi. Nếu tôi trúng chưởng đó, thậm chí sẽ chẳng còn lại tro bụi mà chôn mất.
Một quả cầu điện bắn ra khỏi nắm đấm của tên lance, làm tan rã các thanh kim loại gia cố như thể chúng làm từ giấy ăn. Mặc dù vậy, Windsom vẫn đứng yên trong khi đòn đánh đang tiến về ông ấy với tốc độ điên cuồng.
Tôi chuẩn bị tinh thần trước sự va chạm của quả cầu sấm sét với vị asura, nhưng ngay khi chưởng phép cấp cao của Bairon chạm đến Windsom, vị asura chỉ đơn giản nhẹ nhàng giơ tay ra và bắt lấy nó như thể bắt một quả bóng cao su.
Tôi biết chắc Windsom sẽ có thể xử lý đòn tấn công đó, nhưng không tài nào tưởng tượng nó lại dễ đến vậy.
Nghiền nát quả cầu sét ngưng tụ trong lòng bàn tay, ông ta quay về phía tôi, ra hiệu với một cái gật đầu. “Có người vừa mở đường ra cho chúng ta này.”
Tôi cười khẩy, nhưng trước khi chúng tôi có thể nói thêm bất cứ điều gì, Bairon đã ngay lập tức tiếp cận Windsom.
“Cậu nhóc. Cậu không có cửa đấu với ta đâu”, Windsom lạnh lùng nói khi ông ta dễ dàng tránh được các đòn tấn công và những cú đá cường hóa bởi sấm sét của Bairon. Không giống tôi, lôi thuật của Bairon dường như chủ yếu là các đòn tấn công bên ngoài.
[Thunder Lance]
Bairon kích hoạt một câu thần chú giữa các đòn tấn công của mình, triệu hồi năm ngọn giáo sấm sét lao thẳng vào Windsom.
Tôi đã trốn vào phòng giam để tránh ảnh hưởng từ trận chiến của họ, nhưng trong khi tôi vẫn đang chăm chú quan sát, Windsom có vẻ đang có một khoảng thời gian khá… nhàm chán.
“Đủ rồi.” Với một cái búng tay đơn giản, thứ có vẻ khá lá chậm chạp trước các cuộc tấn công dồn dập từ Bairon, khuôn mặt của lance Bairon đã chôn chặt dưới mặt đất. Toàn bộ nhà giam rung chuyển trong khi các vết nứt bắt đầu rải khắp mặt sàn – thứ đã được gia cố cực kì cẩn thận, với đầu của Bairon là tâm chấn của chúng.
Từ việc bắt được đòn tấn công đến việc dí mặt anh ta xuống đất, Windsom đã khá thành công trong việc làm nhục một trong những pháp sư mạnh nhất lục địa này.
“Yên vị đi,” Windsom có vẻ khá mất kiên nhẫn khi chờ vị lance hùng mạnh đang gặp khá nhiều khó khăn trong việc nhấc đầu mình lên khỏi mặt đất. Mặc dù khuôn mặt của Bairon bị trầy xước và có chút máu me, anh ta không hề biến sắc.
“Bairon, dừng lại.” Tai tôi vểnh lên khi bắt gặp giọng nói quen thuộc. Đó là Varay, nữ lance đã nhốt Sylvie lại, và cũng là người đã khống chế hai lance khác cùng một lúc.
“Tôi không hiểu. Hắn là kẻ đột nhập!” Bairon hét lên, quay lại đối mặt với nữ lance.
“HẮN mà anh nhắc tới là một vị thần, và ngài ấy không phải là người mà anh có thể xưng hô một cách tùy tiện như thế đâu!” Varay cáu kỉnh quay lại, giọng cô lạnh như băng. “Xin thứ lỗi cho chúng tôi, Đấng Tối Cao. Đức vua của chúng tôi xin được gặp mặt ngài.”
Mặc dù biết Windsom là ai, tôi vẫn khá sốc khi thấy Varay thực sự cúi đầu trước ai đó. Trong lúc đó, Bairon vẫn đang đần thối ra, trông khá là giải trí.
“Th-thần?” Lance Bairon lắp bắp một cách ngu ngốc.
“Đúng vậy. Và giờ ngươi đã biết ta là ai, sự thiếu hiểu biết không còn là một cái cớ cho hành động của ngươi nữa đâu.” Windsom trả lời, nhìn thẳng vào Bairon một cách đáng sợ. “Quỳ xuống.”
Trông cái cách mà đầu Bairon đâm thẳng xuống đất một lần nữa, có vẻ Windsom đã làm gì đó để buộc anh ta quỳ xuống, nhưng dù sao đây vẫn khá là cảnh tượng khá dễ chịu.
Chúng tôi được dẫn trở lại căn phòng nơi diễn ra phiên tòa của tôi, chỉ khác ở việc lần này tôi không còn bị xích. Bairon đã phải miễn cưỡng phá bỏ xiềng xích của tôi và tháo bỏ vật phẩm kiềm hãm mana của tôi sau “cuộc vui” vừa rồi.
Một lính gác mở cửa cho chúng tôi.
“Ch-Chào mừng.” Vua Blaine là người đầu tiên lên tiếng, đứng dậy khỏi ghế. Nét mặt của ông, cùng với nữ hoàng Priscilla, tái nhợt đi trong khi họ ngồi xung quanh một chiếc bàn hình bầu dục – một chi tiết mới nữa kể từ lần gặp mặt trước.
Ngồi bên cạnh vua và hoàng hậu loài người là cha mẹ Tessia – Alduin và Meralith, cùng với vị lance luôn đội mũ trùm đầu của họ - người đã đưa bức thư cho tôi đêm hôm trước. Ngoài vua và nữ hoàng của Elf chào đón sự hiện diện của tôi bằng một lời chào không được thoải mái cho lắm, những người khác đều hoàn toàn im lặng. Hiệu trưởng Cynthia cũng xuất hiện, ngồi quanh bàn với một biểu cảm khó hiểu và một vẻ ngoài nhếch nhác.
Khi ánh mắt tôi chạm phải người đàn ông ngồi cạnh bà ấy, tôi bất giác lùi lại phía sau một cách cảnh giác. Tất cả những sợi lông trên cơ thể tôi đều đang dựng đứng, và cùng với đó, từng thớ thịt trên thân xác phàm trần này đều đang cầu xin tôi hãy chạy ngay đi trước sự hiện diện của ông lão đó, người có một con mắt trên trán.
“Arthur. Không sao đâu.” Windsom trấn an tôi.
Tôi thấy thật kỳ lạ trước sự vắng mặt của nhà Greysunder. Những người còn lại trong phòng, trừ ông lão mà tôi không nhận ra, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi đầu trước Windsom một cách thành kính.
Hài lòng với cử chỉ vừa rồi, Windsom ra hiệu cho tôi ngồi xuống với ông. Ngay khi tôi ngồi xuống cạnh Windsom, tôi có thể thấy các bánh răng trong đầu tôi đang cố gắng kết lại với nhau, gắng sức ghép nối tình hình hiện tại. Tôi ngồi đấy, bên cạnh Hội đồng và các lance, cùng với Hiệu trưởng Cynthia, người cách đây không lâu còn là một tử tù, và một ông già, người mà tôi vẫn chưa rõ thân phận.
Có một sự căng thẳng dễ thấy trong phòng, đủ để khiến một người bình thường phải bò ra khỏi đây trong run rẩy và sợ hãi. Trong lúc tôi đặt Sylvie lên đùi và âu yếm cô ấy, một người nào đó bất giác đứng dậy và lên tiếng.
Bất ngờ thay, người đứng dậy chính là ông già đã khiến tôi nổi da gà và suýt bỏ chạy theo bản năng khi nãy. Dường như ông ta có ba mắt, nhưng hai trong số đó đã nhắm lại. Mái tóc trắng của ông được cột lại gọn gàng phía sau, khiến tôi nhớ đến Virion khi lần đầu tôi gặp ông.
“Cho những người không biết ta là ai…” – đôi mắt tím thẫm trên trán ông ấy nhìn thẳng về phía tôi – “…ta là Aldir”
“Windsom và ta đã được lệnh đến đây để cho các ngươi một cơ hội sống sót trong cuộc chiến sắp tới với Vrita,” vị asura tiếp tục nói.
“Vậy, đúng như chúng ta đã e sợ, sẽ thật sự có một trận chiến…” Alduin nói một cách vô thức.
“Ta đã hoàn thành bước đầu trong việc loại bỏ những kẻ thối nát trong hàng ngũ của các ngươi hiện giờ. Vai trò của ta từ nay sẽ là giám sát phần còn lại của những gì chủng tộc hạ đẳng của các ngươi gọi là “Hội đồng”, và hướng dẫn các ngươi các bước chuẩn bị cần thiết để chiến đấu chống lại lục địa Alacrya.”
Ngay khi từ “thối nát” được nhắc đến, cả Blain và Priscilla Glayder đều như bị đóng băng, nước da của họ ngày càng trở nên nhợt nhạt.
“T-Thưa Đấng Tối cao. Tôi có thể nói đôi lời được không…” Blaine là người lên tiếng trước, và qua giọng điệu của ông ta, chắc chắn đã có gì đó xảy ra mới khiến ông rón rén đến vậy. “Ngài đã cho chúng tôi thấy rõ khả năng của mình, đủ để tôi tin rằng ngài không thuộc thế giới này. Sự khác biệt về khả năng giữa chúng ta là điều khiến tôi băn khoăn về sự hiện diện của chúng tôi. Tại sao ngài lại cần chúng tôi, trong khi ngài có thể đến Alacrya và tự đánh bại Vritra?”
“Vị asura kia có ý gì khi nhắc đến những kẻ thối nát?” Tôi nghiêng đầu sang Windsom, thì thầm vào tai ông.
“Nhà Greysunder đã bị loại bỏ, và các lance của họ hiện đang dưới quyền của ta.” Aldir trả lời thay Windsom.
Mọi chuyện đều có lý. Có vẻ như các asura đã tiêu diệt kẻ dính líu trực tiếp với Vritra, trong khi để lại cho Glayder vài lời cảnh báo. Đó là lý do tại sao vua và hoàng hậu của loài người lại run rẩy đến vậy.
“Và đúng như quan điểm của ngươi, đức vua Glayder. Đúng là sẽ dễ dàng hơn khi tập hợp các asura lại và đích thân chiến đấu với Vritra. Tuy nhiên, tộc Vritra, cùng với ba gia tộc khác dưới quyền của chúng đều từng là các asura, và họ đã vi phạm giới luật của bọn ta. Ngay cả bọn ta cũng không còn có thể tính toán được họ đã thực sự trở nên mạnh mẽ đến mức nào. Hơn nữa, một trận chiến tầm cỡ đó chắc chắn sẽ san bằng thế giới này. Và đấy là ta còn đang nói giảm nói tránh đấy.” Aldir tiếp tục nói, trong khi Blaine ngày càng tái nhợt đi vì sợ hãi.
Vua Glayder trả lời bằng một sự im lặng sững sờ, trong khi tất cả chúng tôi đều đang cố tưởng tượng cường độ của một trận chiến có đủ khả năng nhấn chìm các lục địa.
Aldir tiếp tục nói, “Bọn ta, các asura, và tộc Vritra đã cùng đi đến một hiệp ước rằng, không dòng dõi cao quý nào có thể trực tiếp tấn công lẫn nhau, hoặc can thiệp vào bất kỳ chủng tộc nào hạ đẳng hơn. Thay vào đó…”
“Chờ đã. Không phải ông vừa sát hạt hai “sinh vật hạ đẳng” trái lệnh ông sao?” Tôi cắt lời.
Đôi mắt tím thẫm của vị asura nheo lại khi nhìn về phía tôi, nhưng sau một khoảnh khắc, đôi môi của Aldir cong lên thành một nụ cười.
“Dicathen trước giờ chưa từng nhận được sự trợ giúp trực tiếp nào từ các asura, nhưng giờ phải đối mặt với một lục địa được điều hành trực tiếp bởi Agrona của tộc Vritra. Ngay cả khi ta làm vậy, hắn cũng không đủ liều lĩnh để phá vỡ hiệp ước của chúng ta chỉ để cố gắng làm cân bằng thế trận đâu.” Windsom trả lời thay Aldir.
“Thế con quỷ sừng đen đã xâm chiếm vùng đất của chúng tôi trong vài năm nay là cái gì vậy? Kẻ đó thậm chí còn chịu trách nhiệm cho cái chết của một lance!” Tôi đối chất.
“Cậu đang nói đến chủ nhân của mảnh vỡ này?” Hiệu trưởng Goodsky là người trả lời, đưa ra mảnh vỡ đen của kẻ đã sát hạt Alea Triscan.
“Cậu bé, có vẻ Windsom đã không sai khi nói cậu không hề bình thường. Kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của lance, và cũng là kẻ đã lẻn vào lục địa này không phải là các asura. Những con quái vật đó đã từng là những kẻ hạ đẳng như giống loài của cậu, đến khi chúng trải qua vô số thí nghiệm của Vritra.” Aldir nói, thể hiện sự ghê tởm.
“Vậy là ngoài đó có những con quái vật, không phải là asura, nhưng vẫn đủ sức hủy diệt những pháp sư mạnh nhất của lục địa này ư? Chúng tôi có thật sự còn cơ hội chiến thắng nào không?” Merial Alduin, mẹ của Tessia cất lời.
“Đúng, nhưng số lượng chúng có hạn, và là con át chủ bài quý giá của Agrona trong cuộc chiến này. Bây giờ hắn đã biết về sự hiện diện của ta, hắn sẽ không gửi chúng một cách liều lĩnh như trước đây nữa.” Aldir ngồi xuống, quay về phía tôi.
“Hãy tưởng tượng ta như một vị tướng trong trận chiến sắp tới. Các asura rất xem trọng việc bảo vệ lục địa này. Bây giờ, Windsom, không phải có điều mà anh và cậu bé đó phải làm sao? Ta sẽ lo mọi việc từ bây giờ. Chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều trước khi chúng ta có thể tự bảo vệ mình.”
Gật đầu đồng tình với vị asura ba mắt, Windsom kéo tôi dậy, dẫn tôi và Sylvie – vẫn đang ngủ - ra khỏi căn phòng.
“Điều mà chúng ta phải làm, Windsom? Không phải việc chúng ta tham gia cuộc thảo luận này là rất quan trọng sao? Chúng ta không nên có mặt ở đó hả?” Tôi hỏi trong khi đi theo vị asura.
“Đó không phải trận chiến của cậu. Aldir biết ông ấy phải làm gì, và sẽ làm những điều tốt nhất để chuẩn bị cho chủng tộc hạ đẳng của cậu trong cuộc chiến sắp tới. Khi thời điểm đó đến, nếu cậu không muốn trở nên vô dụng, cậu cần phải mạnh hơn.”
“Có lí đấy, vậy giờ chúng ta làm gì?”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ về thăm gia đình cậu. Cậu sẽ cần phải nói lời từ biệt với họ.” Vị asura vẫn đang quay lưng lại với tôi, khiến tôi khó có thể xác định xem ông có đang đùa hay không.
“Từ biệt? Từ biệt cái gì? Tôi sẽ đi đâu à?” Tôi kéo tay vị asura, ngạc nhiên khi ông ấy quay lại.
“Ta sẽ đưa câu và Tiểu thư Sylvie về quê nhà của các asura. Quá trình luyện tập của cậu sẽ được diễn ra ở Epheotus.”
Danh sách chương